← Hồi 67 | Hồi 69 → |
Từ xa đã xuất hiện hơn một trăm con sói dữ, những con sói hung mãnh này đang chạy cuồng trong sa mạc, tiến lại mỗi lúc một gần, miệng phát ra những tiếng kêu ghê rợn!
Triển Nhược Trần vội bảo Từ Tiểu Hà:
- Nhanh đưa Đoạn Phương Cô lên ngựa!
Từ Tiểu Hà ôm xốc Đoạn Phương Cô nhảy lên ngồi trên ngựa, nói:
- Nhược Trần ca làm thế nào bây giờ?
Triển Nhược Trần quắc ánh mắt trừng nhìn Đoạn Phương Cô, buông giọng:
- Chúng ta không cần chạy trốn, vì lúc này chẳng có nơi nào để trốn được cả, kể cả một cành củi đốt lửa cũng không có!
Từ Tiểu Hà kinh ngạc thốt lên:
- Chẳng lẽ bó tay làm mồi cho sói?
Triển Nhược Trần một tay đặt lên trên đầu gối Đoạn Phương Cô, nói:
- Ta tin rằng không đến nỗi nào, vì Đoạn Phương Cô nhất định sẽ có cách đuổi bầy sói đi!
Đoạn Phương Cô chợt thốt giọng:
- Ta có cách gì? Triển Nhược Trần, ngươi không có cách gì cả sao? Ta cũng vậy, chẳng có cách gì cả!
Triển Nhược Trần trầm hẳn nét mặt, gằn giọng:
- Vậy ta sẽ xem ngươi bị sói dữ gặm từng miếng thịt!
Từ Tiểu Hà cất giọng:
- Nhược Trần ca, muội nghĩ ra một cách này!
Triển Nhược Trần liền hỏi:
- Nói nhanh!
Từ Tiểu Hà chỉ ra xa, trả lời:
- Chúng ta dùng khinh công Bát Bộ Hãn Thiền, bắt giết hai tên điều khiển sói đó. Muội tin rằng chỉ cần giết chết hai tên kia, bầy sói dữ không chịu sự điều khiển của họ, sẽ không xông về phía chúng ta!
Triển Nhược Trần gật đầu nói:
- Hảo! Muội canh giữ Đoạn Phương Cô, để ta đi thu thập bọn họ!
Thanh âm vừa dứt, người đã băng qua khỏi đồi cát, thi triển thân pháp phóng thẳng về phía con lạc đà ở hướng Đông bắc.
Triển Nhược Trần vượt qua hai bầy sói đuổi theo cắn, còn cách nửa dặm, chàng đã thấy rõ gã đại hán ngồi trên lưng lạc đà. Gã ta râu ria bờm xờm, hai tay nắm cặp Khô Cốt trảo, múa liên hồi, miệng kêu những tiếng quái dị, bầy sói chạy vờn chung quanh gã ta.
Bầy sói bám theo lạc đà để tiến lên phía trước, đến khi gã đại hán phát hiện Triển Nhược Trần đã lao tới sát bên người thì lập tức thay đổi tiếng kêu...
Trong lúc bầy sói như say như dại, Triển Nhược Trần lao vút người lên cao, Sương Nguyệt đao từ trên không trung xẹt nhanh xuống như tia chớp, gã đại hán vận lực vung cặp Khô Cốt trảo chống trả, nhưng đã chậm một bước, ánh đao đã xẹt ngang qua đầu gã ta, Triển Nhược Trần đáp người xuống cách ngoài năm trượng!
"A...!".
Thanh âm phát ra từ miệng gã đại hán, kể cả con lạc đà cũng rống lên một tiếng, từ từ đổ nhào xuống bãi cát...
Trong ánh trăng mờ ảo, nửa cái đầu của gã đại hán bị đao chém đứt bay lơ lửng giữa không trung.
Lúc này, bầy sói mất đi sự điều khiển lập tức khôi phục lại bản tính của súc vật, thấy người và lạc đà nằm gục trong đống máu, liền đua nhau xông đến.
Mùi máu tanh, thịt người và thịt lạc đà, khiến cho bầy sói tranh nhau lao tới cắn xé tha đi...
Triển Nhược Trần lao thẳng về phía Tây nam...
Gã đại hán ở phía tây nam cách nơi này hơn một dặm, ở đây phát sinh biến cố, gã ta không hề hay biết, vẫn ngẩng mặt kêu lên những tiếng quái dị!
Con lạc đà của gã đại hán hai mắt bị bịt kín, chỉ nghe theo sự điều khiển của gã ta tiến về phía trước, nó dường như không hề biết bầy sói đang chạy theo xung quanh.
Lúc này, gã đại hán đứng thẳng người dậy, ngẩng cao đầu nhìn về phía Đông bắc, bất giác kinh ngạc kêu lên liên tiếp mấy tiếng, vẫn không thấy phía đối diện ứng thanh. Trong lúc đang còn do dự, bất ngờ có một bóng người lướt nhanh qua. Thật quá nhanh. Đến khi gã ta đưa cặp Khô Cốt trảo lên thì một vật sáng đã xẹt ngang qua đầu!
"Á...".
Chỉ một tiếng kêu duy nhất, thanh âm phát ra từ miệng của một chiếc đầu lâu quay tròn trên không trung, khi chiếc đầu rơi xuống, trúng ngay trên người một con sói lớn. Thật khủng khiếp! Con sói quay người lại há miệng gặm chiếc đầu đầy máu tha đi mất!
Thân hình mất đầu từ trên lưng lạc đà rơi lộn xuống, lọt ngay giữa bầy sói hung dữ, bầy sói lập tức xông vào cắn xé tranh giành nhau ăn, kể cả con lạc đà cũng bị bầy sói xé xác!
Triển Nhược Trần thi triển thân pháp lộn người liên tiếp trên không trung, thoát khỏi những con sói đuổi theo cắn.
Trở về chỗ cũ, trong lòng thầm nghĩ, nếu như bầy sói hung dữ này bị điều khiển xông về phía đó, thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được, chàng có thể thoát được mạng, nhưng Từ Tiểu Hà e rằng khó thoát khỏi cái chết!
Thấy Triển Nhược Trần quay lại, Đoạn Phương Cô lại cuống lên:
- Triển Nhược Trần, ngươi là tên đồ phu khát máu, ngươi đã làm gì họ?
Triển Nhược Trần lạnh giọng:
- Hai tên kia xua bầy sói dữ tới, tồn tâm bất thiện, muốn cho bầy súc sinh đó đối phó ta, nên ta đã đem bọn họ và kể cả hai con lạc đà làm mồi cho bầy sói!
Từ Tiểu Hà vỗ tay reo lên:
- Thật sảng khoái, bầy sói dữ đó ăn no rồi sẽ không tìm đến chúng ta nữa, ha ha...
Đoạn Phương Cô phẫn nộ nói:
- Triển Nhược Trần, ngươi giết chết hai vị cao nhân Đại Mạc, thật đáng hận!
Triển Nhược Trần nói với giọng căm hận:
- Cao nhân gì? Đoạn Phương Cô, ta đã nói rõ, lúc này ai cũng muốn lấy mạng ta, buộc ta phải lấy lại mạng họ.
Đoạn Phương Cô đanh giọng:
- Triển Nhược Trần, dù sao ngươi vẫn ra không khỏi Đại Mạc, không tin rồi ngươi sẽ biết ngay.
Triển Nhược Trần nói:
- Đây là lần thứ hai ngươi mở miệng nói ra lời đó, nhưng ta vẫn sống trơ trơ chẳng hề nguy hại. Đoạn Phương Cô, ngươi chớ vọng tưởng!
Từ Tiểu Hà bước đến bên cạnh chàng, lên tiếng:
- Mặc kệ cô ta, chàng nằm nghỉ một lát đi, đến canh ba chúng ta lên đường.
Đoạn Phương Cô lại bị Từ Tiểu Hà đẩy nhào xuống ngựa, dùng dây trói hai chân lại, dù tức giận đến lộn gan cũng đành chịu.
Triển Nhược Trần phát ra tiếng ngáy đều đều, thanh âm không lớn, nhưng Từ Tiểu Hà lại rất mãn ý, nở một nụ cười trên môi.
Vào sáng sớm...
Ở Trường Xuân sơn, phòng ốc Kim Gia lâu nguy nga tráng lệ, mọi người đang lui tới, di động tương đối nhanh.
Trong Đại Kim lâu, Nhị đương gia của Kim Gia lâu là Hỏa Ấn Tinh Quân Phan Đắc Thọ hai má phính lên, vết thẹo trên trán đỏ rần, lão ta ngồi một chỗ từ canh ba đến lúc trời sáng, chẳng nói một lời nào.
Hôm nay, vết thương ở chân đã lành, sắc mặt lão ta trắng xanh, đang hướng nhìn về phía Nhị bảo đầu Huyền Tiểu Hương từ ngoài đi vào, hỏi:
- Thăm dò có ra không?
Bảng Hầu Huyền Tiểu Hương liền ôm quyền đáp:
- Lùng tìm từ canh ba cho đến sáng, chẳng thấy một bóng hình nào.
Phan Đắc Thọ vỗ mạnh lên bàn liên tiếp mấy cái, giận dữ quát:
- Mẹ nó, người của họ đang hoạt động trên địa phận của chúng ta, người của chúng ta lại hoàn toàn vô dụng cả sao? Kể cả bóng dáng của bọn hắn cũng không tìm ra, tìm kiểu gì lạ vậy? Các người nói rõ cho ta biết...
Ngay lúc ấy, từ bên ngoài, Thân Vô Kỵ bước nhanh vào, lão ta thấy Phan Đắc Thọ đôi mắt đỏ ngầu, mặt hầm hầm tức giận, bèn hỏi:
- Nhị đương gia có phải vì người của địch nhân đưa phong thư đến mà nổi giận không?
Phan Đắc Thọ gật đầu nói:
- Mời Đại cửu công ngồi, lần này Kim Gia lâu nguy ngập rồi. Lão nghĩ xem, địch nhân đã đưa phong thư đến cửa, mà chúng ta tìm không ra nơi ẩn nấp của địch nhân, lão nói thử xem như vậy chúng ta lấy vào đâu để đánh?
Thân Vô Kỵ nói với giọng băn khoăn:
- Mười ngày rồi, Nhược Trần cũng nên trở về mới phải!
Phan Đắc Thọ hai bàn tay bóp chặt, nói:
- Nếu không có ý kiến của Thiếu chủ, Phan Đắc Thọ đã xuất lĩnh huynh đệ đến thẳng Đại Mạc để tiêu diệt bọn họ rồi, đâu để cho Trường Xuân sơn hao tổn cạn kiệt thế này!
Thân Vô Kỵ xua tay tiếp lời:
- Nhị đương gia cũng đã biết dụng ý của Nhược Trần, Đại Mạc Cô Lâu bang là một tổ chức thần bí, hành động của họ quỷ thần cũng chẳng hay, nếu không nắm rõ hành tung của họ, ba ngàn dặm Đại Mạc, chúng ta làm sao tìm ra họ để tiêu diệt được?
Phan Đắc Thọ nói với giọng nặng nề:
- Thiếu chủ một mình dấn thân vào chốn hiểm nguy, người ta không thể không lo lắng cho Thiếu chủ được!
Thân Vô Kỵ đương nhiên cũng lo lắng cho Triển Nhược Trần. Mấy ngày nay, Kim Gia lâu án binh bất động, không điều phái ai ra ngoài cả, địch nhân bao vây ở ngoài không thấy Kim Gia lâu có động tĩnh gì, mới tống vào một phong thư.
Thân Vô Kỵ hỏi:
- Nhị đương gia chuẩn bị xử lý như thế nào đối với những lời nói trong bức thư đó?
Phan Đắc Thọ trầm giọng:
- Địch nhân thật buồn cười, họ bắt Lâu chủ, hạn định mười ngày, muốn chúng ta cắt nhượng vô điều kiện vùng đất thuộc sở hữu Kim Gia lâu nằm về phía bắc Trường Xuân sơn, nếu không thì họ sẽ chặt một cánh tay của Lâu chủ đưa đến đây. Đại cửu công, họ giở trò như vậy, lão có tin không?
Thân Vô Kỵ lắc đầu trả lời:
- Ta đương nhiên không tin!
Phan Đắc Thọ gật đầu tiếp lời:
- Lão phu dám nói rằng, mục đích cuối cùng của địch nhân là muốn tiêu diệt chúng ta, tiêu diệt chúng ta đến cùng.
Lúc này, tỷ muội Thân Vô Mộ và Thân Vô Cầu theo Thi Gia Gia vội vã bước vào Đại Kim lâu. Phan Đắc Thọ đứng dậy nói với Thi Gia Gia:
- Thiếu phu nhân, mời ngồi!
Thi Gia Gia lo lắng nói:
- Nhược Trần đã đi mười ngày rồi, chàng nói nhanh tức mười ngày sẽ trở về, nhưng...
Thân Vô Kỵ tiếp lời:
- Ta và Nhị đương gia cũng đang bàn về chuyện này, nhất là địch nhân tống đến một phong thư, hạn định mười ngày, nếu không thì sẽ đưa đến một cánh tay của Lâu chủ, hai chuyện này hợp lại một, khiến người ta không biết tính cách nào đây!
Thi Gia Gia với nét mặt đau buồn, nói:
- Nhưng kể cả một chút tin tức về Nhược Trần cũng không có, tôi thấy...
Phan Đắc Thọ nói với giọng kiên quyết:
- Đại cửu công chủ trì đại cuộc, tôi đích thân dẫn nhóm Sát Vệ tiến thẳng đến Đại Mạc, nếu gặp được Thiếu chủ sẽ quay trở về ngay.
Thân Vô Kỵ lắc đầu ngăn cản:
- Không, ta phản đối!
Thi Gia Gia cũng lắc đầu nói:
- Tôi cũng phản đối, Nhị đương gia, lúc này tuyệt đối không thể khinh cử vọng động, tình thế trước mắt, Lâu chủ đang bị nguy hiểm đến tính mạng, chúng ta phải lấy bất biến để ứng vạn biến!
Phan Đắc Thọ nộ giọng:
- Những điều đó ta đều biết, nhưng Thiếu chủ đã đi Đại Mạc mười ngày, ngồi đợi như thế này sẽ không phải là biện pháp giải quyết, chúng ta đợi Nhưng địch không đợi, khi lực lượng của địch nhân tập trung đến điểm cường mạnh, họ sẽ giở chiêu thâm độc lợi hại để tiêu diệt chúng ta.
Thi Gia Gia nhìn Nguyễn Nhi của nhóm Phi Long bát vệ đang từ ngoài bước vào. Nguyễn Nhị bước thẳng vào Đại Kim lâu, thịt hai bên má rung lên, ông ta ôm quyền nói:
- Men theo Trường Xuân sơn, trong phạm vi ba mươi dặm, không phát hiện ra dấu vết địch nhân.
Phan Đắc Thọ gắt giọng:
- Quỷ quái thật, bọn họ là quỷ sao? Lên trời hay là chui xuống đất?
Thân Vô Kỵ đưa tay vuốt chòm râu chữ bát, nói:
- Không biết nửa tháng nay, đại muội của ta sống qua những ngày tháng như thế nào?
Thân Vô Mộ chậm rãi buông giọng:
- Hay là thế này, hai tỷ muội chúng tôi cải trang giả dạng, đi đến Đại Mạc, có thể gặp được Thiếu chủ...
Phan Đắc Thọ liền lắc đầu, ngắt lời:
- Không được! Không được! Bị bắt một mình Lâu chủ đã đớn đau lắm rồi, nếu địch nhân bắt thêm hai người nữa thì cay đắng biết bao.
Nguyện Nhị chớp mắt, lên tiếng:
- Nhị đương gia, hay là để tôi xuất lĩnh nhóm Phi Long bát vệ xông thẳng vào Đại Mạc, nghênh tiếp Thiếu chủ, giữa đường có thể dẫn dụ đối phương xuất hiện, chỉ cần dụ được địch nhân ra khỏi nơi ẩn thân, chúng ta sẽ biến thủ vi công.
Phan Đắc Thọ ngẫm nghĩ một lát, nói:
- Bát vệ cũng lụy người hơn nửa đêm nay rồi, cần phải nghỉ ngơi, hai giờ sau các người lập tức lên đường, không cần phải đến gặp ta nữa.
Nguyễn Nhị cất giọng:
- Tuân lệnh!
Nhìn Nguyễn Nhị bước đi, Phan Đắc Thọ nói với Huyền Tiểu Hương đang đứng sững một bên:
- Nói với Đại bảo đầu các người, Phi Long bát vệ đi Đại Mạc, nhân mã cấp chữ Nguyệt các người thay thế vào đó.
Huyền Tiểu Hương đáp lời rồi vội lùi ra khỏi Đại Kim lâu.
Ngay lúc này, một trong hai lão già giữ mộ, tay bưng một cái hộp bằng gỗ, hớt hải đi vào Đại Kim lâu, mặt mày tái mét, vừa đi vừa gọi:
- Bất hảo, địch nhân sắp động thủ rồi!
Phan Đắc Thọ chạy ra, phẫn nộ nắm lấy lão già, quát:
- Trông ngươi như người mất hồn, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Lão già cung kính dâng hộp gỗ lên, đáp:
- Sáng sớm có người đem hộp gỗ này đặt trước phần mộ của lão đương gia, tiểu nhân mở ra xem, chỉ thấy là...
Phan Đắc Thọ mở hộp ra, thấy bên trong ngoài bức thư ra, còn có một nắm tóc đàn bà.
Thân Vô Kỵ cất giọng:
- Xem bức thư đó viết gì?
Phan Đắc Thọ lật trang giấy ra, đọc:
- Gởi đến một nắm tóc của Kim Thân Vô Ngân để biểu thị lòng quyết tâm của ta. Hạn kỳ mười ngày, nay gia hạn thêm năm ngày nữa, sau năm ngày nếu không có hồi âm, ta sẽ chặt ngay một cánh tay của Kim Thân Vô Ngân, sau đó cứ ba ngày thì chặt một lần, cho đến lúc nào không còn gì mới thôi.
Đại Mạc Cô Lâu bang chủ, Đoạn Nhĩ Sinh!
Phan Đắc Thọ vội lấy ra phong thư nhận được hôm qua, đem hai bức thư đối chiếu nhau, rồi nói với Thân Vô Kỵ:
- Đại cửu công, lão nhìn kỹ xem, hai bức thư này không giống nhau.
Thân Vô Kỵ nhìn kỹ, gật đầu tiếp lời:
- Địch nhân đã có kế hoạch hành động, nhưng chỉ có duy nhất bức thư này là thật sự do chính tay Đoạn Nhĩ Sinh Bang chủ Cô Lâu bang viết.
Phan Đắc Thọ hừ một tiếng nói:
- Tên họ Đoạn kia cuối cùng đã xuất hiện, xem ra hắn ta đang ở quanh quẩn Trường Xuân sơn.
Thi Gia Gia hốt hoảng nói:
- Làm thế nào bây giờ, nếu nội trong mười lăm ngày Nhược Trần không trở về...
Phan Đắc Thọ cũng lo hoảng:
- Nếu nội trong mười lăm ngày không thấy Thiếu chủ trở về, vì an nguy của Lâu chủ, chúng ta đành phải tạm thời đáp ứng yêu cầu của họ.
Thân Vô Kỵ than:
- Nhược Trần nay không biết đang ở đâu, Đại Mạc ba ngàn dặm, muốn tìm một người, chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Vì thế, lo hoảng và phẫn nộ tràn ngập trong Đại Kim lâu, nhất là Phan Đắc Thọ, lão ta hận không thể tìm được địch nhân để quyết một trận sinh tử.
Cũng như vậy, Đoạn Phương Cô trong lòng cũng đầy lo hoảng và phẫn nộ, cô ta gượng ngồi thẳng người không để đầu dựa vào Từ Tiểu Hà đang ngồi phía sau.
Triển Nhược Trần nhìn ánh trăng dần dần khuất lặn phía tây, quay lại nói với Từ Tiểu Hà:
- Tiểu Hà muội, chúng ta thúc ngựa phi nhanh, đến lúc trời sáng có thể vượt qua ngoài năm mươi dặm.
Từ Tiểu Hà mỉm cười nhẹ giọng:
- Muội hiểu lòng chàng đang như lửa đốt, muội tuy muốn cùng chung sống với chàng thêm vài ngày nữa, nhưng lúc này đành phải nghe theo chàng mà thôi.
Triển Nhược Trần nhìn cô ta với ánh mắt trìu mến, nói:
- Sau chuyện này, ta sẽ tìm cách đưa muội về Kim Gia lâu.
Từ Tiểu Hà liền lắc đầu nguầy nguậy, tiếp lời:
- Không, muội sẽ không theo chàng về Kim Gia lâu. Muội yêu chàng thì phải nên làm cho chàng được vui sướng. Nếu muội xuất hiện giữa chàng và Thi Gia Gia, nhất định sẽ gây nhiều rắc rối cho chàng. Chàng không vui, muội làm sao cao hứng được chứ?
- Như vậy cũng không làm khó muội. Ta...
Từ Tiểu Hà ngắt ngang lời:
- Chàng tuy không ở cạnh bên muội, nhưng muội nhận thấy rằng chàng thời thời khắc khắc luôn kề cạnh bên muội, nhất là muội đã đạt được điều mong muốn không thể ngờ tới, cuộc đời này không còn gì để nuối tiếc nữa. Từ nay về sau, chỉ mong sao chàng sống được hạnh phúc vui sướng là muội mãn ý lắm rồi!
Triển Nhược Trần không còn gì để nói, chỉ biết lắc đầu im lặng.
Thế nhưng, Đoạn Phương cười nhạt, cất giọng:
- Thật là một đôi cẩu nam nữ vô liêm sỉ, một cặp năm nữ dâm loạn. Triển Nhược Trần, ngươi là một tên ngụy quân tử, mặt người dạ thú.
Vỗ một cái ngay trên đỉnh đầu của Đoạn Phương Cô, Từ Tiểu Hà tức giận quát:
- Ngươi nói gì? Nếu còn hó hé nữa, ta sẽ nhổ sạch tóc trên đầu ngươi.
Đoạn Phương Cô đầu óc quay cuồng, mắt nổi đom đóm, lắc mạnh đầu hét lên:
- Quỷ nha đầu, ngươi dám đánh ta?
Từ Tiểu Hà hừ một tiếng, lạnh giọng:
- Chớ quên rằng lúc tất yếu, ta còn giết ngươi nữa là khác.
Đoạn Phương Cô rống lên:
- Ngươi dám ư?
Triển Nhược Trần nói với giọng trầm lãnh:
- Cô ta đương nhiên là dám, nếu ngươi không hợp tác, nếu ngươi muốn giữa đường trốn chạy, cô ta sẽ cho ngươi một chưởng chết ngay.
Vì thế, Đoạn Phương Cô trầm mặc cúi đầu, cô ta rất muốn khóc, khóc cho vơi đi bao nỗi thống khổ, nhưng trước mặt địch nhân phải cố đè nén dòng lệ đang muốn tuôn rơi.
Triển Nhược Trần lấy thức ăn ra, cùng cho ngựa đi chậm lại, Từ Tiểu Hà vừa ăn vừa nói:
- Nếu không có chuyện gì xảy ra, đến sáng hôm sau có thể tới được Long Tuyền trấn. Từ Long Tuyền trấn thúc ngựa đi nhanh, thì không tới hai ngày sẽ đến Trường Xuân sơn.
Triển Nhược Trần nhìn thẳng về phía trước, cất giọng:
- Những mong sao lời của muội trở thành hiện thực, nhưng...
Đôi mắt bỗng rực lên, chàng nói tiếp:
- Nhưng địch nhân lại sắp xuất hiện rồi!
Từ Tiểu Hà kinh ngạc nhìn ra xa, không sai, thấy hai toán lạc đà đang di động cách trước mặt độ ba dặm, cô ta buột miệng kêu lên:
- Thật là âm hồn bất tán, họ đuổi đến trước mặt rồi.
Triển Nhược Trần than:
- Xem ra sớm muộn gì cũng không tránh khỏi một trận cuồng sát.
Đoạn Phương Cô giận dữ lên tiếng:
- Triển Nhược Trần, ta và ngươi cùng thương lượng, được không?
Triển Nhược Trần cười nhạt:
- Một tù nhân có gì phải thương lượng chứ?
Đoạn Phương Cô lớn tiếng:
- Triển Nhược Trần, ta nói thật cho ngươi biết, các ngươi dù bắt ta đi cũng sẽ không thoát ra khỏi Đại Mạc, điều đó ngươi nhất định phải tin.
- Ta càng tin vào Sương Nguyệt đao của ta!
- Triển Nhược Trần, ngươi chớ qua ngoan cố, điều kiện của ta khá rộng rãi, ngươi lẽ nào không muốn nghe?
Từ Tiểu Hà ngồi sau lưng Đoạn Phương Cô, lên tiếng:
- Ngươi nói đi, ta nghe cũng vậy.
Đoạn Phương Cô nói:
- Từ Tiểu Hà, nếu các ngươi thả ta ra ở đây, ta bảo đảm cho các ngươi ra khỏi Đại Mạc bình an!
Từ Tiểu Hà buông giọng:
- Đó chính là điều kiện cao minh ngươi muốn đề xuất đó sao? Đoạn Phương Cô, ngươi tưởng bọn ta ngu lắm sao?
Đột nhiên có những tiếng la hét vọng lại, bọn đại hán áo tro cưỡi trên lạc đà vừa kêu la vừa vung tay hoa chân không ngớt.
Triển Nhược Trần dừng ngựa lại, nhảy xuống đất, mặt đằng đằng sát khí, chàng trao dây cương cho Từ Tiểu Hà, nói:
- Không giết những người này, chúng ta không thể bình an rời khỏi Đại Mạc.
Hai tay thõng xuống, chàng tiến lên phía trước...
Đoạn Phương Cô kêu lên:
- Đứng lại!
Triển Nhược Trần quắc ánh mắt lên nhìn cô ta, gằn giọng:
- Ngươi gọi ta?
- Ta đương nhiên là gọi ngươi.
Triển Nhược Trần chỉ về phía bọn đại hán đang chắn đường, nói:
- Ngươi nên bảo bọn họ tránh ra, gọi ta có dụng ý gì?
Đoạn Phương Cô lớn tiếng:
- Ta biết họ không phải là đối thủ của ngươi. Triển Nhược Trần, ngươi đã giết chết không ít những huynh đệ của Cô Lâu bang.
Triển Nhược Trần nét mặt lạnh bạo vô cùng, nói:
- Giết người chỉ là thủ đoạn cuối cùng. Đoạn công chúa, ta vì bị bức bách nên mới làm vậy.
Đoạn Phương Cô nghiến răng, gắt giọng:
- Ngươi lui ra, ta đi bảo họ nhường đường.
Triển Nhược Trần nhảy lên ngựa, nói:
- Chúng ta cùng đi.
Hai con ngựa đi sánh ngang nhau, Đoạn Phương Cô nhìn thẳng vào bọn đại hán áo tro, chầm chậm gật gật đầu...
Bọn đại hán cùng ngước mắt chăm nhìn cô ta.
Đoạn Phương Cô mặt đầy nỗi đau buồn khó nói ra lời, chậm rãi cất giọng:
- Lòng trung của các ngươi, ta sẽ ghi nhận...
Cô ta than một tiếng, đoạn nói:
- Các người tạm thời nhường đường, chớ để thiệt mạng oan uổng!
Gã đại hán gầy ốm dẫn đầu bèn lên tiếng:
- Thuộc hạ không thể để cho họ bắt Công chúa đi, Công chúa...
Hắn chưa dứt lời, Đoạn Phương Cô chợt dùng tiếng thổ ngữ nói mấy câu với hắn.
Triển Nhược Trần thấy gã đại hán gật đầu lia lịa, liền quát hỏi:
- Đoạn công chúa, ngươi đang nói gì với hắn ta vậy?
Đoạn Phương Cô trầm giọng:
- Ta dùng tiếng thổ ngữ muốn họ vì ta và cầu chúc ta đi đường bình an.
Cô ta vừa nói xong, bọn đại hán liền phân làm hai nhóm, cưỡi lạc đà đi mất.
Triển Nhược Trần không biết làm sao, vì chàng nghe không hiểu tiếng thổ ngữ của Đoạn Phương Cô, Từ Tiểu Hà cũng vậy.
Tuy nhiên, hai người đều hiểu rằng Đoạn Phương Cô không phải muốn bọn thuộc hạ cầu chúc cho cô ta đi đường bình an, mà đang trao đổi âm mưu gì đó để đối phó với chàng.
Từ Tiểu Hà chợt lạnh giọng nói sát bên tai Đoạn Phương Cô:
- Ngươi tốt nhất hãy nói thật, chỉ cần đi đường được bình an, ta tin rằng mọi người đều yên ổn không có chuyện gì, nếu không thì... hừ...
Đoạn Phương Cô quay lại phẫn nộ, nói:
- Nếu không thì sao?
- Thì người chết đầu tiên chính là ngươi!
Đoạn Phương Cô rùng hai vai, tỏ ra khinh miệt đối phương, rít qua kẽ răng:
- Ta hận không vặn được ngay đầu ngươi.
Từ Tiểu Hà cười nhạt nói:
- Ngươi vĩnh viễn sẽ không có cơ hội đó.
Phía trước, Triển Nhược Trần cất cao giọng:
- Hà muội, chúng ta thúc ngựa đi nhanh, hôm nay có thể tới được Long Tuyền trấn.
Từ Tiểu Hà vỗ ngựa, hét:
- Đi!
Hai con ngựa nhắm hướng đông lao đi như bay, cát bụi cuộn tung mịt mù.
Triển Nhược Trần thầm nghĩ, chỉ cần vượt ra ngoài trăm dặm, sẽ không sợ bọn đại hán kia giở trò quỷ quyệt nữa...
Không ngờ, Đoạn Phương Cô cất giọng cười vang.
Hiện tại, Triển Nhược Trần thở ra một hơi nhẹ nhõm, vì chàng đã nhìn thấy đồi đất nằm cách Long Tuyền trấn năm dặm về phía bắc, nơi đó chàng đã từng giao đấu với bọn cha con Hoàng Vị.
Băng qua một đồi cát, Triển Nhược Trần đang lo nghĩ, chợt thấy phía trước có mười ba con lạc đà cao to đứng chắn ngang đường, muốn vòng qua cũng không vòng được.
Khi chàng tiến lên trước mặt đàn lạc đà, bất giác giật mình, những người này sao lại đứng chặn đường ở đây?
Không sai, cưỡi trên lưng mười ba con lạc đà là một trong hai toán đại hán áo tro liên tục xuất hiện chắn đường.
Dừng ngựa lại, Triển Nhược Trần lạnh lùng nói:
- Tránh đường!
Gã đại hán gầy ốm đứng ở giữa liền ôm quyền hướng về Đoạn Phương Cô thi lễ, nói:
- Công chúa an toàn!
Đoạn Phương Cô gật đầu đáp lại:
- Các ngươi lắm vất vả!
Gã đại hán tiếp lời:
- Toán tuần tra phía tây phụng mệnh đi đường vòng sắp đến kịp, xin Công chúa yên tâm.
Đoạn Phương Cô hất mái tóc dài, nói:
- Biết rồi, các ngươi có thể quay về đi.
Không ngờ gã đại hán đưa tay lên, cất cao giọng:
- Chúng ta nguyện chết vì Công chúa!
Mười hai gã đại hán còn lại lập tức vung Khô Cốt trảo, hô lớn:
- Giết, giết giết!
Đoạn Phương Cô biết rằng phía trước là Long Tuyền trấn, nếu kéo dài thời gian, sẽ có lợi cho cô ta. Nói cách khác, chỉ cần toán đại hán này giữ chân Triển Nhược Trần độ một giờ, toán tuần tra phía tây sẽ tới kịp ngay.
Vì thế cô ta chậm rãi cất giọng:
- Ta rất cảm động bởi lòng trung của các ngươi!
Triển Nhược Trần quát:
- Đoạn Phương Cô, ngươi muốn họ thí mạng sao?
Đoạn Phương Cô đáp không một chút do dự:
- Ta không thể ngăn cản những huynh đệ của ta tận trung vì Cô Lâu bang!
Triển Nhược Trần nổi cơn thịnh nộ, nói:
- Ngươi rõ ràng có thể bảo họ nhường đường, nhưng ngươi...
Đoạn Phương Cô ngắt lời:
- Triển Nhược Trần, ngươi tuy vung đao nhanh, nhưng khó ngăn được lòng tận trung vì Cô Lâu bang của họ.
Giọng nói kiên định, đối với bọn đại hán nào khác gì một mệnh lệnh.
Triển Nhược Trần trừng mắt nhìn Đoạn Phương Cô, nói:
- Như vậy là ngươi xúi giục bọn họ liều chết chứ gì?
Đoạn Phương Cô nhấn giọng:
- Ngươi sợ chết rồi sao? Triển Nhược Trần, ngươi có Sương Nguyệt đao lợi hại, ta có chí không sợ chết. Hôm nay phải xem ngươi đối phó thế nào với huynh đệ của ta.
Triển Nhược Trần nhảy xuống ngựa. Từ Tiểu Hà nói với Đoạn Phương Cô:
- Ta ngỡ rằng coi trọng sinh mạng đám thuộc hạ, và sẽ che chở cho chúng, không ngờ ngươi là một nữ nhân ác độc.
Đoạn Phương Cô quay lại đanh giọng:
- Nói gì?
Từ Tiểu Hà nắm tay ấn mạnh vào vùng hậu tâm của Đoạn Phương Cô, nói từng tiếng một:
- Bất luận kết quả như thế nào, ngươi vẫn không thoát khỏi được tay ta.
Lúc này đã thấy gã đại hán dẫn đầu dang hai tay ra, mười hai đại hán kia liền nhảy xuống đất.
Chỉ trong nháy mắt, mười ba con lạc đà đã bị cột liền lại với nhau, muốn thoát cũng không thoát được, trừ phi cùng tiến lên.
Triển Nhược Trần thầm hiểu bọn đại hán này quyết liều chết, và loại người này cũng là loại người đáng sợ nhất trong lúc giao chiến, có câu nói rằng "Mười người liều mạng, muôn người khó địch".
Như hôm nay, mười ba tay đại hán cùng quyết tử chiến, đây là một lực lượng không thể xem thường được.
Triển Nhược Trần quay lại nhìn, nói với Từ Tiểu Hà:
- Cẩn thận giữ kỹ Đoạn Phương Cô, nếu có người dám xông vào, muội cứ giết ngay cho ta.
Từ Tiểu Hà đáp lại:
- Chàng yên tâm, Đoạn Phương Cô không dám tác yêu tác quái đâu. Những tên kia nếu dám xông vào, muội sẽ giết chết cô ta ngay.
Giọng cô ta sang sảng, bọn đại hán đều nghe rất rõ.
Triển Nhược Trần hai tay thả xuôi xuống, mặt đầy sát cơ, nói với gã đại hán dẫn đầu:
- Trung mà không làm được trò trống gì là ngu trung. Trên đời này chỉ có người ngu mới hành động như các ngươi vậy.
Gã đại hán hai mắt trợn ngược, hét lên:
- Mẹ mày, trung chính là trung, đâu có chuyện ngu trung và giỏi trung. Bọn ta không thèm nghe lời ngươi.
Triển Nhược Trần tiếp lời:
- Đó là hảo ý của ta, và cũng là thiện tâm. Ngươi nghe hay không thì tùy.
Gã đại hán cơ thịt trên mặt giật giật liên tục, cất giọng:
- Ta hỏi ngươi một câu, ngươi có thả Công chúa của bọn ta ra không?
Triển Nhược Trần sắc mặt lạnh lại, quát:
- Ngươi là thứ gì? Người có thể nói ra lời đó, trên đời này chỉ có một người duy nhất, còn ngươi không đủ tư cách để nói.
Gã đại hán đùng đùng nổi giận, lớn tiếng:
- Người đó là ai?
Triển Nhược Trần chậm rãi buông giọng:
- Bang chủ quý bang, Đoạn Nhĩ Sinh.
Gã đại hán di động cước bộ bước gần đến phía Triển Nhược Trần, quát:
- Vì sao phải cần Bang chủ bọn ta mới được?
Triển Nhược Trần trả lời:
- Vì lão đã cài bẫy, âm mưu bắt Lâu chủ của ta đi, nay ta bắt ái nữ của lão ta đi, đây chính là lấy gậy ông đập lưng ông. Ngươi thử nghĩ xem, bằng vào một câu nói của ngươi, ta có thể dễ dàng thả người vậy ư?
- Họ Triển kia, Lâu chủ của các ngươi thất tung, ngươi lại bắt Công chúa bọn ta đi, nếu các ngươi có người chết, chẳng lẽ cũng tìm đến quyến thuộc Bang chủ để báo thù sao? Sao các ngươi không tìm đến Bang chủ để tính chuyện?
- Bằng hữu, ngươi nói hay đấy. Tuy nhiên, đó chỉ là cách nghĩ của ngươi, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến việc làm của ta.
- Họ Triển kia, trừ khi ngươi giết chết cả mười ba người bọn ta, nếu không thì hãy để Công chúa lại.
Triển Nhược Trần đổi sắc mặt nói:
- Chớ bức bách ta. Ta phải nói cho bọn ngươi rõ, một khi ta đã động thủ thì các ngươi dù có hối hận e rằng cũng không kịp đâu.
Đột nhiên, Từ Tiểu Hà lên tiếng:
- Nhược Trần ca, chúng ta chớ phí lời với bọn chúng. Bọn chúng đang cố ý kéo dài thời gian đấy.
Triển Nhược Trần nhíu mày, đang định nói, thì Từ Tiểu Hà đã nói tiếp:
- Chúng đem lạc đà đứng chắn ngang đường không để cho chúng ta đi, sau đó giả bộ muốn liều mạng, nhưng dùng dằng cả nửa ngày vẫn không động thủ, vậy không phải là muốn kéo dài thời gian đó sao?
Triển Nhược Trần trầm giọng:
- Mục đích của bọn chúng là gì?
- Mục đích là đợi toán người khác đến cứu viện để kịp thời đối phó với chúng ta.
Đoạn Phương Cô quát lớn:
- Từ Tiểu Hà, ngươi là một con quỷ ranh và giảo hoạt. Ngươi thật đáng chết...
Từ Tiểu Hà hừ một tiếng, nói:
- Không phải ta giảo hoạt, mà là bọn ngươi quá âm hiểm. Đoạn Phương Cô, bọn ngươi đang thất vọng phải không?
Triển Nhược Trần bước thẳng về phía gã đại hán dẫn đầu, trầm giọng:
- Thảo nào các ngươi muốn liều mạng, lại nấn ná không phát động tấn công, chắc rằng có âm mưu khác.
Gã đại hán cười hắc hắc lên giọng:
- E rằng ngươi biết cũng đã muộn rồi, vì toán chi viện của bọn ta đang đợi ngươi đi vào chỗ chết.
Triển Nhược Trần không dừng bước, lạnh giọng:
- Hành vi của bọn ngươi khiến ta không thể nhẫn nhịn được nữa. Bằng hữu, đây là do các ngươi tự chuốc lấy, không oán được ta ra tay ác độc.
Gã đại hán hét lên:
- Ngươi muốn gì?
- Xin lỗi, các ngươi không thể cho ta con đường thứ hai có thể đi được.
Gã đại hán lùi lại mấy bước, nói:
- Ngươi nói rất đúng. Bọn ta sẽ không cho ngươi con đường thứ hai để đi, trừ phi ngươi thả Công chúa bọn ta ra.
Triển Nhược Trần di chuyển thân hình rất nhanh, thấy chàng như chưa hề cử động. Thân hình chàng thoắt động đã hiện lên bóng người, đao ảnh tầng tầng lớp lớp vây quanh tứ phía địch nhân.
Gã đại hán dẫn đầu vung cặp Khô Cốt trảo trong tay lên loạn xạ, từ không trung vang lên những tiếng rầm rầm như trời đất nổi cơn giông bão.
Gã đại hán hét lên như sấm dậy:
- Vây giết hắn!
Triển Nhược Trần múa tít thanh Sương Nguyệt đao, miệng quát lớn:
- Lũ ngông cuồng đáng chết!
Bỗng chốc, không trung vang lên những tiếng kêu gào làm kinh động cả đất trời.
Thanh âm nghe rùng rợn làm sao, to như ma quỷ gào khóc, oan hồn réo gọi...
Theo đó, máu tươi từ đâu trên trời ào ào rơi xuống như một trận mưa máu!
← Hồi 67 | Hồi 69 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác