Vay nóng Homecredit

Truyện:Song Long Đại Đường - Hồi 677

Song Long Đại Đường
Trọn bộ 800 hồi
Hồi 677: Hữu Tình Vô Tình
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-800)

Siêu sale Shopee

Theo kế hoạch của Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn, Thiếu Soái quân phục kích ở vị trí đầu gió để phát huy hết uy lực của hỏa khí.

Địch nhân còn chưa kịp thiết lập các chòi quan sát mộc trại. Đại quân chủ lực của chúng đã tiến vào khu vực chân núi cách xuất khẩu nam lộ của Thiên Thành hạp khoảng nửa dặm, tạm thời hạ trại theo thế trận "Lục hoa", lấy soái trướng của Khuất Đột Thông làm trung quân chỉ huy đại cục, hai bên soái trướng là Tả Ngu Hầu, lực lượng thân binh của chính Khuất Đột Thông, bốn cánh quân khác chia nhau hạ trại ở bốn phía còn lại, hình thành một đóa hoa sáu cánh. Cách bố trí này mặc dù không có gì đặc sắc, nhưng không sợ hỏa hỏa công. Chỉ cần cắt binh sĩ luân phiên canh gác ở các cao điểm xung quanh là có thể nhanh chóng điều động quân sĩ phản kích khi bị địch nhân tập kích.

Ngoài ra còn có thêm hai cánh quân, mỗi cánh ước chừng hai ngàn lính, hạ trại trên các gò đồi cao bên ngoài xuất khẩu nam lộ, một gần một xa, cách nhau khoảng ngàn bộ sẵn sàng tiếp ứng qua lại.

Tổng quân số của ba doanh trại trên một vạn năm ngàn người, đuốc được đốt khắp nơi khiến bên ngoài Thiên Thành hạp sáng như ban ngày.

Một lực lượng lớn lính công binh tập trung ngoài xuất khẩu đang ra sức đốn cây, triệt phá chướng ngại vật. Cây chặt xuống có thể dùng để kiến thiết những mộc trại kiên cố.

Thiếu Soái quân do Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn đích thân chỉ huy chia ra làm ba lộ, mang theo độc yên tiễn rất dễ sử dụng, bí mật tiến vào rừng rậm, áp sát phạm vi ánh đuốc của địch quân chiếu tới, thu mình chờ mệnh lệnh tập kích doanh trại quân chủ lực đối phương.

Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn nhảy lên ngọn một cây cổ thụ cao, từ ngoài ba ngàn bộ quan sát tình hình trong Lục hoa doanh của Khuất Đột Thông.

Khấu Trọng vui vẻ nói: "Khuất Đột Thông không hổ là danh tướng thân kinh bách chiến. Nếu cho thêm vài ngày thời gian, chỉ e là độc yên tiễn cũng không làm khó được hắn. Cứ tưởng tượng nếu hắn lập trại ở các khu đất cao, lại phối hợp với hào sâu thì chúng ta phải mất bao nhiêu cây độc yên tiễn bắn vào doanh trại chứ?"

Bạt Phong Hàn hào hứng nói: "Hiện tại hắn lại như miếng cá trên đĩa của bọn ta. Sợ là hắn còn đang trong mộng, vẫn chưa tưởng tượng nổi bọn ta đang phục tại nơi này, hỏa khí sẵn sàng chuẩn bị tập kích doanh trại. Huynh đệ, ta không đủ kiên nhẫn để chờ nữa!"

Khấu Trọng cười nói: "Ngươi làm thế nào mà qua nổi trăm ngày tu luyện ở sa mạc chứ? Sao mà thiếu nhẫn nại quá thế. Trước tiên, chiến sĩ của bọn ta cần thời gian nghỉ lấy sức. Kế đó, ngươi xem địch nhân khổ cực tới mức nào kìa, ban ngày hành quân cấp tốc, đêm tối vẫn chưa được nghỉ ngơi. Cứ để cho chúng đờ đẫn thêm chút nữa bọn ta phát động công kích là vừa. Thời khắc tốt nhất là nửa thời thần trước bình minh. Khi trời sáng, các huynh đệ bên trong hạp có thể cùng bọn ta tiền hậu giáp kích, chém giết địch nhân một trận, ‘Con bà nó!’, lạc hoa lưu thủy luôn, đúng không?"

Bạt Phong Hàn phì cười, nói: "Ngươi là long đầu, hiển nhiên do đương gia ngươi làm chủ. Quá đúng rồi!"

Hai người nhìn nhau cười, tay nắm chặt tay.

Bọn gã đã từng bị vây đánh và bại trận dưới tay Lý Thế Dân, rốt cuộc bây giờ mới có cơ hội tốt để phản kích.

o0o Từ Tử Lăng và Thạch Chi Hiên cùng sửng sốt.

Không ngờ thanh âm phát ra từ Thiên Trúc tiêu nổi lên mấy tiếng rồi ngưng bặt, tựa hồ chưa hề có gì xảy ra, khiến trong lòng hai người dậy lên không biết bao nhiêu nghi vấn.

Thạch Thanh Tuyền cuối cùng cũng giữ lời hẹn ước đến gặp Từ Tử Lăng, bất ngờ biết Thạch Chi Hiên muốn giết gã, cố tình dùng tiêu âm xen vào.

Thạch Chi Hiên nhanh chóng bình tĩnh trở lại, vẻ hung bạo biến mất không còn ý xuất thủ nữa. Lão đi đến trước cửa sổ, đưa mắt nhìn cảnh hoang dã dưới bầu trời đầy sao, như muốn tìm kiếm bóng dáng của nữ nhi, điềm đạm thản nhiên nói: "Tử Lăng có lẽ thừa biết uy hiếp lớn nhất với bách tính Trung thổ không phải Thánh môn ta mà là người Đột Quyết."

Từ Tử Lăng hoàn toàn không hiểu vì sao Thạch Chi Hiên đột nhiên trở quẻ, đem chuyện người Đột Quyết ra thảo luận, nhưng gã đang nôn nóng và hoan hỷ vì sự xuất hiện của Thạch Thanh Tuyền, nên cũng chẳng tính toán gì, vén rèm bước ra, dừng lại cách Thạch Chi Hiên ba bước, cất tiếng: "Xin cho nghe tường tận!"

Thạch Chi Hiên tiếp:"Đó là huyết cừu đã tích tụ qua không biết bao nhiêu thế hệ. Bắt đầu từ sự chênh lệch giàu nghèo của hai bên. Với người Đột Quyết mà nói, chỉ có người mạnh nhất mới xứng sở hữu những vùng đất màu mỡ nhất, nếu không có được sẽ cướp bóc và phá hủy đi. Nếu Thánh môn ta đoạt được thiên hạ, tất sẽ tận lực củng cố quyền lực, khiến Trung thổ hưng vượng. Bởi thế ta mới nói mối hiểm họa đích thực của Trung thổ chính là Đột Quyết mà không phải chúng ta."

Từ Tử Lăng trầm giọng nói: "Nhưng Triệu Đức Ngôn của quý môn chẳng phải đang vui vẻ hợp tác với Hiệt Lợi đó sao?"

Thạch Chi Hiên chép miệng: "Triệu Đức Ngôn lại có cách tính toán khác. Y muốn công khai mượn lực lượng của Hiệt Lợi để tiêu diệt những kẻ đối lập. Nếu Hiệt Lợi thật sự có thể chinh phục Trung nguyên tất không thể không dùng người Hán trị người Hán, sẽ dựa vào Triệu Đức Ngôn giúp hắn điều khiển giang sơn, hoàn thành mộng đẹp làm hoàng đế của hắn. Nếu ngươi giết y, ta tuyệt sẽ không chau mày."

Từ Tử Lăng nói: "Vì sao Tà vương lại nói với ta chuyện này?"

Thạch Chi Hiên không trả lời hắn, tiếp tục: "Đột Lợi tuy cùng các ngươi xưng huynh gọi đệ, nhưng hắn thủy chung vẫn là người Đột Quyết, tuyệt sẽ không quên cừu hận với người Hán. Đó là cừu hận giữa hai dân tộc, không một ai có thể hóa giải. Nếu ta không lầm, tất có ngày bọn ngươi sẽ phải cùng Đột Lợi đao binh tương kiến."

Từ Tử Lăng lặng yên không đáp. Lời nói của Thạch Chi Hiên vô cùng sắc bén, tựa như kim đâm vào là thấy máu, năng lực trí tuệ của lão chính là do trải bao năm trường, qua muôn gian khó cật lực tôi luyện mà thành.

Thạch Chi Hiên thở dài: "Tại sao ta phải nhắc nhở ngươi? Bởi ta sợ ngươi vì tình huynh đệ với Khấu Trọng mà phải chịu thiệt thòi. Thôi! Ta phải đi đây! Tử Lăng bảo trọng." Nói xong sải bước ra cửa, hòa vào màn đêm.

Từ Tử Lăng ra khỏi nhà, gió lạnh lùa vào mặt, bầu trời đêm trên cao lấp lánh muôn vàn tinh tú, tiếng côn trùng rỉ rả không ngừng. Hoang cốc cô tịch thật ra chẳng hề cô tịch.

Tiếng tiêu lại dìu dặt nổi lên, như có như không, quyện lẫn trong tiếng ve mùa thu xung quanh đang nức nở, thuận theo tiếng gió vi vu khi to khi nhỏ, tựa như làn mây nhẹ lướt qua vầng nguyệt, phảng phất như từ trên chín tầng mây vọng xuống, khiến người tai mê thần động. Những âm thanh tươi sáng lúc như độc lập hoàn toàn với thiên địa, lúc lại cùng vạn vật hòa vào làm một. Đất trời cuối thu xơ xác tiêu điều thoáng chốc trở nên xán lạn, tràn trề sức sống.

Tựa người đi tìm kho báu, Từ Tử Lăng nhắm hướng tiếng tiêu lướt đi. Bao nhiêu tâm sự trong lòng đều được tiếng tiêu giải thoát, chỉ còn lại cảm giác ấm áp và yêu thương tràn ngập. Tiếng tiêu của Thạch Thanh Tuyền như một nhánh Vong Ưu Thảo thần kỳ, sau khi dùng sẽ không còn nhớ gì đến chiến tranh tàn khốc lãnh huyết ngoài nhân thế nữa.

Từ Tử Lăng chạy một mạch lên sườn núi, hình bóng Thạch Thanh Tuyền hiện ra trên khối đá lớn, như một nàng tiên bồi hồi lưu luyến chốn Không Sơn Linh Cốc trong mộng.

Tiếng tiêu rồi cũng ngưng lại. Thạch Thanh Tuyền đưa ánh mắt long lanh tình tứ nhìn gã, nhoẻn miệng cười: "Ngốc tử tới sớm nhỉ!"

Từ Tử Lăng bước đến ngồi xuống bên cạnh, ngước nhìn nàng si dại.

Thạch Thanh Tuyền mặc áo lụa dài mỏng màu tía nhạt, bên ngoài khoác thêm chiếc áo choàng chống phong hàn sắc màu thanh nhã, quần lụa vàng ửng. Dung mạo thanh tú thông minh phảng phất nét u uẩn, thần thái băng tuyết lãnh ngạo, không một chút phấn son, dáng người yểu điệu mềm mại, cử chỉ dịu dàng thanh nhã khiến ai ai cũng phải tâm mê thần túy.

Nàng thuận tay đặt Thiên Trúc tiêu xuống bên cạnh. Từ Tử Lăng để ý thấy nàng có mang theo một túi nhỏ hành trang tùy thân.

Thạch Thanh Tuyền nhìn đăm đăm về phía căn nhà nhỏ dưới chân núi, một hồi lâu sau mới cất giọng nhu mì hỏi: "Chiến tranh trông như thế nào rồi?"

Từ Tử Lăng không ngờ nàng lại hỏi một câu như thế, ngẩn người ra một lúc mới gượng cười đáp: "Không biết có nên nói thật cho nàng không?"

Khóe miệng Thạch Thanh Tuyền thoáng lộ nét châm biếm, nàng nói khe khẽ: "Đã đáng sợ đến nỗi khiến người ta không dám nói ra, tại sao vẫn có nhiều người mải mê theo đuổi?"

Từ Tử Lăng thở dài: "Nguyên nhân vô cùng phức tạp!"

Thạch Thanh Tuyền đưa ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn: "Tử Lăng quá mệt mỏi rồi. Chiến tranh chắc đã khiến huynh phải dằn vặt rất nhiều."

Từ Tử Lăng những muốn được gục đầu vào lòng nàng. Chỉ có ở nơi đây gã mới tìm được chốn lánh thân trong thời loạn này.

Thạnh Thanh Tuyền tiếp tục: "Người ta lên thuyền đi về hướng đông. Các thành trì bên bờ Đại Giang khẩn trương phi thường, người người kinh hoảng, nhưng ai nấy đều không biết nên đi đâu lánh nạn. Tin tức chiến tranh và tin đồn mỗi ngày mỗi khác, khi thì nói Thiếu Soái quân trong trận chiến Lạc Dương toàn quân bị tiêu diệt, khi thì nói đại quân của Tống Khuyết và Đường quân đang chính diện giao phong, khi lại bảo Đỗ Phục Uy khởi binh phản Đường, cùng với Đậu Kiến Đức giáp công Lý Thế Dân báo thù cho hai huynh, khiến người ta không biết đằng nào mà tin."

Từ Tử Lăng thấy lòng ấm hẳn lên, một người xưa nay không màng thế sự như Thạch Thanh Tuyền mà lại lưu ý đến diễn tiến chiến sự như thế, hiển nhiên là vì quan tâm đến gã, không nhịn được cất tiếng hỏi: "Thanh Tuyền lo lắng cho ta ư?"

Thạch Thanh Tuyền điềm đạm hỏi: "Huynh nói gì?". Đoạn không nhịn được khúc khích cười, nói: "Ngốc tử!"

Trong lòng Từ Tử Lăng dậy lên một cảm giác vô cùng ấm áp, nhưng trong chớp mắt lại chuyển thành thống khổ. Cuộc sống hạnh phúc với gã vẫn chỉ là một giấc mộng đẹp xa vời. Chưa lúc nào Từ Tử Lăng hiểu rõ mâu thuẫn trong nội tâm mình đến thế. Cuộc chiến tranh bá thiên hạ của Khấu Trọng khiến gã không thể khoanh tay, nhưng đối với tình yêu thương của Thạch Thanh Tuyền lại không thể tự thoát. Gã đã mất Sư Phi Huyên, không thể để mất nốt người con gái đêm đêm đến trong mơ này nữa. Nàng và tiếng tiêu của nàng như một dòng nước xanh trong thuần khiết chảy giữa đại dương nhân loại mênh mông đầy tranh chấp cùng cừu hận, như một đốm lửa bất diệt lung linh tỏa sáng vĩnh hằng trong đêm tối. Mất nàng hắn sẽ chẳng còn gì, cuộc sống thêm một lần nữa trở nên vô nghĩa.

Nụ hôn nhẹ như hơi thở cùng cuộc chia ly tại U Lâm Tiểu Trúc tựa dấu ấn nung đỏ đã để lại vết tích vĩnh viễn không phai mờ trong tim gã, nhưng mãi cho tới lúc này, khi họ vai kề vai thì thầm to nhỏ, nàng vẫn tựa hồ như người hữu tình lại như vô tình. Nếu Từ Tử Lăng gã thổ lộ tâm tình, liệu có xảy ra điều mà nàng từng nói, nàng sẽ không dám đón nhận, sẽ như con chim nhỏ hoảng sợ mà xa chạy cao bay? Gã không thể không quan tâm đến cảm giác trong lòng nàng cùng những nỗi niềm thê lương trong dĩ vãng.

Giọng nói thánh thót như tiên nhạc của Thạch Thanh Tuyền vang lên bên tai gã: "Ngốc tử, chàng đang lãng đãng chốn nào vậy?"

Từ Tử Lăng giật mình tỉnh lại, đưa mắt nhìn nàng. Thạch Thanh Tuyền hai tay ôm chân, tì cằm lên đầu gối, toàn thân tựa như được khảm vào bầu trời đêm, biến thành vì sao chói lòa, bí hiểm khó lường. Nàng quay mặt liếc gã một cái rồi lại ngước về chốn xa xôi, nơi bầu trời sao hòa vào dãy núi chập chùng, khóe miệng phảng phất nét cười láu lỉnh mà gã không sao hiểu nổi. Sắc đêm như màn sa mỏng khoác lên thân thể yêu kiều của nàng, vốn gần ngay trước mặt, lại tựa như ẩn thân tại tiên giới cách biệt với nhân gian.

Từ Tử Lăng không kềm lòng được, thốt lên: "Ta đang nghĩ đến nàng."

Nét môi phảng phất như cười của Thạch Thanh Tuyền chợt xòe cánh hóa thành đóa hoa thắm rực rỡ, tựa như nàng đã xóa tan được nỗi niềm u uất vốn mang theo từ lúc chào đời, ranh mãnh nói: "Chỉ gạt người ta thôi! Có phải đang không dám miêu tả chiến sự cho Thanh Tuyền nghe không? Ánh mắt của huynh cũng y như con người thật thà của huynh."

Từ Tử Lăng không thể rời mắt khỏi khuôn mặt xinh của nàng, ôn tồn lên tiếng: "Thanh Tuyền đúng là nhìn thấy mâu thuẫn trong nội tâm của ta. Một bên là huynh đệ đồng cam cộng khổ từ thuở ấu thời, một bên là …"

Thạch Thanh Tuyền ngồi thẳng lên, xoay mình đưa tay ra đặt một ngón ngọc ngà lên môi gã, ngăn không để gã nói hết lời, ánh mắt lung linh thăm thẳm đảo nhẹ rồi nhìn sâu vào mắt gã. Mãi một hồi sau nàng mới hạ ngón tay chặn trên môi gã xuống, chậm rãi nói: "Khuya rồi! Tử Lăng vào trong phòng ngủ một giấc đi thôi. Mà phải làm một hài tử ngoan nhé!"

Từ Tử Lăng vẫn còn đang ngây ngất bởi động tác thân mật lấy ngón tay đè lên môi, nghe vậy ngạc nhiên thốt lên: "Trong nhà không phải chỉ có một cái giường thôi sao?"

Thạch Thanh Tuyền lộ vẻ giận dỗi, nguýt gã một cái: "Người ta còn có chuyện phải đi làm mà."

Từ Tử Lăng cảm thấy hổ thẹn trong lòng. Việc Thạch Thanh Tuyền khẳng khái để mình ngủ trên giường của nàng thực đã bộc lộ rất nhiều tình ý. Gã ngập ngừng nói: "Là ta nghĩ bậy!" Nói ra khỏi miệng biết ngay là không thỏa đáng, lại không lấy về được.

Má ngọc đỏ bừng, Thạch Thanh Tuyền trừng mắt lườm gã quở trách, cúi đầu khẽ mắng được mỗi một tiếng: "Đồ hư!"

Từ Tử Lăng nghe mắng mà thần trí như bồng bềnh trên mây. Hẳn là hình ảnh nam hoan nữ ái hiện lên trước mắt. Hạnh phúc chưa từng nếm qua đang ở gần gã đến thế. Nếu như gã có thể vất bỏ mọi thứ, cùng nàng mãi mãi bên nhau thì đời người còn mong gì nữa?

Thạch Thanh Tuyền lấy lại vẻ đoan trang thanh nhã, khe khẽ thốt: "Sao không hỏi người ta phải đi làm chuyện gì?"

Từ Tử Lăng bất giác nảy sinh cảm giác lo lắng, liền hỏi: "Thanh Tuyền phải đi làm chuyện gì vậy?"

Thạch Thanh Tuyền chầm chậm cất tiếng: "Muội muốn đến Từ Hàng Tịnh Trai bái tế mẫu thân mình, sau đó quay về ẩn cư trọn đời."

Từ Tử Lăng thắc mắc: "Sau khi Thanh Tuyền rời Tiểu Trúc, sao không đi thẳng tới Tịnh Trai."

Bốn chữ Từ Hàng Tịnh Trai làm gợn lên bao đợt sóng trong lòng gã. Nơi ấy có Sư Phi Huyên gần như đã là của gã. Vào lúc này mà lại nghĩ tới người con gái khác từng khiến gã xiêu lòng thì đúng là tội lỗi không thể tha thứ.

Thạch Thanh Tuyền thông minh trong trắng vẫn bình thản như không, hoặc giả đã thấy những kích động trong lòng hắn, chỉ là không nói ra, điềm đạm bảo: "Ngốc tử!"

Từ Tử Lăng ngơ ngác hỏi: "Ngốc ở chỗ nào?"

Thạch Thanh Tuyền cười cười, hờn mát: "Người ta chính là sợ tên ngốc tử huynh tới trước, bởi vậy cố tình nhắn lại như thế để huynh khỏi hiểu lầm người ta gạt huynh. Hì! Nào ngờ lại gặp được huynh."

Nhiệt huyết dâng trào, Từ Tử Lăng kích động thốt lên: "Thanh Tuyền!"

Ánh mắt tươi cười của Thạch Thanh Tuyền long lanh những tia thánh thiện, nàng dịu dàng nói: "Tử Lăng không cần quay lại đây, bởi vì nơi này đã không còn là chốn đào nguyên lánh xa trần thế. Thanh Tuyền có lẽ sẽ về Tịnh Trai bồi phụng mẹ một thời gian. Ngày hạ sơn sẽ là lúc Thanh Tuyền đi tìm Tử Lăng huynh. Có lời nào thì để tới lúc đó sẽ nói tiếp, được không?"

Đoạn nàng từ từ đứng dậy, một tay cầm tiêu, một tay khoác bao hành lý lên vai, cúi nhìn gương mặt gã hồi lâu rồi nói thêm: "Mỗi cá nhân đều có gánh nặng và hành trang của mình, không thể vứt bỏ, cũng chẳng thể né tránh! Việc tối nay đã có an bài trong cõi u linh, Thanh Tuyền nào nghĩ sẽ gặp phải ông ta đâu? Xin Tử Lăng trân quý sinh mạng của mình để chúng ta còn có ngày tái kiến. Tử Lăng không cần tiễn muội. Kéo dài biệt ly chỉ càng thêm thương cảm. Đúng không?"

o0o Thiếu Soái quân phát động đột kích trước bình minh nửa thời thần. Độc yên tiễn nối nhau bay vào ba khu doanh trại địch, khói độc thoát ra nhanh chóng khuếch tán, bao trùm cả dặm phương viên bên ngoài Thiên Thành Hiệp, địch nhân lập tức rối loạn. Dã tính của chiến mã bộc phát, hí điên cuồng nhảy loạn cả lên, khiến tình thế hỗn loạn không thể khống chế.

Do không hiểu khói độc có chết người hay không, địch nhân nháo nhào bỏ chạy tứ tán ra ngoài doanh trại, lực lượng phòng thủ phản kích hoàn toàn tan rã, lời tiên đoán về "miếng cá" của Bạt Phong Hàn trở thành sự thật.

Thiếu Soái quân mai phục bên ngoài phạm vi có khói thừa thế lập trận tập kích, đánh giết không thương tiếc đám địch nhân vừa thoát khỏi khói độc, tàn nhẫn đập tan đấu chí và thực lực của đối phương. Đợi khói độc tiêu tan, Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn đích thân dẫn ba ngàn kỵ binh xông đến tấn công những nơi địch nhân tụ tập, mặc sức tung hoành ngang dọc cho đến khi địch nhân bỏ chạy tứ tán, quân sĩ tan rã. Khi Bạt Dã Cương và Hình Nguyên Chân dẫn hai ngàn kỵ binh từ trong hạp đạo xuất chiến, Khuất Đột Thông cuối cùng đành hạ lệnh rút lui, nhắm hướng tây bỏ chạy.

Sau khi hội quân cùng Bạt Dã Cương, Khấu Trọng tiếp tục truy sát tàn binh của địch nhân trên mười dặm giết hơn ngàn tên. Giành toàn thắng, giải tỏa uy hiếp phía nam lộ.

Trên đường trở về Khấu Trọng vẫn không cam lòng: "Nếu không phải quân binh của Lý Thế Dân đã áp sát bắc lộ, bọn ta thừa thế truy kích, tất có thể đoạt được Tương Dương, xoay chuyển được toàn bộ tình thế."

Bạt Phong Hàn đáp: "Địch nhân tuy thương vong trầm trọng, nhưng bại mà không loạn, còn đủ khả năng vừa vận động vừa chấn chỉnh quân ngũ. Chúng ta một khi buông được thì cứ buông."

Bạt Dã Cương cưỡi ngựa thong dong đi bên cạnh cũng đồng ý: "Đại quân Lý Thế Dân đã đến, đang chuẩn bị tấn công sơn trại ở bắc lộ, thanh thế rất rầm rộ. Nếu sơn trại thất thủ, mọi việc sẽ hỏng hết."

Hình Nguyên Chân từ phía sau lên tiếng: "Chúng ta bắt buộc phải tranh thủ thời gian kiến thiết doanh lũy ngoài nam lộ, đề phòng một lần nữa bị địch nhân phong tỏa lối thoát phía sau."

Khấu Trọng cười nói: "Lời ba vị rất xác đáng. Ta đã bị chiến thắng làm mất tỉnh táo. Ha ha! Điều tuyệt diệu nhất hôm nay là đoạt được một số lượng lớn chiến mã, binh khí, cung tên và lương thực. Cộng với quân nhu vừa vận chuyển tới, có lẽ đủ cho chúng ta dùng vài năm. Ha ha! Ta được lợi quá nhiều!"

Thành quả chiến thắng của bọn họ là lúc này, phía trước xuất khẩu nam lộ hoàn toàn không còn bóng dáng lều trại Đường quân. Các xe lừa của đoàn quân tiếp viện chở nặng lương thảo và binh khí, nối nhau thành một hàng dài, lục đục tiến vào hạp đạo. Trần Lão Mưu tinh thần phấn khởi chỉ huy đại cục.

Bọn Khấu Trọng vừa nhảy xuống ngựa, Trần Lão Mưu liền bước ra nghênh đón, hớn hở nói: "Cái này gọi là trời không tuyệt đường người. Chúng ta thành công rồi!"

Khấu Trọng vừa định lên tiếng, bỗng có tiếng vó ngựa gấp rút vang lên, một chiến sĩ mặt mày tái nhợt thở hổn hển dùng hết tốc lực từ phía tây phóng tới, vừa lăn xuống lưng ngựa vừa hoảng hốt báo cáo: "Thiếu soái, không xong rồi! Mặt tây xuất hiện một cánh quân Đường lên đến cả vạn bộ đội, đang tiến thẳng về hướng bọn thuộc hạ."

Bọn Khấu Trọng ai nấy vô cùng kinh ngạc.

Bạt Dã Cương trầm giọng hỏi: "Chúng cách ta bao xa?"

Người chiến sĩ đáp: "Chỉ chừng năm dặm."

Chúng nhân đưa mắt nhìn nhau. Vừa mới đại chiến xong, người ngựa mỏi mệt, thật không thể nào đón đánh địch nhân với lực lượng quá hùng hậu.

Khấu Trọng quyết định chớp nhoáng lên tiếng: "Lập tức điều động tất cả nhân thủ. Có bao nhiêu vào trong hạp hết bấy nhiêu."

Trần Lão Mưu không nói một lời, lãnh lệnh đi ra.

Bạt Phong Hàn thở dài: "Cái này gọi là đại hạnh trong bất hạnh. Nếu đám hậu quân còn sung sức kia mà tới sớm nửa thời thần, ắt hẳn đến phiên bọn ta không thể thoát thân."

Khấu Trọng chán nản thốt lên: "Tốn sức chín trâu hai cọp, nghìn cay vạn khổ mới giải tỏa được nam lộ thì trong nháy mắt, thành quả chiến thắng lại bị địch nhân cướp mất."

Bạt Phong Hàn an ủi: "Ít ra quân tăng viện vào được Thiên Thành hạp, hơn nữa còn đoạt được một lượng lớn vật tư của địch nhân. Bọn ta cứ cùng Lý Thế Dân đánh một trận công thủ chiến, để xem quân Đại Đường lợi hại hay là Thiếu Soái quân của bọn ta cứng rắn?"

Khấu Trọng cười khổ: "Còn có chọn lựa khác sao?"

Trước hiện tại tàn khốc, niềm vui chiến thắng tiêu tan như mây bay khói tỏa, chẳng còn một chút dư âm nào.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-800)


<