Vay nóng Tinvay

Truyện:Song Long Đại Đường - Hồi 665

Song Long Đại Đường
Trọn bộ 800 hồi
Hồi 665: Kiên Nghị Bất Bạt
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-800)

Siêu sale Lazada

Thiếu Soái quân tản ra nghỉ ngơi trong rừng, chọn nơi cao ráo tiện thể giám sát tình hình xa gần.

Thiếu Soái quân thực hiện sách lược ngày đi đêm nghỉ. Ban ngày sẽ dễ dàng tránh khỏi sự tập kích của quân địch, ban đêm có lợi cho việc bí mật hành quân.

Khấu Trọng cứ cách một khoảng thời gian lại tung Vô Danh lên trinh sát từ trên cao, trừ phi quân địch có thuật ẩn thân, không thì đừng hòng dùng kỳ binh đột kích.

Đêm xuống, Thiếu Soái quân lại toàn lực lên đường, đến vùng sơn dã cách điểm cuối Y Thủy chừng mười dặm. Đó cũng là khu vực nguy hiểm có khả năng bị phục kích cao, nên buộc phải dưỡng thần đầy đủ nhằm ứng phó mọi chuyện xảy ra trong hành trình ban đêm.

Khấu Trọng cùng Bạt Phong Hàn ở trên một mỏm núi bên bờ tây Y Thủy thả Vô Danh ra. Trần Lão Mưu đến tìm, nói với hai gã: "Thuộc hạ có dự cảm bất tường, Lý Thế Dân sẽ không bỏ qua cơ hội chặn đánh bọn ta tại phía nam Y Thủy."

Khấu Trọng mỉm cười: "Trần công có đề nghị gì hay không?"

Trần Lão Mưu nói: "Thuộc hạ thấy nên lập tức đẵn cây làm cầu, đêm xuống thì bắc lên vượt sông ngay, đến lúc Lý Thế Dân phát giác thì bọn ta đã rời xa Y Thủy, hắn chỉ có thể theo gót mà thôi."

Bạt Phong Hàn trầm giọng: "Không nên coi thường tên tiểu tử Lý Thế Dân này, không chừng hắn đã bố trí người ở bờ bên kia giám thị bọn ta, đợi lúc bọn ta qua sông mới tấn công."

Trần Lão Mưu nói: "Chúng ta cứ phái một toán tinh nhuệ bơi qua sông, nắm rõ tình hình bờ bên kia rồi mới quyết định."

Khấu Trọng đồng ý: "Đề nghị của Trần công rất chu đáo, việc làm cầu giao cho Trần công xử lý, chuyện trọng yếu nhất là không gây ra âm thanh, nếu bị Lý Thế Dân biết được bọn ta đang làm cầu tất sẽ tai hại vô cùng."

Trần Lão Mưu cười nhẹ: "Chuyện đó cứ giao cho lão phu." Đoạn hân hoan lĩnh mệnh lui ra.

Khấu Trọng lại nói với Bạt Phong Hàn: "Tiểu đệ có một nhiệm vụ trọng yếu phải phiền lão ca giúp đỡ."

Bạt Phong Hàn mỉm cười: "Chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta, mọi người cùng là huynh đệ, còn nói gì những lời khách khí đó."

Khấu Trọng cảm động, đưa tay đặt lên vai Bạt Phong Hàn, nói: "Tiểu đệ sẽ không khách khí với lão ca nữa, vậy lão ca lập tức vượt qua Y Thủy, đến Trần Lưu thật nhanh, thông báo tình hình của bọn ta cho Hành Chi biết, bảo hắn toàn lực giữ Trần Lưu cho đến lúc đại quân của Tống Khuyết tới cứu viện. Chỉ lão ca mới có bản lĩnh đột phá được vòng phong tỏa của Lý Thế Dân, những người khác đều không thể."

Bạt Phong Hàn ung dung nói: "Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Chi bằng để ta thuận đường đi lấy hỏa khí luôn một thể rồi đến Thiên Thành Hiệp gặp đệ. Như thế đỡ mất thêm mười ngày, lại chắc chắn không bị Đường quân phát giác."

Khấu Trọng mừng rỡ: "Vậy càng lý tưởng. Hành Chi sẽ an bài cho huynh Phi Luân thuyền và nhân thủ đầy đủ, tốt nhất là kiêm cả vận lương luôn, được thế bọn ta ứng phó với Lý tiểu tử càng nắm chắc phần thắng."

Ánh mắt Bạt Phong Hàn hướng sang bờ bên kia, bình thản nói: "Thật lòng, hiện giờ ta đang đầy uất khí, chỉ cần là việc có hại cho Đường quân ta chịu ngay. Ta không chỉ vì đệ mà vì xả bực tức cho chính mình. Giờ ta lên đường, nếu bờ kia có thám tử Đường quân, ta sẽ diệt trừ hộ đệ. Huynh đệ, hẹn gặp ở Thiên Thành Hiệp, đệ bảo trọng."

Khấu Trọng chỉ vẽ kỹ càng cho gã nơi cất giấu hỏa khí, nắm chặt vai gã, thay cho những lời muốn nói.

Bạt Phong Hàn vỗ nhẹ lên thanh Thâu Thiên kiếm trên lưng, tung người mấy lần, lao xuống nước nhưng không làm văng lên chút bọt nước nào, gã lần theo đáy sông lặn sang bờ bên kia.

o0o Hầu Hi Bạch nhanh như quỷ mị chốn sơn lâm, lượn quanh một vòng rồi quay về đỉnh núi gần đó nơi Từ Tử Lăng đang ẩn mình, ngồi xổm xuống một bụi cỏ, thấp giọng: "Tiểu đệ đã quăng mớ quần áo dây máu của huynh vào mấy con sóc vàng, khiến chúng đau mà lủi mất. Lúc về đệ đã vận công thu hẹp các lỗ chân lông, không để khí thể tiết ra ngoài, hy vọng chiêu này hữu hiệu, bằng không đệ lại cõng huynh thoát khỏi trùng vây."

Hầu Hi Bạch không giống như Khấu Trọng và Từ Tử Lăng, y lúc nào cũng thích sạch sẽ, vô luận đến đâu y cũng mang theo y phục để thay. Vừa nãy trên đường trốn chạy, hai gã gặp mấy con sóc vàng đang kiếm ăn, Từ Tử Lăng bảo Hầu Hi Bạch bắt chúng, cởi bộ đồ thấm máu ra thi triển kế vừa rồi, còn gã mặc y phục của Hầu Hi Bạch.

Gã cười nụ: "Ít ra thì bọn ta cũng thành công một nửa rồi, xem kìa, mấy con ác thứu đã bay đi rồi."

Hầu Hi Bạch chú ý đến ba con ác thứu đang bay là là về phía tây, chúng là loài chim thích ăn thịt thối, đặc biệt tinh tường đối với mùi vị tinh huyết.

Y thì thầm: "Đến kìa!"

Có tiếng lướt gió, hơn mười đạo nhân ảnh lướt qua khu rừng, nhanh nhẹn bám theo hướng mấy con chim ưng, kẻ dẫn đầu đương nhiên là Lý Nguyên Cát.

Bèn đại hỉ nói: "Thành công rồi."

Từ Tử Lăng ấn y xuống, đề phòng y để lộ thân hình, thấp giọng nói: "Từ từ đã."

Lời vừa nói xong thì một bóng đen hiện ra trên đỉnh một cây cao gần đó, đảo mắt nhìn quanh. Chính là kẻ đã luyện thành Bất Tử ấn pháp cùng Ngự Tận Vạn Pháp Căn Nguyên Trí Kinh - Dương Hư Ngạn.

Hầu Hi Bạch hít một hơi khí lạnh, thầm nhủ hiểm quá.

Hai gã thu mình vào bụi cỏ, không dám để lộ ra hơi thở.

Dương Hư Ngạn hừ lên một tiếng rồi đuổi theo hướng bọn Lý Nguyên Cát vừa đi, thoáng sau đã mất hút.

Hầu Hi Bạch thở phào một hơi: "Tiểu tử này giảo hoạt thật, giờ chắc là ổn rồi? Về chuyện trốn khỏi địch nhân truy sát, có mấy người sánh được với Tử Lăng và Khấu Trọng."

Từ Tử Lăng cười nhẹ: "Năm xưa, ta và Khấu Trọng chạy trốn Lý Mật, từng phải lang thang đây đó khắp vùng sơn dã, cũng phải có đôi chút nhận thức về hình thế vùng phụ cận mới cắt đuôi được. Đi nào."

Hai gã rời khỏi nơi ẩn thân, từ tốn cất bước.

o0o Màn đêm buông xuống cánh rừng, Trần Lão Mưu lập tức cho bắc cầu phao, năm ngàn nhân mã nhanh chóng qua sông rồi phá cầu, hành quân theo hướng đông. Đi liền một hơi gần bốn mươi dặm, nhân mã mỏi mệt rời rã.

Khấu Trọng chọn một vùng đất cao, cây cối rậm rạp, chặt cây làm cọc rào, tạo thành lớp phòng ngự nguyên thủy mà hữu hiệu, rồi lệnh cho toàn quân nhóm lửa nấu cơm ở đầu núi, nghỉ ngơi thoải mái.

Gã cùng với bốn người Ma Thường, Vương Huyền Thứ, Bạt Dã Cương, Hình Nguyên Chân đến một mỏm núi khác ở phía tây thả Vô Danh ra quan sát động tĩnh từ Y Thủy.

Rời khỏi bình nguyên Y Lạc cùng nghĩa với thoát khỏi nguy cơ tứ bề, càng rời xa mảnh đất thương tâm hao binh tổn tướng đó, ai cũng trút được gánh nặng, tuy nguy cơ chưa phải là hết nhưng tâm tình nhẹ nhõm hẳn. Hơn nữa, khi xác định được mục tiêu cùng sách lược ứng phó, đương nhiên phải khác với lúc chán nản vì thất bại.

Bạt Dã Cương lên tiếng: "Giờ bọn ta có thể khẳng định đã vượt ra ngoài ý liệu của Lý Thế Dân, khiến kế sách ban đầu của y không có đất dụng võ. Vì vậy mà đến lúc này y vẫn chưa đuổi kịp."

Hình Nguyên Chân gật đầu tán đồng: "Ít nhất thì bọn ta cũng thoát khỏi ám ảnh bị thủy sư Đường quân uy hiếp từng giờ từng khắc."

Khấu Trọng ngước nhìn Vô Danh bay lượn trên trời cao, lòng nghĩ đến Dương Công Khanh đã chôn vùi nắm xương ở bên bờ Y Thủy nên muốn nói mà không tìm được lời.

Vương Huyền Thứ nói: "Lý Thế Dân cho rằng bọn ta cùng đường nên mạo hiểm tiến về Trần Lưu; trong tình huống này, y mà sai quân giữ chặt Tương Thành, tự mình dẫn đại quân đuổi theo, đợi đến lúc bọn ta mỏi mệt mới tiền hậu giáp kích, có lẽ sẽ dễ dàng đánh bại bọn ta."

Ma Thường tỏ ra đồng ý: "Suy đoán của Huyền Thứ công tử chưa hẳn đúng nhưng không sai bao nhiêu."

Vương Huyền Thứ cười khổ: "Tiểu đệ thì là công tử gì chứ, cứ gọi là Huyền Thứ lại khiến đệ thoải mái."

Khấu Trọng đặt tay lên vai Huyền Thứ, nói với vẻ yêu mến: "Đệ là tiểu đệ đệ được mọi người cùng yêu thương. Ôi! Sự tình đã đến nước này, có ai mà liệu trước được."

Vương Huyền Thứ buồn bã: "Hy vọng Lý Uyên đối đãi tốt với cha đệ."

Khấu Trọng thở dài phụ họa, lắc đầu không nói gì.

Bạt Dã Cương và Hình Nguyên Chân nhìn nhau đầy ẩn ý, đều cảm thấy ngạc nhiên trước thần tình của gã.

Khóe miệng Vương Huyền Thứ run run, rốt cuộc không nén được, hỏi Khấu Trọng: "Thiếu soái hình như đoán được cha đệ sẽ gặp chuyện không ổn."

Khấu Trọng trầm giọng: "Đệ nên kiên cường đối diện với sự thật tàn khốc, giống như đối diện với sinh tử trên chiến trường, mỗi người đều có khả năng gặp phải tai họa bất trắc."

Ma Thường lấy làm kinh ngạc: "Đổng Thục Ni hiện được Lý Uyên sủng ái vô cùng, muốn lấy lòng ái phi, chắc Lý Uyên không hạ thủ ác độc đối phó với tộc nhân của Huyền Thứ đã đầu hàng?"

Khấu Trọng nói: "Hy vọng ta đoán sai. Vấn đề không chỉ do mình Lý Uyên mà do đám người Ma môn thao túng sau lưng Lý phiệt, cái này gọi là lắm thầy nhiều ma. Lệnh tôn của Huyền Thứ hiểu rõ bí mật của Ma môn, lại có ảnh hưởng sâu sắc đến Thục Ni nên phe Dương Hư Ngạn không đời nào để một người như thế an nhiên vào được Trường An."

Vương Huyền Thứ ngẩn ra: "Sao cha đệ lại biết bí mật của Ma môn được?"

Khấu Trọng cảm thấy nhức óc, đáp: "Chuyện này nói ra rất dài, sau này ta sẽ kể lại cho đệ nghe, những mong là lệnh tôn cát nhân thiên tướng, nhưng đệ cũng nên tính đến trường hợp xấu nhất, tranh bá thiên hạ là phải tàn nhẫn vô tình như vậy. Xem Vô Danh lượn vòng kìa, kỵ binh của Lý Thế Dân đang từ phía tây nam nhanh chóng tiến về đây. Tình hình này, Lý Thế Dân chắc sẽ lập tức xua quân tấn công, tìm cách vây khốn bọn ta đến chết ở trên núi, bọn ta mau quay lại chuẩn bị sẵn sàng."

Mọi người dạ ran, sĩ khí dâng cao.

o0o Hầu Hi Bạch nói: "Có một chuyện ta vẫn luôn muốn nói với huynh. Ồ! Bên kia có một hoang thôn."

Từ Tử Lăng thấy phía cuối sơn lộ, trong khu rừng bên sườn núi lấp ló mấy nóc nhà, vội vàng dừng bước, cảm xúc đan xen lẫn lộn nói: "Hình như ở thôn này bọn ta đã gặp Đổng Thục Ni. Hi Bạch huynh định nói với ta chuyện gì?"

Hầu Hi Bạch thở dài: "Tử Lăng huynh đã biết chuyện ta không tài nào vẽ nổi Phi Huyên. Đến giờ ta vẫn chưa nắm được thần thái của nàng. Nhưng chuyện ta muốn nói là: Hiện tại trừ Phi Huyên ra còn có một mỹ nhân mà ta không thể dùng bút bắt lấy khoảnh khắc thần thái quyến rũ nhất, là Thạch Thanh Tuyền, cả hai lại đều có liên quan đến huynh."

Từ Tử Lăng bật cười: "Vậy vấn đề là ở đâu? Loan Loan cũng là người rất khó nắm bắt thần thái, vì sao huynh lại vẽ nàng ta đẹp đến thế."

Hầu Hi Bạch chậm rãi bước đến ngồi xuống một khối đá lớn, ánh mắt dõi nhìn vầng tịch dương đang lặn xuống phía tây, cười khổ: "Chuyện đó đúng là không có cách nào giải thích. Hà cớ gì Tử Lăng huynh đưa ta đến thôn này? Ta cảm thấy thôn này có gì đó không ổn."

Từ Tử Lăng ngồi xuống cạnh y, thần sắc lộ vẻ nghĩ ngợi, chậm rãi nói: "Từ khi ta thụ thương, tâm thần lại trở nên sáng suốt, thoáng đãng, nhớ lại nhiều chuyện mình đã lơ là trước đây, tâm cảnh tỉnh táo thanh minh hơn hẳn. Vừa nãy ta loáng thoáng có cảm ứng từ hướng này, vì vậy ta nghĩ ở đây sẽ xảy ra chuyện."

Hầu Hi Bạch nhíu mày: "Theo tình hình của huynh hiện giờ, thêm một việc chi bằng bớt một việc, đúng không?"

Từ Tử Lăng mỉm cười: "Tiểu đệ là người thích sinh sự sao? Nhưng sự tình vô cùng kỳ diệu, xưa nay trên mình ta nhờ có Trường Sinh khí công hiệu liệu thương như thần nên chưa từng thúc thủ trước bất kỳ nội thương nào, nhưng giờ đã bị ma công đáng sợ do Dương Hư Ngạn dung hợp hai đại bí pháp làm một phá tan. Tạm thời ta chưa thể phục nguyên năng lực cùng địch nhân tranh hùng võ công nhưng tinh thần, linh giác lại không giảm theo võ công, ngược lại ngưng tụ rõ ràng hơn. Huynh hiểu ý của đệ chứ?"

Hầu Hi Bạch vui mừng nói: "Nói như vậy, thụ thương không hẳn là chuyện xấu đối với huynh, ngược lại là một cơ hội tu luyện hiếm có. Đợi đến khi nội thương của huynh lành hẳn, tu vi có thể thoát thai hoán cốt lên thêm một tầng, đạt được mức đột phá không tưởng. Nhưng nói thế nào thì ta vẫn không tán thành chuyện huynh mạo hiểm lần này, nhỡ may huynh gặp bất trắc, ta biết ăn nói thế nào với Khấu Trọng, Bạt Phong Hàn, Phi Huyên cùng Thanh Tuyền?"

Từ Tử Lăng chậm rãi nói: "Hi Bạch huynh phải tin vào dự cảm của ta, tuy khó lòng liệu trước việc đang đợi bọn ta trong hoang thôn là họa hay phúc nhưng ta cảm thấy có liên quan một phần đến chuyện tu hành tinh thần của ta. Tu hành không phải là trốn tránh mà đối mặt, chỉ trong những tình huống ác liệt nhất, sức mạnh tiềm tàng của con người mới phát huy được. Đây cũng là cơ hội cho Hi Bạch huynh, huynh từ họa đạo tiến nhập võ đạo tất phải kinh qua sóng gió, khảo nghiệm."

Hầu Hi Bạch buông tiếng cười khổ: "Lời huynh nói rất có lý, chẳng qua kẻ địch của bọn ta là Lý Nguyên Cát cùng đám cao thủ dưới trướng, lại thêm Dương Hư Ngạn, cho dù ta tự phụ cỡ nào cũng không dám đảm bảo an toàn cho huynh."

Từ Tử Lăng nói: "Đây rất có thể do tinh thần dị lực của ta phát huy tác dụng. Trên đường đến đây, ta luôn có cảm giác rõ ràng, tựa hồ hiểu được nguy hiểm chân chính ở nơi nào, vì thế đã thay đổi lộ trình trốn chạy, cuối cùng đến được hoang thôn này, lờ mờ cảm thấy đây là sinh lộ duy nhất. Cảm giác này thực sự không thể giải thích được, Hi Bạch huynh nên tin vào ta."

Rốt cuộc Hầu Hi Bạch cũng hé cười, nói với vẻ cực kỳ hứng thú: "Lời Tử Lăng huynh nói huyền diệu quá, lại hàm ẩn lý lẽ. Ta nhân thể hỏi thêm một câu, hiện giờ huynh có cảm giác được vị trí của truy binh?"

Từ Tử Lăng bình tĩnh đáp: "Cảm giác nguy hiểm càng lúc càng gần, nếu ta đoán không sai thì chúng đang lần theo dấu vết của bọn ta. Vì ta không thể xóa vết chân, lý nào thoát khỏi pháp nhãn của kẻ thiện nghệ truy tung như Dương Hư Ngạn sao?"

Hầu Hi Bạch biến sắc: "Sao huynh không nói sớm, để ta cõng huynh!"

Từ Tử Lăng thở dài: "Có tác dụng gì chứ? Khí vị ta lưu lại vẫn không giấu được truy binh cao minh. Không nên chần chừ nữa, bọn ta cùng đến hoang thôn trước mặt thử xem vận khí thế nào?"

Hầu Hi Bạch cười khổ: "Ta còn được lựa chọn sao?"

o0o Khấu Trọng thi triển mọi bản lĩnh, chỉ huy Thiếu Soái quân gắng gượng cố thủ mỏm núi, dựa vào chướng ngại cây cối mà đẩy lùi từng đợt sóng kỵ binh Đường quân từ bốn phương tám hướng đổ về. Song phương đều có thương vong, cánh quân chủ công của Đường quân thương vong thảm trọng hơn, nhưng đã thắt chặt được vòng vây.

Đội kỵ binh tiên phong của quân Đường lên đến một vạn người do đại tướng Vương Quân Khuếch suất lĩnh, vừa đến đã lập tức xua quân tấn công ào ạt, chia thành nhiều cánh quân tấn công vào trận địa nơi đầu núi. Thật may là Khấu Trọng dĩ dật đãi lao, lại chiếm tiện nghi về mặt địa thế từ trên cao đánh xuống, trên dưới đồng lòng nên cố thủ vững vàng.

Tiếng còi hiệu vang lên, địch nhân rút lui như từng đợt thủy triều, chỉnh đốn lại đội hình.

Khấu Trọng thu cung lại, trầm giọng: "Lý Thế Dân đã đến rồi."

Dưới ánh nắng còn sót lại của buổi tịch dương, từ vùng rùng núi tây nam xa xa bụi bốc lên cuồn cuộn, tinh kỳ thấp thoáng.

Tướng sĩ, quân binh quanh gã đều cảm thấy trong lòng nặng như chì, cảm giác áp bức đến không thở nổi.

Khấu Trọng trầm giọng hỏi: "Chúng ta còn bao nhiêu tên nữa?"

Trần Lão Mưu đáp: "Đủ dùng đến lúc mặt trời mọc sáng mai."

Khấu Trọng quay sang hỏi Ma Thường: "Tình hình đường rút lui như thế nào rồi?"

Ma Thường thần sắc ngưng trọng đáp: "Vương Quân Khuếch phái một cánh quân chừng ba ngàn kỵ binh dàn trận tại một ngọn núi ở phía Đông cánh đây khoảng nửa dặm, nếu bọn ta muốn thoát đi, phải qua được cửa ải của đám nhân mã này trước."

Bạt Dã Cương lo lắng: "Nếu đại quân của Lý Thế Dân đến, binh lực của y lại được tăng cường, cơ hội thoát thân của bọn ta càng mỏng manh."

Khấu Trọng cười nụ: "Hảo tiểu tử! Khẳng định là Lý Thế Dân nhìn thấy được ý đồ của bọn ta, mới áp dụng cách đánh lôi đình vạn quân, minh đao minh thương. May mà bọn ta không chỉ có địa lợi mà cả thiên thời. Lúc Lý Thế Dân đến trời chắc đã tối rồi, đó cũng là cơ hội đào tẩu duy nhất của bọn ta."

Hình Nguyên Chân lên tiếng: "Xin Thiếu soái chỉ dẫn."

Khấu Trọng vẫn giữ vẻ tự tin cố hữu: "Hiện giờ gió Đông Bắc đang thổi, bọn ta chia nhân mã thành hai đội, mỗi đội hai ngàn sáu trăm người, nhân lúc Lý Thế Dân mới đến, trận thế chưa ổn định, một đội xông ra đột vây theo hướng đông bắc, vừa đi vừa phóng hỏa đốt rừng, đội còn lại tùy cơ ứng biến, phụ trách đoạn hậu. Có lửa cháy lớn cùng khói mù yểm hộ, lại thêm trời tối gió lớn, địch nhân e ngại ngựa mệt nhọc, bọn ta tất sẽ an nhiên thoát đi. Nhược bằng cứ cố thủ đỉnh núi, địch nhân chặt hết rừng cây quanh đây, bọn ta biến thành đội quân trơ trọi giữa trùng vây, vĩnh viễn mất đi cơ hội đào thoát."

Bọn Ma Thường đến giờ mới minh bạch ưu thế thiên thời địa lợi, lòng tin gia tăng bội phần. Khấu Trọng liền hạ lệnh: "Quân đột vây sẽ do Ma Thường chỉ huy, Bạt đại tướng quân cùng Hình đại tướng quân làm phó, Huyền Thứ cùng Trần công ở lại cùng ta lo việc đoạn hậu."

Chúng tướng nhất tề vâng dạ, lĩnh mệnh lui ra.

Chỉ còn lại Trần Lão Mưu và Vương Huyền Thứ ở lại, Khấu Trọng nhấm nhẳng: "Lý Thế Dân muốn diệt trừ Khấu Trọng à, đã sớm qua mất cơ hội tốt rồi. Ta sẽ dùng chiến thuật của người Đột Quyết chơi với hắn đến cùng, để hắn hiểu được rằng Khấu Trọng ta không phải dễ bị khi phụ đâu."

Hai người nghe vậy đều hiểu giữa gã và Lý Thế Dân không còn tình nghĩa gì, chỉ toàn là oán hận.

Vương Huyền Thứ hỏi: "Chiến thuật của người Đột Quyết là như thế nào?"

Song mục Khấu Trọng rực lên sát cơ, ngữ điệu lại bình tĩnh vô cùng: "Chiến thuật của người Đột Quyết là dùng cách đánh tiêu hao, đến hay đi đều nhanh như gió, xuất kỳ bất ý, công kỳ vô bị, đến đột ngột, đi cũng đột ngột, tại vùng hoang sơ có thể phát huy được sức phá hoại khôn lường, càng có thể lấy ít thắng nhiều. Vì từ đây đến Tương Thành toàn là vùng sơn dã, chính là nơi phát huy tốt nhất chiến thuật của người Đột Quyết. Hai cánh quân giằng co nhau cũng như cao thủ giao phong, bất kể đối phương người mạnh ngựa khỏe thế nào, chỉ cần ta nắm được chủ động, tránh mạnh đánh yếu, Lý Thế Dân có gì đáng sợ? Lý Thế Dân thiện nghệ phòng thủ, ta tiến công dài lâu, hiện giờ đã chuyển thành y đến tấn công bọn ta, ta dùng tấn công chọi lại tấn công, vào tử địa tìm đường sống."

Trần Lão Mưu và Vương Huyền Thứ nghe vậy đều bội phục trong lòng, đổi lại là người khác, sau khi thất bại thê thảm, lại gặp tình huống ác liệt như thế, đấu chí không tiêu tan hết mới là chuyện lạ. Chỉ có Khấu Trọng vẫn kiên nghị không sờn lòng, không e sợ mà kiên cường phản kích.

Khấu Trọng hô lên một tràng dài: "Lý Thế Dân đến đấy."


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-800)


<