← Hồi 070 | Hồi 072 → |
Tiêu Lĩnh Vu nói câu này khác nào mũi tên bắn vào trái tim Chu Triệu Long.
Gã phẫn nộ nhưng chỉ cười lạt nói:
- Lớn nhỏ phải có thứ tự. Tam đệ nên ăn nói dè dặt một chút.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Bọn người Bách Hoa sơn trang nếu còn coi Tiêu mỗ là bạn hữu thì không thể bắt song thân Tiêu mỗ làm con tin được.
Chu Triệu Long biết rằng còn nói thêm tất đi đến chỗ đổ vỡ. Gã liền lãng sang chuyện khác:
- Thôi! Tiểu huynh đưa Tam đệ đến ra mắt Ðại ca.
Rồi gã rảo bước đi trước.
Tiêu Lĩnh Vu theo sau Chu Triệu Long.
Kim Lan và Ngọc Lan đưa mắt nhìn nhau rồi lén lút đi theo Tiêu Lĩnh Vu.
Bốn người xuyên qua mấy tòa đình viện đến trước Vọng Hoa lâu thì thấy cửa từng lầu dưới đóng chặt có treo biển "Không tiếp khách".
Chu Triệu Long quay lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Ðại ca đang giờ tọa công không tiếp khách. Chúng ta hãy chờ một chút rồi hãy lên, được chăng?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Ðã gọi là anh em sao coi nhau như người ngoài?
Chàng vung chưởng đánh vào cánh cửa, lớn tiếng hô:
- Mau mở cửa cho ta!
Phát chưởng này chàng đã ngấm ngầm vận nội lực khiến cho hai cánh cửa chấn động vang lên những tiếng kẽo kẹt..
Chu Triệu Long tái mặt lùi lại một bên.
Hai cánh cửa kẹt mở. Một đại hán võ phục lưng cài đơn đao đứng trước cửa lạnh lùng nhìn Chu Triệu Long và Tiêu Lĩnh Vu xẵng giọng hỏi:
- Ai đã đập cửa?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tam trang chủ là Tiêu Lĩnh Vu.
Ðại hán hỏi:
- Trên cửa có treo biển, Tam trang chủ có nhìn thấy hay không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Nhìn thấy thì sao?
Ðại hán đáp:
- Bây giờ Ðại trang chủ không tiếp khách. Tam trang chủ đã trông thấy mà còn đập cửa là cố ý phạm pháp.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Ngươi thật là lớn mật! Dám...
Ðại hán lạnh lùng ngắt lời:
- Mệnh lệnh của Ðại trang chủ xem nặng bằng non. Dù là Nhị trang chủ cũng phải tuân theo.
Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên giơ tay mặt lên đánh bốp vào mặt đại hán và thét lớn:
- Quan nô tài này giỏi thiệt! Dám vô lễ với ta như vậy ư?
Tiêu Lĩnh Vu ra tay lẹ quá, đại hán lại không phòng bị, nên cái bạt tai chàng đánh nặng quá làm rụng hai cái răng cửa đại hán, đầy mồm máu chảy đầm đìa.
Chu Triệu Long chau mày muốn nói lại thôi.
Ðại hán định thần lại nói:
- Mệnh lệnh của Ðại trang chủ bọn thuộc hạ không dám vi bội. Dù thuộc hạ để Nhị trang chủ và Tam trang chủ vào qua cửa này nhưng còn mười hai từng cửa trên lầu đều có người canh giữ, không ai dám để hai vị đi lên.
Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng nói:
- Kẻ nào lớn mật ngăn cản ta là không muốn sống nữa. Ngươi biết điều thì tránh ra.
Chàng khoa chân bước vào trong cửa.
Ðại hán lùi hai bước rút đơn đao ra.
Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng hỏi:
- Ngươi muốn chết chăng?
Ðại hán đáp:
- Mệnh lệnh của Ðại trang chủ rất nghiêm mật. Nhị trang chủ cùng Tam trang chủ cứ sấn vào thì thuộc hạ đành phải đắc tội.
Tiêu Lĩnh Vu mắt đầy sát khí nhìn Chu Triệu Long hỏi:
- Tên này không coi bậc tôn trưởng vào đâu, nên giết hay là nên để y sống.
Chu Triệu Long đáp:
- Theo quy củ trong trang gã đáng tội chết, nhưng gã chấp hành mệnh lệnh của...
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:
- Gã đáng tội chết không thể dung thứ.
Chàng vươn tay trái ra đập vào cánh tay cầm đao của đại hán. Tay phải đánh lẹ ra một chưởng.
Tay trái chàng đã thi triển thủ pháp Thập Nhị Lan Hoa Phất Huyệt. Tay phải dùng Liên Hoàn Thiểm Điện chưởng pháp. Hai môn tuyệt thế võ công này phát huy cùng một lúc uy lực rất ghê gớm. Ðại hán miễn cưỡng đỡ được bốn chiêu rồi huyệt Khúc Trì ở khuỷu tay mặt gã bị Tiêu Lĩnh Vu điểm trúng. Tay phải gã cầm đơn đao rớt xuống đánh keng một tiếng. Nửa người gã cứng đơ như khúc gỗ.
Tiêu Lĩnh Vu vung cước đá vào chân gã một cái rồi lạnh lùng nói:
- Ta nghĩ tình mi mới phạm pháp lần đầu nên tạm tha một bài học. Nếu sau này mi không hối cải là ta giết cái mạng chó má của mi đó.
Chàng rảo bước đi lên tầng thứ hai.
Chu Triệu Long thấy Tiêu Lĩnh Vu phẫn khích quá chừng, mặt đầy sát khí liền biết lòng chàng đang phẫn nộ nếu còn ngăn trở tất chàng trở mặt coi là thù địch.
Gã là kẻ thâm trầm, không nói gì cứ theo sau Tiêu Lĩnh Vu lên tầng thứ hai.
Kim Lan và Ngọc Lan nhìn nhau.
Kim Lan khẽ hỏi:
- Chúng ta có nên đi theo Tam trang chủ hay không?
Ngọc Lan vẻ mặt kiên quyết đáp:
- Lên đi! Nếu Tam gia bị Ðại trang chủ hạ độc thủ thì chúng ta liệu còn hòng sống được không? Tam gia mà bình yên thì nhất định không để họ xử tử chúng ta.
Kim Lan cười nói:
- Ta cũng nghĩ vậy.
Hai người liền song song chạy lên tầng lầu thứ hai.
Tầng lầu này hai đại hán toàn thân áo đen đứng gác. Gã mé tả tay cầm thanh Nhạn linh đao. Gã mé hữu tay cầm đôi phán quan bút. Chúng chạy ra cản đường.
Hiển nhiên chúng đã nghe tiếng huyên náo ở tầng dưới nên đều rút binh khí ra khỏi vỏ rồi.
Tiêu Lĩnh Vu hai mắt tròn xoe xẵng giọng hỏi:
- Các ngươi có nhận được ta không?
Ðại hán sử Nhạn linh đao thản nhiên đáp:
- Ở trên Vọng Hoa lâu tại hạ chỉ biết vâng lệnh Ðại trang chủ, còn ngoài ra bất cứ là ai cũng không thể nhượng bộ.
Tiêu Lĩnh Vu tức giận hỏi:
- Hết thảy mọi người trong Bách Hoa sơn trang đều kêu ta bằng Tam trang chủ, chẳng lẽ ta không có qụyền gì hay sao?
Ðại hán cầm phán quan bút kiêu ngạo đáp:
- Vọng Hoa lâu là chỗ ở của Ðại trang chủ cần phải phòng vệ nghiêm minh. Nếu Ðại trang chủ không có lệnh triệu kiến thì bất cứ là ai cũng không lên lầu được.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Ta nhất định muốn lên thì sao?
Ðại hán mé tả đáp:
- Bọn thuộc hạ nhận ra được hai vị Trang chủ, nhưng khí giới trong tay không có mắt nên không nhận được Tam trang chủ.
Tiêu Lĩnh Vu nổi xung quát:
- Quân chó má này ngươi dám ăn nói càn rở với ta ư?
Chàng vung tay phải điểm tới. Một luồng chỉ phong vọt ra.
Ðại hán kia chưa kịp lượm Nhạn linh đao lên đỡ thì Tu La chỉ lực đã điểm trúng vào bụng dưới gã. Gã hộc máu tươi ngã ngửa xuống đất.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt ngó đại hán cầm phán quan bút hô:
- Muốn sống thì tránh ra!
Ðại hán không ngờ Tiêu Lĩnh Vu mới ra tay một cái đã đả thương đồng bọn té xuống chưa rõ sống chết thế nào. Bất giác gã thộn mặt ra. Khi Tiêu Lĩnh Vu quát hỏi gã mới sực tỉnh liền vung cặp bút đánh vào hai chỗ huyệt đạo Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu cười lạt nói:
- Ngươi tự tìm đường chết thì đừng trách ta thủ đoạn tàn độc.
Chàng nghiêng mình tránh khỏi song bút rồi lại sấn vào vung tay phải phạt ngang một cái. Một luồng tiềm lực giữ lấy song bút. Tay trái chàng nắm lấy cánh tay đại hán khẽ vặn đánh "cắc" một tiếng. Cánh tay trái gã bị gãy rồi.
Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp:
- Ta hãy tạm bẻ một cánh tay là để phạt nhẹ ngươi đó.
Chàng lại vung chân trái đá vào huyệt đạo đại hán rồi rảo bước lên tầng lầu thứ ba.
Ðại hán bị bẻ gãy tay trái đau thấu tâm can, liền vận công lực toàn thân để chống đỡ cơn đau. Gã lại bị Tiêu Lĩnh Vu đá trúng huyệt đạo ngã lăn xuống đất đành dương mắt nhìn chàng chạy lên tầng lầu ba không sao ngăn cản được.
Chu Triệu Long thấy Tiêu Lĩnh Vu cử động như người điên khùng đả thương bọn thủ vệ hai tầng lầu thì trong lòng ngấm ngầm kinh hãi nghĩ bụng:
- Bọn thủ hạ 13 từng Vọng Hoa lâu cứ lên mỗi một tầng là đụng phải bọn thủ vệ võ công cao thâm hơn. Tiêu Lĩnh Vu cứ thế này sấn lên thì cuộc ác đấu càng lên cao càng dữ dội... Bọn thủ vệ lại toàn là những cao thủ tinh anh, chẳng lẽ Thẩm đại ca ngồi yên để thủ hạ chết hết. Chắc anh em trở mặt thành thù gây ra thảm kịch không thể lường được.
Gã còn đang ngẫm nghĩ thì người đã lên đến tầng lầu thứ ba.
Mấy tháng trước Vọng Hoa lâu đã bị Bá hiệp Thường Ðại Hải dẫn hai tên đệ tử đến quấy rối đả thương bọn thủ vệ mấy từng lầu. Sau Thẩm Mộc Phong đã sắp đặt lại. Thủ vệ từng lầu thứ ba là một lão già lối năm mươi tuổi, tay trái cầm lá mộc sắt, tay mặt cầm thanh đoản đao. Sắc mặt xám xanh, hắn đứng ngay trước cửa từng lầu.
Tiêu Lĩnh Vu và Chu Triệu Long lên tới nơi hắn cũng không nói gì.
Tiêu Lĩnh Vu hắng dặng một tiếng rồi hỏi:
- Ngươi có nhận ra ta là ai không?
Lão kia không ngó chàng lạnh lùng đáp:
- Các hạ là Tam trang chủ ở Bách Hoa sơn trang?
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Ngươi đã biết địa vị ta sao lại không thi lễ?
Lão già đáp:
- Thuộc hạ ở Vọng Hoa lâu ngoài Thẩm đại trang chủ ra chưa thi lễ với ai.
Tiêu Lĩnh Vu xẵng giọng:
- Khẩu khí ngươi lớn đấy!
Chàng ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Mau tránh ra!
Lão già cười lạt nói:
- Ðưa đây!
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Ðưa cái gì?
Lão già đáp:
- Lệnh bài của Ðại trang chủ tuyên triệu.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Ta là Tam trang chủ, việc gì còn phải lệnh bài?
Lão già đáp:
- Nếu Tam trang chủ chịu nghe lời nói phải thì nên tạm thời xuống lầu đi!
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Ta nhất định muốn lên thì sao?
Lão cầm thanh đoản đao gỏ vào lá mộc sắt đáp:
- Nếu Tam trang chủ mà không chết thì thuộc hạ phải bắt sống...
Tiêu Lĩnh Vu quát:
- Hãy coi chừng!
Rồi vung chưởng đánh ra.
Lão già tay trái cầm trái mộc đưa chếch lên đón lấy chưởng thế của Tiêu Lĩnh Vu. Tay phải cầm đơn đao ra chiêu "Ðơn Phụng Liêu Vân" quét ngang một cái.
Chưởng lực của Tiêu Lĩnh Vu đánh vào lá mộc lập tức trượt sang một bên.
Tiêu Lĩnh Vu lộn mình đi một vòng tránh khỏi chiêu đao của đối phương rồi phóng cước đá vào bụng dưới lão.
Lão già hạ thấp cổ tay mặt xuống, dùng lá mộc che kín hạ bàn. Tay mặt lão cầm đao hớt vào chân bên trái Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu thấy đối phương giữ môn hạ rất kín đáo liền thu chân về.
Lão già đưa lá mộc che đỡ tiến lên dùng đoản đao tấn công rất ác liệt.
Tiêu Lĩnh Vu bị đối phương tấn công dồn dập phải lùi lại liền năm bước.
Kim Lan khẽ nói:
- Tam gia! Xin Tam gia đổi dùng khí giới.
Chu Triệu Long tức giận quát lên:
- Con tiện tỳ không được nhiều lời.
Tiêu Lĩnh Vu biến đổi thế chưởng phản kích liền bốn chiêu nhanh như chớp, nhằm đánh vào cổ tay lão già để vãn hồi liệt thế.
Lão già tuy bị bắt buộc đổi sang thế thủ, nhưng lão dùng mộc sắt và đoản đao phong tỏa toàn thân rất kín đáo không chỗ nào sơ hở.
Cuộc ác đấu diễn tiến hơn mười hiệp mà không phân được hơn thua.
Ngọc Lan rút kiếm ở sau lưng ra đánh soạt một tiếng nói:
- Tam gia đón lấy thanh kiếm này.
Dường như hai ả nữ tỳ đã đâm liều, tuy có Chu Triệu Long đứng bên, hai cô cũng không úy ky nữa.
Chu Triệu Long toan quát lên để ngăn cản, bỗng nghe Tiêu Lĩnh Vu lớn tiếng:
- Buông tay!
Chàng phóng chưởng đánh binh một cái vào cổ tay lão già. Thanh đoản đao ở trong tay lão lập tức rớt xuống.
Tiêu Lĩnh Vu thắng thế khi nào còn để lão trốn thoát. Chàng phóng cước đá trúng vào cổ tay trái lão già. Lá mộc trong tay liền rớt xuống đất.
Chàng điểm lẹ vào vai bên trái lão quát hỏi:
- Ngươi là kẻ phản nghịch người trên thì đáng tội gì?
Lão già nhắm mắt lại không nói.
Tiêu Lĩnh Vu động tâm nghĩ thầm:
- Tại sao những người ở đây đều hết dạ trung thành với Thẩm Mộc Phong mà coi chết như không? Vụ này tất có nguyên nhân. Ta phải điều tra cho rõ.
Chàng quát hỏi:
- Ngươi muốn sống hay là muốn chết?
Chu Triệu Long xen vào:
- Tam đệ không nên giết người.
Tiêu Lĩnh Vu không có ý muốn giết lão già chàng liền thu chưởng về nói:
- Theo lời Nhị trang chủ, ta tha chết cho ngươi.
Bỗng một tràng cười lạnh lùng từ trên vọng xuống:
- Vì còn giữ được bề bậc trên dưới. Tam đệ đang cơn nóng giận mà còn nghe theo lệnh của đại ca đủ thấy tình nghĩa thâm trọng.
Tiêu Lĩnh Vu ngửng đâu trông lên thấy Thẩm Mộc Phong người cao lớn lưng hơi gù, đứng ngay ở đầu thang lầu từng thứ tư đang ngó mọi người.
Chu Triệu Long nghiêng mình thi lễ nói:
- Tiểu đệ xin bái yết đại ca.
Thẩm Mộc Phong khoát tay đáp:
- Thẩm Mộc Phong có một khí thế trấn áp lòng người. Kim Lan, Ngọc Lan đã quyết chí mình liều chết, vậy mà vừa ngó thấy hắn, các cô lại sợ phát run, quì mọp ngay xuống bẩm:
- Bọn nô tỳ khấu đầu bái kiến Ðại trang chủ.
Thẩm Mộc Phong cười lạt nói:
- Các người chầu chực Tam trang chủ bạt thiệp trường đời, đáng kể là có công. Mau mau đứng dậy đi.
Kim Lan, Ngọc Lan không ngờ Thẩm Mộc Phong lại tỏ vẻ ôn hòa với mình như vậy. Các cô thộn mặt ra một chút rồi đứng dậy nói:
- Ða tạ Ðại trang chủ.
Thẩm Mộc Phong chăm chú nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Ngày trước tiểu huynh gây nên thù oán đã nhiều nên Vọng Hoa lâu phải đề phòng rất nghiêm mật. Bọn thuộc hạ không biết gì dám cản trở cả Nhị đệ cùng Tam đệ. Thế là chúng tự rước lấy cái họa vào mình. Tam đệ cho chúng một bài học là phải lắm.
Chu Triệu Long bụng bảo dạ:
- Bất cứ là ai cũng không được thiện tiện lên Vọng Hoa lâu. Ðó là một điều hết thảy mọi người trong Bách Hoa sơn trang đều biết, mà sao bây giờ Ðại ca khách khí thế này?...
Lại nghe Thẩm Mộc Phong nói tiếp:
- Tam đệ đi xa mới về, tiểu huynh cũng mong mỏi. Mời Tam đệ lên lầu chúng ta uống mấy chung rượu, đồng thời tiểu huynh muốn thương lượng với hai vị.
Tiêu Lĩnh Vu mấy lần toan hỏi song thân chàng ở đâu nhưng chàng cố nhẫn nại.
Kim Lan, Ngọc Lan đưa mắt nhìn nhau không biết có nên theo Tiêu Lĩnh Vu lên lầu hay không?
Chu Triệu Long quay lại ngó hai cô hỏi:
- Vọng Hoa lâu đâu phải là nơi để các ngươi để chân lên được. Sao không xuống đi!
Thẩm Mộc Phong nhìn hai ả nữ tỳ cười nói:
- Khoan đã, Kim Lan, Ngọc Lan bây giờ là tỳ thiếp của Tam đệ, không thể coi bọn chúng như bọn nô tỳ thông thường. Ðể chúng lên cả trên lầu này.
Chu Triệu Long sửng sốt. Gã thấy Thẩm Mộc Phong đã khoan dung Tiêu Lĩnh Vu một cách quá đáng, bây giờ lại cho cả hai ả nữ tỳ lên Vọng Hoa lâu thì không khỏi lấy làm lạ. Gã ngó hai ả ra chiều bẽn lẽn nói:
- Ðại trang chủ vì nể Tam trang chủ mà đặc biệt gia ân cho. Sao các người còn chưa lạy tạ.
Kim Lan, Ngọc Lan liền khom lưng thi lễ rồi theo sau Chu Triệu Long lên từng lầu thứ mười ba.
Những từng lầu trên bọn thủ vệ càng nhiều tuổi và mặt mũi cũng lạnh lẽo.
Từ tầng thứ mười bọn thủ vệ đều là lão già râu tóc bạc phơ, mặt lạnh như tiền, thái độ rất khó chịu, tưởng chừng bao nhiêu người trên thế gian này đều thiếu công nợ gì của họ. Suốt cả con người từ trên xuống dưới không tìm ra được điểm nào có vẻ hòa ái. Ngay đối với Thẩm Mộc Phong họ cũng lờ đi như không muốn trông thấy.
Tiêu Lĩnh Vu tuy đã lên Vọng Hoa lâu một lần, nhưng chàng chưa để ý đến bọn thủ vệ. Lần này chàng mới lưu tâm dò xét thì phát giác bọn lão già thủ vệ, người nào mắt cũng lộ hàn quang chứng tỏ họ là tay cao thủ nội gia.
Trên từng lầu thứ 13 đã bày một tiệc rượu rất sang. Bốn ả nữ tỳ duyên dáng mình mặc áo lụa đứng chờ ở trước bàn.
Thẩm Mộc Phong ngồi thủ tịch. Tiêu Lĩnh Vu Và Chu Triệu Long ngồi hai bên tả hữu. Cả Kim Lan, Ngọc Lan cũng được mời vào tiệc.
Bốn nữ tỳ áo lục rót đầy rượu vào chung cho mọi người rồi rón rén lùi ra.
Thẩm Mộc Phong nâng chung rượu lên cười nói:
- Tam đệ đi về khó nhọc, tiểu huynh mời một chung trước.
Tiêu Lĩnh Vu toan nâng chung, chàng chợt động tâm lại đặt xuống nói:
- Tiểu đệ có mấy điều chưa nói ra được còn vướng thật là khó chịu.
Thẩm Mộc Phong cười đáp:
- Tam đệ có điều gì cứ nói ra.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Tiểu đệ về quê thăm nhà, dọc đường gặp rất nhiều nhân vật võ lâm cản đường muốn tra xét xem tiểu đệ đem theo những vật gì. Tiểu đệ thấy mình chẳng làm điều chi ám muội mà phải giấu diếm, liền để họ mở rương lục soát. Không ngờ trong rương lại đặt đầu lâu người.
Thẩm Mộc Phong vẫn thản nhiên cười hỏi:
- Họ thấy đầu người thì có phản ứng gì.
Tiêu Lĩnh Vu tưởng đã phanh phui âm mưu của Thẩm Mộc Phong tất làm cho hắn phải thẹn thùng, ngờ đâu hắn lại bình tĩnh như không, tựa hồ cái đó chẳng quan hệ gì. Lòng chàng vừa nóng nảy vừa tức giận nói không nên lời.
Kim Lan đánh bạo lên tiếng:
- Những người đó thấy đầu lâu rồi lập tức nổi nóng phẫn khích trỏ Tam gia là hung thủ sát nhân.
Thẩm Mộc Phong gật đầu cười nói:
- Bọn họ đột nhiên thấy thủ cấp của thân nhân chứng thực lời đồn trên chốn giang hồ thì chấn động tâm thần là lẽ tự nhiên.
Tiêu Lĩnh Vu ngẩn người ra hỏi:
- Ðại ca bỏ thủ cấp người ta vào trong rương để làm lễ vật cho tiểu đệ đưa về quê có dụng ý gì?
Thẩm Mộc Phong cười đáp:
- Cái đó là tiểu huynh bố trí cho Tam đệ nổi tiếng.
Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng nói:
- Tiểu đệ nhận thấy đó chỉ là kế mượn dao giết người. Nếu tiểu đệ bị quần hùng võ lâm vây đánh rồi hạ sát thì cái chết đó thật không đáng chút nào.
Thẩm Mộc Phong cười lạt đáp:
- Cái đó Tam đệ khỏi lo. Tiểu huynh đã sắp đặt như vậy dĩ nhiên là khi thấy Tam đệ gặp nguy liền có người tới cứu viện.
Hắn buông tràng cười rộ rồi nói tiếp:
- Nhưng tiểu huynh tin là võ công của Tam đệ dù có bị quần hùng vây hãm cũng thừa sức đối phó.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Ðại ca nói vậy thì ra đã lập tâm như thế hay sao?
Thẩm Mộc Phong đáp:
- Phải rồi! Ðó đều là ở trong kế hoạch của tiểu huynh.
Tiêu Lĩnh Vu cảm thấy trong lòng xúc động, chàng miễn cưỡng dẹp lửa giận xuống hỏi tiếp:
- Cã việc cướp song thân của tiểu đệ về đây cũng là trong phạm vi bố trí của Ðại trang chủ.
Thẩm Mộc Phong đáp:
- Bách Hoa sơn trang chúng ta đã gây thù oán rất nhiều. Người võ lâm đều coi tiểu huynh như cái đinh trước mắt, họ muốn nhổ ngay đi. Việc Tam đệ gia nhập Bách Hoa sơn trang thiên hạ đều biết hết. Nếu tiểu huynh không đem hai vị ião nhân gia về đây tất bị người võ lâm cướp đem đi thì làm thế nào?
Tiêu Lĩnh Vu thấy Thẩm Mộc Phong vẻ mặt bình tĩnh, dường như hắn đã tiên liệu được cả những câu hỏi cùng nỗi lòng bi phẫn của chàng. Bất giác chàng động tâm nghĩ thầm:
- Xem chừng hắn đã chuẩn bị trước cả rồi. Nếu ta trở mặt cũng bằng vô dụng. Vậy ta phải có thái độ ra ngoài sự tiên liệu của hắn.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chàng nén giận đứng lên chắp tay xá dài mỉm cười nói:
- Ðại ca lo nghĩ châu đáo khiến tiểu đệ cảm kích vô cùng!
Diễn biến này quả nhiên ra ngoài ý nghĩ của Thẩm Mộc Phong. Bất giác hắn ngẩn người sắc mặt ra chiều kinh ngạc. Nhưng chỉ thoáng cái hắn khôi phục lại vẻ trấn tĩnh cười khánh khách nói:
- Tiểu huynh đã nhận thấy Tam đệ là con người trí dũng kiêm toàn, quả nhiên không lầm...
Hắn giơ ngón tay cái lên nói tiếp:
- Bậc đại trượng phu phải cương nhu gồm đủ, khi khuất khi thản. Tam đệ thật đã dày công hàm dưỡng.
Tiêu Lĩnh Vu lòng nóng như lửa, toàn thân run lên, nhưng chàng nhận ra cuộc sinh tử của song thân là trọng đại không thể rối loạn phép tắc được. Chàng liền gượng cười hỏi:
- Tiểu đệ muốn bái kiến song thân được chăng?
Thẩm Mộc Phong đáp:
- Chúng ta đã là tình anh em thì lệnh tôn cùng lệnh đường cũng là bậc trưởng bối của tiểu huynh. Có lý đâu lại khuất tất hai vị lão nhân gia. Xin Tam đệ yên tâm về điểm này.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Tiểu đệ đã mấy năm trời chưa được bái kiến từ nhan, trong lòng rất khao khát muốn được gặp song thân ngay.
Thẩm Mộc Phong cười ha hả nói:
- Hai vị lão nhân gia ngồi xe mấy ngày hãy còn nhọc mệt, hiện đang nghỉ ngơi. Tam đệ bất tất phải nóng nảy. Hãy nán cho hai vị lão nhân gia hết mỏi mệt rồi sẽ ra mắt cũng chưa muộn.
← Hồi 070 | Hồi 072 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác