Vay nóng Homecredit

Truyện:Xác chết loạn giang hồ - Hồi 088

Xác chết loạn giang hồ
Trọn bộ 177 hồi
Hồi 088: Vào Mồ Hoang Cứu Thoát Tiêu Lang
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-177)

Siêu sale Shopee

Thương Bát vẩy tay một cái rồi đặt bàn tay vào sau lưng Ngọc Lan nói:

- Cô nương bất tất phải nóng nẩy. Ðộc Thủ Dược Vương cướp Tiêu đại hiệp đem đi là có chuyện mưu đồ. Trong một thời gian lão không gia hại y đâu. Thương thế cô nương rất khẩn yếu. Tại hạ giúp cô nương điều trị một lúc rồi sẽ nghĩ cách tìm Ðộc Thủ Dược Vương cũng chưa muộn.

Luồng nội lực của hắn ào ào dốc vào huyệt mạch mạch môn Ngọc Lan.

Kể ra Ðộc Thủ Dược Vương ra tay đánh một đòn đủ đưa hai cô vào tử địa, nhưng hai cô đều là người trong Bách Hoa Sơn Trang, mà Ðộc Thủ Dược Vương lại có mối thâm giao với Thẩm Mộc Phong nên lão ra đòn nhẹ tay, các cô bị thương không đến nổi trầm trọng.

Ngọc Lan được Thương Bát trút nội lực điều trị, trấn an khí huyết rất mau.

Cô thỏ phào một cái nói:

- Không được! Chúng ta phải đi kiếm Tiêu tướng công ngay, nếu để chậm tất bị Ðộc Thủ Dược Vương rút hết máu của tướng công.

Ðỗ Cửu cũng nói:

- Ðúng thế! Chúng ta phải đi mau.

Thương Bát nói:

- Ðộc Thủ Dược Vương võ công cao cường thì mấy người chúng ta làm sao mà tìm được lão?

Y đảo mắt nhìn Ðỗ Cửu nói:

- Lão nhị đi gọi con hổ ngao thì chỉ trong vòng hai giờ là tìm đến chỗ họ.

Ðỗ Cửu đáp:

- Tiểu đệ ngu quá không nghĩ ra.

Rồi trở gót chạy đi ngay.

Thương Bát ngửng đầu trông chiều trời nói:

- Hai vị cô nương hãy nhân lúc này nghi ngơi một hồi. Nếu Ðộc Thủ Dược Vương không chạy xa thì chúng ta không đến nổi lỡ việc. Sáng mai sẽ dự định kế hoạch.

Nhị tỳ yên tâm được một chút. Các cô nghĩ tới sắp phải lên đường liền ngồi nhắm mắt điều dưỡng.

Sau khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm. Ðỗ Cửu dẫn một con chó lông đen rất lớn tới nơi.

Thương Bát nói lý lố một hồi dường như để dặn dò với con chó mực. Ðoạn y dắt chó chạy vòng quanh một lượt rồi thả ra.

Con chó mực đứng hai chân như người, đột nhiên nhảy xa mấy thước rồi chạy đi.

Ngọc Lan thấy con chó lao về phía Ðộc Thủ Dược Vương vừa chạy đi thì trong lòng hoan hỉ nói:

- Hay lắm! Không ngờ con chó này lại có hiệu dụng như vậy.

Thương Bát đột nhiên khẻ hú một tiếng. Con chó mực chạy về đứng cách chừng bốn năm thước nhìn Thương Bát tựa hồ chờ lệnh.

Kim Bàn Toán Thương Bát miệng lý lố hai tiếng. Con chó mực lại quay đầu chạy đi, nhưng không chạy nhanh như lần trước.

Ngọc Lan hỏi:

- Các hạ làm gì vậy?

Thương Bát đáp:

- Hai cô nương thương thế chưa lành, không nên chạy mau. Ðồng thời tại hạ đoán Ðộc Thủ Dược Vương cũng chưa đi xa. Nếu chúng ta mà nhanh quá gió thổi tà áo gây nên tiếng động. Ðêm thanh ngoài mười trượng cũng nghe rõ, há chẳng rút dây động rừng?

Ngọc Lan nói:

- Ðúng thế!

Rồi cất bước tiến về phía trước.

Ðỗ Cửu chau mày khẻ hỏi:

- Lão đại cho con Hổ ngao chạy quanh khu rừng hai vòng dể làm gì?

Thương Bát đáp:

- Ðể điều tra xem trong rừng có người mai phục không?

Kim Lan, Ngọc Lan sau một hồi điều dưỡng tuy tinh thần đã khá nhiều nhưng người hãy còn đau lắm. Các cô ngấm ngầm nhịn đau để thượng lộ.

Lại thấy con chó mực dẫn đường quanh ra rừng cây đi về phía chính Bắc.

Mấy người đề khí ngưng thần nhẹ bước để khỏi phát ra tiếng động.

Con chó mực chạy chừng bốn năm dặm thì dừng lại trong khu mồ hoang.

Thương Bát nhìn con Hổ ngao rồi lại chú ý nhìn ngôi mộ lớn cao chội lên.

Con hổ ngao nằm phục xuống không nhúc nhích thủ thế như muốn nhảy vọt tới.

Thương Bát khẻ nói:

- Ở đây rồi!

Ðỗ Cửu lấy làm kỳ hỏi:

- Ở trong ngôi mộ lớn kia ư?

Thương Bát đáp:

- Nếu con Hổ ngao dẫn đường không lầm thì đúng là ở đó, lão nhị hãy coi con hổ ngao dừng để nó sủa lên tiếng. Tiểu huynh lại đó điều tra xem.

Ðoạn hắn nhẹ bước tiến về phía ngôi mộ lớn.

Ngôi mộ này đã trải lâu lắm. Trên mộ cỏ xanh mọc cao lên nửa người.

Thương Bát đi quanh phần mộ một vòng, quả nhiên thấy những đám cỏ rậm có nhiều vết đặt biệt. Y động tâm rẻ cỏ nhìn vào.

Thương Bát chắc Ðộc Thủ Dược Vương tìm chỗ này rất kín đáo không ai tín đến nơi được nên huyệt động cũng chưa lấp lại. Y chú ý lắng tai nghe thấy bên trong văng vẳng có tiếng người vọng ra.

Ðộc Thủ Dược Vương là một nhân vật thịnh danh trong võ lâm Thương Bát không dám hấp tấp lén lút về đưa Kim Lan, Ngọc Lan và con Hổ ngao đi xa hơn để chờ đợi, rồi khẻ bảo Ðỗ Cửu:

- Lão nhị. Võ công Ðộc Thủ Dược Vương không phải tầm thường. Ðại ca đã lọt vào tay lão, chúng ta ném chuột sợ vỡ đồ, khó bề phát huy toàn lực. Vậy lão đệ không nên động thủ một cách lỗ mãng.

Ðỗ Cửu nói:

- Tiêu đệ cứ cứ nghe lệnh của lão đại thi hành là xong.

Thương Bát dẫn Ðỗ Cửu nhẹ bước đến ngôi mộ lớn, ghé tai vào cửa động lắng nghe.

Bổng thấy trong mộ có thanh âm Tiêu Lĩnh Vu vọng ra:

- Lão đã nổi tiếng là Dược Vương thì về y thuật và dược vật dĩ nhiên am hiểu hơn người mà sao không tên linh dược điều trị cho lệnh ái?

Tiếng khàn khàn của lão già đáp:

- Mấy năm nay lão phu đi khắp hai miền Nam Bắc sông Ðại Giang không sao tìm được linh dược để cứu trị quái chứng của tiểu nữ mà cũng không thấy người nào hợp thể chất với y. Chỉ có tiểu huynh đệ là đúng quá. Lão phu mong rằng tiểu huynh đệ lấy máu trong mình ban cho tiểu nữ mới chữa khỏi được. Lão phu cảm khích tiểu huynh đệ vô cùng.

Tiêu Lĩnh Vu thở dài hỏi:

- Tại hạ đã bị lão bắt sống, sống chết ở trong tay muốn làm gì thì làm hà tất phải năn nỉ tại hạ nữa.

Thanh âm khàn khàn đáp:

- Tâm nguyện gì đại hiệp cứ nói ra. Sau khi cứu được tính mạng cho tiểu nữ, lão phu nhất định hoàn thành thay đại hiệp.

Tiêu Lĩnh Vu thở dài đáp:

- Nói ra cũng bằng vô dụng, chẳng thà im lặng là xong. Lão động thủ đi.

Thương Bát giật nẩy mình, bụng bảo dạ:

- Ðộc Thủ Dược Vương hiện ở trong góc mộ mình muốn ám toán cũng không có cách nào hạ thủ được. Xem chừng phải kiếm cách tiến vào mới xong.

Thương Bát là nhân vật túc trí đa mưu, hành động cẩn thẩn. Lòng y tuy khẩn trương mà không rối loạn. Y coi tình thế, tính toán cách chống cự Dược Vương.

Ðột nhiên Thương Bát hít một hơi chân khí rồi co người lại nhảy xuống. Y vung chiếc bàn tính trong tay trái phát ra ánh vàng lấp loáng bảo vệ thân thể. Tay mặt chụp lấy thiếu nữ nằm trên quan tài.

Ðộc Thủ Dược Vương chẳng khi nào ngờ tới ở chốn hoang vu này lại có người tìm đến được. Tuy lão cảnh giác phất chưởng ngăn cản thì thiếu nữ ở trên quan tài đã lọt vào tay Thương Bát. Lão hoảng hốt, bao nhiêu ý chí chiến đấu tiêu tan hết.

Lão từ từ buông tay ra nói:

- Ðặt y xuống. Y đã toàn thân hư nhược chỉ còn thoi thóp thở thì sao chịu nổi chuyện khủng khiếp này.

Thương Bát quả đã tính đúng. Ðộc Thủ Dược Vương hiển nhiên coi cô bé sắp chết quí trọng hơn cả tính mạng lão. Y phấn khởi tinh thần cười ha hả đáp:

- Tại hạ là con người có tư cách, quyết chẳng bao giờ làm thương tổn đến lệnh ái nếu tiên sinh không hành động tội lỗi.

Giữa lão phu và Trung Châu Nhị Cổ vốn không thù oán. Vậy mà các vị ra mặt chống đối lão phu, phá hoại công cuộc cứu trị tiểu nữ là có dụng ý gì?

Thương Bát cười khanh khách đáp:

- Cái đó chỉ đáng trách Dược Vương đã kiếm lầm người?

Ðộc Thủ Dược Vương lấy làm kỳ hỏi:

- Lão phu kiếm lầm ai?

Thương Bát hỏi lại:

- Dược Vương có biết Tiêu Lĩnh Vu là người thế nào với Trung Châu Nhị Cổ này không?

Ðộc Thủ dược vương tức giận nói:

- Tiêu Lĩnh Vu dĩ nhiên là Tam trang chúa ở Bách Hoa Sơn trang có liên quan gì đến Trung Châu nhị cổ?

Thương Bát nói:

- Ðúng thế! Y quả là Tam trang chúa ở Bánh Hoa Sơn Trang, nhưng cũng là Long đầu đại ca của Trung Châu Nhị Cổ.

Ðộc Thủ Dược Vương nói:

- Ngươi nói nhăng nói càn. Trung Châu nhị cổ các ngươi đã ngoài bốn chục tuổi còn Tiêu Lĩnh Vu chưa tới hai mươi và ra đời chưa đủ một năm.

Thương Bát lạnh lùng ngắt lời:

- Anh em tại hạ cùng Tiêu Lĩnh Vu quen biết nhau từ năm năm trước. Ðó là tại hạ nói thực còn tin hay không là ở Dược Vương.

Ðộc Thủ Dược Vương buồn rầu hỏi:

- Ngươi muốn đưa ra điều kiện gì thì nói đi? Ta biết Trung Châu nhị cổ các ngươi bao giờ cũng cầu lợi.

Thương Bát nói:

- Ha ha! Chuyến này Dược Vương đoán trật rồi. Bọn tại hạ chỉ yêu cầu Dược vương buông tha Long đầu đại ca.

Ðộc Thủ Dược Vương kinh hãi hỏi:

- Ngươi bảo sao? Ngươi đòi buông tha Tiêu Lĩnh Vu ư?

Thương Bát đáp:

- Phải rồi! Xin Dược vương tha Tiêu Lĩnh Vu.

Ðộc Thủ Dược Vương hỏi:

- Tha Tiêu Lĩnh Vu thì lấy ai cứu mạng cho tiểu nữ.

Thương Bát đáp:

- Dược vương tinh thâm y lý, nổi tiếng là đệ nhất thần y trong võ lâm chắc chẳng thiếu chi lượng sách.

Ðộc Thủ Dược Vương nói:

- Lão phu khổ công tìm kiếm mười năm trời mới được con người này mà ngươi bức bách lão phu tha gã tức là ngươi giết con gái lão phu đó.

Thương Bát thản nhiên đáp:

- Mạng sống của lệnh ái là mạng người chẳng lẽ mạng của Long đầu đại ca không phải là mạng người.

Ðộc Thủ Dược Vương người gầy khô đét bất giác run bần bật. Cặp mắt của lão chiếu ra những tia oán độc, lão săng giọng nói:

- Bữa nay các ngươi phá hoại công cuộc của lão phu thì rồi đây sẽ phải lấy sinh mạng hàng trăm cao thủ võ lâm để đền vào chỗ lầm lỗi này của các ngươi.

Thương Bát ban đầu sửng sốt, rồi hững hờ đáp:

- Việc sau để về sau sẽ tính, tại hạ chỉ bàn việc trước mắt với Dược Vương mà thôi. Nếu Dược Vương không buông tha Tiêu Lĩnh Vu thì lệnh ái sẽ.

Ðộc Thủ Dược Vương lớn tiếng quát hỏi:

- Ngươi định lấy tính mạng của con gái lão phu để uy hiếp lão phu chăng?

Thương Bát lanh lùng đáp:

- Không phải là uy hiếp nói thực hễ. Dược vương thử coi tại hạ có dám gia hại lệnh ái không?

Cặp mắt hung dữ của Ðộc Thủ Dược Vương bổng nhiên biến thành từ ái nhìn người thiếu nữ nằm trong quan tài buồn rầu nói:

- Lão phu đành thả Tiêu Lĩnh Vu là xong.

Lão huy động tay mặt để giải khai huyệt đạo cho Tiêu Lĩnh Vu.

Tiêu Lĩnh Vu từ từ đứng dậy nhún vai cười nói:

- Số mệnh tại hạ chưa đến ngày chết, nên Dược Vương hai lần uổng phí tâm cơ. Nhưng đối với lòng từ ái của Dược Vương tại hạ kính mộ vô cùng.

Ðộc Thủ Dược Vương lạnh lùng đáp:

- Rồi cũng có ngày ta bắt được đại hiệp để lấy máu cứu mạng cho con gái ta.

Tiêu Lĩnh Vu đưa mắt nhìn cô con gái trong quan tài thở dài hỏi:

- Giết một người để cứu một người há phải là đức hiếu sinh...?

Ðộc Thủ Dược Vương ngắt lời:

- Ta cần cứu mạng cho con gái thì có phải giết trăm ngàn người cũng phải làm.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Nhưng lệnh ái lại ôn nhu lương thiện, không giống tính Dược Vương thì sao.

Ðộc Thủ Dược Vương đáp:

- Ta cần cứu mạng cho y, dù y có oán hận ta cũng cam chịu.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Ðáng thương cho kẻ làm cha mẹ. Dược Vương thật là độc ác mà đối với con gái cực kỳ từ ái.

Chàng ngừng lại một chút rồi hỏi:

- Chẳng lẽ khắp thiên hạ ngoại trừ huyết dịch của Tiêu mỗ không còn thuốc giải nào cứu được lệnh ái?

Ðộc Thủ Dược Vương trầm ngâm một chút rồi đáp:

- Trên thế gian hoặc giả còn linh dược nhưng lão phu chưa phát giác.

Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm vận khí đề phòng, quay lại bảo Thương Bát:

- Thương huynh đệ hãy ra trước đi.

Thương Bát biết võ công Tiêu Lĩnh Vu còn cao thâm hơn mình liền buông thiếu nữ, đề khí nhảy ra cửa động.

Ðộc Thủ Dược Vương động tác mau lẹ vô cùng lão thấy Thương Bát vừa nhảy ra liền giơ tay chụp vào uyển mạch Tiêu Lĩnh Vu.

Tiêu Lĩnh Vu đã phòng bị rồi. Chàng vung tay trái xoay lại chụp thế chưởng của Ðộc Thủ Dược Vương.

Ðộc Thủ Dược Vương liền xoè năm ngón tay biến trào thành chưởng vung lên chống đỡ. Hai chưởng đụng nhau đánh "Binh" một tiếng. Cả hai người cùng chấn động tâm thần. Chưởng lực hai bên đều không hơn kém.

Ðộc Thủ Dược Vương dùng tay mặt đối chưởng với Tiêu Lĩnh Vu, còn tay trái ngấm ngầm điểm tới. Tiêu Lĩnh Vu vội hạ thấp khuỷu tay mặt xoay lại đánh vào huyệt mạch Ðộc Thủ Dược Vương, bức bách lão phải thu chưởng về.

Biến thiên trong nháy mắt. Tiêu Lĩnh Vu đoạt được tiên cơ mở cuộc phản kích, phóng cả chưởng chỉ đánh liền sáu chiêu nhanh như điện chớp bắt buộc Ðộc Thủ Dược Vương phải lùi hai bước, lão vội nói:

- Ðừng phương hại đến con gái ta.

Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng nói:

- Nếu tại hạ không nể mặt lệnh ái thì bữa nay quyết chẳng buông tha lão.

Ðộc Thủ Dược Vương nói:

- Lão phu không sợ ngươi đâu.

Tiêu Lĩnh Vu cười lạt nói:

- Ðã hai lần Dược Vương ám toán tại hạ. Từ đây quyết không còn lần thứ ba nữa.

Ðột nhiên chàng đề khí vọt ra ngoài.

Thương Bát, Ðỗ Cửu tay cầm binh khí chờ ở ngoài động thấy chàng bình yên trở ra đồng thanh hỏi:

- Ðại ca giết Ðộc Thủ Dược Vương rồi ư?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Không có đâu. Ðộc Thủ Dược Vương tuy độc ác tàn nhẫn nhưng con gái lão lại là người rất tốt.

Ðỗ Cửu vẫn chưa yên lòng khẻ hỏi:

- Ðại ca có động thủ với Ðộc Thủ Dược Vương không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Mới trao đổi mấy chiêu rất mau lẹ mà chưa phân thắng bại. Lão sợ ta làm tổn thương con gái lão nên không dám ra chiêu tấn công nữa.

Ðỗ Cửu mĩm cười nói:

- Thế thì phải rồi.

Bộ mặt Ðỗ Cửu lúc nào cũng lạnh như tiền ít khi tươi cười. Nụ cười của hắn tỏ ra rất thân thiết.

Thương Bát khẻ nói:

- Ðộc Thủ Dược Vương khắp người có chất độc. Biết bao nhiêu cao thủ đã trúng độc vật của lão. Chúng ta không nên ở đây lâu, về sớm là hơn.

Ðổ Cửu đi trước dẫn đường ra hội họp với nhị tỳ rồi lật đật lên đường.

Tiêu Lĩnh Vu chợt nhớ tới điều gì dừng bước lại nói:

- Nếu đêm nay Ðộc Thủ Dược Vương đem những chuyện xảy ra cáo giác với Thẩm Mộc Phong thì chắc hắn phái thêm cao thủ canh gác nơi giam cầm song thân ta. Chúng ta trà trộn vào Bách Hoa Sơn Trang e rằng phải động một phen thủ cước Ngọc Lan mỉm cười đáp:

- Xin tướng công yên tâm về vụ này. Việc Ðộc Thủ Dược Vương theo dõi hành tung tướng công là do tư tâm của lão. Thẩm Mộc Phong tuy có mối thâm giao với lão nhưng quyết hắn không để lão vì việc tư mà làm lầm lở đại sự của hắn.

Theo nhận xét của tiểu tỳ thì Ðộc Thủ Dược Vương nhất định không dám báo cáo vụ này với Thẩm Mộc Phong.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Phải chăng những người ở Bách Hoa sơn trang ai ai cũng sợ Thẩm Mộc Phong?

Ngọc Lan đáp:

- Ðúng thế! Thẩm Mộc Phong là người nham hiểm tàn ác, khi hắn trở mặt là không nghĩ gì đến tình nghĩa. Chẳng những bọn thuộc hạ sợ hắn mà cả bè bạn sau khi ở với hắn ít lâu cũng sinh lòng uý ky.

Thương Bát nói:

- Ðã thế thì chúng ta cứ theo kế hoạch đã định mà làm. Mã Văn Phi cũng ưng thuận với tại hạ rồi.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Ung thuận điều chi?

Thương Bát đáp:

- Y nói rất khâm phục tính tình hào hiệp cùng võ công của đại ca, chỉ cần đại ca thực sự thoát ly khỏi Bách Hoa sơn trang là y đem hết năng lực để viện trợ đại Tiêu Lĩnh Vu gật đầu nói:

- Hỡi ơi! Nếu vậy thì không thể trách y chưa tín nhiệm mình. Thực ra Thẩm Mộc Phong tiếng ác quá rõ rệt, thủ đoạn cực kỳ hiểm độc cho nên ai đã giao thiệp với Bách Hoa Sơn trang là các bạn đồng đạo võ lâm đem lòng uý kỵ khó mà tẩy cho hết được.

Thương Bát cười nói:

- Chính là thế đó I Tiểu đệ cùng Mã Văn Phi đã sắp đặt nơi hội kiến và y đã hứa lời bố trí cuộc tiếp ứng cho chúng ta.

Ngọc Lan hỏi:

- Xin miễn thứ cho tiểu tỳ lắm miệng. Thương gia đã bàn với y về việc bố trí thế nào chưa?

Thương Bát đáp:

- Vụ này y chưa bàn tới. Hiện giờ y đối với bọn ta chưa tín nhiệm lắm, dĩ nhiên y chưa nói ra.

Ngọc Lan thở dài nói:

- Theo chỗ tiểu tỳ biết thì mấy năm nay Thẩm Mộc Phong ẩn tránh trong Bách Hoa Sơn trang ngoài việc khổ luyện mấy môn tuyệt kỹ, đã chuẩn bị ngấm ngầm huấn luyện một số cao thủ. Phía sau Vọng Hoa Lâu y đã kiến trúc một căn mật thất dưới lòng đất cực kỳ kiên cố. Căn mật thất này ngoài Thẩm Mộc Phong bất cứ ai cũng không được thiện tiện vào. Tỳ thiếp...

Ðột nhiên cô đỏ mặt lên rồi nhỏ đôi giọt lệ.

Ðỗ Cửu nghĩ thầm:

- Cô này đang nói tử tế sao đột nhiên lại khóc. Bọn đàn bà thật nhiều nước mắt.

Thương Bát đã nhìn thấy chỗ thương tâm của Ngọc Lan vội tìm lời khuyên:

- Thẩm Mộc Phong làm ác đã nhiều. Hàng vạn người bị hắn mà hại. Cô nương chẳng nên quá đổi thương tâm.

Ngọc Lan giơ tay áo lên lau mặt nói tiếp:

- Tiểu tỳ ngày trước có một dạo được y sủng ái đưa theo bên mình không dời nửa bước, nên hiểu rỏ y là con người thế nào.

Thương Bát hỏi:

- Cô nương đã tiến vào mật thất bao giờ chưa?

Ngọc Lan đáp:

- Chưa? Khi ấy y sủng ái tiểu tỳ mà vẫn không cho tiến vào mật thất một bước. Tiểu tỳ được nghe trong mật thất hắn huấn luyện một số người tâm phúc. Y là người gian trá lại có tính đa nghi trước nay không tín nhiệm một ai. Chỉ có bọn thuộc hạ do chính tay y điều giáo mới truyền tuyệt kỷ cho.

Thương Bát hỏi:

- Những người đó luôn luôn ở trong mật thất không ra đến ngoài nửa bước phải chăng?


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-177)


<