Vay nóng Tinvay

Truyện:Tuyết Hồ công tử - Hồi 18

Tuyết Hồ công tử
Trọn bộ 21 hồi
Hồi 18: Cao Lăng Mỹ Nữ Tầm Phu Tướng - Tần Lĩnh Anh Hùng Nhập Quỷ Bang
5.00
(5 lượt)


Hồi (1-21)

Siêu sale Shopee

Tần Hán Biệt hờ hững hỏi:

- Tổng đàn quý bang tọa lạc nơi nào?

Nữ lang hạ giọng:

- Tiện thiếp chỉ có thể dẫn đường cho thiếu hiệp, chứ không có quyền tiết lộ địa điểm.

Họ Tần lạnh lẽo lắc đầu, bảo:

- Tại hạ còn bận giải quyết một vài việc của gia sư giao phó. Xin cô nương cho biết vị trí Tổng đàn, xong việc, tại hạ sẽ tự tìm đến!

Nữ lang bối rối, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng kề tai chàng thì thầm. Thu Trinh thấy rõ nàng cố tình để nhũ phong bên phải chạm vào vai Tử Kiếm. Lửa ghen bốc lên nóng mặt, rủa thầm Tử Quyên không tiếc lời.

Tử y nữ nhân nói xong, duyên dáng tặng cho Hán Biệt một nụ cười đổ quán xiêu đình rồi cáo từ. Lôi Hỏa Đầu Đà cười hăng hắc bảo:

- Chỉ cần nhìn con bé áo tím này đủ biết Thiên Diện bang là một ổ phong lưu, Tần đệ trẻ tuổi lại anh tuấn hơn người, chắc bọn ma nữ sẽ xâu xé ngươi tan nát mất.

Tử Kiếm cau mày:

- Lão ca ca bớt nói đùa một chút có được chăng?

Đầu đà cụt hứng gãi tai, uống cạn chén rượu hỏi:

- Thế Tần đệ định đi đâu?

Hán Biệt nói gọn lỏn:

- Cứ đi rồi sẽ biết!

Tử Kiếm gọi tiểu nhị tính tiền, cùng Đầu đà rời tửu lầu. Trước đó Thu Trinh đã bảo Thần Thâu về xếp hành lý, trả phòng.

Dường như họ Tần gấp gáp nên đi suốt đêm không ngủ. Tối đến, gã chỉ ghé vào phạn điếm bên đường, ăn qua quít mấy chén cơm.

Thu Trinh và Thần Thâu rất mệt mỏi nhưng cũng cố bám theo. Chiều hôm sau đã đến Tây An, Tử Kiếm vào trọ trong một khách điếm gần cửa bắc thành. Thần Thâu chờ hai người nhận phòng mới bước vào tươi cười bảo chưởng quầy:

- Chàng thiếu hiệp họ Tần kia có một mối duyên tình với ái nữ của lão phu. Để nắm rõ gia thế y, lão phu cùng tiểu nữ âm thầm theo dõi xem sao. Mong chưởng quầy thu xếp cho hai phòng gần với họ Tần.

Đỉnh bạc năm lượng đã khiến chưởng quầy hết sức cảm thông. Lão giả lả nói:

- Thời nay làm cha mẹ thật là khó, lão huynh cẩn trọng như vậy rất phải.

Thu Trinh đứng sau lưng Thần Thâu, e lệ mân mê bím tóc.

Lát sau, họ đã có mặt trong hai gian phòng gần gũi mục tiêu. Thu Trinh ở sát vách, còn Trịnh Cốc nằm đối diện.

Đầu canh ba, hai người nghe trong phòng Hán Biệt có tiếng động nhẹ, biết họ sắp bắt đầu chuyến dạ hành, liền chạy xuống ẩn nấp nơi hoa viên chờ đợi. Quả nhiên Tử Kiếm và Lôi Hỏa Đầu Đà ra bằng đường cửa sổ. Họ tung mình xuống đất, vượt tường rào đi về phía Bắc. Tường thành Tây An cao hai trượng chẳng thể làm khó dễ các cao thủ võ lâm. Hai khắc sau, cả bốn người vượt thêm bức tường vây Tổng đàn Long Hổ bang.

Thấy họ Tần tỏ ra rất thông thạo đường đi nước bước, Thu Trinh càng tin chắc gã là Thẩm Thuyên Kỳ. Nàng và Thần Thâu bám theo nhưng giữ một khoảng cách khá xa.

Tử Kiếm đi thẳng vào hậu sảnh, gõ cửa ngọa thất của Vi bang chủ, lão bước ra mừng rỡ hỏi:

- Kỳ nhi, kết quả thế nào rồi?

Thu Trinh nghe cách xưng hô, biết chắc chàng là phu tướng của mình. Dòng lệ sung sướng tuôn trào, nàng muốn hét lớn lên cho cả thế gian này biết. Trịnh cốc cũng vậy, lão gạt lệ cố trấn tĩnh, bò đến núp dưới cánh cửa sổ, Thu Trinh cũng bám theo. Đúng ra với võ công của Thuyên Kỳ hiện tại, chàng hoàn toàn có thể phát giác sự có mặt của họ. Nhưng vì nơi đây là trọng địa của Long Hổ bang, chàng không khỏi mất cảnh giác.

Vi lão khêu sáng đèn, gọi thị tỳ mang rượu lên. Nhìn kỹ tướng mạo Đầu đà, lão thảng thốt hỏi:

- Lão huynh là Lôi Hỏa Đầu Đà Thạch Hào?

Họ Thạch cố kiềm giọng nói rổn ràng của mình, thì thầm:

- Đúng vậy! Bổn Phật gia đã được Tử Kiếm cứu mạng nên cùng y kết nghĩa kim lan.

Nhưng ta không gọi Vi lão huynh bằng Cửu Công đâu nhé!

Lão bỗng nhớ ra một việc, ngơ ngác hỏi lại:

- Ủa sao Vi huynh lại gọi Hán Biệt bằng Kỳ nhi?

Vi Thừa Khanh mỉm cười:

- Chẳng lẽ Thạch huynh không biết Hán Biệt chính là Tuyết Hồ công tử Thẩm Thuyên Kỳ ư?

Đầu đà sửng sốt như người từ trên trời rơi xuống:

- Té ra ngươi không hề chết vì quỷ kế của Gia Cát Tâm sao?

Thuyên Kỳ nở nụ cười dễ mến cố hữu gật đầu:

- Xin lão ca đừng giận tiểu đệ. Nếu Xà Thiệt thư sinh biết tiểu đệ còn sống, gã sẽ đề phòng cẩn mật. Nay với thân phận Tử Kiếm háo danh, tiểu đệ dễ dàng xâm nhập vào Thiên Diện bang để tiêu diệt chúng.

Lôi Hỏa Đầu Đà xúc động, vỗ vai chàng nói:

- Dù hiền đệ có là ai đi nữa, lão ca cũng quyết hồi đầu hướng thiện, đem thân tàn này giúp đỡ ngươi.

Thuyên Kỳ cảm kích, siết chặt tay lão, bắt đầu kể cho Cửu Công nghe diễn tiến tang lễ và trận tử đấu giữa Hồng Phấn Tôn Giả và sư đồ Lôi Hỏa Đầu Đà. Vi lão hiếu kỳ hỏi:

- Sao Kỳ nhi có thể cứu được Thạch lão huynh, khi Độc Y đã khẳng định rằng Đầu đà đã đứt hơi?

Thuyên Kỳ kính cẩn đáp:

- Tiểu tôn cũng chỉ cầu may thôi, môn nội công Lôi Hỏa Chân Khí thuộc loại Chí Dương, tương đồng với dương công trong Âm Dương thần công. Vì vậy, tiểu tôn biết rằng khí nguyên dương vẫn còn nơi tâm mạch, chỉ sau ba canh giờ mới tan hết. Cũng nhờ viên Linh Chi Bảo Mệnh Đan của gia sư Kiếm Vương, nên mới cứu được Đầu đà.

Thạch Hào cảm động bảo:

- Linh Chi Bảo Mệnh Đan thế gian chỉ có một viên, mà ngươi dám cho ta uống, lại mất hai ngày đêm truyền công chữa trị, lão ca dù có phức gan trải mật cũng không đủ đền đáp mối ân tình này.

Thuyên Kỳ lắc đầu, nói sang chuyện khác:

- Cửu Công, hôm qua Thiên Diện bang đã cho người mời tiểu tôn đến diện kiến. Nhờ vậy, tiểu tôn mới biết chúng đặt Tổng đàn trong Xuân cung, dưới chân Đại Ba sơn. Mong Cửu Công lập tức thông báo với Bang chủ Cái bang, bảo họ Bạch triệu tập những cao thủ giỏi nhất của các phái, âm thầm cải trang đến Diên An. Việc này phải tiến hành thật kín đáo và bí mật. Cửu Công đừng tiết lộ thân phận tiểu tôn, cứ nói thác rằng đệ tử Long Hổ bang tình cờ điều tra ra. Ngày mai, tiểu tôn sẽ về Tần gia trang thăm nhạc phụ, nhạc mẫu. Nơi đây sẽ là đại bản doanh của chúng ta để đối phó với Gia Cát Tâm.

Dặn dò xong, chàng cáo từ, trở lại khách điếm nghỉ ngơi.

Thu Trinh và Thần Thâu đã đi trước một bước. Họ vội vã quay lại khách điếm thu xếp hành trang giục ngựa chạy về Diên An.

Sáng ngày thứ ba, Thu Trinh nóng nảy thúc ngựa chạy thẳng vào sân Tần gia trang.

Đám gia nhân kinh hãi chận lại. Nàng chợt nhớ mình đang hóa trang liền lột bỏ mặt nạ. Bọn chúng mừng rỡ reo vang:

- Tiểu thư! Tiểu thư đã về!

Tần Công lật đật chống gậy bước ra. Thu Trinh sụp xuống ôm chân ông khóc nức nở:

- Nữ nhi bất hiếu không ở nhà phụng dưỡng song thân được!

Tần Công đỡ nàng dậy, an ủi:

- Phận gái xuất giá tòng phu, ai có thể trách được. Nhưng nay phu quân ngươi đã vắn số, hãy về đây hủ hỉ với bọn ta. Mẫu thân Trinh nhi lâm bệnh đã mấy tháng nay, gặp mặt ngươi, bà ấy sẽ mừng lắm.

Thu Trinh nghe nói mẫu thân lâm bệnh, lòng nóng như lửa đốt, theo Tần Công vào hậu sảnh. Tần mẫu thấy mặt ái nữ, mừng rỡ gồi dậy, ôm lấy nàng vuốt ve:

- Tội nghiệp cho con gái của ta, lấy chồng chưa được mấy năm đã lâm cảnh góa bụa.

Ta từ lúc nghe Thuyên Kỳ tử nạn, cảm thương cho cảnh ngộ của con và hiền tế mà sinh bệnh.

Thu Trinh vui vẻ đáp:

- Chiều nay sẽ có một vị Thần y tuổi trẻ đến thăm Tần gia trang. Mẫu thân cứ gả quách hài nhi cho y thì bệnh gì cũng chẳng lo.

Tần Công biến sắc mắng nàng:

- Thuyên Kỳ mồ chưa xanh cỏ mà ngươi đã tính đến chuyện cải giá hay sao? Tần gia làm gì có hạng nữ nhân bất nghĩa như vậy? Dù hắn là Thần y ta cũng đuổi cổ không tiếp!

Thu Trinh tủm tỉm nói:

- Chỉ sợ song thân chẳng dám đuổi đấy thôi!

Tần Mẫu nổi giận:

- Ngươi có muốn tái giá cũng phải chờ đủ ba năm. Ngay Thái Tử có đến cầu hôn ta cũng chẳng cho!

Nàng thấy song thân động nộ, không dám đùa bỡn nữa, dịu dàng nói:

- Hài nhi có định cải giá bao giờ đâu! Chẳng lẽ Thuyên Kỳ đến mà song thân không tiếp ư?

Hai vị lão nhân sững sờ, ngơ ngác. Tần Công run rẩy hỏi:

- Té ra hiền tế của ta còn sống? Sao nghe nói đám tang của y có đến hơn vạn người tham dự?

Thu Trinh ngượng ngùng thưa:

- Đã dấn thân vào chốn giang hồ, chuyện tử sinh khó mà lường trước được. Kỳ ca là bậc cát nhân thiên tướng nên mới mấy lần thoát chết. Nhưng hiện nay chàng lại mang một thân phận khác. Chính nhi nữ cũng còn chưa hề nói với chàng một câu.

Thu Trinh nở nụ cười ranh mãnh, dặn dò phụ mẫu rồi vào trong tắm gội hóa trang cho dung mạo khác đi.

Cuối giờ mùi, quả nhiên Thuyên Kỳ và Lôi Hỏa Đầu Đà đến nơi, xin vào bái kiến. Tần công giả đò hỏi:

- Chẳng hay nhị vị tìm lão phu vì việc gì?

Thấy không có nữ tỳ nào trong khách sảnh, chàng gỡ mặt nạ ra, quỳ xuống lạy:

- Tiểu tế Thuyên Kỳ may mắn thoát chết, xin ra mắt nhạc phụ đại nhân.

Tần Công tận mắt thấy con rể còn sống, hoan hỉ ôm chàng vào lòng:

- Trời cao có mắt nên lão phu còn được thấy mặt hiền tế!

Lão mời chàng và Đầu đà an tọa rồi nghiêm nghị hỏi:

- Sao hiền tế còn sống mà không lộ mặt, để bao người phải thương tâm?

Chàng áy náy thưa:

- Mong nhạc phụ lượng thứ, Gia Cát Tâm cực kỳ gian xảo. Nếu tiểu tế xuất hiện sẽ không cách nào tiếp cận được y để tiêu diệt. Vì vậy, đành cắn răng để người thân phải đau lòng.

Tần Công gật đầu thông cảm. Nhưng ông lại than thở:

- Chỉ tội cho Trinh nhi, vì quá đau đớn tuyệt vọng nên đã xuống tóc quy y rồi.

Thuyên Kỳ giật mình, chết điếng cả người. Lát sau thẫn thờ, chua xót bảo:

- Không ngờ Tần nương lại cương liệt như vậy! Nhưng xin hỏi nàng tu ở chùa nào?

- Chẳng rõ nữa! Nó chỉ nhờ đệ tử Cái bang chuyển thư về, rằng sẽ bỏ vào rừng sâu, núi thẳm vui với kệ kinh.

Thuyên Kỳ bi phẫn nói:

- Sau khi tiêu diệt bọn ác ma, tiểu tế sẽ lặn lội cố tìm cho được nàng. Nếu không cũng chẳng sống làm gì nữa!

Tần Công gạt đi:

- Ngươi đừng nói bậy, ngoài những người thân của ngươi, lão phu cũng rất cần đến ngươi để có cháu mà ẵm bồng lúc tuổi già.

Thuyên Kỳ ngơ ngác:

- Nhưng Tần nương đã đi mất rồi mà?

Tần Công rầu rĩ giải thích:

- Lão phu biết tính Trinh nhi cương liệt nên đành gạt lệ, cho gọi biểu muội của nó là Tần Thu Hương về làm nghĩa nữ. Nay ta muốn hiền tế gá nghĩa với Thu Hương, sinh cho ta vài đứa ngoại tôn.

Thuyên Kỳ bối rối đáp:

- Bẩm nhạc phụ, lòng tiểu tế đang rối như tơ vò, lo lắng cho Tần nương, bụng dạ nào mà vui duyên mới. Xin nhạc phụ gả cho người khác!

Tần Công trợn mắt quát:

- Không được! Dù sao ngươi cũng là phu tướng của Thu Trinh, sau này chúng ta chết đi, cơ nghiệp này không cho ngươi thì còn giao cho ai nữa? Vì ngươi mà ái nữ của ta lỡ làng một đời xuân sắc, nay chỉ có một yêu cầu nhỏ mọn mà ngươi cũng không chiều ý vợ chồng già này được sao? Hay ngươi chẳng còn coi ta là nhạc phụ nữa?

Thuyên Kỳ sợ hãi vòng tay thưa:

- Tiểu tế nào phải kẻ bất nghĩa như vậy, nếu nhạc phụ đã quyết, tiểu tế đành phải tuân mệnh.

Tần Công hài lòng cười khà khà:

- Tốt lắm! Ngày trước lão phu gả Thu Trinh cho ngươi chẳng cần đến chén rượu mừng thì giờ cũng thế. Đêm nay ngươi lập tức hiệp cẩn, để bọn ta sớm có cháu bồng.

Thuyên Kỳ chết điếng trong lòng, ngồi ngơ ngẩn. Lôi Hỏa Đầu Đà bật cười sang sảng:

- Tiểu đệ xin mượn chén trà này chúc mừng lão huynh!

Tần Công xua tay:

- Không được! Phải uống rượu mới hợp đạo lý chứ!

Lão vỗ tay gọi tỳ nữ, sai chúng sắp tiểu yến. Thuyên Kỳ vội mang lại mặt nạ. Tần Công bảo chàng:

- Nhạc mẫu ngươi từ ngày nghe tin dữ, quá thương tâm nên lâm bệnh. Nghe nói ngươi giỏi y đạo, sao không thử vào xem sao?

Thuyên Kỳ hổ thẹn nói:

- Tiểu tế vì việc của Tần nương mà quên cả chuyện vấn an nhạc mẫu.

Tần Công sai gia nhân đưa Đầu đà vào sau tắm gội, rồi dẫn Thuyên Kỳ đến khuê phòng của Tần Mẫu. Chàng lột mặt nạ, sụp xuống trước giường thưa:

- Tiểu tế Thuyên Kỳ khấu kiến nhạc mẫu.

Nữ lang đang ngồi cạnh giường bóp chân cho Tần Mẫu đỡ bà dậy. Tần Mẫu vui mừng bảo:

- Hiền tế đứng lên đi, lão thân đã tốn biết bao nước mắt vì ngươi rồi đấy!

Chàng cảm động nói:

- Tiểu tế biết tội mình, xin nhạc mẫu để tiểu tế thăm mạch xem bệnh trạng thế nào?

Tần mẫu hoan hỉ đưa tay cho chàng. Lát sau, Thuyên Kỳ mỉm cười:

- Nhạc mẫu chỉ vì suy nghĩ nhiều nên ăn ngủ không được khiến cơ thể suy nhược đấy thôi. Xin nhạc mẫu ngồi xoay lưng lại, tiểu tế sẽ truyền công lực xua đuổi phong hàn ở các khớp xương.

Một lát sau, Tần Mẫu nghe cơ thể thư thái, nhẹ nhàng, tay chân không còn tê nhức nữa.

Bà hết lời khen ngợi chàng rể, bảo chàng:

- Nhạc phụ ngươi cũng thường bị chứng phong thấp hành hạ.

Chàng hiểu ý, mời Tần Công ngồi xuống ghế rồi truyền khí nguyên dương cho ông.

Chàng lại dùng đôi bàn tay nóng rực xoa bóp khắp thân. Tần Công khoan khoái nói đùa:

- Lão phu thấy mình khỏe khoắn đến nỗi muốn nạp thêm một nàng tiểu thiếp.

Tần Mẫu cười bảo:

- Lão có gan thì cứ thử xem!

Tần Công cười xòa, chỉ nữ lang đang đứng khép nép bên giường:

- Này hiền tế, đây chính là nghĩa nữ Thu Hương, ngươi xem có đẹp không?

Chàng không hề nhìn đến, buồn rầu đáp:

- Tiểu tế dù có đến năm vị phu nhân, nhưng tình nghĩa với Tần nương là sâu đậm nhất.

Nay nàng lưu lạc phương nào không rõ, tiểu tế như kẻ chết chưa chôn. Nếu có kết hợp với cô nương đây cũng chỉ làm hại nàng mà thôi!

Thu Trinh nghe lời nói chí tình, cảm động đến sa lệ, nhìn song thân với vẻ tự hào. Tần Mẫu dịu dàng an ủi:

- Hiền tế chung tình với Trinh nhi như vậy bọn ta cũng mãn nguyện. Nhưng chuyện gá nghĩa với Thu Hương không thể không tiến hành. Hiền tế hãy đi tắm gội rồi ra dự yến tẩy trần.

Thuyên Kỳ đứng lên cáo thoái, chờ chàng đi khuất, Tần Mẫu mắng yêu con gái:

- Trinh nhi quả là nhẫn tâm mới bày kế này để bỡn cợt một kẻ chí tình như Thuyên Kỳ.

Tần Công hài lòng vuốt râu khen:

- Họ Tần ta có được chàng rể như vậy thật là đại phúc!

Tiệc tẩy trần cũng là tiệc cưới, nhưng chỉ có phu thê Tần Công, Thu Hương, Thuyên Kỳ và Lôi Hỏa Đầu Đà. Chàng cố gượng vui đối đáp với nhạc phụ nhạc mẫu, Thuyên Kỳ cũng nhận thức được rằng Thu Hương rất xinh đẹp, nhưng chàng cố tránh không nhìn về phía nàng.

Lòng mang nặng nỗi hối tiếc và thương nhớ Thu Trinh nên chàng uống rất nhiều.

Đầu canh hai, Tần Công ngà say đứng lên bảo:

- Lão phu đã say lắm rồi, xin vào trong nghỉ trước.

Nhưng lão đã thôi thì còn ai dám uống nữa. Tần Mẫu hắng giọng:

- Hương nhi, mau đưa phu quân của ngươi vào nghỉ. Ta thấy hắn cũng say rồi đấy!

Thu Trinh dạ rất ngoan rồi nắm tay Thuyên Kỳ về phòng. Nàng đóng cửa lại thỏ thẻ:

- Để tiện thiếp cởi áo cho tướng công!

Thuyên Kỳ gượng cười xua tay:

- Không! Không! Hương muội cứ để mặc ta, nàng đi nghỉ trước đi.

Nói xong, chàng bước lại đứng cạnh cửa sổ nhìn lên bầu trời đen tối, không một vì sao.

Ngọn đèn lồng treo ở hàng hiên soi sáng những bông tuyết đang rơi lất phất. Từng ngọn gió bấc lạnh lùng thổi vào phòng càng làm trái tim sầu muộn của chàng thêm tê tái. Thu Trinh thấy chàng yêu mình tha thiết, chẳng màng gì đến duyên mới, nàng bật khóc. Thuyên Kỳ quay lại buồn bã nói:

- Hương muội tha lỗi cho ta, lòng ta đã gởi hết cho Thu Trinh, chẳng còn lại chút gì nữa, làm sao ta có thể vui vầy ân ái khi nàng đang lạc lõng nơi thâm sơn cùng cốc, cô đơn trong tuyết lạnh? Nhưng xin Hương muội đừng cho nhị vị nhân gia biết nội tình, e rằng họ sẽ rất buồn. Thuyên Kỳ ta nếu không vì đại cuộc võ lâm đã xông pha ngàn dặm tìm cho được ái thê!

Thu Trinh sung sướng giả đò khiêu khích:

- Tiện thiếp không tin tướng công giữ được đạo quân tử như Liễu Hạ Huệ. Nếu không sao chàng chẳng dám nhìn thiếp?

Thuyên Kỳ cười mát, nhìn thẳng vào mặt nàng. Chàng nhận ra Thu Hương có nét rất giống Thu Trinh và xinh đẹp cũng không kém. Thu Trinh e thẹn nói tiếp:

- Tiện thiếp cũng muốn thử xem tướng công có thực sự chung tình với biểu tỷ hay chỉ nói suông? Nếu chàng cùng thiếp lõa thể mà không động tình thì thiếp sẽ tự nguyện thưa với lão gia hủy cuộc hôn ước này.

Không chờ chàng đồng ý, Thuy Trinh bước đến cởi y phục Thuyên Kỳ. Chàng sững sờ, không ngờ nàng lại bạo dạn như vậy. Xong xuôi, nàng quay mặt đi, tự cởi xiêm áo của mình.

Từng mảnh lụa rơi xuống đất, phía sau của thân hình ngà ngọc lồ lộ trước mắt Thuyên Kỳ. Tấm lưng ong mềm mại và đôi chân thon dài kia thật là gợi cảm. Thu Trinh cười khúc khích hỏi chàng:

- Tướng công thấy thiếp có đẹp không? Nếu thiếp quay lại, chắc chắn chàng sẽ không cưỡng nổi lòng mình!

Thuyên Kỳ thở dài:

- Ta công nhận nàng kiều mị chẳng kém Thu Trinh, nhưng lòng ta lạnh hơn tuyết trắng ngoài kia, nàng quay lại cũng vô ích thôi.

Thu Trinh chậm rãi quay người lại, đôi nhũ phong tròn đầy và chiếc eo thon nhỏ trông thật gợi tình. Dưới ánh nến chập chờn, da nàng trắng muốt, mịn màng như trứng bóc, ánh mắt nồng nàn mời gọi. Tất cả đều rất thân thiết với Thuyên Kỳ. Chàng như bị nện một chùy vào ngực, run rẩy gọi:

- Tần nương!

Chàng lao đến xiết chặt thân hình ngà ngọc. Nỗi vui mừng cộng với niềm thương nhớ đã khiến chàng điên dại. Thu Trinh khao khát vuốt ve thân hình rắn chắc, quen thuộc, cái mà nàng tưởng rằng đã mất đi vĩnh viễn. Nàng liên tiếp vươn đến những đỉnh cao hoan lạc,sa lệ nhớ những đêm dài cô tịch, ôm gối khóc thầm, vấn vương vòng tay và mùi da thịt nồng nàn.

Hai khắc sau, Thuyên Kỳ viên mãn, chàng bồng nàng đặt lên giường. Thu Trinh cười chế diễu:

- Chàng còn dám so mình với Liễu Hạ Huệ nữa không?

Thuyên Kỳ bỡn cợt:

- Ta chỉ sợ Liễu Quân tái sinh cũng không kềm lòng được trước một vưu vật tuyệt thế như nàng!

Thu Trinh ngượng ngùng, kéo chàng ngồi xuống rồi hỏi:

- Sao tướng công lại đoán ra Thu Hương là tiện thiếp? Thân hình nữ nhân ai chẳng giống ai?

Chàng mơn man đôi nhũ phong của nàng, cười đáp:

- Chính nhờ hai điểm này mà ta đoán được. Thu Hương là xử nữ tất đầu nhũ phong phải nhỏ và chẳng thể căng tròn. Hơn nữa, khi nàng thoát y, chiếc mũi sói của ta đã nghe được mùi da thịt quen.

Thu Trinh liếc chàng say đắm:

- Lúc nãy chàng quả là lang sói hung hăng!

Thuyên Kỳ không đáp, đưa tay gỡ lớp da mỏng trên mặt ái thê rồi nói:

- Ta sẽ phạt nàng cái tội dám bày mưu bợn cợt trượng phu!

Chàng dùng hàm râu ba ngày chưa cạo của mình lướt trên da thịt mỹ nhân. Nàng nhột nhạt, lăn lộn, cười ngất:

- Thôi tướng công, thiếp xin hàng!

Mùi u hương từ cơ thể nàng lại khiến chàng động tình. Cuộc mây mưa nồng thắm kéo dài đến cuối canh ba. Thu Trinh mãn nguyện, nép vào thân chàng để tránh cái lạnh đêm đông.

Nàng thỏ thẻ nói:

- Tướng công hãy kể cho thiếp nghe chàng đã thoát nạn bằng cách nào?

Thuyên Kỳ vuốt tóc nàng, bắt đầu thuật lại chuyện cũ.

*****

Đêm ấy, sau khi giúp Nam Hải lão tổ Quảng Lăng Tiêu xuống núi an toàn, chàng biết rằng hỏa dược sắp no dưới chân nên vận toàn lực tung mình về phía hậu sơn. Đỉnh núi khá nhỏ nên chỉ sau vài lần điểm chân chàng đã đến nơi.

Thuyên Kỳ dùng thế "Nhất Hạc Xung Thiên" bốc thẳng lên cao, vừa lúc đỉnh núi phát nổ. Đất đá bắn vào người chàng như hàng vạn mũi tên. Không xuyên thủng được tấm Ngân Bào được Âm Dương thần công căng phồng lên. Nhưng sức ép của vụ nổ đã đẩy chàng văng lên cao hơn trượng và như chiếc chùy sắt nện mạnh vào ngực, làm khí huyết nhộn nhạo, máu trào lên miệng, chân khí ngưng trệ.

Chàng kinh hoàng nhận ra mình đang rơi thẳng xuống đống loạn thạch nơi chân núi chứ không phải dòng nước Trường Giang. Nhưng may sao, Bạch Ưng đã lao xuống đưa chân quặp lấy áo chàng, ra sức đập cánh hãm đà rơi, đưa chàng rời xa chân núi. Cuối cùng, Thuyên Kỳ và Thần Ưng rớt xuống mép nước, chỉ cách bờ chừng một sải tay.

Chàng thoát chết nhưng thọ thương rất nặng. Sợ Gia Cát Tâm bố trí cao thủ dưới hạ lưu sông nên chàng bảo Bạch Ưng cố kéo chàng đi ngược lên. Thuyên Kỳ ngã ngửa trên sóng, nắm chân thần điêu. Bạch Ưng lôi chàng đi ngược hơn hai dặm thì kiệt sức. Nhận ra trên bờ Nam có một cánh rừng già rậm rạp, chàng bơi vào tìm chỗ dưỡng thương.

Đi sâu hơn chục trượng, thấy một cây cổ thụ có chạc ba rộng rãi, chàng gom tàn lực, cố trèo lên vận công điều tức. Bạch Ưng đậu gần đấy cảnh giới cho chàng. Nhưng thương thế quá trầm trọng, đến sáng Thuyên Kỳ thổ huyết liên tục rồi ngất đi. Bạch Ưng sợ hãi quác lên vang dội. Không thấy chàng cử động, nó định bay về báo tin cho đoàn người Lý Bách. Nhưng Kiếm Vương đã xuất hiện, ông ẩn cư trong khu rừng này đã hơn hai mươi năm, nghe tiếng chim ưng bi thiết nên ra xem thử.

Kiếm Vương thấy con chim ưng lông trắng đang đậu cạnh một thi hài trên chạc ba cây.

Ông tung mình lên, nhận ra chàng thanh niên mặt mũi lem luốc, y phục rách nát này còn sống.

Kiếm Vương nhớ đến vụ nổ trên đỉnh núi Vỹ Uyên đêm qua, thầm đoán nạn nhân có liên quan. Kiếm Vương thăm mạch xong, vội vã đem Thuyên Kỳ về căn trúc xá cách đó hơn dặm. Linh cầm lặng lẽ bay theo. Ông đặt chàng nằm xuống giường, phát giác thắt lưng chàng có thanh Tiểu Kiếm đen sì. Kiếm Vương xem kỹ, mỉm cười hài lòng, bắt tay trị thương cho chàng trai.

Đến chiều, Thuyên Kỳ hồi tỉnh. Chàng biết lão nhân râu bạc năm chòm này là người ơn của mình, định xuống giường lạy tạ. Lão nhân khoát tay, hiền hòa bảo:

- Bất tất đa lễ, thương thế của thiếu hiệp chưa khỏi hẳn, cứ nằm mà trò chuyện với lão phu cũng được.

Bạch Ưng từ ngoài bay vào, thả xuống một con thỏ béo mập rồi lại bay đi. Lão nhân cười ha hả nói:

- Con Bạch Ưng này thật là thông linh, biết bắt thú nuôi chủ nhân!

Thuyên Kỳ nén đau cung kính nói:

- Tiểu bối là Thẩm Thuyên Kỳ, xin đội ơn cứu tử. Mong tiền bối cho biết đại danh.

Lão nhân áo nâu vuốt râu cười đáp:

- Lão phu tên gọi Trường Lưu Khanh.

Thuyên Kỳ chăm chú nhìn đôi mắt tím nhạt, nhớ ra một người:

- Dám hỏi, tiền bối có phải chính là Tử Nhãn Kiếm Vương?

Lão nhân giật mình:

- Lão phu ẩn cư đã hơn hai mươi năm, thiếu hiệp tuổi còn trẻ sao lại nhận ra?

- Tiểu bối tháng trước có nghe Nam Hải lão tổ nhắc đến. Trong thiên hạ làm gì có đến hai người mắt tím mà mang họ Lưu?

Kiếm Vương nghiêm nghị hỏi:

- Thật ra thiếu hiệp là đệ tử của bậc cao nhân nào, mà trong người lại có đến sáu mươi năm công lực?

- Cung bẩm tiền bối, Kỳ nhi gặp duyên, theo bí kíp mà tự luyện chứ chưa hề có sư phụ.

Kiếm Vương hài lòng, cầm thanh Tiểu Kiếm hỏi chàng:

- Thiếu hiệp có được vật này trong trường hợp nào?

Thuyên Kỳ ngượng ngùng đáp:

- Tiểu Kiếm này do Xuân Phong Đế Quân phá núi tìm ra. Năm trước lão bắt giam tiện thê, tiểu bối vào Xuân cung giải cứu nàng, tiện tay trộm của lão.

Kiếm Vương mỉm cười:

- Chẳng có gì áy náy cả, phải có duyên với thần vật thì mới giữ được. Thực ra, thanh kiếm này là của sư phụ lão phu.

- Nếu vậy tiểu bối xin hoàn lại.

Kiếm Vương lắc đầu, suy nghĩ một lúc, dịu giọng hỏi chàng:

- Thiếu hiệp có bằng lòng nhận lão già sắp chết này làm sư phụ không?

Thuyên Kỳ thấy lão dung mạo đoan chính, cốt cách thần tiên liền sanh lòng kính ngưỡng, gượng ngồi lên, sụp xuống đất lạy chín lạy:

- Đồ nhi khấu kiến sư phụ!

Kiếm Vương thấy máu miệng chàng rỉ ra, vội đỡ dậy, đút vào miệng chàng một viên linh đan màu trắng, thơm mùi nấm. Lão từ tốn bảo:

- Đồ đệ hãy tọa công để sức thuốc tan nhanh.

Nửa canh giờ sau, Thuyên Kỳ xả công, nghe cơ thể thư thái, sung mãn như chưa hề thọ thương. Chàng phấn khởi chắp tay hỏi:

- Sư phụ cho đồ nhi uống loại linh đan gì mà thần hiệu như vậy?

Lưu lão mỉm cười đáp:

- Đó là loại Linh Chi Bảo Mệnh Đơn.

Từ đó, chàng lưu lại khu rừng luyện kiếm. Chàng ngạc nhiên khi thấy sư phụ không dạy mình kiếm chiêu mà chỉ bắt mình tìm ra những sơ hở trong kiếm pháp của ông mà giải phá.

Sau nửa tháng, Thuyên Kỳ đã phá hơn được ngàn chiêu kiếm mà Lưu Thừa Khanh đã đưa ra. Lão hân hoan nói:

- Không ngờ ngươi hoàn thành công phu Tâm Nhãn Kiếm nhanh như vậy, từ nay mắt ngươi vừa nhìn thấy kiếm chiêu của đối phương là tâm đã máy động, đưa kiếm ra giải phá.

Dù đứng trước ngàn mũi tên cũng không bỏ sót một. Ngay Nam Hải lão tổ cũng không thể đả bại được ngươi.

Thuyên Kỳ thắc mắc, đem chiêu "Thiên Kiếm Vô Tâm" ra biểu diễn và hỏi họ Lưu:

- Sư phụ, như chiêu này thì người giải phá như thế nào?

Kiếm Vương cười bảo:

- Chiêu kiếm này có thể gọi là tuyệt học hãn thế, nhưng vẫn có hai chỗ sơ hở.

Lão bèn chỉ cho chàng. Thuyên Kỳ thức ngộ, rất khâm phục Kiếm Vương. Lão cười hỏi:

- Môn Tâm Nhãn Kiếm là công phu thủ mạng cao nhất, không thể dùng tấn công địch thủ. Nếu đối phương không chịu ra chiêu thức thì lấy gì mà giải phá? Bởi vậy, trong Kiếm đạo còn có phép Ngự kiếm để tấn công. Tuyệt học của Nam Hải lão tổ và Võ Đế thuộc trường phái này.

Thuyên Kỳ cười đáp:

- Phải nói là Thủ trung hữu sát cơ, nếu luyện Tâm Nhãn Kiếm đến mức đại thành, chỉ vung tay gươm đã xuyên qua chỗ hở, lấy mạng địch nhân.

Kiếm Vương giơ ngón cái khen ngợi:

- Kiếm Đạo nhờ có ngươi mà khỏi thất truyền!

Thuyên Kỳ đã kể cho sư phụ nghe về cục diện giang hồ, và kế hoạch hóa thân để đối phó với Gia Cát Tâm. Chàng ở với Kiếm Vương đúng hai mươi ngày mới từ giã. Trước lúc lên đường, chàng nhìn đôi mắt tím nhạt của ông, cười bảo:

- Giá mà đồ nhi cũng luyện được công phu Tâm Nhãn như sư phụ, thì chẳng ai có thể nhận ra.

Lão cười khà khà, đưa tay lên mắt lấy ra hai mảnh pha lê trong suốt, đôi mắt trở lại bình thường. Lão gắn vào cho chàng rồi nói:

- Thế gian làm gì có người mắt tím! Ngày còn trẻ, ta ra bờ biển Quảng Châu chơi gặp bọn người Tây Dương mắt xanh nên nảy ra ý định tinh nghịch, tìm cho được loại pha lê mỏng màu tím nhạt, gắn vào mắt để khác người. Lúc đầu rất khó chịu, nhưng sau sẽ quen đi.

Thuyên Kỳ mừng rỡ, để Bạch Ưng và Tiểu Kiếm lại cho Kiếm Vương rồi lấy thanh Tử Kiếm, hóa trang, lên đường đến Tây An gặp Vi lão.

*****

Thu Trinh nghe xong cớ sự, cắn vào vai chàng một cái đau điếng, trách móc:

- Chỉ vì chàng mà bao người thương tâm. Chàng đã chết hai lần rồi còn gì?

Thuyên Kỳ xuýt xoa vết cắn, tạ lỗi bằng nụ hôn dài. Biết phu tướng lại muốn phá thành đoạt lũy, Thu Trinh e thẹn lăn ra xa, than thở:

- Chàng hãy để dành sức lực mà đối phó với mỹ nhân áo tím của Thiên Diện bang.

Thiếp buồn ngủ lắm rồi!

Hai người ngủ vùi đến cuối giờ thìn hôm sau mới thức giấc.

Tần Công và Tần Mẫu đang ngồi chờ bên bàn điểm tâm, thấy ái nữ đã khôi phục dung mạo thật, họ cười bảo:

- Hiền tế quả là lợi hại nên lột được mặt nạ Trinh nhi.

Cả hai ngượng ngùng ngồi xuống. Lát sau, Đầu đà và Thần Thâu cũng được thị tỳ mời đến. Trịnh Cốc thấy mặt Thuyên Kỳ, sụp xuống nghẹn ngào:

- Thuộc hạ tưởng không còn được thấy Hội chủ.

Chàng xúc động đứng dậy đỡ lão lên, siết chặt vai:

- Ân tình của Trịnh huynh và anh em Huynh Đệ hội, ta chẳng dám quên!

Bạch Nhật Thần Thâu từ ngày theo phò Thuyên Kỳ lập nhiều chiến công, được các đại nhân vật trong võ lâm xưng huynh gọi đệ, không còn mang tiếng là tên trộm già bất hảo nữa.

Lòng lão vô cùng tri ân Hội chủ. Lúc nghe tin Thuyên Kỳ thảm tử, lão đau khổ, chỉ hận không được chết thay cho chàng.

Thạch Đầu Đà nhận ra Thu Trinh, vỗ trán cười bảo:

- Té ra Tần lão huynh và đại tẩu định thử lòng hiền tế.

Dùng điểm tâm xong, Thuyên Kỳ trình bày kế hoạch của mình cho Tần Công nghe.

Ông tư lự một lúc rồi nói:

- Cách đây ba dặm có một xưởng tinh luyện vàng từ Kim Sa, thuộc tài sản Tần gia trang. Bốn bề là cây cối um tùm, lại có quân triều đình canh gác cẩn mật. Hiện nay xưởng đóng cửa vì Kim Sa từ Nam Lĩnh hơn tháng sau mới về đến. Quần hào có thể dùng nơi ấy làm bản doanh rất thuận lợi.

Ngay trưa hôm đó, Trịnh Cốc cầm Trúc Phù vào thành Diên An điều động mười tên khất cái lanh lợi, cùng lão đến chân núi Đại Ba sơn do thám và giữ liên lạc với Thuyên Kỳ.

Sáng sớm ngày mùng bảy tháng chạp, Thuyên Kỳ trở lại dung mạo Tần Hán Biệt, âm thầm cùng Lôi Hỏa Đầu Đà rời Tần gia trang đến Xuân cung.

Dù biết rằng Gia Cát Tâm chỉ giỏi nghề dịch dung, chứ chưa học cách khám phá, chàng vẫn cẩn thận dùng một loại keo đặc biệt dán chặt mặt nạ da người.

Đầu giờ tỵ, họ đến nơi, Thuyên Kỳ lạnh lùng bảo bọn võ sĩ gác cửa:

- Các ngươi vào bẩm với Bang chủ rằng có Lôi Hỏa Đầu Đà và Tử Kiếm Tần Hán Biệt đến bái kiến.

Một tên cung kính vòng tay bẩm:

- Tử Duyên cô nương đã có dặn trước, tiểu nhân sẽ dẫn đường cho nhị vị.

Chàng ngạc nhiên nhận ra các cạm bẫy trên đường vào được gỡ bỏ. Khu vực nội cung cũng được mở thêm nhiều cửa sổ trên trần nên rất sáng sủa, thông thoáng. Rải rác đó đây còn có những chậu hoa tươi thắm. Không gian thoang thoảng mùi son phấn nồng nàn.

Họ an tọa, uống chưa cạn chén trà thì Tử Quyên ra đến. Nàng duyên dáng nghiêng mình thi lễ:

- Bang chủ mong chờ nhị vị như ruộng hạn mong mưa. Người đang tắm gội, lát nữa sẽ ra ngay.

Đầu đà nóng nảy hỏi:

- Gia Cát Tâm đâu sao không ra chào Phật gia?

- Tiếc là quân sư vừa mới rời Tổng đàn hai hôm trước.

Tử Kiếm nhíu mày hỏi nàng:

- Xuân Phong Đế Quân giữ chức vụ gì trong Thiên Diện bang?

Nàng chưa kịp trả lời thì tiếng châu ngọc khua vang, mùi xạ hương tỏa ra ngào ngạt, Bang chủ xuất hiện. Đó là một nữ nhân mặc cung trang bằng sa trắng mỏng manh. Trên mái tóc và chân tay là những chuỗi ngọc quý, phản chiếu ánh dương quang rực rỡ. Thân hình tuyệt mỹ ẩn hiện dưới bộ xiêm y mỏng tựa cánh chuồn. Nhan sắc nàng kiều diễm phi thường, tuy thiếu nét đoan trang, tôn quý, nhưng dư thừa mị lực. Dung mạo kia không xa lạ gì với Tần Hán Biệt, nàng chính là Động Đình Tiên Tử Khổng Lan, dâm nữ số một võ lâm và từng là Cửu phu nhân của Xuân cung.

Khổng Lan cười tươi như hoa nở:

- Bổn Bang chủ để hai vị phải chờ lâu, thật là đắc tội!

Nàng bước đến ngồi xuống bàn, Lôi Hỏa Đầu Đà nhìn rõ đôi ngọc phong to tròn, khêu gợi sau lớp sa, lão bối rối quay đầu sang phía khác. Nhưng Hán Biệt chẳng hề động tâm, đôi mắt tím nhạt nhìn thẳng vào gương mặt Khổng Lan. Chàng lạnh lùng hỏi:

- Bang chủ cho mời bọn tại hạ đến đây có điều chi chỉ giáo?

Nàng liếc chàng tình tứ:

- Tiện thiếp nghe giang hồ truyền tụng thiếu hiệp võ công cái thế, mới xuất đạo mà đã qua được mấy trăm chiêu với Nam Hải lão tổ. Thiếp muốn mời chàng tham gia Thiên Diện bang để cùng mưu bá nghiệp.

Tử Kiếm trầm ngâm một lúc, ngạo nghễ trả lời:

- Tại hạ đồng ý, với điều kiện chỉ ở dưới quyền Bang chủ và trên tất cả những người còn lại.

Nàng nhăn mặt:

- Chuyện này có lẽ phải chờ Phó giáo chủ Tống Linh Quân và Quân sư về đến mới quyết định được. Nhưng thiếp cho rằng không có gì trở ngại!

Lôi Hỏa Đầu Đà rổn rảng hỏi:

- Thế Bang chủ sẽ xếp Phật gia vào chức vụ nào?

- Thiếp xin mời lão gia đảm nhiệm vai trò Đại hộ pháp.

Thạch Hào hài lòng:

- Như thế cũng được!

Khổng Lan đứng dậy cáo từ:

- Mời nhị vị vào khách xá tắm gội, nghỉ ngơi, thiếp còn bận chút việc!

Trên đường đi, Tử Kiếm quan sát thấy trong cung chỉ có khoảng bốn chục tỳ nữ và hai mươi võ sĩ. Bọn nam nhân mặt mũi xanh xao, mắt lờ đờ. Tự nhủ nhân thủ Thiên Diện bang chắc tập trung ở nơi khác. Vào phòng chờ Tử Quyên đi khỏi, Hán Biệt bảo Đầu đà:

- Thạch lão ca luyện môn công phu Hấp Dương Đạo Âm nên chắc cũng nhận ra bọn võ sĩ bị hút cạn nguyên dương chứ?

Lão lắc đầu, cười khổ:

- Bao năm nay, thiên hạ vẫn lầm lẫn cho rằng công phu đó của ta. Thực ra tà pháp ấy là của Hỏa Tinh Quân, một cao thủ vùng núi Ly Sơn, nằm ngay đường ranh giới giữa hai tỉnh Hà Bắc - Tuy Viễn.

- Nhưng sao Gia Cát Tâm lại luyện được tà pháp này?

Đầu đà giật mình:

- Ta đâu biết! Thấy công lực hắn tăng đến vượt bâ?, ta hỏi thì hắn bảo nhờ ăn Ngũ Sắc Lý Ngư.

Họ Tần cười nhạt:

- Hắn đã lừa lão ca rồi đó. Công lực hắn có được là do hút của Thiên Diện Nhân Yêu, người đã dạy hắn võ công và thuật hóa trang.

Lão băn khoăn hỏi chàng:

- Nếu Gia Cát Tâm và Ma Đăng Thần Quân liên thủ, ngươi có địch lại chúng không?

Hán Biệt tư lự rất lâu mới đáp:

- Tiểu đệ không sợ, nhưng chỉ e nội tình Thiên Diện bang còn có điều bí ẩn. Vì Động Đình Tiên Tử không đủ tư cách để cầm đầu hai nhân vật cự phách kia. Có lẽ sau lưng Khổng Lan còn có người đỡ đầu? Nhân vật này mới thực sự đáng sợ!

Gần ngọ, tỳ nữ mang đến cho họ một mâm cơm thịnh soạn và vò rượu năm cân. Tần Hán Biệt nếm thử, thấy không có gì lạ mới cùng Đầu đà ăn uống.

Thạch lão ăn xong, theo thói quen lăn ra ngủ trưa. Còn Hán Biệt chấp tay sau lưng dạo khắp Xuân cung. Cảnh quan nơi đây đã thay đổi nhiều, lộng lẫy và xinh đẹp hơn xưa. Chàng thầm khen Khổng Lan là người có óc thẩm mỹ tinh tế.

Mối băn khoăn về nhân vật ẩn mặt đè nặng trong lòng. Chàng đoán rằng người ấy chính là kẻ mà Động Đình Tiên Tử chạy đến nương tựa, sau khi bôn đào khỏi Xuân cung hai năm trước. Lúc đầu, chàng và Thu Trinh cứ ngỡ Khổng Lan tìm đến Thu cung. Nhưng khi thấy Thu Diệp Đế Quân liên kết với Xuân Phong Đế Quân trong chiến dịch săn bắt Địa Long, chàng biết mình đã lầm.

Chợt thính giác tinh nhậy của chàng nhận ra sau lưng có bước chân người. Chàng quay lại, nhìn thấy Tử Quyên, tỳ nữ thân cận của Khổng Lan. Nàng vẫn mặc bộ cung trang màu tím nhạt, dung nhan kiều mị, nhưng chẳng thể so với chủ nhân. Tử Quyên nghiêng mình nói:

- Bang chủ cho mời thiếu hiệp đến uống chén trà thơm!

Chàng gật đầu, lẳng lặng bước theo. Nàng dừng bước trước một tòa tiểu xá, có hàng chậu hoa thược dược, mỉm cười bí ẩn:

- Thiếu hiệp tùy tiện, nô tỳ xin lui gót!

Hán Biệt vén rèm châu bước vào. Té ra đây là khuê phòng của Bang chủ. Chàng nhận ra điều này nhờ chiếc giường nệm bông trải khăn hồng nhạt và bàn trang điểm cạnh bên.

Khổng Lan đang ngồi bên bàn bát tiên, đứng dậy tươi cười:

- Tiện thiếp không biết uống rượu nên mượn chén trà tiếp đãi bậc anh hùng!

Họ Tần thản nhiên ngồi xuống ghế. Bản năng sinh tồn báo cho chàng biết hiểm họa đang lởn vởn đâu đây.

Tiên Tử châm trà, hương thơm bát ngát. Chàng tin vào công lực bản thân và tác dụng giải độc của nội đan nên nâng chén nhấp thử một hớp. Khổng Lan cũng uống, đôi mắt đẹp mê hồn say đắm nhìn gương mặt anh tuấn của người đối diện. Hán Biệt mở lời:

- Tại hạ vẫn chưa được biết phương danh của Bang chủ?

Nàng mỉm cười để lộ hàm răng trắng đều như ngọc:

- Tiện thiếp tên gọi Khổng Lan!

Chàng nheo mặt hỏi:

- Động Đình Tiên Tử Khổng Lan?

Nàng gật đầu. Hán Biệt hỏi tiếp:

- Ngày ấy, Tiên Tử rời Xuân cung rồi ẩn dật nơi nào?

Tiên Tử giật mình nhưng vẫn đáp:

- Tiện thiếp chán ghét lão họ Tả nên về nương tựa người thân ở Ly Sơn.

Giờ đây họ Tần đã biết rõ ai là người đỡ đầu cho Thiên Diện bang.

Khổng Lan rót một chung trà thứ hai, nhãn thần thoáng lóe lên vẻ kỳ lạ. Tần Hán Biệt không nhận ra, vô tình đưa lên uống một hớp. Lát sau, chàng nghe hỏa dục bừng bừng, vội vận công trấn áp. Quả nhiên, Âm Dương thần công đã trục được chất Xuân dược ra ngoài cơ thể. Khổng Lan không biết điều này, nàng cũng uống cùng một loại thuốc kích thích như chàng nên mặt đỏ hồng, mắt tỏa ngời những tia thèm khát.

Không thấy đối phương vồ vập lấy mình, nàng đứng dậy mỉm cười tình tứ:

- Tiện thiếp vẫn tự hào được trời phú cho một thân hình tuyệt mỹ, nay xin nhờ pháp nhãn của bậc anh hùng thưởng lãm và bình phẩm.

Chiếc áo sa mỏng rơi xuống đất, làn da trắng hồng mịn màng và những đường cong khêu gợi lồ lộ trước mặt họ Tần. Chàng chàng bình thản ngắm nhìn, thầm so sánh với các vị phu nhân của mình. Khổng Lan luyện công bằng cách rút rỉa chân nguyên nam nhân chứ không chịu khổ luyện theo lối thông thường. Vì vậy, thân thể không săn chắc, gọn gàng bằng bọn Thu Trinh.

Xuân dược đã đẩy dục hỏa bùng lên, Tiên Tử không thể chờ đợi được nữa, bước đến bên họ Tần run rẩy nói:

- Chẳng lẽ thiếu hiệp chê thiếp xấu xí nên chẳng hề động tâm?

Nàng sa vào lòng Hán Biệt, điên cuồng hôn hít khắp gương mặt anh tuấn, cố kích động chàng. Hán Biệt cười nhạt:

- Tiên Tử là mỹ nhân hiếm có và tại hạ cũng chẳng phải loài gỗ đá vô tri. Nhưng chẳng qua không thích thủ đoạn dùng Xuân dược của nàng mà thôi!

Khổng Lan giật mình tha thiết van xin:

- Tiện thiếp chỉ muốn chàng được thêm hưng phấn, chứ không có ý làm hại. Nhưng nếu chàng không giúp thiếp, dục hỏa công tâm thiếp sẽ chết mất.

- Sao nàng không gọi đám võ sĩ?

Tiên Tử sợ hãi thú nhận:

- Chúng đã bị thiếp hút hết nguyên dương, chẳng còn biết hứng thú với nữ nhân nữa.

Hán Biệt cười khẩy:

- Vậy là nàng cũng định hấp thụ chân nguyên của ta phải không?

- Thiếp xin thề không hề có ý đó. Vì chàng sẽ cùng bọn thiếp trấn áp võ lâm, Tinh quân đâu cho phép thiếp hủy hoại công lực của chàng.

Nói xong nàng sụp xuống ôm chân chàng khóc lóc, khẩn cầu.

Hán Biệt dù cực kỳ chán ghét dâm nữ, nhưng cũng chẳng thể để nàng chết vì Xuân dược, làm thất bại kế hoạch của chàng. Họ Tần thở dài, cúi xuống bồng Khổng Lan bước về phía giường. Chàng cố tình tưởng tượng mình đang gần gũi Thu Trinh để có thể động tình.

Nhưng khi vào trận, chàng không cách nào viên mãn được.

Khổng Lan liên tục rùng mình chìm trong bể hoan lạc. Nàng đã kinh qua nhiều cuộc ái ân, nhưng chẳng ai có thể so sánh với họ Tần. Khổng Lan mãn nguyện, ứa nước mắt thỏ thẻ:

- Thiếp chỉ hận không được gặp chàng sớm hơn!

Hán Biệt gỡ vòng tay bạch tuộc, định mặc lại y phục rồi trở về phòng. Nhưng Khổng Lan đã giữ lại:

- Khoan đã, chàng không muốn chuyện trò với thiếp một lát hay sao?

Họ Tần muốn nhân dịp này dò xét nội tình Thiên Diện bang nên nằm lại. Khổng Lan say đắm ôm lấy lồng ngực vạm vỡ, rắn chắc của chàng thủ thỉ:

- Thiếp sẽ thưa với Tinh quân cho chàng được làm Đệ nhất Phó bang chủ để chúng ta được gần nhau.

Hán Biệt giả vờ hỏi:

- Tinh quân là ai?

- Hỏa Tinh Quân Khổng Thư là thúc phụ của thiếp. Lão tu luyện ở Ly Sơn đã mấy chục năm, võ công thần sầu quỷ khốc. Lão lại sở hữu một mỏ vàng lớn trong lòng núi. Gia Cát Tâm là đệ tử chân truyền của Tinh quân. Lão nuôi mộng thống trị võ lâm nên cung cấp tài lực thành lập Thiên Diện bang. Thiếp dù là Bang chủ, nhưng mọi việc phải thông qua thúc phụ.

Hán Biệt dò hỏi:

- Ma Đăng Thần Quân và Gia Cát Tâm đi đâu mà không có mặt ở Tổng đàn?

- Họ đang cùng U Linh Đế Quân huấn luyện đội U Linh Quỷ Sứ nơi sơn cốc trong rặng Thái Hoàng Sơn. Có lẽ nửa tháng nữa mới thành công.

- U Linh Quỷ Sứ lợi hại ra sao?

Khổng Lan đắc ý nói:

- Bọn U Linh này toàn thân đầy chất độc, không sợ đao kiếm thông thường. Thân pháp nhanh như điện, thanh đao trong tay bọn chúng cũng tẩm loại độc Kiến Huyết Phong Hầu.

Hán Biệt không hỏi rõ vị trí sơn cốc vì sợ Tiên Tử nghi ngờ. Nhưng chàng cũng đoán rằng đó chính là nơi ngày xưa Độc Thánh giam giữ Tống Linh Quân. Chàng bảo Khổng Lan:

- Nếu vậy ngày mai tại hạ sẽ rời Xuân cung, đến Lạc Dương thăm một cố hữu của gia sư. Nửa tháng sau tại hạ sẽ có mặt.

Khổng Lan buồn rầu hỏi:

- Sao chàng không ở lại vui vầy với thiếp rồi chờ Gia Cát Tâm về? Thiếp chẳng muốn xa chàng một chút nào cả.

Hán Biệt lạnh lùng bảo:

- Đệ tử của Kiếm Vương sao có thể vì sắc dục mà quên việc ân sư giao phó?

Sự đời vẫn éo le, cái gì càng khó nắm giữ càng khiến người ta ham muốn. Khổng Lan cả đời chưa bị một nam nhân nào hờ hững, ngay Gia Cát Tâm cũng quỳ dưới chân nàng van xin chút ái ân. Thế mà họ Tần chẳng chút động tâm, khiến Khổng Lan càng say đắm. Nàng thẹn thùng nói:

- Chiều nay, thiếp sẽ bày tiệc tẩy trần, chàng vui với thiếp một đêm rồi hãy lên đường.

Hán Biệt gật đầu, gỡ vòng tay Tiên Tử rời xuống giường, Khổng Lan nằm sấp, say mê ngắm thân hình cường tráng, cuồn cuộn những bắp thịt của chàng. Nàng bật nói:

- Nếu chàng không chê thiếp có quá khứ xấu xa, Khổng Lan này nguyện suốt đời hầu hạ, không nhìn nửa mắt đến bất cứ nam nhân nào trên thế gian nữa.

Hán Biệt chẳng đáp lời, quay mình đi thẳng ra ngoài. Động Đình Tiên tử úp mặt khóc vùi, nàng chưa bao giờ cảm thấy mình yêu thương một người đàn ông nào đến thế.

Họ Tần về đến phòng thì Đầu đà đã thức giấc từ lâu. Ông nóng ruột hỏi:

- Hiền đệ đi đâu mà lâu quá vậy?

Chàng mỉm cười kể lại mọi chuyện. Đầu đà giơ ngón cái lắc đầu khen:

- Đáng phục thật! Nếu gặp ta thì đã thua con hồ ly ấy rồi.

Hán Biệt hỏi lão:

- Bản lãnh của Hỏa Tinh Quân thế nào, sao lão lại cho Gia Cát Tâm đến bái lão ca làm sư phụ?

Đầu đà đấm ngực kêu trời:

- Chết ta rồi! Nếu lão lấy được Lôi Hỏa Kim Y để phối hợp với pho Lôi Hỏa Kiếm Pháp thì chẳng ai địch nổi. Kim Y ngoài công dụng bảo vệ cơ thể còn phản chiếu ánh sáng của Lôi Hỏa Kiếm làm chói mắt địch thủ.

Hán Biệt thắc mắc:

- Giữa lão ca và Linh Quân có quan hệ thế nào?

Đầu đà cười buồn đáp:

- Ta là sư huynh của lão, ta học chưởng pháp còn lão học kiếm. Tiên sư ban tặng Kim Y cho ta và Lôi Hỏa Kiếm cho lão. Sau ngày tiên sư tạ thế, lão đã mấy lần tìm cách đoạt Kim Y nhưng đều thất bại. Không ngờ, cuối cùng lão lại cho Gia Cát Tâm đến thụ giáo để đoạt bảo y.

Trời vừa sụp tối, Tử Quyên đến mời hai người ra dự yến. Chỉ có mình Khổng Lan tiếp đãi họ. Nàng đã bỏ bộ áo mỏng manh khêu gợi, mặc cung trang khuê nữ bằng lụa hồng kín đáo.

Tan tiệc, Đầu đà biết ý giả say về phòng trước. Động Đình Tiên Tử đứng lên nhỏ nhẹ:

- Mời thiếu hiệp vào dùng trà với bổn Bang chủ!

Tần Hán Biệt vẫn mang bộ mặt lạnh lẽo như sương, đi theo nàng.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-21)


<