← Hồi 10 | Hồi 12 → |
Chủ ý đã định, mọi người đều trở về nghỉ ngơi. Vợ chồng Đoàn Khuê Chương tuy trong lòng phiền muộn, nhưng vì phải đối phó với cường địch, đành tạm thời quên hết lo nghĩ, trở về trong phòng, liền tĩnh tọa vận công, di dưỡng tinh thần, chuẩn bị ngày mai quyết chiến.
Sáng sớm hôm sau, mọi người đều mang tâm trạng căng thẳng, chờ Vương Bá Thông và Tinh Tinh Nhi tới chỗ hẹn, đến giờ Ngọ vẫn chưa thấy có tin tức gì, mọi người đang nhao nhao bàn tán, không sao chờ được nữa, chợt nghe ba mũi tên vút vút vút vang lên, đó là tín hiệu khiêu chiến của giới lục lâm, quả nhiên mũi tên vừa bắn ra, liền có một đầu mục bước vào bẩm báo "Tinh Tinh Nhi mời mấy vị trại chủ ra trước núi nói chuyện!".
Đậu gia ngũ hổ cầm binh khí lên, lập tức xông ra, bọn Đoàn Khuê Chương, Nam Tễ Vân là khách, đi ở phía sau, ra tới một bãi cỏ rộng trước núi, chỉ thấy trên bãi cỏ mênh mông chỉ có một hán tứ gầy gò tướng mạo giống hệt con khỉ đứng đó! Thiết Ma Lặc khẽ nói với Đoàn Khuê Chương "Đó là Tinh Tinh Nhi!".
Cuộc hẹn này là Vương Bá Thông và Đậu Lệnh Khản ước hẹn, hoặc đánh hoặc hàng, là quyết định trong lần gặp mặt này. Cho nên tuy lời hẹn là do Tinh Tinh Nhi và Vương Bá Thông cùng hợp tác đứng ra, nhưng người làm chủ vẫn là Vương Bá Thông. Đậu Lệnh Khản thấy chỉ có Tinh Tinh Nhi tới, bất giác sửng sốt, y cho rằng Vương Bá Thông đã biết mình mời được Đoàn Khuê Chương, ít nhất cũng dắt thêm mấy tên đầu mục tới, nào nlờ chỉ thấy có một mình Tinh Tinh Nhi, tình hình thế này thì bên mình tỏ ra quá căng thẳng rồi.
Đậu Lệnh Khản nén giận, bước lên hỏi "Vương trại chủ đâu?".
Tinh Tinh Nhi cười nói "Thư hàng của ngươi đã viết xong chưa? Viết xong thì đưa cho ta cầm về cho Vương trại chủ nhận thư hàng xong sẽ tới".
Đậu lệnh Khản đùng đùng nổi giận, nhưng y là thân phận thủ lĩnh lục lâm, giữa lúc tức giận vẫn buông tiếng cười rộ nói "Bây giờ mà nói chuyện ấy, không phải quá sớm sao? Được, Vương trại chủ đã chưa tới, thì chuyện giữa hai nhà tạm thời không nhắc tới, ở đây có vị bằng hữu muốn tính sổ với ngươi".
Đoàn Khuê Chương sãi chân bước ra, đi tới trước mặt Tinh Tinh Nhi lạnh lùng nói "Chuyện tối hôm qua là sư huynh ngươi làm phải không?". Tinh Tinh Nhi cười nói "Chuyện gì?". Đoàn Khuê Chương hừ một tiếng nói "Ngươi còn sợ nói ra mất mặt à? Các ngươi nếu muốn so tài với Đoàn mỗ, Đoàn mỗ sẽ theo lệnh bồi tiếp, cần gì phải bắt đứa con vừa đầy tháng của ta đi, như thế còn gì là hành vi hảo hán?".
Tinh Tinh Nhi hô hô cười rộ nói "Té ra là ngươi nói tới chuyện đó. Không sai, đó là sư huynh ta làm đấy! Sư huynh ta tiếc cho tiếng tăm của ngươi, không muốn ngươi danh bại thân liệt, một phen có ý tốt, mới mấy lần khuyến cáo ngươi, ai bảo ngươi không nghe lời y?".
Đoàn Khuê Chương phì một tiếng nói "Ý tốt như thế, chỉ e chỉ có bọn tiểu nhân hèn hạ mặt dày mới nói ra được, được rồi, không cần nhiều lời nữa, gọi sư huynh ngươi ra đây".
Tinh Tinh Nhi dằn giọng nói "Ngươi còn chửi sư huynh ta, thì ta không khách khí với ngươi nữa đâu? Ngươi đừng tưởng ngươi có tiếng là đại hiệp, sư huynh ta không coi ngươi ra gì đâu! Ngươi muốn gặp sư huynh ta thì còn hơi sớm, cứ gặp thanh kiếm này của ta trước đã. Thế nào, là một mình ngươi xông vào hay tất cả các ngươi cùng xông vào?". Câu nói vừa dứt chỉ nghe xoảng hai tiếng, bảo kiếm của Đoàn Khuê Chương và Tinh Tinh Nhi đều đã tuốt ra.
Đoàn Khuê Chương lạnh lùng nói "Các ngươi cướp con ta đi không liên quan gì tới họ, sư huynh đệ các ngươi đã đụng chạm vào Đoàn mỗ, làm sao Đoàn mỗ lại dám không xả thân bồi tiếp? Bất kể một mình ngươi hay cả sư huynh đệ các ngươi cùng tới cũng do một mình Đoàn mỗ lãnh giáo là được".
Tinh Tinh Nhi hô hô cười nói "Khẩu khí lớn lắm, quả nhiên không thẹn là bậc đại hiệp. Nhưng đứa nhỏ kia không phải là con của một mình ngươi, ta cũng muốn lãnh giáo tuyệt kỹ thần đạn của tôn phu nhân nữa?". Đậu Tuyến Nương cao giọng quát "Thần cung của ta không đánh hạng vô danh, ngươi cứ thắng được thanh kiếm của chồng ta đi rồi sẽ nói". Cao thủ tỷ đấu, cái tranh giành là thể diện, nhưng Đậu Tuyến Nường trong lời lẽ cao ngạo quả thật đã mềm đi mấy phần.
Tinh Tinh Nhi hú dài một tiếng, rung kiếm cười nói "Được, vậy thì chúng ta tỷ thí thôi. Đoàn đại hiệp, ngươi là thân phận nửa chủ nửa khách, khách không lấn chủ, ra chiêu đi!".
Đoàn Khuê Chương tuy căm hận họ hành sự hèn hạ, nhưng để giữ gìn thân phận đại hiệp, cũng chỉ đâm hờ một kiếm, nhường y nửa chiêu. Tinh Tinh Nhi quát "Hay lắm, ngươi cố tình coi thường ta chứ gì?". Nói thì chậm chứ lúc ấy rất mau, trường kiếm nhấc lên như tia chớp đâm tới Đoàn Khuê Chương, nhát kiếm này vô cùng lợi hại, vả lại là chân đạp trung cung, ưỡn ngực đâm ra, võ học có câu "Đao trắng kiếm đen", tức nói kiếm thế phần lớn là đánh vào hai bên, mà Tinh Tinh Nhi Thế kiếm thứ nhất đã đánh vào giữa mặt, không theo lẽ thường của kiếm thuật, rõ ràng cố ý miệt thị.
Đoàn Khuê Chương cả giận, thân hình hoàn toàn không động đột nhiên thanh kiếm lật lại ra chiêu Kim Bằng Triển Dực chênh chếch chém tới, chiêu này phóng ra đúng lúc, lại vào đúng chỗ, mũi kiếm của Tinh Tinh Nhi vừa đâm tới, chiêu số chưa kịp dùng hết, kình đạo cũng còn kém mấy phần, mà Đoàn Khuê Chương thì sức tinh dưỡng nhuệ, kiếm chiêu phát ra hợp với đạo lý "Tránh mũi nhọn, đánh chỗ yếu" trong binh pháp, bọn anh em nhà họ Đậu và Nam Tễ Vân đứng ngoài quan chiến đều là đại hành gia về võ học, thấy chiêu thứ nhất của Đoàn Khuê Chương tinh diệu như thế, không kìm được bật tiếng reo hò khen ngợi.
Trong tiếng hoan hô, chợt nghe xoảng một tiếng, tia lửa bắn tưng tóe, Tinh Tinh Nhi tung người vọt lên, mượn sức nhát kiếm vừa rồi của Đoàn Khuê Chương, thế tới càng mau, từ trên đánh xuống, đâm thẳng vào huyệt Phong Phủ trên lưng Đoàn Khuê Chương, Đoàn Khuê Chương vung kiếm một vòng, lại xoảng một tiếng, thân hình Tinh Tinh Nhi rơi xuống, thối lui ba bước, Đoàn Khuê Chương thu thế không vững, cũng bị đẩy lùi hai bước.
Đôi bên đều dùng kiếm pháp thượng thặng, tuy chi mới hai chiêu nhưng đã bộc lộ hết sự công thủ kỳ diệu, bên nào hơi không cẩn thận thì sẽ lập tức máu thịt tung tóe, đúng là cực kỳ nguy hiểm, tiếng reo hò lập tức tắt ngấm.
Tinh Tinh Nhi khen "Đoàn đại hiệp quả nhiên danh bất hư truyền!". Đoàn Khuê Chương lại kêu thầm "Thật xấu hổ!". Y thông hiểu kiếm pháp các phái, nhưng vẫn không nhận ra uyên nguyên kiếm thuật của Tinh Tinh Nhi.
Tinh Tinh Nhi vừa dứt lời, lại nhất kiếm xông vào, lúc ấy đôi bên đều dã biết đối phương là kình địch, không ai dám có chút ý khinh địch, thanh kiếm của Tinh Tinh Nhi đen bóng không có chút nào vừa mắt, mà lưỡi kiếm dường như cũng không sắc bén, xem ra rất giống một thanh sắt, nhưng tiếp xúc với thanh báo kiếm của Đoàn Khuê Chương mấy lần vẫn không hề bị sứt mẻ.
Tinh Tinh Nhi sát cơ nổi lên, vận kiếm như gió, kiếm nào cũng đánh vào chỗ yếu hại trên người Đoàn Khuê Chương, những người quan chiến đều là hành gia về võ học, nhưng chưa hề nhìn thấy kiếm thuật nào như của Tinh Tinh Nhi. Nam Tễ Vân hít một hơi khí lạnh, nghĩ thầm "Chẳng lẽ là y sử dụng Viên Công kiếm pháp đã thất truyền?". Viên Công là danh gia kiếm thuật thời Chiến quốc, tương truyền là một con vượn già hóa thân, nên gọi là Viên Công, đó đương nhiên là chuyện thần thoại, nhưng từ đó cũng có thể biết sở trường kiếm thuật của y là nhẹ nhàng nhanh nhẹn, Nam Tễ Vân từng nghe sư phụ nói qua đó là loại kiếm thuật thích huyệt, bắt đầu từ Viên Công, nhưng ngày tháng qua đi, đã sớm thất truyền, đến đầu bản triều, quái kiệt võ lâm Cù Nhiêm Khách khổ tâm tìm tòi, lại trùng hưng kiếm pháp này, có thể trong một chiêu đâm vào ba huyệt đạo mà nổi tiếng thiên hạ. Nhưng theo lời xưa truyền lại thì Viên Công kiếm pháp trong một chiêu có thể đồng thời đâm tới chín chỗ huyệt đạo, vì thế nếu so Cù Nhiêm Khách với Viên Công thời cổ cũng giống như đem gò thấp so với núi cao. Hiện Nam Tễ Vân đang tập trung tinh thần quan sát, thấy kiếm thuật thích huyệt của Tinh Tinh Nhi có thể trong một chiêu đâm vào bảy huyệt đạo của Đoàn Khuê Chương, tuy chưa đạt tới cảnh giới tối cao của Viên Công kiếm pháp, nhưng đã hơn hẳn Cù Nhiêm Khách. Vì thế với thân phận lại hiệp Nam Tễ Vân như thế mà cũng không kìm được hoảng sợ.
Đoàn Khuê Chương không hổ là bậc đại hiệp thành danh từ lâu kiếm pháp của Tinh Tinh Nhi tuy kỳ bí tuyệt luân, nhưng y vẫn không hề rối loạn, một người tấn công mau lẹ như mưa sa gió táp, oai thế bức người, một người phòng thủ trầm ổn như đê dài chắn sóng, không hề lay động, chi thấy y thuận thế phá thế, đỡ đòn trả đòn, quả thật kiếm phong rít gió chiêu nào cũng mang kình lực ghê người!
Hai người càng đấu càng mau, đánh tới lúc hăng, Tinh Tinh Nhi triển khai chiêu số vô cùng lợi hại, tiến như khỉ vượn lên cây, lui như rồng rắn xoay chuyển, vọt lên như ưng bay, rơi xuống như cọp vồ, trong chớp mắt, bốn phương tám hướng đều là bóng Tinh Tinh Nhi!
Nhưng Đoàn Khuê Chương hai chân vẫn đứng vững như đóng đinh xuống đất, Tinh Tinh Nhi liếp tiếp tấn công cũng chỉ tới được cách y bảy thước, đánh nhau đã gần nửa giờ mà Đoàn Khuê Chương vẫn chưa hề di động một bước.
Tuy thế nhưng xem ra Đoàn Khuê Chương đã rơi vào thế hạ phong, Đậu Tuyến Nương tay cầm cung đạn, nhìn thấy trong lòng hoảng sợ, lòng bàn tay toát mồ hôi. Thế công của Tinh Tinh Nhi như sóng lớn trên sông dài, hết đợt này tới đợt khác, lại giống như gió cuốn, tình thế ấy ai cũng tưởng tương được, chỉ cần Đoàn Khuê Chương phòng thủ hơi sơ hở, lập tức sẽ bị mấy vết kiếm thương, mà chỗ bị thương ắt là huyệt đạo trọng yếu, cho dù công lực cao thâm cũng khó mà giữ được tính mạng.
Đậu Lệnh Khản trầm giọng nói "Lục muội, đối phó với tên ma đầu này thì cần gì phải theo quy củ võ lâm nữa?", câu nói chưa dứt, chợt thấy Tinh Tinh Nhi sử dụng thân pháp Tuấn quyên ma vân nhảy vọt lên, lộn người trên không một cái, đầu dưới chân trên lao vào Đoàn Khuê Chương, chiêu này như sấm sét, chỉ cần song kiếm chạm nhau, ắt sẽ phân thắng phụ, quyết sống chết, Đậu Tuyến Nương không kịp suy nghĩ, cung đạn đã giương lên sẵn, lập tức bắn luôn ba viên đạn hoàn vào Tinh Tinh Nhi. Chỉ nghe một tiếng choang rền tai, ánh kiếm đầy trời đột nhiên thu lại, Đậu Tuyến Nương chạy tới gần, lật tay một cái chụp lại hai viên đạn hoàn, đưa mắt nhìn ra, chỉ thấy Tinh Tinh Nhi đã như một ngôi sao băng lao xuống sơn cốc, y mặc áo đen, nhìn từ xa trông như một làn khói đen lướt đi, trong chớp mắt đã mất hút.
Trên mặt đất còn lốm đốm mấy vết máu, Đoàn Khuê Chương thở phào một hơi, kêu lên "Thật xấu hổ", từ từ tra kiếm vào vỏ.
Nguyên là mới rồi lúc hai thanh kiếm giao nhau, ba viên đạn hoàn của Đậu Tuyến Nương bắn tới, đạn hoàn bằng sắt rất nặng, Đậu Tuyến Nương lại dùng khí lực toàn thân, cung giương như trăng rằm, đạn bay như sao xẹt, kình lực đương nhiên nặng hơn loại ám khí như Mai Hoa châm rất nhiều, vốn với bản lĩnh của Tinh Tinh Nhi thì tuy tuyệt kỹ thần đạn của Đậu Tuyến Nương lợi hại y cũng có thể né tránh, nhưng trong chớp mắt ấy y đang dùng toàn lực giao đấu với Đoàn Khuê Chương, nên cũng có chỗ không thể không sơ hở được.
Cho dù như thế, Tinh Tinh Nhi cũng gạt được hai viên đạn hoàn, viên thứ ba đánh trúng sống kiếm của y, cao thủ tỷ đấu không được chệch một ly, sống kiếm của y bị chấn động, mũi kiếm lệch qua một bên, không đâm trúng huyệt đạo của Đoàn Khuê Chương, mà Đoàn Khuê Chương đã đâm trúng y một kiếm.
Mọi người nhìn thấy một màn kịch đấu kinh tâm động phách, bóng Tinh Tinh Nhi đã mất hút vẫn còn nít thở, qua một lúc lâu Thiết Ma Lặc mới reo lớn một tiếng "Hay quá!", kế mọi người mới reo hò ầm lên.
Đậu Lệnh Khản bước lên chúc mừng, vô cùng vui vẻ, Đoàn Khuê Chương thì thần sắc buồn bã, không có chút nào là vui mừng đã thắng trận. Nên biết từ khi xuất đạo đến nay, đây là lần đầu phải có người giúp đỡ đánh lui được cường địch, tự thấy thắng cũng không vinh huống hồ Tinh Tinh Nhi sau khi bị thương, mình cũng không thể đuổi theo y, vì thế trong lòng cảm thấy hổ thẹn. Đậu Lệnh Phù cười nói "Lần này dượng đả thương Tinh Tinh Nhi, bọn ta cũng được hả giận!
Chỉ tiếc là để y chạy thoát".
Đậu Tuyến Nương thở phào một hơi, nói "Tuy là thắng trận này, nhưng y chạy mất hút không biết đâu mà tìm, thì biết hỏi ai mà đòi lại con trai ta?".
Đậu Lệnh Khản nói "Lục muội yên tâm, trừ phi Không Không Nhi và Vương Bá Thông cam tâm nhận thua, nếu không thì họ không thể co đầu rút cổ. Chúng ta cứ vào uống rượu mừng công trước đã".
Cái đầu mục trong trại được tin đã sớm bày tiệc mừng công trong đại sảnh, trong tiệc Đậu Lệnh Khản hô hô cười nói "Mười năm không gặp, Khuê Chương, kiếm pháp của ngươi lại còn tinh diệu hơn. Không Không Nhi tuy cao minh hơn sư đệ y nhưng cũng không thể là đối thủ của vợ chồng ngươi!". Thiết Ma Lặe lo lắng nói "Không Không Nhi mấy lần hăm dọa cô dượng, muốn họ xuống núi, xem ra cũng có sự sáng suốt tự biết mình, sợ không phải là đối thủ của cô dượng, nên ta lo y không dám tới đây nữa". Đậu Lệnh Khản muốn Đoàn Khuê Chương thêm can đảm, Thiết Ma Lặc lại thật lòng lo lắng cho y, sợ Không Không Nhi không tới, thì khó tìm lại được đứa nhỏ. Đoàn Khuê Chương lắc lắc đầu, nói "Ma Lặc, ngươi không nên coi thường địch nhân!". Câu nói chưa dứt, chợt nghe Đậu Lệnh Khản la lên thất thanh "Ồ, cái gì thế này?".
Mọi người nhìn theo ánh mắt của y, chỉ thấy trên xà nhà treo một gói gì đó, Đậu Lệnh Sách dương tay phóng một ngọn phi đao cắt đứt sợi dây, Đậu Lệnh Khản vung cái hộp nhỏ hứng lấy, y là bậc đại hành gia trong hắc đạo, vừa cầm vào tay là biết ngay bên trong không có nút ấn, ám khí, bèn mở ra xem, bên trong là một tấm thiếp đỏ, Đậu Tuyến Nương ngồi cạnh anh trai, nhìn thấy rất rõ, kêu lên thất thanh "Là thiếp mời của Không Không Nhi?".
Đậu gia ngũ hổ ngớ mặt nhìn nhau, ai cũng điếng người! Giữa ban ngày ban mặt, tại nơi bao nhiêu cặp mắt, mà Không Không Nhi treo thiếp mời ngay xà nhà trên đầu họ, mà không ai phát giác ra được!
Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, quả thật không sao tin nổi?
Qua hồi lâu, Đậu Lệnh Khản định thần, mới cao giọng quát "Đã tới dây, sao không dám ra mặt? Lén lén lút lút, đâu phải là hảo hán?".
Câu nói chưa dứt, chỉ nghe một tràng tiếng cười cuống ngạo vang lên, trong tiếng cười chỉ thấy một bóng đen như con chim lướt vào đáp xuống trước sân, cao giọng nói "Ta đã tới lâu rồi, các ngươi mù à?".
Trong chớp mắt áy, chỉ nghe một tràng tiếng loảng xoảng vang lên, tất cả mọi người không hẹn mà cùng đứng lên rút binh khí ra, ngoài hai người Đoàn Khuê Chương, Nam Tễ Vân còn bình tĩnh, những người khác hoặc ít hoặc nhiều đều không khỏi cảm thấy căng thẳng, hất rơi cả chén bát trên bàn xuống đất.
Không Không Nhi hô hô cười nói "Cái gì, ta vừa tới mà các ngươi đã định liên thủ hợp công à?".
Trong mấy năm nay Không Không Nhi danh chấn giang hố nhưng quần hào trong buổi tiệc đến mãi hôm nay mới nhìn thấy mặt y. Chỉ thấy ycao không đầy năm thước, tướng mạo vô cùng đặc biệt, khuôn mặt trẻ con, rất giống một đứa nhỏ lớn xác, lúc nói chuyện thì khua tay múa chân, khí thế cuồng ngạo hơn người.
Đoàn Khuê Chương rẽ đám động bước lên, lạnh lùng nói "Uổng cho ngươi thân thủ như thế mà lại làm những chuyện bị giang hồ coi thường, cho dù võ công cao cường hơn thì cũng có gì mà kiêu ngạo?".
Không Không Nhi cười nhạt nói "Uổng cho ngươi có danh là đại hiệp mà không biết phân biệt đen trắng, tranh danh đoạt lợi như bọn đại đạo lục lâm, cũng có gì mà kiêu ngạo?".
Đoàn Khuê Chương ngẩn ra, Đậu Tuyến Nương tức giận nói "Vậy Vương Bá Thông không phải là đại đạo lục lâm à? Y cũng chằng tốt gì hơn bọn ta, tại sao ngươi lại đi đánh thuê cho y?".
Không Không Nhi cười nói "Một là ta không phải là đại hiệp gì cả, Vương Bá Thông có giao tình với ta thì ta giúp y, hai là nếu nói tới chuyện hoành hành bá đạo trong giới lục lâm, thì Vương Bá Thông còn kém một bậc đấy. Vụ ăn ở Sa gia trang là các ngươi gây ra phải không? Các ngươi ăn cướp giết ăn cướp thì thôi không nói, nhưng sao lại tàn sát tất cả già trẻ trong Sa gia trang? Vụ án đánh cướp thương nhẫn buôn thuốc ở gò Phụng Minh cũng là các người làm chứ gì, năm ấy bệnh dịch lan tràn, các ngươi cướp thuốc lại mang về tích trữ chờ giá cao, hại chết không biết bao nhiêu người, các ngươi biết không?
Có cần ta nói tất cả những tội ác mà các ngươi gây ra không? Nếu không thì cứ công bằng, ngươi nói một chuyện xấu của họ Vương, ta cũng nói một chuyện xấu của họ Đậu các ngươi cho vị Đoàn đại hiệp đây bình phẩm, xem hai nhà Đậu Vương ai xấu hơn ai, được không?".
Hai nhà Vương Đậu đều là "Nhà thế gia" trong lục lâm, nhưng vài mươi năm nay, thế lực của Đậu gia rất thịnh, áp đảo Vương gia, vì thế nếu nói tới việc làm chuyện xấu, đương nhiên Đậu gia nhiều hơn.
Những chuyện xấu ấy, trong con mắt của người lục lâm thì cũng không đáng gì, hai ví dụ mà Không Không Nhi nói ra thì Đậu Lệnh Khản chỉ là đối phó với người đồng đạo mà đuổi tận giết tuyệt, lại không đả thương bọn thương khách bình thường, cũng đã là tốt rồi.
Nhưng Đoàn Khuê Chương nghe xong thì lại không kìm được rùng mình ớn lạnh. Nên biết năm xưa sau khi y kết hôn với Đậu Tuyến Nương, không bao lâu y đã rời khỏi Đậu gia trại, một lần đi biền biệt mười năm, không thư từ gì với Đậu gia nữa, là vì y không cam tâm theo nước đẩy thuyền, hòa mình vào đám lục lâm. Mà về hành vi của Đậu Tuyến Nương thì y cũng biết mà không rõ, nên nghe Không Không Nhi nói tới những tội ác của nhà họ Đậu, trong lòng không kìm được run sợ, nghĩ thầm "Mình hòa mình vào vũng nước đục này, quả thật là hồ đồ!". Bình một tiếng, Đậu Lệnh Khản đập bàn chửi "Làm nghề của bọn ta, lẽ nào lại không giết người cướp của? Cho dù bọn ta đánh cướp thuốc để cầu lợi, thì cũng phải đem tính mạng ra mà cướp chứ! Thằng tiểu tử nhà ngươi không biết quy củ hắc đạo, thì nói ít thôi?".
Đậu Tuyến Nương cũng chửi "Họ Vương câu kết với thủ hạ của An Lộc Sơn, mượn sức quan phủ làm hại đồng đạo, lại càng hạ lưu. Nếu như ngươi muốn nói lý, thì chúng ta cứ chiếu theo quy củ của hắc đạo, mời tất cả các nhân vật tai mắt trong lục lâm tới phán xử xem sao?"
Không Không Nhi cười nói "Ta không rảnh đâu mà làm chuyện ấy".
Anh em Đậu Lệnh Khản đồng thanh quát "Vậy thì đừng nhiều lời cứ chiếu theo qui củ lục lâm mà làm, ai thắng làm vua".
Không Không Nhi liếc mắt ngạo nghễ nói "Đoàn đại hiệp, ngươi không phải là người trong hắc đạo, ngươi nói sao?".
Ánh mắt của anh em họ Đậu và Đậu Tuyến Nương đều dồn cả vào y, Đoàn Khuê Chương ngần ngừ một lúc rỗi thong thả nói "Chuyện phân tranh của lục lâm thì ta không quản, nhưng ngươi bắt cóc con ta, coi thường ta, thì ta không đánh nhau với ngươi một trận không xong".
Không Không Nhi hô hô cười nói "Ta đang muốn ngươi nói câu ấy đấy! Ta biết nếu ngươi không đánh nhau với ta một trận thì cũng khó xử với thân thích". Y ngừng lại một lúc, rồi nghiêm trang nói "Được rồi, chúng ta một lời là định, nếu ngươi thua thì từ nay trở đi không được quản chuyện hai nhà Vương Đậu nữa, nếu ta thua cũng phải như thế. Sau khi tỷ kiếm, bất kể thắng hay bại, ta cũng trả lại con cho ngươi, cách ấy tính ra là công bằng hợp lý chưa, ngươi thấy thế nào?".
Nguyên là Không Không Nhi, Vương Bá Thông muốn Đoàn Khuê Chương không quản chuyện phân tranh chứ không phải vì sợ y, vả lại y kết giao khắp thiên hạ, chi sợ y mời mọc thêm cao thủ giúp họ Đậu, thì càng lôi thôi. Đoàn Khuê Chương vừa nghe, chính hợp ý mình, bèn nhướng mày lên, lập tức cao giọng nói "Theo lời ngươi nói là được!
Xin rút kiếm ra, ta và ngươi quyết thư hùng một trận ở đây!".
Không Không Nhi nói "Khoan đã", rồi ngoảnh đầu nhìn Đậu Lệnh Khản nói "Ta và Đoàn đại hiệp là theo quy củ võ lâm mà làm việc. Còn ngươi, thì chúng ta theo quy củ lục lâm mà làm việc phái không?".
Đậu Lệnh Khản lạnh lùng nói "Chỉ có một mình ngươi thì bảo ta nói chuyện với ai?". Ý ở ngoài lời là nói muốn theo quy củ mà làm, nhưng phải là Vương Bá Thông mới được. Nên biết Không Không Nhi thanh danh lẫy lừng hơn Vương Bá Thông, nhưng với thân phận của Đậu Lệnh Khản thì danh tiếng của Không Không Nhi không có ý nghĩa gì. Đậu Lệnh Khản để giữ gìn sự tôn nghiêm của thủ lĩnh lục lâm thì không thỏa thuận trực tiếp với Vương Bá Thông không xong.
Không Không Nhi nói "Chuyện đó dễ thôi?", đột nhiên hú dài một tiếng, tiếng hú chưa tắt, chợt nghe một giọng nói vang rền từ ngoài vọng vào "Vương Bá Thông ở Yên Sơn bái kiến Đậu gia trại chủ!", nguyên là Vương Bá Thông đã hẹn với Không Không Nhi, chỉ chờ Không Không Nhi nói chuyện với Đậu Lệnh Khản xong là phát tín hiệu, y sẽ xuất hiện, y tính thời gian rất chính xác, lúc ấy vừa khéo tới trước cổng đại trại.
Đậu Lệnh Khản hơi biến sác, rồi lập tức cao giọng nói "Mở cổng chính của đại trại, mời Vương trại chủ vào không được thất lễ!".
Trong chớp mắt chỉ thấy một người tuổi gần lục tuần, mặt mũi hồng hào dắt một thiếu nữ bước vào trong ánh mắt chú ý của mọi người. Thiếu nữ kia khoảng mười sáu mười bảy tuổi, đôi mắt đen lay láy nhìn ngang nhìn dọc, giống như cảm thấy rất thú vị? Vừa nhìn thấy Không Không Nhi, nàng kêu lên "Thúc thúc, các người đã tỷ kiếm chưa?". Không Không Nhi cười nói "Là chờ cha ngươi. Tại sao ngươi cũng tới đây? Anh ngưu đâu?". Thiếu nữ nói "Điệt nữ đặc biệt tới đây để xem trò vui. Ca ca con có khách, huynh ấy đành phải nhường con hưởng cái phúc này".
Nam Tễ Vân trong lòng rúng động, y đã biết thiếu niên áo vàng ngăn chặn xe mình hôm trước là con của Vương Bá Thông, nghĩ thầm "Thằng tiểu tử ấy tiếp khách nào, hay là Hạ Lăng Sương?". Hôm trước thái độ của Hạ Lăng Sương đối với thiếu niên áo vàng rất kỳ lạ, Nam Tễ Vân đã hiểu, nên mấy hôm nay vẫn bồn chồn về chuyện đó, lúc ấy nghe con gái Vương Bá Thông nói, lại càng nghi ngờ, cảm thấy trong lòng phiền muộn, cả mình cũng không biết vì sao, rất khó khăn mới đè nén được sự phiền muộn hồ nghi trong lòng, thầm tự cười mình "Khách của y có phải là Hạ cô nương hay không thì liên quan gì tới ngươi?".
Vương Bá Thông nói "Yến nhi, ngươi bừa bãi như thế, sao không mau mau làm lễ ra mắt các vị bá bá nhà họ Đậu đi. Con nhãi này đều vì ta nuông chiều mà sinh hư, xin Đậu đại ca đừng cười".
Đậu Lệnh Phù hô hô cười nói "Giữa anh em chúng ta thì cần gì phải khách sáo? Còn phải làm chuyện mua bán hôm nay cho xong chứ!". Vương Bá Thông nói "Không phải các ngươi đã bàn xong rồi sao? Cứ theo quy củ lục lâm là được, ta không nói hai lời". Đậu Lệnh Khản giống như đọc sách, nói "Kẻ thắng xưng hùng, tử thương không truy cứu. Kẻ bại lui ra khỏi lục lâm, bộ thuộc cũ về theo chủ mới, nếu ai không muốn cũng có thể không theo, nhưng không được làm nghề hắc đạo nữa".
Vương Bá Thông nói "Đúng, quy củ ấy ngươi nhớ rất rõ ràng, cứ theo đó mà làm! Có điều, Đậu đại ca, ta nghĩ giúp cho ngươi, cũng muốn khuyên ngươi một câu". Đậu Lệnh Khản nói "Vương đại ca có lời vàng ngọc gì, tiểu đệ xin rửa tai lắng nghe!". Hai thủ lãnh cường đạo xưng huynh gọi đệ, nếu người không biết chuyện, nhìn dáng vẻ của họ bây giờ chắc không sao ngờ rằng họ là kẻ thù sinh tử nhiều đời, vả lại chi lát nữa sẽ triển khai cuộc ác chiến sống còn.
Vương Bá Thông cười nói "Theo quy củ hắc đạo mà làm thì rất gọn gàng, chỉ là ta sợ ngươi không chịu thua thiệt, hai anh em ta dù sao cũng đã có giao tình mấy mươi năm, một sớm mất đi đối thủ, ta cũng cảm thấy rất khó xử! Hay là thế này, chẳng bằng ngươi rửa tay gác kiếm, lập một tờ bằng khoán đưa ta được không". Ý tứ của câu ấy là khuyên Đậu Lệnh Khản viết thư hàng đưa y từ nay vĩnh viễn rời khỏi lục lâm, để khỏi bị giết. Đậu Lệnh Khản vô cùng tức giận, nhưng lại hô hô cười rộ nói "Đa tạ Vương đại ca quan tâm, tiểu đệ cũng đang muốn khuyên Vương đại ca như thế. Đại ca từ xa tới đây, nếu lại chịu thiệt trong tiểu trại, có tai bay vạ gió, tiểu đệ cũng rất khó xử đấy".
Nhưng vì theo quy củ "Kẻ thắng xưng hùng, tử thương không truy cứu, theo tình thế đôi bên đều có người trợ trận, thì Đậu Lệnh Khản chiếm cái lợi của chủ nhân. Câu ấy là nói rõ Đậu gia sẽ dùng toàn lực liều mạng với các ngươi một trận, mà phía Vương Bá Thông tính cả con gái cũng chẳng qua chi có ba người.
Vương Bá Thông cười khẽ nói "Nếu Đậu huynh cứ giữ ý không chịu nghe theo, thì tiểu đệ chỉ còn cách bồi tiếp thôi. Được rồi, hai bên cứ đánh nhau một phen, sống chết do trời định không ai phải khó xử nữa. Được, chúng ta cứ xem một trận tỷ kiếm trăm năm có một trước đã".
Không Không Nhi vẫy tay nói "Đoàn đại hiệp, họ đã nói rất rõ rồi, bây giờ là việc của chúng ta! Có điều mới rồi có một câu ta còn chưa nói là đã từ lâu ngưỡng mộ Đoàn phu nhân là hào kiệt trong đám nữ lưu, khôn biết có thể theo đúng quy củ cùng chỉ giáo không?"
Ý ở ngoài lời là khiêu chiến với vợ chồng Đoàn Khuê Chương, nếu y thắng thì Dậu Tuyến Nương cũng không thể quản chuyện nhà nữa.
Đoàn Khuê Chương cau mày, rồi lập tức nhìn qua vợ, trầm giọng nói "Cũng được, nếu ta không ra gì, thì nàng hãy xông vào". Đoàn Khuê Chương biết bản lĩnh của Không Không Nhi cao hơn sư đệ y nhiều, nếu dựa vào một thanh bảo kiếm của mình thì có đến chín phần là phải thua, y cũng biết nếu mình thua thì Đậu Tuyến Nương quyết không lẽ nào lại ngồi yên mà nhìn, vì thế chẳng bằng nói rõ ra là vợ chồng liên thủ cùng đánh, thì còn quang minh hơn một chút.
Đậu Tuyến Nương gật đầu, tỏ vẻ đồng ý...
Không Không Nhi nói "Đoàn đại hiệp, mới rồi ngươi ra chiêu với sư đệ ta, một thức nhấc tay còn nhường sư đệ ta nửa chiêu, bây giờ mời ngươi ra chiêu trước". Đoàn Khuê Chương trong lòng hoảng sợ, lúc ấy mới biết lúc y và Tinh Tinh Nhi động thủ Không Không Nhi đã đứng bên cạnh nhìn trộm.
Xoảng một tiếng, Đoàn Khuê Chương tuốt thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, cao giọng nói "Mời rút binh khí ra!".
Không Không Nhi hai tay trống không, trên người cũng không giắt binh khí, Đoàn Khuê Chương thấy y vừa tới là đề xuất muốn tỷ kiếm, cho rằng y mang trong người một loại binh khí như nhuyễn kiếm, nào ngờ Không Không Nhi hững hờ nói "Đoàn đại hiệp, không cần khách khí đâu, chiêu này do ngươi xuất thủ trước, xin cứ chi giáo".
Đoàn Khuê Chương tức giận nói "Ngươi muốn tay không đối phó với bảo kiếm của ta à? Đoàn mỗ cho dù bất tài, cũng quyết không động thủ với ngươi như thế". Không Không Nhi cười nói "Không dám, không dám. Đoàn đại hiệp là danh gia kiếm thuật trên đời hiện nay, làm sao ta dám tay không đối địch. Nhưng người nào có binh khí của người ấy, ngươi không cần phải lo lắng, bây giờ không còn sớm, xin xuất chiêu ngay đi".
Đoàn Khuê Chương ngấm ngầm tức giận, nghĩ thầm "Để ta xem thủ pháp tuốt kiếm của ngươi", lập tức ra chiêu Huyền Điểu Hoạch Sa đâm thẳng vào ngực Không Không Nhi.
Chiêu này đúng là lúc tĩnh như xử nữ, lúc động như thỏ chạy, chỉ thấy bạch quang chớp lên, mũi kiếm đã tới trước ngực! Cho dù Không Không Nhi có binh khí loại nhuyễn kiếm cũng đã không kịp đón đỡ, những người có mặt đều là hành gia võ học, nhìn thấy Đoàn Khuê Chương xuất thủ mau lẹ lợi hại như thế, đều không kìm được toát mồ hôi lo sợ cho Không Không Nhi.
Mọi người ý nghĩ chưa dứt, nhưng trong chớp mắt ấy chợt nghe Không Không Nhi cười một tiếng nói "Lễ phải có đi có lại bây giờ ta trả đòn đây!", tiếng cười chưa tắt, chỉ thấy tay phải y lật lại một cái, một làn lam quang lóng lánh đã như chớp phóng ra, choang một tiếng, tia lửa bắn tung tóe, Đoàn Khuê Chương thân hình loạng choạng liên tiếp lùi lại ba bước.
Nguyên là Không Không Nhi dùng một thanh đoản kiếm ngắn tới mức không ai ngờ được, chi có bảy tấc, so với chuỷ thủ bình thường còn ngắn hơn vài phân, thanh đoản kiếm ấy y giấu trong tay áo.
Thanh đoản kiếm ấy màu lam lóng lánh, vô cùng sắc bén, giao thủ một chiêu, không những thanh bảo kiếm của Đoàn Khuê Chương không chặt gãy được mà còn bị trầy một đường, khiến y bất giác hoảng sợ.
Nói thì chậm chứ lúc ấy rất mau, hai chữ "Trả đòn" của Không Không Nhi vừa thốt ra Đoàn Khuê Chương chân đứng chưa vững, Không Không Nhi như bóng theo hình sấn lên, Đoàn Khuê Chương quả thật rất cao cường, ngửa người về phía sau, vù một tiếng, thanh đoản kiếm kia đâm lướt qua mặt y, Đoàn Khuê Chương cũng lập tức ra chiêu Lý Quảng Xạ Thạch, phóng kiếm đâm vào cổ tay Không Không Nhi.
Không Không Nhi khen "Gặp nguy không loạn, quả nhiên không hổ danh đại hiệp", rồi nghiêng người một cái, luồn xuống dưới thanh kiếm của Đoàn Khuê Chương, lật tay đâm vào huyệt Du Khí của y, Đoàn Khuê Chương liên tiếp gặp nguy hiểm, cơ hồ không thở được nữa, liên tiếp lùi lại ba bước, nhưng tuy y lùi lại liên tiếp, bộ pháp kiếm pháp vẫn không rối loạn.
Võ học nói "Ngắn một tấc thì hiểm một tấc". Không Không Nhi dùng thanh đoản kiếm ngắn như chủy thủ ra chiêu, giống như tay không cận chiến, chỉ thấy ánh kiếm bay lượn, gió rít vù vù, chiêu nào cũng chỉ vào chỗ yếu hại của Đoàn Khuê Chương. Nam Tễ Vân võ công cao nhất trong những người đứng ngoài nhìn thấy cũng toát thổ hôi lạnh tim đập thình thình, nghĩ thầm "Nếu không phải Đoàn đại ca có mấy phần công phu trấn định, chỉ e đã phải thua rồi".
Lúc đoàn Khuê Chương giao đấu với Tinh Tinh Nhi, qua nửa giờ chưa hề di động một bước, mà bây giờ giao đấu với Không Không Nhi, chẳng qua chỉ mười mấy chiêu, đã hiện rõ dáng vẻ chi còn cách đón đỡ, di chuyển liên tiếp, tránh phải né trái nhưng vẫn không thoát khỏi bị thanh đoản kiếm sấn vào công kích, hai người xoắn lấy nhau, đoản kiếm của Không Không Nhi đâm tới tấp vào phía trên phía dưới, bên trái bên phải của y. Đậu Tuyến Nương không nhìn thấy đường lối, vội vàng phát ám khí ra.
Công phu ám khí của Đậu Tuyến Nương đã dạt tới trình độ xuất thần nhập hóa, hai tay cùng giương ra, tay trái phóng bảy viên đạn hoàn, tay phải phóng một nắm Mai Hoa châm, bảy viên đạn hoàn đánh vào bảy đại huyệt trên người Không Không Nhi, Mai Hoa châm thì đánh vào hai mắt y, vì khoảng cách rất gần, Mai Hoa châm lại nhẹ, so với đạn hoàn lại không hề có tiếng động, càng khó đề phòng.
Mới rồi Đậu Tuyến Nương dùng ba viên đạn hoàn đánh Tinh Tinh Nhi, nàng đoán cho dù bản lĩnh của Không Không Nhi cao gấp đôi sư đệ thì nhiều nhất cũng có thể tránh được bảy viên đạn hoàn, còn nắm Mai Hoa châm nhất định sẽ đánh mù mắt y.
Không Không Nhi kêu lên "Công phu ám khí hay quá?", thân hình xoay một cái, lam quang chớp mau, chỉ nghe tiếng leng leng kéo dài, kế có một tràng tiếng "Ái chà, ối chao" vang lên. Bảy viên đạn hoàn như sao băng bay ra bốn phía, Đậu Lệnh Khản vung một chiếc kim bài đánh rơi đạn hoàn bay tới trước mặt y xuống đất, Đậu Lệnh Phù, Đậu Lệnh Sách đứng hai bên cũng không bị thương, nhưng ngũ đệ Đậu Lệnh Trạm của y lại bị đạn hoàn đánh trúng đùi còn có hai tên đầu mục khác bị thương càng thê thảm hơn, bị đạn hoàn đánh vỡ đầu.
Không Không Nhi vung đoản kiếm lên cười nói "Mai Hoa châm cũng trả lại ngươi đây". Chỉ thấy trên mũi kiếm của y chớp chớp ngân quang, kết thành một quả cầu nhỏ, phối hợp với lam quang trên thanh đoản kiếm của y, trông rất sống động. Nguyên là tất cả số Mai Hoa châm không hình không bóng đột nhiên phóng ra ấy đều bị mũi kiếm của y hút chặt, giống như nam châm hút sắt. Thanh đoản kiếm của Không Không Nhi rung lên một cái, chỉ nghe tiếng vù vù vang lên, quả cầu nhỏ màu bạc trên mũi kiếm y vỡ nát, lại như hoa tuyết bay đầy trời phóng ra.
Đậu Tuyến Nương cả kinh thất sắc, chợt nghe Không Không Nhi kêu "Đoàn phu nhân, công phu ám khí của ngươi ta đã biết rồi, còn Du thân bát quái đao pháp cũng xin đừng tiếc chỉ giáo", tuy y miệng nói chuyện nhưng tay không hề chậm lại, lúc nói câu ấy đã liên tiếp đánh sáu bảy chiêu lợi hại, bức bách Đoàn Khuê Chương phải lùi thêm ba bước.
Đậu Tuyến Nương quát "Được, vợ chồng ta liều mạng với ngươi", rồi rút hai thanh Liễu diệp đao ra, một ngắn một dài, lập tức sấn vào tấn công Không Không Nhi.
Đậu Tuyến Nương từ nhỏ đã được cha thương yêu, tất cả bản lĩnh cơ hồ đều truyền lại hết cho nàng, bộ Du thân bát quái đao pháp này chính là tuyệt kỹ đứng đầu của nhà họ Đậu.
Chỉ thấy nàng song đao vung lên, vù vù tiếng gió, đao quang như dải lụa, lập tức vây Không Không Nhi vào giữa, nàng theo Không Không Nhi di động thật mau, quả thật chỉ thấy ánh đao, không thấy bóng người, chỉ cần Không Không nhi hơi sơ suất thì nhất định sẽ bị nàng chém trúng, để báo thù môi nhục bị bắt mất con.
Đoàn Khuê Chương thấy vợ tới giúp, tinh thần phấn chấn, bảo kiếm vung lên, kiếm quang vọt ra, giống như nước trên đê vỡ đổ xuống, cũng lập tức phản kích, Không Không Nhi dưới sự liên thủ giáp kích của vợ chồng họ, thế công đột nhiên bị chặn đứng, chỉ đành thu kiếm phòng thân, có điều áp lực mà Đoàn Khuê Chương phải chịu tuy có giảm, nhưng trong lòng y lại càng nặng nề, không ngừng kêu thầm "Xấu hổ".
Đậu Lệnh Khản thấy vợ chồng họ đã ổn định được chân trận, vừa hơi yên tâm, chợt nghe Không Không Nhi hú dài một tiếng, dột nhiên chỉ thấy kiếm khí giàn giụa, bạch quang lóa mắt, chỗ nào cũng có bóng Không Không Nhi, giống như y hóa thân làm hàng trăm hàng ngàn người, từ bốn phương tám hướng đánh tới, đổi khách làm chủ, vây vợ chồng Đoàn Khuê Chương vào giữa. Nguyên là Không Không Nhi thông minh tuyệt đỉnh, chỉ sau thời gian chưa tàn một nén hương, đã hiểu được những chỗ tinh hoa trong bộ Du thân bát quái đao pháp của Đậu Tuyến Nương, lập tức đổi thế thủ thành thế tấn công.
Du thân bát quái đao pháp của Đậu Tuyến Nương ắt phải phối hợp với bộ pháp nhẹ nhàng mau lẹ, sau đó mới có thể y theo phương vị ngũ môn bát quái, vây khốn địch nhân. Bây giờ Không Không Nhi cũng y theo phương vị ngũ môn bát quái di động giao đấu với nàng, mà khinh công của y còn nhẹ nhàng mau lẹ hơn Đậu Tuyến Nương, vì thế bất kể Đậu Tuyến Nương bước tới phương vị nào cũng bị y ngăn chặn. Y lấy một địch hai, vẫn công nhiều hơn thủ, Đoàn Khuê Chương dưới thế công như mưa sa gió táp của y, kiếm pháp cũng dần dần không thi triển được nữa.
Lúc ấy mọi người đứng ngoài, ngoài Nam Tễ Vân và Đậu Lệnh Khản, căn bản đã không phân biệt được bên nào chủ về tấn công, bên nào chủ về phòng thủ, nhưng nhìn thấy kiếm khí giàn giụa, bóng người trùng trùng, trong Tụ nghĩa sảnh giống như có hàng ngàn người ngựa đuổi nhau, ai cũng cảm thấy hơi lạnh thấu xương, kiếm phong rát mặt.
Đậu Lệnh Khản thầm kêu "Không hay", đột nhiên nổi sát cơ đưa mắt cho bọn anh em, đột nhiên đứng phắt dậy, cao giọng nói "Vương trại chủ, chúng ta cũng góp phần nhiệt náo đi!" rồi nhấc hai tấm kim bài lên, không chờ Vương Bá Thông trả lời, đã ra chiêu Tuyết Hoa Cái Đỉnh đập xuống đầu y cũng đúng lúc ấy, Đậu Lệnh Phù vươn tay ra, cũng tán công con gái Vương Bá Thông.
Vốn là hôm nay hai nhà Vương Đậu gặp nhau, Đậu gia là chủ, đôi bên đều có người trợ quyền, nếu án chiếu theo luật lệ võ lâm, Đậu gia lẽ ra phải chờ trợ quyến phân thắng bại xong, mới có thể xuống trường động thủ, nhưng Đậu Lệnh Khản thấy dấu hiệu thất bại của vợ chồng Đoàn Khuê Chương đã bộc lộ ra hết, nghĩ thầm nếu Không Không Nhi đắc thắng xong lại tiến hành vây đánh, nhất định lành ít dữ nhiều, chẳng bằng chụp lấy thời cơ để may ra thủ thắng.
Nên biết nếu Đậu gia đánh một trận mà thua, sẽ phải rút khỏi lục lâm, thậm chí không giữ được tính mạng, Đậu Lệnh Khản làm sao cam tâm? Vì thế chỉ còn cách bất kể thân phận thủ lĩnh lục lâm, ra tay đánh trước.
Đậu Lệnh Khản tự cậy võ công cao cường hơn Vương Bá Thông, còn con gái Vương Bá Thông thì càng không cần nói tới. Chỉ cần bắt sống được cha con y thì cho dù Không Không Nhi bản lĩnh có cao cường hơn cũng không làm gì được. Hai anh em y đồng thời xuất thủ, Đậu Lệnh Khản kim bài vừa đập xuống, chợt nghe Đậu Lệnh Phù gào thảm một tiếng, bạch quang chớp lên, một cánh tay đã bị thiếu nữ kia chém đứt tới nách, thiếu nữ kia cười nói "Đậu bá bá, diệt nữ lần đầu tới nhà của người, người lại khoản đãi như thế không phải quá đáng sao? Lễ phải có đi có lại, xin thứ lỗi cho điệt nữ ngông cuồng!". Tiếng tới người tới, Đậu Lệnh Khản vung kim bài đón đỡ, chỉ nghe một tràng tiếng chặt vàng chém ngọc vang lên, trong chớp mắt giao thủ ấy, đoản kiếm của thiếu nữ kia đã đâm mười bảy mười tám nhát vào tấm kim bài!Đậu lệnh Khản đứng đầu Đậu gia ngũ hổ, thân là thủ lĩnh lục lâm, bản lĩnh cao cường quả thật không phải tầm thường, nhưng bị thiếu nữ đánh rát, tuy chưa bị thương cũng phái liên tiếp lùi lại. Đậu Lệnh Phù tức giận gầm lên một tiếng, không kịp băng bó vết thương, một tay vung đao xông tới chém xuống. Đậu Lệnh Thân, Đậu Lệnh Sách, Đậu Lệnh Trạm cũng rút binh khí ra, hình thành cục diện Đậu gia ngũ hổ vây đánh cha con Vương Bá Thông.
Thiếu nữ kia cười nói "Con bồi tiếp mấy vị bá bá họ Đậu cho, cha, cha ngồi xuống xem trò đi", đoản kiếm ra chiêu Chỉ Thiên Hoạch Địa, bên trái đâm Đậu Lệnh Thân, bên phải chém Đậu Lệnh Trạm, Đậu Lệnh Trạm vừa bị đạn hoàn đánh vào cổ, chuyển động không nhanh nhẹn, bị thiếu nữ kia chém xuống gối, đã đau lại càng đau, la thảm một tiếng ngã lăn xuống đất, vòng vây bị khuyết một chỗ. Vương Bá Thông khệnh khạng ngựa lớn đao vàng bước qua ngồi xuống chiếc ghế bành bọc da hổ đặt giữa Tụ nghĩa sảnh ngày thường Đậu Lệnh Khản vẫn ngồi, hô hô cười nói "Thật là con nghé mới sinh không kinh gì cọp, được, để cha ngồi xem nhiệt náo, Yến nhi, ngươi phải cẩn thận đấy!".
Đoàn Khuê Chương thấy Đậu gia ngũ hổ bất kể thể diện, tạo thành cục diện như thế, trong lòng thầm thở dài, trường kiếm vung lên một cái nhảy ra khỏi vòng chiến, kêu lên "Không Không Nhi, ta nhận thua. Tuyến Nương, chúng ta đi thôi".
Vốn là vợ chồng họ liên thủ tấn công thì ít nhất cũng còn đấu được với Không Không Nhi nửa giờ nữa, nhưng trong tình hình này, Đoàn Khuê Chương còn lòng dạ nào mà đánh?
Đậu Tuyến Nương trong lòng rúng động, quả thật tiến thoái lưỡng nan, theo chồng hay theo anh, nhất thời ngần ngừ không quyết. Bên kia năm người anh của nàng đang đến lúc sinh tử quan đầu, bên này, chồng nàng đã đặt chân tới bậu cửa, nếu mình không đi với y thì mười năm anh nghĩa vợ chồng, hôm nay là ngày vĩnh quyết.
Không Không Nhi hô hô cười rộ, thu đoản kiếm vào tay áo cao giọng nói "Đội ơn đã nhường nhịn, sau ba ngày nữa ta sẽ chờ ở quán Thanh hư trên núi Ngọc Thụ tại Lương Châu, hiền phu phụ cứ tới để đón lệnh lang!
Đậu Tuyến Nương đã nói trước, nếu thua thì từ nay không quản tới chuyện nhà nữa, Không Không Nhi trong câu ấy cũng không nhắc lại, Đậu Tuyến Nương là nữ hào kiệt, làm sao không nghĩ tới hai chữ "Tín nghĩa"? Trong chớp mắt ấy, tuy giống như bị tên sắc xuyên vào tim, nhưng rốt sau cùng thu hai thanh Liễu diệp đao về, loạng choạng chạy ra cửa, chỉ thấy hai mắt tối sầm, trời xoay đất chuyển, không dám nhìn các anh một cái, Đoàn Khuê Chương quay đầu nhìn thấy nàng lảo đảo sắp ngã, vội vàng đỡ nàng, chạy mau xuống núi.
Không Không Nhi cười nói "Vương đại ca, tới lượt ta làm nhiệt náo rồi. Hô hô, giỏi, điệt nữ giỏi lắm, kiếm pháp hay lắm! Ta thấy không cần mười năm nữa, kiếm pháp của nó cũng sẽ đuổi kịp ta thôi!". Vương Bá Thông nói "Huynh đệ, ngươi lại khen con nhãi này quá lời rồi ngươi làm thúc thúc, cũng nên chỉ giáo thêm cho nó mới phải!". Không Không Nhi nói "Được, chỉ là công phu còn kém một chút, ồ, nhát ấy phái chém chậm một chút, chờ địch nhân tới mới chém vào mạch môn y, ồ, nhát ấy lại lệnh về bên phái rồi, được, mau lên, nhát ấy phai ra chiêu Tinh Hải Phù Tra, tiếc quá, tiếc quá".
Đúng là:
Mời khách thần thâu cao thủ tới, Phục hổ hàng long lúc nói cười.
Muốn biết chuyện sau thế nào, xin nghe hạ hồi phân giải.
← Hồi 10 | Hồi 12 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác