Vay nóng Homecredit

Truyện:Xác chết loạn giang hồ - Hồi 070

Xác chết loạn giang hồ
Trọn bộ 177 hồi
Hồi 070: Cảnh Cũ Y Nguyên Người Mất Hút
2.50
(2 lượt)


Hồi (1-177)

Siêu sale Lazada

Ðại hán thấy Tiêu Lĩnh Vu tay không đoạt khí giới mà không hề tổn thương chi hết thì giật mình kinh hãi tự hỏi:

- Võ công này là võ công gì...?

Gã còn đang ngẫm nghĩ thì đơn đao đã bị đoạt mất.

Tiêu Lĩnh Vu tay cầm đơn đao phấn khởi thần oai gạt hai thanh đao kia choang choảng.

Miệng chàng quát:

- Chạy đi!

Ðường Tam Cô lại bỏ nắm Thất Độc Hoàng Phong châm vào túi, cầm trường kiếm khoa lên chạy trước mở đường.

Kim Lan, Ngọc Lan theo sau Ðường Tam Cô xông về phía trước. Chớp mắt ba người đã chạy xa ba trượng.

Tiêu Lĩnh Vu múa thanh đơn đao, ra mấy kỳ chiêu.

Ba đại hán chân tay luống cuống đành bỏ mặt Ðường Tam Cô.

Ðang lúc kịch đấu, Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên phóng cước đá vào sau lưng một đại hán.

Ðại hán rên lên một tiếng lộn ra xa hơn năm sáu thước.

Tiêu Lĩnh Vu thừa thắng lại ra chiêu Cuồng Phong Lãng Điệp. Thanh đơn đao lóe ánh hàn quang đập rớt một thanh đơn đao trong tay đại hán khác.

Chàng lạnh lùng nói:

- Tiêu mỗ mà định hạ sát các ngươi thì chỉ trong vòng mười hợp các ngươi phải chết ngay đương trường. Nhưng chúng ta vốn không thù oán. Tiêu mỗ chẳng muốn gây nên sát nghiệp.

Ba đại hán biết chàng nói thật, lẳng lặng đứng yên không dám ngăn trở.

Tiêu Lĩnh Vu tăng gia cước trình. Chớp mắt đã đuổi kịp bọn Ðường Tam Cô.

Lúc này mặt trăng lên giữa trời. Ðêm đã qua canh ba.

Ðường Tam Cô liếc nhìn chung quanh thở dài nói:

- Chúng ta xông ra khỏi trùng vi của quần hào không phải là chuyện khó, mà chỉ sợ khó lòng thoát khỏi âm mưu của Thẩm đại trang chủ đã bố trí.

Tiêu Lĩnh Vu ngửa mặt lên trời nói:

- Nếu họ đưa chúng ta vào bước đường cùng không nghĩ gì đến tình nghĩa đệ huynh thì Tiêu mỗ cũng chẳng cam chịu bó tay.

Kim Lan buồn rầu thở dài muốn nói lại thôi.

Ðường Tam Cô nhìn bốn phía rồi đáp:

- Tam trang chủ chưa hiểu rõ chỗ ghê gớm của Thẩm Mộc Phong. Tiểu muội từng nghe tổ mẫu nhắc tới những việc cũ của hắn. Gia tổ mẫu đã coi nhân vật bốn bể không vào đâu mà phải khiếp phục Thẩm Mộc Phong.

Tiêu Lĩnh Vu nghiêm trang nói:

- Tại hạ không sợ Thẩm Mộc Phong mà chỉ nghĩ đến một phen kết nghĩa lầm lẩn. Khi đã tuyệt tình huynh đệ thì Tiêu mỗ sẽ truyền tin cho võ lâm...

Bỗng nghe tiếng thở dài từ trong bóng tối cách đó chừng hơn trượng vọng lại.

Dưới bóng trăng mấy người như con kinh hồng vọt đi, chớp mắt đã không thấy đâu nữa.

Biến diễn bất ngờ này khiến Tiêu Lĩnh Vu đứng ngẩn người ra. Lúc chàng muốn rượt theo thì đối phương đã mất hút..

Ðường Tam Cô nói:

- Dường như là mấy vị hòa thượng.

Kim Lan nói:

- Tiểu muội từng nghe Vũ Văn Hàn Ðào nhắc tới chùa Thiếu Lâm có tám nhà sư võ công kỳ tuyệt, chuyên can thiệp vào những chuyện bất bình trên chốn giang hồ. Tám vị đó kêu bằng Bát đại Kim Cương.

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp:

- Ngoài những vị cao tăng chùa Thiếu Lâm e rằng ít có tay cao thủ thân pháp mau lẹ đến như vậy.

Kim Lan nói:

- Bọn họ ẩn mình trong bóng tối định ngăn cản chúng ta, không ngờ nghe Tam gia nói những lời phế phủ, biết Tam gia là hạng người thế nào họ mới xoay đổi chủ ý hấp tấp bỏ đi.

Ðường Tam Cô nói:

- Tiểu đệ e rằng bọn họ không phải là tăng nhân chùa Thiếu Lâm mà là người của Thẩm Mộc Phong phái đến.

Kim Lan đáp:

- Theo chỗ tiểu tỳ biết thì những người ở Bách Hoa sơn trang không ai mặc áo tăng bào màu nguyệt bạch. Nếu cô nương trông rõ bọn họ mặc áo tăng bào màu nguyệt bạch thì không phải là người Bách Hoa sơn trang.

Tiêu Lĩnh Vu ngửa mặt trông chiều trời nói:

- Chúng ta lại đi thôi.

Chàng phóng chân chạy trước. Bốn người này đều có võ công, từ lúc bỏ xe đi bộ hành tung càng khó theo dõi. Nhưng dường như không kịp ngăn cản nữa.

Một hôm trời vừa sáng rõ, bốn người chạy đến Hồ Trường Bích.

Tiêu Lĩnh Vu trỏ vào bức tường trắng bên bờ hồ cười nói:

- Ðó là nhà tại hạ. Hỡi ôi! Tại hạ bỏ nhà ra đi hồi còn là đứa con nít 12, 13 tuổi, thân thể yếu đuối. Bây giờ lớn lên nhiều lại thân thể cường tráng. E rằng gia nương không nhận ra được nữa.

Kim Lan thấy Tiêu Lĩnh Vu vui mừng hớn hở, mà hai mắt ẩn giấu chân lệ thì biết rằng chàng đang cảm xúc vô cùng!

Tiêu Lĩnh Vu chạy nhanh đến trước cổng thì thấy cổng đóng. Bốn bề tịch mịch. Chàng hắng dặng một tiếng, phủi bụi trên người rồi lớn tiếng gọi:

- Tiêu phúc có nhà không?

Chàng gọi luôn mấy tiếng không thấy người đáp lại.

Chàng cảm thấy điều bất hạnh nổi lên trong đáu óc. Nét mặt biến thành nghiêm trọng.

Kim Lan, Ngọc Lan và Ðường Tam Cô cũng cảm thấy có điều khác lạ, nhìn chằm chặp vào người Tiêu Lĩnh Vu thì thấy mặt chàng xám xanh. Chàng ngơ ngác ngó hàng phên dậu ngơ ngẩn xuất thần, nhưng không dám đẩy cánh cổng.

Ngọc Lan từ từ bước đến bên Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tam gia! Tam gia đã nói địa chỉ này cho Ðại trang chủ biết chưa?

Tiêu Lĩnh Vu lắc đấu thở dài đáp:

- Không có!

Ðột nhiên chàng vung cước đá vào tấm phên cánh cổng.

Trong viện vườn hoa cửa song rất tề chỉnh. Trên thềm dưới sân quét tước sạch sẽ, không thấy chút gì khác lạ.

Tiêu Lĩnh Vu trong lòng bớt được một chút phần khẩn trương, rảo bước đi vào hậu trường.

Trong nhà cách bố trí rất thứ tự. Chỉ có điều là không gặp một bóng người.

Tiêu Lĩnh Vu trong lòng phiền muộn. Chàng không nhẫn nại được lớn tiếng hỏi:

- Trong nhà có ai không? Thử xem ai đã về đây!

Bên tai chàng chỉ nghe thấy tiếng động của mình.

Trước tình trạng này, chẳng những Tiêu Lĩnh Vu cảm thấy có điều bất diệu mà cả Kim Lan, Ngọc Lan và Ðường Tam Cô cũng kinh ngạc phi thường.

Năm năm trước Nhạc Vân Cô bị chết, tình trạng đó lại hiện lên trong đầu óc Tiêu Lĩnh Vu khiến chàng sợ run, nét mặt xám ngắt. Chàng đứng ngơ ngẩn hồi lâu rồi đột nhiên chạy vào thư phòng của phụ nhân.

Cửa thư phòng chỉ khép hờ. Tiêu Lĩnh Vu xông vào thấy trên giá sách vẫn sắp đặt tề chỉnh. Trên án một cuốn cổ thư còn mở ra để đó, tựa hồ Tiêu đại nhân vừa ra khỏi một cách rất vội vàng chưa kịp gấp sách lại.

Một mảnh giấy trắng có nghiên mực đè lên. Góc tờ giấy khẽ rung động.

Tiêu Lĩnh Vu vội cầm mảnh giấy lên coi thì thấy viết mấy hàng chữ thảo:

"Sau khi hiền đệ đi rồi, tiểu huynh bỗng được tin cấp báo: mấy kẻ thù năm trước kết đảng kiếm tiểu huynh để rửa cái nhục ngày trước. Tiểu huynh sợ làm liên lụy đến hiền đệ cùng song thân, nên phái người đến đón song thân lên Bách Hoa sơn trang. Vậy hiền đệ đọc thư này rồi cấp tốc trở về Bách Hoa Sơn Trang thì phụ tử huynh đệ sớm được một nhà đoàn tụ."

Cuối thư thự danh Thẩm Mộc Phong.

Tiêu Lĩnh Vu coi xong mảnh giấy, đứng thộn mặt ra đương trường hồi lâu không thốt nên lời.

Ðường Tam Cô khẽ buông tiếng thở dài hỏi:

- Tiêu huynh! Mảnh hoa tiên đó viết gì vậy?

Tiêu Lĩnh Vu thở dài đáp:

- Thẩm Mộc Phong đến đây trước chúng ta, hắn đã đưa song thân tại hạ lên Bách Hoa sơn trang rồi.

Kim Lan giật mình kinh hãi hỏi:

- Sao? Ðại trang chủ đã đến đây ư?

Tiêu Lĩnh Vu cầm tờ hoa tiên đưa ra nói:

- Các vị hãy coi đây sẽ rõ.

Kim Lan đón lấy tờ giấy. Cả Ngọc Lan lẫn Ðường Tam Cô, ba người châu đầu vào đọc thơ rồi không nói nên lời..

Thư phòng bao phủ một làn không khí bi ai. Không hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu.

Kim Lan thở dài nói:

- Tam gia! Việc đã xảy ra thế này. Chúng ta phải nghĩ biện pháp nào mới được.

Tiêu Lĩnh Vu nghiến răng nói:

- Nếu song thân tại hạ mà tổn thương bằng sợi tóc, tại hạ quyết lấy máu mà rửa Bách Hoa sơn trang. Bằng không thề chẳng làm người.

Ngọc Lan cất giọng ôn nhu khuyên chàng:

- Tam gia bất tất phải nóng nảy. Theo nhận xét của tiện thiếp thì Ðại trang chủ quyết không làm thương tổn đến lão nhân gia cùng phu nhân. Y hành động cách này không ngoài mục đích khiến tam gia phải tận trung với Bách Hoa sơn trang.

Tiêu Lĩnh Vu hằn học nói:

- Thủ đoạn của hắn rất đê hèn! Còn chi là tình huynh nghĩa đệ nữa?

Ngọc Lan cũng khuyên giải:

- Xin Tam gia tạm dẹp mối phẫn nộ để tìm biện pháp đối phó với cục diện.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Ngoài cách trở về với Bách Hoa sơn trang, chẳng còn biện pháp nào khác.

Ðường Tam Cô đưa đẩy cặp mắt ra chiều ngẫm nghĩ rồi nói:

- Xem chừng trong nhà sạch sẽ không một vết bụi đủ tỏ Tiêu lão bá cùng lão bá mẫu ra đi chưa bao lâu? Chúng ta rượt theo bất phân nhật dạ may có thể ngăn cản ở dọc đường.

Tiêu Lĩnh Vu phấn khởi tinh thần đáp:

- Bọn họ không biết địa chỉ nhà này. Khi tại hạ ở Bách Hoa sơn trang cũng chưa từng nhắc tới. Tất bọn họ theo dõi hành tung chúng ta để đến đây và tới trước một lúc mà thôi. Bây giờ rượt theo ngay có thể kịp.

Kim Lan hỏi:

- Tam gia không nên vọng động xin nghe tỳ thiếp một lời được chăng?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Không chừng chỉ mấy chục dặm là chúng ta đuổi kịp và cứu được song thân.

Kim Lan ra chiều lo lắng nói:

- Tam gia tính như vậy thì coi thường Ðại trang chủ quá.

Tiêu Lĩnh Vu đã toan cất bước đi luôn, nhưng nghe Kim Lan nói vậy chàng không khỏi sửng sốt hỏi:

- Sao cô lại nói vậy?

Kim Lan đáp:

- Dù Tam gia có đuổi kịp lão nhân gia nhưng cũng không thể hạ thủ cứu người được thì làm thế nào? Lúc đó hai bên đã thành cừu địch, kết quả sẽ ra sao.

Tiêu Lĩnh Vu trong lòng hiểu rõ, chàng buồn rầu thở dài không nói gì.

Ðường Tam Cô nói:

- Cái đó không có gì khó xử. Chúng ta nhất tề động thủ giết hết bọn người hộ tống là cứu được lão nhân gia cùng phu nhân trở về.

Kim Lan hỏi:

- Nếu Ðại trang chủ đích thân đi hộ tống thì Tam cô nương tính thế nào?

Ðường Tam Cô đáp:

- Chúng ta hết sức giúp Tiêu huynh quyết một trận tử chiến.

Kim Lan hỏi:

- Nếu bọn họ đem tính mạng của lão nhân gia cùng phu nhân ra uy hiếp thì chúng ta đành bó tay chịu trói hay còn cách gì nữa không?

Ðường Tam Cô ấp úng:

- Cái đó... cái đó...

Kim Lan lại nói:

- Ðại trang chủ mến tài Tam trang chủ, lại sợ Tam trang chủ bỏ đi, không chịu theo hành vi của y. Nói tóm lại Tam gia là cái đinh trước mắt của Ðại trang chủ, nếu không thu được để mà dùng tất giết đi đặng trừ hậu quả...

Ngọc Lan khẽ thở dài:

- Tam gia! Kim Lan tỷ tỷ nói đúng đó. Ðại trang chủ dụng tâm bức bách Tam gia phải sớnl trở về Bách Hoa sơn trang, quyết không để lão gia cùng phu nhân bị thương tổn.

Tiêu Lĩnh Vu ngó Kim Lan và Ngọc Lan thở dài nói:

- Các cô có chỗ nào qui đầu không?

Kim Lan đáp:

- Bọn tiện thiếp từ nhỏ chí lớn ở Bách Hoa sơn trang. Tuy cũng có mấy nhà người thân cũ, nhưng đã đoạn tuyệt sự đi lại từ lâu. Huống chi nhà nào thu lưu bọn tỳ thiếp là rước lấy cái họa sát thân.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Bên trời bát ngát, góc biển bao la. Ðâu mà chả có chỗ yên thân lập mạng? Các cô đi tìm một nơi ít có vết chân người qua lại là được. Chờ bọn Bách Hoa sơn trang giải tán là các cô không còn lo gì nữa.

Kim Lan buồn rầu hỏi:

- Còn Tam gia thì sao?

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Tại hạ muốn về Bách Hoa sơn trang để gặp song thân.

Ngọc Lan cất giọng thê lương nói:

- Tam gia dẫn bọn tỳ thiếp rời khỏi Bách Hoa sơn trang mà bây giờ một mình trở về tất khiến cho Ðại trang chủ động mối hoài nghi.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Dù các cô có theo tại hạ trở về hang cọp thì Thẩm Mộc Phong vẫn sinh lòng ngờ vực. Một mình tại hạ đối phó với y hoặc còn giảm bớt được những điều úy ky.

Ngọc Lan hỏi:

- Giả tỷ Ðại trang chủ đem tính mạng của lão gia cùng phu nhân để uy hiếp Tam gia phải tận trung thì Tam gia phải tính sao?

Tiêu Lĩnh Vu cặp mắt lấp loáng, cúi đầu xuống buồn rầu đáp:

- Dù tại hạ có bị giang hồ thóa mạ cũng đành phải chịu vì mình lâm vào tình trạng bất đắc dĩ.

Kim Lan cất bước chậm chạp đến bên Tiêu Lĩnh Vu dịu giọng nói:

- Tục ngữ có câu "Ðã là điều phúc đức thì không phải là họa". Mà là họa thì muốn tránh cũng không được. Ðại trang chủ đã không tha thì bọn tỳ thiếp có trốn đến góc biển bên trời cũng truy tầm đến giết đi cho vừa dạ. Bọn tỳ thiếp theo Tam gia trở về Bách Hoa sơn trang, được Tam gia chiếu cố hoặc giả lại có thể kéo dài chút hơi tàn sống thêm ít ngày nữa...

Ngọc Lan cũng nói theo:

- Một mình Tam gia về Bách Hoa sơn trang càng khiến Ðại trang chủ gia tâm đề phòng. Nếu bọn tỳ thiếp theo về chắc y có lỏng tay hơn.

Kim Lan nới:

- Bọn tỳ thiếp sống hay chết chẳng có chi đáng tiếc. Tam gia bất tất phải quan tâm.

Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một lúc rồi quay lại nhìn Ðường Tam Cô nói:

- Gia thế Ðường cô nương hiển hách, chắc Thẩm Mộc Phong không dám lên tận nhà đâu. Vậy cô nương bất tất phải quay lại Bách Hoa sơn trang nữa.

Ðường Tam Cô nói:

- Nếu tiểu huynh cần tiểu muội đi theo cho có bạn...

Tiêu Lĩnh Vu gạt đi:

- Không cần phải thế. Cô nương về Tứ Xuyên hay hơn.

Ðường Tam Cô nói:

- Ðược rồi! Tiểu muội về gặp tổ mẫu yêu cầu lão nhân gia ra tay giúp Tiêu huynh.

Tiêu Lĩnh Vu nhăn nhó cười nói:

- Tại hạ e rằng lệnh tổ cũng khó mà giúp được tại hạ...

Chàng ngừng lại một chút rồi tiếp:

- Xin ba vị hãy ngồi chơi ngoài khách sạn, tại hạ vào phòng gia mẫu có một chút.

Ngọc Lan nói:

- Xin Tam gia tùy tiện.

Tiêu Lĩnh Vu tiến vào phòng mẫu thân thấy chăn đệm xếp đặt rất tề chỉnh.

Một thiếu nữ áo xanh ngồi ngay ngắn trên giường, hai mắt nhắm lại.

Tiêu Lĩnh Vu nhìn kỹ hồi lâu nhận ra chính là ả nữ tỳ hầu hạ phu nhân. Năm năm trời không gặp thị đã thành người lớn.

Chàng đưa tay ra sờ mũi thấy hơi thở vãn còn đều đặn liền biết là thị bị người điểm huyệt, chàng vội giải khai cho thị.

Thiếu nữ áo xanh thở phào một cái mở bừng mắt ra nhìn Tiêu Lĩnh Vu đầy máu thị có vẻ sợ sệt hỏi:

- Tướng công là ai?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Ta là thiếu gia. Lão gia cùng phu nhân đi đâu rồi?

Thiếu nữ ngó Tiêu Lĩnh Vu một chút rồi nói:

- Tiểu tỳ biết thiếu gia thân thể ốm nhom không cao lớn như tướng công.

Tiêu Lĩnh Vu trong lòng nóng nảy, không muốn nói nhiều với thị liền hỏi:

- Ta là Tiêu Lĩnh Vu đây. Có phải lão gia cùng phu nhân bị người ta bắt đi rồi không?

Nữ tỳ áo xanh tuy không tin nhưng trong lòng sợ hãi vội nói thực:

- Một người đàn bà trung niên cướp phu nhân và hai đại hán khiêng lão gia đem đi rồi.

Tiêu Lĩnh Vu dậm chân tức giận nói:

- Giỏi thiệt! Chúng dám cưỡng bách song thân ta.

Tỳ nữ áo xanh sợ quá chân nhũn ra té nhào xuống đất.

Tiêu Lĩnh Vu đỡ thị lên nói:

- Ngươi bất tất phải sợ hãi. Cứ vững tâm mà giữ nhà. Trước khi lão gia cùng phu nhân chưa về, tòa nhà này tạm thời do ngươi quản lý.

Chàng trở gót ra khỏi phòng ngủ vào nhà khách sạn.

Kim Lan hỏi:

- Phu nhân có lưu lại vật gì không?

Tiêu Lĩnh Vu lắc đấu kiên quyết nói:

- Chúng ta đi thôi.

Kim Lan và Ngọc Lan biết chàng ruột nóng như lửa muốn bay về Bách Hoa sơn trang ngay. Hai cô liền cắp khăn gói lên đường.

Nước hồ Trường Bích vẫn xanh ngắt. Ðáy hồ lau mọc chồi xanh. Bất giác Tiêu Lĩnh Vu nhớ tới cảnh Khâu Vân Cô chết ở đáy giếng khô năm năm trước.

Chàng cùng Khâu Tiểu San lén đi. Nay trở về nhà cũ mà không ngồi lại được một chút, bất giác chàng buông tiếng thở dài tự nói một mình:

- Ta hiểu rồi! Chỗ dụng tâm của hắn thật là độc địa.

Kim Lan và Ngọc Lan đưa mắt nhìn nhau, trong lòng lo lắng mà không dám nói gì.

Ðường Tam Cô hỏi:

- Tiêu huynh hiểu chuyện gì?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Bọn chúng cho mình đem nhiều tang vật về làng, mà lại ngấm ngầm đưa tin tức phao đồn ra khắp võ lâm nói là Tam trang chủ ở Bách Hoa sơn trang dẫn người trốn về phía Nam khiến cho hào kiệt giang hồ đón đường đánh cướp. Những vật làm chứng gây nên cừu hận bày ra trước mắt khiến ta có miệng mà không giải thích được. Chúng khiến cho anh hùng thiên hạ biết mặt Tiêu Lĩnh Vu lại muốn ta trong lúc phẫn nộ ra tay giết người để thù hận chồng chất, ta không còn đất đứng phải trở về Bách Hoa sơn trang. Không ngờ ta nhịn nhục không chịu giết hại một ai, chúng giận quá mới cướp song thân ta đi bắt buộc ta phải trở về Bách Hoa sơn trang cho chúng sai khiến.

Kim Lan nói:

- Trước nay Ðại trang chủ tính toán không sơ hở chỗ nào. Dù Tam gia dọc đường có giết người e rằng lão gia và phu nhân cũng bị Ðại trang chủ bắt dưa về Bách Hoa sơn trang.

Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt nói:

- Ðúng thế thật! Ta nhận thấy mình ngu đần quá.

Ðột nhiên chàng gia tăng cước bộ chạy rất mau.

Lòng chàng nóng như lửa. Kim Lan và Ðường Tam Cô chạy theo chàng suốt ngày đêm.

Hôm ấy đến địa giới tỉnh Hồ Bắc, Ðường Tam Cô một mình về Tứ Xuyên còn Tiêu Lĩnh Vu, Kim Lan và Ngọc Lan về Bách Hoa sơn trang.

Phong cảnh Bách Hoa sơn trang rất nhộn nhịp. Trong ngoài trang đều treo đèn kết hoa.

Tiêu Lĩnh Vu cố dẹp lòng bi phẫn bước chậm lại đi vào trang.

Vừa đến cổng trang đã thấy Chu Triệu Long ăn mặc hoa lệ cưỡi tuấn mã ra đón. Hắn thấy Tiêu Lĩnh Vu còn ở đàng xa đã xuống ngựa chạy lại cười nói:

- Tam đệ về vừa may Bách Hoa sơn trang chúng ta có quần hùng đến rất đông.

Tiêu Lĩnh Vu hững hờ đáp:

- Nếu vậy tiểu đệ về cũng gặp dịp.

Chu Triệu Long nói:

- Tiểu huynh thực không ngờ Tam đệ về mau đến thế. Vừa rồi tiếp được chim câu báo tin Tam đệ trở về bản trang, tiểu huynh định đi xa đón, ai ngờ Tam đệ đã về tới nơi.

Gã đưa mắt nhìn Kim Lan, Ngọc Lan thấy hai cô lộ vẻ mệt nhọc thì biết là các cô đã chạy rất mau.

Tiêu Lĩnh Vu hắng dặng một tiếng rồi hỏi:

- Không hiểu gia phụ, gia mẫu đã đến chưa?

Chu Triệu Long ngạc nhiên hỏi lại:

- Hai vị lão gia cũng đến đây ư?

Tiêu Lĩnh Vu thấy gã giả bộ giả dạng thì lửa giận bốc lên, cười lạt hỏi:

- Nhị trang chủ tham dự cơ mật mà không hiểu vụ này ư?

Chu Triệu Long ngơ ngẩn một chút rồi cười đáp:

- Tam đệ thủng thẳng nói chuyện. Tiểu huynh không biết thật.

Tiêu Lĩnh Vu thò tay vào bọc lấy tờ hoa tiên của Thẩm Mộc Phong để lại đưa cho gã nói:

- Nhị trang chủ mà không biết thật thì xin coi giấy này.

Chu Triệu Long cấm lấy đọc rồi nói:

- Hoặc giả Ðại ca có thâm ý sợ người võ lâm oán hận đến hai vị lão nhân gia.

Tiêu Lĩnh Vu thu giấy lại nói:

- Chắc bây giờ Nhị trang chủ hiểu rồi?

Chu Triệu Long đáp:

- Tiểu huynh hiểu rồi. Tiểu huynh cùng Tam đệ lên bái kiến Ðại ca để y trả lời.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tại hạ muốn hỏi Nhị trang chủ đã gặp gia phụ chưa?

Chu Triệu Long thấy chàng kêu mình bằng Nhị trang chủ, tuy giọng nói còn giữ hòa nhã mà không giấu nổi nỗi ấm ức trong lòng thì biết là chuyện này rất nghiêm trọng, gã không dám đưa ra ý kiến gì chỉ mỉm cười đáp:

- Vụ này tiểu huynh không biết thật...

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Chẳng lẽ những chữ viết đây giả mạo được ư?

Chu Triệu Long đáp:

- Theo chỗ tiểu huynh biết thì đúng là thủ bút của Ðại ca quyết không giả được...

Gã ngừng lại một chút rồi tiếp:

- Lúc Tam đệ gặp Ðại ca là sẽ rõ hết.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Ðược rồi! Chúng ta hãy đến ra mắt Ðại trang chủ rồi sẽ liệu.

Chu Triệu Long từ từ đưa mắt ngó Kim Lan cùng Ngọc Lan rồi bảo chúng:

- Các ngươi trở về Lan Hoa tinh xá đi!

Hai cô tuy miệng vâng dạ mà người vẫn đứng yên.

Chu Triệu Long nghiêng mình lướt qua Tiêu Lĩnh Vu đến bên Kim Lan hỏi:

- Các người có nghe thấy không? Về Lan Hoa Tinh Xá ngay!

Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên ngắt lời:

- Không dám phiền đến Nhị trang chủ.

Chu Triệu Long quay lại thủng thẳng hỏi:

- Tam đệ bảo sao?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Kim Lan và Ngọc Lan đã do Ðại trang chủ tặng cho tiểu đệ không dám phiền Nhị trang chủ quan cố bọn chúng.

Chu Triệu Long biến sắc cười mát hỏi:

- Tam đệ có biết qui củ ở Bách Hoa sơn trang thế nào không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Không biết.

Chu Triệu Long nói:

- Tam đệ mới gia nhập không biết là phải. Ðiều cần nhất là trong trang chúng ta không ai được chống lại mệnh lệnh của người trên.

Tiêu Lĩnh Vu ngửa mặt lên trời cười khanh khách hỏi:

- Tiểu đệ là hạng người nào ở Bách Hoa sơn trang?

Chu Triệu Long cười đáp:

- Trên chốn giang hồ còn ai không biết Tiêu Lĩnh Vu là Tam trang chủ ở Bách Hoa sơn trang?

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Nếu vậy thì ở trong Bách Hoa sơn trang chỉ còn Ðại trang chủ và Nhị trang chủ là cao hơn tiểu đệ chứ gì?

Chu Triệu Long đáp:

- Ðúng thế.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Không hiểu Nhị trang chủ coi Tiêu mỗ là người thế nào?

Chu Triệu Long đáp:

- Là huynh đệ kết minh, tình đồng thủ túc.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Vậy song thân của Tiêu Lĩnh Vu có phải là song thân của các vị không?

Chu Triệu Long sửng sốt đáp:

- Cái đó đã hẳn.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Thế mà các vị dưới mắt không có người tôn trưởng bắt song thân Tiêu mỗ làm con tin.

Mắt chàng đầy sát khí nhìn chằm chặp vào mặt Chu Triệu Long.

Lúc này Chu Triệu Long đã có lòng khiếp sợ Tiêu Lĩnh Vu. Gã cười mát nói:

- Việc này đầu đuôi thế nào tiểu huynh không biết thật. Ðại ca làm việc gì cũng lo nghĩ sâu xa. Hành động của y tất có lý lẽ.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Thế ra Nhị trang chủ địa vị tôn cao là chỉ có chút hư danh.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-177)


<