← Hồi 11 | Hồi 13 → |
Đêm ấy mọi người không ngủ, lo dọn dẹp chiến trường và băng bó, trị thương. Đao môn thiệt mất bốn mươi tay đạo và thọ thương hơn trăm. Bù lại, Long Phụng bang chết không dưới bốn trăm người, còn lại đều mang thương tích.
Chiến thắng lẫy lừng này đã đưa uy tín Vô Hối và Đao môn lên tột đỉnh. Hình Thiết Hán được ân thưởng rất hậu.
Vô Hối chọc ghẹo gã:
- Ngươi có muốn ta ban thêm cho vài cô vợ trẻ nữa không?
Gã sợ hãi, liếc Tiểu Nhu, ấp úng:
- Thuộc hạ nào đám nghĩ đến điều ấy. Chỉ mong Môn chủ tìm cách rước gia mẫu về đây để phu thê thuộc hạ phụng dưỡng.
Vô Hối hài lòng, hứa sẽ cho người về Cam Túc hộ tống Hình lão mẫu đến hồ Phiêu Dương.
Đại biểu các bang phái trong võ lâm đến chúc mừng rất đông. Động Đình bang không đến, vì họ đã là vây cánh của Đao môn. Động Đình ngũ hổ khi biết Bang chủ và phu nhân là ái thê của Vô Hối, đã tình nguyện sát nhập, dù danh nghĩa vẫn là một bang hộ độc lập.
Trong buổi đại yến cuối tháng mười, hơn ba mươi thủ lĩnh các phái đồng thanh đề nghị Vô Hối làm Minh chủ võ lâm.
Chàng lạnh lùng từ chối:
- Tại hạ không có ý định ở lại giang hồ đến suốt đời. Sau khi liễu kết ân oán với quần ma, Hối này sẽ thoái xuất võ lâm.
Quần hào rất thất vọng nhưng không dám ép chàng. Hồ Lô Cái thở dài:
- Theo tin tức Cái bang thu lượm được thì Tổng đàn Long Phụng bang đang tiến hành xây dựng lại. Quỷ Kiếm Lôi Xuyên và Vạn Độc Thần Trùng Cưu Hoạch đã đến tham gia. Cục diện võ lâm đã đến hồi mạt vận. Trong lúc sáu vị Chưởng môn bạch đạo vẫn si dại.
Vô Hối cho gọi Miêu Phượng lên. Nàng nghe nói đến Vạn Độc Thần Trùng, lập tức biến sắc thưa:
- Cưu lão là cao thủ đệ nhất trong nghề sai khiến độc vật, chúng ta không có cách nào chống lại được đâu.
Quần hào lo lắng không biết tính sao. Bang chủ Huyết Kỳ bang Luân Đại Vũ hỏi chàng:
- Công Tôn môn chủ là người cơ trí, xin chỉ giáo phương sách.
Vô Hối nghiêm nghị bảo:
- Lực lượng quần ma quá hùng hậu, chư vị nên nhẫn nại, chịu thần phục để bảo toàn nguyên khí. Sau này sẽ phản công.
Hồ Lô Cái thắc mắc:
- Còn Đao môn thì sao?
Chàng điềm nhiên đáp:
- Đao môn sẽ rút vào bí mật. Khi nào đủ sức chống lại Ma Âm và độc vật sẽ tái xuất giang hồ.
Mọi người đồng thanh nói:
- Chúng tôi chờ tin Môn chủ.
Quả nhiên, chỉ trong ba tháng trời ngắn ngủi, Long Phụng bang đã chinh phục được võ lâm. Trước đàn độc vận đông đến hàng phục vạn con và tiếng sáo mê hồn, chẳng ai chống lại được. Thiếu Lâm tự vì thanh danh đã đem toàn lực ra chiến đấu.
Các trưởng lão cũng xuất quan nhưng chỉ cầm cự được hai ngày.
Nhưng khi Quỷ Địch Tú Sĩ kéo quân đến hồ Phiêu Dương thì nơi đây không còn một bóng người của Đao môn. Toàn bộ thuyền bè đã bán cho tuần phủ An Khánh nên Tú Sĩ không dám đụng đến.
Lão càng điên cuồng hơn khi thấy Tổng đàn Cái bang ở Lạc Dương cũng trống trơn.
Dù đám ăn mày vẫn sinh hoạt bình thường trên những đường phố, nhưng Tú Sĩ có tra hỏi cũng chỉ hoài công, không ai biết Hồ Lô Cái và các trưởng lão đi đâu. Bằng như giết họ thì chỉ tổ gây sự chú ý của quan quân.
Chí Tôn cung nhờ sự bảo hộ của tuần phủ sở tại nên bình chân như vại.
Rằm tháng hai, Quỷ Địch Tú Sĩ Mã Hồng lên ngôi Minh chủ. Lão đặt thêm bốn chức Phó minh chủ để Huyết Ảnh Thần Ma, Thiên Cầm Tôn Giả, Quỷ Kiếm Lôi Xuyên rà Vạn Độc Thần Trùng cùng hưởng vinh hoa, phú quý.
Phụng Hoàng Tiên Cơ đã chết nên Long Phụng bang đổi tên thành Thần Long bang cho phù hợp. Tú Sĩ cho bọn bang đồ ráo riết truy tìm tông tích Vô Hối và Đao môn, nhưng cũng chỉ hoài công.
Bọn Ma vương đâu ngờ trong khu rừng Thất Thị lâm bạt ngàn, dưới chân rặng Thái Sơn. Có một làng đông đến nửa vạn người. Hô Lô Cái và các trưởng lão Cái bang cũng ở đây.
Trong căn nhà gỗ lớn giữa làng, bọn Vô Hối đang ngày đêm tìm kế sách tiêu diệt quần ma.
Độc mỹ nhân Lãnh Như Sương đốt lò luyện thuốc. Nàng muốn chế ra chất kỳ độc có thể sát hại đàn độc vật của Thần Trùng. Hình Thiết Hán giờ đây là đường chủ Hỏa đường, lo việc chế tạo hỏa khí.
Vô Hối không hài lòng với cái tên mà Uyển Cơ đã đặt cho hài nhi. Chàng bảo:
- Tiên mẫu gọi ta là Vô Hối để chứng minh rằng bà không bao giờ hối hận trong cuộc nhân duyên ngắn ngủi với tiên phụ. Nay hai người vì giận hờn ta mà đặt tên con là Vô Tâm, làm người mà không có tâm thì sao gọi là người? Ta quyết định đổi thành Hữu Tâm.
Sở Thúy Vi cũng đã lâm bồn, Vô Hối đặt cho hài tử cái tên Công Tôn Long để tưởng nhớ đến tổ phụ Thiên Long Đao.
Khu rừng Thất Thị lâm được yên ổn mấy chục năm nay là nhờ con cháu ba giòng họ thay đổi danh tính, thi cử rồi làm quan khắp phủ Sơn Đông. Về danh nghĩa, họ đều mang họ Lỗ, trong sổ đinh của địa phương cũng như khi ra làm quan. Sơn Đông là đất Lỗ ngày xưa nên những người mang họ này rất đông.
Đầu tháng sáu, nhân dịp Tri huyện Khúc Phụ là Lỗ Dương được thăng chức về làm tuần phủ Hà Nam thay cho người cũ vừa qua đời. Vô Hối quyết định bắt đầu chiến dịch phản kích.
Lỗ Dương chính là Bách Lý Tần, biểu đệ của Nho Đao Bách Lý Bằng. Gã cũng là đệ tử Đao môn, nhưng nhờ văn tài võ lược nên được cử đi thi. Gã dễ dàng đậu tiến sĩ và chỉ sau bốn nãm làm huyện lệnh Khúc Phụ đã thăng chức tuần phủ.
Trong đoàn người hộ tống tân tuần phủ Lỗ Dương đến Trịnh Châu có mười một người, không hưởng lương triều đình. Đó là Thiên tôn, Vô Hối, Tam Thủ Miêu, Bạch Tú Hồng, Lãnh Tâm Đao, Bích Vân, Hồ Lô Cái và bốn vị trưởng lão.
Thiên tôn đóng vai Lỗ công, thân phụ quan tuần phủ. Hồ Lô Cái giả làm thúc phụ. Những người khác cải trang làm gia nhân và vệ sĩ. Riêng Vô Hối trở thành Lỗ Tuấn, trưởng tử của Lỗ Dương.
Tân tuần phủ mở tiệc mừng nhiệm sở mới, mời các quan lại trong phủ và đương nhiên có cả Minh chủ võ lâm, cùng hai Phó minh chủ. Tú Sĩ muốn mua chuộc quan đầu phủ nên hoan hỉ đem hậu lễ đến bái kiến.
Rượu được vài tuần, Lỗ tuần phủ sang sảng nói:
- Từ ngày năm vị tiền bối ra tay an định giang hồ, thiên hạ được thanh bình, bách tính Hà Nam không còn bị đe dọa bởi bọn cường sơn, thảo khấu. Bổn chức rất ngưỡng mộ công lực ấy. Khuyển tử là Lỗ Tuấn cũng có lòng chuộng võ, bổn phủ muốn y được theo chư vị học nghệ để sau này thi võ trạng nguyên. Mong Minh chủ giúp đỡ cho.
Tú Sĩ thầm nghĩ rằng nếu mình là sư phụ của Lỗ công tử thì hay biết mấy. Lão cười khà khà bảo:
- Thảo dân cũng chưa có truyền nhân đắc ý. Nếu lệnh lang có căn cơ tốt, lão phu xin nhận lời.
Lỗ Tuấn được gọi ra. Dù chiếc mũi hơi cong như mũi két nhưng dung mạo anh tuấn, miệng luôn nở nụ cười hòa nhã, tươi tắn. Chàng cung kính chào Tú Sĩ và hai đại ma đầu. Tú Sĩ nắn bóp gân cốt, nhận ra Lỗ công tử thiên bẩm thượng thừa. Lão mừng rỡ tán dương:
- Tuyệt diệu thật, không ngờ công tử đây lại có căn cơ hiếm có như vậy. Lão phu bằng lòng nhận y làm đệ tử.
Lỗ Tuấn lộ vẻ vui mừng, vái ba vái nói:
- Đồ nhi Lỗ Tuấn bái kiến ân sư!
Theo quy củ giang hồ thì như vậy là chưa đủ để bái sư. Nhưng chàng là ái tử của tuần phủ, Tú Sĩ không tiện nhắc nhở, lão bỏ qua, vuốt râu đắc ý:
- Không phải là ta ngoa ngôn, nhưng chỉ trong năm năm, Tuấn nhi sẽ là đệ nhất nhân trong giới thiếu niên hiệp khách.
Huyết Ảnh Thần Ma, từ ngày Phụng Hoàng Tiên Cơ thảm tử, vẫn chưa tìm được truyền nhân. Lão sợ tuyệt học của mình thất truyền nên sinh lòng đố kỵ với Tú Sĩ.
Thần ma cười nhạt:
- Mã lão huynh nói phải giữ lời. Nếu năm năm sau công tử đấu không thắng được tiểu tử Vô Hối thì sao?
Tú Sĩ sợ mất mặt với quan tuần phủ nên trịnh trọng đáp:
- Cảm ơn lão đệ đã nhắc nhở. Mã mỗ đâu phải kẻ huyênh hoang? Chẳng lẽ viên nội đan của giao long không có chỗ dùng hay sao?
Thiên Cầm Tôn Giả Ninh Tường giật mình:
- Thì ra lão huynh chưa uống viên nội đan ấy sao?
Tú Sĩ đắc ý nói:
- Đúng vậy! Lão phu định để đến ngày tròn bách tuế mới sử dụng đến. Nhưng hôm trước tình cờ đọc một cuốn cổ thư, biết rằng người trên lục thập tuế không nên dùng. Vì vậy, lão phu quyết định tặng cho truyền nhân của mình là Lỗ công tử đây.
Huyết Ảnh Thần Ma chịu thua, lão gật gù:
- Nếu thế thì được, với một hoa giáp công lực và tuyệt kỹ của Mã lão huynh, Tuấn nhi thừa sức thắng Công Tôn tiểu tử.
Ngay chiều hôm ấy, Lỗ Tuấn thu xếp hành lý theo Tú Sĩ về Tổng đàn võ lâm ở Tung Dương. Bọn bang chúng Thần Long bang đều gọi chàng bằng Tiểu bang chủ.
Hôm sau, Quỷ Địch Tú Sĩ bắt đầu truyền dạy võ công cho chàng. Lão dò hỏi:
- Chẳng hay trước đây Tuấn nhi học võ công của ai?
Lỗ công tử cung kính đáp:
- Bẩm sư phụ. Đồ nhi được các bộ đầu trong phủ Sơn Đông dạy cho mấy pho quyền cước và phép đánh kiếm.
Chàng bèn biểu diễn cho lão xem. Pho Mai Hoa quyền và Tam Tài kiếm pháp chỉ khiến lão ma bật cười:
- Thế mà cũng gọi là võ công sao? Sư phụ sẽ dạy ngươi những tuyệt kỹ xứng đáng gọi là vô địch.
Tú Sĩ đem pho tâm pháp Địch Nhiếp hồn ra giảng giải cho Lỗ Tuấn. Bước đầu chàng còn lúng túng nhưng càng lúc càng tiến bộ rất nhanh. Huyết Ảnh Thần Ma và Thiên Cầm Tôn Giả đánh cờ riết cũng buồn, thường ra hoa viên xem chàng luyện võ.
Một hôm, Tú Sĩ có việc phải đi xa, Lỗ Tuấn bèn rủ rê hai lão bất tử:
- Nhị vị sư thúc. Tiểu điệt đã lâu không được vui chơi. Hay là chúng ta vào mấy kỹ viện trong thành giải khuây một lát?
Hai lão đang buồn vì thiếu Phụng Hoàng Tiên Cơ nên rất hoan hỉ trước đề nghị này. Nhưng từ ngày Tú Sĩ làm Minh chủ võ lâm, lão lại cố đóng vai một người đáng kính, bèn cấm người trong đổng đàn võ lâm lui tới thanh lâu, đổ trường.
Thần ma bực bội nói:
- Ngươi đi thì không sao, nhưng bọn ta già thế này vào chỗ ấy thật khó coi. Nếu Minh chủ biết được thì rầy rà lắm.
Lỗ Tuấn tươi cười:
- Nhị vị sư thúc chớ lo. Năm xưa, huyện Khúc Phụ có một vị bộ đầu rất giỏi thuật hóa trang. Y đã tặng cho tiểu điệt hai chiếc mặt nạ. Nhị vị mang vào thì ai mà biết được.
Chàng chạy vào trong phòng lấy mặt nạ mang ra cho hai lão. Họ nhờ nội công thâm hậu nên râu tóc chỉ mới lấm tấm bạc, đeo mặt nạ vào trông như tuổi ngũ tuần.
Kỹ viện Phong Vân Lâu là nơi nổi tiếng nhất Tung Dương. Lỗ Tuấn tỏ ra là một chàng công tử lão luyện phấn son, từng lăn lóc trong lầu xanh. Chàng chọn cho hai lão những kỹ nữ tốt nhất, dặn dò họ phải hết lòng phục vụ.
Sau vài lần tận hưởng thú yêu hoa, hai lão Ma vương sinh lòng thương mến Lỗ công tử. Họ âm thầm đem tuyệt học của mình dạy cho chàng. Hai tháng sau, Lỗ Tuấn luyện xong pho tiên pháp của Tú Sĩ và cũng hoàn thành công phu Huyết Ảnh Thần Ma và Thiên Cầm thân pháp. Dù bề ngoài, chàng giả như chỉ biết lơ mơ.
Càng gần gũi Thần Ma và Tôn giả, bất giác chàng có cảm tình. Hai lão vì say mê võ học nên sống một cuộc đời cô độc, thiếu hẳn lạc thú nhân sinh, từ đó sinh ra độc ác.
Có lần, chàng dò hỏi:
- Nhị vị sư thúc tính tình thẳng thắn, không đa mưu và nhiều tham vọng như gia sư, sao không tìm một nơi hưởng lạc thú mà dấn thân vào chốn giang hồ làm gì?
Thiên Cầm Tôn Giả cười buồn:
- Lòng chuộng võ và hư danh đã làm hại bọn ta. Nay sắp xuống lỗ mới thấy mình ngu dại. Thà theo Tú Sĩ quậy phá cho vui, chứ chẳng lẽ chịu chết một mình trong cảnh tịch mịch?
Chàng an ủi họ:
- Tiểu điệt hứa sẽ lo lắng chu toàn cho nhị vị sư thúc.
Hai lão già rất cảm kích, dốc túi truyền nghề.
Đến tháng tư, Lỗ Tuấn đã thuộc làu nhạc phổ của bản Mê Tâm quỷ khúc. Tú sĩ vui mừng bảo:
- Không ngờ Tuấn nhi lại thông thạo âm luật như vậy. Xem ra không cần đến năm năm, ngươi đã hơn tiểu tử Vô Hối rồi. Trước giờ ta không dạy nội công cho ngươi là vì muốn dung hóa viên nội đan thành sáu mươi năm công lực thì phải có môn Vô Tướng Bát Nhã thần công của Thiếu Lâm tự. Nay ta sẽ cho ngươi uống nội đan rồi cầm lệnh bài Minh chủ đến Thiếu Lâm học nghệ. Nếu họ không chịu tuân lời, cứ cho thuộc hạ báo về, ta sẽ đến nơi làm cỏ bọn trọc.
Quỷ Kiếm Lôi Xuyên và Vạn Độc Thần Trùng dù cũng là Phó minh chủ nhưng không chịu sự sai khiến của Tú Sĩ. Họ về trấn giữ Tổng đàn Thần Long bang ở Lũng Hà.
Chính vì vậy, Tú Sĩ đã giao cho hai lão Ma vương trách nhiệm đưa Lỗ Tuấn đến Thiếu Lâm tự.
Sáng hôm sau, Lỗ Tuấn uống viên nội đan đỏ như máu, to bằng hạt nhãn, rồi lên đường đến núi Thiếu Thất. Theo sau chàng là Huyết Ảnh Thần Ma, Thiên Cầm Tôn Giả và năm mươi kiếm sĩ Tổng đàn võ lâm.
Liễu Không đại sư đã được Tú Sĩ hóa giải mê pháp. Ông cùng các cao tăng ra nghênh tiếp. Gương mặt của họ buồn bã và khắc khổ. Chưa bao giờ võ phái này phải chịu một nỗi nhục lớn lao như vậy. Họ vì sinh mạng của gần ngàn tăng lữ mà chịu sự khống chế của Thần Long bang.
Liễu Không đại sư đọc xong thư của Tú Sĩ, lạnh lùng nói:
- A di đà phật. Bổn tự không dám trái lệnh của Minh chủ. Nhưng pho thần công này rất khó luyện, đã có bốn người bị tẩu hỏa nhập ma. Vì vậy, lão nạp không dám bảo đảm rằng thiếu Bang chủ sẽ luyện thành.
Lỗ Tuấn cao ngạo đáp:
- Thành hay bại là do vãn bối, Phương trượng bất tất phải quan tâm. Chỉ cần đưa bí kíp và dọn một phòng thanh tịnh là đủ.
Chàng bảo hai lão Ma vương và bọn kiếm sĩ xuống núi, rồi theo Liễu Không đại sư vào hậu tự. Liễu Sinh đại sư, Thủ tòa Tàng Kinh các, đem chân kinh đến.
Chàng lật ra xem thử, thấy khẩu quyết trúc trắc khó hiểu, quay sang hỏi Liễu Không:
- Phương trượng là bậc chân tu, ắt không nói dối. Tại hạ xin hỏi trong các trưởng lão, ai là người luyện thành tuyệt học này?
Liễu Không biến sắc:
- Thí chủ còn trẻ mà tâm cơ sắc bén. Lão nạp xin nói thực là chỉ có mình nhị trưởng lão tinh thông công phu này. Nhưng trong thư, Minh chủ chỉ yêu cầu đưa bí kíp chứ không bắt buộc phải giảng giải. Thí chủ phải tự mình tham luyện.
Chàng tủm tỉm cười bảo:
- Đại sư có biết vì sao tại hạ phải học cho được môn nội công này không? Đó là vì muốn biến viên nội đan của giao long thành một hoa giáp tu vi.
Liễu Không hờ hững đáp:
- Chyện đó không liên quan đến bổn tự.
Lỗ Tuấn hỏi lại:
- Nếu đại sư không chịu giúp thì lấy ai tiêu diệt Quỷ Địch Tú Sĩ.
Liễu Không giật mình, ngơ ngác và vui mừng khôn xiết khi thấy Vô Hối trước mặt mình. Lão run rẩy nói:
- Phật tổ từ bi. Cuối cùng thì thí chủ đã trở lại.
Hai người uống trà, đàm đạo rất lâu. Dùng cơm trưa xong, Vô Hối bắt đầu luyện nội công tâm pháp Bát Nhã. Chàng nhờ sự giảng giải tận tình của nhị trưởng lão Tuệ Như thần tăng nên chỉ trong bảy ngày đã nắm trọn vẹn tinh túy đoạn khẩu quyết dạy cách dung nạp nội đan. Nhưng chàng phải khổ luyện năm năm mới làm tan được nội đan.
Vô Hối khôi phục dung mạo Lỗ Tuấn, trở lại Tổng đàn võ lâm. Quỷ Địch Tú Sĩ hết lời khen ngợi, bắt chàng rèn luyện không ngơi nghỉ. Lão cười bảo:
- Sư phụ đã biết việc hai vị sư thúc lén dạy võ cho ngươi. Do đó, về chưởng pháp và khinh công chẳng cần đến ta nữa. Giờ chỉ còn pho Phất Huyệt tam thập lục thủ để ngươi học hỏi. Tuyệt kỹ này do ta sáng tạo ra và chưa hề dạy ai.
Tú Sĩ quả không hổ danh là kỳ nhân, pho Phất Huyệt thủ pháp này cực kỳ lợi hại và ảo diệu. Trong thâm tâm chàng thầm thán phục Tú Sĩ.
Đầu tháng chạp, chàng xin phép trở về Trịnh Châu ăn tết. Mọi người mừng rỡ đón chào, hỏi han. Chàng kể cho họ nghe việc luyện công, học võ.
Hồ Lô Cái cười khà khà:
- Chỉ vài năm nữa, Môn chủ đã có trăm năm công lực, trở thành thiên hạ đệ nhất nhân. Ba lão ma đã dốc túi truyền nghề, còn đánh đấm được gì nữa.
Tối đến Bích Vân giận hờn bảo:
- Ba vị thư thư đã giao cho thiếp trách nhiệm giám sát tướng công. Vậy mà chàng lại lui tới thanh lâu. Họ mà biết thì thiếp còn mặt mũi nào?
Vô Hối vỗ về ái thê:
- Nương tử lượng thứ cho. Ta vì công việc nên mới phải vào chốn nhơ nhớp ấy. Dù tay ôm bọn kỹ nữ mà lòng nhớ các nàng vô cùng. Họ làm sao sánh được với bốn nàng?
Chàng háo hức đưa Bích Vân vào cuộc. Đêm đông chừng như ngắn ngủi. Tuyết ngoài trời rơi dày đặc nhưng không làm nguội được hai tấm thân nóng bỏng. Bích Vân cảm nhận đến tận cùng hoan Lạc.
Trong cơn mê đắm nàng sa lệ, biết ơn những gì Vô Hối đã đem đến. Chàng là người đàn ông duy nhất trong đời nàng và cũng là người cuối cùng, không còn ai có thể đem lại những khoái cảm tuyệt vời như trượng phu của nàng.
Vô Hối hoan hỉ đi vào cõi niềm lồng lộng của ái ân. Bao nhiêu cay đắng của cuộc đời dường như tan biến, khi chàng úp mặt vào ngực ái thê. Bính Vân vốn là người đàn bà đẹp nhất thế gian, da thịt nàng mịn màng, phảng phất mùi hương nồng thắm.
Tuổi thanh xuân kỳ diệu đã dâng hiến những trái ngọt của cây đời. Chàng hụp lặn trong bể tình, nghe hồn thăng hoa vào chốn vĩnh hằng.
Ánh bạch lạp chập chờn làm tăng vẻ đẹp mĩ miều của giai nhân. Bích Vân là vưu vật số một. Núi đồi kia, thung lũng nọ đều làm say lòng quân tử. Tiếng rên rỉ của nàng như lời ca ngợi, tôn vinh tình dục.
Vô Hối nghĩ đến cảnh tịch mịch của những người là đại kỳ nhân, chàng không khỏi tiếc thầm cho họ. Thực chất của đời sống là gì, nếu không phải là sống theo những cảm giác tự nhiên mà tạo hóa đã phú cho. Vô Hối không tin vào đạo phật cũng là vì lẽ đó. Chàng kính trọng các cao tăng nhưng vẫn cười thầm trong bụng. Sống tận cùng, chẳng khác đi vào cõi chết chính là phương châm của chàng.
Nho học đời Tống đã chú trọng quá nhiều đến tiểu tiết, từ chương, nghi lễ nhưng chàng là đệ tử của thiên hạ đệ nhất tà. Chính Thiên tôn đã chỉ cho chàng thấy rõ những sáo rỗng của nền đạo lý đương đại.
*****
Mùa xuân đến êm đềm như mọi năm. Tiếng pháo tết không làm giảm đi cái lạnh của đông phong.
Giữa tháng giêng, mạng lưới trinh sát của Cái bang đã hoạt động trở lại. Tin đầu tiên mà họ báo về là việc của Quỷ Kiếm Lôi Xuyên và Vạn Độc Thần Trùng đã khống chế hơn ngàn thuộc hạ của Thần Long bang, tự xưng Bang chủ, ra mặt chống lại Quỷ Địch Tú Si. Tổng đàn võ lâm chỉ có hơn ba trăm kiếm thủ, so ra, chênh lệch khá lớn.
Mã Hồng giận điên người, quyết ra tay trừng trị bọn phản trắc.
Sau mấy tháng rèn luyện võ công, bản lãnh Vô Hối đã tăng tiến. Nhưng chàng lại không muốn dùng những gì nhận được từ Tú Sĩ để giết Tú Sĩ. Xét ra lão cũng chưa hề nhúng tay vào máu. Chàng muốn cảm hóa ba lão Ma vương, đưa họ trở về với cảnh đời hoan lạc.
Vô Hối nhanh chóng trở lại Tung Dương với phân phận Lỗ Tuấn. Quỷ Địch Tú Sĩ buồn rầu nói:
- Tuấn nhi về đây làm gì? Cuộc chiến sắp tới muôn vàn hung hiểm. Ngươi có tham dự cũng chỉ uống mạng mà thôi. Độc vật của họ Lưu đến ta còn phải e dè. Tuấn nhi trở về Trịnh Châu đi. Hơn nữa, giờ đây ba ta lực bạc thế cô, đâu mong gì thủ thắng?
Vô Hối không ngờ lão ma lại lo lắng cho an nguy của chàng như vậy. Chàng cảm động tủm tỉm hỏi:
- Sao sư phụ không điều động các phái tham gia tiễu trừ Quỷ Kiếm?
Tú Sĩ thở dài đáp:
- Ta vì chút hư danh bá chủ võ lâm nên liên kết với Quỷ Kiếm và Vạn Độc Thần Trùng. Nay hai lão đã trở mặt, còn uy thế đâu mà điều động võ lâm?
Lỗ Tuấn nghiêm nghị bảo:
- Xét về bản lãnh, sư phụ xứng đáng làm Minh chủ võ lâm. Nhưng do người dùng thủ đoạn bá đạo nên các phái không phục. Giờ đây nếu sư phụ từ bỏ mộng thống trị giang hồ. Đồ nhi tin rằng các phái trong thiên hạ sẽ đồng lòng hội quân tiêu diệt Thần Long bang.
Quỷ Địch Tứ Sĩ nói với giọng chán nản:
- Còn ai tin vào ta nữa mà thề với thốt.
Lỗ Tuấn trấn an lão:
- Chỉ cần sư phụ thật tâm hướng thiện, mọi việc còn lại đồ nhi xin cáng đáng.
Tú sĩ tưởng chàng ỷ thế con Tuần phủ nên khoác lác. Nhưng đến bước đường cùng, lão đành nghe lời chàng, gửi võ lâm thiếp đến các nơi. Không ngờ, đúng ngày đầu tháng hai, mấy chục môn phái, bang hội đều có mặt đông đủ.
Lỗ Tuấn khích lệ Tú sĩ:
- Sư phụ cứ bước ra tuyên bố rằng sẽ trở thành một Minh chủ hết lòng vì chính nghĩa, không áp chế võ lâm nữa. Sau đó đến lượt đồ nhi.
Quỷ Địch Tú Sĩ ngập ngừng ra cửa Tổng đàn nói với quần hào:
- Lão phu trong lúc hồ đồ, nảy sinh tham vọng đứng đầu võ lâm. Nay đã tỉnh cơn mê, nguyện trả lại tự do cho các phái, một lòng vì sự thanh bình của giang hồ.
Liễu Thông đạt sư dịu giọng:
- A di đà phật. Nếu quả thật là Mã thí chủ thực lòng theo chính nghĩa, võ lâm sẽ phò tá thí chủ tiêu diệt bọn tà ma.
Lỗ công tử vòng tay cao giọng:
- Mã minh chủ đã thực tâm hướng thiện. Xin chư vị đừng nghi ngại. Tại hạ xin bảo chứng cho Quỷ Địch Tú Sĩ.
Chưởng môn các phái bạch đạo đã được Cái bang thông tri nên biết chàng là ai.
Họ đồng thanh nói:
- Bọn tạ xin nghe lời công tử.
Lỗ Tuấn cười bảo:
- Võ lâm đã đồng lòng thì trước sau cũng tiêu diệt được Thần Long bang. Nhưng để bảo toàn xương máu, mong chư vị về Tung Sơn chờ đợi vài ngày. Khi nào có cách khắc chế đàn độc vật, chúng ta sẽ tiến công.
Hơn ngàn hào kiệt răm rắp tuân lời khiến ba lão Ma vương tròn mắt kinh ngạc.
Quỷ Địch Tú Sĩ cao hứng nói:
- Tuấn nhi chỉ nói vài lời mà xoay chuyển được cục diện võ lâm, sư phụ vô cùng bái phục.
Lỗ Tuấn cười mát:
- Đồ nhi nói đúng đạo nghĩa giang hồ, lẽ nào họ lại không nghe.
Thiên Cầm Tôn Giả hỏi chàng:
- Lúc nãy Tuấn nhi có nói đến loại thuốc khắc chế độc vật. Lẽ nào ngươi lại tiên liệu trước rằng Vạn Độc Thần Trùng sẽ làm phản hay sao?
Chàng đáp với vẻ bí ẩn:
- Tiểu điệt có tài vị bốc tiên tri mà.
Ba ngày sau, một hán tử mặc y phục quân triều đình đem đến một gói vải lớn. Gã thì thầm vào tai Lỗ Tuấn rồi đi ngay. Chàng thở dài nói:
- Sư phụ. Loại độc phấn này chỉ có tác dụng với các loại độc vật nhỏ bé như cổ trùng, độc phong, còn các con vật lớn như rắn rít thì vô hại.
Tú Sĩ mừng rỡ:
- Được như vậy thì cũng là quá tốt rồi. Rắn rít, bò cạp đâu đáng sợ bằng những loại nhỏ bé. Nhưng cách dùng thế nào?
Lỗ Tuấn hỏi Thiên Cầm Tôn Giả:
- Ninh sư thúc. Nghe nói trước đây chư vị có năm con phượng hoàng to lớn, có thể chở được người. Bây giờ chúng ở đâu?
Tôn giả đáp:
- Vạn vật đều có sinh khắc, lũ phượng hoàng gặp bầy Thần điêu của ta, sợ hãi chạy mất tích rồi.
Lỗ Tuấn thất vọng:
- Vậy biết làm cách nào để rải độc phấn xuống bầy độc vật hàng chục vạn con đây.
Tôn giả cười khì:
- Ta còn một cặp thần điêu chính nòi sa mạc, giũ cánh rộng hơn trượng, dư sức chở một người.
Lỗ Tuấn mừng rỡ:
- Thế thì sư thúc hãy giữ gói bột này. Lúc lâm chiến trèo lên lưng thần ưng rải xuống. Chất độc không có hại cho người, chẳng cần kiêng kỵ.
Thiên Cầm Tôn Giả buồn rầu nói:
- Tiếc là đàn linh điểu mỏ sắt của ta còn rất ít, sau trận Hoàng Sa Than và trận tấn công Tổng đàn Đao môn. Nếu không đâu ngán gì lũ độc vật.
Huyết ảnh Thần Ma lẩm bẩm:
- Đáng tiếc hơn cả là tiểu tử Vô Hối bỗng nhiên biến mất tăm. Với hỏa đạn của gã, rắn rết phải chạy dài.
Lỗ Tuấn cười khẩy:
- Tam vị thù ghét Vô Hối đến tận xương, bởi vậy hắn đâu dám xuất đầu lộ diện.
Tú Sĩ ngượng ngùng bảo:
- Từ ngày phế bỏ mộng xưng bá đồ vương, ta thức ngộ rằng Vô Hối chẳng có lỗi gì.
Hắn chỉ làm những điều hắn cần làm thôi. Xét ra, bọn ta cũng ép người thái quá.
Thiên Cầm Tôn Giả tư lự:
- Tiểu tử Vô Hối quả là đóa kỳ hoa trăm năm có một. Tuổi mới đôi mươi mà không hề chịu kém bọn già chúng ta dù chỉ một chiêu. Thật đáng khâm phục.
Đầu tháng hai, Quỷ Địch Tú Sĩ cùng quần hào vượt sông Hoài tiến đánh Lũng Hà.
Quân số của ông lên đến hơn ngàn. Đoàn người tiến vào Tổng đàn Thần Long bang quá dễ dàng, điều này khiến Lỗ Tuấn lo ngại. Chàng cùng Thiên Cầm Tôn Giả trèo lên lưng Thần Ưng, bay trên cao quan sát và sẵn sàng rải độc phấn.
Quả nhiên, khi bọn Tú Sĩ vào đến chân ngọn đồi Lũng Khâu thì từ trong đại sảnh và khu rừng chung quanh, bò ra hàng vạn độc xà, bò cạp. Bầy huyết phong như đám mây lơ lửng, sẵn sàng sà xuống. Thiên Cầm Tôn Giả cùng Lỗ Tuấn rải chất bột trắng vào đàn ong độc, chúng rơi rụng như mưa.
Quỷ Địch Tú Sĩ thổi sáo mê hoặc bọn độc xà để mọi người tiến vào. Chân họ đều quấn xà cạp bằng da cao đến gối, đạp trên thân rắn độc mà đi. Nhưng khi bọn Tú Sĩ vượt đại môn vào đến sân Tổng đàn thì thảm họa ập đến.
Một bầy rít có cánh hàng vạn con từ trong cửa sảnh ào ra. Chỉ riêng làn sương độc từ miệng chúng phun ra đã làm ngất mấy trăm người. Độc phấn do Lỗ Tuấn và Tôn giả rải xuống hoàn toàn vô dụng.
Quần hào kinh hãi múa tít vũ khí hộ thân. Đàn Phi Thiên Ngô Công này Vạn Độc Thần Trùng chưa đem ra sử dụng lần nào nên Tú Sĩ không hề biết. Lãc kinh hãi quát vang:
- Rút lui!
Nhưng môn đồ Thần Long bang từ những đường hầm kín đáo chui lên vây chặt.
Chúng được sự hỗ trợ của đàn rít bay nên hoàn toàn chiếm thượng phong. Huyết Ảnh Thần Ma và Quỷ Địch Tú Sĩ gầm lên mở đường máu, cố đưa số còn lại thoát thân.
Dtiờng như có người điều khiển, hàng ngàn con ngô công vây nhặt lấy quần hào.
Lỗ Tuấn nóng ruột, thúc thần ưng hạ cánh. Nhưng dường như chúng rất sợ hãi đàn rít bay nên không nghe lệnh. Thiên Cầm Tôn Giả thất vọng bảo:
- Cặp thần ưng này không sợ rắn hay hổ báo nhưng lại rất kiêng kỵ loài phi thiên ngô công này. Đừng ép chúng uổng công.
Lỗ Tuấn thở dàõi quát vọng xuống:
- Non xanh nước biết còn dài, sư phụ và sư thúc mau thoát đi.
Quỷ Đích Tú Sĩ đau đớn nói lớn:
- Lão phu đã đưa mọi người vào tử địa, còn mặt mũi nào mà đào vong nửa.
Dứt lời, lão như con mãnh hổ điên cuồng xông vào bọn đối phương. Lão đi đến đâu, máu xương rơi vãi đến đấy. Huyết Ảnh Thần Ma cũng không chịu kém, lão múa tít song chưởng đỏ như máu, đánh bay những tên xấu số.
Nhưng Quỷ Kiếm Lôi Xuyên và Vạn Độc Thần Trùng đã xuất hiện. Hai lão ma chặn đứng đường triệt thoái của quần hào. Thần Trùng Cưu Hoạch tuổi chỉ mới lục tuần nhưng không ngờ bản lãnh lại chẳng kém gì Tú Sĩ. Trên người lão là một tấm trường bào phủ kín từ cổ đến chân. Tấm áo quái dị xấu xí này có màu xám xịt, không hiểu làm bằng loại da gì mà cực kỳ bền chắc, trúng liền mấy chiêu của Tú Sĩ mà chẳng hề hấn gì.
Vũ khí của lão là một con rắn da vàng óng, dài bốn thước. Thần Trùng sử dụng nó như một cây nhuyễn tiên sống động. Đầu độc xà sẵn sàng mổ vào người đối phương bất cứ lúc nào. Tú Sĩ dồn chân khí vào Thiết Tiêu cố đập nát kim xà nhưng chỉ hoài công.
Ông chỉ làm nó giận dữ, phun ra luồng sương độc. Tú Sĩ vung tả thủ vỗ một đạo chưởng phong hùng hậu. Thần Trùng thẳng thắng đỡ chiêu, hai người cùng lùi lại ba bước. Tú Sĩ kinh hãi, không nhờ đối thủ lại có công lực cao hơn tuổi tác.
Thần Trùng ngạo nghễ nói:
- Lão phu gặp kỳ duyên, ăn được một con Ngũ Tác Thiềm Thừ nên công lực đâu thua kém gì lão quỷ ngươi? Đừng hòng thoát thân vô ích. Nếu muốn cứu mạng hơn ngàn người của lão thì hãy quy hàng. Ta sẽ giải độc Ngô công rồi thả họ về. Còn hai lão, ta hứa chỉ giam cầm chứ không giết hại.
Tú Sĩ thấy chỉ còn hơn hai trăm người đứng vững, lão đau lòng bảo:
- Được, ta chịu bó tay. Mau thu độc vật về và chữa trị cho họ.
Thần Trùng huýt sáo ra hiệu, đàn rắn rít tự động trở lại chuồng trong đại sảnh.
Quỷ Kiếm sai thuộc hạ đem ra mấy thùng nước lớn, nhận thuốc từ tay Thần Trùng bỏ vào rồi cho những người bị mê man uống. Lát sau, họ hồi tỉnh, ngơ ngác nhìn Tú Sĩ.
Ông nghiến răng bảo:
- Lão phu đã chịu làm tù binh của Thần Trùng để đổi lấy sinh mạng chư vị. Hãy mau rời khỏi đây ngay.
Quần hào biết lão hy sinh vì mình, bất giác sinh nghi lòng ngưỡng mộ, vòng tay vái tạ rồi rút lui. Quỷ kiếm vung tay điểm huyệt Tú Sĩ. Huyết Ảnh Thần Ma bỗng phi thân thoát đi như cơn gió. Lão nói vọng lại:
- Mã lão huynh nhận bại chứ ta thì không. Xin hẹn ngày tái ngộ.
Quỷ Kiếm và Thần Trùng tức giận đến điên người nhưng biết không thể nào đuổi kịp, đành dậm chân tức tối. Qủa thật là Thần Ma chẳng hề hứa hẹn gì cả. Vì vậy lão có thể ra đi an toàn mà không tổn hại thanh danh.
Thiên Cầm Tôn Giả và Lỗ Tuấn rời Lũng Khâu, bay theo thần ma. Khi đã xa hiểm địa, hai người lao xuống chặn đầu Huyết Ảnh. Lão giận dữ trách mắng Tôn Ciả:
- Sao ngươi không xuống phụ tay phá vây mà cứ ở mãi trên lưng chim vậy?
Tôn giả buồn rầu biện bạch:
- Thần điêu kỵ bầy ngô công nên chẳng nghe lệnh nữa, ta và Tuấn nhi muốn xuống mà không được.
Lỗ Tuấn thầm hối hận trong lòng. Nếu có vài trăm trái hỏa đạn trong tay thì Tú Sĩ đâu đến nỗi phải chịu trói để giải vây quần hào. Thứ nhất là vì hỏa đạn bằng gang rất nặng nề, thần ưng không chở nổâi. Thứ hai, do bọn chàng không ngờ đến sự xuất hiện của đàn Phi Thiên Ngô Công.
Chàng hỏi hai lão Ma vương:
- Trước tình hình này, nhị vị sư thúc tính sao?
Huyết Ảnh Thần Ma suy nghĩ một lúc bùi ngùi bảo:
- Hiện nay trong thiện hạ chỉ có mình tiểu tử Vô Hối và lực lượng Đao môn tinh nhuệ là đủ sức đương đầu với bọn Thần Trùng. Nếu muốn giải cứu Tú Sĩ phải tìm cho được hắn.
Thiên Cầm Tôn Giả thở dài:
- Trời cao đất rộng biết tìm ở đâu. Hơn nữa, liệu hắn có chịu giúp chúng ta hay không chứ.
Lỗ Tuấn tủm tỉm cười:
- Nếu chư vị thực tâm quên đi thù oán cũ, tiểu điệt có thể dẫn đến chỗ Vô Hối ẩn thân.
Cuối tháng ba, Thần Long bang đã nắm được vận mệnh toàn võ lâm trong tay.
Các Chưởng môn, long đầu mỗi bang hội đều phải chịu sự sai khiến của Vạn Độc Thần Trùng. Nếu không, toàn môn sẽ bị thu phục bởi đàn độc vật gớm ghiếc.
Giữa tháng tư, Vô Hối và lực lượng Đao môn tập kích Tổng đàn Thần Long bang ở Lũng Hà. Tuy họ cứu được Quỷ Địch Tú Sĩ và thiêu hủy hầu hết những công trình trên đồi Lũng Khâu. Nhưng hai trăm cao thủ Cừu đường đã hy sinh bởi chất độc của đàn Phi Thiên Ngô Công. Bù lại, bốn trăm môn đồ Thần Long bang cũng tan xác.
Độc mỹ nhân Lãnh Như Sương rất đau khổ vì không tìm được cách khắc chế đàn rít bay. Nàng tự nhận trách nhiệm về cái chết của hai trăm con người kiên dũng kia.
Vô Hốt còn thảm hại hơn, gương mặt chàng lúc nào cũng rầu rĩ tưởng nhớ đến thuộc hạ mình. Phần Quỷ Địch Tú Sĩ, lão bị Thần Trùng hạ độc nên toàn thân mềm nhũn, nằm liệt giường không dậy nổi. Tam Tuyệt Thiên Tôn đã tận tình phục dược nhưng không có kết quả.
Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai, Hình Thiết Hán sơ ý trong lúc tác, bị hỏa đạn nổ tung tiện đứt ba ngón trên bàn tay hữu. Nếu không có hai mảnh da giao long mà Vô Hối bắt buộc gã che vào để bảo vệ thân trước thì Thiết Hán cũng khó toàn mạng.
Dù chỉ mất mấy ngón tay nhưng cũng đủ khiến việc chế tạo hỏa thí ngưng trệ, có thể là mãi mãi. Công đoạn nhồi thuốc vào trái cầu gang đòi hỏi sự khéo léo, tinh vi, chỉ sơ xuất một chút là phát nổ. Thiết Hán hận mình trở nên vô dụng, buồn rầu chán nản, uống rượu tối ngày.
Vợ hắn là Bạch Tiểu Nhu đã gần đến ngày sinh nở, càng khiến hắn bơ vơ, không người an ủi. Thiết Hán lang thang khắp xóm, mặt đỏ bửng vì men rượu. Vô Hối nhiều lần trách mắng họ Hình nhưng không nỡ phạt nặng. Chàng bận rộn công việc huấn luyện các tay đao nên giao sự vụ Đao môn cho Bàng Qúy Dân và Bạch Tú Hồng.
Một trưa nọ, Thiết Hán ngà say, vô tình lạc bước đến lò luyện độc của Lãnh Như Sương. Căn dược thất này nằm sâu trong rừng, xa cách thôn xóm để không gây hại.
Độc mỹ nhân hầu như túc trực ở đây, cố tìm ra chất thuốc khống chế đàn Phi Thiên Ngô Công. Khu vực này không có người canh gác vì chẳng ai dám vào, trừ Như Sương và Vô Hối.
Phi Thiên Ngô công là loài độc vật hiếm có trên đời. Trừ lửa ra, chúng không sợ gì cả. Như Sương đã nghĩ đến một phương pháp. Nàng không tìm cách giết chúng mà chỉ kích thích bản năng sinh sản bằng một loại thuốc tương tự như xuân dược dành cho người. Khi lâm chiến, gặp phải làn khói thuốc này, chúng sẽ say mê giao phối mà quên cả việc tấn công. Sáu Miênu nữ đã lùng sục khu rừng dưới chân núi Thái Sơn, bắt được ba cặp Ngô Công để Như Sương thử nghiệm.
Sau gần tháng miệt mài phối chế, Đọc Mĩ Nhân hân hoan thử phương thuốc mới.
Nàng xe độc phấn thành một cây hương, châm lửa rồi thổi cho khói bay về phía sáu con rít bay.
Trời tháng năm nóng bức, gió hạ không xuyên qua được rừng cây rậm rạp. Như Sương nhủ thầm rằng không ai dám vào nên cởi hết xiêm y cho mát. Lúc Thiết Hán bước vào thì trên người nàng không một mảnh vải, đang chăm chú theo dõi cuộc giao phối của đàn rít.
Cửa dược thất mở toang nên Thiết Hán đã nhìn thấy trọn vẹn phần sau của tấm thân ngà ngọc. Những giọt mồ hôi chảy dài trên sống lưng càng làm tặng vẻ khêu gợi.
Gã giật mình khựng lại, đế giày gây nên tiếng động. Như Sương quay lại, nhận ra không phải Vô Hối, nàng choáng váng, thẹn thùng. Trong lúc bối rối nàng vô tình hít phải làn khói xuân hương. Không ngờ dược tính cực kỳ mãnh liệt đã lập tức làm Như Sương mê muội.
Thực ra, trong mấy ngày qua, chất xuân dược đã ngấm từ từ vào cơ thể nàng. Như Sương thường nghe làn sóng tình nổi dậy trong lòng, nhưng nàng tưởng là do ít được gần gũi Vô Hối nên mới có hiện tượng ấy.
Phần Thiết Hán, hắn đã quá say để có thể kiềm chế dục vọng của mình. Làn da trắng hồng và những đường cong gợi cảm kia đã hút chặt lấy đôi mắt hắn. Thiết Hán buông rơi chiếc áo, mơ màng bước vào, đạp tắt cây hương.
Như Sương cố đè nén lửa dục muốn mở miệng xua đuổi gã đàn ông kia. Nhưng nàng không làm được. Thiết Hán háo hức ôm lấy pho tượng ngọc, gã run rẩy vuốt ve nàng rất lâu. Tiểu Nhu tuy còn trẻ đẹp nhưng thân hình nhỏ bé, thiếu hẳn vẻ nảy nở tròn trịa. Trong khi Như Sương lại quá ư là hấp dẫn. Thiết Hán lướt đôi môi trên lưng nàng, uống lấy những giọt mồ hôi. Như Sương rùng mình, sắp sửa buông xuôi. Đôi mắt nàng trợn tròn, nửa mê đắm, nửa căm hận, lệ trào như suối.
Nhưng trong giây phút cuối cùng, hàm râu lởm chởm của Thiết Hán đã làm đau rát vùng da non mịn màng. Cái đau làm nàng tỉnh táo lại đôi chút. Như Sương thét lên, thò tay rút trâm cài tóc đâm mạnh vào đầu Thiết Hán. Hắn đau đớn rú lên, bừng tỉnh cơn say. Thiết Hán nhìn nàng sợ hãi, quay lưng bỏ chạy.
Như Sương dùng trâm đâm vào đùi mình, cố nhờ cơn đau xua đi lửa dục. Nàng chạy đến bên kệ gỗ, lấy vội mấy viên giải độc đan uống vào. Xuân dược tan đi, nàng mặc lại y phục, ngồi xuống chõng tre khóc vùi. Nàng tự trách mình bất cẩn nên đã để Thiết Hán ôm ấp xác thân. Nàng không còn mặt mũi nào mà nhìn mặt Vô Hối nữa.
Lát sau, Như Sương viết lại dược phương bào chế chất xuân hương rồi thu xếp hành lý. Nàng thường ở đây liên tục mấy ngày nên mang theo vài bộ y phục đến dược thất. Chiều đến, Vô Hối vào thăm Như Sương, phát hiện nàng đã đi mất. Ngoài toa thuốc để lại, còn có một mảnh hoa riên thấm đầy lệ, ghi hai câu thơ:
"Nhất phiến băng tâm thùy liễu giải Thiên thu di hận biệt tình lang"
Vô Hối choáng váng, cố bình tâm xem xét hiện trường. Chàng phát giác chiếc áo hôi hám của Thiết Hán và cây trâm cài tóc dính máu. Chàng nhặt cây hương đang nằm lăn lóc trên mặt đất, đốt lên ngửi thử. Nghe lửa dục bốc lên, chàng kinh hãi dập tắt rồi vận công trục chất khói mê ra ngoài.
Vô Hối đã hiểu được phần nào sự việc. Chàng chua xót, suy nghĩ rất lâu. Khi trở ra chàng bảo Côn Linh đi tìm Thiết Hán, nhưng chẳng thấy. Vô Hối chợt nghe lòng xót thương Như Sương. Dù nàng có thất tiết với họ Hình, chàng cũng không hề oán trách.
Chính chàng đã lôi cuốn nàng vào ân oán của võ lâm, nên mới đi đến kết cuộc này.
Tình phu thê thắm thiết khiến chàng lo lắng, quyết tìm cho được nàng. Bỗng trong phút giây này, Vô Hối chợt cảm thấy chán nản phi thường. Phụ thù đã trả xong, chàng còn nán lại giang hồ làm gì nữa?
Tam Tuyệt Thiên Tôn bước vào sảnh, thấy nét đau khổ của đồ đệ, ông cất tiếng hỏi:
- Có việc gì mà sắc diện Hối nhi u ám như vậy?
Vô Hối coi ông như thân phụ mình nên không dám giấu. Chàng kể lại sự việc trong lò luyện độc, và cả ý định thoái xuất của mình. Thiên tôn trầm ngâm một lúc, an úi chàng:
- Chiếc trâm dính máu kia chứng tỏ rằng Như Sương đã đâm Thiết Hán để chống cự. Có lẽ sự việc chưa đến nỗâi trầm trọng, nhưng nàng vì lễ giáo mà xấu hổ nên mới bỏ đi. Còn việc Hối nhi muốn rời bỏ giang hồ, sư phụ không phản đối. Sau vụ này chắc ngươi chẳng còn tâm trí đâu mà đối phó với quần ma. Có điều phải nói rõ với các Đường chủ bảy dòng họ để họ thông cảm.
Vô Hối nghe lời ông, lập tức cho triệu tập bảy vị Đường chủ. Chàng kể lại việc Hình Thiết Hán say rượu, lạc vào dược thất và làm nhục Như Sương.
Lãnh Tâm Đao căm hận gầm lên:
- Tên họ Hình chó má, ta sẽ phân thây ngươi.
Vô Hối lạnh lùng bảo:
- Bất tất phải làm như vậy. Gã vì Đao môn mà trở thành tàn phế nên thất chí, mượn rượu tìm quên. Hơn nữa Thiết Hán chỉ là một gã phu mỏ quê mùa, dốt nát, chẳng tường đạo nghĩa. Có điều, sau việc này ta quyết đinh đưa thê tử trở về Chiết Giang ẩn dật, không dính líu vào chuyện võ lâm nữa. Với số bạc hơn trăm vạn lượng, ta hy vọng các ngươi sẽ biết cách xoay sở để nuôi dưỡng mọi người.
Cả bọn biến sắc, quỳ xuống khẩn cầu. Bạch Tú Hồng nghẹn ngào nói:
- Nếu Môn chủ ra đi thì còn gì là Đao môn nữa?
Vô Hối cười nhạt:
- Thứ nhất là ta không còn mặt mũi nào mà ở lại đây. Thứ hai là đã đến lúc họ Công Tôn thôi giữ vai trò bảo mẫu rồi.
Họ biết ý chàng đã quyết nên không nói thêm. Cuối cùng bầu Lãnh Tâm Đao Bàng Qúy Dân làm Môn chủ thay cho Vô Hối.
Đêm ấy, năm ngàn người của bảy dòng họ đại thần bật khóc khi nghe tin Vô Hối từ nhiệm.
Sáng hôm sau, đoàn xe ngựa rời Thất Thị lâm, xuôi nam xuống Chiết Giang.
Chàng quyết định đưa thê tử trở về Chí Tôn cung ở núi Xích Thành ẩn cư. Ngoài Thiên tôn, Đỗ Thần còn có ba lão Ma vương. Quỷ Địch Tú Sĩ vẫn nằm liệt giường vì chất độc của Thần Trùng. Thiên Cầm Tôn Giả và Huyết Ảnh Thần Ma định đưa lão về núi chờ chết.
Vô Hối không cho, chàng nghiêm nghị bảo:
- Tam vị đều là trưởng bối của Hối nhi, xin hãy cùng về Chiết Giang để vãn bối được phụng dưỡng.
Thiên tôn cười bảo họ:
- Chẳng lẽ nhị vị định chết già nơi rừng núi cô tịch hay sao? Hối nhi thực lòng kính ngưỡng, đừng để y thất vọng.
Ba vị phu nhân của Vô Hối cũng hết lời năn nỉ, khiến họ xiêu lòng. Đi được vài dặm, bọnchàng nghe sau lưng có tiếng vó ngựa phi nhanh.
Vô Hối ngạc nhiên khi thấy Tam Thủ Miêu Côn Linh và Miêu Phượng, trên lưng ngựa có cả hành lý.
Chàng cau mày hỏi:
- Hai người đi đâu đây?
Côn Linh thản nhiên đáp:
- Công tử có thể từ chức Môn chủ thì Côn Linh này cũng có thể không làm Đường chủ. Côn mỗ đã tự thề với lòng rằng sẽ suốt đời theo phò giòng họ Công Tôn. Nếu công tử không cho thì cứ giết cả hai vợ chồng ta đi.
Miêu Phượng cũng xuốg ngựa chạy đến năn nỉ ba vị phu nhân.
Vô Hối cảm động bảo:
- Nếu ngươi đã có quyết tâm như vậy, ta không dám chối từ.
Côn Linh và Miêu Phượng mừng rỡ lên ngựa, nhập vào đoàn người.
← Hồi 11 | Hồi 13 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác