Vay nóng Tima

Truyện:Song Long Đại Đường - Hồi 705

Song Long Đại Đường
Trọn bộ 800 hồi
Hồi 705: Dư Tình Vị Liễu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-800)

Siêu sale Lazada

"Cộc! Cộc!"

"Ai?"

Từ Tử Lăng đang đêm đến phủ của Lý Tịnh, vượt tường sau vào nhà, tòa tướng quân phủ to lớn yên lặng đến bất ngờ, cả tòa phủ tối om om, chỉ có kiến trúc chính phát ra ánh đèn, điều này khiến gã cảm thấy có điều bất thường.

Gã lần mò đến phòng của chủ nhân, khẽ gõ cửa, thử đánh thức Lý Tịnh.

Từ Tử Lăng khẽ giọng nói: "Đã quấy rầy đại tẩu, là Từ Tử Lăng!"

Hồng Phất Nữ xuất hiện nơi hành lang, nhíu mày nói: "Thì ra là ngươi! Tìm Lý Tịnh làm gì?"

Nàng đang mặc kình trang, rõ ràng vẫn chưa đi ngủ.

Từ Tử Lăng nghe giọng điệu nàng có vẻ khó chịu, mới đánh liều nói: "Xin lỗi đã quấy rầy đại tẩu nghỉ ngơi, đệ có việc quan trọng cần gặp Lý đại ca, huynh ấy vẫn chưa về sao?"

Khuôn mặt Hồng Phất Nữ lộ vẻ phức tạp, có chút xót xa, lại tựa như cam chịu, khẽ giọng nói: "Ta phải nói xin lỗi mới phải, bây giờ tâm trạng ta rất xấu. Vào đây nói đi!"

Từ Tử Lăng giật mình: "Phải chăng Lý đại ca đã xảy ra chuyện gì?"

Hồng Phất Nữ lắc đầu tỏ ra không phải vậy, dường như đang miễn cưỡng đè nén tâm trạng phiền não của mình, rồi nói: "Ở đây không tiện nói chuyện, theo ta!"

Từ Tử Lăng theo nàng vào thư phòng, tiến vào trong thư phòng tối đen rồi ngồi xuống, Hồng Phất Nữ lấy lại bình tĩnh, nói với thái độ lạnh nhạt: "Tử Lăng có việc gì cần tìm Lý Tịnh?"

Từ Tử Lăng quan tâm đến Lý Tịnh, nhịn không được hỏi: "Tại sao đại tẩu không vui? Cớ gì Lý đại ca không ở nhà cùng với đại tẩu?"

Hồng Phất Nữ đáp: "Đại ca ngươi ra thành nghênh đón Tần vương, còn tại sao ta không vui ư, chao ôi, trả lời như thế nào đây? Vì mối quan hệ giữa Lý Tịnh với các ngươi, không những bị người Trường An coi thường mà cả bá quan trong Tần vương phủ cũng tránh xa, Tần vương cố ý không cho huynh ấy tham gia chiến dịch Lạc Dương, bề ngoài tỏ ra là lo cho huynh ấy, nhưng thực sự là nói hay làm đều không tin huynh ấy, khiến huynh ấy rảnh rỗi suốt ngày. Lý Tịnh không hề trách các ngươi, chỉ có ta vì huynh ấy mà trong lòng thấy khó chịu mà thôi!"

Từ Tử Lăng thấy áy náy, gã có thể tưởng tượng phu phụ Lý Tịnh đang lâm vào thế khó xử.

Hồng Phất Nữ nói tiếp: "Tử Lăng đến Trường An làm gì? Chả lẽ không biết người Trường An ai cũng muốn giết ngươi và Khấu Trọng sao?"

Từ Tử Lăng khẽ nói: "Xin lỗi!"

Hồng Phất Nữ thở dài: "Nói thế có ích gì? Đối với hai ngươi ta không biết xử sự thế nào mới phải? Nếu hai ngươi là hạng đại gian đại ác thì đơn giản biết bao, thế mà hai ngươi lại chẳng phải hạng người như thế hơn nữa còn mang tấm lòng hiệp nghĩa; lần trước các ngươi đã giúp Tần vương phủ một việc lớn, khiến Trầm Lạc Nhạn vượt qua khó khăn, nhưng điều đó cũng khiến bọn ta đắc tội với hoàng thượng và thái tử, Độc Cô phiệt càng hận phu phụ bọn ta đến thấu xương. Ta đã từng đề nghị Lý Tịnh cứ rời khỏi Trường An cho rồi, quy ẩn chốn núi rừng, nhưng huynh ấy không chịu, bảo lúc này mà rời khỏi Tần vương là bất nghĩa, làm ngơ để cho dị tộc xâm lăng là bất nhân, nhưng bây giờ chúng ta có thể làm gì đây?"

Từ Tử Lăng chẳng biết đối đáp thế nào, trong lòng rất khó xử.

Ắt hẳn Hồng Phất Nữ bất mãn lắm, nhưng lời lẽ vẫn bình tĩnh: "Bọn ta một mặt lo lắng cho tình hình của các ngươi ở Lạc Dương, mặt khác lại sợ Tần vương sai lầm, trong lòng mâu thuẫn phi thường. Bây giờ tình thế đã rõ ràng, lại có thêm mối lo khác. Chao ôi! Tử Lăng hãy bảo cho ta biết nên làm thế nào đây."

Từ Tử Lăng buột miệng nói: "Đêm nay đệ đến Trường An, chẳng những sẽ giúp Tần vương vượt qua khó khăn mà còn giúp y bước lên ngai vàng, thống nhất thiên hạ, đánh lui ngoại địch."

Hồng Phất Nữ giật mình nói: "Phải chăng Tử Lăng nói như thế chỉ để an ủi ta?"

Từ Tử Lăng khẳng định quả quyết nói: "Ta đang nói thật!"

Hồng Phất Nữ nhìn hắn dò xét một hồi, trầm giọng hỏi: "Còn Khấu Trọng thì sao?"

Từ Tử Lăng nói: "Ta vẫn chưa có dịp nói với hắn những lời này!"

Hồng Phất Nữ nói: "Tử Lăng có thể nói rõ hơn không?"

Từ Tử Lăng nói: "Đệ đến tìm Lý đại ca là muốn nhờ huynh ấy bí mật đưa đi gặp Tần vương, chỉ cần thuyết phục y chịu đoạt lấy ngai vàng, phía Khấu Trọng cứ để cho ta phụ trách."

Hồng Phất Nữ trầm giọng nói: "Đệ có biết rằng làm thế chẳng khác gì xúi giục Tần vương phản bội nhà họ Lý, phản bội cha anh không?"

Từ Tử Lăng nói: "Y chẳng còn sự chọn lựa nào khác, Kiến Thành, Nguyên Cát lần lượt cấu kết với người Đột Quyết và Ma môn, có mưu đồ xấu xa đối với y. Trên đường đi, đệ đã từng chạm trán với con trai của Lương Sư Đô, bọn chúng mua một lô hỏa khí từ Hải Sa Bang, lại thấy thủ hạ của Lý Kiến Thành là Dĩ Văn Hoán và Kiều Công Sơn xuất hiện ở gần đó, nếu ta đoán không sai, số hỏa khí này là dùng để tấn công phủ Thiên Sách."

Hồng Phất Nữ biến sắc nói: "Có chuyện này sao?"

Từ Tử Lăng nói: "Đệ sẽ cố sức thuyết phục Lý Thế Dân, nếu y vẫn trung thành với họ Lý, không muốn phụ cha anh, đệ chỉ đành trở về giúp Khấu Trọng lấy thiên hạ, chống ngoại địch."

Hồng Phất Nữ nói: "Có lẽ Khấu Trọng sẽ nghe lời ngươi vì người là huynh đệ tốt, nhưng còn Tống Khuyết? E rằng trong thiên hạ không ai có thể làm Tống Khuyết thay đổi chí nguyện trong lòng."

Từ Tử Lăng thở dài: "Ta chỉ có thể đi bước nào hay bước đó, tận hết sức mình."

Hồng Phất Nữ rõ ràng đã thay đổi thái độ đối với chàng, nàng khẽ giọng nói: "Có lẽ sáng sớm ngày mai Tần vương sẽ vào thành, Tử Lăng nên đến đây vào lúc chính ngọ ngày mai, bọn ta sẽ tìm cách sắp xếp cho Tử Lăng bí mật gặp mặt Tần vương."

o0o Tống Khuyết xoay lưng lại, ngồi xếp bằng ở đầu bè, suốt hai canh giờ chẳng cử động hay nói lời nào.

Trăng trên đầu sáng chiếu xuống hai bên rừng tuyết trắng xóa, Khấu Trọng lẳng lặng cầm tay lái, như đang ở trong cõi mộng.

Cuối cùng thì Tống Khuyết cũng phá tan sự trầm lặng, thở một hơi dài nói: "Ninh Đạo Kỳ quả nhiên không khiến Tống mỗ thất vọng, Khấu Trọng, ngươi đã tận mắt chứng kiến cuộc chiến này, chắc chắn sẽ có ích cho ngươi lắm."

Khấu Trọng như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ nói: "Tiểu tử thật đúng là thu được rất nhiều lợi ích, mở rộng tầm mắt."

Tống Khuyết lãnh đạm hỏi: "Ngươi có phải rất muốn hỏi ta rốt cuộc là thắng hay thua phải không?"

Khấu Trọng gật đầu nói: "Tiểu tử thật sự không hiểu."

Tống Khuyết bình tĩnh nói: "Đây cũng là câu đố mà ta và Ninh Đạo Kỳ cũng không thể giải được."

Khấu Trọng ngạc nhiên nói: "Có nghĩa là thắng thua vẫn chưa phân, tại sao Phiệt chủ lại không đánh tiếp đao thứ chín?"

Tống Khuyết thản nhiên nói: "Ta cũng không giấu gì ngươi, nguyên nhân là vì Thanh Huệ."

Khấu Trọng thắc mắc: "Tại sao là vì Thanh Huệ trai chủ, tiểu tử còn tưởng khi động thủ Phiệt chủ đã hoàn toàn không còn nhớ đến bà nữa."

Tống Khuyết nói: "Ngươi có biết Ninh Đạo Kỳ có một cơ hội đồng quy ư tận với ta không?"

Khấu Trọng trả lời: "Đó là khi Phiệt chủ rút thanh bảo đao từ hai bàn tay của y phải không?"

Tống Khuyết nói: "Ta đã cố ý tạo ra tình huống đó, song ta khẳng định Ninh Đạo Kỳ không hề biết rằng ta có thể đẩy chân khí trong đao đi khắp toàn thân, có thể chịu một đòn của y, cho nên xem ra có thể là ôm nhau cùng chết, nhưng thực sự ta có cách để bảo tồn mạng sống, còn y thì chắc chắn sẽ mất mạng."

Khấu Trọng vẫn chưa hiểu: "Vậy điều đó có liên quan gì đến Thanh Huệ trai chủ?"

Tống Khuyết nói: "Ninh Đạo Kỳ lọt xuống thế hạ phong, bỏ qua cơ hội giết chết Tống Khuyết này, đương nhiên là đối với nàng có quan hệ. Nếu chẳng phải Thanh Huệ và Ninh Đạo Kỳ đã bàn nhau không được giết Tống Khuyết này, với hạng người đại nhân đại dũng như Ninh Đạo Kỳ, không nghĩ đến bản thân, làm sao chịu bỏ qua cơ hội tốt này."

Khấu Trọng giật mình: "Phiệt chủ mạo hiểm to lớn này là muốn thăm dò tâm ý của Thanh Huệ trai chủ đối với ngươi sao?"

Tống Khuyết nói: "Có gì mà không được?"

Khấu Trọng lặng im.

Tống Khuyết nói: "Đao thứ tám khiến ta bị nội thương nghiêm trọng, cần phải lập tức trở về Lĩnh Nam, bế quan tu luyện, sau khi ngươi quay về Bành Lương, phải bình định miền Nam nội trong hai tháng còn lại, đợi mùa xuân ấm áp khi hoa nở thì xua quân lên phía bắc tấn công Lạc Dương, rồi lấy Trường An, hoàn thành đại nghiệp thống nhất thiên hạ, đừng để Tống Khuyết ta thất vọng."

Khấu Trọng giật mình nói: "Thương thế của Phiệt chủ nghiêm trọng đến thế sao?"

Tống Khuyết thở dài: "Ta bị thương nặng, Ninh Đạo Kỳ so với ta cũng chẳng khá hơn ta bao nhiêu. Ở đao thứ chín ta nắm chắc năm phần có thể thu thập được y. Nhưng Ninh Đạo Kỳ lọt xuống thế hạ phong mà bỏ qua cơ hội giết chết ta, ta còn mặt mũi nào thừa cơ hội đó mà ra tay chứ."

Khấu Trọng chợt dâng lên trong lòng nỗi khâm phục vô hạn, nói đến cùng, Tống Khuyết tuy không chịu thay đổi niềm tin của mình, nhưng đối với Phạm Thanh Huệ vẫn còn chưa quên.

Tống Khuyết giọng hiền từ: "Ta có lời khuyên cho ngươi."

Khấu Trọng vòng tay cung kính nói: "Tiểu tử xin lắng nghe."

Tống Khuyết thong thả từ tốn nói: "Bất cứ chuyện gì, quá trình của nó cũng thường động lòng người hơn kết quả, đừng phụ ân tứ của sinh mệnh dành cho ngươi."

o0o Từ Tử Lăng trở về Phong Nhã Các, thấy Âm Hiển Hạc đang ngồi thừ ra, thuận miệng hỏi: "Vì sao không nhân cơ hội nghỉ ngơi đi?"

Âm Hiển Hạc khổ não hỏi lại: "Ta có thể ngủ được sao?"

Từ Tử Lăng ngồi xuống bên hắn, an ủi: "Kỷ Thiến trở về, tất cả mọi chuyện sẽ rõ ràng, có Thanh Thanh phu nhân se chỉ luồn kim cho chúng ta, cần gì phải lo nghĩ biện pháp thuyết phục nàng."

Âm Hiển Hạc nói sang chuyện khác: "Cớ gì Trì Sanh Xuân mua lại Thượng Lâm Uyển, hắn không mở một tòa khác được sao? Hắn muốn tiền có tiền, muốn người có người mà, cần gì một tòa lầu đó?"

Từ Tử Lăng nói: "Mục đích của hắn là bày tỏ niềm tin, khoe khoang thực lực, càng muốn cho cha con Đại Tiên Hồ Phật thấy điều đó. Như Thượng Lâm Uyển đứng nhất ở Trường An, không dưới nơi nào, không phải có tiền là có thể mua được mà còn phải nói đến quan hệ, thiếu một chút đạo hạnh cũng khó xong việc. Phe Lý Kiến Thành nhất định nhân lúc Lý Thế Dân đi xa, âm thầm mở rộng thế lực với sự ngầm cho phép của Lý Uyên, diệt trừ những kẻ trái ý mình, nếu ta đoán không sai, những bang hội môn phái ủng hộ Lý Thế Dân trước kia, hoặc các đại thần, nếu không là trung lập thì theo phe Lý Kiến Thành, không cần phải đánh cũng bại."

Âm Hiển Hạc có thù sâu như biển đối với Trì Sanh Xuân, nghe thế sát cơ đại thịnh, lạnh lùng hừ nói: "Giết một tên bớt một tên, chúng ta làm sao có thể để cho Trì Sanh Xuân cậy thế làm càn?"

Từ Tử Lăng nói: "Việc nhỏ không nhịn ắt sẽ hỏng việc lớn, chúng ta phải nhổ cỏ tận gốc Hương gia, giết Trì Sanh Xuân chỉ là đánh cỏ động rắn. Theo tình hình phát triển bây giờ, Hương Quý rất có khả năng sẽ dọn cả nhà đến Trường An, bởi vì bên ngoài Trường An không có chỗ cho bọn chúng dung thân."

Âm Hiển Hạc đang định nói tiếp, tiếng bước chân vang lên.

Từ Tử Lăng nhận ra tiếng chân của người đó, đứng dậy nói: "Kỷ Thiến đến rồi!"

Âm Hiển Hạc chạy ra mở cửa.

Cửa phòng mở ra, Kỷ Thiến và Thanh Thanh đứng ở ngòai, Kỷ Thiến mở đôi mắt đen to tròn hướng về Âm Hiển Hạc dò xét, nàng vẫn bận bộ xiêm y lộng lẫy, tóat ra vẻ diễm lệ, một người chẳng để ý đến chuyện nam nữ như Âm Hiển Hạc mà vẫn ngẩn ra.

Thanh Thanh ân cần giới thiệu, yêu kiều cười nói: "Nữ nhi ngoan, đây là Điệp công tử mà ta đã nhắc qua!"

Từ Tử Lăng đứng kế bên nghe được liền bật cười, Thanh Thanh không thể thay đổi thói quen, nàng vẫn trể trung xinh xắn nhưng khẩu khí lại như một mụ tú bà lăn lộn trong chốn giang hồ.

Kỷ Thiến quả nhiên thay đổi hẳn thái độ, bật cười nói: "Điệp công tử? Công tử không giống hồ điệp, hồ điệp thấy hoa là hút mật, hoa càng tươi càng không chịu bỏ qua, nhưng công tử lại không phải hạng người này, Thiến nhi vừa nhìn đã biết!"

Đối với một nàng Kỷ Thiến xinh đẹp đến mê người, rõ ràng Âm Hiển Hạc lúng túng, mặt ửng hồng, cứ đứng nghệch mặt ra nhìn.

Từ Tử Lăng thấy y chẳng biết cách đối phó thế nào, mới bước đến bên nàng thi lễ: "Từ Tử Lăng bái kiến Thiến đại tiểu thư, trước đây có chuyện đắc tội, xin đại tiểu thư thứ lỗi."

Kỷ Thiến trừng mắt nhìn chàng, giận dỗi nói: "Té ra là tên tiểu tử nhà ngươi, thôi đi! Kỷ Thiến là Kỷ Thiến, chẳng phải là đại tiểu thư gì cả. Ngươi biết điều thì phải dạy mấy trò lừa gạt cho ta, bổn cô nương chịu học là niềm vinh hạnh của ngươi. Khấu Trọng đâu? Hắn không đi cùng với ngươi sao?"

Nói xong nàng trừng mắt nhìn Âm Hiển Hạc vẫn với đôi mắt mơ màng quát: "Chàng ngốc, nhìn cái gì thế? Muốn biến thành con bướm phải không?"

Mặt Âm Hiển Hạc càng đỏ ửng, Từ Tử Lăng chưa kịp lên tiếng, Thanh Thanh đã giải vây: "Con gái ngoan, đừng làm càn! Tử Lăng và Điệp công tử có chuyện quan trọng muốn tìm con."

Kỷ Thiến trả lời: "Người ta gặp bằng hữu cũ vui biết chừng nào, họ sẽ nể mặt Thiến nhi mà."

Rồi nàng đẩy Thanh Thanh đi, nói: "Thanh di mau về ứng phó với bọn người đáng ghét kia, cứ để bên này con tiếp!"

Thanh Thanh ưỡn ẹo bước đi, Kỷ Thiến không hề cố kỵ, mạnh dạn bước vào phòng, kêu lên: "Ta mệt chết đi được, ngồi xuống rồi nói tiếp!"

Trong phòng chỉ có hai cái ghế, thế là nàng ngồi ngay xuống mép giường, duyên dáng nói: "Không ngoan ngoãn ngồi xuống cho ta, có muốn phạt không? Thấy hai người cũng lớn gan, dám đến Trường An, không sợ bị chém đầu sao? Nhưng ta thích nhất là đàn ông lớn gan, thế mới là đàn ông chứ!"

Từ Tử Lăng thầm cảm thấy không ổn, chàng biết rõ tác phong làm việc của Kỷ Thiến hơn Âm Hiển Hạc, lúc nãy nàng xua Thanh Thanh đi, chàng đã cảnh giác, bây giờ lại khen đảm lượng của họ, chắc chắn là có lòng khác.

Mắt Kỷ Thiến to và đen tuyền như hai hạt minh châu, nàng nhìn chăm chăm Từ Tử Lăng nói: "Nghe Thanh di nói các người có việc đến tìm ta, về chuyện này chẳng có vấn đề gì, chúng ta đều là người trong giang hồ, đã là bạn thì không phải địch, đương nhiên phải nói nghĩa khí giang hồ. Nhưng giang hồ có quy củ của giang hồ, có câu có qua có lại, các người làm cho ta một việc, Kỷ Thiến này sẽ trả lại, với võ công uy chấn thiên hạ của các người, làm cho ta việc này cũng rất dễ dàng, chẳng hao hơi tốn sức gì cả."

Âm Hiển Hạc trầm giọng nói: "Xin Kỷ tiểu thơ chỉ dạy."

Kỷ Thiến nhìn Âm Hiển Hạc với ánh mắt vui mừng, rõ ràng phát hiện Âm Hiển Hạc thật thà dễ lừa hơn Từ Tử Lăng, nàng liếc mắt nhìn y nói: "Giết Trì Sanh Xuân cho ta, bất luận các người muốn Kỷ Thiến này làm gì, ta cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời."

Âm Hiển Hạc nhìn Từ Tử Lăng với ánh mắt khó xử, Từ Tử Lăng chăm chú nhìn Kỷ Thiến, thản nhiên nói: "Trì Sanh Xuân đã vào danh sách cần phải giết của bọn ta, nhưng trước mắt vẫn chưa thể lập tức làm được, hôm nay ta đến Trường An là hy vọng tiểu thư nói cho ta biết chuyện có liên quan đến Âm Tiểu Kỷ."

Âm Hiển Hạc lập tức thở nhanh, tâm tình khẩn trương.

Kỷ Thiến nhíu mày, hơi bực bội nói: "Giết người đối với các người rất dễ dàng, tại sao cứ tìm cớ này cớ nọ. Kỷ Thiến ta xưa nay ân oán phân minh, có ân sẽ báo, các người không làm cho ta chuyện này thì đừng hòng moi được nửa câu."

Từ Tử Lăng lắc đầu: "Không! Cô nương sẽ nói thôi!"

Kỷ Thiến tỏ vẻ không hài lòng, liếc chàng rồi nói: "Từ đại hiệp ngươi đâu phải ngày đầu tiên quen biết Kỷ Thiến này, sao lại nắm chắc đến thế? Ta ghét nhất hạng đàn ông tự cho mình là đúng. Ta thấy ngươi chẳng dám nghiêm hình bức cung, ngươi làm gì được ta?"

Âm Hiển Hạc định lên tiếng, Từ Tử Lăng xua tay cản lại, dịu dàng nói: "Chính vì ta quen biết tiểu thư, biết rõ Kỷ Thiến tiểu thư là người như thế nào, bởi vậy mới dám đảm bảo tiểu thư sẽ không kềm lòng được mà nói ra!"

Kỷ Thiến ngạc nhiên nói: "Không kềm lòng được? Buồn cười thật, ngươi nghĩ ta mới ngày đầu tiên bước chân ra giang hồ sao?"

Từ Tử Lăng thở dài: "Bởi vì Điệp công tử vốn tên là Âm Hiển Hạc, là bào huynh của Âm tiểu thư, từ sau khi Âm tiểu thư bị Hương gia bắt cóc, hơn mười năm qua Âm Hiển Hạc không ngại gian nan khó nhọc, tìm nàng khắp chân trời góc biển, tiểu thư có nhẫn tâm không báo cho huynh ấy biết không?"

Kỷ Thiến giật mình, đưa mắt nhìn Âm Hiển Hạc, ngạc nhiên nói: "Không thể như thế, đại ca của Tiểu Kỷ bị bọn ác nhân lòng người dạ thú đánh chết rồi."

Đến lượt Âm Hiển Hạc giật mình, nước mắt tuôn ra, lao đến Kỷ Thiến, quỳ xuống ôm chặt chân nàng, nghẹn ngào nói: "Cầu xin cô nương nói cho ta biết Tiểu Kỷ đang ở đâu, ta là đại ca của nó đây, ta chưa bị đánh chết."

Từ Tử Lăng thấy lòng xót xa, suýt chút nữa nước mắt tuôn trào.

Kỷ Thiến giật mình, nhìn xuống đôi mắt tràn đầy nước mắt của Âm Hiển Hạc, đôi mắt đỏ ửng, nước mắt lăn dài trên gò má, đưa tay vuốt mặt y, hỏi: "Huynh vẫn chưa chết thật sao?"

Âm Hiển Hạc khẽ gật đầu, khuôn mặt lộ vẻ kích động và chân thành, ai nhìn cũng biết lời hắn nói không phải giả.

Kỷ Thiến khẽ giọng nói: "Trời ơi! Huynh vẫn chưa chết thật sao?" lúc này nước mắt nàng tuôn rơi lả chả, chẳng còn giống như một danh kỹ Trường An lăn lộn trên chốn giang hồ.

Từ Tử Lăng nói: "Trên tay trái của Tiểu Kỷ có một cái bớt đỏ to bằng đầu ngón tay, đôi mắt to tròn và chân dài, có thể nói ra những đặc điểm này, tiểu thư nên biết chúng ta không phải là nói dối."

Kỷ Thiến lấy khăn tơ, lau nước mắt cho Âm Hiển Hạc, nói như dỗ dành: "Đừng khóc, ta biết Tiểu Kỷ ở đâu mà."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-800)


<