← Hồi 142 | Hồi 144 → |
Chợt nhớ có Linh Chi là thần dược cứu nguy những kẻ bị tẩu hỏa nhập ma, Linh Phụng nói một mình:
- Phải rồi, dưới vực sâu này thường có loại cỏ Linh Chi trong những kẽ đá. Cần tìm nhanh về cứu mạng Phi Bằng.
Nàng vội bước nhanh ra ngoài, len lỏi thoăn thoắt qua những vạt lau xậy đi tìm thứ dược thảo linh nghiệm cần thiết.
Thoáng trông bên sườn thạch động có nhiều đám cỏ xanh um, Linh Phụng nhanh chân tiến lại gần...
Xoẹt...
Tiếng động như có loài mãng xà di chuyển làm Linh Phụng ngừng bước, ánh mắt đảo nhanh quan sát quanh mình...
Lớp lá khô lại xào xạc phía trước cách nàng không xa, Linh Phụng đặt tay vào chuôi kiếm đeo bên mình...
Không phải mãng xà hay ác thú, Linh Phụng thấy một bóng người đang di chuyển, tay gạt cành cây, chân xéo lên những lớp lá khô tạo thành tiếng kêu ròn rã.
Nàng gằn giọng:
- Hừm, lại có kẻ nào lọt được vào địa huyệt này?
Nép vào dưới một thân cây, Linh Phụng nắm chặt chuôi kiếm chờ đợi bóng người đi tới.
Diện mạo của gã rõ ràng, rồi một gương mặt dị dạng với hai cái thẹo dài trên đuôi mắt.
Linh Phụng hồi hộp thốt lên:
- Trời... Vương Hán Sơn.
Nàng đã nhận ra lớp mặt nạ hóa trang của người yêu mới bị đường kiếm của nàng làm rơi hôm trước.
Nhịp tim đập mạnh xao xuyến trong lòng. Nàng chỉ muốn kêu lên tiếng "Hán Sơn" thân thương... nhưng hai tiếng ấy nghẹn lại trong cổ họng đầy cay đắng. Nàng chỉ còn biết đau khổ nhìn chàng từ xa với cõi lòng tan nát, trăm mối tơ vò.
Linh Phụng lại bâng khuâng tự hỏi:
- Vương huynh xuống vực thẳm này làm gì? Không lẽ chàng cũng đi tìm nơi cất giấu Thiên Chiêu Sưu Lục như ta?
Nàng than thầm và tự trách:
- Ta đã trốn chạy chàng, ta đã làm chàng thắc mắc sầu khổ cũng như ta? Vương huynh ơi, huynh có biết lòng muội còn đau đớn hơn huynh gấp vạn lần. Nhưng hoàn cảnh trái ngang rồi, đành hẹn kiếp sau tái hợp.
Khoảng cách giữa hai kẻ yêu nhau chẳng xa xôi gì vậy mà Linh Phụng đành núp bên gốc cây.
Hán Sơn cũng không hề biết Linh Phụng đang dõi theo chàng với tâm sự buồn đau. Chàng đang đi tìm Cẩm Tiên bởi lo ngại cô gái sẽ chết vì luyện công sai lạc, làm thất lạc luôn nửa pho bí kíp quý báu nhất trên đời.
Linh Phụng đang hồi hộp nhìn theo Hán Sơn, bỗng thấy chàng dừng lại bên đường mòn, khum hai bàn tay trước ngực và kêu lên:
- Cẩm Tiên... Cẩm Tiên...
Một thoáng ngạc nhiên, Linh Phụng tự hỏi: "Sao Vương huynh lại kêu Cẩm Tiên, Cẩm Tiên là ai?"
Tim nàng như se thắt khi nghĩ rằng Cẩm Tiên là người yêu mới của chàng. Làm sao nàng biết Cẩm Tiên chính là người bạn chí thân Miêu Khả Tú ở Hoàng Thạch Xuyên.
Qua phút đau lòng, Linh Phụng lại thầm nói một mình:
- Nếu chàng đã tìm được người hợp ý cũng hay. Cầu mong cho chàng trọn đời hưởng hạnh phúc, một mình ta đau khổ đủ rồi...
Chờ Hán Sơn đi khuất, Linh Phụng đến bên vách đá nhổ vài khóm cỏ Linh Chi, rồi chạy nhanh về hang động.
Nàng rất sợ phải chạm mặt Hán Sơn. Nàng không thể sắt đá với chàng và hậu quả sẽ ra sao trong cuộc tình ngang trái.
Thà một mình ôm hận, Linh Phụng không muốn Hán Sơn cũng phải đớn đau dằn vặt vì một mối tuyệt tình.
← Hồi 142 | Hồi 144 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác