Vay nóng Homecredit

Truyện:Tam ma thám trảo - Hồi 15

Tam ma thám trảo
Trọn bộ 30 hồi
Hồi 15: Kế Hiểm Độc Giá Họa Giang Đông - Mưu Thâm Hiểm Quyết Hại Anh Hùng
5.00
(một lượt)


Hồi (1-30)

Siêu sale Shopee

Cảm nhận có sự xuất hiện này, lão Phong Trần Cuồng Cái lên tiếng nhưng chẳng hề quay lại:

- Chớ hỏi bất luận điều gì, vì theo lão phu ắt chư vị đã thấy đủ, có chăng hãy cho lão phu cùng minh bạch tại sao Thiên Ma dù với Thiết Quân Lệnh trong tay, một điều thậm vô lý, nhưng vẫn không toại nguyện thậm chí để báo thù cho Địa Ma cũng không thể?

Những nhân vật vừa xuất hiện vội nhìn nhau, mãi sau đó mới có tiếng niệm Phật vang lên đáp lời lão Phong Trần Cuồng Cái:

- Đã lâu ngỡ chẳng bao giờ còn may mắn gặp lại, tiền bối không những vẫn an khang tráng kiện mà ngược lại thân thủ vẫn cao minh như thuở nào. Nhưng A di đà Phật, bọn vãn bối quả thật cũng chẳng hiểu biết gì hơn ngoài những gì vừa mục kích, thế nên cũng mong được tiền bối chỉ giáo, nhất là về xuất thân lai lịch của Giang Cửu Linh. Vì sao chỉ với một vật chợt đưa ra, Giang Cửu Linh đã khiến kẻ độc ác như Thiên Ma phải ngay lập tức co đầu thụt cổ, chạy như chưa bao giờ được chạy?

Lão Phong Trần Cuồng Cái thoáng giật mình.

Cũng trong lúc đó một trong những nhân vật vừa xuất hiện bỗng bật hỏa tập nhoang nhoáng, tiếp theo thì có lửa cháy thành ngọn, dù nhỏ và leo lét nhưng cũng đủ để mọi người đương diện không những nhìn rõ mặt nhau mà còn đồng loạt nhìn chú mục vào một chỗ, chính là phần yết hầu bị bóp vỡ của mụ Địa Ma. Và nhân vật bật hỏa tập chợt suýt soa:

- Công phu này thật bá đạo, nhưng kể cũng tương xứng với bao tội ác của mụ Địa Ma từng cùng lão Thiên Ma gây ra.

Lão Phong Trần Cuồng Cái bỗng cáu kỉnh, chợt gắt:

- Lão phu cũng vô tình được biết, có hai tục gia đệ tử phái Thiếu Lâm gần đây bị mất mạng với tử trạng hầu như tương tự. Chính vì thế chư vị nghi và dần đề quyết đấy là do tiểu tử Giang Cửu Linh gây ra. Chớ nghĩ lão phu toan bênh vực tiểu tử, trái lại, chư vị nên mau tự xem xét lại, và nếu cần thì cũng nên tự hỏi, liệu chư vị có phải đang dần đẩy tiểu tử hễ xa chính đạo thì ngày càng gần ma đạo chăng?

Nhờ có ánh hỏa quang dù nhỏ, vẫn hiển lộ có tất thảy bảy nhân vật đang cùng nhau đứng vây quanh thi thể mụ Địa Ma, nghĩa là ngoài lão Phong Trần Cuồng Cái chỉ một mình tự quay lại thì số nhân vật vừa bất ngờ xuất hiện thêm gồm những sáu trong đó có một tăng nhân khá cao niên. Dù vậy khi một lần nữa phải lên tiếng, tăng nhân này vẫn cứ nhất mực lễ độ với lão Phong Trần Cuồng Cái:

- Ý muốn nói mọi việc vừa xảy ra ở Cổ Chung tự, tiền bối vì cũng ẩn quanh đấy nên đã biết tất cả?

Lão Phong Trần Cuồng Cái vẫn cáu kỉnh, chợt thở ra phì phì:

- Này nếu Luận Trần tiểu tăng ngươi cố ý ám chỉ lão phu vẫn quen thói dòm dỏ và xen vào chuyện của người thì lầm rồi, bất quá lão phu chỉ thấy tiếc, nhất là cho Luận Trần ngươi, đường đường được liệt vào hàng đại cao thủ Thiếu Lâm, đã vang danh là một trong Thiếu Lâm tứ trần nhưng ngươi có cái nhìn sao quá thiển cận. Và nếu cứ đà này mong ngươi chớ trách lão phu lẩn thẩn, vậy già hoặc cậy vào việc từng là hảo bằng hữu của lão trọc sư phụ ngươi, chớ thật ra, giả như sư phụ ngươi có cơ hội sống lại và nhìn thấy cách hành xử của ngươi lúc này, lão phu e sư phụ ngươi cũng phải thất vọng.

Luận Trần đại sư thở dài:

- Vãn bối nào dám thế, trái lại dù trước kia hay sau này cũng vậy, bần tăng vẫn luôn tôn trọng luôn xem lão thí chủ như thúc thúc.

Lão Phong Trần Cuồng Cái vụt nhảy cẫng lên:

- Này có phải ngươi muốn nói, ngay lúc này vì quanh ngươi toàn là những nhân vật nhất môn chi chủ, kể cả ngươi cũng vậy, nên ngươi ngại, quyết không xem lão phu như thúc thúc? Và càng có thể hiểu hiện ngươi chẳng thể tin lời lão phu hoặc giả cũng có ý khuyên lão phu chớ tiếp tục bệnh vực Giang Cửu Linh tiểu tử. Có đúng như thế chăng?

Có một văn nhân luôn mang theo trường kiếm chợt lên tiếng:

- Dù có là nhất môn chi chủ hay không vãn bối Tư Mã Điềm vẫn luôn ngưỡng phục và cũng xem tiền bối như thúc bá, nhưng chẳng thể vì thế tiền bối hễ bảo sao thì bọn vãn bối phải nghe như vậy. Huống hồ quả tử trạng của mụ Địa Ma, một kiệt tác từ tuyệt kỹ bá đạo Tam Ma Thám Trảo, hiện khắp võ lâm e chỉ có mỗi một tiểu tử Giang Cửu Linh vận dụng thì...

Lão Phong Trần Cuồng Cái bỗng có phản ứng kỳ lạ là chợt chộp vào thi thể của mụ Địa Ma cho nằm sấp, chỉ để toàn bộ phần sau hướng ngửa lên trên, đoạn lão lên tiếng khi thấy thái độ của lão đã khiến Tư Mã Điềm dù đang nói vẫn tự ngừng lời:

- Bọn tiểu bối các ngươi nên xem, nếu chưa có cơ hội xem xét kỹ tử trạng của mụ Địa Ma, có phát hiện gì lạ chăng? Phần lão phu tuy cũng chưa có cơ hội xem và kỳ thực thì chẳng cần thiết nhưng do đã may mắn biết rõ bản lĩnh của tiểu tử Giang Cửu Linh cao minh và thâm hậu như thế nào nên có thể quả quyết không sợ lầm, rằng bất luận mọi tử trạng nào nếu đã do tiểu tử dùng tuyệt kỹ Tam Ma Thám Trảo ra tay thì thảy thảy đều phải như nhau, bọn ngươi có nhận ra chăng?

Luận Trần đại sư cau mặt, chợt khom người xuống và nhẹ dùng tay chạm vào phần gáy phía sau cổ đã giá lạnh của mụ Địa Ma:

- Cách dụng dụng lực quả có hữu biệt, trong cang có nhu, tuy cang lực đã bóp vỡ yết hầu phía trước nhưng vì có thêm chấn động từ nhu lực nên phần gân cốt tiếp cận xung quanh thoạt nhìn ngỡ vẫn nguyên vẹn nào ngờ tất cả đã bị chấn vụn. A di đà Phật, chân nguyên nội lực nếu đạt ngưỡng này có khác gì đã suýt soát cảnh giới thượng thừa? A di đà Phật...

Tư Mã Điềm chen bước đến:

- Có thật như thế chăng? Vì chưa bao giờ Tư Mã mổ thấy đại sư tỏ ra chấn động, cứ lẩm bẩm niệm Phật mãi như lúc này.

Ngờ đâu khi đến lượt Tư Mã Điềm tự chạm tay vào gáy của thi thể mụ Địa Ma, Tư Mã Điềm hốt hoảng vội rụt tay về:

- Không thể nào, tiểu tử có niên kỷ chỉ độ đôi mươi, cho dù được luyện công từ khi còn là thai nhi cũng không thể nào đạt được bản lĩnh ngần này.

Lão Phong Trần Cuồng Cái bỗng ngẩng cao đầu và không cần giấu thái độ đang ngưng thần nghe ngóng.

Tương tự có hai nhân vật cũng tỏ thái độ như đã nghe điều gì đó, và hai nhân vật này bỗng nhìn nhau.

Lão Phong Trần Cuồng Cái phát hiện liền hỏi:

- Nghe bảo mười hai năm trước tuy có thân thủ và bối phận cao hơn, dù là đại sư huynh và nhị sư huynh đứng đầu Côn Luân Tam Yến nhưng cả hai đều khẳng khái khước từ, cam đành phó giao trọng trách cho tam sư đệ đảm nhận cương vị Chưởng môn, có lẽ mãi lúc này lão phu mới có cơ hội nhận chân sự thật, với bản lĩnh của hai cơ hồ xấp xỉ nhau. Vậy nói đi, phải chăng đó là sự thật và Nam Cung nhị huynh đệ chư vị đã phát hiện điều gì?

Nhưng hai nhân vật này chẳng kịp đáp cũng có thể nói là chẳng cần đáp vì cùng lúc ấy do thính lực mỗi người rồi cũng nghe vài thanh âm dù mơ hồ nhưng thật quái đản từ xa ở chân trời đằng đông văng vẳng đến nên tất cả cùng lao vọt đi.

Vút.

Vút.

Họ lao thật nhanh, hóa thành bảy vệt mờ ảo, và do cùng nhắm về phía trời đông nên bất luận ai thoạt nhìn cũng có thể ngỡ họ đang vội lao đến để đón ánh dương quang cùng lúc chực lấp ló ở phía trời đông.

Do có cùng lao đi như vậy mới có cơ hội minh bạch ai có bản lĩnh khinh công cao minh hơn ai.

Lão Phong Trần Cuồng Cái đi trước, bám thật sát theo phía sau là hai nhân vật lúc nãy được lão Phong Trần Cuồng Cái gọi là Nam Cung nhị huynh đệ.

Vút.

Vút. Vút.

Cách xa xa vài ba trượng phía sau mới là bốn nhân vật còn lại cơ hồ cùng ngang tầm khinh công với nhau.

Và lão Phong Trần Cuồng Cái như dần đuối sức chợt chậm lại mất một nhịp là cơ hội cho Nam Cung nhị huynh đệ theo kịp và từ đó luôn cùng lão Phong Trần Cuồng Cái đồng hành.

Chợt một trong hai nhân vật khẽ lên tiếng:

- Cuồng Cái lão tiền bối không cần nhân nhượng vì huynh đệ vãn bối dù trước kia may mắn chia nhau mỗi người nửa nhánh thiên niên hà thủ ô, chân nguyên nội lực nhờ đó đồng loạt tăng tiến nhưng so ra bản lĩnh vẫn không qua nổi khinh thân pháp Cuồng Phong Tảo Bộ thượng thừa của tiền bối.

Lão Phong Trần Cuồng Cái vẫn tiếp tục lao đi chỉ khẽ lắc đầu:

- Sóng Trường Giang lớp sau đè lớp trước, lão phu già rồi chỉ một đêm nếu chẳng được nghỉ ngơi thì hậu quả luôn là chân chồn gối mỏi. Nam Cung nhị huynh đệ hai ngươi không cần nhân nhượng, trái lại nên mau đi trước, thử xem đã xảy ra chuyện gì, e rằng cũng liên can đến Giang Cửu Linh tiểu tử.

Nhưng hai nhân vật này vẫn thủy chung cùng chạy ngang lão Phong Trần Cuồng Cái:

- Nhắc đến tiểu tử có vẻ tiền bối không chỉ tin mà còn nhất mực tán dương bản lĩnh cực cao của tiểu tử?

Lão Phong Trần Cuồng Cái cười cười:

- Cả một hồ hảo danh tửu Thiết Bố Sam vẫn không khiến tiểu tử suy suyển, hai ngươi nghĩ nguyên nhân vì sao?

- Ý muốn nói nội lực tiểu tử đã đạt cảnh giới ý động thân tùy? Kể cả hảo danh tửu Thiết Bố Sam cực nồng cực mạnh vẫn bị nội nguyên gã tự hóa thành tam muội chân hỏa, do tự thiêu hủy nên chẳng hề quật gã?

Lão Phong Trần Cuồng Cái nhẹ gật đầu:

- Tửu lượng hiển nhiên có cao thâm hay không đều tùy thể trạng và tùy mức độ đã quen dùng hay chưa. Tuy nhiên, phàm là người luyện võ ắt ai cũng rõ, hễ có nội lực càng uyên thâm thì tửu lượng theo đó càng thêm cao. Giang Cửu Linh tiểu tử hẳn nhiên đã từng gặp kỳ tích bất phàm khiến ngày qua ngày lão phu càng phát hiện ở tiểu tử lại có công lực càng cao, có thể cả tiểu tử cũng chưa nhận ra.

- Vậy còn hành vi sát hại nhiều nhân mạng, đến độ gã bị triều đình truy nã thì sao?

Lão nhẹ lắc đầu:

- Lão phu cũng phát hiện gã luôn có những hành xử đúng mực, tợ hồ nhờ nội lực uyên thâm nên công phu hàm dưỡng của gã cũng cao minh không kém. Hãy nhớ lời gã từng tự kêu than, sao gã cứ mãi bị dồn vào tử địa và hai ngươi cứ tự vấn xem, nếu là hai ngươi lại luôn bị dồn ép và giả như hai ngươi cũng có bản lĩnh cực cao thì diễn tiến phải như thế nào lúc ở Cổ Chung tự với cảnh ngộ bị nhiều cao thủ cùng lúc uy hiếp? Liệu hai ngươi có đủ nhẫn nại như gã chăng? Hay cứ tung hê tất cả, chó cùng cắn giậu rồi hậu quả muốn ra sao thì ra?

Hai nhân vật nọ vừa nghe đến đây thì cũng là lúc cả hai cùng chậm dần lại:

- Sao không còn nghe gì nữa? Chúng ta liệu đã chạy quá chăng?

Lão Phong Trần Cuồng Cái cũng dừng và đang lúc lão chợt chun mũi vừa ngó vừa hít hít khắp xung quanh thì Luận Trần đại sư ngay khi thoắt lao đến bỗng kêu:

- Có mùi tanh của máu, không xa lắm. Đâu như ở khu rừng thưa phía tả.

Lão Phong Trần Cuồng Cái kinh ngạc nhìn Luận Trần đại sư, sau đó vừa đi về phía tả, nơi quả thật đang dần hiển lộ một khu rừng thưa nhờ bầu trời cũng đang chuyển dần về sáng và lão vừa gật đầu khen:

- Tiểu tăng ngươi khá đấy, ắt là nhờ quen chay tịnh, luôn tuân thủ giới sát nên khứu giác vừa nhạy cảm vừa thêm tinh tế chăng.

Luận Trần đại sư không đáp chỉ gượng cười khiến lão Phong Trần Cuồng Cái vỡ lẽ và lại lên tiếng:

- Ngươi hàm ý trách vì lão phu mãi quen miệng tỏ ra thiếu tôn trọng ngươi? Nếu vậy hãy chờ lão phu sửa dần tập gọi ngươi là đại sư cho quen.

Chợt có tiếng người khẩn trương gọi vọng ra từ khu rừng thưa:

- Vẫn là tuyệt kỹ Tam Ma Thám Trảo, hãy mau vào đây xem, thật là một trận thảm sát tuyệt vô nhân hoàn.

Nhìn lại lão Phong Trần Cuồng Cái, phát hiện chỉ lão và Luận Trần đại sư là chưa tiến vào, kỳ dư các nhân vật còn lại đã nhanh chân vào khu rừng thưa từ lâu. Dù vậy chẳng hiểu sao chân của lão lúc này lại nặng như đeo chì và cơ hồ chỉ miễn cưỡng tiến vào trong, để càng vào sâu lão càng bàng hoàng phẫn nộ do phát hiện ngày càng nhiều các thi thể dù chưa thể nhìn rõ mặt nhưng hầu hết đều có chung một tử trạng, bị bóp vỡ vụn yết hầu.

Tư Mã Điềm đang xem xét một thi thể, chợt nói:

- Chắc hẳn những nạn nhân chẳng ai khác ngoài Thiên Sơn cửu động cách đây vài canh giờ từng lập trận Thiên Sơn Vạn Sa Tuyết vây khốn tiểu tử. Nhưng lối báo thù và phục hận này quả thực là không tưởng. Tiểu tử thật độc ác, chư vị nghĩ sao? Nhất là lão Cuồng Cái tiền bối nghĩ sao về Giang Cửu Linh tiểu tử?

Lão ngậm câm đủ hiểu lão chẳng còn biết nói như thế nào trước một sự thực quá độc ác và quá phủ phàng này.

Bất chợt lại có một tiếng kêu khác, đầy nghi hoặc:

- Còn một loại tử trạng khác tuy ít hơn nhưng lại thập phần bá đạo hơn.

Lão Phong Trần Cuồng Cái như có lại sinh khí, vội chạy đến chỗ nhân vật vừa kêu:

- Hoắc Kim Luyện ngươi phát hiện được gì? Sao không nói luôn đó là tử trạng do công phu tuyệt kỹ nào gây ra? Há lẽ lão Chưởng môn Không Động phái, sư phụ ngươi, cũng ưu ái truyền cho ngươi cách làm mọi người phải thêm nôn nóng khó chịu ư? Hãy mau nói xem.

Hoắc Kim Luyện là nhân vật từng tự nhận là đại đệ tử phái Không Động, dù đã ngoại ngũ tuần nhưng vẫn đỏ mặt khi nghe lão Phong Trần Cuồng Cái vừa gọi đích danh vừa mắng:

- Tử trạng này vãn bối chưa từng thấy, cho dù có ngờ ngợ nghĩ đến một loại tuyệt kỹ nhưng do sợ lầm nên chưa dám hở môi.

Lão Phong Trần Cuồng Cái thì khác thoạt nhìn thấy tử trạng liền bàng hoàng kêu:

- Ma Hoa Vô Ảnh Thủ.

Nam Cung nhị huynh đệ chấn động:

- Sao? Có thật là tuyệt sát chiêu Ma Hoa Vô Ảnh Thủ?

Tư Mã Điềm kinh hoàng chạy đến nhìn:

- Chao ôi... nếu vậy há lẽ hậu nhân của Ma Hoa lão quỷ trăm năm trước vì vẫn tồn tại nên ẩn nhẫn chờ đến lúc này mới tái thế báo thù?

Luận Trần đại sư cau mày niệm Phật:

- Vệt máu phún xuất tại đỉnh đầu tợ một đóa hoa, tử trạng này quyết chẳng ngoài tuyệt sát chiêu Ma Hoa Vô Ảnh Thủ trăm năm trước từng gây kinh động khắp võ lâm. A di đà Phật... với một tiểu sát tinh Giang Cửu Linh còn chưa kịp định phương đối phó lại xuất hiện thêm một Ma Hoa Vô Ảnh Thủ tột cùng khốc liệt, đại họa võ lâm lại đến nữa ư? A di đà Phật...

Bỗng lão Phong Trần Cuồng Cái xua tay:

- Chờ đã, chớ vội kết luận điều gì. Hãy chờ sau khi xem tử trạng do Tam Ma Thám Trảo gây ra ắt sẽ rõ hư thực.

Ngờ đâu đáp lại thái độ của lão Phong Trần Cuồng Cái một nhân vật lập tức tỏ bày:

- Không cần phiền đến Cuồng Cái lão tiền bối. Hạ mỗ ngay lúc đầu vì cũng có ý nghi ngờ nên đã chủ tâm xem xét. Những tử trạng do Tam Ma Thám Trảo gây ra tuy không được dụng lực đủ cang nhu như đã thấy ở thi thể mụ Địa Ma nhưng nếu chỉ có thế thì chưa đủ để mong loại bỏ Giang Cửu Linh tiểu tử khỏi diện nghi vấn.

Lão Phong Trần Cuồng Cái cau mày:

- Ở phái Không Động Hạ Đôn Hậu ngươi luôn được mệnh danh là Kiến Văn Gia Cát, có phải ngươi muốn ám chỉ kiệt tác này vẫn do Giang Cửu Linh gây ra và vì không cần dụng lực nhiều như đã kết liễu mụ Địa Ma nên ở tử trạng bọn Thiên Sơn cửu động cũng chẳng có đủ các biểu hiện cần thiết?

Nhân vật được gọi là Kiến Văn Gia Cát Hạ Đôn Hậu liền gật đầu:

- Kẻ có bản lĩnh kém nếu muốn thi triển cùng một loại công phu và đạt mức lợi hại như nhân vật có thân thủ cao minh hơn thì đương nhiên không thể nhưng ngược lại, người đã đạt bản lĩnh thâm hậu thì muốn thi triển cùng một loại công phu và ở mức độ kém hơn ắt chẳng là điều khó khăn.

Luận Trần đại sư tán đồng:

- A di đà Phật, ngoài nhận định của Hạ lão huynh thí chủ, bần tăng còn thêm một ý này, là tuyệt kỹ Tam Ma Thám Trảo há chẳng phải đã cùng lúc xuất hiện với Giang Cửu Linh trên giang hồ hay sao? Thế nên càng không thể tin hiện nay đang có những hai nhân vật cùng am hiểu và tinh thông tuyệt kỹ Tam Ma Thám Trảo với một sự thật phi lý là người này chủ tâm cũng dùng một loại tuyệt kỹ và để hại người còn lại. Hoặc giả Cuồng Cái lão tiền bối có thêm luận cứ nào khác xác đáng và thuyết phục hơn chăng?

Lão Phong Trần Cuồng Cái thất vọng lắc đầu:

- Luận như vừa rồi thì quả thật lão phu chưa đủ lý lẽ để phản bác, tuy nhiên còn một sự thật nữa, hiện đang phơi bày ở đây và lão phu đang nghĩ không biết có nên nói ra lúc này hay chưa.

Hạ Đôn Hậu phì cười:

- Định tâm của lão tiền bối đang muốn gợi tò mò chờ được hỏi mới nói hay sao? Dù vậy không cần tiền bối nói hạ mỗ cũng có thể tự đoán biết điều đó là gì.

Lão Phong Trần Cuồng Cái bĩu môi:

- Ngươi tuy ít nói, trước sau chỉ có lời vừa rồi là câu thứ hai nhưng với sự thật lão phu toan đề cập thì trong đó cũng có lão phu được tận mắt mục kích, ngươi vị tất đoán biết.

Hạ Đôn Hậu vẫn cười:

- Dù đoán chỉ một phần cũng không thể ư? Vậy tiền bối có dám đánh cược chăng? Vạn nhất Hạ mỗ đoán đúng chỉ mong tiền bối hạ cố chấp thuận cho một đề xuất nho nhỏ, là từ nay đừng quá xem thường bọn mỗ, dường như trong mắt tiền bối vẫn luôn mãi là một lũ hậu bối vô dụng, được chứ?

Lão sựng người:

- Theo cách ngươi phàn nàn, lẽ nào từ lâu nay lão phu vẫn tỏ ra như vậy? Trong khi đó tận thâm tâm lão phu vẫn chưa bao giờ quên câu "hậu sinh khả úy", thế nên lão phu cứ nghĩ bản thân đã luôn xử sự thật đúng mực. Há lẽ không hoàn toàn đúng như thế sao?

Hoắc Kim Luyện cười cười:

- Bọn vãn bối đương nhiên là luôn tôn kính trưởng thượng nhưng vì tiền bối hỏi, vãn bối không thể không hồi đáp, kỳ thực thái độ luôn xem thường của tiền bối đã phần nào khiến mọi người phiền muộn, nếu không muốn nói ắt đã có kẻ vào lúc nào đó cũng phải ngấm ngầm bất phục.

Lão giật mình đoạn cười gượng:

- Nếu vậy lão phu hứa sẽ dần tự thay đổi nhưng với điều kiện bọn ngươi cũng phải tự chứng tỏ ở bản thân đừng có nữa những hành vi có thể khiến kẻ khác xem thường, được chứ?

Hạ Đôn Hậu ưng thuận:

- Vãn bối đâu phải ngẫu nhiên được nhiều đồng đạo giang hồ gọi là Kiến Văn Gia Cát? Và vãn bối xin minh chứng, như thế này. Thoạt tiên mọi người hãy nhìn lại toàn bộ cảnh quang nơi đây, để rồi có thừa nhận chăng, thứ nhất: có cả thảy hai loại tử trạng? Thứ hai: có phải với loại tử trạng đầu tiên đa phần xuất hiện ở nhiều thi thể cơ hồ đều tập trung một chỗ? Và thứ ba: đây là nghi vấn, tại sao ở đây chỉ thấy có đúng ba mươi thi thể? Còn ai may mắn sống sót chăng? Hay nhân số của Thiên Sơn cửu động chỉ là ba mươi hai và tất cả đều đã thảm tử?

Mọi người nhờ đó mới có cơ hội lần đầu được nhìn lại toàn cảnh quang, dù trông thật thê thảm với nhiều nhân mạng bị sát hại nhưng quả thật đã giúp mọi người có chung nhận định đúng như Hạ Đôn Hậu vừa nêu.

Lão Phong Trần Cuồng Cái gật đầu thán phục:

- Ngươi thật tinh tường, nhất là về việc đa phần các thi thể đều bị sát hại chung một chỗ, phải chăng điều đó sở dĩ xảy ra vì những nạn nhân này đều bị bất ngờ sát hại, không kịp có bất kỳ phản ứng nào?

Tư Mã Điềm bật kêu:

- Không sai, chỉ có bất ngờ họ mới cùng chết như vậy. Nhưng sao bọn họ chẳng đề phòng? Hoặc do bản lĩnh tiểu tử Giang Cửu Linh quá đỗi cao minh, lúc họ chưa kịp trở tay thì tiểu tử đã kịp sát hại như những ngoài hai mươi nhân mạng?

Nam Cung nhị huynh đệ phái Côn Luân lần lượt phản bác và nêu chủ ý:

- Cho dù diện đối diện nhưng nếu song phương đã có vị thế đối đầu thì bất luận ai, thân thủ có cao minh đến đâu cũng vô khả cùng lúc đắc thủ kết liễu nhiều nhân mạng đến vậy.

- Không sai, có chăng song phương phải là bằng hữu nhưng đột ngột trở mặt và xuất kỳ bất ý ra tay. Tuy nhiên cho dù là thế kẻ xuất thủ phải có bản lĩnh thật cao minh mới khiến quá nhiều nạn nhân đều lâm cảnh chẳng kịp trở tay.

Hoắc Kim Luyện gật gù:

- Phải chăng ý của Nam Cung nhị lão huynh đang nghiên dần về nhận định tiểu tử Giang Cửu Linh chẳng hề là hung thủ? Bởi ai trong chúng ta cũng nhìn thấy và cùng rõ giữa tiểu tử và Thiên Sơn cửu động quyết không thể đột ngột trở thành bằng hữu. Nói vậy, tự Nam Cung nhị lão huynh cùng thừa nhận chúng ta đã nghi ngờ sai cho Giang Cửu Linh?

Nam Cung nhị huynh đệ không bối rối trái lại một trong hai chợt nói:

- Khi nãy Cuồng Cái lão tiền bối có khuyên hai huynh đệ mỗ hãy tự vấn và tự đặt vào cương vị của Giang Cửu Linh lúc ở Cổ Chung tự để xem bản thân liệu đủ nhẫn nại như tiểu tử đã thể hiện hay không, thì đây là lời đáp, mỗ, Nam Cung Sách này, quả thật khó thể đủ kềm chế giả như mỗ thật sự có bản lĩnh cao minh như tiểu tử. Huống hồ đúng như những nhận định vừa rồi, mỗ thật không tin đây là hành vi tàn sát do tiểu tử gây ra.

Lão Phong Trần Cuồng Cái bật khen:

- Nói không sai vì với tử trạng thứ hai do Ma Hoa Vô Ảnh Thủ gây ra, lão phu có thể kể cho mọi người nghe một diễn biến mà trong đó lão phu không chỉ là người trong cuộc mà còn được tiểu tử Giang Cửu Linh cứu nguy như thế nào. Hãy nghe đây.

Và lão kể về lần bản thân lão suýt mất mạng vì Ma Hoa Vô Ảnh Thủ nhưng được Giang Cửu Linh kịp xuất hiện ứng cứu để sau đó cả hai cùng phải đội thiết chỏm ngay trên đỉnh đầu như thế nào.

Nghe xong Luận Trần đại sư giật mình:

- Dường như đó là sau lần Giang Cửu Linh đại phá La Hán trận dù chỉ do tục gia đệ tử tệ phái cùng lập?

Lão Phong Trần Cuồng Cái gật đầu:

- Nhưng tiểu tử vẫn đủ nhẫn nại để không sát hại bất kỳ tục gia đệ tử nào của quý phái.

Hạ Đôn Hậu vội kêu:

- Nếu vậy, mọi việc đang dần sáng tỏ. Như thế này, hãy giả thử như tiểu tử vì đến sau, lại phát hiện có hung thủ chủ tâm dùng tuyệt kỹ Tam Ma Thám Trảo để sát hại bọn Thiên Sơn cửu động, tiểu tử lập tức lao ra, cho dù không vì bọn Thiên Sơn cửu động thì chí ít cũng vì bản thân, mong vạch rõ chân tướng hung thủ là ai. Chính vì thế, trận tàn sát bị gián đoạn. Sau đó lại có thêm hung nhân khác xuất hiện dùng Ma Hoa Vô Ảnh Thủ ngẫu nhiên tiếp diễn trận tàn sát, hậu quả là thêm nhiều thi thể với vị thế nằm hầu như xa hẳn những thi thể đã chết vì Tam Ma Thám Trảo. Có thể như thế chăng?

Hoắc Kim Luyện chau mày:

- Ý tiểu sư thúc như cũng tin tiểu tử Giang Cửu Linh không là hung thủ?

Hạ Đôn Hậu gật đầu:

- Nhưng ta chỉ theo việc mà luận, chứ đừng nghĩ ta cũng có cách cư xử như Cuồng Cái tiền bối, thị có bối phận cao hơn để miễn cưỡng ngươi thuận theo nhận định của ta. Huống hồ gì trước sau gì ngươi cũng được sư phụ ngươi phó giao trọng trách, dù ta là tiểu sư thúc thì vẫn phải nể trọng ngươi. Mong hãy luôn nhớ như vậy.

Hoắc Kim Luyện thở dài:

- Dù biết như vậy nhưng thật khó xử nếu hai thúc diệt chúng ta vừa cùng chung môn phái vừa có hai nhận định trái ngược nhau, phải chăng đang là trò cười cho mọi người?

Lão Phong Trần Cuồng Cái chợt bảo:

- Bất luận thế nào mọi nhận định chỉ là phỏng đoán, điều cần thiết là phải tìm và hỏi Giang Cửu Linh tiểu tử cho minh bạch. Lão phu sẽ tự tìm tiểu tử. Cáo biệt.

Nhìn lão Phong Trần Cuồng Cái cứ đùng đùng bỏ đi, Nam Cung Sách áy náy, vội gọi người huynh đệ còn lại:

- Nhị đệ, chúng ta cũng đi thôi, và nếu may mắn tìm thấy một người trong Thiên Sơn cửu động còn sống, mọi hư thực sẽ nhanh chóng phơi bày. Hay Nam Cung Hợp đệ có chủ ý nào khác?

Nhân vật nọ gật đầu:

- Không, đệ cũng nghĩ như đại huynh, huống hồ nếu muốn lập trận Thiên Sơn Vạn Sa Tuyết đệ nghĩ họ cần nhân số nhiều hơn. Vì nếu lấy chín (cửu) làm chủ thì chỉ có cửu tứ tam thập lục (36) là hợp lý. Ý đệ muốn nói chí ít phải còn bốn người sống sót, chúng ta nên tìm họ.

Hạ Đôn Hậu vội lên tiếng:

- Có thể cho Hạ mỗ cùng đi? Vì như Nam Cung Hợp huynh vừa nêu, Hạ mỗ cũng tin họ không thể chỉ lập trận với ba mươi hai phương vị, phải là ba mươi sáu mới đúng.

Tư Mã Điềm cũng đòi đi theo:

- Tư Mã mỗ cũng đồng hành, được chứ?

Cuối cùng vì Luận Trần đại sư cũng tỏ thái độ muốn cùng đi nên Hoắc Kim Luyện cũng miễn cưỡng ưng thuận:

- Đã vậy chúng ta cùng đi cả, và khi mọi hư thực được bày tỏ há lẽ mỗ cứ mãi cố chấp? Đi nào.

Rốt cuộc họ vẫn hợp nhau đủ cả sáu nhân vật như lúc đầu và quết làm sáng tỏ chân tướng cho dù trong lòng mỗi người hầu như đang nghĩ khác vị tất hoàn toàn hợp nhau.

*****

Từ một chỗ ẩn thân kín đáo, chợt có hai nhân vật lên tiếng đối thoại nhau:

- Đổng trang chủ nghĩ thế nào về mọi điều vừa tận mắt mục kích?

- Tôn giá muốn nhắc nhở mỗ đừng quên đã thọ ân cứu nguy của tôn giá?

- Phàm là người giang hồ hễ thấy nguy thì bạt đao tượng trợ, Đổng trang chủ há lẽ chỉ mãi chú tâm và áy náy vì mỗi việc này?

- Vậy ý tôn giá là gì? Định tâm dọa Đổng mỗ về tuyệt sát chiêu Ma Hoa Vô Ảnh Thủ của tôn giá chăng?

- Đến như tiểu tử Giang Cửu Linh còn không ngại tuyệt sát chiêu này của mỗ, xin đừng nghĩ mỗ có ý dọa Đổng trang chủ.

- Nếu vậy chỉ vì hảo ý tôn giá quyết chẳng ngại thi triển Tam Ma Thám Trảo sát hại nhiều nhân mạng đến thế?

- Đổng trang chủ không phủ nhận bản thân đang là kẻ thù bị Giang tiểu tử truy sát.

- Tôn giá cũng vậy thôi, bằng không, sao tôn giá cứ mãi vu họa cho Giang tiểu tử, đầu tiên là từ hai cái chết của đệ tử tục gia Thiếu Lâm và vừa rồi, nếu nhanh tay hơn ắt đã loại bỏ toàn bộ Thiên Sơn cửu động.

- Không sai, tất cả đều do mỗ gây ra nhưng ngờ đâu mọi diễn tiến cứ đang dần trở nên bất lợi. Những nhân vật các phái đã không còn nghi cho Giang Cửu Linh tiểu tử. Tương tự họ cũng dần hết tin Đổng trang chủ. Lợi hại hơn, họ còn đoán đúng có bốn nhân vật Thiên Sơn cửu động được tiểu tử cứu thoát.

- Như tôn giá muốn hai chúng ta hợp lực?

- Không hẳn như thế, trái lại nếu được Đổng trang chủ thuận tình, mỗ nghĩ ắt có cách giúp Đổng trang chủ vĩnh viễn loại bỏ Giang tiểu tử.

- Sao lại chỉ giúp mỗi mình Đổng mỗ? Vì người đầu tiên muốn mãi mãi loại trừ tiểu tử phải là tôn giá mới đúng?

- Nhưng nếu không vì Đổng trang chủ, mỗ đâu phải phí công xuất hiện và chẳng ngại diệt trừ bọn Thiên Sơn cửu động?

- Đổng mỗ hiểu rồi và chẳng ngại gì không nói thẳng. Thứ nhất, tôn giá hẳn đang có những mưu toan qua hành vi không chỉ lợi dụng Thiên Sơn cửu động mà còn sẵn sàng loại bỏ khi thấy họ hết giá trị. Thứ hai, với mưu toan như thế ắt tôn giá hãy còn nhiều thế lực tiềm tàng, khắp võ lâm từ lâu nay chẳng ai hay, kể cả quỷ thần cũng không biết. Thứ ba, vì thấy Đổng mỗ đang lâm tình thế nan giải, tôn giá nghĩ có thể lợi dụng được nên quyết định thi ân và đang mong có sự đáp trả từ Đổng mỗ. Và điều thứ tư, điều sau cùng, giả như Đổng mỗ bất thuận ắt tôn giá chẳng ngại ra tay kết liễu vì ngỡ rằng bản lĩnh của Đổng mỗ chẳng là đối thủ so với tuyệt sát chiêu Ma Hoa Vô Ảnh Thủ của tôn giá. Tất cả đúng chứ?

- Không hẳn tất cả đều đúng như vậy vì thứ nhất, chính Đổng trang chủ cũng có những mưu toan thầm kín qua việc luôn che giấu chỗ xuất thân là Hư Vô thần cung. Thứ hai, khi mưu hại nghĩa huynh Phạm Uy Bá, phải chăng Đổng trang chủ ngại dù có Hư Vô Thân Ảnh vẫn không thể đối phó nổi tuyệt sát kiếm Liễu Diệp kiếm của nhân vật từng mệnh danh Diệp Kiếm Trung Nhất Chưởng? Tóm lại có thể nói theo ý Đổng trang chủ cũng được, mỗ vì có nguyên do nên cũng muốn khử trừ Giang tiểu tử. Vậy nếu có thêm Đổng trang chủ há chẳng phải hai chúng ta càng thêm cơ hội toại nguyện hay sao?

- Nếu Đổng mỗ dù luôn mong có cơ hội diệt trừ tiểu tử nhưng vẫn không muốn hợp lực cùng tôn giá thì sao? Ằt sẽ bị tôn giá sát nhân diệt khẩu?

- Có thể cho biết nguyên do chăng?

- Vì Đổng mỗ không muốn kết minh với kẻ vẫn chưa rõ thân phận lai lịch như thế nào.

- Mỗ họ Tôn, là hậu nhân đệ tam đại của nhân vật bị mọi người gọi là Ma Hoa Lão Quỷ. Như thế đã đủ chưa?

- Ý của tôn giá muốn nhuộm huyết võ lâm, báo thù cho tiền nhân?

- Dĩ nhiên trong đó không hề có Đổng trang chủ vì thù nhân của mỗ chỉ bao gồm thất đại phái và Cái bang.

- Vậy sao tôn giá quyết trừ Giang tiểu tử? Có thể cho biết rõ nguyên ủy của cừu thù chăng?

- Nói ra thật dài dòng, chỉ có thể vắn tắt thế này. Phụ thân của tiểu tử từng có mối thù sang đoạt thê nhi lúc mỗ chỉ có bản lĩnh tầm thường. Mãi đến khi có thể phục hận thì một là phụ thân của tiểu tử đã chết, hai là bản thân của tiểu tử đã được thúc phụ mang đi mất. Phải mất nhiều công sức mỗ mới tìm thấy và hoàn toàn bất ngờ khi minh bạch muốn diệt tiểu tử thật không dễ.

- Tiểu tử từng bị truy nã...

- Đấy là thủ đoạn của mỗ, chỉ vì vào thời điểm ấy, chẳng rõ bằng cách nào tiểu tử lại được một đại tướng quân đương triều xem trọng. Nếu mỗ tháo thứ, cứ mạo hiểm kết liễu tiểu tử thì hậu quả càng không thể lường.

- Vì thế tôn giá cũng mượn thế lực triều đình, ngờ đâu vẫn bất thành do tiểu tử như đã có vật bảo mệnh lợi hại hơn?

- Cũng tương tự như Đổng trang chủ đối phó Phạm Uy Bá, nếu có cách để loại bỏ đối thủ mà không cần phí nhiều sức lực thì sao không tận dụng? Chỉ tiếc đã đến lúc không thể không dùng sức.

- Ý muốn nói giữa tôn giá và Đổng mỗ từng có nhiều điều tương đồng? Kể cả về mưu toan thủ đoạn cũng vậy?

- Ý Đổng trang chủ đã tán đồng?

- Được vì Đổng mỗ không thể không diệt trừ tiểu tử.

- Hay lắm, vậy mỗ có kế này, chỉ vì một ẩn tình, thật ngại nếu phải lộ diện, mong được Đổng trang chủ giúp sức cho. Hãy tin, đấy là kế quyết không thể nào thất bại. Như thế này...

Mẩu đối thoại gián đoạn do cả hai bắt đầu chuyển qua thì thào với nhau.

Dù vậy họ không ngờ chỉ với mẩu đối thoại trên, do có kẻ lẻn nghe nên kế sách sau này của họ khó thể thực hiện như ý. Và vào lúc này, từ một chỗ náu thân cách đấy xa xa lần lượt có hai nhân vật lẻn thoát đi với thân thủ vừa lợi hại vừa thập phần thận trọng.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-30)


<