Vay nóng Homecredit

Truyện:Tình ma - Hồi 14

Tình ma
Trọn bộ 19 hồi
Hồi 14: Hoài Giang Phó Hội Cô Lâu Hiện - Hán Thủy Ba Bồng Khấp Mỹ Nhân
5.00
(5 lượt)


Hồi (1-19)

Siêu sale Lazada

Huyện đường Phù Lăng chỉ cách Kiếm Sơn chừng trăm dặm. Hai người dừng ngựa trước cổng nha môn. Chàng nghiêm giọng nói với hai tên sai nha gác cửa:

- Ngươi vào báo với Tri huyện đại nhân rằng có Ngũ vương gia đến thăm.

Truyền thuyết về nhân vật này đã lan rộng cả nước nên hai tên lính canh thất kinh sụp xuống tung hô rồi mời khách vào trong.

Lát sau, Tri huyện Phù Lăng áo mão chỉnh tề bước ra. Thấy kim bài lóng lánh trước ngực, lão vén áo dập đầu bái kiến:

- Huyện lệnh Phù Lăng Trần Độ khấu kiến Vương gia.

Chàng vui vẻ bảo lão đứng dậy, an toạ rồi nói:

- Trần túc hạ cứ tự nhiên. Ta đến đây có chút việc riêng muốn nhờ cậy.

Họ Trần hoan hỉ vòng tay thưa:

- Ty chức xin hết lòng chờ lệnh.

Thiên Vũ ngắm nhìn họ Trần, thấy lão mắt trong mũi thẳng, trướng mạo trung hậu.

Bộ quan phục cũ kỹ có vết vá kín đáo nơi vạt áo. Chàng yên tâm lấy ra tấm ngân phiếu một vạn lượng bạc rồi bảo:

- Ta ban cho túc hạ một ngàn lượng. Còn chín ngàn lượng thì hãy làm như ý ta.

Chàng bèn dặn dò họ Trần cặn kẽ rồi lên dường.

*****

Sáng hôm sau, Trần huyện lệnh không thăng đường nhưng đám sai nha chạy đi chạy lại như mắc cửi. Đến trưa, Trần Độ thống lĩnh quân sĩ và năm chục thợ thổ mộc lên đến Kiếm Sơn.

Đoạn đường trăm trượng lên đến Kiếm Sơn được sửa chữa cho dễ đi hơn. Mười ngày sau, ngôi miếu đã được trùng tu như mới và một tòa mộc lâu lợp ngói nhỏ nhắn xinh đẹp cũng đã dựng xong. Trên Kiếm Sơn có rất nhiều cây gỗ quý, thẳng thắn nên việc thi công không tốn mấy thời gian. Trần huyện lệnh còn tự ý điểm xuyết thêm cho phong cảnh những loài hoa đẹp. Một lão đầu bếp già được trả lương rất hật đã bằng lòng lưu trú ở đây.

Cuối giờ tỵ ngày thứ mười một, lão đầu bếp họ Hồ đã sắp xong một bàn tiểu yến.

Trần Độ và hai mươi tên sai nha hướng lên đỉnh núi hô vang:

- Hài nhi bái kiến Can gia.

Sau mười lần hô như vậy, từ trên cao một bóng người như áng mây vàng lướt xuống. Thấy dung mạo đúng như lời Ngũ vương gia miêu tả, Trần huyện lệnh vén áo sụp xuống thưa:

- Huyện lệnh Phù Lăng là Trần Độ xin bái kiến Lão thần tiên.

Cung Kính Đình thấy cảnh vật nơi này đã đổi khác. Kiếm Từ được sửa sang, lại có thêm một tòa tửu lâu xinh đẹp và mấy loại hoa thơm. Lão bảo Trần Độ và bọn sai nha đứng lên rồi hỏi:

- Chẳng lẽ Vũ nhi đã bảo túc hạ làm những chuyện này?

Họ Trần cung kính đáp:

- Ngũ vương gia nhờ ty chức dâng lên Lão thần tiên món quà diện kiến.

Cung Kính Đình bật cười:

- Té ra nghĩa tử của ta lại là Ngũ vương gia của triều Minh. Thôi được, y đã có lòng thì lẽ nào ta không nhận. Xin mời Trần huyện lệnh cùng lão phu đối ẩm.

Kiếm lão nhân trong lòng vô cùng hoan hỉ dẫn họ Trần bước lên tiểu lâu. Hai người đàm đạo rất tương đắc. Hết vò mười cân, Trần huyện lệnh cáo say xin Long Uyên dời bước và hứa sẽ thường xuyên đến Kiếm Sơn uống rượu, đánh cờ với họ Cung.

*****

Nhắc lại Thiên Vũ và Phi Hồ kiêm trình ngày đêm về đến Tổng đàn Kiếm Minh đúng sáng ngày tết Đoan Ngọ. Chiều hôm ấy, Thiên Vũ đang vui chén rượu tẩy trần với người thân thì nhận được thư phó ước của Tử Vi môn.

Trong thư, Bá Câu hẹn Kiếm Minh đầu giờ tỵ ngày hai mươi tháng này tại Bình Định sơn phủ Hà Nam. Hai bên chỉ được đem theo đúng năm chục người.

Trương Hoàng thở dài bảo:

- Lão này quả là thâm độc, chỉ riêng Thập Bát Cương Thi đã lợi hại hơn năm chục cao thủ của chúng ta. Nhưng vì danh dự Kiếm Minh, chúng ta đành phải nhận lời thôi.

Tiếu Thiên Kiếm Hồ Hoài tỏ ý lo lắng:

- Nếu chúng ta dốc hết lực lượng đến Hà Nam, Bá Câu thừa cơ đánh úp Tổng đàn thì sẽ rất tai hại.

Vô Ảnh Quyền Vương Sĩ Ngạn thấy Thiên Vũ ngồi yên không nói gì liền bảo:

- Vũ nhi là người thông hiểu lực lượng của Tử Vi môn, sao chẳng có ý kiến gì?

Chàng mỉm cười đáp:

- Tiểu điệt chỉ lo ngại cho an nguy của ba vị nhân gia và Tổng đàn. Lẽ nào lại phải nhờ đến quân triều đình trấn giữ giùm?

Mọi người đang bàn bạc bỗng thấy kiếm thủ trực khách sảnh vào báo:

- Cung bẩm Hội chủ, có một thiếu hiệp mặt đen, tự xưng là Đoạn Sơn Quyền Mạnh Khôi dẫn theo mười thanh niên đến.

Thiên Vũ mừng rỡ hóa trang sơ sài rồi cùng Hỏa Diện Trường Thủ bước ra đón khách. Mười một hiệp sĩ trẻ tuổi đang ngồi uống trà, thấy chủ nhân bước ra, vội đứng dậy vòng tay chào.

Mạnh Khôi nghiêm mặt nói:

- Tại hạ là Mạnh Khôi, cùng các bằng hữu từ lâu đã ngưỡng mộ hiệp danh của quý minh nhưng bản thân không sở trường về kiếm thuật nên chẳng dám đến tham gia.

Nay nhờ gặp một vị anh hùng tên là Dương Tế dạy bảo nên mới hiểu rõ tôn chỉ của Kiếm Minh. Nay mười một anh em tại hạ xin đem chút tài mọn góp sức trong cuộc giáng ma vệ đạo.

Hoả Diện Trường Thủ tươi cười đáp:

- Mạnh công tử nói chẳng sai. Như lão phu đây chỉ chuyên về chưởng pháp, thế mà vẫn được tham gia. Chiêu bài Kiếm Minh chẳng qua là để tưởng nhớ đến cố Minh chủ Thần Kiếm Thương Thiên Long chứ không có ý phân biệt võ công. Lão phu thay mặt Hội chủ hoan nghênh sự tham gia của chư vị.

Họ Lý nói xong liền mời tất cả an tọa rồi giới thiệu Thiên Vũ với họ:

- Đây là thiếu chủ của bản minh, Thương Thiên Vũ.

Bọn Mạnh Khôi thấy chàng mặt mũi anh tuấn, văn nhã, không có vẻ gì là biết võ công nên thầm tiếc cho Thương Thiên Long anh hùng cái thế mà sinh con văn nhược.

Thiên Vũ hiểu ý họ, chỉ cười mát rồi bảo a hoàn dọn tiệc mừng.

Mạnh Khôi lần lượt giới thiệu từng người:

- Thiết Tâm Đao La Cường.

- Thiểm Điện Chưởng Lôi Hùng.

- Phá Sơn Ngân Chùy Tạ Hưng.

- Truy Mệnh Thương Dương Kế Tôn.

- Bá Vương Kích Tư Mã Yên.

- Thiên Thủ Quan Âm Nam Cung Lan.

- Bạch Mã Kim Đao Lỗ Tuấn.

- Thiên Long Côn Lộ Tiểu Lân.

- Bạch Long Nữ Lâm Xuân Tuyết.

- Trấn Thiên Thần Tiễn Long Uyên.

Tất cả đều ở tuổi trên dưới đôi mươi, mới xuất đạo giang hồ nên tự đặt cho mình những danh hiệu rất kêu. Họ khao khát đem võ nghệ và hùng tâm ra dương danh với đời.

Lý Long Miên, Long Uyên nôn miệng đáp lễ:

- Cửu ngưỡng. Cửu ngưỡng.

Thật ra thì ông cũng chưa hề nghe đến uy danh của họ. Thiên Vũ đặc biệt quan tâm đến Trấn Thiên Thần Tiễn Long Uyên. Người này tuổi chừng đôi chín, dung mạo anh tuấn nhưng có vẻ nhu mì, hay cả thẹn. Trên vai y đeo một cây cung đen bóng và một ống tên ngắn.

Cơm rượu đã bày biện xong, Lý lão nâng chén mời. Cả bọn cùng cạn một cách hào hứng, chỉ có Long Uyên là hơi nhăn mặt. Thiên Thủ Quan Âm Nam Cung Lan còn rất trẻ, chắc chỉ chừng mười bảy, nhan sắc xinh tươi, duyên dáng. Bạch Long Nữ Lâm Xuân Tuyết có vẻ già dặn hơn. Nhưng cả hai cũng như Long Uyên, không uống được rượu nhưng vì cái danh nữ hiệp mà cố nuốt cho trôi chung rượu cay nồng.

Mạnh Khôi là một hán tử hào sảng nên không khách sáo, ăn uống mạnh bạo, nói cười vui vẻ. Bụng đã lưng lửng, gã mới nhớ lại chuyện cũ bàn hỏi Lý lão:

- Xin hỏi Lý tiền bối, ngày ấy Cốc Dật đả bại Triệu Tuấn, thiếu Môn chủ của Tử Vi môn rồi cũng bỏ đi. Không hiểu duyên phận Sở tiểu thư ra sao?

Lý Long Miên nhìn Thiên Vũ rồi cười đáp:

- Sở Phi Hương giờ là thiếu phu nhân của Kiếm Minh.

Họ Mạnh giật mình, hỏi sang chuyện khác:

- Thế còn Dương Tế, người đã đả bại Triệu Bá Câu trên núi Thiếu Thất có quan hệ gì với Kiếm Minh?

Lý lão nói với vẻ bí ẩn:

- Dương đại hiệp cũng là người của Kiếm Minh, rồi thiếu hiệp sẽ được gặp thôi.

Tàn tiệc, Lý Long Miên bảo bọn thiếu niên:

- Trời đã chiều, mời chư vị anh hùng vào hậu viện tắm rửa nghỉ ngơi. Sáng mai sẽ có người đưa đến võ sảnh biểu diễn võ nghệ để xếp ngôi thứ và lương bổng.

Sáng hôm sau, toàn bộ cao thủ đầu não của Kiếm Minh tập trung tại võ sảnh.

Năm vị thiếu phu nhân cũng tham dự. Yến Vân bồng cả hài nhi ra xem. Người ngồi sau bàn giám khảo chính là thiếu chủ của Kiếm Minh.

Mười một người trẻ tuổi thấy dung mạo của năm mỹ nhân, lòng thầm ganh tỵ với chàng công tử kém tài mà tốt phúc.

Võ sảnh của Kiếm Minh rất rộng và đầy đủ các loại binh khí, chỉ thiếu có cung tên. Các cao thủ thiếu niên lần lượt trổ tài. Thiên Vũ nhận ra họ thật sự có chân tài, chỉ thiếu phần biến hóa linh hoạt.

Trấn Thiên Thần Tiễn Long Uyên là người biểu diễn sau cùng. Hắn tìm không ra mục tiêu để bắn nên lúng túng nhìn Thiên Vũ. Chàng đứng dậy, rút một cây giáo cán gỗ, phóng về phía bức tường cuối võ sảnh. Cây giáo bay đi như một tia chớp, vượt qua khoảng cách mười lăm trượng, cắm sâu vào vách. Thiên Thủ Quan Âm vốn tự hào về thủ pháp ném ám khí của mình cũng phải lắc đầu le lưỡi.

Thiên Vũ bảo Long Uyên:

- Thiếu hiệp hãy nhắm vào mục tiêu đó mà trổ tuyệt kỹ thần xạ của mình.

Long Uyên giương cung bắn liền. Mũi tên xé gió cắm vào đầu cán giáo. Tiếng hoan hô vang lên như sấm.

Thiên Vũ hài lòng mời Long Uyên về chỗ rồi nói với bọn họ:

- Chư vị đều là những cao thủ kiệt xuất trong đám thiếu niên đương đại. Nhưng cuộc chiến với quần ma vô cùng hung hiểm, chuyện tử sinh không thể nói trước được.

Vì vậy, lúc nào cũng phải chuyên cần rèn luyện thêm. Tại hạ cùng các cao thủ trong Kiếm Minh sẽ giúp các vị hoàn thiện sở học của mình.

Bạch Mã Kim Đao Đỗ Tuấn tuổi mười tám, rất tự hào về bản lãnh của mình và không tin chàng công tử kia có thể cao hơn mà đòi dạy dỗ. Gã hắng giọng bảo:

- Tại hạ thấy công tử thần lực kinh nhân, xin được lãnh giáo vài chiêu để mở mang kiến thức.

Thực ra ngày trước Đỗ Tuấn có đến xem cuộc đả lôi đài ở Tây An. Nhưng lượng sức không thắng nổi Triệu Tuấn nên không thượng đài. Nay thấy Sở Phi Hương thuộc về Kiếm Minh, bất giác muốn trổ tài trước mặt mỹ nhân.

Mạnh Khôi và đám người còn lại cũng muốn thưởng thức bản lãnh của Thiên Vũ nên háo hức chờ xem.

Ngờ đâu, Thiên Vũ cười đáp:

- Nếu ngày ấy Đỗ các hạ chịu thượng đài thì tại hạ đâu đến nỗi phải bỏ chạy.

Dứt lời, chàng đưa tay vuốt mặt, để lộ chân diện mục của mình. Đám thiếu niên nhận ra người đã đả bại thiếu Môn chủ Tử Vi môn, giật mình hô to:

- Cốc Dật.

Đỗ Tuấn ngượng ngùng vòng tay nói:

- Tại công tử hóa trang nên Đỗ mỗ không nhận ra bậc cao nhân, xin lượng thứ bỏ qua.

Lý Long Miên bật cười ha hả:

- Mạnh thiếu hiệp. Dương Tế cũng là do thiếu chủ Kiếm Minh hóa trang.

Mạnh Khôi mừng rỡ chạy đến nắm tay Thiên Vũ trách móc:

- Thế mà công tử cứ giấu mãi. Vậy còn đại tẩu hôm ấy là ai trong năm vị thiếu phu nhân này?

Huệ Chi đứng dậy nghiêng mình chào:

- Tiện thiếp mừng được gặp lại cố nhân.

Họ Mạnh há hốc miệng, không ngờ người đàn bà thô lệch ngày trước lại là một nữ nhân xinh đẹp đến dường này.

Cả bọn khi biết Thiên Vũ chính là Dương Tế, lòng rất hân hoan. Họ cũng có mặt lúc chàng đánh thắng nên vô cùng kính ngưỡng họ Dương. Nay được phó tá bậc anh hùng cái thế như chàng thì thỏa nguyện biết bao. Nhất là hai nàng thiếu nữ. Họ không thể rời mắt khỏi gương mặt của chàng. nhưng khi so nhan sắc của mình với năm vị thiếu phu nhân kia thì họ không còn ảo tưởng nữa.

Ngay hôm đó, Thiên Vũ đích thân chỉ điểm cho đám cao thủ trẻ tuổi, bổ sung những thiếu sót trong sở học của họ. Thấy Quán Hưu gọi chàng bằng đại ca, họ cũng gọi theo. Riêng Long Uyên được giao trọng trách huấn luyện cho hai trăm đệ tử Kiếm Minh môn xạ tiễn. Còn Thiên Thủ Quan Âm truyền lại thủ pháp ném ám khí cho hai thăm đao thủ của Quán Hưu.

Mạng lưới trinh sát liên lạc cũng đã mau chóng thông tin cho Nhị Tuyệt Nhân Ma và Chung Nam sơn chủ đến dự cuộc phó ước với Bá Câu. Họ sẽ đến thắng Bình Định sơn chứ không cần về Cối Kê trước.

Trong năm vị nương tử của Thiên Vũ thì Huệ Chi và Mộ Dung Uyển có võ công cao nhất. Hai người sẽ theo chàng tham chiến, ba nàng kia ở lại Tổng đàn.

Bàn bạc, dặn dò xong kế hoạch, Thiên Vũ đi trước một bước. Chàng sẽ ghé vào Võ Đang và Thiếu Lâm để nhờ họ bảo vệ Tổng đàn. Chàng dự đoán rằng nếu Bá Câu dùng kế điệu hổ ly sơn thì sẽ cho Thiên Trì Tẩu dẫn quân tập kích. Chỉ cần có người cầm chân được lão ma thì chẳng có gì đáng lo nữa.

Tuệ Không đại sư, Phương trượng chùa Thiếu Lâm cử Tuệ Hải đại sư và Thập Bát La Hán xuống trấn giữ Tổng đàn Kiếm Minh. Còn Thanh Vân đạo trưởng cho hai sư đệ là Thanh Từ và Thanh Tâm cùng ba mươi đệ tử đời thứ hai đến Cối Kê.

Mười ngày nữa mới đến hẹn nên Thiên Vũ quyết định ghé Tổng đàng Cái bang để thăm Bát Chỉ Thần Cái Lương Giai. Năm hôm sau, chàng đã vượt sông Hoài vào Lạc Dương. Tổng đàn nằm ở phía bắc thành. Một tên hán tử đã vui vẻ chỉ đường cho khách.

Cái bang quả xứng danh là thiên hạ đệ nhất bang, đệ tử hơn hai mươi vạn, có mặt khắp nơi trên lãnh thổ Trung Hoa.

Gặp Thiên Vũ, Bát Chỉ Thần Cái rất vui mừng. Ông cười ha hả nắm tay chàng lôi vào đại sảnh.

Cái bang đang có cuộc họp thường kỳ nên có đầy đủ các Trưởng Lão:

- Kim Diện Cái Hồng Lô.

- Tam Thủ Cái Bùi Tú.

- Quân Tử Cái Vương Sách.

- Thần Phong Cái Lý Dương.

- Thất Xảo Cái Triệu Châu.

Khi biết chàng chính là người đã cứu Bang chủ thoát khỏi tay Hồng giáo, năm lão già đứng lên vòng tay vái tạ. Mới đầu giờ tỵ nhưng tiệc tẩy trần đã được dọn lên.

Thiên Vũ kể cho họ nghe việc phó ước với Bá Câu.

Bát Chỉ Thần Cái cười bảo:

- Từ đây đến Bình Định sơn chỉ mất hai ngày đường, Vũ nhi cứ ở lại đây vui say với bọn già chúng ta vài hôm rồi đi cũng không muộn. Bá phụ sẽ cùng các Trưởng Lão đến trợ chiến cho ngươi.

Trưa ngày mười chín tháng năm, Thiên Vũ và năm lão hóa tử có mặt ở huyện thành Bình Định sơn. Chỉ cần hỏi thăm bọn khất cái là biết nơi trú chân của đám cao thủ Kiếm Minh.

Cách chân núi bốn dặm là huyện thành. Trong đó có Hoài Nam khách điếm là lớn nhất. Huyện thành Bình Định sơn nằm ở bờ nam sông Hoài nên khách sạn lấy tên này cũng là điều hợp lý. Tin tức về cuộc phó ước giữa Tử Vi môn và Kiếm Minh đã loan truyền khắp võ lâm nên anh hùng tứ xứ đổ về rất đông. Họ đã bỏ mọi công việc tìm cách nhanh nhất có mặt ở đây.

Cũng may mà Kiếm Minh đã nhanh chân bao trọn khách điếm nên mới có chỗ mà nghỉ ngơi. Long Nữ Tiêu Phi Phượng muốn tận mắt thấy Thiên Vũ giết kẻ thù nên cũng đến. Bà ở chung phòng với hai nàng dâu là Lãnh Sương tiên tử và Ngân Xuyên mỹ nhân. Như vậy, Tổng đàn Kiếm Minh chỉ còn lại Hỏa Diện Trường Thủ và Vô Ảnh Quyền Vương Sĩ Ngạn. Cao thủ các nhóm đến giữ nhà dùm có Thiếu Lâm, Võ Đang, Côn Lôn.

Sáng sớm ngày hai mươi tháng năm, Chung Nam sơn chủ cùng Nhị Tuyệt Nhân Ma cũng đến nơi. Giữa giờ thìn, phe Kiếm Minh kéo nhau lên Bình Định sơn.

Hơn ngàn hào kiệt đã lên từ sáng sớm để dành chỗ tốt. Thấy phái đoàn của Kiếm Minh liền hoan hô vang dội. Lần đầu tiên Thiên Vũ xuất hiện công khai trước đồng đạo võ lâm bằng chân diện mục và thân phận họ Thương. Theo sau là Mạnh Khôi cùng tám cao thủ thiếu niên. Đi đầu là kiệu của Long Nữ Tiêu Phi Phượng. Hộ tống bà là sáu vị thúc thúc. Kế đến là Nhị Tuyệt Nhân Ma, Chung Nam sơn chủ rồi mới đến bọn Thiên Vũ và đệ tử Kiếm Minh. Tổng cộng đúng năm mươi người.

Lãnh Sương tiên tử và Ngân Xuyên mỹ nhân đi hai bên Thiên Vũ làm chấn động bao trái tin nam giới. Còn chàng cũng không thiếu những nàng hiệp nữ trầm trồ ngưỡng mộ.

Chào mọi người xong, phe Kiếm Minh đứng đợi. Đúng đầu giờ tỵ, Môn chủ Tử Vi môn là Triệu Bá Câu và Chiêu Hồn chân nhân Dương Hùng lên đến.

Quần hào nhận ra Hồng Trạch bà bà và Kinh Môn Ngũ Quán sau lưng, thầm lo lắng cho Kiếm Minh. Không thấy Thập Bát Cương Thi trong hàng ngũ đối phương khiến Thiên Vũ cau mày suy nghĩ. Long Nữ gặp mặt kẻ giết trượng phu, không dằn được cơn phẫn nộ, chỉ mặt mắng liền:

- Mễ Hồng. Ngươi dù có cháy thành tro ta cũng nhận ra, đừng hòng dùng dung mạo khác mà che mắt thiên hạ. Hôm nay mẹ con ta quyết lấy đầu ngươi tế mộ Thiên Long.

Bá Câu chỉ cười ngạo nghễ mà không thèm biện minh. Thiên Vũ bước ra hỏi:

- Theo ý Môn chủ thì chúng ta sẽ tỷ đấu bằng phương thức nào?

Bá Câu trả lời cụt ngủn:

- Loạn chiến.

Dứt lời, lão vẫy tay ra hiệu cho đệ tử xông lên. Đã có bàn bạc trước nên Đồng Kỳ Xương và Trần Thanh Thư đón đánh Chiêu Hồn chân nhân Dương Hùng. Huệ Chi đấu với Hồng Trạch bà bà. Lụvị thúc thúc và Lãnh Sương tiên tử đối phó Kinh Môn Ngũ Quán còn đám thuộc hạ tiêu diệt bọn môn đồ áo tím.

Thiên Vũ rút kiếm, thần khấn hương hồn phụ thân rồi quát lên như sấm, xuất chiêu Thiên Kiếm Luân Hồi. Kiếm phong cuồn cuộn, kiếm khí vun vút bắn ra như những mũi tên vô hình. Bá Câu kinh hoàng vận toàn lực vung kiếm chống đỡ nhưng đã muộn. Ngực lão trúng liên tiếp bảy kiếm và đường kiếm thứ tám đã chặt bay thủ cấp.

Thiên Vũ mừng rỡ rú lên thánh thót, tung mình về phía Chiêu Hồn chân nhân, lúc này đang áp đảo Đồng Kỳ Xương và Trần Thanh Thư. Biết hắn đã luyện thành Cương Thi ma công, thân thể rắn như sắt nguội nên chàng cất kiếm, rút tiểu đao thủ sẵn.

Nhị Tuyệt Nhân Ma và Chung Nam sơn chủ tấn công mạnh một chiêu rồi nhường họ Dương cho Thiên Vũ. Hai lão lướt về trận địa của Kinh Môn Ngũ Quán, phụ lực với Kiếm Minh Lục Hiệp.

Ngân Xuyên mỹ nhân đã hấp thụ được sáu thành chân truyền của Cô Lâu Ma Quân nên võ công đáng gọi là bậc nhất trong giới quần thoa. Nàng ung dung cười nói chiết chiêu với Hồng Trạch bà bà:

- Đại thư đừng nên giận dữ, mà làm tổn hại đến dung nhan xinh đẹp của mình.

Bà bà căm hận thét lên the thé:

- Con dâm nữ kia dám tiếp tay cho tiểu tặc tử trộm mất Bách Niên Cửu Vĩ Giải của ta. Hôm nay không giết được ngươi thề chẳng làm người.

Ngân Xuyên mỹ nhân vẫn thầm áy náy về quá khứ của mình nên hai chữ dâm nữ làm nàng phẫn nộ. Huệ Chi nghiến răng xuất chiêu Cô Lâu Huyết Ảnh. Lớp lớp lâu ảnh đỏ hồng chụp xuống đầu địch thủ. Hồng Trạch bà bà thấy chiêu thức cực kỳ lăng lệ, vận toàn lực xuất chiêu Lãnh Sương Tuyết Hận chống trả. Nhưng không còn kịp nữa, mũi kiếm của Huệ Chi đã chặt đứt bàn tay hữu. Bà bà thét lên đau đớn rồi tung mình xuống núi. Đó là vì Huệ Chi đã vì Mộ Dung Uyển mà nương tay, nếu không thì chiếc thủ cấp kia đã rời khỏi cổ.

Kinh Môn Ngũ Quán là năm tay đại ma đầu nổi tiếng vùng Hồ Bắc, so với Kiếm Minh Lục Hiệp có phần trội hơn. Nhưng từ lúc Đồng Kỳ Xương và Trần Thanh Thư nhảy vào thì họ bắt đầu lúng túng. Nhị Tuyệt Nhân Ma lừng danh về độc kỹ nên đối thủ của ông lúc nào cũng nơi nớp lo sợ. Đồng Kỳ Xương hiểu ý họ nên cười bảo:

- Ngũ vị cứ an tâm tử đấu, Đồng mỗ chẳng cần phải phóng độc mới tiêu diệt được Kinh Môn Ngũ Quán.

Bên này, đám Mạnh Khôi tả xung hữu đột, chém giết bọn Tử Vi môn không hề nương tay. Bọn thiếu niên lần đầu được trổ tài trước hàng ngàn cặp mắt chiêm ngưỡng nên vô cùng cao hứng, đem hết sở học ra thi thố.

Nhắc lại, Chiêu Hồn chân nhân Dương Hùng thấy Thiên Vũ nhảy vào tấn công mình liền vụt cười nhan hiểm, xuất chiêu Cô Lâu Mang Mang và kèm theo một đạo chưởng kình Cương Thi Hủ Cốt Chưởng. Hắn quên rằng thân chàng không sợ độc và công lực còn hơn cả hắn.

Thiên Vũ dồn chân lực vào tả thủ đánh chiêu Thần Long Kỵ Ba, vỗ liền bảy đạo chưởng kình, khí thế uy mãnh như dời non lấp biển, đẩy đối phương lùi lại ba bước. Họ Dương chưa kịp định thần đã thấy hơi thép lạnh lẽo đưa đến. Chiêu Hồn chân nhân vận toàn lực đánh chiêu Cô Lâu Đảo Hải, kiếm phong ào ạt cuốn bụi bay mù mịt. Hắn tưởng sẽ lợi dụng độ dài của trường kiếm mà áp đảp thanh tiểu đao ngắn ngủn. Nhưng không ngờ đây lại là thần vật hiếm có của nhân gian, chém sắt như chém bùn. Khi vũ khí chạm nhau, Dương Hùng nghe tay mình nhẹ bổng, biết gặp nguy liền tung mình đào tẩu. Nhưng đao ảnh đã lướt đến liếm vào tay hắn. Dù không đứt lìa nhưng lưỡi đao đã chạm xương, máu tuôn xối xả.

Dương Hùng kinh hãi nhận ra Cương Thi ma công không còn chống đỡ nổi thần đao, bèn ném đao, vận khinh công đào thoát.

Thiên Vũ quyết không tha nên bám theo như bóng với hình. Chàng đánh ngay chiêu Kiếm Thủy Trường Lưu định lấy mạng họ Dương. Không ngờ khi tiểu đao sắp xé toang lồng ngực đối thủ thì một luồng kình lực nhu hòa nhưng vô cùng mạnh mẽ đã chặn đứng chàng lại và Dương Hùng được một người nắm cổ áo xách lên cao, thoát khỏi tầm tử vong.

Thiên Vũ giật mình trước công lực vô thường của người ấy, định tâm nhìn thì thấy đó là một lão nhân cao lớn, không râu, tóc bạc rối bù như tổ quạ, mặt diều mũi két nhưng nụ cười lại rất hiền hòa. Chàng chưa kịp phản ứng thì Ngân Xuyên mỹ nhân đã như cánh én bay đến phục xuống hô:

- Thúc công. Sao lão nhân gia lại đến đây?

Lão cười ha hả bảo:

- Ta mà không đến kịp thì có phải là tên cháu rể kia đã tuyệt hậu họ Dương rồi còn gì?

Thiên Vũ bối rối quỳ xuống thưa:

- Tôn tế bái kiến Thúc công.

Lão phất tay đỡ hai người dậy rồi bảo:

- Mười hôm trước, ta nghe tâm máy động, qua quẻ tượng biết được Hùng nhi sắp gặp nạn nên cấp tốc đến Thái Hoàng sơn xem thử. Nào ngờ bọn chúng đã đến đây nên ta lại phải chạy theo.

Lão quay sang Dương Hùng, nghiêm giọng bảo:

- Bây giờ ngươi đã biết Cương Thi ma công không phải là thần công vô địch rồi chứ? Mau theo ta về Ngân Xuyên lấy vợ sinh con, sống cuộc đời bịnh dị. Bá Câu cũng đã đền tội rồi, ngươi còn trông mong gì nữa?

Chiêu Hồn chân nhân tỏ vẻ hối hận:

- Hài nhi biết lỗi, xin theo phụ thân về núi. Nhưng xin nói thực là Bá Câu vẫn chưa chết. Người kia chỉ là thế thân của y thôi. có lẽ giờ này y đang có mặt ở Cối Kê.

Thiên Vũ nghe như sét đánh bênh tai, phi thân đến bên thủ cấp của Bá Câu, cào mạnh lớp da mặt. Quả nhiên là gương mặt của một hán tử trạc tuổi bốn mươi. Chàng căm hận ngửa mặt cười bi thống, nâng cao thủ cấp quát lên:

- Bá Câu giỏi lắm, dám dùng thủ đoạn hèn hạ lừa ta.

Lúc này cuộc chiến đã tàn. Kinh Môn Ngũ Quán còn có hai người, nhờ nhanh chân đào tẩu nên thoát chết. Bọn môn đồ không còn một mống. Phe Kiếm Minh xúm lại bên Thiên Vũ, ngỡ ngàng trước tin bất ngờ này. Quần hùng cũng căm ghét mưu kế hạ lưu của Bá Câu nên chửi rủa hết lời.

Huệ Chi gạt nước mắt nói với trượng phu:

- Tướng công. Thúc công nói sắp đến ngày mãn tang của thân phụ, thiếp không thể vắng mặt. Chuyện an nguy của Tổng đàn xin chàng bình tâm đối phó. Xong việc, thiếp sẽ trở lại ngay.

Thiên Vũ vái chào Cô Lâu Ma Quân rồi lập tức lên đường về Cối Kê. Chàng nóng lòng nên để mẫu thân và quần hào đi sau, còn mình thì giục ngựa chạy ngày đêm, hầu như không nghỉ.

Bốn ngày sau, chàng về đến Tổng đàn Kiếm Minh. Thấy ngọn cờ vàng vẫn còn phất phới trên cao, lòng khấp khởi mừng. Nhưng từ ngoài năm chục trượng đã thấy vết máu khô sẫm cả bãi cỏ. Chàng phóng ngựa thẳng vào bên trong. Bọn kiếm sĩ gác cổng nhận ra chàng nên không nói năng gì.

Thiên Vũ tung mình xuống ngực. Hỏa Diện Trường Thủ mặt mũi xanh xao, chỉ còn một tay bước ra ngậm ngùi nói:

- Bá phụ bất tài không bảo vệ được thê tử của Vũ nhi, thật là đáng hổ thẹn.

Thiên Vũ chết lặng trong lòng nhưng cố trấn tĩnh hỏi:

- Chuyện đã lỡ rồi, xin bá phụ bình tâm thuật lại. Tất cả là do Vũ nhi không hiểu hết thủ đoạn của Bá Câu.

Vào đến khách sảnh, chờ chàng an tọa xong, Lý Long Miên buồn rầu kể:

- Cách đây bốn ngày, Bá Câu thống lãnh các cao thủ hạng nhất của Tử Vi môn như Thiên Trì Tẩu, Hắc Diện Diêm La, Thập Bát Cương Thi cùng bốn trăm môn đồ bất ngờ xuôi dòng Hán Thủy tấn công Tổng đàn.

Khi đi ngang qua trại của Quán Hưu đã bị hai trăm cung thủ của chúng ta tập kích. Long Uyên quả là bậc anh tài, trong nửa tháng đã huấn luyện cho toán đao thủ thành những tay thiện xạ.

Chỉ riêng trận này, Tử Vi môn đã thiệt mạng hơn trăm người. Máu nhuộm đỏ cả dòng sông. Khi bọn chúng đến được mặt sau của Tổng đàn, lại bị một trận mưa ám khí, chết thêm hơn trăm tên nữa.

Nhưng rất tiếc là bên ta không có ai đủ sức cầm cự với Bá Câu và Thập Bát Cương Thi lại không sợ đao kiếm nên chúng tiến rất nhanh. Sự uất hiện của Bá Câu và Thập Bát Cương Thi nằm ngoài dự liệu của chúng ra nên chỉ sau hai canh giờ La Hán trận vỡ tan. Mười tám cao tăng Thiếu Lâm chết mất bốn, số còn lại đều thọ thương trầm trọng. Vương Sĩ Ngạn cũng hy sinh. Võ Đang cũng thiệt mất mười người. Chưởng Môn Côn Lôn cũng bị một kiếm vào bụng, hiện đang còn mê man bất tỉnh. Nói chung là chúng ta không ai còn toàn vẹn. Hai con Thần Nhu cũng bị đánh hộc máu phải bỏ chạy.

Bá Câu rảnh tay xông vào hậu viện bắt sống ba vị thiếu phu nhân và Sơn nhi rồi ra lệnh rút quân. Lão nhắn lại rằng Vũ nhi phải đem tất cả những gì lấy được từ Kim Cung đến Thái Hoàng sơn đổi lấy thê tử trước ngày rằm tháng bảy. Cũng may hôm ấy Lục gia và Lục mẫu sang chơi bên trại của Quán Hưu nên không ngộ nạn. Lão phu không dám cho họ về đây để khỏi thương tâm vì nhớ con cháu.

Thiên Vũ nghe xong, đôi mắt ngời ngời sát khí. Chàng lặng lẽ nói:

- Xin bá phụ đưa tiểu điệt vào trong thăm bệnh tình của quần hào.

Đám bệnh nhân trong hậu sảnh thấy mặt chàng liền lộ vẻ mừng rỡ. Quán Hưu băng bó đầy người, gượng đau bước xuống giường, phục xuống nghẹn ngào nói:

- Tiểu đệ đã tận lực nhưng không bảo vệ được ba vị đại tẩu và Sơn nhi, chỉ mong được chết đi để bồi tội với đại ca.

Chàng xúc động, đỡ hắn dậy, an ủi:

- Ngươi chết đi thì ai sẽ hợp sức...

(thiếu 2 trang) ... họ. Nhưng trợ thủ đắc lực nhất của chúng ta là Thanh Hải thần tăng chắc đã gặp nguy rồi. Nếu không chúng ta đã biết trước âm mưu của Bá Câu. Không có người ở trong giúp đỡ thì khó mà thành công được.

Long Nữ buồn rầu bảo:

- Trong đám chúng ta, ngoài Vũ nhi và Đồng lão ca thì Huệ Chi là người có võ công cao nhất. Rất tiếc là nàng lại về Ninh Hạ mất rồi.

Một ý tưởng lóe lên trong đầu, Thiên Vũ vỗ bàn nói:

- Hay lắm. Đa tạ mẫu thân đã nhắc nhở, Vũ nhi đã có diệu kế.

Chàng quay sang hỏi Nhật Phi Hồ:

- Lăng ca thấy vóc dáng của ta và Cô Lâu Ma Quân có giống nhau không?

Lăng Thu gật đầu:

- Đúng vậy, nhưng còn võ công và phong thái thì sao? Bá Câu là học trò của Ma quân, lẽ nào không nhận ra sai sót?

Thiên Vũ nói một cách tự tin:

- Trong hơn nửa tháng, ta hy vọng sẽ học hết pho Cô Lâu Quỷ Kiếm và tính cách của lão.

Chàng bèn trình bày kế hoạch của mình cho mẫu thân và mọi người nghe.

Lý Long Miên đã cho người đi rước Lục gia và Lục mẫu. Họ thấy Thiên Vũ liền than khóc:

- Vũ nhi mau tìm cách cứu ba nàng dâu và cháu ngoại yêu quý của ta.

Thiên Vũ an ủi và đoan chắc rằng chàng đủ sức đem họ về cũng như ngày nào chàng đã cứu ba người ở Hồng Trạch hồ. Long Nữ cũng nói thêm vào nên hai lão nhân này cũng bình tâm trở lại.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-19)


<