Vay nóng Tinvay

Truyện:Song Long Đại Đường - Hồi 682

Song Long Đại Đường
Trọn bộ 800 hồi
Hồi 682: Thiên Vong Ngã Dã
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-800)

Siêu sale Lazada

Ba lớp chiến hào, trong vòng nửa thời thần lần lượt bị lấp bằng. Đường binh lấp hào xong rút lui, trở về doanh trại. Bọn chúng thật sự đã kiệt sức sau khi nếm đủ mùi vị gió tạt mưa quất, bị thấm lạnh vì toàn thân sũng nước.

Mưa đã nhỏ đi đôi chút, nhưng gió vẫn mạnh dần lên, trời đất vẫn chìm ngập trong màn nước mù mịt. Tiếng gió mưa ào ào át cả tiếng la hét của binh sĩ và tiếng ken két của bánh xe. Đợt binh sĩ thứ hai đội mưa tiến lên, hàng lớp chỉnh tề, gồm các binh chủng bộ binh, lớp đao thuẫn trong tay, lớp cung tiễn và công binh chia thành năm chi đội, nhanh chóng tản rộng khắp vùng bình nguyên, tiến thẳng đến các vòng hào đã được lấp bằng, mục tiêu là lớp tường vây bên ngoài sơn trại. Đằng trước mỗi nhánh quân công trại có mười cỗ trọng xa vừa có khả năng cản tên vừa có khả năng phá tường và năm cỗ lôi mộc xa, mang theo thang dài, trông như năm con ác long chầm chậm nhưng chắc chắn từng bước tiến đến gần.

"Thùng! Thùng! Thùng!"

Hơn trăm chiếc trống trận cùng lúc thúc vang, chỉ huy và điều chỉnh năm mũi tấn công gồm tổng cộng hai vạn năm ngàn lính bộ binh. Đất trời như càng thêm hôn ám trong bầu không khí sát phạt.

Từ doanh trại ở chủ lâu và hẻm núi, Thiếu Soái quân do Ma Thường, Hình Nguyên Chân, Bạt Dã Cương, Bạch Văn Nguyên, Vương Huyền Thứ chỉ huy xông ra không chút do dự. Khấu Trọng rất trân trọng bọn họ, trước giờ đều dẫn đầu hàng quân xung trận, cảm động sâu xa đến từng cá nhân, khiến bọn họ cam tâm tình nguyện tận lực vì gã cho đến chết.

Nhìn hơn tám ngàn huynh đệ bất chấp tính mạng hăm hở nhảy lên đầu tường, leo lên vọng gác, chuyển cây bê đá, chuẩn bị máy bắn đá, sẵn sàng nghênh đón địch nhân binh lực gấp ba lần bọn họ, Khấu Trọng cười ha hả nói: "Chúng ta có sơn trại hiểm trở dễ dàng phòng thủ, mục tiêu thì rõ ràng, nhờ thế sức chiến đấu tăng gấp ba lần, một người dư sức đánh ba người, so ra thực lực hai bên ngang nhau."

Bạt Phong Hàn vỗ Thâu Thiên kiếm trên lưng, cười nói: "Thêm vào hai cây cung Thích Nhật, Xạ Nguyệt và hai thanh Thâu Thiên cùng Tỉnh Trung Nguyệt sắc bén, ưu thế của ta còn nhỉnh hơn địch nhân một chút, chúng ta há sợ sao?"

Vừa lúc đó, Bạch Văn Nguyên đến bên cạnh Khấu Trọng, nói: "Trần công phụ trách phòng thủ phía nam hạp khẩu, tôi chọn bốn trăm người giao cho ông ta, Thiếu soái hãy an tâm."

Khấu Trọng vui vẻ gật đầu, quay sang hỏi Vương Huyền Thứ ở phía sau lưng Bạch Văn Nguyên: "Ngươi an trí Tiểu Hạc nơi nào?"

Mặt Vương Huyền Thứ bất giác đỏ hồng, nhìn quân địch thanh thế hung hãn đến trời rung đất chuyển đang tiến lên chỉ còn cách vòng chiến hào sát tường bao không quá ngàn bộ, hít một hơi lạnh, đáp: "Tiểu Hạc muội tử ở trong chủ lâu, có Vô Danh làm bạn. Nàng năn nỉ ta cho phép đến đây giúp một tay, nhưng Huyền Thứ sao dám để nàng mạo hiểm đến chốn tên lạc đá bay này."

Toàn thân Bạt Phong Hàn bỗng thoáng rung lên, quay đầu về phía trước, hai mắt chăm chú nhìn xuyên qua màn mưa dày đặc, trầm giọng nói: "Huynh đệ! Chúng ta đã lầm một điểm, binh lực đối phương không phải hơn chúng ta ba lần, mà là gấp sáu lần."

Khấu Trọng kinh sợ, ánh mắt chằm chặp nhìn ra vùng gò đồi ngoài trại, thất thanh nói: "Con bà nó, còn có cả nỏ máy tám tên và đại pháo bắn đá nữa."

Ma Thường đến sau lưng hai người, tiếp lời: "Chắc chắn là từ Lạc Dương chuyển đến theo đường sông."

Trận mưa lớn tầm tã rồi cũng đi qua, mây đen dày đặc che phủ bầu trời đã tiêu tán, nhưng ông trời như vẫn chưa tận hứng, trước khi ngừng còn phủ toàn bộ chiến trường trong làn mưa bụi li ti tựa sương khói.

Ẩn hiện trong làn mưa giăng giăng, lực lượng công trại của Đường quân đã tràn ra khắp vùng bình nguyên, chia thành hai tổ tiến tới. Mười cỗ nỏ máy, năm cỗ máy bắn đá và hàng trăm chiếc thang công thành dài nhẹ hỗ trợ cho hai mũi chủ công gồm các toán thuẫn đao thủ và cung tiễn thủ. Còn tít tận ngoài xa, nơi cảnh vật chỉ còn trông thấy lờ mờ là lực lượng kỵ binh đã dàn trận sẵn sàng.

Lòng Khấu Trọng như trầm xuống.

Với sự tương quan lực lượng như thế này thì làm sao đánh đây? Nhưng lại không thể không đánh. Nội việc đối phó với hai vạn năm ngàn bộ binh công trại của đối phương cũng đủ khiến bên mình kiệt quệ, tường phá trại hủy, thương vong thê thảm. Chưa kể hỗ trợ cho lực lượng vô cùng hùng hậu ấy còn có thêm uy lực tàn phá khủng khiếp của những cỗ nỏ máy tám tên và những đại pháo bắn đá.

Khấu Trọng cảm thấy tử vong đang nhích dần đến gần theo từng bước tiến đến gần của địch nhân.

o0o Đổi chỗ cho Lôi Cửu Chỉ vào trong thùng xe bàn chuyện với vợ chồng Hàn Trạch Nam, Từ Tử Lăng ra ngoài ngồi xuống bên cạnh Hầu Hi Bạch, thấp giọng hỏi: "Không có một tin tức gì của Khấu Trọng ư?"

Hầu Hi Bạch đáp: "Không một ai hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa Lý Thế Dân và Khấu Trọng, bất quá chỉ biết Khấu Trọng vẫn còn nỗ lực ngoan cường kháng cự. Hai bên đang giằng co ở Bành Lương, mà Đường quân ở Lạc Dương lại chưa theo đường sông tiến xuống phương nam. Bây giờ mọi người đều không khỏi đánh giá cao Thiếu Soái quân."

Hầu Hi Bạch liếc nhìn Từ Tử Lăng, thấy thần sắc gã bình tĩnh, trong lòng cũng yên tâm phần nào, nói tiếp: "Lý Nguyên Cát công khai xử tử Đậu Kiến Đức là một sai lầm hết sức to lớn, khiến đám binh sĩ còn sống sót của Đậu Kiến Đức vô cùng căm phẫn, quyết ý ủng hộ Lưu Hắc Thát cùng Đường quân sống mái đến cùng."

Từ Tử Lăng nhíu mày nói: "Quân đội của Đậu Kiến Đức vô cùng tinh nhuệ còn bị Lý Thế Dân đánh cho tan tác, khiến ta băn khoăn làm sao Lưu đại ca lại bất trí như thế, trong tình thế thua kém rõ ràng mà vẫn vùng vẫy như con thú vào đường cùng. Nhưng huynh ấy chính là loại anh hùng hảo hán thà chết chứ không khuất phục."

Hầu Hi Bạch kể tiếp: "Về mặt này thì Lý Nguyên Cát mắc hết lỗi này đến lỗi khác. Lý Thế Dân không có mặt, hắn chủ trì Lạc Dương, không những không vỗ về làm yên lòng quân Hà Bắc, mà còn hạ lệnh triệt để truy bắt bộ thuộc cũ của Đậu Kiến Đức, bức bách họ phải đoàn kết lại dưới cờ Lưu Hắc Thát. Còn một việc nữa cũng làm cho dân chúng Hà Bắc vô cùng công phẫn. Đó là chuyện Đậu Kiến Đức thân thiết với Hoài An vương Lý Thần Thông và Tú Ninh công chúa thiên hạ đều biết, Lý Nguyên Cát giết Đậu Kiến Đức đã là điều không nên, lại còn muốn đuổi tận giết tuyệt. Lưu Hắc Thát được mọi người khắp nơi ủng hộ sau cái chết của Đậu Kiến Đức là điều do chính hắn mà ra."

Từ Tử Lăng than thầm trong lòng, nếu để loại người như Lý Nguyên Cát nắm quyền lực, thiên hạ sẽ không có một ngày bình yên. Vô luận Lý Kiến Thành hay Lý Nguyên Cát thành người trị quốc, không ai có thể là đối thủ của Hiệt Hợi.

Hầu Hi Bạch tiếp tục: "Nghe nói các tướng cũ trong quân Hà Bắc như Phạm Nguyện, Tòa Trạm và Cao Nhã Hiền đều ủng hộ Lưu Hắc Thát. Vu Chương Nam cùng Huyền Cử Nghĩa đã lần lượt từng người đến quy phục. Xem ra gió đã nổi, mây đã tụ ở Hà Bắc, sắp sửa lại bắt đầu một trường phong vũ."

Từ Tử Lăng thầm nghĩ, nếu Khấu Trọng quả thật có thể chờ đến khi đại quân Tống Khuyết bắc tiến thì lúc đó tình hình Lý Thế Dân sẽ vô cùng khó khăn do phải ứng phó cùng lúc với hai cuộc chiến.

Hầu Hi Bạch lại nói: "Lưu Hắc Thát không phải không có nỗi lo sau lưng. Cao Khai Đạo phía đông bắc thấy Lạc Dương thất thủ liền đầu hàng nhà Đường, khiến Lưu Hắc Thát lâm cảnh tiền hậu thọ địch."

Từ Tử Lăng nhớ đến đại tướng Trương Kim Thụ của Cao Khai Đạo, rồi liên tưởng tới Đỗ Hưng ở Sơn Hải quan bèn chuyển sang chuyện khác hỏi nhỏ: "Giờ chúng ta đi đâu?"

Hầu Hi Bạch đáp: "Để địch nhân không thể tìm ra hành tung, Lôi đại ca an đã bài kỹ lưỡng cho chúng ta đi thẳng tới Đại Giang, lên thuyền thuận dòng xuôi đông rồi đổi sang Vận Hà ngược bắc đến Chung Ly. Tại đó, trong phạm vi thế lực của Thiếu Soái quân, Hàn huynh một nhà ba người sẽ được bảo vệ an toàn."

Từ Tử Lăng muốn nói mà không thốt nên lời. Nếu Khấu Trọng thua trận, Chung Ly sẽ bị Lý Tử Thông tấn công sớm hơn một bước so với Bành Lương. Nghĩ tới nghĩ lui rồi quyết định không nói ra.

Gã rất hy vọng có thể trở về bên cạnh Khấu Trọng đúng lúc, nếu chết thì cả hai cùng chết một chỗ. Nhưng việc trước mắt cũng không thể không lo, ít nhất phải chờ vợ chồng Hàn Trạch Nam và Vân Ngọc Chân đến được nơi đã định gã mới dám rời họ. Lại còn Âm Hiển Hạc vẫn cần gã quan tâm chiếu cố, vạn nhất bệnh cũ tái phát thì lúc ấy Đại La Kim Tiên cũng không thể cứu nổi y.

o0o Mây tan mưa tạnh. Bầu trời sao bị khói đen bốc lên từ hơn mười đống lửa trong ngoài sơn trại che lấp, biến thành xám xịt ảm đạm.

Đội tiên phong của Đường quân đã rút xuống sườn đồi như nước lũ, lui về trận địa của chúng, để lại những chiếc xe phá tường nếu không bị tổn thất nghiêm trọng, thì cũng bị lửa thiêu rụi. Mười một chiếc xe toàn là bị hủy trong trại chứ không phải bên ngoài.

Ngay cả lúc đó Khấu Trọng cũng không rảnh được lấy một chút. Hơn ngàn chiến sĩ bị thương cần được đưa đến nơi an toàn trong hẻm núi cho lương y binh sĩ chăm sóc, đám công binh lo dập lửa, chủ lâu bị thiêu hủy gần một nửa, toàn bộ các tiễn lâu đều đổ sụp, không còn khả năng phòng ngự.

Tường vây sơn trại bị địch nhân dùng xe công phá húc thủng ba chỗ, cổng lớn kiên cố bị phi thạch phá hủy trầm trọng, khắp nơi ngổn ngang cây gãy đá vỡ như lời đề tỉnh mọi người về trận chiến kịch liệt vừa rồi.

Đường quân chết và bị thương hơn ba ngàn người, nhiều gấp ba lần so với bên Khấu Trọng. Nhưng vấn đề là số lượng tham chiến mới chỉ là một phần ba binh lực của Lý Thế Dân, phần còn lại đang bắt đầu phát động đợt cường công thứ hai.

Khấu Trọng toàn thân vấy máu đứng trên đoạn tường thành còn tương đối nguyên vẹn, nhớ lại cuộc chiến giống như một cơn ác mộng vừa rồi. Chỉ hận là cơn ác mộng sẽ lại tiếp diễn và chỉ có cái chết mới có thể kết thúc nó.

Nửa thời thần trước đó, bọn họ đầu tiên dùng lôi mộc chống địch, ngăn cản được địch nhân tấn công lên sườn núi, sau đó dựa vào lợi thế trên cao, dùng tên cứng và đá tảng kiên cường bẻ gãy các cuộc tấn công của địch nhân, nửa bước cũng không cho đối phương vượt qua ranh giới.

Tuy nhiên ưu thế ấy không thể duy trì mãi. Đường quân đã dùng dây thừng kết chặt cây gỗ thành một cái chụp rồi sau đó cột lừa vào trong cho kéo đi. Từ trên càng ném xuống chúng bao nhiêu, bọn chúng càng lồng lộn chạy bấy nhiêu, làm cho Thiếu Soái quân hết sạch lôi mộc. Đường quân dùng thế lôi đình vạn quân mạo hiểm tấn công lên được sườn núi, sau đó triển khai công kích vừa phá tường vừa bắc thang leo lên. Thiếu Soái quân liều chết phản kích, Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn dẫn đầu binh sĩ, thi triển toàn bộ bản lĩnh mà vẫn bị địch nhân ba lần lọt vào trong trại.

Dưới sư chỉ huy của Khấu Trọng, Thiếu Soái quân kiên cường nỗ lực tử thủ trên đầu tường và chủ lâu, tiếp đó Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn đích thân dẫn đầu hai toán quân đánh đuổi được địch ra ngoài trại. Mãi đến lúc đó mưa mới ngừng hẳn, hỏa khí lại có đất phát huy tác dụng, giết cho địch nhân kinh hoàng dạt xuống sườn núi. Lý Thế Dân là kẻ hiểu lẽ tiến thoái bèn khua chiêng thu binh.

"Thùng! Thùng! Thùng!"

Hơn một vạn quân bộ binh vừa tăng cường được trang bị nỏ máy tám tên và đại pháo bắn đá, theo sau là năm ngàn kỵ binh cùng dừng lại cách sườn núi chừng trăm bộ.

Khấu Trọng thuận miệng hỏi: "Hỏa khí còn lại nhiều ít thế nào?".

Ma Thường nghiến răng chịu đựng vết thương bị đao chém trên ngực trái, trầm giọng: "Đã dùng hết rồi!"

Khấu Trọng giật thót người, quay nhìn Bạt Phong Hàn đứng ngay phía trước. Họ Bạt chăm chú quan sát hậu phương địch nhân ở tít ngoài xa, rồi chậm rãi thốt lên: "Cuối cùng, Lý Thế Dân đã đăng trường!"

Khấu Trọng trong lòng chấn động, ngưng thần nhìn theo. Cờ hiệu của Lý Thế Dân giương cao, hai vạn đại quân chủ lực lấy kỵ binh làm chủ, bộ binh làm phó, bắt đầu đi lên phía trước.

Ma Thường nói: "Nếu chúng ta rút vào hẻm núi, có thể chống cự thêm vài ngày!"

Khấu Trọng cười ha hả: "Cho dù phải chết, ta cũng muốn chết cho thật oanh liệt. Con bà nó! Hà huống chắc gì ta sẽ thua."

Bạt Phong Hàn lên tiếng hỏi: "Cơ hội thoát về phía nam thế nào?"

Ma Thường lắc đầu đáp: "Những chỗ rộng đã sớm bị Đường quân dùng đất đá bịt kín, lại dùng thạch trại ở bên ngoài phong tỏa lối ra. Nếu muốn đột phá vòng vây, chỉ có thể xông ra phía trước."

Khấu Trọng lắc đầu, cương quyết nói: "Chúng ta chỉ có một cơ hội duy nhất là thủ chắc sơn trại, đánh đuổi địch nhân, ngày mai sẽ nghĩ cách tu bổ các chỗ vỡ."

Bạt Dã Cương đứng phía sau giờ mới lên tiếng: "Nhưng làm thế nào đối phó với nỏ máy và đại pháo bắn đá của đối phương?"

Khấu Trọng than thầm, trầm giọng: "Phương pháp duy nhất là chủ động xuất kích, do ta và lão Bạt dùng tên cứng tập kích địch từ xa. Trước hết là làm loạn thế trận, sau đó dùng ba ngàn kỵ binh xông vào trận địch. Chỉ cần phá hủy xe bắn nỏ nặng nề và đại pháo bắn đá, khả năng tác chiến của địch sẽ giảm nhiều."

Mọi người lặng thinh, không biết nói gì.

Cứ theo sự thực mà nói, vừa mới chống đỡ xong đợt tấn công như thủy triều của địch quân, nay lại tiếp tục một cuộc xung kích nữa thì binh sĩ trong trại thật không thể gắng gượng nổi. Huống chi địch nhân còn có năm ngàn kỵ binh áp trận, làm sao kỵ binh bên ta xung kích? Nhưng bởi không ai nghĩ ra biện pháp nào hay hơn nên chỉ đành im lặng.

Khấu Trọng tự biết kế cùng lực kiệt, nhưng với tính cách của gã, dù biết rõ sẽ chết, vẫn muốn nỗ lực tranh đấu đến hơi thở cuối cùng.

Khi còn cách đội tiên phong phía trước chừng năm trăm bộ, đại quân chủ lực của Lý Thế Dân dừng lại.

Đối phương đốt lên hàng ngàn ngọn đuốc, cả vùng gò đồi bên ngoài sơn trại rực sáng một màu máu. Binh lực áp đảo, khí thế như cầu vồng, đích thực có thể khiến binh lính phòng thủ trong trại tim rung mật vỡ, tự nhủ ngày tàn đã đến.

Khấu Trọng bất chợt cười khan: "Đây có thể nói trời không muốn ủng hộ. Nếu vừa rồi không phải mưa to mà là tuyết lớn thì không biết cục diện bây giờ ra sao."

"Thịch!"

Hình Nguyên Chân và Vương Huyền Thứ bước lên thành lâu cùng lúc quỳ xuống phía sau Khấu Trọng. Hình Nguyên Chân hai mắt ứa lệ bi thương nói: "Thỉnh Thiếu soái và Bạt gia tức khắc phá vòng vây thoát chạy, Lý Thế Dân để chúng ta đối phó. Thiếu soái và Bạt gia sẽ vì chúng ta rửa mối huyết hận này."

Khấu Trọng ngạc nhiên quay lại, chúng nhân đều đã quỳ xuống khấu đầu. Gã ngẩn người nhìn sang Bạt Phong Hàn.

Bạt Phong Hàn mỉm cười: "Không cần nhìn. Ta và ngươi tuyệt không bao giờ bỏ rơi huynh đệ của mình mà đào thoát."

Khấu Trọng ngẩng nhìn trời cười nói: "Tốt! Các ngươi mau đứng dậy. Ta không biết phải nói sao cho hết niềm xúc động trong lòng. Nếu phải chết mọi người sẽ chết cùng một chỗ. Nhưng ta nghĩ chúng ta sẽ không chết. Ta vẫn tin tưởng sẽ thắng trận này."

"Thùng! Thùng! Thùng!"

Theo nhịp trống trận, đội tiên phong của địch nhân bắt đầu tiến về phía sơn trại đã bị tàn phá tan hoang, mang theo sát khí ngùn ngụt.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-800)


<