← Hồi 04 | Hồi 06 → |
Người vừa xuất hiện chính là Lưu Sa trang chủ - Lưu Sa kiếm khách Kim Nộ Giang, nhân xưng Nam Thiên Đệ Nhất Cao Thủ.
Lão phóng ánh mắt sáng như điện nhìn Bộc Dương Duy hồi lâu, rồi chuyển qua Ngũ Bách Tu nói:
- Ngũ lão đệ! Đã lâu không gặp!
Ngũ Bách Tu chưa kịp trả lời hắn thì đã chỉ sang Bộc Dương Duy hỏi:
- Bổn Trang chủ chưa được hân hạnh gặp vị tiểu bằng hữu này, phiền Ngũ lão đệ giới thiệu giúp.
Lưu Sa kiếm khách Kim Nộ Giang không hổ là nhân vật thịnh danh, cử chỉ và nói năng rất khoáng hoạt.
Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu chắp tay nói:
- Tại hạ sau lần chia tay với tôn giá ở Nang Dương, mới đó đã hai mươi năm, không ngờ tôn giá nay vẫn tráng kiện như xưa...
Sau đó mới chỉ sang Bộc Dương Duy tiếp:
- Vị lão đệ này là tân Bang chủ Lãnh Vân bang, truyền nhân duy nhất của Độc Thủ Ma Quân Quan lão tiền bối, tên là Bộc Dương Duy.
Kim Nộ Giang lấy giọng trang nghiêm nói:
- Thì ra là Bộc Dương tân bang chủ, lão phu thất kính! Xin mời Bộc Dương bang chủ và Ngũ lão đệ vào tệ xá dùng trà!
Bộc Dương Duy càng nghe lão nói lời khách sáo, khí huyết càng sôi lên, cười nhạt nói:
- Kim Nộ Giang! Ngươi không cần hư từ giả ý, cười nụ giấu đao làm gì! Bổn nhân tới đây tính nợ máu ba mươi năm trước, cần gì phải mất thời gian?
Lời vừa dứt, thiếu niên đứng sau Thiết Chưởng Hoa Vũ xông lên quát:
- Cuồng đồ to gan! Ngươi có bao nhiêu phân lượng mà dám vô lễ với ân sư của thiếu gia như thế?
Nguyên thiếu niên này chính là Trại Tử Đô Thành Ngọc, đại đệ tử của Kim Nộ Giang, vì thấy sư phụ và Hoa sư thúc nín nhịn Bộc Dương Duy như thế không chịu nổi, động chân động tay muốn thử.
Kim Nộ Giang khoát tay nói:
- Ngươi lui đi!
Đô Thành Ngọc hậm hực lùi lại.
Kim Nộ Giang đanh giọng nói:
- Bộc Dương Duy! Ngươi đến đây đòi lại công lý cho sư phụ ngươi ba mươi năm trước cũng nên vào phủ, ở đây không phải là nơi động võ!
Bộc Dương Duy đáp:
- Được!
Rồi ngẩng cao đầu bước vào trang môn.
Kim Nộ Giang dẫn chúng nhân đến trước Diễn Võ đường rồi đứng nhường đối thủ.
Diễn Võ đường là một đài lớn, cao hơn năm trượng, rộng ba mươi trượng, trên bày la liệt binh khí, xung quanh cắm tinh kỳ rợp mắt.
Lên đài xong, Kim Nộ Giang hướng sang Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu nói:
- Ngũ lão đệ! Chúng ta xưa nay vô cừu vô oán, Kim mỗ xét thấy không có chỗ nào đắc tội với ngươi, cớ sao hạ độc thủ đối với người của Lưu Sa trang là ba chết hai bị thương?
Thẩm Lục Tiêu và Đổng Gia Tường thương thế đã bình phục, đưa ánh mắt căm hận nhìn Ngũ Bách Tu như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Ngũ Bách Tu chưa kịp trả lời thì chợt nghe vang lên một tràng cười bi thương nhưng vô cùng đáng sợ!
Lão không cần nhìn cũng biết tiếng cười đó do ai phát ra.
Chỉ qua mấy ngày, lão nhận ra Bộc Dương Duy vẻ ngoài lạnh lùng nhưng đầy nhiệt tâm, nhưng lòng sinh ra mối hận thù sâu nặng của sư môn không sao hóa giải được nên sinh ra độc ác.
Kim Nộ Giang, Hoa Vũ và Ngũ Bách Tu đều vận nội công để kháng cự âm thanh đáng sợ đó, còn những người khác đều ù tai, choáng óc, trán toát mồ hôi!
Bộc Dương Duy dứt tiếng cười thảm khốc, trầm giọng hỏi:
- Kim Nộ Giang, Hoa Vũ. Xuất binh khí ra đi!
Kim Nộ Giang cười hắc hắc nói:
- Tiểu bối! Đừng tưởng rằng chút bản lĩnh Phách Tiêu Âm của mình là ghê gớm! Ngươi dám tìm đến thượng môn, hôm nay Lưu Sa trang là nơi táng thân của ngươi, hãy chuẩn bị về gặp tiên sư của ngươi là vừa! Lão phu nhất định sẽ tặng ngươi một kiếm vào mặt như đối với Quan Nghị ba mươi năm trước!
Nghe câu đó, mặt Bộc Dương Duy tái mét, máu sôi lên, bộ mặt khủng khiếp của sư phụ với vô số vết sẹo trắng đỏ và vết kiếm chạy suốt mặt chặt đứt sống mũi hiện lên như đang ở ngay trước mắt...
Chàng gầm lên:
- Lão tặc! Rút kiếm!
Kim Nộ Giang tiến lên, chỉ nghe soạt một tiếng, thanh bảo kiếm thành danh Kim Ngô kiếm đã xuất hiện trong tay, ánh kiếm chói lòa, chuôi vàng khảm ngọc vô cùng quý giá.
Bộc Dương Duy vẫn đứng bất động.
Kim Nộ Giang nói:
- Tiểu tử! Xuất binh khí đi! Dưới kiếm lão phu không hạ thủ đối với người tay không!
Bộc Dương Duy cười nhạt đáp:
- Ngươi động thủ đi! Chỉ sợ rằng khi bổn nhân xuất kiếm thì ngươi đã không còn cơ hội nữa!
Kim Nộ Giang nổi giận quát to một tiếng, tay trái hoành ngang trước ngực, tay phải buông lỏng chúc mũi kiếm xuống đất.
Đó chính là khởi thủ thức Hoàng Sa Lưu Xán trong Lưu Sa kiếm pháp danh chấn võ lâm.
Bộc Dương Duy đối diện với đại cừu nhân của sư môn tuy nóng lòng muốn xuất thủ báo thù nhưng đối với nhân vật được tôn xưng là Thiên Nam Đệ Nhất Cao Thủ không dám coi thường, chưa phát kiếm nhưng mắt vẫn nhìn đối phương không chớp.
Hai đối thủ nhìn nhau, chưa ai xuất thủ.
Trên Diễn Võ đài im phăng phắc, mọi ánh mắt đều tập trung lên hai người. Không khí căng thẳng đến cực điểm.
Cuối cùng Kim Nộ Giang hét to một tiếng, tay trái đẩy tới, đồng thời vung Kim Ngô kiếm đánh sang một chiêu ba thức, mũi kiếm lóe sáng cùng lúc điểm tới yết hầu và hai vai địch nhân.
Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu kinh hãi kêu lên một tiếng.
Kim Nộ Giang được tôn xưng Thiên Nam Đệ Nhất Cao Thủ quả không ngoa, với kiếm pháp thần tốc như vậy, trên giang hồ chưa từng gặp.
Chiêu kiếm đó bao gồm ba thức Hoàng Sa Phi Vũ, Hoàng Sa Thiểm Điện và Hoàng Sa Lôi Đình.
Bộc Dương Duy vẫn không phát kiếm, khi tay trái đối phương đánh ra, chàng đưa tay trái khoát nửa vòng hóa giải, chờ đợi đối phương đâm kiếm tới đột nhiên ngã người ra sau, đầu gần như chạm đất.
Chiêu kiếm đâm vào khoảng không.
Bộc Dương Duy vung chưởng đánh ngược lên khuỷu tay phải đối phương, đồng thời tung người bật dậy, phóng ra bảy cước liên hoàn.
Đó là võ học bí truyền Thiên Ma thập nhị thức của Độc Thủ Ma Quân.
Kim Nộ Giang biết lợi hại vội nhảy lùi ba bước, Kim Ngô kiếm biến chiêu thành Hoàng Sa Mãn Địa tạo thành vô số kiếm ảnh che phủ toàn thân.
Bộc Dương Duy thán phục nghĩ:
- Hảo kiếm pháp! Quả không hổ danh Thiên Nam Đệ Nhất Kiếm!
Chàng cũng nhảy lui một bước rút Tu La kiếm ra, thi triển khinh công Kim La Bộ lướt đi...
Kim Nộ Giang đang phát kiếm chợt thấy mắt hoa lên, nhìn lại thì không thấy bóng dáng địch nhân đâu nữa, trong lòng đầy kinh hãi múa kiếm như bão táp dày đặc xung quanh tạo thành một màn kiếm ảnh đến nỗi mưa rơi không lọt.
Chợt nghe choang một tiếng cùng một quần lửa bùng lên, màn kiếm ảnh lập tức tan biến.
Đó là hai thanh kiếm vừa chém vào nhau.
Lưu Sa kiếm pháp tinh kỳ ảo diệu. Kim Nộ Giang là danh gia kiếm thuật, chiêu thức lại vô cùng thần tốc, đừng nói kiếm mà ngay cả một quả chùy rơi vào cũng bị chém đứt, thế mà có người qua màn kiếm ảnh ảo diệu đó vẫn đánh trúng kiếm, quả là chuyện khó tin!
Chẳng những thế, Kim Nộ Giang cảm thấy tay mình tê đi, nhảy lùi lại hai bước nhìn đối phương kinh hãi nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ công lực của hắn lại cao hơn Độc Thủ Ma Quân!
Hắn còn đang ngơ ngác thì Bộc Dương Duy đã thét to lên một tiếng, lao tới như cơn lốc, tả chưởng với thế bài sơn đảo hải đánh ra...
Kim Nộ Giang nghiến răng vung tả chưởng tiếp chiêu, đồng thời Kim Ngô kiếm phát chiêu Lưu Sa Quán Hồng.
Đó là chiêu lợi hại nhất trong Lưu Sa kiếm pháp được Kim Nộ Giang tham ngộ biến hóa thêm, có thể coi đó là chiêu tuyệt sát.
Ba mươi năm trước hắn đã dùng chiêu này để lại trên mặt Độc Thủ Ma Quân một vết sẹo khủng khiếp!
Bộc Dương Duy thấy ánh hào quang lóe lên, thu thế đã không kịp nữa, liền vung Tu La kiếm lên đỡ, đồng thời tay trái gia tăng ba thành công lực.
Choang một tiếng, thanh Kim Ngô kiếm bị gạt chếch lên mấy tấc vừa đủ cho Bộc Dương Duy tránh thoát trong đường tơ kẽ tóc, nhưng cũng đâm sượt qua vai làm rách một mảnh áo.
Cùng lúc đó, thân ảnh Kim Nộ Giang bị đánh bay lên không, há miệng phun ra một vòi huyết tiễn.
Đô Thành Ngọc và Trần Vũ vội vàng tới cứu.
Thiết Chưởng Hoa Vũ liền nhảy ra trước Bộc Dương Duy ôm quyền nói:
- Bộc Dương bang chủ! Trường đấu này nên dừng ở đây. Nếu còn muốn đấu tiếp thì lão phu xin phụng bồi!
Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu nói to:
- Hoa lão nhi! Các ngươi định dùng phương pháp xa luân chiến chứ gì? Làm thế không công bằng đâu! Nếu ngươi đã ngứa ngáy chân tay thì lão hầu ta cũng thế! Nào! Chúng ta hãy thử vài chiêu!
Bộc Dương Duy trầm giọng:
- Hoa Vũ! Đại cừu sư môn như biển, đâu phải là một cuộc tỷ đấu mà phân cao hạ hơn kém? Ngươi đừng dùng lời sáo rỗng. Nếu muốn thì cả hai ngươi cùng liên thủ quyết đấu, ta có chết cũng không oán hận đâu!
Hoa Vũ chưa kịp trả lời thì Kim Nộ Giang đã xông tới, ngực đầy máu me, vừa thở vừa nói:
- Hoa lão đệ! Đối với hạng đệ tử của quân ma đầu, chúng ta can gì phải nhiều lời nói tới đạo nghĩa? Miễn sao giết chúng trừ hại cho võ lâm là được!
Bộc Dương Duy hừ một tiếng nói:
- Ngụy quân tử! Trừ hại cho võ lâm hay lấy đông hiếp ít để tranh cướp Điêu Long bảo lục?
Kim Nộ Giang vừa bị thương máu loang đầy miệng và ướt cả vạt áo gấm, vì nội lực thâm hậu nên đã hồi phục lại nhưng tóc tai quần áo xốc xếch, vừa nói vừa thở, lại bị Bộc Dương Duy chặn họng một câu không biết đối đáp ra sao mặt mũi đỏ bừng, chẳng còn giữ chút uy nghiêm nào trước đây nữa.
Thiết Chưởng Hoa Vũ nhíu mày nói:
- Bộc Dương Duy! Hôm nay ta đấu với ngươi quyết chưa phân sinh tử thì chưa chịu dừng tay!
Bộc Dương Duy vừa quay lại thì Đoạt Mệnh kim châm Thẩm Lục Tiêu đứng sau lưng đối thủ xuất thủ nhằm hậu tâm chàng điểm một chỉ, đồng thời tung mình lao tới phóng một cước đá vào khuỷu chân.
Bộc Dương Duy bị tập kích nhưng không chút bối rối, tựa hồ sau lưng có mắt, tay trái xuất ra một chưởng đánh ngược trở lại lướt mình sang trái quay lại.
Cả hai chiêu đánh ra đều không trúng đích, Thẩm Lục Tiêu đành nhảy lùi tránh chưởng, nào ngờ đó chỉ là hư chiêu, Bộc Dương Duy vận thêm hai thành công lực đẩy sang.
Thân thể Thẩm Lục Tiêu bay ngược lên không.
Thiết Chưởng Hoa Vũ định nhảy tới cứu nhưng đã chậm mất một bước.
Chỉ nghe bịch một tiếng. Thẩm Lục Tiêu bay ra khỏi võ đài, từ độ cao bảy tám trượng rơi xuống đất, thân thể còn nẩy lên cao mấy thước rồi mới nằm bất động.
Thiết Chưởng Hoa Vũ nghiến răng vung chưởng lao tới Bộc Dương Duy nhưng bị Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu lao ra.
Bình! Sau cú tiếp chưởng, cả hai cùng bị chấn động lui ra ba bước.
Nhưng ngay sau chiêu này, Ngũ Bách Tu đã nhận ra nội lực mình kém đối phương một bậc.
Cùng lúc ấy, Lưu Sa kiếm khách Kim Nộ Giang thét to một tiếng lao vào Bộc Dương Duy, Kim Ngô kiếm phát ra muôn ánh hào quang công tới hầu như tất cả cả các huyệt trên người chàng.
Lúc đó cuộc chiến giữa Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu và Thiết Chưởng Hoa Vũ cũng đang rất quyết liệt.
Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu võ công không bằng đối phương nhưng nhờ thân pháp linh diệu Thiên Lý Triển Dực nhanh nhẹn như con vượn chờn vờn quanh địch thủ, thoắt động thoắt tây, lúc tả lúc hữu, bên này một chưởng, bên kia một cước làm Hoa Vũ cũng phải bối rối chống đỡ.
Lão này dùng chưởng pháp chân truyền của phái Thiếu Lâm Long Hổ Thập Nhị Chưởng sử ra uy mãnh, nhưng chưa có chiêu nào chạm được vào người Ngũ Bách Tu.
Bộc Dương Duy cũng thi triển thân pháp Kim La Bộ tránh được kiếm ảnh trùng trùng, thi triển Tu La Thất Tuyệt kiếm pháp bắt đầu phản công.
Kiếm pháp của Trường Hân Tử độc bộ võ lâm, nên chẳng bao lâu đã giành được ưu thế, làm đối phương sa vào thế hiểm.
Đô Thành Ngọc thấy sư phụ rơi vào thế hạ phong, lòng lo lắng vạn phần liền đưa mắt ra hiệu cho Tổng giáo đầu Trần Vũ và Phó giáo đầu Đồng Gia Tường rồi cao giọng nói với Kim Nộ Giang:
- Sư phụ! Hãy giao tiểu tử đó cho đồ nhi!
Dứt lời liền phát kiếm xông vào Bộc Dương Duy.
Trần Vũ và Đổng Gia Tường cùng hét lên, một tên cầm cây Hồ Vĩ Tiên, tên kia sử Lưu Tinh Chùy từ ba mặt đánh thốc vào.
Lưu Sa kiếm khách Kim Nộ Giang cũng vung kiếm hợp kích.
Bộc Dương Duy tả chưởng hữu kiếm, một mình đấu với bốn người, tạm nhường thế ban đầu dùng thân pháp ảo diệu tránh chiêu.
Chàng vừa xuất chưởng đánh lui Đô Thành Ngọc và hai tên Giáo đầu thì Kim Nộ Giang chợt quát to một tiếng, Kim Ngô kiếm hoa lên, lại xuất chiêu tuyệt sát Lưu Sa Quần Hồng!
Mũi kiếm lóe lên ba vệt hàn tinh chém xuống hai vai và giữa mặt Bộc Dương Duy.
Chàng không kịp thu kiếm về chống đỡ, trong tay trái chợt xuất hiện cây ngọc tiêu vung lên.
Một tiếng vang ghê rợn như long rền hổ rống cùng một tia lửa xanh lè bùng lên, thanh Kim Ngô kiếm chém chếch qua vai phải Bộc Dương Duy sượt một miếng da, tà áo đứt một đường dài từ vai tới khuỷu tay.
Cùng một lúc ấy, Kim Nộ Giang lảo đảo lùi lại, ngực nhuộm hồng, tay run run chúc mũi kiếm xuống đất.
Nguyên là trong lúc nguy cấp, Bộc Dương Duy liền rút nhanh cây ngọc tiêu tổ truyền là vật bất ly thân đỡ kiếm của địch nhân, Tu La kiếm chưa kịp thu về lập tức biến chiêu, nhân lúc Kim Nộ Giang đang dốc toàn lực tấn công liều đâm kiếm vào ngực hắn.
Kể thì chậm, nhưng diễn biến lúc ấy cực nhanh, vừa rút tiêu đỡ kiếm, vừa biến chiêu đâm vào ngực địch nhân chỉ là hành động trong chớp mắt.
Máu từ ngực và miệng phun ra, Kim Nộ Giang buông rơi thanh kiếm, lùi lại bốn bước, người từ từ đổ xuống.
Trại Tử Đô Thành Ngọc la lên thảm thiết lao tới đỡ sư phụ.
Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu và Thiết Chưởng Hoa Vũ nghe tiếng thét, tuy đang đấu nhau kịch liệt cũng ngừng tay đứng chết lặng chứng kiến sự hạ trường bi thảm của vị Lưu Sa kiếm khách danh chấn giang hồ!
Trần Vũ và Đổng Gia Tường gầm lên như thú dữ, điên cuồng lao tới Bộc Dương Duy, hai thứ binh khí chùy, tiên đưa hết sức bình sinh bổ xuống.
Đôi mắt đỏ ngầu sung mãn sát cơ, chàng nhếch môi cười nhạt, thi triển một thức Ưng Hồi Cửu Chuyển, nhảy vút lên không rồi quay người phát kiếm.
Cả hai tên Giáo đầu đang đà lao tới, bị kiếm đâm trúng hậu tâm hộc lên một tiếng ngã xuống trong vũng máu.
Thiết Chưởng Hoa Vũ mắt vằn tia máu, rít lên:
- Tiểu tử đền mạng!
Dứt lời vận cả mười thành công lực vào song chưởng nghiến răng bổ tới Bộc Dương Duy...
Lại vang lên tiếng quát:
- Không được!
Một nhân ảnh khác lao ra tiếp chưởng Hoa Vũ.
Người ấy chính là Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu.
Hai người xáp vào nhau rồi lại tách ra cùng phun một bãi huyết, thân ảnh chao đảo hồi lâu chưa đứng vững.
Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu loạng choạng bước lại gần Bộc Dương Duy nói:
- Lão đệ! Vị Hoa lão nhi này còn chưa mất đi tính cách của một bậc anh hùng. Hy vọng ngươi hạ thủ lưu tình, hãy nể mặt lão ca mà dừng lại ở đây!
Từ khi tới Lưu Sa trang, Ngũ Bách Tu đã chú ý quan sát thái độ của Thiết Chưởng Hoa Vũ, kể cả trước và trong khi giao chiến, thấy lão nhân tuổi ngoại thất tuần này mang vẻ mặt sầu thảm không hiện chút sát cơ nào, biết trong lòng lão hồi hận và chán ghét cảnh giết chóc tang thương của thế nhân, không muốn bây giờ đã đến cuối đời mà phải hạ trường bi thảm.
Chỉ có những lão nhân mới hiểu được nỗi sâu thảm của lão nhân lúc đã về già, khi đã mất đi tráng chí hùng tâm và chán ghét chuyện thị phi trong giang hồ, chỉ muốn lặng lẽ từ giã cõi đời trong sự bình yên...
Chính vì hiểu ra nỗi khổ tâm của Hoa Vũ với nỗi xót thương và lòng ngưỡng mộ nên lão mới xuất thủ ngăn cản lão ta khỏi chết dưới tay Bộc Dương Duy.
Chàng nghe nói thế thì sững ra chốc lát, cũng hiểu ra tâm sự của hai lão nhân này.
Mặc dù việc báo thù là bức thiết nhưng chàng cũng thấy có sự đồng cảm, mặt khác không muốn làm khó cho Ngũ Bách Tu, liền tra kiếm vào bao nhìn Hoa Vũ nói:
- Vì câu nói của Ngũ lão ca nên tại hạ chấp nhận dừng lại ở đây. Nếu tôn giá muốn trả thù cho Kim Nộ Giang hay có gì chưa phục thì bất cứ lúc nào tại hạ cũng sẵn sàng bồi tiếp.
Hoa Vũ với đôi mắt ướt nhòe nhìn vị bằng hữu thâm giao mấy chục năm nay lả dần trong tay Đô Ngọc Thành, trong lòng vừa oán hờn vừa sầu thảm.
Một lúc lão ngẩng lên nhìn Bộc Dương Duy nói:
- Bộc Duy bang chủ! Ba năm sau, nếu lão phu chưa chết thì sẽ đợi ngươi ở Tung Sơn Thiếu Lâm tự.
Nói xong quay nhìn Ngũ Bách Tu bằng ánh mắt cảm kích, sau đó lại buông tiếng thở dài đến cúi xuống thi thể Kim Nộ Giang...
Bộc Dương Duy giắt ngọc tiêu vào người nói:
- Ngũ lão ca! Chúng ta đi thôi!
Dứt lời phi thân nhảy khỏi Diễn Võ đài.
Vừa đáp xuống, chàng ngẩng nhìn, thấy quanh trang viện có tới cả trăm người tay lăm lăm đao kiếm cung nỏ, mắt hừng hực sát khí.
Trong sảnh, tiếng khóc thảm thiết vang lên...
Bộc Dương Duy không dừng lại, cứ đi thẳng về phía trang môn, sẵn sàng chuẩn bị nhận một cuộc huyết chiến, vẻ mặt không chút xúc động.
Cuộc đời bi thảm từ thời thơ ấu, mười năm học nghệ bên Độc Thủ Ma Quân đã tạo cho chàng tính cách lạnh lùng, tàn nhẫn và bất khuất.
Thiết Chưởng Hoa Vũ chợt đứng lên.
Vừa quan sát tình hình, lão hiểu ngay chỉ cần một loạt tên bắn ra, sẽ chẳng làm gì được Bộc Dương Duy, trái lại Lưu Sa trang sẽ chìm ngập trong biển máu.
Lão vội quát lên:
- Mọi người tránh ra! Không ai được chặn đường!
Chúng nhân răm rắp tuân lệnh, đều hạ binh khí xuống.
Bộc Dương Duy và Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu điềm nhiên ra khỏi Lưu Sa trang, cách xa hai trượng, chàng đưa tay hư không chộp tới, Xích Huyết lệnh đang cắm giữa trang môn lọt vào tay chàng, để lại bốn chữ vào cửa.
Duy Ngã Độc Tôn!
Cho dù không được lệnh của Hoa Vũ, nhưng chỉ cần nhìn chàng lộ ra tuyệt chiêu Lăng Không Nhiếp Vật cao thâm như thế, bọn người của Lưu Sa trang ở đây chỉ vào hàng nhị, tam lưu dù có hung hăng bao nhiêu cũng đâu dám xuất thủ nữa?
*****
Trên các quan đạo ở vùng Giang Nam, tiếng ve đã dần thưa thớt, báo hiệu mùa hè sắp qua. Trên những dòng khe cạn nước, bướm đậu thành bãi sặc sỡ như vườn hoa bạt ngàn, trông vô cùng huyền diệu...
Gió mang theo hơi lạnh bứt một vài chiếc lá rời cành, khiến người ta bắt đầu cảm thấy lòng u hoài man mác.
Tuy vậy lá chưa vàng bao nhiêu. Non xanh, nước biếc, cả người cũng màu lục!
Chẳng phải sao? Trên con tuấn mã độc rong ruổi trên đường có một người vận lục y, thân hình mảnh dẻ yêu kiều, đích thị là nữ nhân, hơn nữa còn là một thiếu nữ rất xinh đẹp với bộ y phục bó sát người nổi bật những đường nét đầy sức quyến rũ của tuổi mười tám mười chín, đôi mắt bồ câu trong sáng long lanh, nhìn thì có vẻ kiêu kỳ nhưng lại như chứa tình ý, vành môi anh đào đỏ thắm mím lại đầy kiêu sa nhưng vẫn thoáng cười!
Lục y thiếu nữ đeo một thanh trường kiếm có tua màu lục, hẳn là một nhân vật trên giang hồ!
Mình ngựa đã đẫm mồ hôi, miệng tuôn bọt trắng, ắt đã trải qua một đoạn đường dài.
Thiếu nữ gò cương ghìm ngựa, rẽ xuống một dòng khe rợp bóng cây, tung mình nhảy xuống vốc nước rửa mặt xong để mặc cho ngựa uống nước, nàng ngồi lên một tảng đá hai tay bó gối, đôi mắt huyền diệu trầm tư không biết đang nghĩ ngợi điều gì...
Đột nhiên từ hướng thiếu nữ vừa đi qua lại vang lên tiếng vó ngựa giòn dã. Lục y thiếu nữ ngước nhìn, thấy hai kỵ mã phóng qua.
Đi đầu là một lão nhân tuổi độ lục tuần, vóc người gầy bé, mặc áo màu vàng đất cáu bẩn, miệng chọn răng vẩu, chân tay dài ngoằng, mặt đầy lông vàng, đúng là một lão hầu!
Thiếu nữ thất vọng định nhìn chỗ khác thì chợt mắt sáng lên khi trông thấy kỵ sĩ thứ hai là môt thiếu niên vô cùng tuấn tú, mình vận bạch bào, lưng đeo bảo kiếm, dáng phong nhã, thoát tục vô cùng.
Hai người một già một trẻ đồng hành, tương phản cả về dung mạo và tuổi tác, quả là một trời một vực, một người là thiên thần nơi tiên giới, kẻ kia là ác quỷ dưới địa ngục!
Lục y thiếu nữ đăm đăm nhìn chàng, ánh mắt chẳng muốn rời.
Thế nhưng bạch y thiếu niên ruổi ngựa qua sát trước mặt nàng, ánh mắt lãnh đạm lướt qua thiếu nữ mà tựa hồ không nhìn thấy, bình thản ruổi ngựa lướt qua...
Trong lòng thiếu nữ chợt trào lên một cơn giận vô cớ. Đã bao giờ có ai dám đối xử với nàng như thế?
Thiếu nữa đó tên là Phương Uyển, tôn nữ của Thiết Lão Lão danh chấn giang hồ của phái Thiên Sơn.
Xuất thân từ danh gia võ học, được trời phú cho nhan sắc phi thường lại quen được nuông chiều nên tính nàng đâm ra kiêu kỳ đỏng đảnh, chẳng biết trời cao đất dày là gì.
Không chỉ nhờ uy danh tổ mẫu, công phu của nàng cũng không kém, với Hàng Diệt chưởng đầy uy danh và Thiên Sơn Tự Lôi kiếm luyện tới mức xuất thần nhập hóa, mới mười chín tuổi đã tung hoành giang hồ hai năm, được xưng là Lục Y Nương, các nhân vật trong hắc bạch lưỡng đạo đều nể nang mấy phần.
Thấy thiếu niên tuấn tú kia phóng ngựa đi qua chẳng thèm để mắt đến mình, Phương Uyển liền nổi tự ái, chẳng biết lý lẽ phải trái gì, cho rằng bạch y thiếu niên cố tình hạ nhục mình, cau đôi mày liễu nhìn theo bằng ánh mắt uất ức rồi đột nhiên tung mình nhảy lên lưng ngựa ra roi phóng theo...
Đuổi chừng ba dặm thì bắt kịp, Lục Y Nương vượt qua mặt hai kỵ sĩ rồi quay ngựa lại chắn giữa đường quát:
- Hai tên cuồng phu không có mắt kia! Dừng lại cho bổn cô nương.
Nguyên hai kỵ sĩ đó chính là đôi huynh đệ vừa kết bái, lão nhân thấp bé trông như khỉ là Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu, còn thiếu niên tuấn tú là Bộc Dương Duy.
Hai người phóng nhanh thì bị chặn trước mắt vội ghì cương. Hai con ngựa đột nhiên bị gò cương chồm hai chân trước hí vang xoay ngang người mới dừng lại.
Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu nhướn mắt nhìn Lục Y Nương, nhận ra chính là thiếu nữ vừa ngồi nghỉ mà mình vượt qua mặt, không hiểu cớ gì mà chặn đường mình!
Lão trầm giọng hỏi:
- Này, tiểu nha đầu! Làm gì mà hét vang lên thế? Có phải phát cuồng rồi không?
Phương Uyển đang đăm đăm nhìn Bộc Dương Duy, nghe Ngũ Bách Tu nói liền nổi giận nói:
- Lão đầu ngươi câm miệng lại. ta hỏi các ngươi vì sao vượt qua mặt cô nương mà không chịu từ tốn để làm bụi bắn đầy người ta như thế?
Ngũ Bách Tu nhe hàm răng lởm chởm vàng khè nói:
- Ngươi có mắc bệnh gì không đấy? Quan đạo là của chung, ai đi nhanh đi chậm tùy lòng, có phải của riêng ngươi mà cấm? Giữa thanh tiên bạch nhật thì phải đi nhanh, ngươi sợ bụi sao không tìm nơi khác mà ngồi, còn trách ai được?
Phương Uyển nghe chừng đuối lý, ấp úng nói:
- Ngươi... ngươi... tranh cường đoạt lý...
Nhưng bản tính vốn kiêu ngạo, cô ta đời nào chịu thua. Liền hừ một tiếng nói:
- Ta không thèm tranh biện! Ngươi ngông cuồng như thế tất phải thân hoài tuyệt học, bổn cô nương cần phải giáo huấn ngươi một trận cho chừa thói xem người bằng nửa con mắt đi!
Nói xong rút phắt trường kiếm ra, mày liễu nhíu lại, môi son mím chặt, mắt phượng mở trừng trừng nhìn Ngũ Bách Tu, chực động thủ.
Bộc Dương Duy từ đầu đến giờ vẫn không nói gì, chỉ bàng quan nhìn hai người tranh biện.
Thấy lục y thiếu nữ hung hăng như thế, Ngũ Bách Tu cũng chuẩn bị xuât thủ, chàng mới lên tiếng:
- Ngũ lão ca! Hạng nha đầu chẳng biết phân biệt đúng sai thì quên đi, câu chấp làm gì? Hãy theo việc chúng ta thôi?
Lục Y Nương đã bao giờ bị người khinh khi như thế? Nay nghe Bộc Dương Duy nói, cô ta giận đến phát run quát:
- Hôm nay bổn cô nương nhất đinh phải giáo huấn cuồng tử ngươi!
Quát xong bỏ Ngũ Bách Tu sấn ngựa tới Bộc Dương Duy vung kiếm đánh ra.
Chỉ thấy ánh chớp lóe lên, một chiêu Ngân Hoa Mãn Địa, tạo thành ba điểm kiếm quang đâm tới hai vai và yết hầu đối thủ.
Thủ pháp nhanh, động tác chuẩn, chiêu thức tinh diệu không hổ là danh gia kiếm thủ!
Bộc Dương Duy vẫn ngồi yên trên mình ngựa, thấy kiếm đâm tới cũng như không, chẳng những thần sắc không đổi mà không có biểu hiện tránh né.
Chiêu kiếm vừa rồi của Phương Uyển vốn nửa hư nửa thực, thấy thiếu niên tuấn tú kia không tránh, kinh dị nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ cuồng tử này không biết võ công?
Nghĩ thế trong lòng dịu đi đôi chút, lạng mũi kiếm sang tả chếch tới vai đối phương, tự nhủ:
- Vậy thì bổn cô nương tha mạng cho ngươi, chỉ đâm thủng một mảng áo để biết lợi hại, lần sau chớ khinh người như thế nữa.
Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu chuẩn bị ứng chiến thì đối phương đã thay đổi mục tiêu đành đứng nhìn.
Thấy lục y cô nương hạ sát thủ nhưng giữa chừng thì đâm chếch kiếm, bụng nghĩ thầm:
- Nguyên nha đầu này chỉ là một thiếu nữ đỏng đảnh ương cường mà thôi, lòng dạ cũng thiện lương. Nhất định Bộc Dương lão đệ sẽ không làm khó cô ta.
Nào ngờ Bộc Dương Duy cất tiếng cười nhạt, đưa bàn tay phải nhằm mũi kiếm búng nhẹ một cái.
- Coong!
Lưỡi kiếm trên tay Phương Uyển bị gãy làm đôi!
Lục Y Nương ngẩn người ra ngơ ngác nhìn đối phương.
Vốn hành khứ giang hồ không ít, trải qua trăm trận đánh, chưa bao giờ thất thủ dưới một thiếu niên nào.
Nay trường kiếm bị gãy, đó là nỗi nhục lớn nhất kể từ khi thành nghệ, với bản tích kiêu ngạo như Phương Uyển thì làm sao chịu được.
Sau lúc sững sờ, cô ta chợt thét to một tiếng rời lưng ngựa chồm sang, tả chưởng đánh vào huyệt Thiên Linh Cái của Bộc Dương Duy, tay phải cầm thanh kiếm gãy đâm tới ngực chàng.
Bộc Dương Duy đưa tay phải ra khuyên một vòng trước mặt.
Động tác đó không có gì đặc biệt, nhưng tay mới huơ lên đã tạo thành một luồng kình khí kinh nhân!
Phương Uyển đang vung chưởng đánh tới, chẳng những không đả thương được địch nhân mà còn bị kình lực đẩy bật lại hơn một trượng.
Bây giờ thì cô ta mới nhận ra rằng công lực của mình kém xa đối thủ, có liều mạng giao chiến cũng chỉ là vô ích mà thôi.
Trong lòng đầy hổ thẹn và hận thù, Lục Y Nương phóng hai luồng mắt như hai đốm lửa nhìn Bộc Dương Duy rồi vứt thanh kiếm gãy đi, nặng nề hừ một tiếng nhảy lên ngựa phóng vút đi.
Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu thở dài nói:
- Lão đệ ngươi xuất thủ hơi nặng quá đấy!
Nói xong nhảy xuống nhặt thanh kiếm gãy mà Phương Uyển vừa ném lại, mới lướt mắt nhìn qua đã kêu lên:
- Thì ra nha đầu này là môn hạ của Thiên Sơn phái!
Bộc Dương Duy lơ đãng nói:
- Sao lão ca biết? Chẳng lẽ trên kiếm có khắc chữ?
Ngũ Bách Tu gật đầu:
- Không sai! Binh khí của môn phái này đều khắc hai chữ Thiên Sơn, trong giang hồ ai cũng biết.
Bộc Dương Duy không nói gì, chỉ cất tiếng ngâm:
Hành khứ giang hồ lắm gian nan Vạn trùng quan di, vạn trùng san Trong rừng gặp hổ mà vô sự Gặp người đâu dễ được bình an Vừa ngâm vừa giục ngựa tiếp tục hành trình.
Tiếng ngâm sang sảng theo gió bay xa...
*****
Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu vẫn chung thủy đi theo Bộc Dương Duy trường chinh để báo thù rửa hận.
Hai người ngày đi đêm nghỉ, hôm đó tới huyện thành Hương Vũ, nơi giáp giới hai tỉnh Sơn Tây và Thiểm Tây.
Cừu nhân vây sát Độc Thủ Ma Quân Quan Nghị tiêu diệt Lãnh Vân bang năm xưa, ngoài Lưu Sa kiếm khách Kim Nộ Giang vừa bị giết và Thiết Chưởng Hoa Vũ, còn có mấy nhân vật Thiết Tý Cái Cổ Dung, Kim Toán Tử Lý Khuê, Bang chủ Hắc Kỳ bang Ma Vân Chu Bạch Anh, Đồ Long Thủ Khang Bưu và Tam Diện đạo nhân Viên Hóa.
Độc Thủ Ma Quân ân oán phân minh, coi hai chữ ân cừu rất nặng.
Khi hành sự, lão không cần tuân theo quy củ giang hồ, chỉ cốt đạt được mục đích.
Trong mười năm được Độc Thủ Ma Quân nuôi dạy, đồng thời do nuôi mối hờn căm từ nhỏ đối với đồng loại, Bộc Dương Duy cũng hình thành tích cách gần giống như sư phụ.
Độc Thủ Ma Quân la một đại ma đầu, nhưng phụ thân Bộc Dương Duy vốn là một văn sĩ lạc đệ tú tài, bản tính lại thiện lương, vì thế mối hận thù không biến chàng thành một tên ma đầu máu lạnh giết người như Độc Thủ Ma Quân, nhưng nhiễm không ít thói bạo hành.
Có thể coi chàng là nhân vật nửa tà nửa chính.
Trước khi hạ sơn, Bộc Dương Duy đã ước định với Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân rằng sau khi giết xong Lưu Sa kiếm khách Kim Nộ Giang, trong vòng hai năm mọi người sẽ từ Lãnh Vân cốc về tập hợp ở Bộc Dương Sơn thuộc An Huy do Bang chủ xuất lãnh kéo đi báo cừu rửa hận và tạo thanh thế trong giang hồ.
Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân là người cơ trí mưu lược.
Lão biết rằng tân Bang chủ của mình trí tuệ hơn người, võ công cái thế nhưng kinh nghiệm còn ít, trong giang hồ lòng người hiểm ác, quỷ kế đa đoan, một mình Bang chủ sông pha không tránh khỏi gặp cạm bẫy, hậu quả sẽ rất khó lường.
Hơn nữa cừu gia ngày xưa vây sát lão Bang chủ, tên nào cũng gian hiểm, võ công kiệt xuất, lại người đông thế mạnh, làm sao tránh được thiệt thòi.
Cố Tử Quân đã sắp đặt chu đáo kế hoạch trả thù, một mặt tăng cường thực lực bổn bang, một mặt cho người đưa thiệp đến các nơi tìm cừu nhân đưa thư thách chiến.
Như vậy chỉ cần Bộc Dương Duy trở về đúng thời gian là có thể dốc toàn lực trong bang quyết một trận sinh tử chiến.
Bộc Dương Duy thấy thời gian hai năm hãy còn dài nên tranh thủ diệt bớt cừu nhân. Sau khi diệt xong Kim Nộ Giang, chàng vượt đến Thiểm Tây.
Mục tiêu thứ hai mà chàng nhằm đến là vị Sơn Tây Hào Khách Kim Toán Tử Lý Khuê.
Qua tìm hiểu, chàng biết trang viện của Lý Khuê có tên là Phục Long bảo ở Tiểu Thiên Lĩnh.
Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu rất khâm phục vị thiếu niên oai phong, võ công cái thế này.
Lão cũng hiểu ra rằng Bộc Dương Duy chưa có nhiều kinh nghiệm giang hồ nên dễ bị hãm vào cạm bẫy của cừu nhân lắm mưu nhiều kế, vì thế tình nguyện đi theo giúp chàng báo cừu rửa hận, cũng tính là đền đáp ân cứu mạng của Độc Thủ Ma Quân ngày xưa.
Lão tin rằng với võ công cái thế của Bộc Dương Duy, cùng với kinh nghiệm của mình sẽ dễ dàng đạt được mục đích.
Chính Bộc Dương Duy cũng nhận thức được rằng muốn báo thù được không thể chỉ dựa vào võ học, bởi thế chàng nhận sự trợ giúp của Ngũ Bách Tu với sự biết ơn.
← Hồi 04 | Hồi 06 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác