← Hồi 037 | Hồi 039 → |
Thích Thiếu Thương không thể kiên quyết từ bỏ, ngoại trừ rất nhiều vướng mắc, còn có kinh hỉ.
Bởi vì y biết Sư Sư không phải một nữ nhân tùy tiện, cho nên đòi hỏi của y thường chỉ chạm đến thì dừng.
Trên cảm tình, y luôn luôn là một quân tử thấy đủ thì thu.
Do đó, trong năm tháng sinh nhai trước kia của y, rất ít khi xảy ra một số chuyện. Chẳng hạn như y sẽ không cười người già, chê người xấu, mắng người ngu xuẩn.
Bởi vì y trẻ tuổi. Cho dù hiện tại tuổi tác của y đã gần bốn mươi, nhưng trải nhiều sương gió, qua nhiều thăng trầm, không hề khiến cho y già đi, ngược lại trong vẻ tuấn tú còn có một sự thành thục. Khuôn mặt và nước da thổi búng là rách, giống như thiếu nữ của y lại không có một nếp nhăn nào, mặc dù nội tâm của y đã như một tờ giấy bị người ta vó lại ném đi.
Nhưng bởi vì như vậy, y càng không cười người già.
Bởi vì mọi người đều sẽ già.
Già không phải lỗi lầm.
Y nhìn thấy người "già" sẽ giúp đối phương, chỉ muốn giúp đối phương.
Y kính người già, y nhường người già.
Chính y cũng sợ già.
Anh hùng đều sợ già, mỹ nhân càng sợ già.
Cho nên y sẽ không vì mình còn trẻ tuổi sung sức mà ghét bỏ khi dễ người già.
Y cũng xinh đẹp.
Y đi đến nơi nào, nơi đó giống như sẽ thăng hoa. Cho dù y đến nơi dơ bẩn, chỉ cần đứng ở đó, bố cục của nó sẽ giống như cao nhã hơn rất nhiều.
Y có một loại xinh đẹp xuất trần, do đó cho dù y đi đến kỹ viện, dường như cũng đi ra bảy loại ý thơ, tám loại tiên khí.
Nhưng y cũng là một người của hiện thực, rất thực tế.
Trong những năm tháng này, y càng tăng thêm sự tuấn tú của "nam tử xuất sắc" trong hồng trần thế tục.
Nếu như ngươi nhìn thấy vòng eo của danh kỹ thanh lâu Tôn Tam Tứ, đương nhiên sẽ khó quên vòng eo nhỏ nhắn của nàng làm cho người khác lo lắng "chỉ sợ cánh tay của nam nhân vừa siết chặt sẽ làm gãy nó". Thế nhưng, nếu như ngươi nghĩ đến đây, khó tránh khỏi cũng sẽ nghĩ đến cánh tay (ôm lấy vòng eo thon thon của Tôn Tam Tứ) kia, đương nhiên phải là cánh tay của Thích Thiếu Thương.
Tại sao lại từ eo thon của Tôn Tam Tứ tuyệt đại phong hoa mà liên tưởng đến tay của Thích Thiếu Thương, không có nguyên nhân rõ ràng, nhưng mọi người đều nghĩ như vậy, sẽ nghĩ như vậy.
Trong "kinh thành tứ đại danh kỹ" còn có một vị Phong Nghi Nô, sóng mắt của nàng nhu hoà, ngữ âm nhu hoà, ngay cả thân thể cũng rất nhu hoà. Nếu như nàng coi trọng ngươi, thích ngươi, chỉ cần nói mấy câu, giống như sóng mắt, ngữ âm, thân thể của nàng đều luôn nằm trên người ngươi, hơn nữa đã nằm mấy chục năm, ôn nhu như vậy, mềm mại như vậy, xinh đẹp động lòng người như vậy.
Đồng dạng, nếu như ngươi nghĩ đến thân thể mềm mại nóng bỏng nàng nằm trên một nam nhân, nhất định cũng sẽ liên tưởng đến nam nhân kia chính là Thích Thiếu Thương.
Về phần tại sao lại liên tưởng đến y, nguyên nhân cũng không rõ ràng.
Có lẽ là anh hùng mỹ nhân luôn đi đôi với nhau? Quần anh tụ hội, trời đất tạo nên, đại khái chính là ý tứ này.
Đương nhiên, nếu không nghĩ đến Thích Thiếu Thương, cũng có người lo sợ những nữ nhân xinh đẹp ưu tú giống như Từ Bà Tích, Phong Nghi Nô, Tôn Tam Tứ, Lý Sư Sư, thậm chí là Lôi Thuần, sẽ bị "Tung Kiếm Dâm Ma" Tôn Nhất Trực làm hại, đó không chỉ là bất hạnh, còn là cực kỳ đáng thương.
Cũng vì Thích Thiếu Thương có một loại khí chất hơn người, đặc thù, sạch sẽ, đến nỗi áo quần y mặc đã lâu vẫn sạch sẽ thơm tho giống như mới thay, hơn nữa dù là quần áo y mặc nhiều năm cũng vẫn bảo trì như mới.
Cho nên y càng không chê người khác xấu, bởi vì đẹp xấu là do trời sinh.
Vẻ ngoài xấu xí chính là một loại "tàn phế", đó là chuyện bất đắc dĩ. Có ai muốn diện mạo của mình xấu xí? Một người xấu xí đã đủ thương tâm buồn bã, hơn nữa cũng đã chịu "thiệt thòi lớn". Có rất nhiều người trước tiên kính quần áo, đầu tiên xem vẻ ngoài; có rất nhiều chuyện, dáng vẻ đường đường đương nhiên sẽ chiếm ưu thế. Nếu như châm biếm người xấu, vậy thì cũng vô tri giống như cười nhạo người khiếm khuyết.
Có ai muốn mình khiếm khuyết.
Y không thích nhất người khác cười nữ nhân xấu, bởi vì đẹp xấu càng quan trọng đối với nữ nhân.
Nam nhân còn có thể dựa vào tài năng.
Nữ nhân đẹp xấu phần lớn cũng là do bẩm sinh, cười người khác xấu cũng giống như cười nhạo sự bất hạnh của người khác. Huống hồ người cười chưa chắc đã rất đẹp, nhưng cười người khác xấu thì nội tâm đã rất xấu xí rồi.
Cho nên y không cười người khác xấu.
Y cũng không mắng người khác ngu ngốc.
Bởi vì y thông minh.
Một người thông minh thật sự, trước tiên sẽ không cười người khác ngu ngốc. Kẻ cười người khác ngu ngốc, thực ra căn bản không thể xem như một người thông minh.
Một người có thông minh hay không, hơn phân nửa cũng là do trời sinh. Đương nhiên những cố gắng sau này, có vận dụng đầu óc và học thức để bổ sung cho mình hay không, cũng là mấu chốt rất quan trọng. Một người ngu ngốc có thể nhờ đọc sách nhiều, suy nghĩ nhiều mà có thành tựu lớn hơn so với một kẻ lười thông minh. Còn một người thông minh nếu chịu khổ công học hành suy nghĩ, có thể sẽ thăng hoa thành một người có trí tuệ thật sự.
Thông minh lại bị thông minh hại, một người tự cho là thông minh, thực ra mới là một quả dưa ngốc đáng thương. Một người thông minh thật sự, trước tiên không nên để người ta biết hắn thông minh.
Một người thông minh tuyệt đỉnh sẽ hâm mộ kẻ ngốc, bởi vì chỉ có kẻ tư chất đần độn mới biết cẩn thận, mới chịu chuyên tâm, mới có thể khổ công nghiên cứu, mới có thể đại thành.
Đần độn thật ra là chuyện tốt.
Thông minh lại dễ thất bại vì tuỳ tiện.
Thích Thiếu Thương là một người thông minh. Y kiểm điểm rõ ràng, mấy lần thất bại của y đều là do thông minh, chứ không phải vì ngu xuẩn.
Người thông minh biết cách đi đường tắt, nhưng đường tắt thường thường là đường hiểm.
Người không thông minh lại dũng cảm đối diện với nguy cơ, mà nguy cơ thường thường là chuyển cơ (bước ngoặt).
Do đó y rút ra bài học, thường chịu trọng dụng người đần độn.
Bởi vì người đần độn mới có kiên nhẫn và nghị lực, hoàn thành những chuyện mà một mình hắn không thể hoàn thành.
Cho nên y cũng không bao giờ mắng người ngu, xuẩn, đần, độn.
Mặc dù y sớm thành danh, uy chấn thiên hạ, nhưng đối nhân xử thế vẫn có một phong phạm và đặc biệt khiến người ta tâm phục. Cho nên dù đi đến nơi nào y cũng sẽ nổi bật, là một nhân vật lãnh tụ trời sinh.
Đối với người mà mình yêu thích, đương nhiên y càng hiền hậu.
Y đích xác là một nhân tài tự cho mình giỏi, tự cao ngạo ngạn. Đối với rất nhiều người, rất nhiều chuyện, y quả thật nhìn không thuận mắt, nhìn không vào mắt, nhưng y lại không khi thiện hiếp yếu, ngược lại bản tính thích giúp nghèo cứu yếu. Y biết đánh giá bản thân, cũng biết thấy đủ thì thu.
Y đối xử với Sư Sư cũng như vậy.
Nàng ngoại trừ không chịu giao cả thân thể cho y, những thứ khác chỉ cần có thể, nàng đều sẽ khéo léo chủ động.
Hơn nữa thường thường còn có kinh hỉ.
Có lúc y chỉ muốn hôn nàng một cái, trên vầng trán thanh tú xinh đẹp kia.
Chỉ nhẹ nhàng chạm một chút giống như chim gõ kiến, y đã rất thỏa mãn rồi.
Nàng xấu hổ dựa vào.
Lại không ngờ, nàng còn khẽ mở cặp môi đỏ, hơi lộ ra chiếc lưỡi thơm tho, hôn y một cái thật sâu.
Đầu lưỡi còn ở trong miệng y nhẹ nhàng, tiêu hồn, cũng vô cùng chết người dạo chơi, lướt mạnh, đảo một vòng.
Thích Thiếu Thương giống như vô cớ phát tài, ngẩn người ra.
Còn Sư Sư lại thẹn thùng dùng tay áo đỏ che mặt, mỉm cười bước đi.
Vì thế, Thích Thiếu Thương đã có một buổi tối hương diễm.
Cả buổi tối.
Còn gần như bị trận hương diễm này làm hại buổi tối cả tháng cuối xuân.
Có lần y nhìn thấy Sư Sư soi gương, liền muốn ôm lấy vòng eo của nàng, nhưng lại sợ nàng không cho.
Thích Thiếu Thương rất sợ bị từ chối, cho dù là khéo léo từ chối, y cũng không thích.
Cho nên y rất ít khi nhờ vả người khác.
Y là một người rất ít thỉnh cầu người khác.
Y không thích người khác từ chối, cũng không cho người khác cơ hội từ chối.
Thế nhưng, lần này khi y còn đang do dự chần chừ, Sư Sư chợt lui lại một bước, giống như vấp phải thứ gì đó, kêu lên một tiếng, thân thể mềm mại ngã về phía y, hoàn toàn dựa vào ngực y. Lưng của nàng và thân thể y dính sát vào nhau, trong mũi ngửi được mùi hương của nàng, trên gò má phất phơ sợi tóc của nàng, trong tay ôm lấy bờ vai mềm của nàng, thân thể dán vào thân hình ấm ám đang khẽ run của nàng… Y thật muốn… Nhưng nàng cười duyên né tránh, khiến y xấu hổ.
Nói là khiến y xấu hổ, mình lại trước tiên đỏ mặt.
Cứ như vậy, nàng đối xử với y giống như gần trong gang tấc, lại giống như xa tận chân trời.
Người tuy ở trong phạm vi có thể chạm được một cách dễ dàng, nhưng lại giống như xa không thể chạm đến.
Nhưng vĩnh viễn có kinh hỉ, hơn nữa còn ngoài dự liệu, trong tình lý.
← Hồi 037 | Hồi 039 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác