← Hồi 294 | Hồi 296 → |
"Choang!"
Tia lửa bắn ra như sao rơi, âm thanh gào rú của gió và sóng biển phủ trùm lên tiếng sắt thép va chạm nhau dữ dội.
Kim Chánh Tông ngàn vạn lần không tin vào mắt mình, nhìn thấy Khấu Trọng bất luận là thời gian, góc độ đều vô cùng chuẩn xác, bất ngờ xoay mình, trong tình thế hung hiểm đến cực điểm né tránh một chiêu tưởng chừng không thể né tránh, một mặt khiến chiêu thương của Liên Tiêu Đái trở nên vô dụng, mặt khác hoán chuyển lực đạo từ sàn thuyền bay lên lâu thuyền.
Chỉ tội Kim Chánh Tông phải bó tay, mắt nhìn Khấu Trọng vung Tĩnh trung nguyệt ra, khí thế rung trời dậy đất, như một kỳ tích từ mặt đất lăng không lên ba thước, chẳng những khiến chiêu thương của hắn đánh vào khoảng không, còn buôc hắn phải lật đật thu thương lại để đỡ lấy lưỡi đao quét xuống, mất đi tiên cơ, trơ mắt nhìn đối phương tà tà bay trở lại chiếc "Đĩnh Lôi".
Khấu Trọng thuận thế nhanh chóng hạ xuống, mũi chân điểm xuống đuôi thuyền c ủa gã, đang từ vô lực lập tức mượn lực tung mình lên lần thứ hai, lướt qua mặt biển đáp xuống đầu thuyền của đối phương.
Kim Chánh Tông tuy bị bất ngờ nhưng vẫn cố biến chuyển các chiêu số độc môn, lợi dụng độ dài của thương trong không gian hẹp triển khai phản kích dữ dội, mũi thương rung lên hoặc tả hoặc hữu khiến Khấu Trọng phải cật lực ứng phó, nếu không phải đang nắm thế chủ động, giao thủ trên không trung thế này chỉ một chiêu là có thể phân thắng bại ngay, mà phần bại của Khấu Trọng nhiều hơn thắng.
Khấu Trọng thấy bả vai phải nơi huyệt Kiên Tĩnh đau nhức phải chuyển đao sang tay trái, xoay chân điểm vào đuôi thuyền vận khí hoá giải nội lực đối phương xâm nhập vào cơ thể lúc đao thương chạm nhau, lập tức biết được đối phương công lực cũng thâm hậu ghê ghớm.
"Ầm!"
Chiếc khoái thuyền mượn dòng xoáy nương theo con sóng mang Khấu Trọng, lao thẳng vào mạn phải hạm thuyền của địch va chạm kéo dài một đoạn năm, sáu thư ớc, mảnh vỡ văng ra tung toé.
Bốc Thiên Chí ném ra một sợi dây thừng dài chừng năm thước nhằm khoảng giữa 2 chiếc thuyền tách ra vừa hay lúc Khấu Trọng rơi xuống cho hắn bắt lấy.
"Ầm ào!"
Mưa rơi như trút nước từ những đám mây đen kịt bầu trời, tức thì mặt biển tối sầm, bóng tối và gió bão che phủ hai con thuyền.
Khấu Trọng đang lúc lo sợ đối phương bắn hoả tiễn sang, giờ mới cảm thấy bình tâm đôi chút, một tay nắm chặt dây thừng tay kia bắt lên làm loa hạ lệnh cho Bốc Thiên Chí bắn tên, đột nhiên từ phía sau muôn vạn đạo ánh sáng kèm theo sát khí nhất tề chụp xuống.
Ngay lúc này Khấu Trọng hiểu có muốn tránh cũng không tránh được, liền cong người, mượn thế nhày lên chỗ an toàn khi nãy, chuyển hướng, nhảy lên không, né được chiêu số lăng lệ của đối phương trong đường tơ kẽ tóc.
Ngay lập tức trường thương hoá thành từng đợt sóng, hoá ra Kim Chánh Tông đã đuổi sát theo Khấu Trọng, hắn không nhanh không chậm, trăm ngàn thương nhập thành một, như linh xà uốn khúc, độ hung hiểm chỉ tăng chứ không giảm, chặn ngay đường tiến của Khấu Trọng.
Song phương nhìn nhau trân trối, quên đi cả bão tố chung quanh cùng con thuyền đang nhấp nhô trên sóng dữ, tình thế căng thẳng kỳ dị, chiến ý bóp nghẹt không khí.
Khấu Trọng ngửa miệng cười lớn:
- Kim huynh thật dũng mãnh!
Vừa dứt lời lập tức Tĩnh trung nguyệt xuất chiêu nhằm ngay trường thương của địch.
Đao thương lại va chạm kịch liệt, mặt biển đen ngòm bùng cháy muôn tia lửa đẹp mắt như một đêm hoa đăng, có cảm giác như cả hai đối thủ đã tung hết sức mình vào cuộc chiến.
"Tang!"
Hai người như bị điện giật.
Khấu Trọng cố gắng lắm mới đứng vững, Kim Chính Tông không ngờ vẫn có thể mượn lực nhảy sang bên, quăng mình lên lâu thuyền, đồng thời phóng ra một loạt thương thức, nhằm về phía Khấu Trọng đang cố gắng trụ bộ.
Tim Khấu Trọng thót lại, biết rằng loạt thương này sẽ quyết định vận mệnh của hắn có thể quay về gặp lại Bốc Thiên Chí hay không.
Phải biết rằng hai chiếc thuyền đang đi với tốc độ cực cao trong gió mạnh, nếu đao thương toàn lực chạm nhau lần nữa, đó là tín hiệu để Thiên Chí bắn ra loạt tên thứ hai, cũng là cơ hội để hắn dùng dây chạy trốn. Đằng này Kim Chánh Tông tung ra một thương này không phải công cũng không phải thủ, tốc độ ra thương luôn có điểm dừng để quan sát đối thủ, thuyền lại đang ở xa không cho hắn có cơ hội dùng sợi dây nhảy tránh như lần đầu.
Quyết định rồi, Khấu Trọng hét lớn:
- Chí Thúc hãy chạy trước, Khấu Trọng sẽ gặp lại sau.
Đao tung ra nhanh như điện, mang đầy hận ý nhằm thẳng trường thương phóng tới để tìm lối thoát, tự khắc mượn lực nhằm chếch lên, tăng tốc tiếp cận lâu thuyền của địch.
Kim Chánh Tông nhảy gấp một bước tránh lên mui thuyền, lúc này nước biển đã ồ ạt tràn vào khoang thuyền của Chánh Tông qua lỗ thủng khoái thuyền gây ra lúc nãy, thuyền vốn đã chở nặng lại thêm nước biển khiến cho thân thuyền chao đảo, bánh lái cũng hỏng nên mất thăng bằng, không còn cách nào điều khiển được.
Đón đầu Khấu Trọng là một cặp song phủ, nhưng Khấu Trọng không dại gì ngạnh tiếp, đao quang liên tục chém ra mở đường tiến lên mui thuyền, đồng thời mượn lực nghiêng ngả của con thuyền dịch chuyển sang ngang, liên tục tránh qua hơn mười nam nữ cao thủ nước Cao Lệ.
Nếu như chỉ cần có thêm chừng hai người đạt cỡ tám thành công lực của Kim Chánh Tông, Khấu Trọng tuyệt không còn đường thoát.
"Cùng lắm chỉ là nhảy xuống bơi thoát khỏi chỗ này", Khấu Trọng thầm nghĩ. "Chẳng thà quăng mình xuống biển sâu tăm tối đầy giông bão tìm sinh lộ, bơi một mạch mười ngày mười đêm về đất liền, còn hơn bị loạn đao băm xả hoành thây trên con thuyền chết bằm này."
Cùng lúc đó, gã đã tiến tới chòi quan sát của lâu thuyền.
Bốn, năm tên lính Cao Lệ nhảy ra, Khấu Trọng không thèm liếc mắt, Tĩnh trung nguyệt xả như điện chớp, lập tức chia bọn lính thành hai tốp rơi tòm xuống biển, không còn hàng ngũ.
Thân thuyền rung mạnh do bánh lái đột ngột chuyển hướng trong tình trạng mất cân bằng.
Khấu Trọng chớp thời cơ lăn mình vào chòi quan sát, đoạn lướt theo lan can lên thông đạo nối với đài chỉ huy, vừa hay mưa gió cản lại đòn tấn công từ bốn phương tám hướng của địch nhân.
Vào lúc này trên biển lẫn trên thuyền đều tối đen như mực giơ tay không thấy ngón, từng đợt sóng dữ bao trùm không gian âm thanh gầm rít buốt tai, tiếng quát tháo của kẻ địch cũng bị tiếng sóng át mất, song phương chỉ có thể chờ đợi đợt sóng tấn công kế tiếp.
Khi Khấu Trọng còn đang quan sát mặt biển, đột nhiên kiếm khí rát mặt ập tới.
Chỉ bằng cảm giác Khấu Trọng cũng biết kẻ địch không ai ngoài Kim Chánh Tông, tư thế nho nhã tiêu sái mà chứa dựng khí thế trầm hùng bức nhân bám sát theo đao, Khấu Trọng tức thời hoành thân phóng ra hai đao, mỗi đao ngầm chứa biến hoá vô cùng vô tận.
"Keng keng!"
Cả ngưởi vùng thoát khỏi lưới kiếm, vãn hồi lại thế công.
Khấu Trọng cười lớn:
- Kim huynh quả nhiên lợi hại, sử dụng binh khí đến độ xuất thần nhập hoá!
Kim Chánh Tông không nói một lời, trường kiếm rung lên hoá thành muôn đoá kiếm hoa, cước bộ thoắt trái thoắt phải, tấn công điên cuồng.
Khấu Trọng không tham chiến lui lại, phát hiện kiếm chiêu của Kim Chánh Tông hoàn toàn khác với thương pháp của hắn, đầy đặn khó phá, ẩn chứa kỳ chiêu, khiến đối phương cảm thấy như rơi vào biển cả, từ từ dồn Khấu Trọng vào tử địa.
Lúc này dưới trời mưa bão song phương có cố gắng vận mục lực cũng chỉ thấy bóng dáng đối phương mờ mờ, quyết đấu phải dựa hết vào cảm giác. Con thuyền không ngừng rung lên từng chặp, đâu đó tiếng đổ vỡ và tiếng nước tràn vào khoang thuyền ồng ộc, hoà lẫn vào tiếng la hét báo động inh ỏi, cảnh tượng hỗn loạn sắp sửa phơi bày khi vầng dương ló dạng.
Những người khác không còn thấy đâu, chỉ còn hai bóng đối thủ quyện vào nhau trong trận chiến sinh tử.
"Bùng!"
Sóng biển dữ dội quất liên hồi vào thân thuyền, mặt biển phản chiếu hai con người đang tranh đấu bằng cả mạng sống, trong tình thế này sức mạnh của thiên nhiên dường như cũng bị choáng ngợp bởi sức mạnh của hai con người đó, con thuyền tròng trành, mũi thuyền dường như va phải đá ngầm.
Khấu Trọng nhận ra Kim Chánh Tông đang dưỡng sức chờ cơ hội buộc hắn phải thất bại, lợi dụng lúc con thuyền chao đảo, một lần nữa tung mình nhảy lên chòi quan sát, thu hết cảnh tượng vào tầm mắt, không khỏi lấy làm ngạc nhiên.
Sóng biển gần như đã nuốt trọn con thuyền và cả nhân mạng trên đó.
Bốn phương tám hướng đều là sóng biển dựng đứng như tường vách vỗ ầm ầm, buồng chỉ huy đã ngập trong nước, từ trên chòi canh của lâu thuyền, chỉ thấy con thuyền sắp bị sóng biển nhấn chìm xuống đáy sâu.
Con thuyền khổng lồ từ từ nghiêng sang bên, sóng biển lúc cao lúc thấp, biến đổi vô chừng, có ai biết trong đêm dông bão thiên hôn địa ám này, một con thuyền vốn vững chãi uy nghiêm bị sóng gió đánh cho tơi tả te tua một cách thảm hại không gì cứu vãn nổi.
Khấu Trọng nghiêng đầu né một chiếc thùng gỗ văng tới, không ngờ rằng Kim Chánh Tông đã thủ sẵn kiếm chiêu trong đó.
Khấu Trọng còn lòng dạ nào để đấu tiếp, ném lại một hư chiêu, đoạn nhắm hướng đầu thuyền hạ mình xuống.
Kim Chánh Tông như bóng theo hình đuổi tới, kiếm chiêu hiểm độc nhằm thẳng vào tim Khấu Trọng không chừa đường thoát, cứ như Khấu Trọng là kẻ thù giết cha của hắn.
Khấu Trọng vừa chạm đất liền lăn một vòng, con thuyền vốn đang nghiêng sang trái lại phải chịu đựng sóng lớn liên tục vỗ vào khiến sàn thuyền vô cùng mất ổn định.
Cả chiếc lâu thuyền như đằng vân giá vũ không ngừng trồi sụt, chung quang bốn bề đều là sóng biển, thân hình Khấu Trọng cũng chao đảo theo không còn điều khiển được, đột nhiên sóng biển bốn bề rút hết, chiếc lâu thuyền bị hất lên như một chiếc lá khô, mưa lớn quất sàn sạt, con thuyền xoay vòng chuyển hướng mấy lần không còn nhận được Đông - Tây, tình hình khó dùng lời mà nói lên được.
"Grầmmmmm!"
Trong lúc tuyệt vọng Khấu Trọng vô tình nắm được lan can thuyền.
Những người khác ai ai cũng cố bấu víu vào cái gì đó để giữ mạng, tình thế này chẳng còn phân biệt địch bạn chi hết.
Trong bóng tối, Kim Chánh Tông từ trên đài chỉ huy bắn mình xuống, chẳng kể gì đến nguy hiểm chỉ chực tìm hình bóng Khấu Trọng.
Từng tràng âm thanh "Leng keng!" vọng tới, đồ đạt treo trên thuyền không chịu nổi gió bão bay tán loạn, nhằm hướng Kim Chánh Tông rơi xuống.
Khấu Trọng vội vã kêu lớn:
- Cẩn thận!
Trong giây phút sinh tử quan đầu này, giữa bão tố điên cuồng, sóng biển gầm gào thảm khốc, Khấu Trọng thật lòng mong muốn "mọi người phải bảo trọng".
° ° ° Từ Tử Lăng từ từ tỉnh lại.
Dùng "tỉnh" lại không hình dung hết được vì giống như hắn vừa thức dậy sau một đêm ngủ say.
Một trạng thái bồng bềnh dễ chịu, việc luyện tập khí công "Trường sinh quyết" đã đưa gã vào trạng thái hợp nhất tinh thần và thể xác, hoàn toàn thư giãn, trong tĩnh có động, thời gian như ngưng đọng lại.
Sở dĩ gã phải "tỉnh" lại là do trong La Hán đường vọng lại tiếng chổi quét sân hoà với tếng chim ca ríu rít.
Tinh thần gã trở cảnh giác cao độ.
Thần thánh phương nào đã cứu gã? Không lý nào Thiên Quân Tịch Ứng lại tốt bụng như vậy, nếu tất cả hoà thượng đã quay lại quét dọn chùa, lẽ nào hắn không hay biết gì hết, nhưng tiếng chổi ngoài sân đúng là tiếng quét lá rơi. Gã thầm cẩn thận tính toán mọi điều đang diễn ra trong La Hán đường này, có tiếng quét lá nghĩa là có người bắt đầu làm việc, nhưng tại sao lại quét dọn đúng vào "chỗ này".
Nghi vấn trùng trùng lướt qua đầu hắn trong chốc lát.
Gã tập trung song mục nhìn ra ngoài.
Từ Tử Lăng giật mình thất kinh, nguyên do trời đã sáng hẳn.
Điều đó có nghĩa hắn đã ngủ suốt đêm trong La Hán đường này mà không có chút cảnh giác nguy hiểm, thật không thể tin nổi.
Từ Tử Lăng vươn vai đứng dậy, liếc nhìn qua bức tường bị An Long phá thủng một lỗ đêm qua, chỉ thấy mặt trời đã lên cao đến đỉnh phật tháp, dưới ánh sáng chan hoà, một vị lão tăng khoác áo nâu sồng rách nát đang chăm chú quét sân.
Từ Tử Lăng mỉm cười chào hỏi:
- Xin kính chào đại sư.
Chiếc lưng đang khom khom của lão tăng bất ngờ hoá thành hùng vĩ, vững chãi, không còn chút gì giống một lão già bệnh hoạn, thân hình không quay lại, cất giọng từ hoà không nhanh không chậm:
- Thời gian không còn sớm nữa! Thứ lỗi cho lão nạp đã đánh thức thí chủ.
Từ Tử Lăng lập tức nhận ra lão không phải là một hoà thượng thông thường, rất có khả năng là một cao nhân trong Phật môn đến đây để đối phó với Tịch Ứng. Nếu đúng là vậy thì võ công người này phải xếp hạng với "Tứ Đại Thánh Tăng", bằng không thì so với đi chịu chết cũng chẳng có gì khác.
Từ Tử Lăng ngượng ngùng nói:
-Vãn bối đã làm trở ngại việc đại sư quét dọn La Hán đường, đại sư không trách đã là hay rồi. Hay là việc này để vãn bối phụ trách?
Nhà sư áo nâu từ từ quay lại, vui vẻ nói:
- Thí chủ đã có tâm ý ấy thì cũng coi như đã làm rồi! Quét dọn La Hán đường là chức trách của lão nạp, sao có thể mượn tay người khác được.
Từ Tử Lăng bây giờ mới có dịp ngắm kỹ lão tăng, chỉ thấy lão lông mày trắng như cước, gương mặt nghiêm trang toát ra vẻ từ hoà, ngũ quan đầy đặn dễ nhìn, khí độ thanh kỳ. Hai mắt nửa nhắm nửa mở, tinh anh nội liễm, làm cho người đối diện có cảm giác đang đối mặt với tiên nhân đắc đạo.
Khẽ khom lưng, Từ Tử Lăng bái tạ:
- Đại sư xin đừng nói nữa, tiểu tử tự biết đã làm phiền đại sư, thật không dám quấy quả thêm nữa.
Vừa mới quay lưng đi, một tiếng gầm dữ dội như từ lòng đất truyền lại, trong giây phút đó, Từ Tử Lăng cảm thây tâm thần trống rỗng, ngoại vật như tiêu biến, kỳ quái nhất là kinh mạch toàn thân như cũng rúng động theo âm thanh kia, cảm giác cực kỳ khó chịu, kỳ dị tuyệt luân.
Từ Tử Lăng lập tức dừng bước, thở dài:
- Đại sư ra chiêu thật là lợi hại, chắc hẳn đây là một tuyệt chiêu trong ma công, sức tàn phá so với Thiên Ma Âm của Chúc Ngọc Nghiên chỉ hơn chứ không kém.
Vị lão tăng không trả lời trực tiếp, chỉ nhẹ nhàng đáp:
- Đây là chân ngôn có năng lực hàng yêu phục ma của Phật gia, chủ yếu do tay ta bắt Đại kim cương luân ấn, thông qua âm sắc đặc biệt của chân ngôn, khích động khí mạch tương ứng trong nội thể của thí chủ, sinh ra phản ứng vi diệu kia mà thôi.
Từ Tử Lăng vẫn không quay đầu lại, hỏi:
- Đại sư bất ngờ sử dụng chân ngôn phù chú lên mình tiểu tử, không biết nhằm mục đích gì?
Hoà thượng từ tốn đáp:
- Bởi vì tin rằng thí chủ có đại trí tuệ có thể thông hiểu huyền cơ.
Từ Tử Lăng mỉm cười bình tĩnh đáp:
- Nếu đại sư muốn nói tiểu tử và Phật gia có cơ duyên thì đại sư đã lầm! Tiểu tử tuy đối với Phật môn một lòng tôn kính, nhưng chưa từng có ý niệm xuất gia hay tu hành chi cả.
Hoà thượng vẫn giữ giọng từ tốn:
- Chỉ cần hiểu được sự thanh tịnh, nghĩa là đang tu hành, không cần nói đến nhập môn hay xuất môn. Nhập thế nghĩa là xuất thế, nhập môn nghĩa là xuất môn, tâm bình hoà an nhiên cũng chính là phật tâm vậy.
Từ Tử Lăng ngạc nhiên quay mình hỏi:
- Đại sư xin hỏi xưng hô thế nào?
Hoà thượng trả lời gọn lỏn:
- Chân Ngôn.
Từ Tử Lăng biến sắc thốt:
- Thì ra là Chân Ngôn đại sư, hèn gì đại sư thông hiểu phép đọc chân ngôn, lời đại sư nói ra toàn những ngôn từ cao siêu xa vợi, thứ lỗi tiểu tử gỗ đá nghe qua không hiểu nổi?
Chân Ngôn đại sư cười đáp:
- Thí chủ chắc chắn không phải gỗ đá, lại càng có duyên với Phật môn, lời ta nói ra tức có lý do. Sáng nay ta đến đây sớm để quét dọn, tại gian La Hán đường này nhìn thấy thí chủ đang nhắm mắt thiền định, hai tay tự nhiên không ngừng bắt ra hàng loạt ấn kết, lại toàn là những ấn tối hậu, ta lập tức nhìn ra những chỗ mình còn thiếu sót, bởi vậy lão nạp mới phải thật lòng cảm ơn thí chủ.
Từ Tử Lăng ngạc nhiên hỏi:
-Nếu đúng như lời đại sư nói, tôi vốn không thể nhớ ra hai tay mình đã làm những động tác gì, làm sao có thể hình thành ấn gì được kia chứ?
Chân Ngôn đại sư từ từ ngồi xuống theo tư thế kiết già, trên mặt lộ ra nét trang nghiêm tối thượng, tay trái mở ra, lòng bàn tay hướng lên trên, lưng bàn tay đặt trên đầu gối.
Từ Tử Lăng chưa hề học qua môn thiền định này nhưng cũng bắt chước lão hoà thương ngồi xuống, nói:
- Lời đại sư nói quyết chẳng sai, ta nhớ mang máng khi tỉnh dậy hai tay có làm một động tác quái dị, chỉ không biết phải gọi nó bằng tên gì thôi. Thì ra là ấn môn thiền định!
Chân Ngôn đại sư cười đáp:
- Tay bắt ấn chẳng qua phản ánh nội tâm con người, thí chủ trong lúc vô thức nội tâm tự phát ra ấn ký, như vậy còn không nhận là mình có tuệ căn hay sao?
Từ Tử Lăng trộm nghĩ nếu tên xấu xa Khấu Trọng nghe được những lời này, chắc gã sẽ cười vỡ bụng do trêu chọc mình xuất thân từ gia đình hoà thương mất, bèn cười khổ mà thốt lên:
-Chưa chắc tuệ căn đã có quan hệ, người ta thường nói sáng hay nghĩ cái gì, tối nằm mơ thế ấy. Ban ngày chắc vãn bối nghiền ngẫm mấy bức tượng La Hán nên tối đến nằm mơ cũng quơ tay theo tư thế của mấy vị đó!
Chân Ngôn đại sư không nhịn được cười bảo:
- Thí chủ còn khăng khăng không thừa nhận nữa hay sao. Thí chủ không thể không thừa nhận sự linh tâm cảm ứng của mình đối với thủ ấn của Phật gia, Phật gia có ba học thuyết chính, thí chủ đã nghe qua chưa?
Từ Tử Lăng cứng họng nói:
- Đại sư là thế ngoại cao nhân, tại sao lại có hứng thú với những động tác của một phàm nhân như vãn bối? Đại sư không biết vản bối đã làm biết bao nhiêu chuyện xấu xa hay sao, thậm chí còn cùng với một bọn xấu khác phá vỡ không biết bao nhiêu tượng La Hán ngoài kia.
Chân Ngôn đại sư không trả lời mà hỏi lại:
- Thí chủ có biết toạ thiền hay không? Có biết thiền định là gì hay không?
Từ Tử Lăng nhíu đôi mày kiếm hỏi:
- Đại sư hỏi thật mông lung khó trả lời, xin đại sư chỉ điểm thêm cho.
Chân Ngôn đại sư gật đầu cỗ vũ, từ từ giải thích:
- Phải biết niệm không phải từ toạ thiền mà ra, thường thì bản tính vốn dễ loạn, làm ảnh hưởng đến biểu hiện bên ngoài, trước tiên phải làm cho tâm bình ổn, ngoài yên trong tĩnh, đó chính là ngồi thiền, có thể thoát khỏi tự nhiên, đạt tới chân bản ngã.
Từ Tử Lăng nghĩ ngợi một hồi, thình lình thốt lên:
- Có phải đại sư nhìn thấy vãn bối toạ thiền nhập định, cho rằng vãn bối có duyên với Phật môn, nên mới ra sức điểm hoá cho vãn bối chăng. A, thật ra vãn bối chỉ muốn luyện thành một loại công pháp, để đề phòng bọn địch nhân tới truy sát, chứ hoàn toàn không có chủ ý khác.
Chân Ngôn đại sư hai mắt bắn ra những tia nhìn đầy trí tuệ cao thâm khó dò, nói:
-Thí chủ có thể nói ra những lời chân thành, thật tâm không muốn người khác rơi vào vòng xoáy tham sân si, điều này trong Phật môn vốn đã là hiếm. Đã một trăm năm rồi, lão nạp trước sau đã đi tham viếng khắp trong ngoài năm ngàn sáu trăm năm mươi hai danh tự cổ miếu, cuối cùng đúc kết lại được một bộ "Cửu tự minh ngôn thủ ấn", giờ gặp được thí chủ hữu duyên, phải nói là động lòng trần vui mừng khôn xiết vì đã có người để truyền lại.
Từ Tử Lăng tự nhiên cung kính đáp:
- Thì ra đại sư đã hơn trăm tuổi. Ồ, vãn bối thật thất kính! Đại sư, cửu tự chân ngôn của người chắc là vô cùng quan trọng, sao không chọn người trong Phật môn truyền lại. Ồ, thứ lỗi cho vãn bối nhiều chuyện, nếu đại sư đã ở đây, sao Thiên Quân Tịch Ứng còn dám làm xằng làm bậy?
Chân Ngôn đại sư lắc đầu đáp:
- Lão nạp vốn đã xem nhẹ trần thế từ lâu, chỉ còn luyến tiếc chưa tìm được người có duyên để truyền lại Cửu tự chân ngôn thủ ấn, dùng thứ Cửu tự chân ngôn thủ ấn này, cầu Phật có thể thành Phật, cầu võ có thể được võ. Lão nạp một lòng hướng Phật, sinh thời chưa từng cùng ai quá chiêu động thủ, thí chủ đã hiểu chưa?
Từ Tử Lăng cười lớn đáp:
- Đệ tử dĩ nhiên đã hiểu, chỉ cần đại sư niệm lên chân ngôn, cho dù có gặp bọn cùng hung cực ác cũng có thể làm chúng tiêu tan ác niệm. Đúng rồi! Có phải như vậy không?
Chân Ngôn đại sư lộ ra một nụ cười thoã mãn hiếm hoi, bình thản đáp:
- Dĩ nhiên không chỉ có vậy. Nếu hung đồ thực sự oán nghiệp quá sâu, cao thủ ma công đã luyện đến mức thâm hậu, tâm chí kiên cường cứng rắn như nham thạch, ngay cả chân ngôn cũng không có tác dụng, lúc đó cần đến thí chủ ra tay hộ pháp tiêu trừ ma chướng.
Từ Tử Lăng nghi hoặc hỏi:
- Cửu tự chân ngôn thủ ấn nếu đã có ích cho việc tu hành, tại sao lại có liên quan đến võ công?"
Chân Ngôn đại sư đáp rằng:
- Cửu tự chân ngôn thủ ấn vốn lời ít ý nhiều, nó vốn là một chân lý tuỳ người sử dụng am hiểu và áp dụng như thế nào mà thôi. Thành thật mà nói, nếu sáng nay lão tăng không nhìn thấy thí chủ luyện công, chắc suốt đời cũng không thể biết Cửu tự chân ngôn thủ ấn có thể ứng dụng vào võ công tối thượng, hiện giờ lão nạp đang động trần tâm, nếu thí chủ cứ cự tuyệt, khi lão nạp quy thiên, chẳng còn ai biết đến Cửu tự chân ngôn thủ ấn chẳng phải đáng tiếc lắm hay sao?
Từ Tử Lăng cười khổ đáp:
- Xin đại sư cứ nói, tiểu tử cung kính rửa tai lắng nghe.
← Hồi 294 | Hồi 296 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác