Vay nóng Tinvay

Truyện:Vô ảnh trích tinh - Hồi 14

Vô ảnh trích tinh
Trọn bộ 33 hồi
Hồi 14: Đông Ma Ưu Ái Trao Bí Kỹ - Xóa Tan Nghi Ngờ Nhận Trọng Trách
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-33)

Siêu sale Shopee

Gã mỗi lúc một thêm nôn nao, dù biết rằng phần gã, để vượt qua dù chỉ là di chuyển đi men theo phần ngoài của trận đồ lợi hại, cũng phải mất chí ít đâu như là bảy tám ngày, thì lão Hải Ma mạo hiểm chỉ mới ba hoặc bốn ngày. Gã tự khấu trừ một ngày là khoảng thời gian gã đã bị ngất, sau đó tự tỉnh lại - dĩ nhiên là chưa thể quả quyết lão đã bị lâm nguy.

Tuy nhiên, cũng tự gã nghĩ thêm, nếu lão thật sự lâm nguy thì ba hay bốn ngày quả là thời gian đáng kể, để khi chẳng kịp có ai ứng cứu thì hậu quả luôn là khó lường.

Nghĩ đến đây gã tự quyết định: "Truy tìm hạ lạc của La dưỡng phụ là hành vi ta không được lẩn tránh hoặc phó giao cho người. Ta cứ mạo hiểm thêm phen này nữa vậy".

Gã lập tức lo toan mọi chuẩn bị.

Một đoạn dây rừng như lần trước. Một số vật thực đủ cho gã ăn và dùng trong khoảng thời gian dài. Điều này thì không thiếu do lão Hải Ma tích trữ nhiều quá mức cần thiết. Và lần này gã còn may mắn có thêm một bầu dã tửu mang theo, cũng là thứ rượu do lão Hải Ma tự cất lấy.

Xong phần chuẩn bị là đến việc định hướng, vì chủ ý của gã không phải thoát trận mà là đi xuyên qua để truy tìm, chí ít là một trong hai nhân vật: dưỡng phụ gã và lão Hải Ma.

- Tất cả đã chu tất.

Gã dõng dạc tự lên tiếng. Vừa khích lệ vừa làm cho bản thân thêm dũng lực thực hiện và tiến hành mạo hiểm.

Nhưng gã chưa kịp đi đã nghe thanh âm giọng nói của lão Hải Ma đột ngột vang lên:

- Ngươi chuẩn bị đầy đủ thế kia là toan mạo hiểm vì lão phu?

Gã giật mình, quay về phía phát thoại và thêm bàng hoàng vì không ngờ nhìn thấy lão Hải Ma trong một bộ dạng thật thê thảm đến vậy. Gã vội chạy đến:

- Lão tiền bối đã lâm đại địch? Bản lãnh như lão tiền bối, liệu địch nhân có thể là ai, cao minh hơn để gây cho lão tiền bối đủ các loại thương tích thế này?

Y phục toàn thân của lão Hải Ma không chỉ rách tươm, mà còn bộc lộ nhiều chỗ trên da thịt đủ các loại huyết tích lớn nhỏ, may mà tất cả đã tự khô, lão vươn tay chộp bầu dã tửu được gã mang theo:

- Đâu chỉ là nhiều thương tích mà thôi. Lão phu còn lâm cảnh đói khát đích thị là lần đầu được nếm mùi.

Chờ lão tợp rượu xong, gã trao ngay cho lão một ít vật thực:

- Lão tiền bối an toàn quay về là tốt rồi, xin cứ ăn cho lại sức đã, sau đó tha hồ nói.

Lão Hải Ma vốn thực tính nên không khách sáo, cứ vừa ăn vừa nói:

- May mà ngươi chưa bắt đầu khởi hành. Nếu không phần của ngươi là vong mạng, nhất định vô khả quay lại như lão phu. Vì một mình ngươi liệu đối phó nổi một bầy đoàn dã nhân đông cả một trăm chăng? Đấy là chưa nói còn phải giữ sao cho bản thân đừng bị lạc hướng ở giữa trận. Hầu lúc muốn quay lại vẫn đủ tỉnh táo quay về thật đúng hướng.

Gã hoang mang ngỡ ngàng:

- Địch nhân gây thương tích cho lão tiền bối chỉ là dã nhân? Chúng lợi hại như thế thật sao?

Lão cười sầu muộn:

- Chúng di chuyển trên các cành cây vì nhanh nhẹn nên rất lợi hại. Đã vậy chúng xuất hiện tứ phía. Và nếu như lão phu tận lực đối phó thì đâu đến nỗi. Nhưng nghiệt ngã thay lão phu còn phải lo giữ phương hướng, nhất là cứ lo ngộ nhỡ bị trận đồ biến hóa gây khốn, thì mạng già này đúng là hưu hỉ. Thế là bị lũ dã nhân tha hồ cấu xé giằng co, mất hết mọi thức ăn thức uống đã thận trọng mang theo. Còn giữ được mạng để quay về là may lắm rồi.

Gã thở dài lo cho La dưỡng phụ:

- Nghe thế này, vãn bối lại mong La dưỡng phụ đã tự lẩn thoát theo trận đồ phía chính diện. Ngược bằng nhược lại, a..., rất có thể La dưỡng phụ đã táng mạng từ lâu vào tay lũ dã nhân.

Lão nhân cũng gật đầu tán đồng:

- Lũ dã nhân nhờ nghe tiếng động, nhất là ngửi được mùi khác lạ, biết không phải đồng loại của chúng. Thế là khi phát hiện, chúng bộc lộ dã tính sẵn có. Lão phu cũng mong La tiểu lão đừng lâm phải thảm họa ấy.

Gã chợt vòng tay thi lễ:

- Vãn bối xin cáo biệt. Cũng mừng là còn có lão tiền bối ở đây, để mai hậu có thể gặp lại, hầu phúc đáp những gì vãn bối sẽ thực hiện như đã hứa.

Lão Hải Ma xua tay ngăn giữ lại:

- Lão phu không có ý làm chậm cước trình, hoặc ngăn không cho ngươi bắt đầu tìm kiếm tung tích La tiểu lão. Nhưng hãy tạm nán lại vài ngày nữa. Kẻ có nghĩa khí như ngươi, nhất là đã tỏ ra lo lắng cho lão phu, đáng được nhận trước phần ngươi được hưởng. Lão phu có một pho chưởng, dĩ nhiên không phải công phu sở học Đông Doanh, chỉ tình cờ lão phu thủ đắc, quyết trao tặng cho ngươi.

Gã cũng không chờ diễn biến này:

- Vậy thì là công phu gì? Xuất xứ ở môn phái nào? Có đủ lợi hại để đáng bỏ công luyện chăng?

Lão nhân bảo:

- Do lão phu đã thử luyện qua nên tạm nhận định là đủ lợi hại, nhất là đối với kẻ chỉ mới đạt độ hai mươi năm công phu tu vi, là chỗ nội lực đã được lão phu ban truyền cho ngươi. Kỳ dư, do hỏa hầu ngươi chỉ có thế, dù miễn cưỡng luyện các loại công phu cao minh nào khác, thì kết quả chỉ là lợi bất cập hại. Ngươi đã nghe nói đến Vô Ảnh môn bao giờ chưa? Môn phái này theo lão phu biết thì đã bị tuyệt diệt từ lâu. Nhờ tình cờ lão phu được đặt chân đến chỗ táng thân của Môn chủ Vô Ảnh môn, nên phát hiện toàn bộ kho Thiên Thủ Vô Ảnh chưởng. Có vẻ như ngươi cứ toan nói gì, những mấy lần thì phải?

Gã thừa nhận:

- Chỉ vì vãn bối không chỉ được nghe nói về Vô Ảnh môn mà còn may mắn có một lần cùng giao dịch với Hà Ngộ Thân, hậu nhân duy nhất còn lại của môn phái này, nhân đó được đền đáp bằng ba thức cũng từ pho Thiên Thủ Vô Ảnh chưởng.

Lão nhân vừa kinh ngạc vừa cười buồn:

- Thật vậy ư? Khiến lão phu bị bất ngờ do không muốn truyền cho ngươi loại công phu ngươi đã biết. Thế còn Hàng Hà Thái Cực quyền thì sao? Đây là tuyệt kỹ của Thái Cực phái, nghe đâu cũng là tuyệt tích ngót nghét sáu bảy mươi năm gì đó.

Gã giật mình và động tâm:

- Xin đừng trách vãn bối tham. Sao lão tiền bối không chỉ điểm cho vãn bối cả hai? Vì như đã nói, vãn bối chỉ võ vẽ biết có ba thức trong số toàn bộ pho Thiên Thủ Vô Ảnh chưởng mà thôi.

Lão phì cười:

- Cho dù ngươi không tham thì bây giờ ngươi đang tự đưa mình vào tình thế, đúng như câu nói dục tốc bất đạt. Huống hồ đây là hai công phu có xuất xứ và có đường lối sở học cơ hồ hữu biệt. Thà ngươi luyện một, đạt đến tinh còn hơn kiêm luôn cả hai không thể nào cùng lúc thấu triệt.

Gã khăng khăng nài nỉ:

- Vãn bối tự biết thế nào là cơ hội hoặc gây bất lợi cho bản thân. Xin lão tiền bối cứ cho toại nguyện.

Lão nhân đành đáp ứng:

- Vậy thì để xem ngươi có những thành tựu như thế nào. Đấy là chưa nói, có thể vì việc này ngươi phải lưu lại lâu hơn so với đã định.

Gã vẫn tỏ ra háo hức và còn có vẻ thêm phấn khích:

- Bình sinh vãn bối chưa từng bái sư, thế nên cũng chưa được bất kỳ ai chỉ điểm cho công phu nào vẹn toàn. Nay đã có cơ hội, vãn bối quyết chẳng bỏ qua, rất tự tin sẽ đạt thành tựu và biết đâu sẽ chỉ trong thời gian rất ngắn.

Điều này thì gã đúng. Bởi chỉ qua ngày hôm sau, chính lão nhân cũng phải kinh ngạc kêu:

- Ngươi cứ như bọt bể được cơ hội thấm nước, đã thấm nhanh lại còn chứng tỏ như chẳng biết bao nhiêu là đủ? Dù vậy lão phu cũng thành tâm khuyên ngươi, dục tốc bất đạt, hãy luôn ghi nhớ câu nói đó và đừng bao giờ luyện quá lực.

Gã chợt tỏ ra khiêm tốn lạ:

- Hoặc là vãn bối quả thật chưa có cơ hội luyện đủ các công phu tương xứng với thực lực? Vì nếu vãn bối tự nhận định không lầm, thì nội nguyên chân lực bản thân quyết chẳng phải chỉ có hai mươi năm công phu tu vi, là nội lực được lão tiền bối ưu ái trao truyền. Trái lại phải có sẵn ngần ấy chân nguyên nội lực tương tự.

Lão nhân cười cười, tỏ ý thương hại gã:

- Điều đó chỉ đáng được lão phu tin, khi ngươi thừa nhận một là đã có minh sư truyền thụ, và hai là vì thế nên ngươi có bản lãnh che giấu thân thủ bản lãnh bản thân, đến độ kể cả lão phu cũng không phát hiện. Nhưng lão phu quả quyết không thể có chuyện đó. Vì cớ ngay ngày đầu ngươi đột ngột đặt chân đến đây, cứ qua dạng thái quá mệt đến kiệt lực của ngươi, lão phu cũng đã biết bản lãnh ngươi, kể cả nội lực hỏa hầu của ngươi tệ như thế nào.

Gã vội hỏi, với thái độ như thể nếu không kịp hỏi thì e rằng sau này chẳng thể và chẳng biết hỏi ai khác:

- Vậy giải thích thế nào với một thực trạng, là từ nội thể vãn bối vẫn thi thoảng kích phát và xuất hiện một luồng nhiệt khí dũng mãnh, không hề kém so với lúc vãn bối tiếp nhận nội lực được lão tiền bối trao truyền?

Lão Đông Ma tỏ ra nghi hoặc:

- Ngươi nói thật đấy chứ? Nhưng thôi, không phải đáp, hãy để lão phu tự xem qua khắc rõ.

Đoạn lão điềm tĩnh dùng một tay, chậm rãi vừa sờ nắn vừa thám sát khắp các kinh mạch của gã:

- Rõ rồi. Giờ nói đi, thoạt tiên ngươi phát giác ở nội thể ngươi xảy ra hiện trạng này như thế nào hoặc là vào lúc nào?

Gã ngập ngừng và hoang mang kể lại:

- Đấy là lúc vãn bối chỉ mới lên mười bốn, sở dĩ vãn bối vẫn nhớ vì đó là thời điểm lần đầu, La dưỡng phụ đưa vãn bối đến một nơi lưu ngụ mới, buộc phải ly khai Lạc Dương thành và cần lẩn trốn mụ Mộng Cô. Và ở chỗ lưu ngụ mới, vãn bối vì quyết tìm một nơi thật kín để tự luyện võ công nhưng không để cho La dưỡng phụ phát hiện. Thì tình cờ vãn bối nhìn thấy một chùm hoa nhỏ, sắc xanh nhạt tợ ngọc lưu ly. Nên nhớ, khi ấy vãn bối chỉ mới mười bốn tuổi, rất hiếu kỳ, thế là vãn bối tiến lại gần, không chỉ để ngắm chùm ngọc hoa mà còn sờ mà ngửi hít. Và rồi xảy ra hai hiện tượng kỳ lạ, một là toàn thân vãn bối tự ngầy ngật thế nào ấy và hai là chùm ngọc hoa chợt héo tàn dần, rất nhanh, như thể bị luộc trong nước sôi.

Lão nhân chợt tỏ ra bồn chồn lạ:

- Sau đó thì sao? Há lẽ chỉ vì thế, sau này tự nội thể ngươi phát sinh luồng nhiệt khí chỉ thi thoảng tái hiện?

Gã vừa cười gượng vừa lắc đầu:

- Vãn bối đâu đã quả quyết luồng nhiệt khí phát sinh là có nguyên nhân từ chùm ngọc hoa. Duy có điều là từ hôm đó trở đi, đích thực là từ nội thể vãn bối thi thoảng phát sinh hiện trạng kỳ lạ ấy. Mãi sau này, khi có cơ hội hỏi La dưỡng phụ, vãn bối mới được minh bạch, nhân vật luyện võ công nào cũng tự luyện thành luồng nhiệt khí, gọi là nội lực, và nội lực càng thâm hậu khi nào luồng nhiệt khí nội thể cũng càng trở nên dũng mãnh tương tự.

Lão bỗng hỏi:

- Ngươi có luyện theo bất kỳ nội công tâm pháp nào chăng?

Gã tiếp tục lắc đầu:

- Điều đó thì chưa. Dù rằng vãn bối đã biết bất kỳ nhân vật võ lâm nào cũng cần am hiểu nội công tâm pháp. Nhưng cần để làm gì thì vãn bối không biết. Huống hồ đối với vãn bối thì dù có hay không có nội công tâm pháp cũng không can hệ. Thế nên vãn bối vẫn nghĩ ắt hẳn bản thân không cần.

Lão Hải Ma Tinh Tử liền thở ra:

- Thảo nào ngươi dù tình cờ có sẵn một luồng chân lực nội thể khá thâm hậu, nhưng không biết cách vận dụng. Nhất là ngươi kiệt lực vì mệt. Lẽ ra ngươi có thể tự tọa công điều nguyên, nếu như ngươi am hiểu bất kỳ một loại tâm pháp nội công nào đấy.

Gã mơ hồ hiểu:

- Có thể tự điều nguyên để nhanh chóng khôi phục ư? Nghĩa là dù không có linh đan bồi nguyên cũng còn cách tự khôi phục nguyên trạng? Chỉ bằng vào tâm pháp nội công không thôi ư? Nếu vậy, liệu lão tiền bối có thể chỉ điểm một loại tâm pháp nào đấy cho vãn bối được không?

Lão phì cười:

- Nếu như không biết rõ tính tình của ngươi nhờ mấy ngày qua được ở gần nhau, ắt lão phu vẫn cho đấy là ngươi giả vờ, theo bản tính luôn giảo hoạt của ngươi. Nhưng vì đã biết ngươi đang rất thành tâm. Được, lão phu xin nói thế này. Là mỗi người chỉ được luyện theo một loại tâm pháp nội công duy nhất và hầu hết là luyện theo tâm pháp được chân truyền từ xuất thân môn phái của bản thân. Ngươi hiểu ý lão phu chăng? Rằng là tuy mỗi một môn phái đều có các loại nội công tâm pháp khác nhau, nhưng ở mỗi phái chỉ có một tâm pháp duy nhất. Và tâm pháp này phải được chân truyền. Nghĩa là nếu không có biệt lệ thì tâm pháp của mỗi phái không được lạc truyền cho ngoại nhân.

Gã hiểu thêm được một ít, dù hãy còn mơ mơ hồ hồ:

- Ý muốn nói lão tiền bối quyết không truyền sở học Đông Doanh cho vãn bối, kể cả nội công tâm pháp cũng vậy? Cũng có nghĩa là nếu vãn bối muốn có một tâm pháp nào đấy để luyện, thì nhất định không thể không xin đầu nhập vào một bang, môn phái nào đấy?

Lão Đông Ma cười vui hơn:

- Dù vậy, vẫn may cho ngươi là lão phu có thể truyền thụ một tâm pháp nội công giúp ngươi toại nguyện.

Gã giật mình ngỡ ngàng:

- Phải chăng đây là biệt lệ như lời lão tiền bối vừa nói?

Lão bảo:

- Không phải. Vì thủy chung lão phu chẳng thể phá lệ truyền thụ sở học Đông Doanh cho ngươi. Nhưng lão phu vẫn bảo ngươi may mắn, vì ngoài Hàng Hà Thái Cực quyền hôm qua đã chỉ điểm, lão phu còn tình cờ đắc thủ tâm pháp nội công cũng của phái Thái Cực. Đấy sẽ là tâm pháp nội công lão phu quyết thành toàn thêm cho ngươi.

Gã vỡ lẽ, nhưng thay vì mừng thì chợt hỏi:

- Phái Thái Cực đã tự thoái ẩn tuyệt tích có ngoài sáu mươi năm. Vì cớ gì lão tiền bối có cơ hội thủ đắc hầu hết các tuyệt kỹ của phái này?

Lão Đông Ma nhún vai:

- Lão phu dù thâm tâm không muốn thì cũng đã lỡ thành danh là Đông Ma. Thế nên có một lần tình cờ, lão phu mục kích một cảnh trái tai gai mắt, một kẻ là bào đệ lại nhẫn tâm lập mưu ám hại chính bào huynh cốt nhục của hắn. Chỉ tiếc, lúc lão phu phát hiện thì quá muộn, đành lấy oai Đông Ma, dọa cho kẻ tán tậm lương tâm phải bỏ chạy, với ước mong sẽ kịp cứu mạng cho nạn nhân. Nào ngờ y vẫn chết, còn may là kịp thều thào nói với lão phu vài câu, một là y tin tưởng giao phó tất cả các tuyệt kỹ Thái Cực cho Đông Ma lão phu, hai là nhờ lão phu nếu tìm thấy ái nữ của y thì xin giao hoàn các tuyệt kỹ đã nhận. Nhưng, như ngươi đã biết, phần thì lão phu đâu phải lúc nào cũng được tùy tiện ly khai chốn này, phần thì chẳng biết tính danh của nạn nhân là chi. Thế nên dù rất muốn vẫn không biết ai là ái nữ của y, để tìm và để thực hiện lời y đã trối. Thôi thì cứ để như lão phu giao phó lại việc này cho ngươi. Và đừng áy náy nếu như lão phu vẫn dám chỉ điểm sở học ấy cho ngươi. Bởi ngươi nếu không được luyện thì bản lãnh đâu để tìm người cần tìm? Há lẽ lão phu là hạng vô lương, cố tình phó giao một việc kể như khá hệ trọng cho một kẻ vẫn hoàn toàn vô dụng là ngươi ư?

Gã lại hỏi:

- Ngoài các tuyệt kỹ của phái Thái Cực, nạn nhân không phó giao thêm điều gì cho lão tiền bối nữa ư? Một vật gì đó chẳng hạn?

Lão động tâm:

- Ngươi muốn ám chỉ điều gì? Nói rõ xem nào?

Gã nói về Vạn Niên Sâm Vương, một vật mà theo lão Bạch, phụ thân của một giai nhân được gọi là Bạch tiểu thư, đã từng tuyệt tích cùng với sự thoái ẩn của Thái Cực phái sáu mươi năm trước:

- Vãn bối chỉ muốn giúp La dưỡng phụ sớm khôi phục nguyên trạng, thế nên không thể không cần thậm chí chỉ là một mẩu nhỏ Sâm Vương Vạn Niên.

Lão Hải Ma nhăn thêm vầng trán vốn dĩ đã nhăn nheo theo thời gian, đang đè nặng niên kỷ xấp xỉ bách tuế của lão:

- Nói như vậy, nạn nhân lúc trăn trối có đề cập đến một địa danh mà thoạt nghe, lão phu quả thật chẳng rõ có ý tứ là gì. Là Lãnh Đại lâm.

Gã cũng nhăn mày cau mặt:

- Lãnh Đại lâm? Vãn bối chưa nghe bao giờ. Dù vậy vẫn có thể hiểu đấy là nơi đang cất giấu nhiều bí ẩn nữa của phái Thái Cực, Vạn Niên Sâm Vương chăng?

Lão nhún vai một lần nữa:

- Đúng hay sai thì tùy ngươi sau này muốn tìm hiểu hư thực thế nào cũng được. Vì rằng lão phu đã quyết phó giao toàn bộ những gì có liên can cho ngươi, hãy hành động thế nào miễn tốt nhất cho Thái Cực phái là được. Còn đây là tâm pháp nội công Thái Cực phái.

Cuối cùng thì gã phải lưu lại thêm cạnh lão Hải Ma Tinh Tử những mười ngày nữa, để không chỉ được truyền thụ tâm pháp nội công của phái Thái Cực, mà còn nhiều công phu khác cũng của phái này.

Và khi đã đến lúc giã biệt, gã nói:

- Có nghĩa là vãn bối đã nghiễm nhiên trở thành truyền nhân duy nhất của phái Thái Cực, đồng thời cũng nối tiếp Hà Ngộ Thân, đảm nhận cương vị hậu nhân độc nhất của Vô Ảnh môn. Vậy lão tiền bối có nghĩ vãn bối nên chọn một danh xưng cho thật xứng hợp, thay cho La Từ Thông không hề là tính danh thật của vãn bối?

Lão bảo:

- Theo lão phu ngươi vẫn nên giữ tính danh ấy. Bất quá chỉ thêm một ngoại hiệu tùy ngươi chọn.

Gã gật đầu:

- Nếu là Vô Ảnh Trích Tinh La Từ Thông thì nghe như thế nào?

Lão cười:

- Ngươi muốn ám chỉ thuật tài diệu thủ sẽ ngày càng trở nên cao minh ư? Thì lão phu đã bảo cứ tùy ý ngươi rồi. Hãy sử dụng nếu ngươi thích, miễn sao danh phải phù thực, nghĩa là ngươi đừng nên xao lãng việc khổ luyện công phu.

Gã cũng cười theo:

- Vãn bối đã có thuật ẩn thân học ở Đông Doanh, nay lại có thêm Thiên Thủ Vô Ảnh chưởng và cước bộ Thái Cực quyền Hàng Hà, lẽ nào không thể kết luyện để đạt thành thân thủ vô ảnh? Xin cáo biệt và nhân đây xin được phô diễn một ít thân thủ vô ảnh do vãn bối vừa lĩnh hội nghĩ ra. Mong được lão tiền bối sau này chỉ giáo khi tái ngộ.

"Vút!"

Gã lắc vai biến mất, là một thân thủ quá nhanh khiến cho lão Hải Ma Tinh Tử dù đang tận mắt mục kích, cũng chỉ biết há hốc mồm kinh ngạc nhìn theo:

- Tư chất của gã thật thông tuệ!! Nhưng để sớm đạt bản lĩnh này nhất định không thể không kể đến chùm ngọc hoa gã đã tình cờ hưởng dụng. Đấy là loại kỳ hoa dị thảo gì?

*****

Gã đến phái Thanh Thành dâng bái thiếp. Và hiện là lúc gã đang chờ một tác động nhất định, thế nào cũng có phản ứng từ phái Thanh Thành.

Nhưng tác động không xảy ra đủ to tát như gã mong đợi. Bởi chỉ có một đệ tử của phái Thanh Thành vừa xa lạ, vừa có niên kỷ xấp xỉ gã cùng xuất hiện với lão còm nhom hom hem lúc nãy đã nhận bái thiếp của gã mà thôi.

Đã vậy, nhân vật đệ tử của phái Thanh Thành cứ một mực nhỏ nhẹ đối thoại với gã:

- Huynh đài là người đưa bái thiếp, Vô Ảnh Trích Tinh La Từ Thông? Thật thất lễ là đệ chưa nghe danh xưng này bao giờ, thế nên thật tình là chẳng dám làm phiền hoặc gây kinh động đến các thúc bá, đều vì có việc hệ trọng nên đang cùng Chưởng môn nhân mật bàn. Huynh đài nên đợi đến dịp khác được không?

Gã bối rối thầm nghĩ, phải chi kẻ đối diện cứ tỏ ra hống hách và khinh miệt gã thì hay biết bao. Đằng này đối phương vẫn hòa nhã lễ độ, nếu gã gây sự thì từ sai đến chí sai. Thế là gã đành nhận bái thiếp lại:

- Tại hạ chỉ xin được minh bạch thêm, phải chăng vì không nhận ra tại hạ là người từng quen biết nên Tra Thái Tú tiền bối xem thường, bảo các hạ phải thoái thác thế nào đấy, miễn có thể xua đuổi tại hạ đi khỏi quý phái là được?

Môn quy của phái Thanh Thành đích thực không thể chê vào đâu, vì nhân vật đối diện gã vẫn lễ độ nhã nhặn.

- Tuyệt đối không hề có chuyện đó. Huống hồ Tra tam sư bá đang cùng các trưởng bối nghị bàn, đệ có thân phận thấp kém, bất quá chỉ dám gây kinh động nếu như được biết hoặc nhận biết huynh đài là cao nhân hữu danh. Nhưng tiếc thay, thật tình đệ chưa hề biết huynh đài. Một lần nữa, xin lượng thứ.

Gã rủa thầm. May cho hắn là gã không phải dạng hồ đồ hoặc vì quá hung dữ nên sẵn sàng phát tác vì bất kỳ một cớ nhỏ nhặt nào. Dù vậy hắn vì có chủ ý riêng nên đành nói lời cáo biệt:

- Vậy tại hạ không dám làm phiền nữa. Cáo biệt.

Nhưng gã đi không xa.

Gã chỉ tìm chỗ tạm ẩn thân chờ trời tối. Gã đã xử sự đường đường chính chính, dâng bái thiếp xin được diện kiến lão Tra, nay vì không toại nguyện thì gã đành dùng hạ sách, trở lại với nghiệp dĩ là đạo chích để lẻn đột nhập và tìm cho gặp lão Tra.

Bầu trời đêm luôn thích hợp. Gã nương theo bóng đêm ung dung thượng sơn.

"Vút!"

Bất chợt, tâm cơ gã tự máy động. Và theo bản năng, tuyệt đối không do chủ ý, gã lập tức lách người và tìm một chỗ thật khuất để ẩn nấp.

Nhưng sau đó, khi gã nghe ngóng và nhận định rằng xung quanh không có gì nguy hiểm, thậm chí đến một dấu hiệu khả nghi nhỏ cũng chẳng có, gã tự cười thầm rằng gã vẫn còn nguyên vẹn tính thận trọng, đến độ cứ lo lắng hảo, sợ cái bóng của chính gã, và rằng gã đừng quên, bản lãnh gã giờ đã khác xưa, có thể bảo mọi người nên sợ gã chứ không phải ngược lại. Thuật ẩn thân của gã lúc này đã tinh thông hơn trước vài ba bậc, lại còn thêm là đã luyện được một thân thủ vô ảnh. Thế nên, cho dù có bất luận ai cũng thi triển thuật ẩn thân tương tự để dò xét ngược lại gã, thì chỉ cần gã luôn nhớ để vận dụng yếu quyết đã do lão Hải Ma Tinh Tử, vốn là Minh chủ cũng là đệ nhất cao thủ Đông Doanh chỉ điểm, ắt hẳn gã không lo bị nhân vật cũng dùng thuật ẩn thân tương tự phát hiện gã.

Nào ngờ vừa nghĩ đến đây gã tự giật mình, tự nhớ lại để rồi tự hỏi vì sao lúc nãy tâm cơ gã đã tự máy động? Và sự thật thì thế nào? Chẳng có một nguy hiểm nào cả, đến một dấu hiệu khả nghi cũng không. Thế nhưng tâm cơ gã vẫn đột ngột máy động. Điều này lý giải sao đây? Trừ phi...

Và gã nghe lạnh hết người, tự bắt bản thân phải nấp thật yên để rồi chính gã bắt đầu vận dụng yếu quyết, là hành vi duy nhất nếu muốn mong minh bạch, xem có phải gã đang bị nhân vật nào đó cũng dùng thuật ẩn thân, cùng xuất xứ Đông Doanh ngấm ngầm bám theo gã hay không.

Tuy sau một lúc khá lâu vận dụng yếu quyết ấy và vẫn không phát hiện gì, nhưng nhờ đó gã chợt vỡ lẽ và minh bạch thêm một điều. Đủ để gã hiểu vì sao khi nãy tâm cơ gã máy động. Đấy là thân thủ bản lãnh cũng như nội lực gã giờ đã cao minh hơn, nên dù tự bản thân không hề vận dụng thì yếu quyết ấy đã do được gã lĩnh hội đến tinh thông, đã nghiễm nhiên trở thành một trong những bản năng của gã, vì thế đã tự phát động hoàn toàn ngoài chủ ý của gã.

Suy nghĩ đến đây gã tự kết luận. Thứ nhất, đang có người dùng cũng thuật ẩn thân ấy để ẩn nấp đâu đây; thứ hai, bản thân gã kể từ nay nên cảnh giác hơn, nhất là đối với những lúc như thế này, gã đang có những hành động dù muốn dù không vẫn bị mọi người xem là ám muội.

Thế là gã cố tình ẩn nấp lâu thêm một lúc nữa. Mãi đến quá canh ba, vì không thể chờ đợi thêm gã đành tiếp tục hành trình và dĩ nhiên là luôn cẩn trọng vận dụng yếu quyết ấy.

Gã di chuyển, thoạt đi thoạt dừng, nhẹ và thần tốc như một bóng u linh. Đồng thời cứ canh cánh trong lòng, là cớ sao gã cũng có mãi cảm giác như quanh đây còn có thêm ai nữa, tịnh chẳng phải chỉ có một mình gã.

Dù vậy, cuối cùng gã cũng an toàn thượng sơn, chỉ bị bất ngờ vì trước mắt gã, thấp thoáng ẩn hiện trong màn trời đêm, dù tối đen nhưng trong vắt như pha lê, do được muôn ngàn ánh sao lung linh trên cao mờ mờ tỏa chiếu, là những mái vòm cong vút của những ngôi miếu tự đan xen nhau vì được kiến tạo san sát nhau.

"Ở phái Thanh Thành cũng có những nhân vật xuất gia ư?! Hoặc ta đã đến nhầm chỗ hoặc đây chỉ là những kiến tạo đã sẵn có từ lâu, và đệ tử phái Thanh Thành lúc này vì quá nặng trần thế, chẳng còn ai màng đến chuyện xuất gia nữa?"

Tự hỏi cũng là tự giải thích, sau đó thì gã rơi vào tâm trạng hoang mang, do chẳng biết phải kiếm tìm Tra Thái Tú ở đâu giữa các ngôi miếu tự này.

Và gã chợt nở một nụ cười, đoạn động thân, dùn thân thủ vô ảnh ung dung lao đến và áp sát một ngôi miếu tự gần nhất.

"Vút!"

Ở đấy, sau một thoáng ngưng thần nghe ngóng, gã lại động thân, di chuyển qua ngôi miếu tự kế bên.

Cứ như thế cho đến khi gã nhận ra rằng đang áp sát một miếu tự có vẻ cao to, uy nghi và hùng vĩ nhất. Gã lại nghiêng tai nghe ngóng. Nhờ đó gã lại nở nụ cười, vì gã đã toại nguyện, phát hiện tiếng gõ mõ đã nghe là xuất phát từ đây. Nhưng với tính cẩn trọng, gã chú tâm lắng nghe thêm một lúc lâu nữa. Và điều không ngờ là tiếng mõ là từ lúc nào không biết, hễ càng thấm thì càng làm lòng gã lắng lại. Đến độ chỉ suýt nữa gã lên tiếng đáp, khi bất chợt nghe thanh âm một câu hỏi, dù thoảng nhẹ nhưng vẫn lọt vào tai gã:

- Đã đến rồi thì vào đi. Vì lão nạp vẫn ngồi đây là cố ý chờ đại giá quang lâm.

Tâm trạng cảnh giác lập tức quay trở lại với gã, buộc gã tự nêu ngay hai nghi vấn: ai hỏi và hỏi ai?

Và điều nghi vấn thứ hai đã tự cho lời đáp trước nhất, bằng một thanh âm dĩ nhiên không do gã phát ra:

- Chưởng môn thính lực quả tinh tường. Thật ý Tiểu Lượng không dám làm phiền, nhưng nếu Chưởng môn nhân đã nói như vậy, Tiểu Lượng cung kính bất như tòng mạng.

Và đến lượt điều nghi vấn thứ nhất cũng có lời đáp. Bởi thanh âm đã hỏi, bây giờ lại lên tiếng phát thoại, cũng nhờ đó cho gã biết người phát thoại không chỉ là Chưởng môn nhân, theo cách gọi của nhân vật vừa tự xưng là Tiểu Lượng, mà có khi còn là nhân vật từ lâu rồi vẫn gõ mõ, do câu phát thoại vang lên cũng chung phương vị đã phát ra tiếng gõ mõ gã nghe. Huống hồ kể từ khi có câu hỏi đầu tiên xuất hiện, thì vô hình chung cũng là lúc tiếng gõ mõ nín bặt. Nhân vật Chưởng môn nhân đang nói bằng giọng thật khiêm nhu lễ độ:

- Ấy chết. Tiểu lão nạp này tuyệt đối không nghi ngờ người vô tình gây tiếng động lại là tiểu sư thúc. Xin lượng thứ và cho hỏi tiểu sư thúc có điều gì cần chỉ giáo, hay vì không ngủ được nên tình cờ tản bộ ngang qua?

- Sao Chưởng môn nhân cứ mãi giữ lễ đến độ trở nên quá khách sáo? Tiểu Lượng niên kỷ hãy còn rất kém, chỉ mỗi một may mắn là được sư thúc tổ của bổn môn thương tình thu nhận. Cũng vì thế, riêng đối với Chưởng môn nhân, nhất là ở đây, chỉ có hai người, xin Chưởng môn nhân tạm quên đi bối phận một tiểu sư thúc của Tiểu Lượng, hầu Lượng này an tâm, sẽ có đôi lời kiến giải, mong được Chưởng môn nhân anh minh chỉ giáo.

- Quả thật tiểu lão nạp chẳng dám. Dù vậy cũng xin kính cẩn lắng nghe mọi kiến giải của tiểu sư thúc.

- Đã thế thì, một lần nữa Tiểu Lượng cung kính bất như tòng mạng. Kỳ thực thì Tiểu Lượng quả cảm thấy khó ngủ, và nguyên nhân chung quy vẫn là do những gì suốt ngày nay phái Thanh Thành chúng ta đã nghị bàn. Có phải cũng vì chung tâm trạng nên Chưởng môn nhân không thể ngủ, đành tạm khuây khỏa qua tiếng kinh tiếng mõ?

- A di đà Phật. Bổn phái do môn quy chưa đủ nghiêm, khiến các đệ tử vì được tùy ý chọn hoặc xuất gia hoặc theo tục, thế nên ngày càng giảm dần các đệ tử nguyện ý xuất gia, cũng là tự để mất đi các cơ hội được phép tiếp cận những tuyệt kỹ Phật môn thượng thừa, đúng theo di huấn của tiền nhân bao đời trước. Nếu không, thứ nhất là sẽ không xảy ra những gì đã nghị bàn suốt ngày hôm nay và thứ hai là kể cả bản thân tiểu sư thúc, cũng không thể bảo bản thân tiểu lão nạp vì muốn được khuây khỏa, mới tạm mượn tiếng mõ kinh tự trấn an. Vì kỳ thực những tiếng mõ kinh vừa rồi, còn là một trong các tuyệt kỹ Phật môn thượng thừa, may được các Chưởng môn nhân mỗi đời kế tiếp nhau đều gắng luyện nên chưa đến nỗi thất truyền.

- Tiểu Lượng vẫn luôn tán thành, Chưởng môn nhân bổn phái buộc phải là người xuất gia. Vì đó là di huấn của tổ sư khai sáng, quyết chẳng thể canh cải hay thay đổi. Nhưng riêng các tuyệt kỹ còn lại, Chưởng môn nhân nên xuất sơn, vân du và hành tẩu giang hồ một chuyến, ắt sẽ minh bạch uy danh của bổn phái đang ngày càng giảm kém như thế nào, giả như được Chưởng môn nhân chấp thuận, cho các đệ tử đủ tư cách tiếp cận và luyện các tuyệt kỹ đó, nhất định uy danh của bổn phái không những không suy mà còn phát dương quang đại.

- Đây cũng là chủ ý của sư thúc tổ, trước khi hóa vật đã di ngôn truyền đạt cho tiểu sư thúc ư?

- Không hề. Mà chỉ vì cục diện đã và đang xảy ra như thế, khiến Tiểu Lượng không thể không bạo gan và mạo muội nêu kiến giải đó cùng Chưởng môn nhân.

- Nói như thế cũng đúng. Vì sư thúc tổ cũng là đệ tử xuất gia, dĩ nhiên không thể có bất kỳ lời truyền đạt nào tương tự, do thừa biết là hễ không là đệ tử xuất gia thì dù miễn cưỡng cũng không sao luyện được các tuyệt kỹ Phật môn...

- Nhưng những đệ tử xuất gia của bổn phái ngày càng ít, vạn nhất sẽ có lúc chẳng còn bất kỳ một đệ tử xuất gia nào nữa, há lẽ các tuyệt kỹ ấy bổn phái cam để thất truyền?

- Đây là luận cứ đã luôn do tam, tứ và thất sư đệ của tiểu lão nạp thường nêu ra, hầu mong được tiểu lão nạp phá lệ, thuận ý cho họ tiếp cận và luyện các tuyệt kỹ ấy. Tiểu sư thúc được họ nhờ làm thuyết khách, toan thuyết phục tiểu lão nạp đổi ý chăng?

- Tiểu Lượng chỉ theo việc mà luận. Và vì cảm nhận đó là luận cứ hợp lẽ, thế nên Tiểu Lượng dù không được họ khẩn nài, vẫn sẽ nghĩ có lúc tự bộc bạch và thành tâm mong Chưởng môn nhân cạn suy.

- Hãy nhìn các phái Thiếu Lâm, Võ Đang hoặc Nga Mi thì thấy. Đệ tử các phái ấy đều buộc phải xuất gia, sau đó mới được chân truyền, thế nên ở họ đã và sẽ không bao giờ xảy ra những lần nghị bàn như đối với bổn phái Thanh Thành chúng ta hôm nay. Tiểu sư thúc có bối phận cao nhất bổn phái hiện nay, há lẽ không cảm thấy đau lòng, để từ đó đứng về phía tiểu lão nạp, ngăn chặn mọi hành vi hoặc mọi ý nghĩ có thể khiến môn quy bổn phái, bao đời nay được các liệt tổ liệt tông gìn giữ phải bị hủy bỏ ư?

- Nhưng viễn cảnh các tuyệt kỹ ấy có thể bị mai một thất truyền, lại làm Tiểu Lượng này lo nghĩ đến nhiều hơn. Hoặc giả Chưởng môn nhân đang giả điếc làm ngơ, cố tình không nhận ra đấy là một sự thật, sẽ không chóng thì chày sẽ xảy đến với phái Thanh Thành chúng ta ư?

- Tiểu lão nạp quyết không bao giờ để điều đó xảy ra. Bằng chứng là vẫn đang cố hết sức thuyết phục các đệ tử, nên nguyện ý xuất gia đầu Phật càng nhiều càng thuận lợi thêm cho bản thân mỗi người.

- Nếu có kẻ chỉ giả vờ ưng thuận xuất gia, để sau khi tiếp cận các tuyệt kỹ cần thiết sẽ ngang nhiên hoàn tục thì sao? Chưởng môn nhân đã tiên lường các hậu quả chưa, qua thái độ như khuyến khích mỗi đệ tử phải sống giả dối và không thật lòng miễn đạt mục đích.

- Điều đó thì vô ngại. Chẳng phải vì đã xuất gia là không thể hoàn tục, mà là nếu đã luyện một trong các tuyệt kỹ ấy thì bất luận ai hễ phá dở hoàn tục, ắt tự chuốc hậu quả khốc liệt.

- Là hậu quả gì?

- Xin lượng thứ. Chỉ khi tiểu sư thúc chấp nhận xuất gia, tự khắc tiểu sư thúc sẽ được biết đấy là những hậu quả gì. Và vì tuân theo di huấn, một Chưởng môn nhân như tiểu lão nạp không được phép tiết lộ.

- Có phải vì thế, Chưởng môn nhân quyết ngăn, không thể thuận cho bất kỳ đệ tử tục gia nào được tự ý tiếp cận các tuyệt kỹ ấy.

- Cũng có thể nói như vậy.

- Vậy tại sao giữa lúc nghị bàn, Chưởng môn nhân không lấy những lời này cảnh báo và cảnh tỉnh mọi người?

- Ắt cũng đến lúc tiểu lão nạp phải nói và chỉ thật bất khả kháng mà thôi. Bởi vì điều đó lại vẫn là một trong các ẩn tình mà Chưởng môn nhân như tiểu lão nạp không được tự ý khinh xuất tiết lộ. Nhưng riêng đối với tiểu sư thúc, tiểu lão nạp thật không dám giấu.

- Nếu vậy sao Chưởng môn nhân chẳng cho Tiểu Lượng này biết luôn các hậu quả, nếu cứ miễn cưỡng luyện các môn tuyệt kỹ ấy?

- Xin lượng thứ, vì tuy đều là ẩn tình nhưng cũng có phần nào khinh trọng hữu biệt. Và do đã cân nhắc, tiểu lão nạp thật tình chỉ dám thổ lộ điều cảm thấy có thể tiết lộ. Kỳ dư thì không.

- Thật không ngờ ở bổn phái vẫn có những ẩn tình vào loại bất khả tư nghị như vậy. Thôi, không dám làm phiền Chưởng môn nhân nữa. Tiểu Lượng đã minh bạch. Đa tạ vì được Chưởng môn nhân điểm hóa. Xin cáo biệt.

- Mong sao tiểu sư thúc ngon giấc. Bảo trọng.

Và tiếng gõ mõ lại đều đặn vang lên. Nhưng lần này thật khó thể làm gã lắng lòng. Bởi gã cũng đã di chuyển, tìm và phát hiện, để rồi lặng lẽ bám theo từng bước chân của một bóng đen, nhất định chỉ là nhân vật tiểu sư thúc vừa nói lời chia tay cùng nhân vật Chưởng môn của phái Thanh Thành.

Chợt một lúc, tâm cơ gã chợt tự máy động lần nữa. Cẩn tắc vô ưu, gã lập tức tìm ngay một chỗ ẩn nấp. Đành thất vọng vì không thể cũng như không dám tiếp tục lẻn bám theo bóng đen nọ.

Gã đang vận dụng yếu quyết khắc tinh của thuật ẩn thân Đông Doanh, chợt phát hiện một điều không hề chờ đợi, là có thanh âm của lão Tra Thái Tú vô tình lọt vào đôi tai đang ngưng thần nghe ngóng của gã, như sau:

- Chỉ mong tiểu sư thúc thuyết phục được lão lừa trọc bướng bỉnh, nếu không, hừ...

- Suỵt...! Tam sư đệ sao lại sơ ý thất ngôn? Nên nhớ đây là sơn môn bổn phái Thanh Thành, xung quanh có rất nhiều đệ tử. Vạn nhất không phải chỉ mấy người chúng ta không thể ngủ, và còn ai đó cũng thức như chúng ta, họ nghe được thì sao?

Lão Tra liền đáp lại bằng tiếng làu bàu:

- Nếu vậy hãy hy vọng sao cho tiểu sư thúc mau chóng quay lại với kết quả thuận lợi. Mỗ cũng đâu muốn đứng mãi ngoài này. Nhưng không biết tiểu sư thúc làm gì lâu quá vậy.

Khi đã phát hiện tung tích lão Tra Thái Tú dĩ nhiên gã lập tức lẳng lặng di chuyển đến gần. Nhưng vì lời làu bàu của lão Tra vừa rồi, thoạt nghe xong gã động tâm dừng lại. Bởi nhân vật tiểu sư thúc chẳng phải đã cáo biệt vị Chưởng môn nhân rồi sao? Vậy thì vì lẽ gì tiểu sư thúc của họ lại tỏ ra chậm trễ, so với gã bây giờ kể như đã đến khá gần lão Tra.

Gã lại ngưng thần nghe ngóng và đành hài lòng, vì chẳng phát hiện thêm ai ngoài hai bóng đen vẫn đứng cách gã độ ba trượng, với một trong đó chính là lão Tra.

Và cơ hội đến với gã nhờ nhân vật đứng cạnh lão Tra chợt nêu đề xuất:

- Ắt tiểu sư thúc sắp quay lại vì cũng đã lâu rồi. Bất luận kết quả như thế nào, phiền tam sư đệ ngay sáng mai chịu khó đến báo với ta. Hà tất ta đứng mãi đây chờ tam sư đệ.

Lão Tra cười bằng giọng được nén lại:

- Nhị sư huynh vẫn còn ngại ư? Hay vì giữ kẽ, chẳng muốn Chưởng môn sư huynh biết, từ lâu nay nhị sư huynh luôn đứng phía sau hậu thuẫn cho mỗ cùng lão tứ, lảo thất? Nhưng thôi, nhị sư huynh nếu đã muốn tiếp tục ẩn mặt thì xin tùy tiện. Vì chỉ trừ phi lão lừa trọc đột ngột ngã lăn đùng ra chết, thì chức Chưởng môn mới đến lượt nhị sư huynh tiếp nhận. Nếu không nhị sư huynh vẫn mãi là cái bóng của kẻ khác mà thôi.

- A di đà Phật, tam sư đệ thật ác khẩu, sao lại nỡ nói như thế về ta, là kẻ ngoài bản lãnh tụng kinh niệm Phật, thì chẳng có gì đáng kể để dám mơ nghĩ đến chức vị Chưởng môn? Thôi, ta không dám ở lại với tam sư đệ nữa. Tội nghiệp thay, tội nghiệp thay, A di đà Phật.

Gã nhìn theo một bóng đen đang đi xa dần, và không thể không thầm chấn động khi nhận ra bóng đen đó quả thật có khoác tăng phục, mặc nhiên cũng là một nhân vật xuất gia, tương tự vị Chưởng môn nhân Thanh Thành phái. Nhưng nào phải họ hễ cùng xuất gia là có chung một ý niệm, muốn tiếp tục duy trì môn quy do liệt tổ liệt tông khai sáng phái Thanh Thành lưu lại? Phái Thanh Thành đang trong tình trạng phân hóa trầm trọng. Gã nhận định như thế và cảm thấy khinh bỉ những kẻ như Tra Thái Tú.

Dù thế, tuy thấy rõ chỉ còn mỗi một lão Tra Thái Tú lưu lại, nhưng gã chỉ dám lộ diện hiện thân sau khi đã cẩn trọng nghe ngóng khắp nơi, và quả quyết chẳng có gì đáng nghi, gã dọn giọng lên tiếng:

- Thật vinh hạnh lại được hội ngộ Thần Minh Sứ.

Lão Tra Thái Tú giật thót người nhìn gã:

- Ngươi là...

Gã đã chuẩn bị sẵn, lập tức đặt một ngón tay lên môi:

- Khẽ thôi, hay lão muốn khắp phái Thanh Thành đều biết lão có thêm thân phận khác ở Thần Minh hội?

Nhận diện được gã, lão nở nụ cười độc ác:

- Ngươi thật to gan, Quỷ Môn quan vô nẻo ngươi vẫn tự dấn thân vào nạp mạng. Ta...

Gã cũng đoán biết trước phản ứng này của lão, liền nhoẻn cười:

- Thiện bất lai, lai giả bất thiện, vì biết trước thế nào lão cũng nảy ác ý, muốn hạ sát ta ngay tức khắc, thế nên ta chẳng ngại cho lão minh bạch một điều. Là đừng xuẩn động toan hạ thủ ta, trừ phi lão đủ bản lãnh ban cho ta một chưởng chết tốt. Nhược bằng lão tự lượng sức, biết khó thể có bản lãnh tương tự, thì đừng tự gây bất lợi cho bản thân. Bởi hảo ý của ta là chưa muốn lão bị bại lộ thân phận Thần Minh Sứ, mới chỉ có một mình ta biết.

Lão chợt nhìn quanh sau đó hạ thấp giọng hỏi gã:

- Ngươi đã được La thần thâu truyền hết tuyệt nghệ? Khá đấy, đến được tận đây mà chẳng bị ai phát hiện. Hãy nói mau đi, ngươi muốn gì?

Gã nháy mắt đồng lõa với lão:

- Lão muốn sớm cùng ta kết thúc, để chờ tin của tiểu sư thúc lão chứ gì? Vậy thì sẽ bất tiện nếu chúng ta vẫn tiếp tục đứng đây trò chuyện. Hoặc lão hãy mau chóng đáp ứng ta một điều, ta cần biết tin của La dưỡng phụ. Nào, nói đi, có phải La dưỡng phụ của ta do đang do hội Thần Minh sinh cầm? Lão đừng nói là không biết với ta vô ích. Bởi ta vì không tin nên đành lưu lại đây, chờ tiểu sư thúc của lão đến để hỏi vậy.

Lão lại nhìn quanh có vẻ rất lo lắng, đoạn mau mắn bảo gã:

- Hãy theo ta đến một nơi khác thuận tiện hơn, vì về tung tích của lão La, ngươi không thể chỉ nghe ta nói đôi câu là đủ. Mau đi nào, kẻo đúng như ngươi vừa nói, ta vì đang đợi chờ nên rất ngại tiểu sư thúc ta gặp ngươi.

Gã tự phụ là mãnh long thì chẳng ngại gì quá hải, nên gật đầu đáp ứng:

- Nhưng nếu lão toan giở trò thì...

Lão rất nôn nóng, phản bác ngay:

- Đừng quá đa nghi. Huống hồ ta kỳ thực chẳng hề dám kinh động, nhất là vào lúc này. Có một chỗ khá thuận tiện rất gần đây. Ngươi có thấy rõ tòa tháp trước mặt không? Chỉ ở tầng thứ ba, trên cùng, là đủ kín đáo để nói chuyện, nhưng vẫn thừa cơ hội cho ngươi thực hiện ý định, nếu như phát giác ta có ác ý với ngươi. Thế nào?

Gã nhìn lướt qua tòa bảo tháp đích thực chỉ có ba tầng, và lại gật đầu:

- Cũng tốt. Lão lên trước đi. Và rằng lão sẽ thấy dù muốn có ác ý với ta cũng chẳng phải dễ.

Gã nói như thế vì ngay khi lão Tra động thân lao vọt lên, thì tự thân gã cũng đã thi triển khinh công để cơ hồ lao bắn lên cùng một lúc với lão.

"Vút! Vút!"

Phát hiện thuật đề khí phi thân rất lợi hại của gã. Tra Thái Tú ngỡ ngàng:

- Ngươi nhờ đâu đã đạt được bản lãnh này, chỉ từ khi mất biệt ở Lạc Dương thành?

Gã không đáp, chỉ khinh khỉnh khoanh tay đứng nhìn lão.

Dưới bầu trời trong vắt có muôn ngàn tinh tú lung linh tỏa chiếu, gã nhìn và tự như hiểu ý gã muốn gì, bèn khinh khỉnh cười đối lại, đồng thời với tay từ từ mở một vuông cửa phía sau, ngay bên cạnh lưng lão:

- Hãy vào đây, nếu ngươi đủ đởm lược và thật sự đã đạt bản lãnh đang như ta vừa mục kích.

Nói xong, không cần chờ phản ứng thuận hay không thuận của gã, lão thi triển khinh công thượng thừa lao vọt vào vuông cửa, kỳ thực chẳng to lớn hơn thân thể của lão là bao.

"Vù..."

Đến lúc lọt vào rồi, lão vừa hạ thân cho chân chạm xuống đất nền, thì cũng là lúc lão ngỡ ngàng vì phát hiện, gã cũng đã lộ diện ngay trước mặt lão:

- Úy! Ngươi cũng vào nhanh thế?

Gã trầm giọng:

- Ngươi đừng dông dài nữa. La dưỡng phụ của ta thật ra đang có mệnh hệ thế nào?

Như vẫn còn ngỡ ngàng trước thân thủ bản lãnh của gã, lão từ từ lùi lại, hơi chếch về bên tả, cho đến khi một bên thân lão vì chạm vào và bị một bệ thờ chắn lối nên đành dừng lại.

Gã vẫn chú mục quan sát thế nên nhận ra, trên bệ thờ còn có đặt một pho tượng Phật tổ cao to kỳ vĩ.

Chính lúc này, một tay của lão Tra Thái Tú đang chậm chạp dần lên bề mặt của bệ thờ, đồng thời miệng lão lên tiếng:

- Sinh mệnh của lão La Tận Mệnh ư? Ta nghĩ ắt hẳn cũng không khác gì ngươi lúc này.

Và tay lão chợt giật mạnh, giật vào một vật gì đấy rất kín giấu ngay ở trên bề mặt của bệ thờ. Lập tức từ giữa tượng Phật bật phun ra một màn sa vụ mờ mờ trắng, cũng là lúc có tiếng của chính lão Tra Thái Tú hô ầm vang:

- Có gian tế! Mau vây bắt gian tế vừa đột nhập vào Kim Phật đàn.

Vầng bạch vụ càng lúc càng dày đặc và tỏa rộng, khiến giữa gã và lão Tra hoàn toàn không thể nào nhìn thấy được về nhau.

Nhưng đáp lại tiếng hô hoán của lão Tra, hàng loạt những thanh âm huyên náo ngày càng xuất hiện và gây vang động ở khắp tứ phía, cho biết quanh tòa bảo tháp ba tầng đều đã bị vây chặt.

Chợt có tiếng niệm Phật hiệu thật to vang lên:

- Không một ai được tùy tiện xông vào Kim Phật đàn. Tam sư đệ cũng nên lùi tránh xa chỗ đó ngay. A di đà Phật. Tất cả đừng manh động hoặc hoảng loạn vì Thụy Phật hương chỉ nhất thời làm Tra Thái Tú bị ngất thôi, quyết chẳng nguy đến tính mạng. Cứ để đấy, tự lão nạp lo liệu. Nào, được rồi, cơ quan phóng thích Thụy Phật hương vừa được phong tỏa xong. Tứ sư đệ mau đến, đưa Tra Thái Tú ra ngoài, kỳ dư các đệ tử vẫn tiếp tục cảnh giác canh phòng khắp trong ngoài bảo tháp. Phần tiểu sư thúc và chư sư đệ còn lại hãy mau cùng lão nạp tiến vào Kim Phật đàn. Ắt hẳn gian tế vẫn bị ngất trong đó. Nào, thắp sáng lên. Chúng ta tiến vào thôi.

Gian Kim Phật đàn lập tức mở rộng các cửa, để cho những loạt hỏa quang chiếu sáng tỏa ùa vào ngập tràn, và được soi rõ nhất chính là pho tượng Phật tổ cao to có nhũ vàng, hiện vẫn an tường nguyên vị trên một bệ thờ chỉ cao ngang mặt người. Có sáu nhân vật là đủ tư cách xuất hiện ở đây, bốn tăng nhân và hai tục gia. Một tăng nhân vừa nhìn quanh vừa kinh ngạc kêu:

- Sao không thấy gian tế?

Những nhân vật còn lại cũng đang có tâm trạng kinh ngạc tương tự.

Sau đó tất cả đều ngỡ ngàng khi đến lượt một trong hai nhân vật tục gia đột ngột kêu:

- Ôi chao! Thanh Thành Bảo Hạp sao cũng không còn thấy ở đây?

Mọi người liền cùng nhau đưa mắt nhìn theo ánh mắt đang mở trừng trừng vì thất kinh của nhân vật tục gia vừa kêu lớn tiếng. Đấy là phần bề mặt còn lại của bệ thờ, ngoài phạm vi tọa vị với pho tượng Phật tổ. Ở đó, vẫn còn nguyên một dấu vuông vức không bị phủ bụi như mọi chỗ còn lại trên bệ thờ, chứng tỏ trước lúc bị mất, chỗ có dấu vuông là nơi từng đặt để một vật được gọi là Thanh Thành Bảo Hạp.

Một tăng nhân già nhất, niên kỷ ước xấp xỉ ngoại lục tuần, vừa thoạt nhìn thấy sự thật này liền nhăn mày cau mặt và chợt ra lệnh:

- Quả nhiên đã có kẻ thật to gan, dám cướp mất Bát bảo Thanh Thành cất chứa trong bảo hạp. Ngũ sư đệ, lục sư đệ, mau đưa Tra Thái Tú trở lại đây, bảo đó là lệnh truyền của bổn tọa.

Hai tăng nhân bỏ đi.

Nhân vật tục gia khi nãy lại lên tiếng:

- Chưởng môn đại sư huynh như có ý ngờ Tra Thái Tú sư huynh?

Lão tăng nọ vì chính là Chưởng môn nhân của phái Thanh Thành nên cứ thản nhiên đáp:

- Thất sư đệ có ý nghĩ như thế thật sao? Hãy an tâm, lão nạp chỉ muốn hỏi tam sư đệ đôi điều về việc phát hiện gian tế. Còn có nghi ngờ hay không thất sư đệ cứ nhẫn nại chờ khắc rõ.

Hai tăng nhân ngũ - lục đã quay lại. Đi sau là hai nhân vật tục gia, một tự đi và một được dìu đi. Người được dìu là Tra Thái Tú. Do vẫn còn lơ mơ về tác động của Thụy Phật hương nên âm giọng của lão Tra cứ lè nhè như người say rượu:

- Mọi người đã để gian tế xổng thoát rồi ư? Vậy sao không mau tìm? Nhất thiết phải thu hồi cho bằng được Thanh Thành Bảo Hạp. Kẻo các tuyệt kỹ ấy, đệ tử bổn phái thì chẳng được luyện, rốt cục lại để lũ ngoại nhân mặc sức tha hồ.

Nhân vật tục gia đang dìu Tra Thái Tú cũng lên tiếng phụ họa:

- Tam sư huynh dù chưa tỉnh hẳn vẫn có những lời thật sáng suốt. Sao Chưởng môn đại sư huynh vẫn chưa phát lệnh truy tìm gian tế? Trái lại cứ dửng dưng như thể chẳng quan tâm sự còn mất của các tuyệt kỹ Bát bảo Thanh Thành?

Lão tăng Chưởng môn bảo:

- Thoạt tiên tứ sư đệ hãy giúp Tra Thái Tú phục ngay hoàn đan dược này cho tỉnh hẳn. Sau đó thì cứ khoan tâm, vì Thanh Thành Bảo Hạp tuy mất nhưng các tuyệt kỹ của bổn phái là Bát bảo Thanh Thành thì vẫn còn.

Mọi người cùng kinh ngạc, dù thế đành nén chờ, nhất là chờ cho Tra Thái Tú được phục dược xong, do được lão tăng Chưởng môn ném cho nhân vật tục gia đứng hàng thứ tư.

Và chỉ có Tra Thái Tú là dám lên tiếng chất vấn, ngay khi đã tỉnh táo hoàn toàn:

- Đệ vừa nghe không lầm chứ? Ý Chưởng môn đại sư huynh bảo các tuyệt kỹ bổn phái không còn được cất giữ trong Thanh Thành Bảo Hạp?

Lão tăng tuy nhẹ gật đầu nhưng thay vì giải thích chợt hỏi ngược lại lão Tra:

- A di đà Phật. Vì tuyệt kỹ chưa mất, bổn tọa cho rằng cần lưu tâm đến gian tế ngay vẫn hơn. Tra sư đệ đã phát hiện gian tế thế nào, có nhận biết gian tế là ai chăng?

Tra Thái Tú chợt bối rối, chỉ lên tiếng đáp sau khi đã đảo mắt thử tìm quanh:

- Là một gã có tính danh là La Từ Thông. Chưởng môn đại sư huynh ắt hẳn chưa quên lão La Tận Mệnh, vang danh là Tam Thủ Khinh Hoạt Cước - Đệ nhất thần thâu? Gã này đã đạt hết chân truyền của La thần thâu, dưỡng phụ gã. Cũng may là gã lần này quấy rầy, chỉ thu đắc bảo hạp, vì Bát bảo Thanh Thành đã được Chưởng môn đại sư huynh khôn khéo, thay đổi chỗ cất giấu.

Lão tăng thở dài và nhìn từng người đương diện xung quanh:

- Lẽ ra bổn tọa không nên, cũng không được quyền tùy tiện thay đổi chỗ cất giữ Bát bảo Thanh Thành. Chỉ là do mấy năm gần đây, chẳng hiểu sao bổn tọa luôn cảm thấy bất ổn, thế nên đã một lần thỉnh ý sư thúc tổ, dĩ nhiên là trước khi sư thúc tổ thất tung tuyệt tích. Và nhờ được sư thúc tổ ưng thuận, nên hiện nay Bát bảo Thanh Thành kể như vẫn vô sự vẹn toàn. Riêng về sự biến đêm nay, dựa theo thổ lộ của Tra Thái Tú, bổn tọa có ý ngờ, và nhất là không thể tin một gã nào đó dù là La Từ Thông, lại có đủ bản lãnh tiến nhập, đồng thời còn biết một cách tỏ tường Thanh Thành Bảo Hạp được đặt ở đâu để ra tay diệu thủ. Xin hỏi trong chư sư đệ ở đây, kể cả tiểu sư thúc, liệu có biết và nhận định thật chuẩn xác, về bản lãnh của gã La Từ Thông chăng?

Lúc này ở Kim Phật đàn vì có thêm Tra Thái Tú và nhân vật tục gia hàng thứ tư, nên cả thảy là có tám nhân vật cùng hiện diện. Trong đó có một nhân vật trẻ nhất, chỉ hai mươi ngoài, vì thế có trang phục như một thiếu gia công tử. Nhân vật thiếu gia này lên tiếng:

- Về gã họ La này thì gần đây Tiểu Lượng cũng có dịp nghe qua. Gã tuy bản lãnh kém nhưng liều lĩnh và nhất là tài diệu thủ thì có thừa. Vì nghe đâu gã đang vang danh thiên hạ nhờ dám đột nhập vào gia trang của Điền Xuân Trường, đoạt mất một vật gọi là Tróc Sơn Phong Lôi đạn. Thế nên cũng có thể chính gã gây ra sự biến đêm nay. Nhưng như Tra tam sư điệt vừa bày tỏ, bổn phái nhờ sự sắp đặt khôn khéo của Chưởng môn nhân nên chỉ mất bảo hạp, riêng Bát bảo Thanh Thành thì không. Vậy thì qua sự việc lần này, nên chăng Chưởng môn nhân cũng cần suy xét lại...

Lão tăng đường đột xua tay, ngăn lời đang thao thao nói của Tiểu Lượng thiếu gia lại:

- Xin miễn thứ nếu tiểu lão nạp buộc phải vô lễ ngắt lời tiểu sư thúc. Là thế này, A di đà Phật, vì tiểu lão nạp chưa thể tin hoàn toàn vào các cáo giác của Tra Thái Tú. Huống hồ cũng chính tiểu sư thúc vừa nhận định, bản lãnh của gã họ La rất kém, thế nên tiểu lão nạp xin lấy quyền một Chưởng môn nhân, làm sáng tỏ ngay chuyện này.

Đoạn lão tăng quay trở lại với Tra Thái Tú:

- Hô hoán vì phát hiện gian tế cũng chính là tam sư đệ. Tự ý mạo hiểm và hầu như là tùy tiện toan xông vào Kim Phật đàn, để phải chịu tác động của Thụy Phật hương cũng chính là tam sư đệ. Vậy nói đi, nhân đâu chỉ có một mình tam sư đệ sớm phát hiện gian tế? Nhưng đừng đáp vội, vì bổn tọa còn muốn hỏi nữa. Đấy là tam sư đệ ắt cũng đã rõ. Một khi Thanh Thành Bảo Hạp chỉ cần bị dịch chuyển một ít là lập tức cơ quan phát động, phóng xuất ra mê vụ Thụy Phật hương. Vậy tại sao tam sư đệ cứ mạo hiểm toan xông vào Kim Phật đàn? Vì sợ gian tế vẫn xổng thoát cho dù thế nào cũng bị Thụy Phật hương tác động? Hay kỳ thực không hề có gian tế, và tất cả chỉ là khổ nhục kế do tam sư đệ tự sắp đặt, tự tiến hành và rồi tự thủ đắc Bát bảo Thanh Thành, cho rằng mọi nghi vấn đã có một gian tế vô hình hứng chịu thay?

Hỏi nhưng kỳ thực là quả quyết, và từng lời của lão tăng nếu chỉ làm mọi người càng nghe càng kinh nghi, thì trái lại đã và đang làm cho Tra Thái Tú phẫn nộ. Thế nên lão quát:

- Chưởng môn thật quá đáng. Sao dám ngậm máu phun người, gán cho Tra mỗ toàn là các tội tày đình không hề phạm phải?

Lão tăng cũng quát lại, kỳ thực là ra lệnh:

- Tất cả mau lập trận, phong bế và cảnh giới, không để một ai thoát ra hoặc xông vào. Vì bổn tọa muốn tự tay khám xét khắp người Tra Thái Tú. Và nếu như bổn tọa đoán sai, Thanh Thành Bảo Hạp không hề do Tra Thái Tú thủ đắc, thì ngay lập tức bổn tọa tự đem sinh mạng này bồi hoàn cho thanh danh Tra Thái Tú vừa bị xúc phạm. Nhanh.

Nhưng Tra Thái Tú nhanh hơn, lập tức lao thoát ra khỏi Kim Phật đàn:

- Sĩ khả sát bất khả nhục. Chưởng môn đại sư huynh đừng phí công động thủ, vì đệ thà chết quyết chẳng để ai vũ nhục bản thân. Có chăng chờ đệ rơi xuống tận dưới kia tan xác, lúc đó bất luận ai muốn soát xét gì cũng được. A... a...

Thoạt nghe và thoạt nhìn theo cung cách hành động của Tra Thái Tú, ắt hẳn ai cũng ngỡ lão đang tìm cách gieo mình tự sát.

Nào ngờ, tự lão vẫn an toàn hạ thân xuống dưới, nhân đó điểm chân vào đất lấy đà, đoạn tiếp tục lao thoát đi.

Nhưng thiên võng khôi khôi sơ nhi bất lậu. Tiểu Lượng thật không hổ thẹn với bổn phận là tiểu sư thúc của các huynh đệ ngang hàng Tra Thái Tú. Tiểu Lượng tận lực phi thân đuổi theo, hậm hực giáng một kình vào giữa lưng Tra Thái Tú:

- Tội đồ tuy gian nhưng không đủ ngoan, há không biết hành vi bôn tẩu thế này là tự cáo giác mọi tội đã gây ra hay sao? Đã vậy chớ trách Tiểu Lượng ta vì môn quy, phải thanh lý môn hộ. Hãy mau ngoan ngoãn nằm xuống!

"Ào..."

Do vẫn quyết liệt đào tẩu, Tra Thái Tú không hề quay người lại, chỉ hất mạnh hai ống tay áo ra sau, thi triển chiêu Thuận Thủy Thôi Châu đỡ vào chiêu kình của Tiểu Lượng:

- Tiểu sư thúc sao quá bức người? Nếu muốn, hãy để lần sau gặp lại, mỗ xin xùng tiểu sư thúc phân tài cao hạ.

"Bùng!!"

Chấn kình nảy sinh giữa một chiêu tống và một chiêu thoái hồi, kết quả chỉ làm thân hình Tra Thái Tú như được dịp lao đi nhanh hơn.

Chính lúc đó lại có tiếng lão tăng Chưởng môn quát vang:

- Tra Thái Tú to gan, dám lén giấu ám khí sau tay áo, dùng Thiết Tụ Phong toan tàn hại huynh đệ đồng môn ư? Vậy đừng trách bổn tọa sát thủ bảo quy.

Nhưng lão tăng Chưởng môn chưa kịp ra tay thì Tiểu Lượng chợt khựng người, tự giật nẩy lên và nhân đó vừa gầm quát vừa hất mạnh, cũng dùng Thiết Tụ Phong quật với theo họ Tra một kình thần tốc:

- Ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa. Đỡ.

"Ào..."

Ngỡ Tra Thái Tú chạy đủ xa ắt đã thoát, nào ngờ lại đến lượt toàn thân lão Tra cũng giật nẩy lên, và dù kịp chìm khuất hoàn toàn vào màn đêm nhưng vẫn vọng lại tiếng lão Tra kêu rên:

- A... a...

Lão tăng Chưởng môn lập tức ra lệnh:

- Mau đuổi bắt tội đồ Tra Thái Tú về đây.

Và khi quay lại với Tiểu Lượng, lão tăng lo lắng hỏi:

- Tiểu sư thúc nên đề phòng, vạn nhất trong ám khí đã được Tra Thái Tú cố tình tẩm độc, dù vậy tiểu lão nạp cũng có lời thán phục, công phu Thiết Tụ Phong của tiểu sư thúc đúng là chân truyền từ sư thúc tổ.

Tiểu Lượng gượng cười và giải thích:

- Lẽ ra họ Tra khó có cơ hội toại nguyện, nếu như Tiểu Lượng ngay chiêu đầu đừng ngần ngại, vì lo rằng tuyệt kỹ bản thân được chân truyền không phải để đối phó lẫn nhau. Đa tạ Chưởng môn nhân quan tâm, Tiểu Lượng cũng vừa nhận ra ám khí của Tra Thái Tú không hề tẩm độc.

Có một đệ tử phái Thanh Thành chạy đến:

- Bẩm báo Chưởng môn nhân, có lẽ Tra tam thúc đã đào thoát. Vì những sư thúc còn lại chỉ tìm thấy mỗi vật này.

Nhìn một hộp gỗ vuông vức đã rạn nứt nhiều chỗ đang do đệ tử đệ tử đó nâng lên, lão tăng Chưởng môn nhân thở dài:

- Quả nhiên là Thanh Thành Bảo Hạp. Và cũng đáng khen cho Tra Thái Tú, ắt thoạt khi quyết ý đào tẩu, vì biết rõ bảo hạp này được làm bằng gỗ đàn hương rất cứng, thế nên y chuyển ngay ra phía sau lưng che chắn cho hậu tâm. Nếu không, số phận của tội đồ rồi không chỉ rạn nứt như bảo hạp này, mà còn phải tan xương nát thịt nữa là. Cung hỉ tiểu sư thúc dù chưa được bao nhiêu niên kỷ nhưng nội lực hỏa hầu thật thâm hậu. Bội phục bội phục.

Tiểu Lượng chợt ngỏ ý cáo lui:

- Đa tạ Chưởng môn nhân quá khen. Nhưng đêm đã khuya lắm rồi, để Chưởng môn nhân có thời giờ nghỉ ngơi, Tiểu Lượng xin mạo muội lui bước.

Lão tăng Chưởng môn lập tức cung tiễn:

- Tiểu sư thúc cũng nên về nghỉ ngơi. Xin bảo trọng.

Đang khi những nhân vật phái Thanh Thành tiễn nhau, lo nghỉ ngơi sau một đêm quá muộn, thì từ một nơi khuất lấp ở lưng chừng núi Thanh Thành, vẫn ri rí khẽ vang lên tiếng kêu rên:

- Xin đa tạ ân cứu mạng... Nhưng thay vì tiếp tục truyền lực, chỉ phí công vô ích, bởi sinh mạng mỗ hỏng thật rồi, xin hãy mau nhận lời giúp mỗ một việc.

- Thật tình ta cũng đâu muốn hao phí chân nguyên nội lực cho lão. Hãy nghe đây, ta chỉ muốn biết tung tích của dưỡng phụ ta, La thần thâu, La Tận Mệnh.

- Lại là ngươi, La Từ Thông? Hóa ra người đã kịp cứu ứng Tra Thái Tú ta chính là ngươi?

- Suỵt...! Đừng quên rằng lão là tội đồ cần truy nã của toàn phái Thanh Thành. Nếu lão tiếp tục tự gây kinh động, lập tức họ sẽ tìm đến và hạ sát lão.

- Nhưng ngươi làm sao có bản lãnh này, vẫn kịp thoát dù ta đã nhanh tay phát động cơ quan, định dùng Thụy Phật hương lưu giữ ngươi lại Kim Phật đàn?

- So về tâm cơ thủ đoạn thì lão kể cũng khá, chỉ suýt nữa ta trúng ngụy kế của lão. Nhưng cuối cùng ta cũng kịp thoát, lão có biết tại sao không? Vì ta bây giờ đã có ngoại hiệu Trích Tinh Vô Ảnh, mưu độc của lão không thể nhanh hơn thân thủ của ta.

- Vậy thì chỉ vì tung tích của lão La, ngươi lại mạo hiểm cứu ta?

- Thủy chung ta tìm lão lần này chỉ vì mỗi mục đích ấy. Nào ngờ chỉ suýt nữa bị lão gán cho một tội tày đình lên đầu, e có trăm miệng cũng khó mà biện giải. Tương tự một lần cũng diễn ra với Tróc Sơn Phong Lôi đạn không hề lọt đến tay ta. Mà này, ta thấy rõ gã Tiểu Lượng thật tâm muốn giúp lão đào thoát, sao lão giở quẻ dùng độc thủ làm chi để cuối cùng chịu thiệt thân?

- Cũng bởi Tiểu Lượng chưa thật sự danh chính ngôn thuận, được mọi người thừa nhận là truyền nhân do sư thúc tổ thu nhận. Thêm nữa, theo các thông tin ta đã thu thập, hành tung của y cũng phần nào kỳ bí khó hiểu. Thế nên ta đâu ngờ y thành tâm muốn giúp ta? Nhưng dù sao, nhờ mạng ta đang sắp kiệt cùng mới minh bạch, Tiểu Lượng cho dù từng được sư thúc tổ bọn ta thu nhận thì đấy chưa phải là xuất xứ sư môn duy nhất của y.

- Vì sao danh phận của Tiểu Lượng chưa được minh định? Và tại sao nhờ sắp chết lão mới quả quyết y còn có xuất xứ sư môn nào khác?

- Hãy nhận lời, hứa giúp ta, như thoạt đầu ta đề xuất. Sau đó mọi nghi vấn của ngươi ắt có người giúp làm sáng tỏ.

- Ta chẳng thể hứa nếu vẫn chưa rõ tung tích cũng như mệnh hệ của La dưỡng phụ.

- Về điều đó thì ngươi an tâm. Vì một là ta thật tình không hề biết bất kỳ tung tích gì của lão La, và hai là cũng chưa hề nghe La dưỡng phụ của ngươi đã bị hội Thần Minh sinh cầm. Lời của ta là kẻ sắp chết, há lẽ ngươi không tin?

- Lão nói thật ư? Vậy lão đã quay trở về sơn môn phái Thanh Thành từ lúc nào? Và đã bao lâu rồi lão không còn nhận được bất kỳ thông tin gì từ Thần Minh hội?

- Ta bị Thần Minh hội uy hiếp, buộc phải quay về sơn môn hầu tìm cách lẻn thủ đắc Thanh Thành Bát bảo tuyệt kỹ. Nói như thế ngươi cũng hiểu, ta chỉ miễn cưỡng hành sự tuân theo mệnh lệnh của Thần Minh hội. Cũng có thể họ giấu ta, chẳng cho ta biết là có sinh cầm lão La hay không?

- Chừng như lão đang ân hận? Sao phải chờ đến lúc sắp vong mạng lão mới có ý này?

- Từ lâu ta vẫn nghĩ cách thoát cảnh bị Thần Minh hội uy hiếp. Vì thế mới cố tình tạo vây cánh, đã đưa Đổng Lân cùng đầu nhập vào Thần Minh hội. Nào ngờ sau này lại biết Đổng Lân cũng chỉ muốn lợi dụng ta, và lúc này y cứ tìm cách câu kết dần với mụ Mộng Cô, một y phụ xem ra thủ đoạn còn tàn độc hơn Thần Minh hội bội phần.

- Thôi được, lão muốn ta giúp điều gì?

- Hãy đưa tin đến đại sư huynh Chưởng môn nhân của ta. Một là báo về tham tâm của Thần Minh hội, toan đoạt Thanh Thành Bát bảo. Hai là căn dặn Chưởng môn nhân đừng quá tin vào Tiểu Lượng, cứ bảo ta bị thế này là do Tiểu Lượng cố tình hạ độc thủ. Y cũng dùng ám khí nhưng là ám khí có tẩm độc đoạt mạng ta.

- Sao lão không nói cho ta biết sớm về tình trạng như thế này của lão? Hãy mau ngậm vật này vào miệng, cũng là vật mà nhờ đó ta không ngại Thụy Phật hương ở Kim Phật đàn.

- Ngươi có Tỵ Độc châu? Nhưng muộn rồi, chất độc đã công tâm, thân ta sắp tuyệt vọng. Ngươi nhận lời chứ?

- Nhưng liệu ta dám quay trở lại để gặp đại sư huynh của lão chăng? Và ai sẽ tin ta nếu biết rằng ta chính là La Từ Thông vừa bị lão cáo giác?

- Ta có một vật, chỉ cần ngươi đủ đởm lược quay trở lại là ổn. Vì khi nhìn thấy vật này, nhất định Chưởng môn nhân phải tin ngươi. Hãy hứa đi, đừng để ta chết vẫn mang theo nỗi thất vọng xuống tuyền đài.

- Đấy là vật gì?

- Ta không ngại, cũng không cần giấu ngươi. Vì đấy là vật chỉ liên can và hữu ích cho những ai từng luyện công phu Thanh Thành phái. Giả sử ngươi muốn chiếm hữu thì chỉ là giữ một phế vật vô ích. Nghe đây, hãy bẩm báo với Chưởng môn nhân, đấy là vật ta tình cờ tìm thấy ở đáy thứ hai của Bảo Hạp Thanh Thành, cũng là yếu quyết để dù chẳng cần luyện Bế Tinh công, vẫn khả dĩ luyện các tuyệt kỹ Thanh Thành Bát bảo. Hãy hứa là đừng để ta thất vọng.

- Hừ, dù lão không tin thì ở đây còn ai khác để lão phó giao ngoài ta? Nhưng đổi lại, ta vẫn muốn truy tìm tung tích La dưỡng phụ, hãy cho ta biết Thần Minh hội có Tổng đàn tọa lạc ở đâu? Và cách họ uy hiếp lão là thế nào?

- Vì tình cờ, ta có phần nào can hệ đến sự thất tung thật kỳ bí của Minh chủ Võ lâm hai mươi bảy năm trước. Thế là cũng đã hai mươi bảy năm ta bị Thần Minh hội uy hiếp, khiến ta không thể không miễn cưỡng tuân theo mệnh lệnh của họ. Còn Tổng đàn của Thần Minh hội ư? Là...

- Suỵt!! Đừng nói gì nữa. Kể cả thở cũng vậy.

Sau đó là một khoảng thời gian thật tĩnh lặng một lúc rất lâu. Để rồi chẳng có bất kỳ tiếng động nào khác ngoài một bóng nhân ảnh chợt lẳng lặng bật lao đi, với chỗ xuất phát chính là nơi đã từng khe khẽ phát lên những lời đối thoại giữa gã La Từ Thông và lão Tra Thái Tú, có lẽ lúc này đã vong mạng.

"Vù..."

Bóng nhân ảnh ấy chính là gã. Vì gã đang tỏ ra khẩn trương, quay trở lại và tái diễn hành vi thượng sơn, chỉ mong kịp tìm thấy Chưởng môn nhân Thanh Thành phái trước lúc trời sáng, theo như lời đã hứa với Tra Thái Tú...


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-33)


<