← Hồi 449 | Hồi 451 → |
Vương Thế Sung nói lớn:
- Vương nhi không nên nói hồ đồ.
Vương Huyền Ứng bất ngờ đứng dậy, trừng mắt chỉ vào mặt Khấu Trọng nói:
- Đại trượng phu dám làm dám nhận, Khấu Trọng ngươi khi ở Trường An có phải đã thông qua Lý Tịnh, sớm đầu hàng Lý Thế Dân không?
Khấu Trọng vẫn không thay đổi phong thái nhàn hạ, cười nói:
- Thái tử không cần phải nổi giận, tin đồn quan hệ trọng đại như thế, tiểu đệ lần đầu tiên được nghe. Không biết có phải do Lạc Dương đại mỹ nhân Vinh Giảo Giảo của chúng ta thám báo không?
Vương Huyền Ứng hiển nhiên bị gã đoán trúng, khí thế ra vẻ ta đây có lý của hắn lập tức giảm đi, nhưng vẫn miễn cưỡng cãi:
- Tin tức này từ đâu đến không cần ngươi quan tâm, ngươi dám trả lời vấn đề ta đã đưa ra không?
Sự im lặng bao trùm nội điện.
Khấu Trọng thoải mái cười khanh khách đáp:
- Khấu Trọng ta là hạng người nào, thiên hạ tự có công luận. Có người không hiểu, ta cũng không muốn phí sức làm việc vô vị.
Trương Trấn Châu trầm giọng nói:
- Thái tử có lẽ đã hiểu lầm, Thiếu Soái tuyệt không phải là loại người như vậy.
Vương Huyền Ứng thấy Vương Thế Sung không nói gì, lòng can đảm lại tăng, khích động nói:
- Nếu đúng là hiểu lầm, tại sao hắn không muốn chúng ta dụng binh chống Lý Thế Dân?
Khấu Trọng thầm nghĩ quá cương với Vương Huyền Ứng cũng không nên, thừa cơ nhượng cho hắn xuống thang, vỗ tay vào đầu nói:
- Nguyên lai Thái tử đã hiểu lầm tiểu đệ, xin Thái tử ngồi xuống, nghe tiểu đệ nói vài lời.
Vương Thế Sung hướng về Vương Huyền Ứng gật đầu ra dấu, Vương Huyền Ứng tuy phẫn nộ nhưng không còn cách nào khác đành ngồi xuống nghe Khấu Trọng giải thích.
Mục quang chúng nhân tập trung vào người Khấu Trọng.
Khấu Trọng hiên ngang cất tiếng:
- Ta là người thích nhất đặt mình vào địa vị của người khác mà suy nghĩ, giả như tiểu đệ là Lý Thế Dân, trong tình huống này tuyệt sẽ không cùng Thánh thượng toàn diện khai chiến, bởi vì còn phải lưu lại lực lượng khả dĩ có thể ứng phó với thanh thế khiếp người của Tống Kim Cương.
Vương Thế Sung sửng sốt hỏi:
- Nếu đã như thế, Lý Thế Dân cần gì phải mang quân ra Quan Ngoại? Hay là để gây sự chú ý, khiến chúng ta không thể can thiệp vào hành động của Lý Thế Tích?
Khấu Trọng trả lời:
- Đó là một trong nhiều nguyên nhân, một lý do nữa là thăm dò tâm ý của Hoàng thượng. Nếu như ta đoán không sai, Lý Uyên hiện tại tuyệt không muốn động võ với Lạc Dương, ít nhất cũng hy vọng có thể trì hoãn đến mười tháng sau.
Tất cả đều ngạc nhiên, không hiểu kỳ hạn mười tháng này ở đâu ra.
Dương Công Khanh không nén được hiếu kỳ liền hỏi:
- Sao Thiếu Soái lại nói thế?
Khấu Trọng mỉm cười đáp:
- Đạo lý vô cùng đơn giản, vì Đổng Quý Phi đang mang cốt nhục của Lý Uyên, nếu Đường Trịnh khai chiến, Đổng Quý Phi có thể vì việc đó mà hoảng sợ, làm hại đến bào thai. Với tính cách của Lý Uyên, đương nhiên không muốn tình huống này phát sinh.
Mọi người đều ngạc nhiên, cảm thấy khó tin.
Vương Hoằng Liệt không hiểu hỏi:
- Thiếu Soái không phải đã nói Đường quân sẽ tấn công Lạc Dương? Hiện tại lại nói thế này, có phải là tiền hậu mâu thuẫn?
Khấu Trọng trả lời:
- Tấn công Lạc Dương là thế phải làm, nhưng phải phân biệt thứ tự trước sau. Chỉ xem Đường quân chia ra hai, một chống Tống Kim Cương, một công Vũ Văn Hoá Cập, Lý Thế Dân lưu lại thủ hậu phương, có thể biết sách lược của Lý Thế Dân là trước tiên củng cố bắc ngạn sông Hoàng Hà, tiến hành mưu đồ Đồng Lạc quan đạo, nếu quan đạo lọt vào tay Lý Thế Dân, Đường quân sẽ dựa vào sự yểm trợ của hai lộ thủy lục, trước hết chiếm dần các thành trì ngoại vi của Lạc Dương, thành công cắt đường lương thực, chỉ khi đó mới nhập quân lại trực tiếp tấn công Lạc Dương.
Vương Huyền Ứng hùng hồn nói:
- Nói như thế, có phải chúng ta cứ ngồi đây chờ chết, để mặc cho Lý Thế Dân nhe răng múa vuốt, diễu võ dương oai à?
Khấu Trọng điềm tĩnh từ từ đáp:
- Nếu chúng ta phát binh đánh Đường vào lúc này, không những không được gì mà còn giúp Lý Thế Dân có lý do không tuân theo chủ ý của Lý Uyên, Lý Uyên lại còn phải đối thoại giải thích cho Thục Ni tiểu thư. Khi ấy Lý Thế Dân chỉ cần rút quân qua sông Hoàng Hà, xin hỏi Thái tử có dám vượt sông truy kích không?
Vương Huyền Ứng nhất thời á khẩu. Tuy tại bắc ngạn Hoàng Hà bọn họ có vài căn cứ, nhưng quân ở hướng bắc Lạc Dương lại bị quân đội Lý Thế Tích áp chế không động đậy được, nếu điều động đại quân chủ lực tấn công Trù Tang sẽ kẹt vào thế đầu đuôi không thể tiếp ứng, nói không chừng ngay cả những căn cứ bắc ngạn cũng thất thủ, lại còn để trống một bên, đó đương nhiên không phải là kế hoạch hay.
Vương Thế Sung trầm ngâm hỏi:
- Vậy Thiếu Soái nghĩ chúng ta phải chăng nên án binh bất động, tĩnh quan kỳ biến?
Khấu Trọng đáp:
- Trịnh Đường giao tranh, thực tế là Thánh thượng đã chiếm hết ưu thế địa lợi, nếu lấy lại được nhân hòa, khiến cho trên dưới một lòng, trong khi Lý Thế Dân lại chiến đấu lâu dài trở nên mệt mỏi, rất có khả năng là sẽ đi vào con đường sai lầm của Lý Mật. Thánh thượng lại kết thành liên minh với Đậu Kiến Đức cùng kháng quân Đường, như thế sẽ là vạn vô nhất thất (không thể thất bại).
Những câu nói ấy của Khấu Trọng với Vương Thế Sung là lời cảnh cáo và chỉ điểm thành khẩn nghiêm trọng cuối cùng, chỉ ra nhược điểm lớn nhất của y.
Trương Trấn Châu tên giống như người (Người dịch: trấn cũng có nghĩa là yên tĩnh), trong tâm hết sức tán dương, nhưng ngoài mặt không dám biểu lộ gì.
Vương Thế Sung gật đầu nói:
- Cùng Đậu Kiến Đức liên minh là chuyện phải làm. Hắn đã đích thân đến Lạc Dương cùng trẫm đàm thoại một đêm, bất quá khi bàn đến chuyện lợi hại thì hai bên có ý khác biệt, thủy chung hiệp ước bất thành.
Khấu Trọng mỉa mai:
- Khác biệt?
Vương Thế Sung có vẻ ngượng ngịu, ho khan một tiếng nói:
- Từ khi Từ Viên Lãng quy hàng Đậu Kiến Đức, thế lực Hạ quân phát triển không ngừng đến tận kênh Thông Tế(1), khiến quân ta cùng với Từ Thế Tích, Đậu Kiến Đức tại phía tây Huỳnh Dương phát sinh một số xung đột, đến nỗi không bên nào vui vẻ cả.
Khấu Trọng nghe giọng điệu bất tường của y, thầm đoán không chừng sự tình này đối với gã có liên quan. Bởi vì qua kênh Thông Tế đi về phía Nam là Lương Đô, đúng là địa bàn của Khấu Trọng gã. Nhân vì quan hệ với Lưu Hắc Thát, Đậu Kiến Đức đã coi Khấu Trọng như người của mình, có thể Vương Thế Sung đối với Thiếu Soái quân có mưu đồ, vì vậy mới bị Đậu Kiến Đức phản đối, cho nên cuộc đàm thoại Hạ Trịnh không thành.
Gã đương nhiên không thể vạch trần họ Vương, chỉ đề nghị:
- Chuyện này cứ giao cho ta, chỉ cần Thánh thượng đồng ý, ta sẽ đến Nhạc Thọ thuyết phục Đậu Kiến Đức, phân trần lợi hại, đảm bảo y sẽ cùng Thánh thượng chống quân Đường.
Đề nghị này đúng là trúng tim đen của Vương Thế Sung. Nên biết sau khi Khấu Trọng tự mình đại phá quân Lý Mật, danh vọng và địa vị của gã đối với Trịnh quân đã nâng lên rất cao. Vì vậy sau khi Vương Thế Sung và Lý Thế Dân liên thủ đối phó Khấu Trọng và Từ Tử Lăng, đã gây bất mãn kịch liệt trong lòng quân Trịnh. Với tính tình tự tư tự lợi của Vương Thế Sung, đương nhiên sợ Khấu Trọng kết hợp với các tướng lĩnh ngoại tộc lật đổ lão, cho nên Khấu Trọng khẳng khái ly khai Lạc Dương, Vương Thế Sung thật cầu mà không được.
Lão cười ha ha nói:
- Chỉ cần Thiếu Soái thuyết phục được Đậu Kiến Đức, Đường quân không còn đáng sợ.
Khấu Trọng cũng cười phụ hoạ, trong lòng nghĩ đến trước khi Vũ Văn Hóa Cập bị hóa cốt bởi Lý Thế Tích hoặc Đậu Kiến Đức, gã và Từ Tử Lăng phải tận dụng cơ hội báo thù cho mẹ.
o0o Theo sự an bài của Dương Công Khanh, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng họp mặt tại Trần Lưu, đi cùng Từ Tử Lăng còn có Hư Hành Chi, Tuyên Vĩnh, Bốc Thiên Chí ba người.
Bọn họ thả neo tại bến tàu rồi cùng nhau nghị sự trên thuyền, Khấu Trọng sau khi kể lại tình hình Bắc phương xong, đoạn hỏi:
- Tình huống Nam phương như thế nào?
Hư Hành Chi trả lời:
- Lý Tử Thông bề ngoài xem ra thanh thế đại thịnh, không chỉ đả thương Trầm Luân mà còn ép được Đỗ Phục Uy tạm thời lui binh. Lý Tử Thông mang quân vượt sông tấn công Trầm Pháp Hưng, tiến chiếm kinh khẩu. Trầm Pháp Hưng sai tướng mang quân nghênh chiến, bị Lý Tử Thông hạ sát đương trường, bức được Trầm Pháp Hưng bỏ rơi tất cả, trốn qua Ngô quận, cả Đan Dương cũng bị vây hãm rơi vào tay Lý Tử Thông.
Khấu Trọng hỏi tiếp:
- Thế này đúng là thanh thế đại thịnh, tại sao Hành Chi chỉ nói là bề ngoài xem ra đại thịnh?
Hư Hành Chi phân tích:
- Lý Tử Thông không mạo hiểm tấn công Trầm Pháp Hưng không được, vì ở phía Bắc, sào huyệt Đông Hải của hắn bị bọn ta chiếm lĩnh, phía Tây thì Giang Hoài quân của Đỗ Phục Uy tung hoành vô địch, cho nên hướng duy nhất có thể phát triển chính là kẻ địch cũ ở Giang Nam Trầm Pháp Hưng.
Từ Tử Lăng ngạc nhiên:
- So với Trầm Pháp Hưng, Thiếu Soái quân rõ ràng là binh ít tướng mọn, tại sao Lý Tử Thông chọn cường lánh nhược, không hành động phản công, lại đi chiếm Giang Nam.
Hư Hành Chi nói:
- Bỏ yếu chọn mạnh là điểm chính trong nhiều vấn đề. Lý Tử Thông hiểu rằng chúng ta không đủ thực lực tiến chiếm Giang Đô, cho nên trước hết dùng toàn lực thu thập Trầm Pháp Hưng vì đây mới là lực lượng có thể uy hiếp hắn.
Khấu Trọng gật đầu:
- Giang Hoài quân bởi vì hai vị lão đại Đỗ Phục Uy và Phụ Công Hựu lộ ra mối bất hoà sâu sắc, tạm thời không để ý đến Lý Tử Thông, chẳng trách hắn phóng túng như thế.
Tuyên Vĩnh bèn hỏi:
- Thiếu Soái nhận thấy Lạc Dương có thể thủ được bao lâu?
Khấu Trọng đáp:
- Vương Thế Sung chỉ dùng người trong thân tộc cũng không phải không có nguyên do, bản thân hắn đã đích thân thống soái hàng trăm trận, hiện tại trong thành đang khẩn cấp tích trữ lương thảo, có thể đoán Lạc Dương dù bị cô lập, vẫn có thể thủ được một năm hơn.
Hư Hành Chi than:
- Vậy Lý Thế Dân có nhiều khả năng nếm mùi bại trận, y không những phải trước tiên khắc phục sự phối hợp giữa quân Đột Quyết tinh nhuệ và quân của Tống Kim Cương, sau đó lại phải đối phó với hùng binh của Đậu Kiến Đức, lại thêm binh lính Quan Trung chiến đấu lâu ngày tinh thần suy nhược, công đả Lạc Dương thương vong tất sẽ thảm trọng, tình hình này đối với y đặc biệt không tốt.
Bốc Thiên Chí nói:
- Lý Thế Dân rất có thể sau khi đại phá Tống Kim Cương, đổi công thành thủ, củng cố thu phục những vùng đất đã mất.
Tuyên Vĩnh nói:
- Đó là hạ sách, một khi Vũ Văn Hóa Cập bị diệt, đại quân Đậu Kiến Đức sẽ xông lên như nước vỡ bờ quét hết những trở ngại nơi Bắc ngạn, nếu như Lý Thế Dân không lợi dụng được tình thế phát sinh để chiếm Lạc Dương trước, thì sẽ bị mất hết ưu thế khó khăn lắm mới dành được ở Quan Ngoại, bị bức về thủ Quan Trung, thành ra chỉ có thể ngồi xem Đậu Kiến Đức tung hoành nơi Quan Ngoại.
Khấu Trọng nói:
- Lý tiểu tử chính vì hiểu vấn đề này, cho nên hiện thời sẽ chọn một chiến lược khó hiểu, bất quá mặc kệ Lý Thế Dân hắn là Võ Hầu tái thế hay Tôn Vũ tái sinh, muốn vây hãm Lạc Dương là việc sau khoảng một năm hơn. Khi ấy bất luận ai thắng ai thua, trừ phi chúng ta chịu buông khí giới đầu hàng, không thì ngọn lửa ấy sẽ tiếp tục thiêu hủy chúng ta, Hành Chi đối với tình thế này có diệu pháp ứng phó gì?
Hư Hành Chi an nhiên tự tại cười đáp:
- Thiếu Soái đã sớm có tính toán, đâu cần Hành Chi làm trò cười?
Tuyên Vĩnh trầm giọng nói:
- Công đả Giang Đô?
Khấu Trọng đáp:
- Chỉ có đoạt được Giang Đô, chúng ta mới có hy vọng kháng Bắc đồ Nam. Hiện tại chúng ta đã có hoàng kim trong bảo khố, không lo thiếu hụt tài chính, nên thừa dịp trước khi Lạc Dương thất thủ, huy động toàn quân chuẩn bị chiến tranh. Nhưng không được huy động một cách mù quáng, mà phải không được tổn hại đến tài sản của địa phương, khuếch trương mức chứa của nhà kho, không để cho chất lượng của Thiếu Soái quân suy thoái.
Tuyên Vĩnh vỗ ngực bảo chứng:
- Việc này để ta lo, bất cứ sĩ tốt nào không đạt tiêu chuẩn sẽ bị đào thải, tuyệt không lạm thu tân binh.
Bốc Thiên Chí nói:
- Đối ngoại chúng ta có thể nói là lấy được một số lượng lớn hoàng kim của Tào Ứng Long, như thế có thể giải thích được việc chúng ta có thừa tài chính, cũng không để cho người ngoài hoài nghi.
Hư Hành Chi mỉm cười:
- Bành Lương phát triển lý tưởng vô cùng, Thiếu Soái cứ thoải mái mà đối phó Vũ Văn Hóa Cập.
Khấu Trọng vỗ bàn khen:
- Hành Chi đúng là con trùng trong bụng ta, thông đạt hết tâm ý của ta.
Từ Tử Lăng cười nói:
- Chỉ xem ngươi tính chúng ta họp mặt tại đây, là biết lão huynh ngươi tạm thời không có ý trở về Bành Lương.
Khấu Trọng cười khổ:
- Lăng thiếu gia lại đùa với ta rồi.
Đoạn quay qua Hư Hành Chi nói:
- Trong khi chuẩn bị chiến tranh, có hai việc phải phân trước sau mà làm, đầu tiên là phải liên hệ cho được Quế Tích Lương ở Trúc Hoa Bang, thông qua họ mà biết được tình hình Giang Đô và phương Nam, còn việc kia là tìm cách đến Phi Mã Mục Trường bí mật mua một bầy chiến mã hạng nhất, việc này Thương Tú Tuần đã đích thân đáp ứng. Ngày Khấu Trọng ta trở về Bành Lương, cũng là lúc tấn công Giang Đô.
Ba người lớn tiếng nhận lệnh.
o0o Sau khi cùng bọn Hư Hành Chi từ biệt, Khấu Trọng hóa trang thành ngư nhân, chèo thuyền câu đi về phía bắc.
Thời tiết đột nhiên chuyển xấu, vừa gió vừa tuyết, hai gã bất đắc dĩ phải tạm thời thả neo gần bờ để lánh. Cả hai đều không sợ lạnh, ngồi ngoài mui thuyền để thưởng thức vẻ đẹp của tuyết rơi trên kênh Thông Tế.
Khấu Trọng nói:
- Thêm một giờ nữa thì có thể đến gò lớn ở phía Bắc, sau đó rẽ phải xuôi theo dòng về hướng Đông, vài ngày thì có thể đến Hứa Thành, sào huyệt của Vũ Văn phiệt. Năm đó Dạng Đế chưa băng hà, thấy Vũ Văn phiệt uy phong bát diện ra sao, hiện tại thực tế là cùng đường mạt lộ. Từ Viên Lãng quy hàng Đậu Kiến Đức, việc này đã định sẵn vận mệnh Vũ Văn Hóa Cốt chỉ có bại vong.
Từ Tử Lăng mắt nhìn chăm chú vào một trận cuồng phong quét mưa tuyết như một bức tường rộng lớn chắn ngang qua dòng sông, trầm giọng:
- Từ khi Vũ Văn Hóa Cốt công đả Lương Đô hao binh tổn tướng quay về, hắn chỉ còn nước ngồi chờ người khác đến giết, Từ Viên Lãng đi theo Đậu Kiến Đức, càng làm cho hắn nguy khốn bốn bề, không đường đào tẩu.
Khấu Trọng bàn:
- Hiện tại Vũ Văn Hóa Cốt đích thân thống lĩnh đại quân ở Ngụy Huyện tại bờ đông kênh Vĩnh Tế chống lại đại quân của Lý Thế Tích và Lý Thần Thông để tranh đoạt quyền khống chế Vĩnh Tế. Theo ta thấy Vũ Văn Hóa Cốt kháng cự không được bao lâu đâu, chúng ta đi thẳng vào Ngụy Huyện, có nhiều khả năng chỉ đánh vào chỗ trống.
Từ Tử Lăng cau mày hỏi:
- Nếu không đến Ngụy Huyện, thì đi đến địa phương nào?
Khấu Trọng phân tích:
- Chúng ta thiếu tin tức tình báo, cho nên chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Từ Tử Lăng hỏi tiếp:
- Ngươi muốn nhờ Lưu Hắc Thát giúp đỡ?
Khấu Trọng cười khổ:
- Ta sớm muộn gì thì cũng phải yết kiến Đậu Kiến Đức, chỉ vì quan hệ giữa ta và ngươi mơ hồ không rõ, cho nên tiểu đệ phải nói lòng vòng xem phản ứng Lăng thiếu gia thế nào.
Từ Tử Lăng không ngăn được cười phá lên:
- Đây gọi là có tật giật mình. Bất quá tìm Lưu Hắc Thát so với kiếm Vũ Văn Hóa Cốt cũng không dễ, lại đi đi lại lại phí thời gian, nhỡ Vũ Văn Hóa Cốt bị Lý Thế Tích hạ sát, chúng ta có hối hận cũng đã muộn.
Khấu Trọng vươn tay gãi đầu:
- Ta nói nói sao cũng không lại ngươi…..
Từ Tử Lăng ngắt lời hắn nói:
- Bởi vì ngươi có tư tâm, nên mới nói không lại ta.
Khấu Trọng thất thanh kêu lên:
-Tư tâm? Khấu Trọng ta vì chuyện của mẹ mà còn có tư tâm sao?
Từ Tử Lăng cười sảng khoái:
- Muốn thật sự biết được một người tuyệt không dễ, có thể nhận thức được bản thân rõ ràng không lệch lạc lại còn khó hơn. Ta còn chưa có cơ hội hỏi ngươi, cửa ải của Ninh Đạo Kỳ đó ngươi làm sao qua?
Khấu Trọng oang oang nói:
- Hảo tiểu tử! Bày chuyện khác không cho ta cơ hội biện bạch. Được! Lão tử đại nhân có đại lượng, không cùng ngươi đôi co.
Từ Tử Lăng bật cười:
-Đại nhân có đại lượng chỉ e là Ninh Đạo Kỳ chứ không phải tiểu tử ngươi đâu.
Khấu Trọng bị Từ Tử Lăng lật tẩy, thừa cơ chuyển ngay đề tài, gật đầu nói:
- Ninh Đạo Kỳ đúng là nhân vật siêu quần trong các tiền bối Tiên đạo, hoàn toàn không lòng tranh đua, lại như nước chảy, vô luận là vượt núi băng rừng, lúc nào cũng tiêu diêu tự tại như thế, không hề câu thúc, thu phóng tự nhiên. Nói thẳng ra, nếu y thật tình bất chấp thủ đoạn đối phó với ta như đã nghĩ trước đây, ta làm sao có thể ở đây với ngươi nói chuyện về y mà biểu lộ sự sùng kính tối cao.
Từ Tử Lăng trầm giọng:
- Phải chăng ngươi cố tình ra vẻ khiêm tốn chăng?
Khấu Trọng vỗ mạnh vào vai hắn, sung sướng mỉm cười nói:
- Lại bị ngươi nhìn ra, chỉ trừ câu cuối cùng, ngoài ra tất cả đều là nói thật. Khi ta tiếp một chưởng của Ninh Đạo Kỳ toàn lực đánh ra, ta biết ngay mình vẫn có sức chống lại.
Từ Tử Lăng hỏi:
- Ông ta dùng "Tán Thủ Bát Phác" à?
Khấu Trọng đáp:
- Không phải, khẳng định không phải!
Từ Tử Lăng nảy sinh hứng thú, hỏi vặn:
- Lão ca ngươi chưa từng thấy qua Tán Thủ Bát Phác, làm sao biết được y không dùng qua?
Khấu Trọng nhún vai nói:
- Tán Thủ Bát Phác có lẽ là công phu hoàn chỉnh, là tinh hoa của võ đạo, chiêu trước chiêu sau tự nó có tính liên tục, bao quát pháp độ tinh thần cùng thể chất, giống như Tỉnh Trung Bát Pháp của tiểu đệ. Khà! Ha, do đó ta chỉ có bát pháp mà không phải cửu pháp hoặc thập pháp. Thật tình là vì đối với bát pháp của y có lòng kính ngưỡng.
Từ Tử Lăng nói:
- Còn thêm một vấn đề, Ninh Đạo Kỳ tại sao không dụng tuyệt kỹ tinh thông nhất của y? Xem ra ngươi không có khả năng đỡ được Tán Thủ Bát Phác của y.
Khấu Trọng cười khổ đáp:
-Bởi vì y đã tự hạn chế bản thân chỉ dùng một tay đấu với ta, làm sao dùng được Tán Thủ Bát Phác?
Từ Tử Lăng nói:
- Ninh Đạo Kỳ là người trí tuệ trác việt, sao lại chịu thả hổ về rừng? Nếu là như vậy, thì căn bản không nên đáp ứng Sư Phi Huyên là sẽ xuất thủ, Sư Phi Huyên cũng không nên thỉnh ông ta xuất thủ.
Khấu Trọng lộ thần sắc suy nghĩ, trầm ngâm nói:
- Đúng, trong việc ấy chắc chắn có biến hoá mà chúng ta không biết.
Hai tia mắt Từ Tử Lăng ánh lên loang loáng thể hiện vẻ trí tuệ thâm sâu, từ từ nói:
-Các biến hóa này, chúng ta nên biết. Nếu ta đoán không sai, Sư Phi Huyên lúc này không phải tuyệt đối ủng hộ Lý Thế Dân, cho nên tha ngươi một lần. Trong tình huống này Lý Thế Dân vẫn là lựa chọn đầu tiên, Khấu Thiếu Soái ngươi là lựa chọn thứ hai.
Khấu Trọng chấn động kịch liệt:
- Có thể như vậy ư?
Từ Tử Lăng phân tích:
- Ngươi nghĩ đi, cùng Dương Văn Can tạo phản là sự kiện nghiêm trọng, nhưng Lý Kiến Thành vẫn được miễn tội, đủ biết Quý phi đảng và Thái tử đảng đã liên hợp thành một lực lượng hùng mạnh. Lý Thế Dân hiện tại chỉ còn hai đường đi, một là chiêu binh mãi mã bên ngoài tự lập, đi đường này tất phải tấn công vây hãm địa bàn của Vương Thế Sung, không được thì chỉ còn tự đi tìm đường chết.
Khấu Trọng nói tiếp:
- Đường kia là sách động một cuộc chính biến ngay tại Trường An, cách này cũng không dễ. Với sự hỗ trợ của người Đột Quyết, Lý Kiến Thành, cùng Nguyên Cát hợp lại so với Lý Thế Dân chỉ mạnh hơn chứ không kém, huống hồ Lý Kiến Thành còn có sự ủng hộ của Lý Uyên. Ha! Ngươi nói Sư Phi Huyên không xem chắc Lý tiểu tử đúng là có đạo lý!
Từ Tử Lăng nói:
- Vẫn còn một việc chưa giải thích được, Ninh Đạo Kỳ tại sao phải xuất thủ?
Khấu Trọng trả lời:
- Vì sợ Trường Sinh Quyết của chúng ta. Ninh Đạo Kỳ dùng cơ hội này, bức bách ta phải dụng toàn lực chống đỡ, để y có thể thăm dò hư thật của Trường Sinh Quyết.
Từ Tử Lăng gật đầu đồng ý.
Khấu Trọng vỗ trán nói:
- Ta thật ngốc, lại quên mất Dương Công Khanh, chúng ta rất có thể nhờ lão giúp đỡ, cung cấp tin tình báo về Vũ Văn Hóa Cốt.
Từ Tử Lăng nhíu mày hỏi:
- Không lẽ lại chuyển hướng về Lạc Dương?
Khấu Trọng đáp:
- Dương Công Khanh hiện đang ở Huỳnh Dương chứ không phải Lạc Dương, tìm lão rất tiện đường.
Từ Tử Lăng nói:
- Cứ làm vậy đi.
Khấu Trọng cười khổ:
- Sau khi báo thù cho mẹ, Lăng thiếu gia sẽ đi đâu?
Từ Tử Lăng nói:
- Ta tính đi thăm đại tiểu thư và tiểu Lăng Trọng.
Khấu Trọng than:
- Ta cũng muốn gặp họ.
Từ Tử Lăng lắc đầu:
- Trừ phi ngươi có thuật phân thân, ngươi tưởng mình nhàn rỗi lắm à? Sau đó ta sẽ đi một chuyến ra biên ngoại, để hiểu biết thêm về đại thảo nguyên của lão Bạt và sa mạc mà Khả Đạt Chí chung tình.
Khấu Trọng mặc nhiên im lặng, gã hiểu Từ Tử Lăng muốn ly khai Trung Nguyên để bản thân có thể nằm ngoài chuyện của Khấu Trọng, không thì khi gã nhận được tin tức Khấu Trọng ngộ hiểm, Từ Tử Lăng có thể khoanh tay không lý đến sao?
← Hồi 449 | Hồi 451 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác