Vay nóng Homecredit

Truyện:Hỏa mệnh di tông - Hồi 23

Hỏa mệnh di tông
Trọn bộ 26 hồi
Hồi 23: Địch Nhân Vô Hình Vẫn Quanh Quẩn - Tử Cảnh Đáng Ngờ Của Hải Anh
5.00
(một lượt)


Hồi (1-26)

Siêu sale Lazada

Lúc bóng chiều buông xuống đã sắp biến dần thành màn đêm, Tư Mã Thuyên sau nhiều lần cố tình đi chậm chân thì cuối cùng cũng toại nguyện khi phát hiện ở phía sau nàng chẳng còn ai và kỳ thực nàng đang ở vị thế đi đoạn hậu. Chỉ lúc đó, nàng mới khẽ lên tiếng, gay gắt hỏi người vẫn luôn tìm cách đi cạnh nàng:

- Liễu Hoàng Kim cô nương thật sự có ý gì khi cứ mãi đi bên cạnh Tư Mã Thuyên ta, không rời xa, dù chỉ là nửa bước?

Vì đi bên cạnh Tư Mã Thuyên đích thực là Liễu Hoàng Kim nên lời đáp của Liễu Hoàng Kim dĩ nhiên cũng nhỏ, thật khẽ, chỉ đủ cho Tư Mã Thuyên nghe:

- Tiểu nữ cứ ngỡ Tư Mã Thuyên cô nương đã tự hiểu rất rõ nguyên nhân. Nhưng vì cô nương vẫn hỏi, được, tiểu nữ không ngại đáp thẳng. Đấy là do quan tâm đến Phong Gia Liêm, nếu đích thực Nhu Kiếm công tử có một tính danh như thế, khiến tiểu nữ bất chấp tất cả, quyết ly khai sơn môn để được đồng hành cùng mọi người, cho dù là việc đưa di hài Chưởng môn Côn Luân phái hồi sơn, hậu táng quả thật chẳng liên quan cũng không khiến tiểu nữ hứng thú.

Tư Mã Thuyên cười lạt, dù vậy vẫn tiếp tục nói thật khẽ:

- Quả nhiên đúng như Tư Mã Thuyên này ngay từ đầu đã thầm đoán. Thế chẳng phải cô nương đã được định sẵn hôn sự cùng lệnh sư huynh Giang Tuấn, vậy cớ gì còn tỏ ra quá quan tâm đến Phong Gia Liêm?

Liễu Hoàng Kim chợt quay nghiêng mặt để nhìn Tư Mã Thuyên:

- Cô nương đang có thái độ hằn học? Ghen, đúng không? Nếu đúng thì thật tốt, tốt thật đấy.

Tư Mã Thuyên chột dạ:

- Ghen? Tại sao ta phải ghen? Và tại sao thái độ của ta nếu đúng là ghen thì lại là đều thật tốt? Với ai?

Liễu Hoàng Kim cười cười. Và dù là cái cười thần bí thì nàng vẫn nói, vẫn tự giải thích:

- Tốt là vì tiểu nữ đã rõ đối với cô nương, Phong Gia Liêm không chỉ là đại ca, mà phải là một điều gì đó quan trọng hơn, khiến cô nương cho dù không thừa nhận thì tiểu nữ vì cùng là nữ nhân, cũng có chung tâm sự như cô nương nên vẫn tự hiểu. Và chưa hết, còn được xem là tốt vì đấy là nhờ cô nương hễ càng tỏ ra ghen tuông thì càng chứng tỏ cô nương đích thực là nhân vật nào, đã từng ngấm ngầm bám theo tiểu nữ ra sao và tuy chưa một lần lộ diện thì qua thanh âm cũng đã tự cáo giác thân phận đối với riêng tiểu nữ như thế nào.

Tư Mã Thuyên lúng túng. Cũng vì lẽ đó, hễ càng lúng túng thì nàng càng dễ dàng để mất đi thế chủ động. Hoặc nói đúng hơn ngay lúc này nàng dường như không còn nhớ đây là câu chuyện đã do tự nàng khởi xướng. Và vì không nhớ nên nàng cũng không nhận ra đã để Liễu Hoàng Kim nắm phần chủ động. Thế nên, nàng bối rối hỏi ngược lại:

- Cô nương nói như thế nghĩa là gì? Sao lại đoan chắc Phong Gia Liêm đối với ta không chỉ là một nhân vật đại ca? Lại còn bảo ta đã âm thầm lẻn bám theo cô nương nữa, dựa vào đâu chứ?

Vì trời đã tối hẳn nên đoàn người không thể không dừng chân, nhất là khi có tiếng của Đoàn Bá Nhiên vang lên, chủ động sắp đặt mọi việc:

- Chuyến đi này dù muốn dù không vẫn phải mất ít nhất là mươi mười lăm ngày. Và đã vậy, có vội thế mấy cũng không làm chúng ta lợi được bao nhiêu về thời gian. Thế nên, tại hạ xin có lời đề xuất, nên chăng cứ ngày đi đêm nghỉ, cũng cần dưỡng sức để vạn nhất lâm địch vẫn khả dĩ có thể đối phó.

Ắt là vì đồng hành cùng mọi người còn có cả một cỗ áo quan, linh cữu của vị Chưởng môn Côn Luân phái xấu số uổng mạng, thế nên bầu không khí giữa đoàn người cứ bình lặng và tẻ nhạt, đến nỗi sau câu nói của Đoàn Bá Nhiên vẫn chẳng một ai lên tiếng hoặc phản bác hoặc ưng thuận. Bất quá họ chỉ tản ra tự tìm chỗ nghỉ chân.

Liễu Hoàng Kim nhân đó bảo Tư Mã Thuyên:

- Không khí này quá trầm mặc, đến cả lệnh sư Hải Anh Tiên Tử như cũng chẳng thiết gì những diễn biến xảy ra xung quanh. Giữa hai chúng ta sẽ dễ đàm đạo với nhau hơn nếu cô nương chấp thuận cùng tiểu nữ tự tách ra xa hơn một ít so với mọi người.

Tư Mã Thuyên lo lắng liếc nhìn sư phụ:

- Đã hai ngày rồi, gia sư luôn có biểu hiện kỳ quái này. Vậy nếu như cô nương vô ngại, hãy để ta thỉnh mời gia sư cùng đi, cũng để cho ta quan tâm lo lắng đến sư phụ.

Liễu Hoàng Kim đáp ứng ngay:

- Nếu được như thế càng tốt. Vì sẽ chẳng ai lưu tâm hoặc cố ý lân la đến gần, quấy rầy câu chuyện giữa chúng ta đều là những nữ nhân với nhau.

Bằng cách đó, Hải Anh Tiên Tử phần nào giảm đi dáng vẻ trầm tư để cùng ngồi ở một chỗ xa xa và nửa nghe nửa không mẩu chuyện vẫn do Tư Mã Thuyên và Liễu Hoàng Kim tiếp diễn. Liễu Hoàng Kim đang nói bằng giọng đều đều nho nhỏ:

- Đã có một lời cảnh tỉnh do một nữ nhân ẩn diện cố tình đưa đến, nhắc nhở tiểu nữ khi ấy chỉ một mình đứng với Nhu Kiếm công tử. Và qua giọng nói cho đến tận bây giờ, tiểu nữ vẫn ghi nhớ không lầm thì nữ nhân ấy chính là Tư Mã cô nương. Có thể cho tiểu nữ nói một lời đáp tạ được chăng, mặc dù đã quá muộn, vì một là Phong Gia Liêm đã chẳng còn và hai là giữa tiểu nữ với Giang Tuấn sư huynh tất cả đã kết thúc!

Tư Mã Thuyên bối rối:

- Có phải ý muốn trách chỉ do ta đa sự nên đã khiến duyên định giữa cô nương và lệnh sư huynh Giang Tuấn lâm cảnh lỡ làng?

Liễu Hoàng Kim mỉm cười:

- Cô nương đang tự thừa nhận bản thân chính là nữ nhân ẩn diện?

Tư Mã Thuyên thở dài:

- Vào thời điểm lúc đó, và cho mãi đến tận bây giờ, ta cơ hồ đã quen nghe một câu tán dương, rằng Liễu Hoàng Kim cô nương là người rất thông tuệ. Huống hồ ngay ở đây có một sự minh chứng rất rõ, Tư Mã Thuyên này không thừa nhận mà được sao?

Liễu Hoàng Kim thu nụ cười về và cũng thở dài:

- Đa tạ cô nương đã quá khen. Và cũng xin đa tạ vì nhờ lời nhắc nhở cảnh tỉnh của cô nương độ nào đã khiến tiểu nữ có cơ hội nhìn lại bản thân để tự hỏi lòng mình. Chính vì lẽ đó, khi minh bạch giữa bản thân và bao nhiêu tình ý đã được sư huynh Giang Tuấn dành cho chỉ làm tiểu nữ ngộ nhận, ngỡ đã thật sự yêu, nhưng kỳ thực chỉ là tình cảm huynh muội, nhờ vậy đã dễ dàng kết thúc tất cả, dĩ nhiên là cần phải có thêm sự trợ giúp của gia sư, giữa tiểu nữ và sư huynh chỉ còn lại những giao tình huynh muội.

Tư Mã Thuyên cau mày:

- Vậy sao cô nương vẫn thở dài? Phải chăng vì luyến tiếc do đã rõ lúc này Phong Gia Liêm chẳng còn?

Liễu Hoàng Kim gượng cười:

- Có thể hiểu được chăng, rằng cô nương cơ hồ đã rõ tình ý của tiểu nữ đã và đang vẫn dành cho Phong Gia Liêm? Và nếu vậy, vì hai chúng ta đang cùng nhau yêu chung một người, cho dù đó chỉ là một người đã chết, thế thì cô nương nên bộc bạch toàn bộ, kể cho tiểu nữ nghe thêm một lần nữa, càng tận tường càng tốt, về mọi điều có liên quan đến "chàng", nhất là ở những thời khắc cuối cùng, trước khi thảm họa đã thật sự ập đến? Chính vì rõ ý này, kể từ khi quyết định đi theo đoàn người, tiểu nữ vẫn lân la tìm cách luôn ở cạnh cô nương.

Tư Mã Thuyên sinh nghi:

- Nhị ca Đoàn Bá Nhiên của tiểu nữ đã thuật kể tất cả. Há lẽ vẫn chưa đủ đối với cô nương?

Liễu Hoàng Kim lắc đầu:

- Thuật kể từng diễn biến một cách khách quan như Đoàn Bá Nhiên thực hiện hiển nhiên là chưa đủ. Và điều tiểu nữ cần chính là cảm quan, là trạng thái không thể nào có ở một nam nhân, trái lại chỉ tồn tại ở ngay bên trong tâm thức của cô nương, một người đang yêu, sẽ khiến tiểu nữ vì cũng đang yêu và vì cùng là nữ nhân nên có thể dễ dàng đoán định thêm nhiều điều mà Đoàn Bá Nhiên dù thật sự thông tuệ vẫn khó lòng đoán biết.

Tư Mã Thuyên giật mình:

- Ý cô nương không tin "chàng" đã chết?

Liễu Hoàng Kim lại lắc đầu:

- Nói điều đó lúc này e quá sớm, nếu không muốn bảo đấy chỉ là hoang tưởng. Vì kỳ thực điều tiểu nữ đang muốn đoán biết là tại sao chàng nếu đã có thể giúp nhị vị thoát nạn thì lại không nhân cơ hội ấy, liều một phen để hạ thủ kết liễu Lưu Vạn Thế, một nhân vật vừa là hung thủ gây thảm tử cho Sử Linh Yến, kỳ thực cũng là nghĩa mẫu của chàng, và lão Lưu còn là tác nhân, nếu không muốn đề quyết đấy chính là hung phạm khiến cho hai đời Giáo chủ Hỏa Thần Giao kế tiếp nhau phải lâm thảm họa, với một đời là ngoại tổ của chàng, đời còn lại thì chính là song thân chàng. Tư Mã cô nương hiểu ý của tiểu nữ chứ? Và nếu là cô nương, liệu cô nương có hành sự như chàng không, hay gì thì gì cô nương vẫn phải tự tay hạ sát kẻ thù, để sau đó dù có mất mạng vẫn mãn nguyện?

Tư Mã Thuyên ngỡ ngàng và nhìn sững vào Liễu Hoàng Kim:

- Cô nương quá thông tuệ. Và có phải vì tự nảy ra cao luận như thế, cô nương không chỉ muốn hỏi thêm tiểu nữ cho thật rõ mà còn tin rằng trong cái chết của chàng kỳ thực vẫn ẩn tàng nhiều khuất tất?

Liễu Hoàng Kim chợt tỏ ra trầm tư:

- Thời gian chàng xuất hiện trên giang hồ quá ngắn, tính đi tính lại cũng vẫn chưa đến nửa năm trời. Nhưng trái lại, mọi hành sự của chàng thì tràn đầy bí ẩn. Để cuối cùng, chỉ trước lúc cam chịu tử vong, chàng mới thật sự tỏ bày thân phận cùng lai lịch, cho mọi người biết xuất thân của chàng là từ đâu, và vì sao chàng tuy là hậu nhân của Giáo chủ Hỏa Thần giáo nhưng sau đó lại do chính thù nhân Lưu Vạn Thế cưu mang nuôi dưỡng. Nhiều bí ẩn quá, khiến tiểu nữ không thể không nghĩ kể cả cái chết của chàng cũng là một màn bí ẩn mà nếu chúng ta khinh suất bỏ qua e sẽ chẳng bao giờ giúp được chàng vén lên, vạch tỏ tường chân tướng.

Tư Mã Thuyên thật sự bội phục:

- Hay lắm! Nay đã có thêm cô nương, tiểu nữ chợt cảm nhận giữa hai chúng ta vì được hợp lại ắt sẽ có cơ hội giúp chàng báo thù. Và kỳ thực, đây là phần mà nhị ca Đoàn Bá Nhiên cố tình bỏ qua, không thuật kể cho mọi người cùng nghe, vì thiết nghĩ chẳng quan trọng, hoặc giả chỉ là quan trọng đối với riêng bọn tiểu nữ vốn dĩ đã cùng chàng quân tử kết giao.

Liễu Hoàng Kim động tâm:

- Như thế nào?

Tư Mã Thuyên bảo:

- Là cách chàng đã được phu phụ Lưu Vạn Thế cưu mang, ngay khi chỉ còn là một đứa bé. Và sau nữa, chỉ vì ngộ nhận, chính nhân vật trước kia đưa đứa bé đến ủy thác cho phu phụ Lưu Vạn Thế cưu mang, lại là nhân vật sau này suýt nữa đã khiến chàng mất mạng. May mà điều đó chưa thật sự xảy ra. Nếu không, e chẳng biết nhân vật đó, chính là Phù Dung Ngọc Nữ - Tả hộ sứ Hỏa Thần giáo còn thêm ân hận như thế nào.

Lần đầu tiên Hải Anh Tiên Tử tỏ ra quan tâm, qua thái độ chợt hỏi xen vào:

- Thuyên nhi bảo Phong Gia Liêm ngay khi còn bé đã do Phù Dung Ngọc Nữ đưa đến ủy thác cho phu phụ Lưu Vạn Thế cưu mang. Vậy song thân của gã đâu? Cớ sao không tiếp tục nuôi dưỡng gã? Hoặc giả đã xảy ra điều gì cho họ?

Tư Mã Thuyên liền nhớ ngay sư phụ đã tỏ ra phẫn hận Phù Dung Ngọc Nữ như thế nào, vì thế vội đáp, thuật kể tất cả, không dám để sư phụ chờ lâu:

- Theo chàng nhớ lại và thuật kể, lúc lên năm tuổi cũng chính là lúc chàng đã bị mất hết song thân. Và cũng theo di ngôn của song thân chàng. Ngọc Nữ Phù Dung không chỉ đưa chàng cùng lánh nạn, nhất là tránh mặt kẻ thù, mà chàng còn được ủy thác cho phu phụ Lưu Vạn Thế cưu mang.

Liễu Hoàng Kim sinh nghi:

- Sau khi đã ủy thác, Ngọc Nữ Phù Dung mãi bao lâu sau mới quay lại tìm chàng?

Tư Mã Thuyên lắc đầu:

- Không hề. Và chính chàng sau này cũng cảm thấy hồ nghi, chẳng rõ vì sao Ngọc Nữ Phù Dung tuyệt đối không một lần quay lại tìm chàng, cho dù chàng vẫn còn đó dấu vết của Hỏa Mệnh Di Tông, Chứng tỏ thủy chung chàng luôn là hậu nhân đích thực của Giáo chủ Hỏa Thần giáo.

Liễu Hoàng Kim thêm nghi ngờ:

- Nếu đã có dấu vết để nhận dạng thì cớ sao Ngọc Nữ Phù Dung vẫn xảy ra lầm lẫn, suýt nữa hại mạng chàng, cũng là tiểu chủ nhân của chính Phù Dung Ngọc Nữ.

Tư Mã Thuyên giải thích:

- Dấu vết đó vì chỉ hiện hữu bên ngoài da, nên một khi chàng đã có lần chịu cảnh bị cháy bỏng toàn thân, lớp da cũ bị thiêu hủy, lại được lớp da mới, lúc tái tạo, phủ kín chỗ có thể nhìn thấy dấu vết, Ngọc Nữ Phù Dung không thể không lầm.

Liễu Hoàng Kim ngập ngừng:

- Vậy thì chỉ còn lại một nghi vấn, ấy là vì lẽ gì Ngọc Nữ Phù Dung không một lần quay lại kiếm tìm, chỉ ít cũng để biết sinh mệnh của tiểu chủ nhân có được bảo toàn như ý muốn chăng? Tại sao?

Hải Anh Tiên Tử chợt bảo:

- Ta có thể giải thích nguyên nhân vì sao, nếu như được biết một cách chuẩn xác dấu vết Hỏa Mệnh Di Tông là gì? Dù kinh ngạc thì Tư Mã Thuyên vẫn đáp:

- Theo chàng giải thích, để lưu lại một hậu nhân đích thực hầu sau này trở thành Giáo chủ Hỏa Thần giáo, ấy là Giáo chủ đương nhiệm, khi cảm thấy tử kỳ đã cận kề, thì phải tìm cách dùng toàn bộ công phu bản thân, ấn chưởng vào vùng tâm thất của nhân vật kế tục. Để khi thực hiện xong, dấu vết của ấn chưởng dù chỉ là một vùng sẹo bỏng, cùng ngay tâm thất, thì nội lư được trao truyền sau này vẫn giúp hậu nhân ấy đủ bản lãnh tiến nhập Luyện Hỏa đàn, luyện đạt mức đại thành tuyệt thế thần công của Hỏa Thần giáo. Vì thế, dấu vết của ấn chưởng đó được gọi là Hỏa Mệnh Di Tông. Di là lưu lại, Tông là tòng truyền, ý bảo hậu nhân ấy đích thực là người được chọn để sau này trở thành Giáo chủ Hỏa Thần giáo.

Hải Anh Tiên Tử chợt sụp xuống:

- Ôi chao!!! Lẽ nào gã chính là cốt nhục của Hải Anh ta?! A...

Tư Mã Thuyên giật mình, vừa chồm qua đỡ sư phụ vừa nôn nao hỏi:

- Cốt nhục của sư phụ? Sư phụ đã từng có gia thất và từng có một cốt nhục thật sao?

Hải Anh Tiên Tử vì vẫn trong trạng thái đờ đẫn nên chưa có thể đáp. Đến khi có thể đủ trấn tĩnh để nhìn Tư Mã Thuyên và chực mở miệng thì lạ thay từ xa xa trong màn đêm chợt phát vang lên một chuỗi thanh âm mơ hồ.

Chuỗi thanh âm làm cho Hải Anh Tiên Tử giật nãy người và đứng bật dậy.

Tư Mã Thuyên hốt hoảng đứng lên theo:

- Sư phụ?!

Hải Anh Tiên Tử chợt xua tay, sau đó vừa ấn vào tay Tư Mã Thuyên một vật vừa khẩn trương căn dặn nàng:

- Hãy giữ kín vật này và đừng lộ cho ai biết. Tuy chưa rõ vì sao nhưng ta chợt có cảm nhận biết đâu mai hậu chính vật này sẽ giúp ích cho tất cả bọn ngươi. Còn về điều liên quan đến thái độ của ta lúc mới rồi, tốt nhất cũng nên giữ kín. Và chỉ khi nào thật sự cần thiết, hãy nhờ Liễu Hoàng Kim hỗ trợ, cứ tìm Ngọc Nữ Phù Dung và tìm cách vặn hỏi ắt rõ. Nhớ đấy.

Phát hiện sư phụ chực bỏ đi, Tư Mã Thuyên thật sự hoang mang:

- Sư phụ định đi đâu vào lúc này? Liệu có liên quan gì đến thanh âm lúc mới rồi chăng?

Hải Anh Tiên Tử vùng biến sắc:

- Kể cả chuỗi thanh âm hai người vừa nghe cũng phải giữ kín, không được lỡ lời đề cập, cho dù chỉ là để hỏi. Còn nữa, ta đi đâu tùy ta. Hai ngươi bất tất quan tâm. Rõ chưa?

"Vút!"

Hải Anh Tiên Tử đi quá vội và khá khẩn trương, khiến Tư Mã Thuyên sau đó, khi phát hiện sắc mặt tột cùng lo lắng của Liễu Hoàng Kim, cũng phải khẽ lên tiếng:

- Có phải Liễu tỷ muốn lẻn đuổi theo gia sư?

Liễu Hoàng Kim nhẹ gật đầu:

- Đừng nghĩ tiểu nữ đang có những lời hoang đường. Nhưng động thái của lệnh sư rất lạ, như thể biết rõ vì sắp gặp nguy nên cố tình căn dặn mọi hậu sự.. Thiết nghĩ thà chúng ta trái lệnh, cứ lẻn đuổi theo thì hơn.

Tư Mã Thuyên thật sự lo sợ:

- Vậy thì mau lên. Không khéo sẽ chẳng kịp.

Cả hai lao đi được mấy mươi trượng, chợt nghe có tiếng người từ chỗ ẩn khuất bất đồ lên tiếng hỏi họ:

- Nhị vị cô nương cũng nghe chuỗi thanh âm khả nghi?

Liễu Hoàng Kim kéo nhẹ tay, ra hiệu cho Tư Mã Thuyên cùng dừng lại:

- Trầm Hoạch! Các hạ cũng đã nghe? Vậy cho hỏi, có nhìn thấy điều gì khác lạ chăng?

Trầm Hoạch từ từ bước ra:

- Tại hạ chỉ nhìn thấy sư phụ của Tư Mã cô nương lao chạy ngay, thái độ rất vội. Vậy là nhị vị đang tìm cách theo chân?

Tư Mã Thuyên ấp úng:

- Tiểu nữ...

Nhưng Liễu Hoàng Kim đã thổ lộ tất cả:

- Đúng vậy! Thật mong được Trầm các hạ chỉ điểm, Hải Anh Tiên Tử đã chạy theo hướng nào, hoặc giả cứ thẳng một đường này?

Trầm Hoạch chợt động thân lao đi:

- Hãy mau theo tại hạ. Thật may là nhị vị chịu hỏi. Vì Hải Anh Tiên Tử đã tỏ ra rất cẩn trọng, luôn nhìn ngó trước sau. Tuy nhiên vẫn vô tình để lộ phương cách có thể khiến tại hạ giúp nhị vị đuổi theo đúng hướng. Đi nào.

Liễu Hoàng Kim liền giục Tư Mã Thuyên chạy theo:

- Đừng quá đa nghi. Trầm Hoạch luôn cẩn trọng, vừa thông tuệ vừa là kỳ vọng duy nhất của phái Điểm Thương hiện nay. Và điều đáng trân trọng thêm nữa ở Trầm Hoạch là khi cần vẫn dám vị nghĩa vong thân. Thú thật, ngoài Phong Gia Liêm ra, đối với tiểu nữ có lẽ chẳng còn ai đáng tin hơn họ Trầm. Cô nương cứ thử một lần đi theo y khắc rõ.

Tư Mã Thuyên không cần đáp, vì liền lúc đó Trầm Hoạch đã bất chợt dừng chân và bằng thái độ như thú săn tìm dấu vết, Trầm Hoạch thận trọng dò tìm quanh quẩn, nhất là ở đôi ba cội cây mọc ven đường. Cuối cùng, Trầm Hoạch bảo:

- Đây rồi. Chỉ vì lúc nãy khoảng cách không gần nên tại hạ chỉ thấy Hải Anh Tiên Tử có vẻ như đã dừng lại ở đây một thoáng. Nhất định là vì ám ký này.

Tư Mã Thuyên tiến lại gần. Và ắt hẳn cũng như Liễu Hoàng Kim, nàng thầm chấn động khi nhận ra điều mà Trầm Hoạch gọi là ám ký, kỳ thực gồm bảy vết chấm tròn đã được ai đó cố ý ấn thủng vào thân cây.

Liễu Hoàng Kim khẽ kêu:

- Hãy nhìn cách sắp xếp của bảy nốt này, như thất tinh thì phải.

Trầm Hoạch gật nhẹ đầu:

- Nhưng đừng quan tâm vội, hoặc cứ mãi nghĩ suy, xem ám ký thất tinh này có ý nghĩ gì. Trái lại, hãy nhìn theo hướng chỉ của đuôi thất tinh. Theo tại hạ, nhất định Hải Anh Tiên Tử phải đi theo chỉ dấu đó. Nhị vị cô nương đồng ý chăng?

Tư Mã Thuyên càng thêm nôn nóng:

- Vậy đừng chần chừ nữa. Hãy đi theo ngay. Nào.

Và Trầm Hoạch lại là nhân vật đi trước. Nhờ thế, Tư Mã Thuyên có thêm nhận định, thân thủ của Trầm Hoạch thật chẳng tầm thường, không phải vì họ Trầm đã để lộ qua khinh thân pháp công phu - y nào đi nhanh hơn so với cước trình vẫn được Tư Mã Thuyên và Liễu Hoàng Kim kịp bám theo - nhưng là qua mục lực quá tinh tường của y. Đến độ, dù là người đi dẫn đầu, y vẫn luôn dừng lại kịp lúc, ở bất kỳ vị trí nào y cảm thấy khả nghi. Và y như rằng, hầu hết chỗ nào y dừng chân đều dễ dàng bị chính y, chứ chẳng phải ai khác, phát hiện ra dấu ám ký cần thiết. Nhờ vậy, cứ theo phương hướng được đuôi của tiêu kỳ thất tinh ám chỉ, Trầm Hoạch đã tuần tự đưa Tư Mã Thuyên cùng Liễu Hoàng Kim đi đúng theo phương hướng Hải Anh Tiên Tử đã đi trước họ một lúc khá lâu.

Cuối cùng, Trầm Hoạch dừng lại và loay hoay giữa một bãi đất bồi hoàn toàn trống không, một điều cho thấy sẽ chẳng mong gì tìm thấy hoặc phát hiện bất kỳ ám ký thất tinh nào kể tiếp.

Tư Mã Thuyên hoang mang nhìn quanh:

- Sư phụ của tiểu nữ đâu? Liễu Hoàng Kim chợt chỉ tay xuống nền đất, là nơi cách chỗ nàng đang đứng những hai trượng:

- Có dấu chân. Nhìn xem.

Trầm Hoạch thoáng ngỡ ngàng; - Tại hạ thật vô dụng, không sớm nghĩ ra nơi này vì có thể là địa điểm đã được những ám ký thất tinh điềm chỉ nên bất luận ai trước khi đặt chân đến đây đều phải hết sức thận trọng, chỉ dùng khinh công lao vượt qua khoảng cách thật xa, nhờ đó sẽ không lưu lạ bất kỳ dấu vết nào, ngoài chỗ phải dừng chân như Liễu cô nương vừa tinh tường hơn phát hiện. Nhưng sao chỉ có mỗi một loại dấu chân nhỏ ắt là do mỗi một mình Hải Anh Tiên Tử vì đã đến lúc dừng chân nên vô tình lưu lại ngay trên mặt bãi đất bồi? Không lẽ Hải Anh Tiên Tử dù đã bỏ công chạy mãi đến tận đây vẫn chẳng cùng ai tương hội?

Tư Mã Thuyên cũng nhận ra điều vừa được Trầm Hoạch đặt thành nghi vấn:

- Là những dấu vết giả? Gia sư đã bị đối phương dùng thủ đoạn này để dụ đến đây chăng?

Liễu Hoàng Kim một lần nữa lại đưa tay chỉ vào một vị trí khác cũng ở ngay trên nền đất của bãi đất bồi:

- Có dẫn dụ hay không thì chưa thể quả quyết. Nhưng để tương hội thì có thật. Nhìn kìa, nhân vật từng cùng lệnh sư hội diện phải chăng dù đã hết sức thận trọng cũng vẫn lưu lại hai dấu chân lờ mờ?

Trầm Hoạch tiến lại chỗ đó:

- Công phu của nhân vật này đã đạt mức thượng thừa. Và nếu như đừng phải dừng chân ở đây quá lâu, có lẽ chỉ để chờ sẵn do tin chắc thế nào Hải Anh Tiên Tử cũng đến. Do đó, nhân vật ấy lưu lại hai dấu chân theo tư thế đứng nguyên một chỗ như thế này?

Tư Mã Thuyên dần dà hiểu:

- Trầm các hạ muốn ám chỉ, nhân vật ấy vì là người lưu ám ký nên đã chờ sẵn gia sư ở đây? Và sau đó, vì đã gặp, đã tương hội, cả hai cũng đã nhanh chóng cùng nhau ly khai chốn này?

Liễu Hoàng Kim chợt tỏ ra trầm tư:

- Họ đã ly khai cùng nhau hay không, muốn minh bạch thì tốt nhất cả hai chúng ta nên phân khai, chia nhau tìm quanh chỗ này, ắt sẽ phát hiện dù chỉ là manh mối nào đó thật nhỏ. Đi nào.

Liễu Hoàng Kim tự đánh vòng qua bên tả, đi rảo quanh bãi đất bồi.

Thấy vậy, Trầm Hoạch cũng nhanh chóng đi vòng về bên hữu, chỉ còn lại một mình Tư Mã Thuyên băn khoăn lo lắng, đi đi lại lại ở gần đấy.

Chợt có tiếng Trầm Hoạch hô hoán:

- Có dấu chân của Hải Anh Tiên Tử rời khỏi khu vực này.

Tư Mã Thuyên lập tức bật người thi triển khinh công, lao đến chỗ Trầm Hoạch vẫn đứng đợi, sau khi phát lên lời phát hiện dấu vết:

- Có thêm dấu vết nào khác nữa không?

Ở đầu bên tả, Liễu Hoàng Kim cũng thi triển khinh công chạy đến, muộn hơn Tư Mã Thuyên một ít:

- Nếu có thêm dấu vết nào khác thì e chúng ta khó mong phát hiện.

Trầm Hoạch nghi hoặc, nhìn và chờ Liễu Hoàng Kim chạy đến gần mới hỏi:

- Ý cô nương muốn nói nhân vật thứ hai vì thân thủ quá cao minh nên có thể thi triển khinh công vượt qua quãng cách khá xa, sẽ không lưu lại dấu vết nào, nhất là ở chỗ dễ nhìn thấy?

Liễu Hoàng Kim cúi đầu nhìn những dấu chân cũng nhỏ nhắn đã được Trầm Hoạch hô hoán khi phát hiện:

- Quả nhiên quanh đây chỉ có mỗi một loại dấu chân chính là của Hải Anh Tiên Tử, không có thêm dấu chân nào khác. Vậy thì các hạ hoặc Tư Mã cô nương có nhận ra đây là dấu chân có thể do Hải Anh Tiên Tử cố ý lưu lại?

Tư Mã Thuyên vụt hiểu:

- Liễu tỷ sao lại nói như thể gia sư đã biết chắc thế nào chúng ta cũng tìm cách lẻn bám theo?

Liễu Hoàng Kim gượng cười:

- Khác với cách nghĩ của cô nương, tiểu nữ chỉ tin rằng lệnh sư vì mơ hồ cảm nhận sắp lâm điều bất ổn nên mỗi hành sự đều có chủ tâm. Và nếu như tiểu nữ đoán đúng thì đây là cách lệnh sư muốn giúp chúng ta sớm minh bạch, những gì lệnh sư thật sự mong chúng ta minh bạch.

Trầm Hoạch ngơ ngác:

- Cô nương nhờ đâu dám đề quyết Hải Anh Tiên Tử đã có cảm nhận mơ hồ về mối bất an, để sau đó có những chủ tâm lưu các dấu vết này?

Liễu Hoàng Kim đành hé lộ một phần sự thật:

- Chuỗi thanh âm kỳ lạ đã vang lên lúc tiểu nữ cùng sư đồ Tư Mã cô nương ở chung chỗ. Và sau đó, vì Hải Anh Tiên Tử đột ngột bỏ đi, với sắc diện không chỉ khẩn trương mà còn bộc lộ nhiều lo lắng. Vậy nếu là các hạ ắt không thể nghĩ khác, đúng chứ?

Trầm Hoạch liền gật đầu tán đồng:

- Nếu là vậy, tại hạ hoàn toàn đồng ý với cách lập luận của cô nương, rằng đây là những dấu vết do Hải Anh Tiên Tử đã cố ý lưu lại. Và từ đó, có thể suy nghĩ thêm, là mối bất an đã khiến Hải Anh Tiên Tử mơ hồ cảm nhận nếu xảy ra ắt vẫn chưa, nhất là ở bãi đất bồi này.

Tư Mã Thuyên giật mình:

- Có nghĩa là chỉ từ dấu vết này trở đi, nhân vật đã cùng gia sư tương hội mới bắt đầu tiến hành thủ đoạn, dẫn dụ gia sư đến một chỗ khác? Có phải nhị vị cùng chung một suy đoán ấy chăng? Nếu phải, chao ôi, xin hãy mau cùng tiểu nữ đuổi theo gia sư. Đi nào.

Chợt có tiếng gào bi thảm vụt vang lên xé toang màn đêm:

- A... A...

Trầm Hoạch biến sắc:

- Mau!!!

Liễu Hoàng Kim là nhân vật bật lao người vọt trước, tiếp sau mới là Trầm Hoạch và Tư Mã Thuyên.

"Vút!"

Và vì đây là lúc khẩn trương, ai cũng lo chạy về phía vừa phát ra tiếng kêu gào rùng rợn, nên họ mặc tình tận lực thi triển khinh công. Nhờ đó mới rõ thân thủ của Trầm Hoạch phần nào cao minh nhất, đã dần dần đuổi kịp Liễu Hoàng Kim. Chỉ có Tư Mã Thuyên dù đã cố hết sức vẫn thủy chung giữ được khoảng cách so với Liễu Hoàng Kim ngay lúc đầu xuất phát.

Dù vậy, lúc Trầm Hoạch sắp sửa vượt qua Liễu Hoàng Kim, thì từ phía trước mặt họ đã có một bóng nhân ảnh xuất hiện với một bản lãnh cao minh hơn. Và bóng nhân ảnh lên tiếng:

- Chư vị cũng nghe tiếng kêu gào? Úy, cũng có tam muội cùng ở đây ư?

Tư Mã Thuyên lên tiếng, không giấu được vẻ mừng vui:

- Nhị ca vì cùng nghe tiếng gào nên vội chạy đến ư? Hãy chờ muội cùng đi. Vì muội đang rất lo cho gia sư, được chăng nhị ca?

Đấy là Đoàn Bá Nhiên. Và Đoàn Bá Nhiên lập tức quay lại, rất quan tâm đến Tư Mã Thuyên:

- Sao bỗng dưng tam muội tỏ ra lo cho lệnh sư? Và nếu ngu ca nhớ không lầm, há chẳng phải kể từ lúc đoàn người dừng chân nghĩ đêm, lệnh sư luôn ở bên cạnh muội sao? Nhưng thôi, vì tam muội đang lo, nào, hãy đưa tay đây, ngu ca sẽ giúp tam muội cùng đi cho nhanh.

Và Đoàn Bá Nhiên quả thật có thân thủ bản lãnh cao minh nhất, vì thế đã dễ dàng giúp Tư Mã Thuyên dần dần lao vượt qua Liễu Hoàng Kim và sau đó là Trầm Hoạch. Cuối cùng cũng đã dừng chân trước nhất khi đột ngột phát hiện có dấu vết khả nghi, đến nỗi chính Đoàn Bá Nhiên không thể khẽ kêu:

- Nguy rồi! Hãy nhìn kìa. Dường như đấy chính là lệnh sư?

Tư Mã Thuyên lập tức tự buông tay Đoàn Bá Nhiên và chạy ập đến phương vị đang có một dáng người lờ mờ nằm bất động:

- Sư phụ?!?!

Liễu Hoàng Kim và Trầm Hoạch dù đến muộn hơn nhưng vẫn kịp cùng nhau đồng loạt kêu duy nhất một lời cảnh giác:

- Đừng vội chạm vào, dù là bất kỳ vật gì.

- Hãy đề phòng địch nhân khả dĩ sẽ có thêm âm mưu thâm độc.

Đoàn Bá Nhiên cũng vội giữ Tư Mã Thuyên dừng lại:

- Tam muội còn nhớ điều từng xảy ra cho Quỷ Y tiên sinh Tư Mã Bằng? Nào, đừng quá nóng lòng. Trái lại, hãy để ngu ca tự lo liệu.

Nhưng nhanh hơn Đoàn Bá Nhiên một bước. Trầm Hoạch đã tự tiến đến nhìn ngó và xem xét kỹ cách nằm bất động của Hải Anh Tiên Tử:

- Tư Mã cô nương mau lại đậy Lệnh sư tuy đã tử vong nhưng theo tử trạng thì không do độc.

Tư Mã Thuyên chưa kịp tỏ lộ phản ứng thì Đoàn Bá Nhiên bất chợt bật người lao đi:

- Hung thủ ắt vẫn chưa thể đi xa. Để Đoàn mỗ thử tìm quanh xem sao.

"Vút!"

Trầm Hoạch nghe vậy cũng lao đi:

- Rất có thể Đoàn công tử đoán đúng. Nhị vị cô nương cứ lưu lại, tại hạ sẽ cùng tìm với Đoàn công tử.

"Vút!"

Phần Tư Mã Thuyên lúc này mới bày tỏ được trạng thái bàng hoàng. Nàng ngã người xuống, ôm chầm lấy thi thể của Hải Anh Tiên Tử:

- Sư phụ?!?!

Liễu Hoàng Kim tự hiểu vì sao Trầm Hoạch đã bảo cả hai cứ lưu lại, thế nên vội ngồi xuống cạnh Tư Mã Thuyên và tìm cách chạm khẽ vào vai nàng:

- Họ sẽ quay lại rất nhanh. Vậy cô nương đừng bỏ lỡ cơ hội, hãy mau trấn tĩnh và thử tìm trong người lệnh sư xem sao? Biết đâu sẽ có manh mối, một điều chưa thể tiện tiết lộ, cho dù là đối với Đoàn Bá Nhiên, nhị ca của cô nương, hoặc giả kể cả Trầm Hoạch cũng vậy. Nào, tìm đi, hãy nhanh nào.

Tư Mã Thuyên chợt bật khóc nức nở:

- Gia sư đã bảo, phải nhờ cậy Liễu tỷ. Được, muội sẽ làm theo. Thật, không ngờ lời đó lại là di ngôn cuối cùng của gia sư đối với muội. A... A...

Liễu Hoàng Kim chợt thu tay khỏi vai Tư Mã Thuyên:

- Cô nương! Cô tìm thấy gì chưa? Họ đã quay về rồi. Thật hy vọng cô nương vẫn đủ bình tâm tìm thấy một điều gì đó.

Nhưng Liễu Hoàng Kim đã nhận định lầm. Trầm Hoạch và Đoàn Bá Nhiên chưa quay lại. Và những tiếng động Liễu Hoàng Kim đã nghe chỉ là sự xuất hiện lần lượt của những nhân vật như Giang Tuấn, Bàng Các và Từ Nam.

Từ Nam lên tiếng:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Bàng Các bật kêu:

- Ôi chao, ai lâm nạn giống như Hải Anh Tiên Tư??

Giang Tuấn thì tiến đến gần Liễu Hoàng Kim:

- Sao không thấy hung thủ? Lẽ ra đấy là điều trước tiên Liễu sư muội phải lo tìm. Nào, hãy mau cùng ngu huynh truy tìm hung thủ.

Liễu Hoàng Kim đành tìm cách lẩn tránh Giang Tuấn bằng thái độ tự đỡ Tư Mã Thuyên đứng lên:

- Đã có Đoàn công tử và Trầm Hoạch cùng nhau thử truy tìm hung thủ, đâu phải đợi Giang sư huynh nhắc. Phần muội phải lưu lại. Vì đây là lúc Tư Mã cô nương cần có muội ở bên cạnh.

Giang Tuấn bối rối, toan giải thích thêm. Chợt ở xa xa có tiếng Trầm Hoạch gầm quát:

- Lại là trận Ngũ Hành? Hóa ra tất cả đều do lão ác ma Sầm Dịch Quân đã gây ra. Xem chưởng!!!

Tiếng gầm quát quá lớn, khiến tất cả đều giật mình và hầu như đều bất động.

Nhưng liền ngay sau đó, Liễu Hoàng Kim là nhân vật đầu tiên tỏ thái độ:

- Trầm Hoạch sẽ nguy mất nếu bị ác ma Sầm Dịch Quân thi triển tuyệt thế thần công. Không ai muốn tiến cứu cho Trầm Hoạch sao? Nếu vậy thì Liễu Hoàng Kim này sẽ đi.

"Vút!"

Tư Mã Thuyên bấy giờ mới lấy lại nhận thức, cũng vội lao theo Liễu Hoàng Kim:

- Muội cũng đi!

"Vút!"

Chỉ khi đó Bàng Các, Từ Nam và Giang Tuấn mới thận trọng chạy theo, là những thái độ nếu không vì miễn cưỡng thì cũng do nhát đảm.

Khi đến nơi, đúng vào lúc Đoàn Bá Nhiên cũng vừa vặn chạy đến. Tư Mã Thuyên lập tức lên tiếng, nửa gọi Đoàn Bá Nhiên, nửa hô hoán nói với Trầm Hoạch:

- Trầm các hạ đừng vội mạo hiểm, trái lại hãy nhìn rõ cách lão ác ma đang ngồi. Nhị ca có nhận thấy Sầm lão đang ở trạng thái nào chăng?

Trầm Hoạch đang lảo đảo cho dù đã cố chi trì cước bộ:

- Tại hạ phát hiện lão ma đang tọa công. Thật không ngờ xung quanh lão, ngoài trận Ngũ Hành còn có thêm vầng cương lực bảo bọc, như thể Cang Khí Hộ Thân.

Liễu Hoàng Kim vì cũng nhìn thấy những gì vừa do Trầm Hoạch giải thích, nên kinh ngạc nhìn qua Tư Mã Thuyên:

- Lão ma quả nhiên đang tọa công. Nhưng sao cô nương cố ý bảo lão đang ở một trạng thái nào đó? Là trạng thái gì? Phải chăng là sẽ bất ổn cho lão?

Đoàn Bá Nhiên chợt nhếch môi cười lạt:

- Thật đúng như tam muội nhận định. Vậy là hoàng thiên hữu nhãn, vô tình giúp chúng ta có cơ hội diệt trừ ác ma, phần nào báo thù cho đại ca.

Tư Mã Thuyên tỏ ra nghi ngại:

- Dù muội vẫn biết lão đang miễn cưỡng luyện tuyệt thế thần công Hỏa Thần giáo, mong đạt mức đại thành, bất chấp lão chưa thể và hoàn toàn không thể tự thân tiến nhập Luyện Hỏa đàn để luyện, như lời đại ca từng thổ lộ. Nhưng liệu nhị ca tin chắc có thể ngay lúc này diệt trừ lão?

Giang Tuấn, Từ Nam và Bàng Các lúc này mới dần xuất hiện. Và vừa nhìn thấy lão Hấp Nguyên Ngũ Phích Lịch Sầm Dịch Quân vẫn cứ thản nhiên ngồi tọa công ở giữa nơi tình cờ có năm vật chướng ngại - vừa là ba cội cây, vừa có thêm một hai tảng đá xếp xen vào - Bàng Các chợt cất tiếng cười đắc ý:

- Đúng là hoàng thiên bất phụ khổ tâm nhân. Lão ác ma thật liều lĩnh, dám tọa công như thế này. Và cũng có thể bảo, "thiên võng khôi khôi, sơ nhi bất lậu" chỉ cần bị chúng ta gây kinh động, nếu lão không chết mới là lạ. Ha... Ha...

Giang Tuấn cũng hiểu, vì thế đã lập tức bật người lao vọt vào:

- Vậy đừng chần chừ nữa. Hãy mau kết liễu sinh mạng lão ác ma. Đỡ!

"Ào..."

Liễu Hoàng Kim chấn động, vội tìm cách giữ Giang Tuấn lại:

- Giang sư huynh không được hồ đồ. Vì nếu dễ dàng như thế. Trầm Hoạch huynh đâu đến nỗi bị chấn lùi chờ đến phần sư huynh. Hãy mau lùi lại. Ôi...

"Bùng!!!"

Chính dư kình từ ngọn chưởng của Giang Tuấn đã khiến Giang Tuấn bị chấn lùi. Và điều này làm cho Bàng Các phần nào thôi đắc ý. Từ Nam cũng giật mình:

- Quả thật bản thân lão ác ma nào có dấu hiệu nhấc tay động chân. Và Giang lão đệ bị phản chấn thế này nhất định là do Cang Khí đang bảo vệ lão.

Liễu Hoàng Kim lo lắng tiến lại gần sư huynh Giang Tuấn:

- Giang sư huynh có sao không? Đừng miễn cưỡng nếu cảm thấy khó chi trì. Hãy mau mau tự tọa công điều nguyên. Nhược bằng cứ xem thường e sẽ có hậu quả bất lợi.

Giang Tuấn vẫn nói tỉnh, cho dù đang có sắc diện hoàn toàn nhợt nhạt:

- Trầm Hoạch huynh nếu vẫn bình ổn thì Liễu sư muội có gì cứ lo cho ngu huynh? Kỳ thực thì, ọe...

Giang Tuấn đột ngột khom người thổ huyết và chỉ suýt nữa ngã sấp mặt nếu như không có Đoàn Bá Nhiên kịp tiến đến và dùng tay đỡ lại. Đoàn Bá Nhiên còn lẹ làng điểm qua vài huyệt đạo ở trên người Giang Tuấn, sau đó trao cho Giang Tuấn một hoàn linh đan:

- Dù đấy không là Cang Khí Hộ Thân thượng thừa thì lực phản chấn vẫn đã làm khí huyết toàn thân của Giang huynh đệ bị đảo lộn. Hãy tạm nhận của Đoàn mỗ một hoàn linh đan, ít nhiều gì ắt vẫn giúp Giang huynh đệ mau mau bình ổn.

Giang Tuấn cảm kích khi đưa tay nhận linh đan:

- Đa tạ Đoàn công tử quả là người hiệp cốt nhân tâm. Hoàn toàn hơn hẳn so với gã Nhu Kiếm công tử. Hừ.

Đoàn Bá Nhiên cười cười:

- Giang huynh đệ đừng nhầm lẫn. Vì Đoàn mỗ thật sự vẫn kém so với đại ca Nhu Kiếm công tử. Nhưng dù sao, Đoàn mỗ nghĩ đã có cách giúp Giang huynh đệ phục hận.

Và Đoàn Bá Nhiên quay lại, tiếp tục nhìn cảnh lão Sầm Dịch Quân đang tọa công:

- Chỉ có tệ đại ca Phong Gia Liêm vì được tiếp nhận Hỏa Mệnh Di Tông nên mới mong là nhân vật duy nhất luyện tuyệt thế thần công của quý giáo Hỏa Thần đến thập thành. Lão sao không sớm nhận thức điều đó để đừng miễn cưỡng nữa? Nhưng lão Sầm vì vẫn tọa công nên không lời nào đáp lại.

Tư Mã Thuyên hiểu ý, liền nhẹ nhàng tiến đến cạnh Đoàn Bá Nhiên:

- Nhị ca muốn lão bị phân tâm? Hãy để muội giúp nhị ca.

Vậy là đến lượt Tư Mã Thuyên tìm cách nói với lão họ Sầm:

- Ta hy vọng lão vẫn còn có thể nghe. Vì đây là điều thiết nghĩ lão cần minh bạch. Ắt lão vẫn chưa biết hiện tình lúc này của lão Đại Đầu Quỷ, dường như là Hữu hộ sứ của quý giáo thì phải? Là tuyệt thế thần công dù đã được lão Đại Đầu Quỷ dùng Thần Lệnh Trấn Hỏa Giáo để thi triển thì cuối cùng vẫn bị Phong Gia Liêm đại ca ta, nhờ từng trải qua Luyện Hỏa đàn nên đã hóa giải và còn làm cho lão Đại Đầu Quỷ không thể nào vận dụng tuyệt thế thần công được nữa. Lão rồi cũng sẽ như lão Đại Đầu Quỷ mà thôi.

Liễu Hoàng Kim dĩ nhiên đang chú tâm nghe, không bỏ sót lời nào cho dù đã đến lượt Đoàn Bá Nhiên lên tiếng, quyết làm cho lão ác ma Sầm Dịch Quân phân tâm đang khi còn tọa công, là điều sẽ dẫn đến bất lợi hoàn toàn cho lão. Đoàn Bá Nhiên bảo:

- Còn thêm điều này nữa, là nếu lão càng miễn cưỡng thì nội hỏa một khi phát sinh ắt sẽ càng tác động, khiến bản thân lão sẽ chịu cảnh tự bị thiêu hủy. Lão còn nhớ chăng diễn biến đã xảy ra cho Giáo chủ quý giáo hai trăm năm trước, từng đột ngột bị phát hỏa bốc cháy, cho dù đã đạt mức thượng thừa của tuyệt thế thần công?

Bất chợt từ vị thế đang ngồi, lão Sầm Dịch Quân bật cười vang:

- Có cần lão phu nói lời cảm tạ đối với lũ oa nhi vô dụng bọn ngươi chăng? Ắt hẳn cũng nên như thế, vì... ha... ha... Nếu chẳng sớm nghe những lời này, có lẽ lão phu không còn bất kỳ cơ hội nào nữa. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, tốt thật rồi. Ha... ha...

Tư Mã Thuyên rúng động:

- Chúng ta vô tình giúp lão rồi, nhị ca?

Nhưng Đoàn Bá Nhiên vẫn ung dung:

- Vị tất đúng như tam muội nghĩ. Trái lại, đây sẽ là lúc chúng ta nên hiệp lực đối phó lão, và không cần lo ngại lão vẫn dám vận dụng tuyệt thế thần công dù chỉ duy nhất một lần. Nào.

Liễu Hoàng Kim vụt hiểu, lập tức hô hoán đáp ứng lời đề xuất của Đoàn Bá Nhiên:

- Phải chăng lão dù đã kịp thâu liễm toàn bộ công phu đang luyện nhưng nội hỏa vẫn cứ thể phát sinh, sẽ hủy hoại bất kỳ lúc nào lão dám vận dụng tuyệt thế công phu? Nếu là vậy thì còn gì bằng. Liễu Hoàng Kim này cũng muốn xem công phu thực học của lão ác ma liệu có thật sự lợi hại đúng như ngoại hiệu Hấp Nguyên Ngũ Phích Lịch từng có chăng. Hãy đỡ!

Cùng một lúc với Liễu Hoàng Kim, không chỉ có Đoàn Bá Nhiên mà còn thêm nữa, nào là Tư Mã Thuyên, Trầm Hoạch, và cuối cùng là Bằng các, Từ Nam đều đồng loạt xông thẳng vào trận Ngũ Hành, từ nhiều phương vị, cùng nhau xuất lực giao đấu với lão ác ma Sầm Dịch Quân.

"Ào... Ào..."

"Vù... Vù..."

Sầm Dịch Quân buông tiếng cười dài:

- Bọn vô dụng các ngươi nếu muốn chết thì lão phu đây cho toại nguyện, hừ, xoay nào!!!

Công phu Hấp Nguyên được lão họ Sầm vận dụng, tức thì tạo ra những luồng hấp lực, bắt đầu cuộn xoáy cả sáu cao thủ trẻ tuổi, cho xoay ào ào quanh lão.

"Rào... Rào"

Bàng Các bật gầm:

- Cứ động thủ đánh vào giữa. Đừng bất luận ai sơ ý đánh vào nhau. Nào, xuất thủ đi. Đỡ!!!

Vừa lúc đó có tiếng Đoàn Bá Nhiên cười ngạo nghễ:

- Điều cần lưu tâm là đừng để đấu pháp của lão khiến chúng ta bị tác động..

Vì chính khi ấy, lão sẽ thi triển công phu Phích Lịch chiếm lợi thế. Ta nói như thế có đúng chăng, lão ma? Vì kỳ thực lão đâu quá lợi hại như lâu nay ai cũng nghĩ? Và phen này lão gặp ta có khác nào gặp đúng khắc tinh... Ha... Ha...

Sầm Dịch Quân bật cười vang động:

- Ngươi là Đoàn Bá Nhiên? Thân phụ ngươi là Đoàn Bá Thông. Từng một lần cam nhục bại vì bổn giáo nên thân bại danh liệt, uất hận nhường chức Chưởng môn phái Côn Luân lọt vào tay sư đệ, đúng chứ? Vậy thì số phận ngươi e cũng chỉ đi đến kết cục tương tự thôi, bất luận ngươi đang tự phụ như thế nào. Hãy xem đây. Ha... Ha...

Và bất chợt từ vùng hấp lực đang cuộn xoáy những sáu hình hài quay quanh lão đã có xuất hiện thêm nhiều tia chớp kình cơ hồ phát sáng lòa, lộ rõ giữa màn đêm đen.

"Viu... Viu..."

Liễu Hoàng Kim kinh hãi bật thét:

- Lão đã vận dụng công phu Phích Lịch. Hãy tránh mau.

Nhưng lão Sầm đã gầm vang:

- Dưới tác động từ công phu Hấp Nguyên của lão phu, tất cả bọn ngươi đừng mong tránh thoát.

Hấp lực như được phát tỏa rộng hơn và ngay lập tức có tiếng người hoảng loạn hô hoán:

- Không ổn rồi. Bàng mỗ đang bị hấp lực kéo càng lúc càng gần lão. Nguy mất!

Từ Nam bất giác gầm vang:

- Đại sư huynh đừng quá kinh hoảng, đệ sẽ giúp đại sư huynh cùng thoát. Lão ma hãy xem kiếm.

"Choang!"

"Vù..."

Động thái rút kiếm của Từ Nam đúng lúc này làm Tư Mã Thuyên chấn động kinh hãi:

- Không được sử kiếm. Vì chỉ gây bất lợi cho chính chúng ta mà thôi. Hãy mau thu về, nhanh.

Lão Sầm bật cười:

- Muộn rồi! Dùng kiếm đối với lão phu trừ phi lũ ngươi có bản lãnh thân thủ tương tự Nhật Nguyệt song hùng thì còn khả dĩ. Chứ chỉ thế này là tự ý tìm chết. Chấn, chấn! Ha... Ha...

Hấp lực vẫn đang phát tỏa và cùng lúc với những tiếng quát đắc ý của lão sầm, giữa vùng hấp lực cuộn xoáy liền vang lên những thanh âm khô khốc.

"Cạch... cạch... Keng...."

Tiếng của Trầm Hoạch hô vang:

- Lão đã dụng lực chấn gãy vụn thanh kiếm. Tất cả hãy cẩn trọng, đừng để những mẩu kiếm như những ám khí bay loạn gây phương hại đến bản thân.

"Soạt! Soạt!"

"Vù..."

- Ôi chao! Sao Từ sư đệ để kiếm chạm vào ta?

- A..., không phải sư đệ. Vì đệ cũng bị một mẩu nhỏ không hiểu sao cứ xoáy theo cứa vào người đệ. Ối...

"Bùng!"

Đột ngột có tiếng chạm kình và từ vùng hấp lực đã có một thân hình bị chấn bay văng ra.

- Hự!

Liền tiếp theo sau là tiếng lão Sầm cười:

- Chỉ mới có một thôi ư? Vậy thì đây sẽ là người thứ hai. Ha... Ha...

"Bùng!"

Tiếng chạm kình lần này lớn hơn, vì thế cùng với một thân hình kế tiếp bị chấn bay ra khỏi vùng hấp lực còn có một loạt gào bi thảm:

- A... A...

Đoàn Bá Nhiên chợt gầm thịnh nộ:

- Chúng ta tuy chỉ còn lại bốn, ít hơn nhưng sẽ đỡ rối loạn hơn. Trầm huynh đệ mau cùng Liễu cô nương tìm cách chiếm lĩnh phương vị trên cao, vây áp phần thượng bàn của lão. Riêng tam muội hãy hỗ trợ ta áp sát hạ bàn. Muốn đối phó lão e chỉ còn mỗi đấu pháp này. Nhanh nào.

Trầm Hoạch ứng tiếng tán dương:

- Sẽ tốt hơn nếu thêm vào thuật Xa Luân Chiến, cứ lần lượt theo cách đó thì lo gì lão không bấn loạn. Liễu cô nương, lên!

Nhưng họ chưa kịp vận dụng theo đấu pháp vừa thay nhau đề xuất thì lão Sầm chợt cười lồng lộng:

- Đúng là một lũ vô dụng. Lần sau nhớ đừng cho lão phu biết bọn ngươi có những toan tính gì. Còn bây giờ, khai, khai. Ha... Ha...

Luồng hấp lực vụt biến mất, làm cho tất cả những ai đang xoay quanh lão do lỡ đà nên cứ tiếp tục xoay, riêng bản thân lão thì đã nhẹ nhàng di hình hoán vị, kịp lẩn thoát ra khỏi phương vị trung tâm.

"Vút!"

Chính Tư Mã Thuyên phát hiện điều này:

- Lão đã lẩn ra ngoài. Đề phòng có thể bị lão bất ngờ ám toán. Mau!

Họ vội phân khai, tản nhanh ra tứ phía, để khi nhìn lại thì thấy lão đang ung dung há miệng cười:

- Có thể cùng lão phu chi trì được một lúc lâu như thế, bọn ngươi kể cũng khá. Nào, hãy cùng nhau thử xông vào một lần nữa xem sao. Liệu có khá hơn lần vừa rồi chăng? Ha... Ha...

Đoàn Bá Nhiên cười lạt, từ từ bước đến:

- Nếu có bản lãnh, liệu lão chấp thuận cùng ta một đối một chăng?

Liễu Hoàng Kim giật mình:

- Đoàn công tử xin đừng mạo hiểm. Huống hồ thái độ của lão, đột ngột thay đổi đấu pháp và lại muốn bốn người chúng ta tiếp tục xông vào, quả là thái độ có phần bất thường.

Tư Mã Thuyên cũng đâm lo:

- Nhị ca đã cân nhắc chưa? Có phải định dùng lại Nhân Đạo Chiêu đã do Phong Gia Liêm chỉ điểm?

Trầm Hoạch chợt bước đến gần Đoàn Bá Nhiên:

- Công phu Hấp Nguyên của lão càng thêm hiệu quả khi có nhiều người cùng xông vào. Vì Trầm mỗ cũng nhận ra điều đó nên liệu có được chăng nếu lần này chỉ cần hai chúng ta cùng nhau hợp lực là đủ?

Lão Sầm bất ngờ tỏ ra nôn nóng lạ:

- Bọn ngươi muốn xông vào bao nhiêu cũng được. Bất luận là một hoặc nhiều hơn. Nào.

Đoàn Bá Nhiên cũng có thái độ bất thường là đột ngột chấp thuận đề xuất của Trầm Hoạch:

- Nếu Trầm huynh đệ vô ngại, được, hai chúng ta hãy cùng nhau hiệp lực. Nhưng cần phải có một người sử kiếm. Ai?

Trầm Hoạch chợt tủm tỉm cười:

- Kiếm cũng là sở trường của tệ phái Điểm Thương. Và nếu đúng như chủ ý của Đoàn công tử, phải chăng sẽ cũng do Trầm mỗ phát chiêu, xuất thủ trước?

Và khi Đoàn Bá Nhiên dù không trả lời nhưng vẫn để lộ vẻ hài lòng qua đôi mắt, vụt ánh lên những tia nhìn tinh quái thì lập tức Trầm Hoạch bạt kiếm nhảy xổ vào lão Sầm Dịch Quân:

- Đỡ!

"Ào..."

Lão Sầm thoáng dịch lùi, và khinh khỉnh nhìn quanh như chờ đợi một diễn biến nào thêm nữa:

- Bọn tiểu tử các người toan giở trò gì đây?

Đoàn Bá Nhiên liền xông vào:

- Lão ác ma nên tự đoán thì hơn. Vì chẳng phải chính lão vừa dặn đừng để lão biết bọn ta toan tính điều gì đấy sao? Hãy đỡ!

"Vù..."

Tư Mã Thuyên vụt thở ra, phần nào đắc ý và mãn nguyện:

- Quả nhiên là Nhân Đạo Chiêu. Hy vọng đây sẽ là cơ hội kể như Phong Gia Liêm đại ca đang tự tay phục thù.

Liễu Hoàng Kim thoáng cau mày khe khẽ lên tiếng với Tư Mã Thuyên:

- Là chiêu đã do Đoàn công tử thi triển khi đối phó với mụ Công Tôn Phụng, đúng không? Nếu vậy thì tại sao Đoàn công tử ưng thuận, có thêm Trầm Hoạch hiệp lực tiếp tay? Tiểu nữ e Tư Mã cô nương chưa thật sự đoán hiểu hết ẩn ý của Đoàn công tử.

Tư Mã Thuyên thoáng cười, vẫn tự tin:

- Liễu tỷ đã nhìn rõ Nhân Đạo Chiêu chưa? Và dù là đã nhìn thì có nhận thấy hết uy lực của chiêu đó chăng? Cớ sao bảo Đoàn Bá Nhiên lẽ ra đừng nhận thêm sự tiếp tay hiệp lực của Trầm Hoạch?

Liễu Hoàng Kim vẫn cau tít đôi mày phụng:

- Tiểu nữ có may mắn gần gũi Phong Gia Liêm chàng không ít ngày, thế nên có thể bảo là phần nào hiểu tính khí và nhất là tâm ý chàng như thế nào. Chàng thường khi không tự gây hấn người, trừ phi bị người tìm cách sinh sự trước. Và thêm nữa, chàng là người luôn có lời bất khả ngộ. Vậy thì cứ theo đó mà suy, cộng thêm trước sau đã hai lần tiểu nữ mục kích Đoàn công tử vận dụng thi triển chiêu này, ắt phải rõ Nhân Đạo Chiêu tuyệt đối không cần phát tỏa sát khí. Hay nói đúng hơn, chiêu này nếu có thêm sát khí thì uy lực tự suy giảm và càng bất lợi khi gặp phải đối thủ thật sự lợi hại, giả như lão họ Sầm này chẳng hạn. Tóm lại ẩn ý của Đoàn công tử là hoàn toàn khác, tuyệt đối không như Tư Mã cô nương thoạt nhìn ngỡ đã hiểu.

Tư Mã Thuyên bị thuyết phục, lập tức cũng cau tít đôi mày phụng:

- Chính chàng cũng có lời giải thích tương tự, rằng Nhân Đạo Chiêu tuyệt đối không cần bộc lộ sát khí. Vậy theo Liễu tỷ, ẩn ý của Đoàn Bá Nhiên, nhị ca của tiểu nữ là gì?

Liễu Hoàng Kim đắn đo:

- Muốn Trầm Hoạch sử kiếm cùng hiệp lực thì thoạt tiên phải nghĩ ngay đến đấu pháp Đoàn công tử có chủ ý vận dụng chính là kẻ ngắn người dài, người này cương thì người kia nhu, chính xác là Âm Dương Tương Hỗ. Nhưng điều khó hiểu lại chính là thái độ vận dụng đúng Nhân Đạo Chiêu của Đoàn công tử, một chiêu sẽ tự gây bất lợi cho cả hai, vì kiếm pháp của Trầm Hoạch lẽ nào không phát tỏa sát khí? Lạ thật!

Tư Mã Thuyên chợt cười nụ:

- Điều này chứng tỏ Liễu tỷ khó lòng hiểu đoán hết thật ý của Đoàn Bá Nhiên, một nhân vật vì cũng thật sự thông tuệ nên từng được Phong Gia Liêm chàng nhiều lần phải lên tiếng thán phục. Ý muội muốn nói, Đoàn Bá Nhiên tất có sẵn diệu tính, Liễu tỷ thay vì cứ mãi lo, hãy cùng muội chờ xem kết cục thế nào tất rõ.

Nhưng Liễu Hoàng Kim chợt khẽ kêu:

- Ôi..., không ổn rồi. Lẽ nào cũng như vỏ quýt dày chợt gặp móng tay nhọn. Đoàn công tử cho dù sẵn diệu tính thì ngược lại lão ma như cũng có mưu mô thâm độc. Cô nương mau nhìn xem, tại sao lão cứ mãi lùi thế kia, hoàn toàn mâu thuẫn với đôi mục quang đang hừng hực sát khí của lão?

Tư Mã Thuyên vì vẫn đang chú mục nhìn nên những lời này của Liễu Hoàng Kim làm nàng tỉnh ngộ. Nàng vụt kêu thất thanh:

- Nhị ca hãy cẩn trọng. Dường như lão vì đang bị nội hỏa phát sinh nên đang tìm cách phát tán thì phải.

Đột ngột Sầm Dịch Quân buột miệng bật ra một loạt gầm kinh thiên động địa:

- Bọn ngươi muốn chết! A... A... A...

Và cũng như lúc đầu, quanh lão chợt phát tỏa một vùng cương lực. Nhưng lần này thay vì dùng vùng cương lực để bảo vệ bản thân, như Cang Khí Hộ Thể, thì lão lại xuất kỳ bất ý đẩy bật tất cả vùng cương lực ra phía trước mặt, cho lao ào ào vào hai đối thủ là Đoàn Bá Nhiên và Trầm Hoạch.

"Ào... Ào..."

Trầm Hoạch thất kinh, vừa vội ném mạnh thanh kiếm vào vùng cương lực, vừa hốt hoảng lo tìm phương lẩn thoát thật nhanh, hy vọng kịp tránh những uy lực kinh hồn bạt tụy cực kỳ lợi hại của vùng cương lực.

"Vù..."

Phần Đoàn Bá Nhiên có lẽ nhờ nghe lời đề tỉnh của Tư Mã Thuyên nên đã thật nhanh bật lao vút lên cao thật cao, vượt thoát xa tầm uy lực của vùng cương lực nọ.

"Vút!"

Vùng cương lực thoạt tiên chạm vào thanh kiếm của Trầm Hoạch.

"Rào..."

Kiếm của Trầm Hoạch chợt nhũn ra, tự vỡ thành nhiều mảnh, sau đó từ từ biến dạng, như tan chảy thành nước và tung tóe bắn tứ phương.

"Rào..."

Tiếp đó, vùng cương lực cứ theo đà lao vút theo Trầm Hoạch.

"Ào..."

Liễu Hoàng Kim kinh tâm, vội gọi Tư Mã Thuyên bằng giọng thật khẩn trương:

- Hãy mau ứng cứu Trầm huynh. Nào, cô nương ở một bên, tiểu nữ ở một bên, hãy cùng xuất lực ngăn cản đạo uy kình của lão. Đánh!

"Vù..."

Tư Mã Thuyên lập tức cũng xuất thủ, cùng Liễu Hoàng Kim từ hai phía nhất loạt quật kình vào đạo cương lực uy kình của lão ma họ Sầm:

- Dừng lại nào!

"Ào..."

Vừa lúc đó, Đoàn Bá Nhiên từ trên cao cũng kịp bất thần quật ào xuống một kình, phối hợp thật đúng lúc với Liễu Hoàng Kim và Tư Mã Thuyên:

- Xuất!!!

"Vù..."

Nhờ vậy, Trầm Hoạch vì phát hiện đã có cơ hội, lập tức vận dụng khinh công, lao ngoặc người qua một phương khác thật nhanh.

"Vút!"

Và đấy là lúc vùng cương lực cứ theo đà lao đi mãi, nhưng sẽ chẳng còn gây phương hại được thêm cho bất luận ai.

Tư Mã Thuyên nhẹ thở phào, nhưng đột ngột bật kêu:

- Úy, lão ma đã đào tẩu rồi chăng?

Liễu Hoàng Kim cùng Đoàn Bá Nhiên vội đưa mắt tìm kiếm. Và Liễu Hoàng Kim rất ngạc nhiên:

- Lẽ nào lão lại giở trò đào tẩu? Trừ phi bản thân lão đã thật sự lâm phải cảnh bất lợi?

Đoàn Bá Nhiên cười lạt:

- Công phu của lão đã do chính lão tự phát tán, tại hạ không tin lão vẫn còn đủ lực dù chỉ là để đào tẩu. Hãy nhớ đến thảm trạng vừa xảy đến cho Hải Anh Tiên Tử, tại hạ nghi rằng ngoại trừ hung thủ e chẳng còn ai khác đủ bản lãnh đưa lão đi mà không bị bất luận ai trong chúng ta phát hiện.

Nghe nhắc đến Hải Anh Tiên Tử, Tư Mã Thuyên giật mình:

- Muội phải quay lại cùng sư phụ. Nhị ca đi với muội chăng?

Đoàn Bá Nhiên nhìn Liễu Hoàng Kim:

- Liễu cô nương có thể thay tại hạ đi cùng Tư Mã Thuyên? Tại hạ quyết không để lão họ Sầm có cơ hội toàn mạng.

Liễu Hoàng Kim đáp ứng:

- Xin cứ để bọn tiểu nữ tự lo liệu, và thật sự cầu mong Đoàn công tử mã đáo thành công.

Giang Tuấn chợt hắng giọng:

- Ngu huynh cũng muốn đi cùng Liễu sư muội.

Nhưng Trầm Hoạch chợt bảo:

- Họ cùng là nữ nhân, tự an ủi nhau thuận tiện hơn. Sao Giang lão đệ không giúp mỗ cùng chư huynh đệ Bàng - Từ quay trở lại nơi vẫn tạm quàn linh cữu của Chưởng môn phái Côn Luân và chờ Đoàn huynh đệ quay về?

Đoàn Bá Nhiên cảm kích:

- Vạn sự may đã có Trầm các hạ toan liệu, xin có ngày đáp tạ. Giang huynh đệ xin hãy giúp Đoàn mỗ điều đó, được chăng?

Giang Tuấn vẫn nhớ ân tình của Đoàn Bá Nhiên liền gật đầu:

- Được rồi. Nhưng Đoàn công tử có đi cũng xin mau quay về.

Đoàn Bá Nhiên mỉm cười và bật lao đi ngay. Và khi Giang Tuấn nhìn lại thì Tư Mã Thuyên đã cùng Liễu Hoàng Kim đi mất dạng.

Vì thế, với tâm trạng nặng nề, Giang Tuấn chỉ còn biết lẳng lặng cùng Trầm Hoạch dìu đưa Bàng Các và Từ Nam quay lại chỗ họ đã từ đó xuất phát.

Bất chợt tất cả cùng nghe âm thanh của Tư Mã Thuyên từ xa xa vang đến thất thanh.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-26)


<