← Hồi 11 | Hồi 13 → |
Thời gian thấm thoắt qua mau. Mới đó, ba vị khách đã ở lai Thúy Liễu sơn trang được mười ngày.
Đoạn Hồn Tiêu Tần Ký đã được uống ba viên linh dược do Tiếu Diện Phật Thu Nguyệt đại sư chế từ mật rắn, tính mạng không còn bị uy hiếp nữa.
Tiếu Diện Phật theo dõi diễn biến của bệnh căn, thấy rằng Xích Sát chưởng quả là độc công bá đạo, trong vòng ba tháng, bệnh nhân không được vận động nhiều, cũng không thể luyện công hoặc động thủ.
Như vậy Tần Ký cần nằm tĩnh dưỡng suốt ba tháng. Thành thử việc gia nhập Lãnh Vân bang cũng đành phải kéo dài.
Nhờ khoảng thời gian đó, tình cảm giữa Ngô Nam Vân và Tần Nhu Nhu càng thêm thắm thiết.
Bộc Dương Duy không có việc gì làm, thỉnh thoảng đến động viên Tần Ký, hoặc trò chuyện với Tiếu Diện Phật, còn thời gian chính là làm bạn với chiếc ngọc tiêu.
Biết chàng cô độc, chịu nhiều đau khổ nên bản tính trở nên lạnh lùng, nhiều khi biến thành khắc nghiệt, Ngô Nam Vân và cả Tần Nhu Nhu quan tâm chăm sóc nhiều hơn. Ngoài sự tôn kính vì nhân phẩm và võ công, hai người tỏ ra chiều chuộng giống như đối với đệ đệ của mình vậy.
Bộc Dương Duy biết thế, lòng thầm cảm kích nhưng không muốn làm ảnh hưởng đến những ngày vui của họ.
Hôm đó đã là mười lăm ngày sau cuộc bắt rắn ở Bách Khúc sơn.
Bộc Dương Duy đến ngồi nói chuyện trong phòng bệnh của Tần Ký.
Hai người nói chuyện một lúc, Bộc Dương Duy chợt hỏi:
- Tần huynh, tiểu đệ tới quý trang đã nửa tháng, được huynh muội Tần huynh đón tiếp rất chu đáo, lại đồng ý dốc đỉnh lực gia nhập Lãnh Vân bang, tiểu đệ cảm kích vô cùng. Hiện giờ tiểu đệ còn một vài việc cần làm, hôm nay xin từ biệt đi trước, hai tháng sau sẽ quay lại quý trang cùng mọi người đến An Huy.
Tần Ký nghe xong chống tay ngồi dậy nói:
- Bộc Dương Duy lão đệ không chờ ngu huynh bình phục rồi cùng nhau đi có hơn không? Nếu huynh muội chúng tôi có chỗ nào đối với huynh không chu đáo thì xin hãy bỏ qua vì ngu huynh bị thương không dậy khỏi giường...
Bộc Dương Duy vội đỡ y nằm xuống nói:
- Xin Tần huynh chớ hiểu lầm. Tỉệu đệ hoàn toàn không có ý đó đâu, hai vị đối xử rất tốt, tiểu đệ còn chưa kịp báo đáp, có đâu lại phàn nàn?
Tới đó chàng đem tâm sự giãi bày với Tần Ký.
Chàng kể lại cuộc đời bi thảm của mình, phụ thân mất sớm, mấy vị thúc bá bất lương đuổi mẹ con chàng ra khỏi nhà, may có lão bộc Chu Phúc tận tụy trung thành.
Vì nghèo túng và buồn khổ, mẫu thân chàng cũng sớm từ giã cõi đời khi chàng mới năm sáu tuổi.
Lão bộc Chu Phúc đối với chàng giống như cha ruột, ngày ngày kiếm củi bán nuôi chàng.
Nhưng rồi Phúc bá bá già yếu lâm bệnh, mới tám tuổi chàng đã phải chăn dê cho Trương Bách Vạn để nuôi hai người.
Cuộc sống thế mà vẫn chưa yên, Nghiêm Nhị Lột Da, một tên tay sai của Trương Bách Vạn đốt ngôi lều tranh, nơi trú ẩn cuối cùng, giết cả Phúc bá bá, người thân duy nhất còn lại trên đời...
Tần Ký chăm chú nghe, lòng đầy xúc động, không ngờ quá khứ của vị Bang chủ này lại tang thương đến thế.
Bộc Dương Duy nói tiếp:
- Sau khi được ân sư phá lệ thu làm môn hạ, tiểu đệ nhận rõ trách nhiệm của mình đối với bổn bang, đã tự thề với lòng sẽ trả mối thâm cừu huyết hải cho sư phụ, đồng thời không quên được tình sâu nghĩa nặng của Phúc bá bá đối với mình, quyết đòi Nghiêm Nhị Lột Da đền tội cho Phúc bá bá...
Hai người bàn bạc một lúc, cuối cùng Tần Ký tán thành để Bộc Dương Duy trở về cố hương, kiếm Nghiêm Nhị trả mối huyết cừu, hẹn hai tháng sau sẽ trở lại sơn trang để cùng đến An Huy gia nhập Lãnh Vân bang.
Bộc Dương Duy nhờ Tần Ký chuyển lời từ biệt đến Tiếu Diện Phật, Ngô Nam Vân và Tần Nhu Nhu vì thời gian hai tháng không nhiều, chàng không muốn bịn rịn và giải thích phiền phức.
Ngay hôm đó, chàng cưỡi con bạch mã một mình trở về cố hương, lòng đầy sầu thương và uất hận.
*****
Hôm ấy trời đã hoàng hôn, Bộc Dương Duy đang tìm trấn thành để trú chân thì chợt một kỵ mã từ phía sau phóng vượt qua mặt, tung lên một đám bụi mù.
Chàng chỉ kịp trông thấy tấm lưng thon thả trong tà ám tím, ắt kỵ sĩ là nữ nhân, ngạc nhiên nghĩ thầm:
- Nữ tử này ắt thân hoài tuyệt học, nếu không sao dám đi một mình trên đường hoang vắng vào lúc tối tăm như thế?
Nhưng đó là việc của người ta, Bộc Dương Duy vẫn thong thả ruổi ngựa đi.
Được mấy dặm tới một ngọn đồi.
Dưới ánh trăng, hiện lên một tấm bia nổi bật ba chữ Điếu Tử Nhai.
Thấy ba chữ đó, Bộc Dương Duy không khỏi rúng động!
Cho dù người ta võ công cao cường đến đâu, một mình trong đêm tối lạc vào nơi hoang vắng với tấm biển viết dòng chữ đáng sợ như thế, ai chẳng kinh tâm?
Bộc Dương Duy định ruổi ngựa đi tiếp thì chợt trước mặt vang lên một tràng cười lạnh lẽo.
Chàng giật mình nhìn tới, thấy cách ba trượng đứng một nữ nhân vận tử y.
Tiếng cười phát ra trong khung cảnh đó khiến người yếu bóng vía có thể ngất đi.
Bộc Dương Duy cũng thấy người nhẹ bỗng, nhưng trấn tĩnh lại, nhận ra đó chính là nữ kỵ sĩ vừa vượt qua trước mặt mình.
Nhưng tràng cười không phải là tiếng gọi, nên chàng tiếp tục ruổi ngựa đi.
Tử y nữ nhân trầm giọng nói:
- Dừng lại!
Bộc Dương Duy nghe ngữ khí bất thiện như thế định đi tiếp, nhưng nghĩ rằng đang đêm vắng vẻ, có nói vài câu cũng chẳng hại gì nên ghìm ngựa hỏi:
- Ở đây vắng vẻ, cô nương bảo tại hạ dừng có việc gì?
Tử y nữ nhân không trả lời, chỉ nói:
- Chẳng trách nào người ta gọi ngươi là Ngọc Diện Tu La, tuy diện mạo như Phan An Tống Ngọc nhưng quá lạnh lùng...
Bộc Dương Duy bực mình hỏi:
- Cô nương bảo tại hạ quay lại chỉ để nói vài câu đó thôi sao?
Tử y nữ nhân thản nhiên nói:
- Công tử làm gì mà kiêu kỳ thế? Người ta có hảo ý thôi mà! Phía trước không đi được đâu! Hãy quay lại thôi!
Giọng cô ta thánh thót thật dễ nghe.
Bộc Dương Duy đưa mắt quan sát, thấy rằng nữ nhân đó rất xinh đẹp, nhưng không thể xác định cô ta cụ thể bao nhiêu tuổi.
Chỉ vài câu đầu, chàng tin rằng đây là hạng nữ nhân phóng đãng, nên lộ rõ vẻ khó chịu nói:
- Bộc Dương Duy từ khi hạ sơn xuất đạo đến nay chưa có đường nào mà đi không được. Chỉ cần tại hạ muốn vượt qua, cho dù có rừng đao mũi liếm cũng không quay lại. Nếu cô nương không có điều gì nói thêm, tại hạ xin cáo từ!
Nói xong lại tiếp tục ra roi giục ngựa.
Tử y nữ nhân chợt cười khanh khách nói:
- Này! Làm sao mà công tử phũ phàng như thế? Ta thực lòng khuyên can chứ có ý gì xấu đâu? Thật là chó cắn Lã Động Tân...
Bộc Dương Duy nổi giận quát:
- Cô nương ăn nói cho cẩn thận! May cô là nữ nhân, lại mới gặp lần đầu, nếu không...
Tử y nữ nhân ngắt lời:
- Lần thứ hai thì sao chứ? Ngươi tưởng Ngọc Diện Tu La là ghê gớm lắm hay sao? Cho ngươi biết, Phấn Diện Ngọc Nữ Từ Mỹ Dung ta vào nam ra bắc chưa từng biết sợ ai đâu!
Bộc Dương Duy thấy thiếu nữ tự báo tính danh, tuy chưa nghe đến danh hiệu này nhưng cũng coi như đối phương có một phần thành ý, dịu lại nói:
- Từ cô nương, xin cám ơn hảo ý của cô. Nhưng tại hạ có việc cần đi. Cho dù phía trước có hung hiểm bao nhiêu, tại hạ cũng không thể vì thế mà dừng lại được.
Thiếu nữ tự xưng là Từ Mỹ Dung chợt hừ một tiếng nói:
- Nếu ngươi đã tự kiêu như vậy thì trước tiên hãy vượt qua quan ải này đã! Tiếp chiêu!
Dứt lời lướt tới vung chưởng đánh sang vai tả Bộc Dương Duy, nhưng chưởng vừa phát nửa chừng thì biến thành chỉ điểm tới hai yếu huyệt Hấp Cốt, Phủ Đài.
Chỉ một chiêu đã nhận ra võ công thiếu nữ này đáng được liệt vào hàng nhất lưu cao thủ. Bộc Dương Duy vẫn cưỡi trên lưng bạch mã, bình tĩnh xuất song chỉ điểm tới Uyển mạch đối phương.
Từ Mỹ Dung biến chỉ thành chưởng, tiếp tục công xuất ba chiêu.
Bộc Dương Duy cũng đánh ra ba chiêu hóa giải.
Chỉ trong khoảnh khắc, song phương đã đấu sáu chiêu.
Từ Mỹ Dung đánh ra hai chỉ ba chưởng mà không làm gì được đối phương, trong lòng nổi giận định hạ sát thủ thì nghe Bộc Dương Duy cười nói:
- Cô nương hãy xem vật gì đây?
Từ Mỹ Dung chú mục nhìn, chợt kinh hãi sờ lên đầu rồi la lên:
- Ngươi...
Nguyên thiếu nữ đã nhận ra trên tay Bộc Dương Duy chính là chiếc thoa trên đầu mình!
Chỉ mới giao thủ vài chiêu mà trong lúc thần bất trí quỷ bất giác, đối phương lấy được chiếc thoa cài đầu, chứng tỏ võ công cao hơn gấp nhiều lần, còn giao chiến gì nữa?
Mặt đỏ bừng vì hổ thẹn và bất lực, Từ Mỹ Dung định bỏ đi thì nghe Bộc Dương Duy nói:
- Từ cô nương, tại hạ xin trả lại chiếc thoa!
Nói xong phất nhẹ tay ném chiếc thoa sang Từ Mỹ Dung.
Thiếu nữ đưa tay tiếp lấy chiếc thoa, khẽ giọng nói:
- Bộc Dương công tử! Con đường phía trước qủa thật rất hung hiểm, xin công tử vòng sang đường khác...
Bộc Dương Duy nói:
- Hảo ý của cô nương, tại hạ vô cùng cảm kích. Nhưng cho dù con đường phía trước là long đàm hổ huyệt thế nào, tại hạ quyết không lùi bước.
Phấn Diện Ngọc Nữ Từ Mỹ Dung nhìn chàng định nói gì nhưng cuối cùng nín lặng, cất tiếng thở dài quay người bỏ đi.
Bộc Dương Duy nghĩ thầm:
- Không biết nữ nhân lai lịch thế nào, nhằm mục đích gì, nhưng cô ta đã cảnh báo như thế, tất phía trước có phục kích hoặc cạm bẫy. Phải cẩn thận mới được!
Chàng giục ngựa phi nước kiệu tiến lên, ngầm vận công sẵn sàng ứng phó với mọi tình huống.
Đi chừng nửa dặm, chợt nghe phía sau dường như có tiếng bước chân rất khẽ.
Bộc Dương Duy ghìn ngựa quay lại, thấy trên sườn núi có hai người vận thanh y, trong đó một lão nhân cao lớn, mặt đỏ, tóc phủ xuống ngực, từ hai hố mắt sâu phát xạ hàn quang.
Người kia trẻ hơn một chút, chừng độ ngũ tuần, da trắng, ngũ quan đoan chính, bên mép trái có một nốt ruồi son, thái dương huyệt nhô cao, thần thái oai nghiêm.
Hai lão nhân nhìn Bộc Dương Duy chừng như ngạc nhiên vì với công lực thâm hậu của mình mà vẫn bị đối phương phát hiện.
Sau khi nhìn một lúc, Bộc Dương Duy lên tiếng trước:
- Đêm khuya sương lạnh, sao hai vị không nghỉ ngơi mà lặn lội tới nơi rừng hoang núi thẳm này? Không biết đối với tại hạ có gì chỉ giáo?
Lão nhân mặt đỏ lạnh lùng đáp:
- Bộc Dương Duy! Thân thủ của ngươi quả là bất tục! Lão phu là Tư Đoàn Phong, trác hiệu Xích Diện Thiết Đảm, chắc rằng ngươi đã từng nghe nói tới.
Bộc Dương Duy nghe đối phương tự giới thiệu, trong lòng không khỏi chấn động. Trước đây khi còn chưa hạ sơn, chàng đã nghe sư phụ nói qua về nhân vật này.
Xích Diện Thiết Đảm Tư Đoàn Phong hoạt động ở khu vực Thanh Hải, trong đời chỉ nhập Trung Nguyên hai lần, nhưng uy danh lừng khắp võ lâm.
Lần đầu tiên lão ma này đánh bại mọi nhân vật Trung Nguyên, chỉ biểu lộ thần uy rồi rút về.
Lần thứ hai lão bị bại dưới tay Độc Thủ Ma Quân. Hai người ước định đấu tại đỉnh Hoa Sơn, chỉ là ấn chứng võ công.
Song phương kịch chiến ngoài ba trăm chiêu, rốt cuộc Xích Diện Thiết Đảm Tư Đoàn Phong bị Độc Thủ Ma Quân dùng một chiêu trong Thiên Ma thập nhị thức đánh bại.
Từ đó, không thấy nhân vật này xuất hiện ở Trung Nguyên nữa.
Ba bốn chục năm qua, chuyện đó bị lãng quên, chỉ có những bậc tiền bối họa chăng mới lưu giữ ký ức về cuộc chiến hào hùng đó, thế mà không ngờ bây giờ Xích Diện Thiết Đảm Tư Đoàn Phong lại xuất hiện ở đây vào lúc này.
Bộc Dương Duy tin rằng đối phương tìm mình, chắc rằng mấy chục năm qua võ công lão ta còn tăng tiến hơn xưa nhiều, lòng thầm nghĩ:
- Ân sư tuy đã quy tiên, nhưng mình còn có thể thay lão nhân khoa trương thanh thế, không được làm nhục uy danh Độc Thủ Ma Quân mấy chục năm trước!
Nghĩ thế, hào khí nổi lên, sẵng giọng nói:
- Tư lão tiền bối danh lừng thiên hạ, vãn bối vô cùng ngưỡng phục. Không biết vị bên cạnh xưng hô thế nào?
Bạch diện lão nhân lạnh giọng:
- Tiểu bối ngươi nghe cho rõ đây! Bổn nhân là đệ tam đại Bang chủ Hắc Kỳ bang, danh hiệu Ma Vân Chu Bạch Anh!
Lão nói với vẻ hết sức kiêu ngạo.
Bộc Dương Duy nghe đối phương tự giới thiệu, cố nén giận cất một tràng cười cuồng ngạo nói:
- Chu Đại Bang chủ! Năm xưa các hạ với lệnh sư cùng với một lũ chuột khác trong giang hồ tụ tập đến Tần Lĩnh ám toán sư phụ ta, kết quả tự mình tìm tử lộ, tử thương gần hết. Vì ngươi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt nên sư phụ ta không thèm giết, thế mà nay vênh vang trước mặt ta!
Bạch diện lão nhân bị chửi sát mặt nhưng không tỏ ra chút gì tức giận, trái lại còn cười đáp:
- Tiểu bối! Ngày này năm sau là giỗ đầu của ngươi rồi. Bây giờ múa mép bao nhiêu cũng được! Có gì trối trăng cứ nói tha hồ! Bổn Bang chủ cho phép ngươi mặc sức nói!
Bộc Dương Duy không thèm đáp, nhảy xuống ngựa đứng đối diện với hai lão nhân nói:
- Đối với hạng bất chấp lễ nghi quy củ như các ngươi thì cần gì phải nhiều lời? Nào! Muốn động thủ kiểu gì thì cứ nói đi!
Xích Diện Thiết Đảm Tư Đoàn Phong bị Bộc Dương Duy nhập vào một bọn với Chu Bạch Anh mà chửi như vậy, với thanh danh mấy chục năm, làm sao mà chịu được?
Lão ngửa mặt cất một tràng cười làm chấn động cả không gian rồi nhìn Bộc Dương Duy nói:
- Được lắm! Với khẩu khí cuồng ngạo như thế, chỉ e bản lĩnh của ngươi còn cao hơn Độc Thủ Ma Quân. Lão phu chỉ đành lĩnh giáo mất chiêu xem võ công ngươi siêu quần bạt chúng tới mức nào?
Nói xong cùng Ma Vân Chu Bạch Anh lướt tới một khoảng đất bằng phẳng trên sườn đồi.
Song phương chưa động thủ thì chợt thấy mấy nhân ảnh lướt tới, từ trên không đáp xuống đất không làm bay lên một hạt bụi!
Không cần nói cũng biết cõ công đều rất cao.
Bộc Dương Duy hiểu ngay rằng bọn kia nếu không phải là cừu gia thì cũng là đồng bọn với địch.
Trước mắt địch nhân người đông thế mạnh, chàng liền vận công sẵn sàng đối địch.
Cả bốn người vừa xuất hiện đều mặc áo kết trăm mảnh vá, tất là người của Cái bang.
Bộc Dương Duy thấy chúng đều hằm hằm nhìn mình, liền nói:
- Đêm nay các vị hưng sư động chúng đến đây, bất cảnh đêm khuya sương lạnh chờ tại hạ, thật là cảm kích vô cùng. Xin bốn vị mới đến cho biết quý tính đại danh để sau này Bộc Dương Duy còn có dịp báo đền công đức hôm nay...
Lão khất cái đứng chính diện đáp:
- Lão phu là Lãnh Diện Cái Thường Công Minh.
Bộc Dương Duy nhớ tên này quá rõ.
Lãnh Diện Cái Thường Công Minh là một trong Cái bang tam lão từng vây công sư phụ chàng trong chiến dịch Tần Lĩnh.
Lão khất cái mặt đen, để lộ râu dê đứng bên tả Thường Công Minh vỗ vào ngực mình giới thiệu:
- Còn lão phu là Thiết Tý Cái Cổ Dung. Nhất định tiểu bối ngươi đã nhiều lần nghe nhắc đến danh hiệu đó.
Nghe cừu nhân xưng danh hiệu, Bộc Dương Duy thấy máu trong người sôi lên nhưng vẫn giữ bình tĩnh đáp:
- Không sai!
Lãnh Diện Cái Thường Công Minh chỉ sang lão hóa tử cao lớn đứng bên phải mình nói tiếp:
- Vị này là sư đệ của lão phu, nhân xưng Thần Trượng Liệt Hỏa Cái Thiệu Triển Hùng.
Lại chỉ sang lão nhân thấp lùn mặc cẩm y màu tím đứng sau lưng giới thiệu tiếp:
- Còn vị này là Tổng Giám đường Đường chủ của bổn bang, danh hiệu Ma Cái Trường Hận.
Như vậy trong sáu người đứng vây quanh Bộc Dương Duy thì có ít nhất là ba tên đã đứng trực tiếp nhúng tay vào vụ huyết án tiêu diệt Lãnh Vân bang năm xưa.
Ngoài ra Xích Diện Thiết Tâm Tư Đoàn Phong còn chỉ danh chàng thách chiến, hai tên còn lại trong Cái bang theo sư huynh mình đến đây tìm chàng, đương nhiên không phải chỉ đến nơi thâm sơn cùng cốc dầm sương không rồi trở về.
Bộc Dương Duy thấy Cái bang ở Giang Bắc đã đưa hết những nhân vật kiệt xuất nhất tới đây, biết rằng cuộc chiến đối với mình hôm nay hoàn toàn không dễ dàng, có thể nói là lành ít dữ nhiều.
Chàng nhìn Lãnh Diện Cái Thường Công Minh hỏi:
- Thường Bang chủ! Qúy bang bố trí bao nhiêu thủ hạ trong núi này? Sao không ra lệnh xuất ra hết đi cùng đấu một trận, còn lén lút thập thò gì nữa?
Thường Công Minh nghe nói mặt chợt đỏ dừ, nhưng rồi cũng nghển cổ hú dài một tiếng.
Lập tức trong rừng lao ra mười nhân ảnh, tên nào cũng đầu bù tóc rối, áo kết trăm mảnh.
Bọn này đứng thành hàng phía sau Bang chủ và mấy vị Trưởng lão Cái bang.
Bộc Dương Duy cười nói:
- Đây là Thập đại hộ đàn của Cái bang Giang Bắc. Rất tốt!
Lại nhìn sang Ma Vân Chu Bạch Anh:
- Còn các hạ thì sao?
Chu Bạch Anh chưa kịp trả lời thì lại có thêm mười nhân ảnh nữa lướt tới, trong đó Bộc Dương Duy chỉ nhận được một tên là Đường chủ Ngân Thương Tướng Hàn Xung.
Một lão nhân bước ra nói:
- Lão phu là Đồ Long Thủ Khang Bưu, chắc ngươi đã nghe danh!
Lại thêm một cừu nhân nữa!
Bộc Dương Duy gật đầu:
- Không sai! Xem chừng các ngươi nhân thủ đã tới đông đủ cả rồi. Hôm nay bổn Bang chủ sẽ liều mạng hầu tiếp. Các vị sẽ cùng xuất thủ một lần hay dùng xa luân chiến?
Lời chàng nói nghe bình thường, đúng thực tế nhưng làm bọn người Cái bang đều đỏ bừng mặt.
Đột nhiên Thần Trượng Liệt Hỏa Cái Triệu Triển Hùng thét to một tiếng, tay cầm cây thiết trượng to bằng cổ tay dài tám thước nhảy tới trước mặt Bộc Dương Duy nói:
- Tiểu bối ngông cuồng kia! Trước mặt chúng ta đâu cho phép loại hậu sinh ngươi vô lễ? Tối nay lão phu sẽ làm ngươi vỡ mật!
Bộc Dương Duy rút kiếm ra, ung dung nói:
- Các hạ xuất chiêu đi!
Thần Trượng Liệt Hỏa Cái Triệu Triển Hùng không cần khách khí, thiết trượng thi triển Vô Địch Thần Trượng thất thập nhị thức đánh như vũ bão.
Lão này mình cao bảy thước, to lớn vạm vỡ, đôi tay rắn chắc như thép với thần lực vô song múa cây thiết trượng cũng như người ta múa gậy trúc, uy mãnh vô cùng.
Khắp nơi trượng ảnh tung hoành, múa lên dày đặc trùm kín người đối phương.
Gió thổi lên vù vù như dông bão cuốn lá rụng ào ào nghe thật kinh nhân!
Bộc Dương Duy triển khai thân pháp Thiên Ma Hư Ảnh thấp thoáng trong màn trượng, thần thái vẫn ung dung không hề nao núng.
Thần Trượng Liệt Hỏa Cái Triệu Triển Hùng công liền ba bốn mươi chiêu mà không làm được gì đối phương, lòng càng phát nộ, gia tăng cường độ tấn công.
Xong bảy mươi hai chiêu Vô Địch Thần Trượng thất thập nhị thức thì người lão hóa tử ướt đẫm mồ hôi, miệng thở phì phò, xem chừng đã thấm mệt.
Tên Đường chủ Ma Cái Giang Trường Hận đứng ngoài đã nóng máu, nhảy vào nói:
- Nhị đương gia hãy nghỉ ngơi, để ty chức đấu với tên này một lúc.
Thiệu Triển Hùng đáp:
- Không được! Hôm nay lão phu phải đánh nát xương tên tiểu tử ngông cuồng này mới hả giận!
Nói xong tiếp tục vung thiết trượng đánh ra.
Ma Cái Giang Trường Hận đành lùi lại.
Thiệu Triển Hùng thi triển Liên Hoàn Tam Thần Trượng với ba chiêu Thừa Long Dẫn Phong, Bình Sa Lạc Nhạn, Hống Hổ Nam Sơn, công thế càng hung mãnh.
Bây giờ thì Bộc Dương Duy bắt đầu dùng Thiên Ma thập nhị thức phản công.
Chàng vẫn chưa sử dụng kiếm thuật ảo diệu mà mới dùng chưởng pháp.
Bọn đứng ngoài quan chiến, đặc biệt là Ma Vân Chu Bạch Anh đã bắt đầu cảm thấy sốt ruột.
Nguyên lần này bố trí vây sát Bộc Dương Duy là do Chu Bạch Anh và Thiết Tý Cái Cổ Dung chủ trì.
Ngay sau khi Bộc Dương Duy hạ sơn, công khai đến Lưu Sa trang thách chiến, giết chết Lưu Sa kiếm khách Kim Nộ Giang, chấn thương Thiết Chưởng Hoa Vũ và đánh chết bốn đại cao thủ khác của Lưu Sa trang. Sau đó đến Lữ Nhẫn sơn đả thương Thiên Lôi Tẩu Mã Lượng, đại náo Phục Long bảo, chém đứt một tay Bảo chủ Kim Toán Tử Lý Khuê và thích dấu lên mặt lão, những việc đó làm chấn động giang hồ.
Hai tên này biết chàng trước sau gì cũng thượng môn tìm cừu, vì thế tiên hạ thủ vi cường, cứ ngồi chờ chàng đến báo thù thì hậu quả khác gì Lưu Sa trang và Phục Long bảo.
Trong khi tập hợp xong lực lượng của hai phái Hắc Kỳ bang và Cái bang, Chu Bạch Anh may mắn gặp tên đại ma đầu lừng danh giang hồ bốn mươi năm trước là Xích Diện Thiết Đảm Tư Đoàn Phong.
Lão ma đầu này vốn có quan hệ với sư phụ Chu Bạch Anh là lão Bang chủ Hắc Kỳ bang Chấn Sơn Thủ Uông Luân, vì thế Chu Bạch Anh đã đồng ý trợ giúp chúng một tay tiêu diệt Bộc Dương Duy, đồng thời báo mối thù năm xưa sư phụ chàng Độc Thủ Ma Quân đánh bại mình.
Theo tin tức của Cái bang thì Bộc Dương Duy vừa xuất hiện ở Thúy Liễu sơn trang cùng Trang chủ Đoạn Hồn Tiêu Tần Ký và một nhân vật khác là Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân đánh bại Lũng Tây tam quỷ giết mất hai tên.
Lập tức Chu Bạch Anh và Thiết Tý Cái Cổ Dung mời Xích Diện Thiết Đảm Tư Đoàn Phong và tập trung lực lượng tinh nhuệ của hai bang tới đây mai phục.
Nếu như Bộc Dương Duy có kinh nghiệm hơn thì dọc đường chàng đã phát hiện ra có người bám theo mình và một vài hiện tượng bất thường khác, không dễ bị sa vào cạm bẫy của đối phương, lúc đó cuộc chiến sẽ thuận lợi hơn không ít.
Lực lượng lớn, lại có thêm một trợ thủ lừng danh, vây được con mồi vào bẫy, chúng tin chắc lấy đầu Bộc Dương Duy chỉ là việc thò tay vào túi lấy đồ vật.
Nhưng chúng đã đánh giá sai về kẻ thù.
Lúc đó một số cao thủ ở hiện trường đã nhận ra Bộc Dương Duy còn chưa dốc toàn lực đấu với Thần Trượng Liệt Hỏa Cái Thiệu Triển Hùng, thậm chí mới xuất năm sáu thành công lực.
Bang chủ Cái bang Lãnh Diện Cái Thường Công Minh chợt hừ một tiếng nói:
- Bộc Dương Duy! Ngươi cậy tài, cuồng ngạo còn hơn cả sư phụ ngươi Độc Thủ Ma Quân Quan lão ma ngày trước. Hôm nay lão phu sẽ cho ngươi về gặp sư phụ ngươi.
Dứt lời bước lên chuẩn bị động thủ.
Xích Diện Thiết Đảm Tư Đoàn Phong sau khi xảy ra động thủ chỉ đứng xem mà không nói gì, bấy giờ mới lên tiếng:
- Thường lão đầu! Ngươi làm gì mà náo lên thế chứ?
Rồi hướng sang Bộc Dương Duy:
- Tiểu tử! Thân thủ ngươi được đấy! Không ngờ Quan lão ma đào tạo được một đệ tử bản lĩnh như ngươi. Nào lại đây, ta sẽ thử đùa với ngươi vài chiêu.
Nói xong thi triển một thủ thức rất quái dị.
Bấy giờ Thần Trượng Liệt Hỏa Cái Thiệu Triển Hùng sợ oai Tư Đoàn Phong nên đã lùi lại.
Bộc Dương Duy ôm quyền nhìn Tư Đoàn Phong, gật đầu đáp:
- Vậy các hạ cứ phát chiêu đi!
Xích Diện Thiết Đảm Tư Đoàn Phong nổi giận quát:
- Tiểu tử! Tiếp chiêu!
Dứt lời đánh ra một chưởng.
Bộc Dương Duy bình tĩnh vận một chiêu trong Thiên Ma thập nhị thức nghênh tiếp.
Chưởng lực tiếp nhau nổ bình một tiếng, cả hai đối thủ vẫn đứng văn phong bất động, chỉ có y phục bay phần phật.
Chiêu đầu tiên chỉ có ý nghĩa thăm dò.
Xích Diện Thiết Đảm Tư Đoàn Phong nghĩ thầm:
- Tiểu tử này công lực không nhược, chỉ e không kém gì sư phụ của hắn ngày xưa!
Đấu với một tên hậu sinh vãn bối mà không chiếm được thượng phong, lòng tự tôn bị xúc phạm, Tư Đoàn Phong quát vang lên:
- Tiểu tử! Chúng ta chính thức bắt đầu!
Quát xong thi triển tuyệt học vừa khổ công nghiên cứu tu luyện trong hai mươi năm qua là Phi Hồ Bát Phương Chưởng công địch.
Bộc Dương Duy vẫn dùng Thiên Ma thập nhị thức đối chiêu.
Hai đối thủ công qua đối lại, chiêu thức phát ra nhanh như chớp, công thủ kiêm dùng chưởng ảnh trùng trùng nhìn hoa cả mắt.
Một lúc sau khói bụi cát đá bốc lên ào ào phủ kín cả khu vực mấy chục trượng khiến người xem không mở mắt ra nổi phải lùi lại.
Nhìn vào trường đấu mịt mù, chỉ thấy kình phong nổi lên như triều dâng bão tố.
Qua hai mươi chiêu, Xích Diện Thiết Đảm Tư Đoàn Phong kinh dị nghĩ thầm:
- Bốn mươi năm trước mình bại dưới tay Độc Thủ Ma Quân, hôm nay không thể thua đệ tử của hắn được! Nếu không thì còn mặt mũi nào mà xuất hiện trong giang hồ nữa?
Nghĩ đoạn tăng cường công thế, phát liền mười hai chưởng.
Thấy chưởng lực hùng hậu như thế, Bộc Dương Duy cũng phải kinh tâm, thi triển một thức Ưng Hồi Cửu Chuyển nhảy vút lên cao ba trượng, từ trên không vung chưởng đánh xuống.
Xích Diện Thiết Đảm quát lên:
- Xuống!
Đồng thời phát liền bốn chưởng, thế bài sơn đảo hải đánh ngược lên.
Bộc Dương Duy lại dùng một thức trong Ưng Hồi Cửu Chuyển rướn lên cao mấy thước nữa rồi bất thần sà xuống sau lưng đối phương nhằm hậu tâm lão đánh tới một chưởng.
Thân pháp của chàng quá nhanh làm lão ma không tránh kịp, song chưởng lại chưa kịp thu về nên bị đánh bật tới hai bước!
Xích Diện Thiết Đảm quay lại, mặt đỏ bầm như máu.
Bộc Dương Duy chắp tay nói:
- Cám ơn tiền bối đã nhường nhịn!
Xích Diện Thiết Đảm Tư Đoàn Phong quá hiểu rằng vừa rồi đối phương đã hạ thủ lưu tình, nếu tăng thêm vài thành công lực nữa thì mình sao tránh khỏi trọng thương?
Lão ta là nhân vật hắc đạo, nhưng cũng có khí phách anh hùng.
Hai lần trước vào Trung Nguyên chỉ ấn chứng võ công, lần trước thắng mấy vị cao thủ tuyệt đỉnh của Trung Nguyên nhưng chưa đánh trọng thương người nào, lần sau bị bại dưới tay Độc Thủ Ma Quân chỉ về âm thầm khổ luyện võ công để tái đấu trả thù chứ không nuôi cừu hận.
Chờ Bộc Dương Duy nói xong, lão cười hô hô đáp:
- Rất tốt! Đúng là sóng Trường Giang lớp sau xô lớp trước. Lão phu năm nay tám mươi tuổi, mạo muội gọi ngươi một tiếng là tiểu bằng hữu! Ngày sau nếu có duyên, bất luận là ân hay cừu, lão phu nhất định sẽ đứng về phía ngươi!
Lại nhìn sang Ma Vân Chu Bạch Anh và Lãnh Diện Cái Thường Công Minh cất giọng ảm đạm nói:
- Tư mỗ bất tài, làm nhục mệnh các vị. Nay còn mặt mũi nào mà ở lại đây nữa? Xin từ biệt trước, sau này nếu có duyên sẽ gặp lại.
Nói xong quay người khẽ nhún chân, thân thể lao đi như luồng gió, nhanh không sao tưởng tượng được.
Chu Bạch Anh và bọn Cái bang sững sờ nhìn theo.
Ma Vân Chu Bạch Anh trấn tĩnh lại, vội vàng chạy theo nói:
- Tư lão tiền bối xin chờ một chút...
Nhưng Xích Diện Thiết Đảm đã đi xa, không ngoái lại.
Lãnh Diện Cái Thường Công Minh nói:
- Bạch Bang chủ! Có gọi ông ta cũng không quay lại đâu! Chúng ta động thủ thôi!
Chu Bạch Anh lùi về, trầm mặc không nói gì.
Bộc Dương Duy cười nói:
- Phải đấy! Chúng ta động thủ thôi!
Rồi quay sang Thần Trượng Liệt Hỏa Cái Thiệu Triển Hùng hỏi:
- Ngươi đấu tiếp chứ?
Ma Cái Giang Trường Hận lao vào quát:
- Tiểu tử tiếp chiêu!
Vừa quát vừa vung một quả thiết chùy đánh sang.
Bộc Dương Duy nét người tránh chiêu thì chợt Giang Trường Hận vung tay trái, trong bàn tay lấp loáng một ngọn chủy đao đâm vào yết hầu mình.
Bộc Dương Duy nổi giận quát:
- Hèn hạ!
Chàng không tránh, xuất chưởng với tám thành công lực đánh ra.
-Bình!
Ma Cái Giang Trường Hận cả người lẫn đao bị đánh bật ngược lại ba trượng, cây thiết chùy rời khỏi tay bay đi.
Lãnh Diện Cái Thường Công Minh lao vào quát:
- Tất cả vây sát!
Trừ Giang Trường Hận bị đánh bay mất binh khí, ba người còn lại trong Cái bang là Thường Công Minh, Thiết Tý Cái Cổ Dung, Thần Trượng Liệt Hỏa Cái Thiệu Triển Hùng cùng Bang chủ Hắc Kỳ bang, Ma Vân Chu Bạch Anh nhất loạt xuất binh khí công vào.
Thập đại hộ đàn Cái bang cũng vây lại trợ chiến.
Bộc Dương Duy biết lúc này không còn lý do gì mà nhường nhịn nữa, Tu La kiếm vung lên...
Ngay chiêu đầu tiên đã có ba tên đệ tử Cái bang trúng kiếm bỏ mạng, máu vung vãi khắp đấu trường.
Lãnh Diện Cái Thường Công Minh quát lên:
- Mọi người cẩn thận! Đó là Tu La Thất Tuyệt Kiếm Pháp!
Nhưng chưa ai kịp phản ứng thì một tiếng rú thảm đã vang lên, nhìn lại thấy Ngân Thương Tưởng Hàn Xung bị kiếm xả làm hai đoạn!
Lúc này Bộc Dương Duy không còn trầm tĩnh giống như lúc đầu với Thần Trượng Liệt Hỏa Cái Thiệu Triển Hùng trước đây, thi triển thần uy giống như thiên thần.
Lại mấy tiếng rú thảm vang lên, thêm hai đệ tử Hắc Kỳ bang và một trung niên hán tử trúng kiếm gục xuống chết.
Đồ Long Thủ Khang Bưu đứng phía sau Bộc Dương Duy thấy đối phương sơ hở liền vung chưởng đánh tới hậu tâm.
Bộc Dương Duy vận một thức Ưng Hồi Cửu Chuyển nhảy vút lên, từ trên không đảo người quay lại đáp xuống sau lưng Đồ Long Thủ Khang Bưu quát:
- Đây là lần cuối cùng ngươi xuất thủ ám toán người khác!
Đồ Long Thủ Khang Bưu hốt hoảng quay lại, thấy thanh Tu La kiếm đã lóe lên đầu, hồn vía bay mất cả, mắt mở to kinh hoàng rú lên một tiếng...
- Phập!
Khang Bưu bị thanh kiếm chém xả từ vai xuống giữa ngực đổ xuống chết tươi.
Mọi người trong đấu trường đều biến sắc lùi lại.
Chỉ mới qua vài chiêu đã có bảy cao thủ bị giết, chỉ sợ Độc Thủ Ma Quân năm xưa cũng không có bản lĩnh như thế?
Sau một lúc sững sờ, Bang chủ Cái bang Lãnh Diện Cái Thường Công Minh lấy ra một chiếc bát sắt to bằng cái chậu nhỏ, mép sắc như dao thi triển võ học thành danh của mình là Thác Bát Thập Lục Sát, còn tay trái xuất Đại Lực Ma Trảo Công đánh sang địch thủ.
Bang chủ Hắc Kỳ bang Ma Vân Chu Bạch Anh cũng xuất kiếm phối hợp. Phía sau Thần Trượng Liệt Hỏa Cái Thiệu Triển Hùng và Thiết Tý Cái Cổ Dung vung Đả Cẩu bổng công tới.
Ma Cái Giang Trường Hận vừa vận công điều tức bình phục lại chĩa đao vào sườn trái địch nhân.
Bộc Dương Duy vừa xuất chưởng đẩy lùi Thường Công Minh thì bị trúng một kiếm của Chu Bạch Anh vào vai trái, liền quay lại đánh ra ba kiếm.
Thanh kiếm của Chu Bạch Anh vừa chạm tới vai Bộc Dương Duy thì bị đánh bật ra, vừa lùi lại thì thấy kiếm lóe lên trước mặt.
Tên Bang chủ chỉ kịp lóe lên ý nghĩ:
- Mạng ta thế là hết!
Chính trong lúc tính mạng hắn như ngàn cân treo sợi tóc thì một nhân ảnh lướt tới, trong tay vung lên một vật đánh chặn lưỡi kiếm chém xuống đầu Chu Bạch Anh.
Nhưng vật đó bị chém đứt đôi phát ra âm thanh giống như tiếng đàn, Tu La kiếm còn theo đà chém xả xuống vai tên Bang chủ.
Ma Vân Chu Bạch Anh lảo đảo sắp ngã, được nhân ảnh tới đỡ lấy kéo ra xa mấy trượng.
Bộc Dương Duy quay lại vừa lúc hai cây Đả Cầu Bổng của Thiệu Triển Hùng và Cổ Dung đáng xuống.
Chàng múa kiếm nửa vòng vừa chém đứt đôi hai cây bổng thì chợt thấy ánh đao lóe sáng, vội lùi lại tránh nhưng không kịp, bị ngọn chủy đao bay sượt qua sườn xé rách một mảnh áo, tạo thành một vết thương dài ba tấc sâu gần một tấc, máu lập tức thấm ra loang đỏ bạch y.
Bộc Dương Duy nổi sát cơ, chỉ một bước đã lao tới bên Giang Trường Hận quát:
- Cẩu tặc nộp mạng.
Lời chưa dứt, kiếm đã chém xuống.
Tiếng rú vừa thoát ra thì Ma Cai Giang Trường Hận đã bị chém bay đầu văng đi xa tới cả trượng.
Chính lúc ấy chợt nghe kình phong ập tới, Bộc Dương Duy quay lại, thấy Thường Công Minh và Cổ Dung cùng song song lao tới, vả hai tên hợp bốn chưởng đánh ra.
Bộc Dương Duy vội vàng giắt kiếm vào người, song chưởng vận thập thành công lực ra nghênh địch.
Hai tiếng nổ vang rền làm chấn động cả không gian, Lãnh Diện Cái Thường Công Minh và Thiết Tý Cái Cổ Dung bị đánh bật lùi hai ba trượng, không đứng vững ngã phệt mông xuống.
Bộc Dương Duy cũng bị chấn lui hai bước, còn chưa giữ được trầm ổn thì Thần Trượng Liệt Hỏa Cái Thiệu Triển Hùng lao tới, cây Đả Cầu bổng, chỉ còn lại một đoạn ngắn đâm thẳng tới hậu tâm Bộc Dương Duy.
Chàng vột lướt người sang tả tránh rồi quay lại phát ra một chưởng.
Thần Trượng Liệt Hỏa Cái Thiệu Triển Hùng cầm cây bổng đầu trước chân sau lao vào địch nhân, bị chưởng lực vạn cân đánh trúng sườn bắn lên cao hai trượng, rú lên thê thảm, từ trên không phun ra một vôi tiễu huyết, rơi phịch xuống nằm bất động.
Bộc Dương Duy giết được Thiệu Triển Hùng, nhưng cũng bị cây bổng đâm trúng cánh tay trái.
Thấy máu từ các vết thương chảy rất nhiều ướt đẫm áo, chàng không dám ham đánh, nhún chân lướt xuống sườn đồi.
Lúc nay Lãnh Diện Cái Thường Công Minh và Thiết Tý Cái Cổ Dung đấu chưởng với Bộc Dương Duy cũng đã bị thương đang ngồi nhắm mắt vận công, mặt trắng bệch, chắc thương thế không nhẹ.
Thấy năm tên đệ tử định đuổi theo địch, Ma Vân Chu Bạch Anh tới ngăn lại nói:
- Đừng đuổi nữa! Tuy hắn đã bị thương nhưng với sức các ngươi chỉ nộp mạng vô ích thôi.
Lướt mắt nhìn quanh, thấy gần mười mấy thi thể nằm rải rác, trong đó có Đồ Long Thủ Khang Bưu, Thần Trượng Liệt Hỏa Cái Thiệu Triển Hùng, Ma Cái Giang Trường Hận và Ngân Thương Tướng Hàn Xung, hai tên Đường chủ khác trong Hắc Kỳ bang, tử trạng đủ kiểu, máu chảy thành vũng khắp đấu trường, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Người lúc này cứu Ma Vân Chu Bạch Anh thoát chết dưới kiếm Bộc Dương Duy chính là Phấn Diện Ngọc Nữ Từ Mỹ Dung.
Cô ta luyến tiếc nhìn cây đàn tì bà yêu quý của mình vì cứu mạng Chu Bạch Anh mà bị thanh kiếm của Bộc Dương Duy chém đứt, thở dài ném nó đi rồi nhìn Lãnh Diện Cái Thường Công Minh và Thiết Tý Cái Cổ Dung đang nhắm mắt vận công nói:
- Chu Bang chủ, hai vị đương gia của Cái bang bị thương rất nặng, ngoài ra còn mấy cao thủ của quý bang nữa. Hãy nhanh chóng trị thương cho họ.
Chu Bạch Anh gật đầu, sai mấy tên đệ tử dìu những người bị trọng thương lại cứu chữa.
Đêm đã khuya.
Ánh trăng ảm đạm chiếu xuống quang cảnh thê lương ở đấu trường và từng cơn gió bay đi mang theo mùi tuyết tanh và tử khí...
← Hồi 11 | Hồi 13 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác