Vay nóng Tima

Truyện:Xích Bát Vô Tình - Hồi 37

Xích Bát Vô Tình
Trọn bộ 42 hồi
Hồi 37: Gian Phu Sát Phụ
5.00
(một lượt)


Hồi (1-42)

Siêu sale Shopee

Không lâu sau, mọi người lập tức được mời vào đại sảnh đường, cả Vương lão lão, Nhị thiếu phu nhân Phùng Ái Quân và Tiểu Kim Tước cũng được mời tới tham dự.

Địch nhân đã dùng trăm phương nghìn kế truy tận sát tuyệt, quyết không để lại hậu duệ cho nhà họ La, hôm nay chẳng những La Phong thoát khỏi đại nạn mà La lão phu nhân hưởng trọn sinh nhật lục tuần, há chẳng phải là chuyện đáng mừng?

Bên bàn nữ nhân, La lão phu nhân cùng Vương lão lão chiếm ngôi đầu tọa, kế đến là Đại thiếu phu nhân Đoàn Thúy Liễu, Nhị thiếu phu nhân Phùng Ái Quân, Tam thiếu phu nhân Bùi Nhân Nhân, Đại tiểu thư La Y Hương, La Phong, Lâm Yến và Tiểu Kim Tước.

Bàn thứ hai, đau tọa là Tiêu Kỳ Vũ, sau đó tới Đại tổng quản Tôn Tư Chí, Ngoại tổng quản Bao Quan Đình, Nội tổng quản Liễu Trực, ba vị võ sư hộ viện, Ngô Khải và "Xà Bì" Vĩ Thất.

La lão phu nhân cùng Vương lão lão một chén xong đứng lên nói:

- Hôm nay mừng lão thân tròn sáu mươi tuổi. Nếu không có vị võ lâm kỳ hiệp "Xích Bát Vô Tình Tiêu" ở đây, chỉ e La gia bây giờ đã tuyệt tử đoạn tôn, chịu cảnh diệt môn tuyệt hộ rồi! Chỉ riêng một quả "Oanh Thiên Lôi" ném vào Phong nhi đủ để tặc nhân hoàn thành mục đích, chưa kể hàng chục túi hỏa khí khác bị Tiêu đại hiệp vô hiệu hóa. Lúc đó hậu quả thế nào, không nói cũng dễ dàng tưởng ra được. Nói gọn một câu, La gia có được như bây giờ đều là do Tiêu đại hiệp ban cho cả! Xin mọi người hãy củng đại ân nhân Tiêu đại hiệp một chén!

La lão phu nhân vừa nói xong, tất cả đều đồng thanh hiểu ứng, cả mười mấy người trong hai bàn đều nâng chén nhất nhất đứng lên.

Tiêu Kỳ Vũ tay bưng chén rượu nói:

- Lão phu nhân quá đề cao, Tiêu Kỳ Vũ hành động cũng như tất cả những nhân vật nghĩa hiệp khác trên giang hồ, có gì đáng nói đâu? Cuộc đời Tiêu mỗ quen lưu lãng giang hồ, sống không nghề nghiệp, nếu gặp chuyện bất bình mà không tương trợ, hoặc thấy bệnh nhân mà không mở túi lấy mấy viên thuốc cứu chữa thì cuộc đời còn ý nghĩa gì nữa? Mấy chữ "đại ân nhân" mà lão phu nhân vừa nói khiến Tiêu mỗ hổ thẹn vô cùng!

La lão phu nhân định nói thì Vương lão lão đã cướp lời:

- Vị "Bát Tuyệt thư sinh" Tiêu đại hiệp hãy nghe lão thân nói một câu. Lão thân tuy đến làm khách, tính tình thích náo nhiệt, nhưng vừa rồi nghe mấy nha đầu kể lại, cũng như tận mắt nhìn thấy thì đúng đại hiệp ngươi hôm nay là cứu tinh của La gia, đó là điều không cần phải nghi ngờ. Mặt khác, tuy lão thân đã bảy mươi tuổi nhưng mắt vẫn chưa hoa. Chỉ cần nhìn phong độ, nhân phẩm của đại hiệp cũng biết là anh tài hiếm có. Người già không quen khách sáo, dám hỏi Tiêu đại hiệp đã lập gia thất chưa?

Tiêu Kỳ Vũ không ngờ sự việc lại diễn biến theo chiều hướng này, lúng túng trả lời:

- Không dám giấu lão lão. Tiêu mỗ thân như cánh bèo lênh đênh trên mặt nước, không nghĩ đến chuyện gia thất vì sợ phiền nhiễu đến người khác.

Vương lão lão quay sang La lão phu nhân nói:

- Ngâm Thu! Ngươi thật hồ đồ! Cơ hội ngàn vàng để có được một vị rể quý như vậy, lẽ nào để tuột mất?

La lão phu nhân đáp:

- Đại tẩu! Mấy hôm nay ở La gia phát sinh nhiều biến cố như vậy, tiểu muội đâu còn tâm trí mà nghĩ đến việc khác nữa? Tuy nhiên..

Tiêu Kỳ Vũ sợ nảy sinh chuyện rắc rối liền nói:

- Không giấu gì Vương lão lão và La phu nhân, Tiêu mỗ tuy chưa thành gia thắt nhưng đã có một vị hồng phấn tri kỷ ở Ly Giang.

La lão phu nhân nói:

- Đại tẩu thấy đấy! Tiểu muội vốn có ý tác thành vị nhân tài này cho Y Hương. Nó đã hai mươi sáu tuổi, tài sắc không đến nỗi kém ai nhưng quyết không chịu nhận lời đám nào.. Thế nhưng người ta đã có nơi có chốn, nghĩa là Y Hương kém phúc vậy!

La Y Hương cúi thấp đầu nói:

- Mẹ! Bá mẫu! Người ta không làm gì mình, cớ sao cứ trêu trọc người ta như thế chứ?

La lão phu nhân nói:

- Nha đầu! Mẹ đâu có ý trêu trọc Tiêu đại hiệp? Giá như Tiêu đại hiệp còn chưa có gì, mẹ không ngại tỏ lời thành thân, chắc với sắc đẹp và nhân phẩm của con, Tiêu đại hiệp sẽ không từ chối, đó là phúc phần của con, cũng là phúc phần của La gia chúng ta. Chỉ tiếc rằng..

Vương lão lão tiếp lời:

- Nhưng chẳng hay vị cô nương ở Ly Giang là thiên kim ái nữ của môn hộ nào vậy?

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Tiêu Kỳ Vũ. Đương nhiên trong đó có ánh mắt sắc như dao của Tam thiếu phu nhân Bùi Nhân Nhân.

Tiêu Kỳ Vũ cố trấn tĩnh đáp:

- Thật tình quan hệ giữa song phương còn chưa có gì đáng nói, chỉ là kết giao bằng hữu mà thôi. Cô ấy là Tư Mã Hoàn Thúy, tiểu muội của Bang chủ Kỳ Môn bang Tư Mã Thịnh Lam ở Ly Giang.

La lão phu nhân nói:

- Ai! Chẳng trách nào! Lão thân nghe nói nhiều đến Kỳ Môn bang là một đại môn phái ở suốt vùng Ly Giang, không những võ công cao cường mà còn giỏi về pháp thuật nữa!

Tiêu Kỳ Vũ biết rằng trên giang hồ không ít người biết về Kỳ Môn bang, tất có bình phẩm về danh tiếng chẳng lấy gì làm tốt đẹp của bang phái này, nhất là về tà thuật.

Lúc này chàng không muốn giải thích nhiều về chuyện đó nên nâng ly rượu cung mọi người rồi ngồi xuống.

Bọn Tôn Tư Chí chờ Tiêu Kỳ Vũ uống xong mới dám cạn chén rồi đều theo nhau ngồi xuống.

Bấy giờ trong cả hai bàn lại bắt đầu bàn tán về hôn sự của La Y Hương.

La lão phu nhân chợt nhớ ra chuyện gì, thở dài nói:

- Đại tẩu! Hồi La Y Hương mới lên năm tuổi, Trang chủ có cất một chum rượu ngon "Nữ Nhi Hồng", định rằng khi nào nó lấy chồng thì sẽ mang ra thiết khách. Nhưng mãi đến bây giờ chum rượu đó vẫn còn nguyên..

Vương lão lão nhíu mày hỏi:

- Ngâm Thu! Như vậy là chum rượu đó được cất giữ đã hơn hai mươi năm rồi hay sao?

La lão phu nhân gật đầu:

- Chính thế. Đúng ra là hai mươi mốt năm.

Vương lão lão nói:

- "Nữ Nhi Hồng" ắt phải ngon hơn thứ rượu "Mao Đài" mà chúng ta đang uống đây. Theo ý ta thì nhân dịp này nên đem chum rượu "Nữ Nhi Hồng" mở ra đãi ân nhân Tiêu đại hiệp là hơn cả! Chúng ta cũng nhờ thế mà được thưởng thức một bữa rượu ngon! Đời người có được là bao nhiêu đâu chứ?

Lại quay sang La Y Hương hỏi:

- Nha đầu! Đó là bình rượu để dành cho ngươi, ngươi có chịu để mọi người hôm nay tận túy một bữa không?

La Y Hương đáp:

- Bá mẫu sao lại nói thế? Xưa nay điệt nữ có quan tâm gì đến rượu trà đâu? Mẹ! Hôm nay là một ngày rất có ý nghĩa, nữ nhi có ý vì Tiêu đại hiệp và bá mẫu mà mở chum "Nữ Nhi Hồng" đãi khách. Nếu để lại dịp khác thì còn có ý nghĩa gì nữa?

La lão phu nhân gật đầu, cười nói:

- Y Hương nghĩ thế rất phải. Chum rượu đó là dành riêng cho con. Nay con đã muốn thế là tốt rồi, nhưng cũng nên hỏi ý kiến mấy vị chị dâu con thế nào đã!

Đại thiếu phu nhân nói ngay:

- Đã là vật của Hương muội, nay Hương muội đã nói thế thì còn ai có ý kiến nữa? Hơn nữa hôm nay quả là ngày rất có ý nghĩa. Hương muội quyết định không sai đâu!

Nhị thiếu phu nhân chen lời:

- Hôm nay quả là một ngày trọng đại. Mở rượu đãi khách thì quá tốt rồi. Thế nhưng ở gia hương có tập tục rằng nếu chum rượu niêm phong dành riêng cho nữ nhân lúc lấy chồng đãi khách mà đem mở trước thì sẽ không được cát lợi.

La lão phu nhân nhíu mày nói:

- Ta chưa nghe nói tới phong tục đó. Hình như trong bổn trang có một vị võ sư hộ viện là người Tuyền Châu..

Một tên võ sư hộ viện liền đứng lên nói:

- Thuộc hạ chính là người Tuyền Châu, tên là..

La lão phu nhân vội nói:

- Đúng đúng! Ta biết rồi, chính là Trần hộ viện. Ở quý phủ Tuyền Châu có tập tục như Nhị thiếu phu nhân vừa nói không?

Trần võ sư lắc đầu đáp:

- Thuộc hạ không nghe nói đến tập tục dó. Tuy nhiên nếu làm không đúng dự định thì trong lòng có phần không được thoải mái. Còn nói rằng sẽ có chuyện không cát lợi thì e đó chỉ là điều mê tín mà thôi!

La lão phu nhân hỏi:

- Người khác còn ý kiến gì nữa không? Bất kỳ ai, nếu biết về việc này thì cứ nói ra đi!

Ngoại tổng quản Bao Quan Đình lên tiếng:

- Lão thái thái! Nếu chum rượu đã là sở hữu của Đại tiểu thư, nay Đại tiểu thư đã tình nguyện đưa ra thì còn bàn chi cho lắm để con sâu rượu của mọi người cứ bò lên chờ tận miệng?

La lão phu nhân cười to nói:

- Ta xem con sâu rượu của người khác còn chưa động tĩnh gì, chỉ có con sâu rượu của Bao tổng quản là sốt sắng nhất thôi!

Tiểu Kim Tước chợt góp lời:

- Thái phu nhân! Tỳ nữ vốn thấp cổ bé họng, đáng ra không nên tham gia vào chuyện này, thế nhưng..

La lão phu nhân ngắt lời:

- Không sao! Ta đã nói bất cứ ai cũng góp ý được mà! Nếu quả thật không được cát lợi thì có thể không mở bình rượu đó cũng nên!

Tiểu Kim Tước đánh bạo nói:

- Nô tỳ quê ở Quý Châu, cũng có phong tục rằng nếu đã phong rượu định kỳ hạn thì không thể mở trước. Nếu không..

Thị nói tới đó thì dừng lại.

La lão phu nhân giục:

- Tiểu Kim Tước! Nói đi! Lão thân không câu chấp gì đâu!

Tiểu Kim Tước làm ra vẻ sợ hãi nói:

- Nô tỳ không dám..

La lão phu nhân nghiêm giọng:

- Nếu đã nói thì phải có đầu có đũa, sao lại giữa chừng bỏ dở? Hơn nữa có quý khách ở đây, làm thế chẳng hóa ra thất kính hay sao?

Tiểu Kim Tước đành nói:

- Chỉ sợ nô tỳ nói ra sẽ làm Đại tiểu thư mất vui..

La Y Hương vội ngắt lời:

- Không đâu! Tuy ta cũng tin vận mệnh nhưng không đến nỗi mê tín. Tiểu Kim Tước, ngươi cứ nói nghe xem!

Tiểu Kim Tước ngập ngừng nói:

- Lão thái thái! Người ở quê nô tỳ đều bảo rằng nếu chum rượu như vậy mà mở phong trước hạn thì sẽ bị xung khắc...

La Y Hương hỏi:

- Xung khắc ai? Khắc phu hay khắc thê?

- Dạ! Đương nhiên là khắc phu rồi!

La lão phu nhân nói:

- Chỉ là chuyện xung khắc thì không quan trọng mấy. Hơn nữa ta không tin lắm về những chuyện này. Y Hương, ý con thì sao?

La Y Hương quả quyết trả lời:

- Mẹ! Hôm nay có quý khách ở đây, nữ nhi chỉ biết đãi khách thôi, không cần phải suy tính gì nhiều.

La lão phu nhân gật đầu nói:

- Tốt lắm! Đúng là nhi nữ của La gia! Nếu mở một chum rượu mà đắn đo đến họa phúc số phận thì chỉ đáng xếp vào hạng u mê mà thôi! Bây giờ xin hỏi chư vị có ai không tán thành việc mở niêm phong chum rượu nữa hay không?

Không ai lên tiếng, chỉ nghe Ngô Khải lảm nhảm:

- Hôm nay mừng đại thọ lão thái thái, nếu mở niêm phong chum rượu, chẳng những không xung khắc mà còn tăng tuổi thọ nữa! Để thuộc hạ và "Xà Bì" Vĩ Thất đi mở cho!

- Không được!

La lão phu nhân chợt ngăn lại nói:

- Hai ngươi tuy trung thành có dư nhưng không đủ thận trọng. Ta thấy cứ để Y Hương tự mình mở phong là hơn.

Nhị thiếu phu nhân Phùng Ái Quân chợt đề nghị:

- Mẹ, hãy để con đi mở cho!

La lão phu nhân trầm ngâm nói:

- Thực ra mẹ cũng muốn để dâu hiền đi thì tốt, nhưng một mình con..

Tiểu Kim Tước tiếp lời:

- Lão thái thái! Nếu vậy hãy cho phép tiểu tỳ đi cùng Nhị thiếu phu nhân. Thứ rượu trần niên ngon như thế, chúng ta ở đây chỉ cần mấy chục cân là đủ, lo gì không mang nổi?

La lão phu nhân nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu:

- Thôi được! Hai ngươi đi đi!

Phùng Ái Quân và Tiểu Kim Tước liền đi ra khỏi sảnh đường.

Tôn Tư Chí và Bao Quan Đình định ra theo thì Tiêu Kỳ Vũ ngăn lại, dùng thuật "Truyền âm nhập mật" nói:

- Tôn huynh, Bao huynh! Hai vị đừng..

Tôn Tư Chí cũng dùng "Truyền âm nhập mật" đáp:

- Lỡ ra hai tên đó thừa cơ trốn mất thì sao?

Tiêu Kỳ Vũ lắc đầu:

- Chắc không đâu!

Bao Quan Đình lộ vẻ băn khoăn hỏi:

- Tiêu đại hiệp! Lỡ ra hai tên gian tặc đó sợ rằng đã bị phát giác mà thừa cơ trốn mất thì sao?

Tiêu Kỳ Vũ hướng ra ngoài nghe ngóng một lúc, khi xác định hai nữ nhân đã đi xa mới thấp giọng nói:

- Do việc chúng ta dàn dựng rất tự nhiên, Tiêu mỗ tin rằng chúng có lo nhưng chưa đến mức bỏ trốn để tự làm lộ mình.

Bao Quan Đình lo lắng hỏi:

- Tiêu đại hiệp có chắc không?

Tiêu Kỳ Vũ đáp:

- Theo tại hạ nhìn nhận thì có hai lý do buộc chúng phải ở lại. Thứ nhất, kế hoạch sát hại toàn gia của chúng chưa hoàn thành, bây giờ mà bỏ đi coi như thất bại. Thứ hai, chỉ cần chúng đối phó với tiệc rượu này xong, ngay trong đêm sẽ di dời cả ba tử thi đến nơi khác. Như vậy chúng vẫn yên trí rằng bí mật vẫn chưa bị khám phá.

Tôn Tư Chí hỏi:

- Nếu vậy theo ý của Tiêu đại hiệp là chúng ta cứ bình tĩnh chờ đợi?

Tiêu Kỳ Vũ gật đầu:

- Chính thế!

- Nếu lỡ ra có sơ suất gì?

Tiêu Kỳ Vũ khẳng định:

- Không có sơ suất nào cả, vì chúng ta đã cân nhắc rất cẩn thận.

Tôn Tư Chí và Bao Quan Đình thấy thái độ Tiêu Kỳ Vũ đầy tin tưởng như vậy thì không dám nói gì nữa.

Thực ra bây giờ mọi người đều thừa nhận vị "Bát Tuyệt thư sinh" chẳng những liệu sự như thần mà cho dù có xảy ra bất trắc, địch nhân cũng khó mà thoát khỏi tay chàng được, chỉ vì họ quá ấm uất, quyết không để hai kẻ phản trắc kia tẩu thoát nên bày tỏ nỗi lo lắng vậy thôi.

Thời gian chậm chạp trôi qua.

Trong đại sảnh, La lão phu nhân và Vương lão lão thì thầm đàm luận không ai nghe rõ chuyện gì, thỉnh thoảng cao giọng mời mọi người ăn uống. Tuy vậy nhìn vẻ mặt cũng thấy cả hai lão phụ nhân đang rất nôn nóng.

Có lẽ ngoài Tiêu Kỳ Vũ và Bùi Nhân Nhân ra, không ai dám tin chắc rằng Phùng Ái Quân và Tiểu Kim Tước còn quay lại. Bởi vì chúng đã sát hại ba vị thiếu gia, chỉ cần có chút nghi ngờ thôi, nhất định chúng đừng mong gì toàn mạng!

Có người nhìn ra ngoài cửa, không giấu nổi vẻ sốt ruột.

Tiêu Kỳ Vũ bình tĩnh nâng chén lên nói:

- Hai vị phu nhân! Tiêu mỗ xin cùng hai vị một chung rượu này!

Vương lão lão hỏi:

- Tiêu đại hiệp! Có nguyên nhân đặc biệt nào không?

Tiêu Kỳ Vũ cười đáp:

- Đương nhiên có! Chén này chúc cho vụ án được tra rõ, chúng ta sẽ bắt hung thủ phải cúi đầu nhận tội!

La lão phu nhân vẫn còn lo lắng hỏi:

- Tiêu đại hiệp! Liệu chúng có thể..

Tiêu Kỳ Vũ chặn lời:

- Nào các vị! Chúng ta hãy cạn chén!

Trong tiếng chạm chén lanh canh, quả nhiên hai nữ nhân Phùng Ái Quân và Tiểu Kim Tước quay lại bước vào sảnh đường.

Hai tay Tiểu Kim Tước bưng hai bình rượu, mỗi bình trên dưới mười cân, còn Phùng Ái Quân chỉ xách có một bình.

Với loại rượu đặc biệt như "Nữ Nhi Hồng", chỉ cần ba bình đó đủ làm mười mấy người trong sảnh đường say khướt rồi.

Phùng Ái Quân mắt nhìn chúng nhân rồi quay sang La lão phu nhân nói:

- Mẹ! Nếu ba bình này không đủ thì con và Tiểu Kim Tước sẽ đi lấy thêm. Chỉ là thứ rượu trần niên quý hiếm như thế mà mở nhiều lần thì bớt giá trị đi.

La lão phu nhân đáp:

- Ta nghĩ rằng chừng dó là đủ rồi. Ái Quân! Con hãy rót rượu ra các bình nhỏ đi, trước hết hãy cụng Tiêu đại hiệp một chén, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau nâng chén.

Phùng Ái Quân gật đầu đáp:

- Dạ!

Thị theo lời rót ra các bình nhỏ, còn Tiểu Kim Tước rót ra chén mời mọi người, chỉ riêng hai chén của Phùng Ái Quân và Tiểu Kim Tước là vẫn giữ nguyên chén rượu "Mao Đài" lúc trước.

La lão phu nhân đứng lên, tay bưng chén rượu ngoảnh mặt về hướng Tây khấn khứa một hồi rồi bỗng đổ chén rượu xuống đất nói:

- Các con tuy đã đi rồi nhưng hôm nay nhân mở bình "Nữ Nhi Hồng" của tiểu muội các con, cũng nên về đây tụ hội..

Giọng bà như đẫm nước mắt, chưa nói hết câu thì đã nghẹn lại.

Đại thiếu phu nhân Đoàn Thúy Liễu, Lâm Yến, Ngô Khải và "Xà Bì" Vĩ Thất cũng đều rơi lệ.

Hai người Ngô Khải và Vĩ Thất tuy tính tình hơi thô lỗ một chút nhưng đều là người hết dạ trung thành với La gia, được đối xử như người nhà và họ đối với chủ nhân cũng đầy tình thương như thế.

La lão phu nhân quay lại Phùng Ái Quân nói:

- Hãy rót lại đầy chén cho ta!

Phùng Ái Quân "dạ" một tiếng, nhưng lần này giọng hơn run run, hình như thị đã nhận ra không khí trong sảnh có gì đó khác thường.

La lão phu nhân lại nói:

- Ái Quân! Hãy đổ hết rượu "Mao Đài" trong chén ngươi và Tiểu Kim Tước đi và rót "Nữ Nhi Hồng" vào. Đây là thứ rượu đã được cất giữ hai mươi mốt năm, mọi người nên thưởng thức loại thượng phẩm đó!

Vương lão lão nói thêm:

- Cho dù là rượu giống nhau, nhưng khẩu vị và tửu lượng của mỗi người khác nhau nên có thể nảy sinh phản ứng không giống nhau.

Câu nói đó càng làm tăng nỗi hoài nghi của Phùng Ái Quân.

Thị hơi cúi xuống không nhìn ai nhưng có cảm giác rằng mọi ánh mắt hình như đang dồn cả vào mình và Tiểu Kim Tước.

Phùng Ái Quân nghĩ nhanh trong đầu:

- "Sao lại có thể như vậy được chứ? Chẳng lẽ đã có người mở chum rượu và phát hiện thấy ba tử thi trong đó? Nhưng vì sao đã phát hiện được tử thi mà vẫn làm như không hề có chuyện gì xảy ra cả?

Mãi đến hôm nay, thái độ của La lão phu nhân vẫn hoàn toàn giống như trước đây, không hề thay đổi kia mà?

Có thật mọi việc đã bị bại lộ rồi không?

Nếu quả đúng như vậy, bây giờ có muốn đi cũng không được nữa, còn ở lại thì hậu quả như thế nào không nói cũng biết!"

Không còn cách lựa chọn nào khác, Phùng Ái Quân đành cố trấn tĩnh đến cùng, đổ rượu trong chén của mình và Tiểu Kim Tước đi rồi rót "Nữ Nhi Hồng" vào.

Thị cảm thấy thứ rượu này có màu đỏ tươi như màu máu!

La lão phu nhân bưng chén rượu lên nói:

- Nào! Chúng ta hãy cạn chén! Thứ rượu này chẳng thể không uống!

Dút lời nhấp một ngụm to hết ngay nửa chén!

La lão phu nhân cũng uống một hơi hết nửa chén, tay run lẩy bẩy, đôi môi khô héo cũng run run!

Uống chén rượu này có khác nào bà đang uống máu của ba người con trai yêu quý của mình đâu?

La lão phu nhân lại hướng sang Tiêu Kỳ Vũ nói:

- Tiêu đại hiệp! Lão thân và người của La gia xin cùng đại hiệp một chén! Con cháu của La gia sẽ không bao giờ quên đại ân của Tiêu đại hiệp. Nếu không có Tiêu đại hiệp, chẳng những ba nhi tử bị thác oan mà đến ngay cả lão tứ cũng bị giết, khi đó phu thê chúng ta và đến cả mấy vị con dâu nữa cũng không sống nổi!

Tiêu Kỳ Vũ tuy đã tận mắt chứng kiến ba tử thi bị ngâm trong chum "Nữ Nhi Hồng" nhưng với lòng đầy xúc động chàng vẫn uống một hơi hết nửa chén rượu ngâm xác người đó!

Những người còn lại cũng đưa lên môi nhấp một ngụm. Cả Vương lão lão cũng không ngoại lệ.

La lão phu nhân thấy chén rượu của Nhị thiếu phu nhân và tên tỳ nữ vẫn còn nguyên liền hỏi:

- Ái Quân, Tiểu Kim Tước! Hai ngươi có chuyện gì vậy? Vì sao không cụng rượu Tiêu đại hiệp?

Phùng Ái Quân vẻ mặt đau khổ đáp:

- Mẹ! Tối qua con bị cảm, bây giờ vẫn đang còn đau bụng khó chịu lắm, không sao uống được.

La lão phu nhân quay sang tên tỳ nữ:

- Tiểu Kim Tước, còn ngươi?

- Lão thái thái! Nô tỳ bị bọn phỉ đồ đánh trọng thương, vì phục dược nên không thể uống rượu.

Để thuyết phục hơn, thị ngập ngừng nói thêm:

- Hơn nữa.. những ngày này nô tỳ có bệnh.. hàng tháng của.. nữ nhân.. nên không dám uống..

La lão phu nhân bỗng lạnh giọng:

- Chút bệnh tật ấy đáng gì đâu chứ? Hơn nữa đây là rượu quý, uống vào một chén thì có lợi chứ không có hại gì! Hay các ngươi có gì không hài lòng với Y Hương?

Phùng Ái Quân vội kêu lên:

- Sao mẹ lại nói thế? Con đâu dám..

La lão phu nhân ngắt lời:

- Ngoài ra, rượu này do ngươi và Tiểu Kim Tước vừa đem về. Nếu các ngươi không uống, nếu người khác cho rằng trong rượu đã bị đầu độc thì sao?

Phùng Ái Quân sợ hãi nói:

- Mẹ nói thế.. thật oan cho con quá!

- Nếu vậy thì uống đi!

Tuy mắt bà bị mù nhưng vẫn mở to hướng thẳng tới Phùng Ái Quân!

Nhị thiếu phu nhân biết rằng đã hỏng sự nhưng cũng đành nâng chén lên nói:

- Mẹ đã nói thế, mặc dù con không được thoải mái nhưng đành liều mạng tiếp quân tử vậy!

La lão phu nhân gật đầu:

- Được! Mọi người hãy cạn chén nào!

Mọi người nâng chén uống thêm một hơi.

Cả lần này, Phùng Ái Quân và Tiểu Kim Tước đưa chén lên nhưng vẫn không sao uống được.

Vương lão lão gằn giọng:

- Ái Quân! Trong rượu có độc thật sao?

Phùng Ái Quân sợ hãi đáp:

- Không... không..

Rồi nhắm mắt nhắm mũi đưa chén lên uống liền hai ngụm.

Rượu mới vào miệng, thị liền nhớ tới ba tử thi trong chum rượu, một cảm giác kinh sợ trào lên khiến thị nôn thốc ra!

Tiểu Kim Tước vội bỏ chén rượu đến bên nữ chủ nhân lo lắng nói:

- Nhị thiếu phu nhân quả thật liều mạng tiếp quân tử rồi! Đã không uống được thì cố sức làm gì cho khổ thân chứ? Nào, để tỳ nữ đưa về phòng nghỉ!

Dút lời, đỡ Phùng Ái Quân rời khỏi sảnh đường, bước mỗi lúc một nhanh, nghe rõ tiếng chân hai người ra sức phóng chạy.

Đại tổng quản Tôn Tư Chí và Ngoại tổng quản Bao Quan Đình một lần nữa đứng lên định đuổi theo nhưng Tiêu Kỳ Vũ ngăn lại nói:

- Tôn huynh, chúng không dễ dàng tẩu thoát đâu!

Quả nhiên cả hai mới ra tới tiền sảnh thì có người chặn lại, quát lên:

- Thế nào? Tiệc rượu còn chưa kết thúc sao các ngươi đã vội bỏ đi? Tưởng chuồn sớm ư? Không dễ dàng thế đâu!

Giọng người thứ hai có phần dịu dàng hơn:

- Phùng Ái Quân! Nếu ngươi không có gì mờ ám thì hãy quay lại đi, chờ lão phu nhân xử lý! Còn nếu tự tiện bỏ đi tất các tặc tâm hư rồi! Có Thẩm Giang Lăng ta ở đây, muốn đi thì cứ hỏi ngọn "Khoái Đao" này trước đã!

Hai người chặn đường chính là "Khoái Đao" Thẩm Giang Lăng và Cáp Đạt.

Phùng Ái Quân run giọng cầu khẩn:

- Thẩm sư bá! Điệt nữ có nỗi khổ tâm..

Giọng Thẩm Giang Lăng đầy quả quyết:

- Có nỗi khổ tâm nào thì hãy quay lại trình bày trước mọi người. Nếu ngươi đúng tình đúng lý, ta dám bảo đảm không bị xử oan đâu!

Trong sảnh đường không nghe thất tiếng người nói nữa mà đã vang lên tiếng binh khí va chạm nhau, hiển nhiên song phương đã động thủ.

La lão phu nhân lắng nghe một lát rồi chợt lắc đầu, lẩm bẩm:

- Thì ra chính là nó!

Đại thiếu phu nhân Đoàn Thúy Liễu hỏi:

- Mẹ nói ai và chuyện gì thế?

La lão phu nhân đáp:

- Mẹ đang nói Tiểu Kim Tước. Thì ra lúc chập tối, khi con trở ra xem hát, còn lại một mình mẹ trong phòng, chính nó đã lẻn vào..

Đoàn Thúy Liễu kinh hãi kêu lên:

- Chính nha đầu đó đã ám toán mẹ hay sao?

La lão phu nhân gật đầu:

- Phải! Tiện tỳ đó bị mẹ quét trúng một trượng lại nói thác ra rằng do bị phỉ đồ đánh bị thương.

Đoàn Thúy Liễu lo lắng nói:

- Còn "Đoạt Phách linh"..

La lão phu nhân gấp giọng:

- Nhanh ra bảo Cáp Đạt hãy đề phòng. Thứ chó chạy cùng đường đó không từ bỏ thủ đoạn nào đâu!

Đại thiếu phu nhân, Tam thiếu phu nhân, Tôn Tư Chí và Bao Quan Đình cùng lao ra khỏi sảnh đường tiến về trường đấu.

Lúc đó cuộc chiến đang rất ác liệt. "Khoái Đao" Thẩm Giang Lăng tuy võ công cao cường nhưng chưa thể trong năm mươi chiêu có thể trấn áp được một đối thủ vừa ranh mãnh, vừa giảo hoạt như Phùng Ái Quân, vì ông không dám hạ sát thủ.

La lão phu nhân cũng lần ra tiền sảnh, run giọng hỏi:

- Phùng Ái Quân! Có phải chính ngươi đã giết cả ba huynh đệ họ La hay không?

Phùng Ái Quân lạnh lùng đáp:

- Các vị muốn ghép tội thế nào mà chẳng được?

La lão phu nhân nhíu mày hỏi:

- Nếu các ngươi không làm thì việc gì phải bỏ chạy?

- Vì La gia không phải là chốn dung thân được cho hai chủ tỳ chúng ta!

La lão phu nhân vẫn nhỏ nhẹ hỏi:

- Chẳng phải Đại thiếu phu nhân và Tam thiếu phu nhân vẫn ở đây một cách thoải mái đó sao? Có ai ước thúc gì đâu chứ? Kẻ nào đối xử bất công với ngươi cứ nói ra, lão thân quyết đòi lại công bằng cho ngươi!

- Dù tôi có nói ra cũng không ai tin đâu! Bây giờ chỉ cần bà để chúng tôi rời khỏi đây là được!

La lão phu nhân không nén nổi, quát lên:

- Tiện nhân! Nếu ngươi không nói rõ nguyên nhân, đừng tưởng dễ dàng chạy ra khỏi La gia trang này!

Phùng Ái Quân "hừ" một tiếng hỏi:

- Lấy đông hiếp yếu, có gì đáng khoe khoang đâu?

La lão phu nhân quát lên:

- Phùng Ái Quân! Nếu không khai thật, ngươi phải hối hận đấy! Với tội ác tàn sát ba nhi tử của ta, lão thân chẳng cần khách khí gì với loại tiện nữ các ngươi đâu! Nói nhanh!

Phùng Ái Quân bình thản nói:

- Bà đã muốn thế thì để tôi nói cho mà nghe này! Trong La gia, Đại tổng quản Tôn Tư Chí rất có uy quyền. Hắn thường cưỡng bách ta, nếu chống lại tất sẽ bị giết. Sự thật chính tôi đã giết ba nhi tử của bà, nhưng vì bị Tôn Tư Chí cưỡng bách!

Mọi người nghe nói thế đều đổ dồn mắt nhìn Tôn Tư Chí.

Vị Đại tổng quản cả người run lên. Là người trung thành và chính trực, Tôn Tư Chí không chịu nổi những ánh mắt của người xung quanh và nỗi kỳ sỉ đại nhục như thế, giận đến nghẹn lời:

- Phùng Ái Quân! Ngươi.. ngươi.. Tôn mỗ là người thế nào.. mà đi lại làm.. chuyện xấu xa đó? Ngươi.. ngươi sao lại ngậm máu phun người?

Đến lượt Tiểu Kim Tước la toáng lên:

- Nhị thiếu phu nhân không đổ oan cho hắn đâu! Có mấy lần Tôn Tư Chí vào lúc nửa đêm.. đã xâm nhập vào phòng của Nhị thiếu phu nhân. Hắn còn nói rằng sẽ có lúc đến cả Tứ thiếu gia cũng sẽ bị giết, nhị lão không cần giết cũng chết dần chết mòn, các con dâu sẽ cho đi lấy chồng.. cơ nghiệp của La gia sẽ trở thành của hắn..

Tôn Tư Chí kêu lên:

- Tiện nhân! Các ngươi thật ác, dám vu khống..

Chưa nói hết câu, máu đã bốc lên đầu, ngã xuống ngất đi!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-42)


<