Vay nóng Homecredit

Truyện:Đoạt hồn chung - Hồi 09

Đoạt hồn chung
Trọn bộ 42 hồi
Hồi 09: Bạch Cốt Thái Tử Và Trận Thế Mai Hoa
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-42)

Siêu sale Lazada

Một buổi hoàng hôn, cảnh sắc vẫn huy hoàng với mặt trời đỏ rực như quả cầu lửa rơi xuống chân mây.

Phía Tây Thiên nổi lên ánh sáng chiều lộng lẫy tỏa xuống mặt đất một màu rực rỡ.

Trên đại lộ của thành phố Do Hoa, từng trận gió mang theo cát vàng sa mạc phủ trùng những lâu đài vòm cao ngất.

Trong đám bụi mù và gió lộng, một chàng trai tuấn tú mặt bộ võ phục màu đen chậm rãi bước vào thành. Hòn ngọc trên mũ và hai viên bảo châu ở đai lưng tỏa ánh hòa quang tạo cho chàng nét vương giả khiến mọi người càng chú ý đến dung mạo anh tuấn hào hoa.

Chàng chính là Tống Nguyên. Sau khi rời khỏi Lang Nham Bỏa chàng đã hỏi thăm đươc địa điệm của một Phân đà "Thiên Ma" nên lập tức thi triển khinh công lướt tới thành Do Hoa.

Lúc đã vào thành chàng mới đáp xuống chậm bước để dò xem tình thế. Phố xá xây dựng trên lưng chừng núi, xen lẫn với rừng thưa, tạo nên quang cảnh hùng vĩ của một thị trấn sơn lâm độc đáo.

Qua khỏi những lâu đài, Tống Nguyên lột vào một khoảng rừng tùng mát mẻ, bỗng chàng bật cười nói lớn:

- Làm người thì phải quang minh chính đại, ẩn nấp rình mò như vậy có khác chi loài chồn cáo?

Chàng vừa dứt lời đã thấy bốn bóng người phóng rào rào ra ngoài đồng cò. Chúng không ngờ Tống Nguyên đã như một luồng gió bay đi trước, đón đầu chúng giữa thảo nguyên.

Chàng lạnh lùng nói:

- Tại hạ là Tống Nguyên đây, tại sao các ngươi rình rập?

Vừa nghe chàng xưng danh, ba tên trong bọn đã bỏ chạy. Tên còn lại vung mạnh bàn tay và Tống Nguyên thấy ba vật đen thui phóng theo sau ba tên kia.

Tống Nguyên thét to một tiếng, trong tay chàng tung ra ba luồn sáng bao lấy ba vật đen thui ấy, đồng thời thân mình di chuyển tránh ám khí.

Tiếng thét của Tống Nguyên làm ba tên đang chạy phải dừng lại. Chúng thấy ba viên ngọc sáng đáng rơi ba chiếc kim màu tím đen xuống đất.

Nếu không có ba viên "Mắt ngọc Chương Giao" của Tống Nguyên thì bọn chúng đã chết vì ba chiếc kim độc của tên thứ tư kia rồi.

Trong lúc ba tên kia xanh mặt đứng ngó Tống Nguyên thầm nghĩ:

- Ta có nghe nói Đà chủ "Phân đà Thiên Sơn" của "Thiên Ma bang" đã chết về tay Lý Hậu Tề "Lòng Rắn Mặt Lạnh" bây giờ lại xuất hiện thêm Đà chủ họ Trần có biệt tài phóng ám khí. Chắc Trần đà chủ là tên hung ác trẻ tuổi kia? Mà sao nó phóng ám khí vào dồng bọn?

Ý nghỉ của chàng chưa dứt thì gã trai gầy gò xấu kia đã lao tới, mang theo trận gió rào...

Hắn dừng trước mặt Tống Nguyên, cách chừng hai trượng, vung nắm tay lên.

Những chiếc kim nhỏ sợi lông bò đan xen vào nhau tựa một trận mưa chụp lấy toàn thân Tống Nguyên. Đồng thời hắn tung ra một chượng sấm sét, nhắm vào ngực chàng Thiếu hiệp.

Cười lạt một tiếng, Tống Nguyên vung ống tay áo phất ra một chiêu "Long Phục Thần Tàng" những, chiếc kim độc bị quét đi hết.

Vừa lúc kình đạo đôi bên chạm nhau, phát nổ một tiếng "Ầm" dữ dội, Trần đà chủ "Ối" lên đau đớn, lùi liền năm bước, miệng ộc đầy máu, chứng tỏ hắn bị nội thương trầm trọng.

Tuy vậy, hắn vẫn nhìn tên đồng bọn với ánh mắt căm ghét và thét lên:

- Trước hết ta hãy giết chết những kẻ hèn nhát này đã.

Dứt lời, cánh tay hắn vung mạnh, cả chùm kim lao vút về phía ba tên kia, làm chúng vừa hoảng sợ kêu thét, vừa phóng mình lùi bước.

Tống Nguyên cười gằn:

- Bọn Thủ lĩnh Thiên Ma bang các người thật là tàn độc.

Chàng biết Trần đà chủ toan giết ba tên kia vì chúng quá sợ không dám tấn công chàng, nên vừa quát mắng vừa xuất thủ.

Hữu chưởng cùa Tống Nguyên vung lên, luồng kình khí cuồn cuộn thổi bay hết những mũi kim độc, giải cứu cho ba tên kia. Cùng lúc tả chưởng xuất ra một chiêu "Mãng Sư Xuất Động" đánh thốc vào ba tử huyệt "Khí Môn", "Tề Môn", "Huyền Môn" trước ngực Trần đà chủ.

Võ công của Trần đà chủ cũng chẳng vừa, Hắn bay mình lên, chưởng phải xòe rộng, và những tia chớp màu tím như những mũi kim lao thẳng vào cơ thể đối phương thật kinh khiếp.

Nhìn thấy những tia màu tím ấy, Tống Nguyên kêu lên:

- Ôi "Tử Sát chưởng"...

Chàng lập tức xoay mình né, không đấu trực diện mà vận dụng chân khí, tả chưởng lật ngửa chặt vào khớp tay đối phương.

Trần đà chủ phải thu chưởng, bật cười hì hì:

- Khá lắm, kể như Trần Hưng Chính hôm nay gặp phải một quả đắng. Nhưng rồi tiểu tử sẽ biết tay ta.

Hữu chưởng vừa thu về, Trần Hưng Chính đã dậm mạnh cước hữu, còn phái tả chưởng xuất chiêu "Cửu Hỏa Liên Thiên" như châm lửa đốt trời, một trận hỏa phong màu tìm nhạt hừng hực phủ trùm Tống Nguyên.

Không chậm trễ, Tống Nguyên đảo nhanh, tránh luồng chưởng đạo của đối thủ rồi phóng ngay "Huyết Lưu Phiêu Cần" tựa máu chảy vắt cần câu, chiêu tối độc của "Huyết Quang Mê Ly chưởng" bổ vào đầu Trần đà chủ.

Trong chớp mắt Huyết Quang lấp loáng, bóng chưởng huyền ảo, cuồng phong cuộn từng đợt kình khí đánh vào các tử huyệt, làm Trần đà chủ nổi khùng.

Hắn quát vang như sấm, gương chưởng nghênh đón, "Tử Sát Chiêu" hàng loạt tia lửa màu tím va chạm "Huyết Lưu Phiêu Cần" đỏ như máu của Tống Nguyên.

- "Ầm"

Sức chấn động khủng khiếp.

Chưởng chiêu của Tống Nguyên đánh trúng Trần đà chủ, mà áp lực dư thừa từ không khí bị nén bung ra, đào một hố rộng ba trượng, chiều sâu mút mắt. Đất đá cỏ cây tung rơi rào rào.

Trong âm thanh hỗn độn ấy có tiếng kêu la thảm thiết của Trần đà chủ. Hắn lảo đảo như cột buồm trên sóng, cố gượng mãi cũng phải lùi xa năm trượng mới đứng vững.

Vừa trụ bộ hắn há miệng ộc ra một vòi máu. Nhưng bản chất vẫn hung hăng, tả chưởng vung lên, toan phóng ra một chùm kim độc.

Không ngờ bóng Tống Nguyên đã đảo nhanh, đồng thời một đạo kình phong xuyên thẳng vào ngực Trần đà chủ.

Nghiêng mình qua một bên, Trần đà chủ cố gắng giữ nguồn máu huyết đang sôi lên như sấp tuôn trào bởi chấn thương gần nát ngực. Hắn lăn xa khoảng sáu trượng, vừa chồm dậy dược đã vung hữu chưởng tung ra nắm kim màu tím vụt về phía Tống Nguyên.

Tức giận bởi Trần đà chủ quá hung dữ ác dộc, Tống Nguyên đẩy liền một chiêu "Huyết Phong Tống Quỷ" trận gió đỏ nhử máu, sức mạnh kinh hồn đẩy bật nắm kim dộc bay ngược lại Trần đà chủ với tốc lực không kém gì lúc hắn phóng ra.

Liên tiếp bị trọng thương, nên sau khi phóng ra nắm kim dộc màu tím, Trần đà chủ toan bỏ chạy vào rừng. Bỗng hắn nghe gió mạnh phía sau lưng, hoảng hồn nhướng mắt nhìn những mũi kim dộc của hắn đang lao vào hắn.

Không thể nào tránh kịp, Trần đà chủ kêu thét một tiếng, toàn thân như quả bóng xì hơi bay xa bốn trượng, rải đầy máu trên mặt đất. Xác hắn vừa rơi xuống đã thâm tím, thất khiếu máu đen chảy ra lêng láng, tang tưởi vô cùng.

Ba tên đồng bọn mặt xanh như tàu lá, đứng run rẩy trố mắt nhìn Tống Nguyên như kẻ mất hồn.

Tống Nguyên nhặt lại những viên ngọc "Chương Giao" cất vào bọc, rồi hỏi ba tên kia:

- Các ngươi là gì trong "Phân đà Thiên Sơn"?

Một tên trong bọn liền đáp:

- Chúng tôi là ba Đà chủ, dưới quyền Phân đà chủ Trần Hưng Chính. Hồi nãy nghe danh thiếu hiệp chúng tôi không dám ứng chiến.

Theo điều luật khắt khe của Thiên Ma bang thì những kẻ không theo lệnh kể như đã chết. Bởi vậy Trần đà chủ phóng ám khí hai lần để giết chúng tôi, may nhờ Thiếu hiệp ra tay cứu thoát.

Tống Nguyên nói:

- Thiên Ma bang là tổ chức Ma giáo ác độc. Các ngươi thoát chết phen này đừng nên theo bọn chúng nữa.

Ba tên nọ cúi đầu, một tên nói:

- Nhờ ơn Thiếu hiệp cứu mạng, chúng tôi xin tuân lệnh. Nhưng để báo đáp chút ơn nghĩa, chúng tôi giúp Thiếu hiệp được việc gì chăng?

Mĩn cười dịu dàng, Tống Nguyên bảo:

- Ta tìm Phân đàn của Thiên Ma bang chỉ muốn biết tin tức về Công chúa Ái Mã, và cần biết Tổng đàn của Thiên Ma bang ở đâu. Nếu các ngươi nói cho ta nghe những điều đó là trả ơn ta rồi đấy.

Đưa mắt ngó nhau, rồi một tên trong bọn trả lời:

- Hiện nay Ba Vương Gia và Ba Vương Tử đã đưa Công chúa Ái Mã về Tổng đàn Thiên Ma bang. Còn Tổng đàn của bổn Bang đóng ở nơi nào chúng tôi là cấp nhỏ, không tường đích xác, chỉ biết là ở trong núi Bắc Hiệp thuộc về Văn Châu.

Tỏ ý vui vẻ, Tống Nguyên gật đầu:

- Các ngươi cho ta biết như vậy cũng tốt rồi. Bây giờ đưa ta về Phân đà ở tỉnh Do Hoa này để ta giải quyết công việc.

Ba tên vâng lệnh, đưa Tống Nguyên tới một tòa nhà lớn ở ngoại thành Do Hoa và nói:

- Bẩm Thiếu hiệp, đây là Hội sở của Phân đà.

Thu gom hết số của cải trong Phân đà Thiên Sơn của Thiên Ma bang, Tống Nguyên chia đều cho bọn Bang chúng và bảo:

- Các người lấy tiền bạc về quê làm ăn lương thiện, đừng đi theo bọn Ma giáo tàn bạo nữa. Trần đà chủ ta đã giết rồi, các ngươi không còn lo sợ.

Tất nhiên ba Đà chủ có phần khá hơn liền cùng Bang chúng tiền đưa Tống Nguyên ra ngoài.

Tống Nguyên hạ lệnh phóng hỏa thiêu hủy Phân đà, rồi bảo ba Đàn chủ:

- Việc tại hạ đã hành động, các ngươi nên rời xa nơi đây để tránh hình phạt của Thiên Ma bang.

Ba Đà chủ tạ ơn Tống Nguyên lần nữa. Một gã còn nói:

- Sư phụ của Trần Hưng Chính là "Tử Sát Chân Quân" nổi danh tàn độc. Sau này Thiếu hiệp có dịp chạm mặt với lão cần phải đề phòng.

Tống Nguyên gật đầu:

- Cám ơn, cám ơn, xin tạm biệt.

Chàng phóng mình đi như một luồng khói đen, chớp mắt đã luớt xa về phía chân trời.

Phía sau chàng chỉ còn lại thành Do Hoa với Phân đà Thiên Sơn của Thiên Ma bang đang bốc cháy ngùn ngụt.

Tống Nguyên theo đường lớn dọc triền núi về phía sông Mộ Lôi. Vừa đi chàng vừa tính toán suy nghỉ:

- Núi Bắc Hiệp thuộc Vân Châu, xa cách ngàn dặm. Mình đi trên đường là lộ rõ, mà kẻ địch ẩn trong bóng tối. Người của Thiên Ma bang rất đông, phạm vi hoạt dộng rộng khắp, ta rất dễ bị chúng bám theo ám hại.

Mục đích chuyến đi này để tìm ra Tổng đàn Thiên Ma bang mong cứu Công chúa Ái Mã, nhưng đồng thời Tống Nguyên cũng thăm dò cho được tin tức về người mẹ mất tích và phăng ra manh mối những kẻ mưu hại cha chàng.

Vừa suy nghĩ vừa lao đi vùn vụt, Tống Nguyên thấy trời đã tối càng thêm thuận lợi, bởi bộ "Thiên Tâm Y" màu đen chàng mặc trên mình với những món "Đoạt Hồn huyết kiếm" và "Tàn Băng tiêu" rất lộ liễu, dễ bị bọn thù nhân phát hiện bám theo.

Lúc này vành trăng non bẩu trời tỏa ánh sáng yếu ớt xuống sườn núi, Tống Nguyên phi hành vùn vụt, bởi chàng muốn mau thu ngắn khoảng đường đến Văn Châu.

Bỗng trên đỉnh núi có tiếng rú dài thê lương như hiệu kèn của ma quỷ, phá tan bầu không khí tĩnh mịch đêm trường.

Tống Nguyên giật mình, thầm đoán có nhân vật giang hồ nào xuất hiện. Từ sườn núi chàng thấy một vệt sáng lao đi mất hút, nên cũng tăng tốt độ phi hành theo sát, nhưng lát sau chiếc bóng khả nghi ấy đã mất tiêu.

Trên đỉnh núi tuyết trắng bao phủ, khí lạnh thấu xương, lãnh phong thổi ào ào, tà áo như muốn bay theo cùng gió.

Không nản chí, Tống Nguyên cứ bám theo đỉnh núi và toan tính rằng với nền tuyết trắng phau này thì nhân vất bí ẩn nào cũng không thể qua khỏi thị lực của chàng.

Quả nhiên một tiếng hú dài đã như xuyên thủng màn đêm.

Tống Nguyên rướn mình quan xát và thấy ba bóng ngươi mang theo ánh sáng như ba điểm hàn tinh từ trên cao nhảy xuống phía dưới ghềnh.

Đã là tay có khinh công tuyệt kỹ mà Tống Nguyên còn ngạc nhiên bởi thân thủ cao cường của những nhân vật kia. Đồng thời chàng lướt nhanh tới và thấy thêm hai bóng ngươi nhu hai chiếc lá nhẹ chao mình xuống ghềnh đá, chứng tỏ trình dộ khinh công siêu tuyệt.

Lấy làm lạ, Tống Nguyên nghĩ nhanh:

- "Chẳng hiểu đêm nay sao có nhiều cao thủ võ lâm tập trung ở nơi này? Có lẽ sắp diển ra một việc kinh thiên động địa"

Nghĩ như vậy rồi chàng không muốn lộ diện sớm, bèn nép mình vào khe đá để quan sát tình hình.

Chàng theo dõi hai bóng người gần nhất, và nghe giọng nói khàn khàn:

- Đêm nay, giờ Thìn, Lão quỷ sẽ xuất chiêu. Các nhân vật võ lâm đế đây rất nhiều. Ngoài hai ta còn có Tam âm, Đàm Trạch, Bạch Cốt thái tử, Nam Sa lục quỷ, Âm Dương Linh Tử, Kiều Sĩ Áo Đen... Ta không sợ chúng nó, nhưng tốt hơn hết vẩn phải thận trọng, không nên mạo hiểm xuất thủ. Còn "Thiềm Thừ Kim Ngọc" (Con cóc bằng vàng ngọc) hễ đến tay thì chuyển về nơi đã định để gặp nhau.

Tiếng nói dứt, hình như người cũng xuống khỏi ghềnh.

Tống Nguyên đang định vượt ra khỏi khe đá, bỗng trước mặt tối sầm lại.

Chàng thấy một lão già cao lớn, lưng gù như lưng lạc đà, mặt đỏ như con gà chọi, tóc trắng tựa những sợi cước. Chẳng biết dùng thân pháp gì mà lão ta thình lình xuất hiện trên ghềnh đá, cúi nhìn xuống dưới, hậm hực gằn giọng:

- Hừm, ta là Thạch Đà Tử. Hôm nay nếu đề các người thực hiện được âm mưu thì "Kim Giáp Thần Đà" sẽ không chường mặt ra chốn giang hồ nữa.

Lão già lưng lạc đà vừa nói vừa xoay mình. Bỗng đôi mắt lão nhìn chăm bâm vào chỗ Tống Nguyên đang ẩn nấp, trầm giọng bảo:

- Tiểu tử, núp gì đó. Ra đây mao.

Nhỏm dậy, từ từ đi ra khỏi khe đá. Tống Nguyên mỉn cười:

- Tôn hạ nói năng thiếu lễ độ như vậy không sợ người ta cười sao?

"Kim Giáp Thần Đà" ngó thấy chàng thanh niên tuấn tú, trong bộ "Thiên Tàm bảo y" thì như nhớ ra một chuyện, liền mềm mỏng hỏi:

- Xin cho biếc các hạ có liên quan gì với Cư lão tiền bối?

Lắc đầu mấy cái, Tống Nguyên trả lời:

- Tại hạ không biết ai là Cư lão tiền bối.

Nhìn Tống Nguyên với vẻ nghi ngờ, bỗng mắt lão Kim Giáp Thần Đà bỗng sáng lên.

Lão bật cười:

- Khà khà, không ngờ mắt lão kém đến nỗi không thấy ngay "Đoạt Hồn huyết kiếm" ngươi đeo trên lưng.

Dứt lời, Kim Giáp Thần Đà vung tả chưởng đập một chiêu vào huyệt "Thiên Linh" ở đỉnh sọ Tống Nguyên, hữu chưởng lại chộp nhanh "Đoạt Hồn huyết kiếm" nhanh như chớp.

Thấy ngay kình phong của lão già quá mạnh, bộ pháp thật lạ lùng, Tống Nguyên thận trọng chưa ứng chiến.

Chàng lách qua một bên, vừa tránh chưởng đạo, vừa làm lão già lỡ trớn không giật được kiếm báu trên mình chàng.

Rồi Tống Nguyên cười rộ:

- Thạch Đà Tử. Ngươi không nhanh chân xuống ghềnh cứu các bạn ngươi, còn ở đây toan cướp kiếm của ta, thật là không biết xấu hổ.

Chàng lại phóng mình đứng vững trên một tảng đá, vui vẻ nói tiếp:

- Tại hạ hôm nay đến đây là bạn, không phải là thù. Thạch Đà Tử cứ yên tâm đi...

Dứt lời Tống Nguyên lao vút xuống dưới ghềnh. Chàng ngửi thấy mùi hương kỳ lạ, và những đốm trắng hòa lẫn nhụy vàng của một rừng bạch mai nở rộ đang khoe sắc tỏa hương.

Rừng mai trắng trong tuyết trắng làm người ta có cảm giác như lạc vào chốn Bồng Lai tiên cảnh. Chàng hất mạnh song cước nhảy phóc vào rừng mai.

Lạ thay, khi đã vào rừng, Tống Nguyên thấy mai trắng trùng điệp và không nhận được lối ra đâu nữa. Bên tai chàng nghe văng vẳng tiếng Kim Đà Tử, mà không hiểu lão nói với ai:

- Xin mời Tôn hạ cứ nghỉ ngơi trong rừng mai, Kim Đà mỗ còn có việc phải làm torng giây lát.

Tiếng nói xa dần, dường như đã vào sâu trong rừng.

Mỉn cười bình tĩnh, Tống Nguyên nghĩ thầm:

Có lẽ đây là thế trận "Mai Hoa" này bày theo phương vị "Bát quái" có tám cửa: "Hưu, Sinh, Thương, Đổ, Cảnh, Tử, Kinh, Kha", vào cửa Sinh là tốt hơn hết.

Tống Nguyên bèn vận đầy "Huyết Khí" nhảy vào trận theo cửa "Sinh", đạp theo phương vị Bát Quái, di chuyển "Lục Xích", qua mấy chỗ rẽ, quả nhiên nhìn thấy đường đi trước mặt.

Trên đường đi, chàng nghe thấy tiếng người huyên náo, lúc to lúc nhỏ. Tống Nguyên tăng thêm cước bộ đi về phía trước...

Bỗng một âm thanh nho nhỏ từ trong rừng vọng tới:

- Ta không tin "Lão Quỷ Mai Trắng" có thể dùng mấy gốc mai mà trói được huynh đệ tụi mình.

Dứt lời, lãnh phong nổi lên, cuồng phong lạnh buốt rào rạt như "Lục vị huynh đệ" đang hợp sức hòng dẹp tan "Thế Trận Mai Hoa"...

Cứ lướt đi, Tống Nguyên nghĩ thầm trong đầu:

- "Sáu người này chưa dễ gì thoát ra được. Vả lại cứ nghe theo kình phong thì chưởng lực của họ không có gì ghê gớm, mình chưa cần đụng đến họ".

Rồi chàng tự hỏi:

- "Chủ nhân nơi này là ai? Tại sao hôm nay lại có lắm kẻ đến đây để chịu chuyện phiền phức? Đã tới đây, ta phải tìm hiểu, không thể làm kẻ bàng quan.

Vừa suy tư, chàng vừa đi tắt ngang qua rừng mai. Ánh trăng bàng bạc, vầng trăng đã treo trên đỉnh dầu, phản chiếu làn tuyết trắng và những đóa hoa mai trắng tôn thêm vẻ thần tiên.

Nghe phía trước có tiếng lao xao, Tống Nguyên núp sau một tảng đá, ló mặt ra quan sát.

Trên mặt tuyết ngoài rừng, chàng thấy Kim Giáp Thần Đà cùng một Đà Tử khác đấu tóc bạc phơ, cao lớn, mặt áo vải bố, đang đứng song hành.

Phía trước hai người có tám người đứng xếp hàng đối diện.

Tận cùng góc bên phải là ba lão già thấp nhỏ, mặt toàn đồ đen, dứng im lặng như những pho tượng.

Theo những lời được nghe, Tống Nguyên biết mấy người này là Đàm Trạch tam âm. Kế bên Tam Âm Đàm Trạch có một thiếu niên mặt áo hoa, sắc mặt xanh mét, gầy gò như qua củi, tay cầm chiếc quạt bằng xương dát mỏng...

Chỉ liếc qua, Tống Nguyên cũng biết đó là Bạch Cốt thái tử. Gần đó là Âu Dương Đồng Tử và một cặp huynh đệ thân hình cân đối.

Lúc ấy Bạch Cốt thái tử liếc qua "Kim Giáp Thần Đà" và Vi Đà tử kế bên. Thái tử phe phẩy chiếc quạt xương, khịt mũi mấy cái và nói:

- Ố, Kim Giáp Thần Đà và Phương Phi Đà Tử đã lâu không xuất hiện giang hồ mà bây giờ ta được tiếp kiến, thật hân hạnh.

Âu Dương Đồng Tử chêm vào:

- Nghe nói hai Đà Tử đã từng đánh nhau chí tử, sao bữa nay hòa hợp vui vẻ thế?

Hắn hỏi xong lại cười khanh khách.

Kim Thạch Đà Tử có ngoại hiệu là "Kim Giáp Thần Đà", còn Phương Phi Đà Tử là "Ngũ Đinh Quái Đà", nghe Âu Dương Đồng Tử trêu ghẹo chớt nhả thì đều giận dữ nhìn hắn bằng đôi mắt nẩy lửa.

Đàm Trạch tam âm cũng cười ré lên, nói lời châm biếm:

- Kim Giáp Thần Đà và Ngũ Đinh Quái Đà chỉ vì bị lão quỷ Mai Hoa bắt nộp mạng nên mới liên thủ với nhau đấy thôi.

Kiêu Sĩ Áo Đen lại xỏ vào một câu:

- Bạn hữu xung quanh không ít. Vả lại đã nửa đêm rồi, xin các vị đừng cãi nhau nữa.

Bạch Cốt thái tử xếp chiếc quạt xương lại, mỉm cười:

- Anh bạn áo đen này tuy còn lạ, nhưng nói nghe có lý. Còn hai vị Đà tử có ý kiến gì không?

Lời nói có vẻ châm chọc để gây sự. Nhưng Ngũ Đinh Quái Đà cứ nhắm hờ đôi mắt, đứng vững như núi, chẳng nói gì cả. Dường như lão ta chờ cơ hội mới chịu xuất thủ.

Người nóng nảy là Kim Giáp Thần Đà vừa toan mở miệng nói thì Kiêu Sĩ Áo Đen đã bật cười:

- Khà khà, hai vị thật là trung thành, nghe nói các ngài đang cần tìm một kẻ có "Thần Chỉ Lệnh" phải không? Nếu không phải thì chủ nhân trước đã chết, hai vị hà tất phải nộp mạng thay cho lão quỷ Hoa Mai? Hơn nữa, hôm nay có ở đây có rất nhiều cao thủ, hai vị đã tự lượng sức chưa?

Tống Nguyên núp ngoài xem những chuyện diễn biến, chàng không hiểu nội những lời trao đổi của những người trong cuộc. Chỉ biết rằng Kim Giáp Thần Đà và Ngũ Đinh Quái Đà sẽ giao đấu kịch liệt với những người ở đây, song hai lão còn chờ một sự kiện gì đó.

Bỗng Ngũ Đinh Quái Đà trợn mắt nhìn ra ngoài, Tống Nguyên ngó theo, đã thấy cuồng phong nổi dậy, bên ngoài có tiếng người huyên náo. Rồi sáu bóng người bỗng xuất hiện. Đó là sáu tu sĩ, gầy gò, mặc đạo y đã cũ nát.

Bạch Cốt thái tử mới liếc thấy những nhân vật này đã la lớn:

- Ôi, Nam Sơn "Nam Sa lục vị" cũng đã tới rồi. Trận chiến bắt đầu thôi.

Mới trụ bộ, Nam Sa Lục Vị đã quát lớn:

- Bạch Mai Lão Quỷ sắp xuất quan.

Lời nói chưa dứt, sáu luồng kình phong tanh tưởi đã ầm ầm tuôn về chỗ Kim Ngũ song đà.

Đàm Trạch tam âm cũng lập tức phát động sáu luồng chưởng phong đen tựa mực, quét ào ào trên mặt đất tiến tới.

Âu Dương Đồng Tử, Kiêu Sĩ Áo Đen, Bạch Cốt thái tử cùng hai huynh đệ vạm vỡ đứng bên cạnh nhất loạt tung ra hơn mười đạo kình phong ác liệt, tạo thành lưới chưởng kinh hồn vây chặt Kim Ngũ song đà để tấn kích.

Kim Giáp Thần Đà và Ngũ Đinh Quái Đà cùng thét lên một tiếng, mái tóc trắng trên đầu dựng đứng cả lên, bóng chưởng xòe rộng, đậy ra những độc chiêu dữ dội.

"Bình, bình..."

Trong chớp mắt chưởng phong rú thét, chưởng khí mịt trời, đất đá bay tung loạn xạ. Mười cao thủ lao vào vòng chiến.

"Ầm, ầm, ầm..."

Những loạt tiếng nổ vang trời, cuồng phong xé không khí, những hòn đá bằng bắp tung bay tới tấp, cây cối trốc gốc ngả nghiêng.

Cả một vùng thiên hôn địa ám.

Những bóng chưởng lao vào "Kim Ngũ song đà" đều bật lùi trở lại.

Chưởng lực chạm nhau kinh hồn bạt vía.

Tuy còn giữ được thế thượng phong, nhưng Kim Giáp Thần Đà và Ngũ Đinh Quái Đà mặt như nhuộm máu, râu tóc dựng đứng, lảo đảo lùi bảy bước mới trụ bộ nổi.

Bạch Cốt thái tử cười gằn một tiếng, thân hình né ngang, chiếc quạt bằng xương trắng múa thành ngàn vạn bóng trắng mông lung bảo vệ quanh thân. Rồi bỗng thét lên dữ dội lao vào Ngũ Đinh Quái Đà.

Chưa kịp thở, Ngũ Đinh Quái Đà lại phải gầm rú, vung song chưởng xuất lưỡng chiêu mãnh liệt, tạo nên trận cuồng phong đè bẹp kình lực từ ngàn bóng quạt của đối phương.

Trợn mắt tức giận, Bạch Cốt thái tử dựng đứng quạt xương, đánh vào bốn huyệt "Thiên Tĩnh", "Tứ Dộc", Ngoại Quan", "Dương Trì" của Ngũ Đinh Quái Đà.

Tung mình ba vòng tránh né, Ngũ Đinh Quái Đà mở rộng song chưởng, một co duỗi vỗ vào ngực Bạch Cốt thái tử một chiêu "Song Ma Đoạt Hồn" dữ hơn sấm sét.

Nam Sa Lục Vị trong thấy, đồng thanh hô một tiếng lao vào.

Nhưng Kim Giáp Thần Đà đã thét lên:

- Bọn kia đi đâu?

Lão gương ngay song chưởng đánh phủ đầu.

Chưởng phong loạn cuồng như bảo tố, kình đạo giăng mắc đầy trời, Đàm Trạch tam âm, Kiêu Sĩ Áo Đen, Âu Dương Đồng Tử và hai huynh đệ chưa rõ tốn đều tận lực tấn kích "Song đà".

Bỗng có tiếng thét vang:

- Đứng lại...

Tất cả đều trố mắt nhìn...

Trong ánh sáng hào quang hỏa chưởng, một thiếu nử xuất hiện, tóc thắt bím, mặt đỏ lựng, cập mắt sáng long lanh. Nàng nở nụ cười khinh thi, khoe hàm răng trắng như ngọc, tay cầm đoản kiếm lấp loáng ánh bạc chặn trước mặt những cao thủ đang xếp hàng ngang.

Kiêu Sĩ Áo Đen liền cười một tràng khả ố:

- Hay lắm, con gái của lão quỷ Bạch Mai cũng đã tới.

Vừa nói vừa phóng tay chụp "Cầm Nã Trảo" vào bộ ngực vun cao của cô gái trong lúc bất ngờ.

Đàm Trạch tam âm cũng lách mình vọt tới.

Thiếu nữ lùi lại một bước, tả chưởng gạt ngang làm Kiêu Sĩ Áo Đen chới với, đồng thời hữu chưởng quơ chiếc liềm bạc tấn công Đàm Trạch tam âm, bộ pháp nhanh lẹ vô cùng.

Kiêu Sĩ Áo Đen tức giận xuất chiêu tới tấp. Đàm Trạch tam âm nóng như lửa đốt, lục chưởng tung ra, từng luồng khí đen cuồn cuộn ập vào cô gái.

Thiếu nữ vẫn bình tĩnh, liềm bạc trong tay vung lên, tỏa ra những đốm hoa mai với kình lực dữ dội, âm thanh vèo vèo tấn kích như sấm sét.

Nàng vừa tấn công vừa lên tiếng:

- Lưỡng vị Đà Thần, xinh nhanh tay chút nữa.

Ngũ Đinh Quái Đà một mình đương đầu với Bạch Cốt thái tử, đang chiếm thượng phong. Hắn nghe tiếng cô gái thúc giục thì xuất liền bốn chiêu và liếc qua nàng khẽ nói:

- Anh Nhi cẩn thận đấy nhé.

Không ngờ trong lúc lão liếc ngang, chỉ một phút sơ sẩy đã bị Bạch Cốt thái tử quật một chiêu "Long Hổ Phiên" gần gãy xương hông. Lão rú lên đau đớn bỏ chạy.

Bật cười hăng hắc, Bạch Cốt thái tử phảy quạt xương trắng, lao thẳng như mũi tên đuổi theo Ngũ Đinh Quái Đà, miệng thét lớn:

- Quỷ già, chay đâu cho thoát?

Lúc đó Kiêu Sĩ Áo Đen nhìn qua cô giá, cười nham nhở:

- Anh cô nương, ta xin chiều cô nương đây.

Sau tiếng cười khả ố, hắn lại vung song chưởng đánh thốc vào ngực cô gái một chiêu thần tốc.

Cô gái tên Bạch Anh, biết đường chưởng của Kiêu Sĩ Áo Đen rất lợi hại, bèn nhảy ngang đễ tránh, đồng thời móc liềm bạc vào bụng hắn với chiêu "Vạn Năng Câu".

Kiêu Sĩ Áo Đen lỡ trớn, phải thu chưởng hộ thân, dùng độc cước đá bay lưỡi liềm tren tay cô gái và sự dụng "Song Long Thiết Trảo" chụp nhanh vào đôi vai nàng.

Hoảng hốt kêu lên một tiếng, Bạch Anh quay đầu bỏ chạy.

Liền bật cười hì hì, Kiêu Sĩ Áo Đen phóng theo quyết bắt sống cô gái xinh đẹp.

Bỗng đột nhiên Bạch Anh xoay mình lại rút đoản kiếm ánh bạc vung lên, mười hai đóa hoa mai bay vụt vào các huyệt chính trên cơ thể gã áo đen hiếu sắc.

Vội bật lùi trở lại, Kiêu Sĩ Áo Đen rú lên:

- Bạch Mai Ly Hồn kiếm.

Nghiến chặt hàm răng ngọc, Bạch Anh phóng luôn mười hai đoạn kiếm, tuôn ra một trời hoa mai bạc tẩm độc bắn vào Kiêu Sĩ Áo Đen.

Thật kinh khiếp, Kiêu Sĩ Áo Đen hoảng loạn, vội xuất chiêu "Quần Kiều Kinh Nghiệm", tỏa kình khí bịt kín đường tấn công của ngàn đóa hoa mai.

Vừa lúc đó Ngũ Đinh Quái Đà trở lại. Lão nhanh chóng hóa giải độc chiêu cua Kiêu Sĩ Áo Đen, miệng quát lớn:

- Đồ hạ đẳng, ăn hiếp một cô gái à?

Ngũ Đinh Quái Đà chi hơi ngại Bạch Cốt thái tử, còn Kiêu Sĩ Áo Đen là kẻ dưới tay lão...

Tả chưởng vung lên, Ngũ Đinh Quái Đà đánh ra một chiêu "Thần Xà Thám Động" hàm chứa thập thành công lực, mãnh liệt kinh hồn.

"Ầm", tiếng nổ kinh thiên động địa.

Đá bay cát chạy ào ào cùng một tiếng rú ngân dài thê thảm.

Thân thể Kiêu Sĩ Áo Đen chẳng khác một tờ giấy bị gió mạnh cuốn đi, nứt toác, bay xa khoảng mười trượng mới rơi xuống chết tươi. Trong bộ áo đen chỉ còn là đống máu thịt bầy nhầy.

Khi đó Đàm Trạch tam âm, Âu Dương Đồng Tử và cặp huynh đệ mặt áo xanh cũng phóng chạy như bay.

Ngũ Đinh Quái Đà thét lên rờn rợn:

- Đuổi, giết, đuổi giết...

Bạch Cốt thái tử xông tới, gặp ngay Bạch Anh, cô gái xinh đẹp.

Hắn cố nặn một nụ cười vương giã, tán tỉnh một câu:

- Hỡi mỹ nương, thân ngà vóc ngọc, vào nơi chưởng kiếm làm gì. Hãy về làm Vương phi cho ta nâng niu yêu chiều có sướng hơn không?

Vì mải mê chạy theo cho kịp Ngũ Đinh Quái Đà nên Bạch Anh không nghe tiếng Bạch Cốt thái tử, mà cũng không thấy hắn, nàng cứ phóng đi vùn vụt.

Bạch Cốt thái tử liền vung chiếc quạt xương trắng, tạo thành những vòng xoáy điệm vào các yếu huyệt trên thân cô gái.

Bởi bất ngờ, không phòng bị, Bạch Anh cảm thấy huyệt "Tiểu yêu" bị tê đi, toàn thân cứng ngắc, hai chân va vào nhau ngã xuống.

Bạch Cốt thái tử vui mừng tay ôm lấy người đẹp, thuận đà hôn lên đôi gò má thơm phức và say mê bảo rằng:

- Hay ngoan ngoãn, ta đưa nàng về trước nhé. Đừng sợ lão quỷ Bạch Mai là thân phụ của nàng cũng phải chịu cúi đầu trước mặt ta thôi.

Lại hôn vào môi Bạch Anh, rồi Bạch Cốt thái tử vỗ tay ba cái. Lập tức có hai bóng trắng cao gầy từ trong rừng mai phong ra.

Hai tên ấy đến trước Bạch Cốt thái tử cúi dầu:

- Bạch Cốt song anh, kính lãnh thánh chỉ.

Thái tử trao Bạch Anh cho hai tên thuộc hạ:

- Các ngươi đưa cô nương này về trước phải săn sóc cẩn thận ta sẽ về sau.

Dứt lời, hắn quay mình phóng theo đồng bọn.

Bạch Cốt song anh kèm Bach Anh, toan đưa nàng đi.

Bỗng nhiên...

Từ sau tảng đá lớn có tiếng thét:

- Hai thằng kia, đứng lại.

Cùng với tiếng thét là một chàng trai xuất hiện.

Chàng đội mũ có gắn ngọc châu chiếu sáng. Thắt lưng có dính hai viên bích châu tỏa ngời. Bộ "Thiên Tàm y" màu đen bó sát thân thể. Gương mặt chàng khôi ngô tuấn tú. Lưng chàng đeo "Đoạt Hồn huyết kiếm", tay cầm chiếc Tàn Băng tiêu.

Bạch Cốt song anh trố mắt nhìn chàng trai rồi rụng rời tay chân, kêu lên thảng thốt:

- Trời ơi, Đỗ Tống Nguyên.

Các cao thủ đã rượt đuổi nhau đi đâu tất cả. Nơi góc rừng mai này chỉ còn Tống Nguyên đối diện với Bạch Cốt song anh, và nàng Bạch Anh đang hôn mê trên tay chúng.

Vừa thấy Tống Nguyên, hai tên Bạch Cốt song anh đã hoảng sợ và đưa mắt cho nhau có cách đề phòng. Song chưởng của chúng giao nhau, tạo thành thế trận "Bạch Cốt Liên Tiên, Thất Tiết Biên" (Cây roi bảy khúc bằng xương).

Tống Nguyên mỉn cười, dịu dàng bảo:

- Bỏ cô nương Bạch Anh xuống. Ta tha cho các ngươi đi.

Một trong hai tên gằn giọng:

- Tiểu tử đừng hòng...

Tên kia nhanh như chớp, vừa thấy đồng bọn nói câu thu hút Tống Nguyên là hắn xuất chiêu điểm vào huyệt "Mệnh Môn" của Bạch Anh định làm nàng mê thêm để buông ra đối phó với chàng trai. Nhưng hai gã tinh ranh đã gặp người lanh lẹ hơn.

"Bình" một tiếng, chiêu chưởng của Tống Nguyên đã hất văng Bạch Cốt song anh và giành được người đẹp.

Giật mình rúng động, một tên tê cứng huyệt "Bích Như" một tên trúng thương gần tét "Hổ khẩu". Lúc bình tĩnh lại thấy Tống Nguyên ẫm Bạch Anh trên tay phóng đi xa tít.

Tuy hoảng sợ bởi võ công của chàng trai nhưng nghĩ đến nhiệm vụ của Thái tử giao phó, Bạch Cốt song anh càng hoảng sợ hơn. Chúng liền giải các huyệt đạo của nhau, rồi liều mạng hò hét truy đuổi.

Tống Nguyên bồng người đẹp chạy một lúc lâu, bỗng nghe phía trước có chưởng phong rào rào, dường như có các cao thủ đang giao trang dữ dội.

Chàng tìm một gốc cây có thảm cỏ êm ái, đặt Bạch Anh xuống và ngắm qua sắc đep của nàng, bỗng buột miệng khen:

- Ôi, nhan sắc thiên kiều bá mị. Nàng vừa đẹp, vừa ngây thơ, có lẽ còn đang trong trắng.

Tự kiềm chế lòng rung động, chàng nói khẽ:

- Đây là chuyện tình cờ ta làm việc nghĩa không nên để nàng hoảng sợ, hay nghi ngờ ta có tà tâm.

Ngắm nhìn sắc đẹp của nàng rồi, Tống Nguyên quay bước đi. Nhưng chàng lại nghĩ:

- "Bạch cô nương đang hôn mê. Ta bỏ nàng trong tình trạng này, lỡ có kẻ gian tà lợi dụng cơ hội làm bậy thì sao?"

Nghĩ như vậy, chàng quay lại giải huyệt cho Bạch Anh rồi mới yên tâm bước đi thoải mái.

Bạch Anh được khai thông huyệt đạo thì thở dài một tiếng tỉnh lại. Chỉ qua một khắc nàng nhớ ra tất cả và nhìn theo bóng chàng trai áo đen mới lướt đi.

Nàng vội kêu:

- Này, ngươi là ai vậy?

Nhưng chàng trai cứ lặng lẽ bước đi...

Bạch Anh vội vùng dậy đuổi theo.

Tống Nguyên hiểu ý nàng, nhưng còn nóng lòng muốn biết trận chiến đang xảy ra bên ngoài rừng, nên chàng chỉ quay mặt lại nói lớn:

- Tại hạ là Đỗ Tống Nguyên.

Lời nói vừa dứt thì hình bóng chàng đã ra khỏi rừng mai xa lắc, Bạch Anh không thể nào theo kịp.

Bên ngoài rừng đất đá ngổn ngang, cây ngã sắp lớp chồng chất, thú rừng chết hàng loạt bởi cuộc giao đấu của các cao thủ, máu đông từng vũng, bốc mùi tanh tưởim ruồi nhặng bu từng bầy.

Trước một ngôi thạch thất, "Kim Ngũ song đà" rách tơi quần áo, râu tóc dựng đứng, mặt mũi hốc hác, đang quyết tử chiến với bọn ngươi xâm nhập rừng mai.

Phía bên kia cũng chết chốc quá nửa. Nam Sa lục quỷ chỉ còn lại bốn người. Đàm Trạch tam âm quỵ hết hai. Chỉ còn số mạnh khỏe với Bạch Cốt thái tử, Âu Dương Đồng Tử, cặp huynh đệ áo xanh, tổng cộng chín người quyết vây đánh "Song đà".

Kim Giáp Thần Đà dường như bị thương khá nặng, cánh tay phải máu đỏ lòm, mắt nhìn kẻ thù đổ lửa.

Bạch Cốt thái tử vừa múa quạt xương trắng trong tay, vừa nói:

- Lưỡng vị Đà huynh, ta thử sức với nhau đã rõ. Nếu hai vị chịu ngừng tay thì tại hạ cũng không gây khó khăn gì nữa.

Ngũ Đinh Quái Đà phẫn nộ thét:

- Đồ lưu manh, chớ nhiều lời, hãy kêu con ngươi ra đây cho ta hỏi tội luôn thể...

Chưởng phong lại ầm ầm nổi lên, chiêu thức liên tục bổ xuống. Song lực đạo đã giảm sức mạnh, chiêu số củng không rạch rỏi như trận đáng mới bắt đầu. Xem ra "Song đà" không còn giữ được thế thượng phong.

Tống Nguyên vốn hay xúc động trước những người yếu thế. Chàng để ý thấy "Song đà" như mặt trời xế bóng, không thể cầm cự được lâu. Nếu chàng không ra tay, hai ông khó bảo toàn tính mạng.

Nhưng với chín người đang tấn kích Song đà lại toàn là tay ghê gớm, chúng liên thủ với nhau để tăng thêm sức mạnh, không thể coi thường...

- Nếu muốn can thiệp ta phải sử dụng "Huyết kiếm"...

Nghĩ như vậy rồi Tống Nguyên vận "Huyết Khí" chu chuyển khắp toàn thân. Tiếp đó, chàng lao tới chỗ những cao thủ đang kịch đấu và dịu dàng lên tiếng:

- Xin các vị dừng tay.

Tiếng nói của chàng với âm lượng chất chứa nội lực và cương quyết như những mũi tên sắt phóng vào giữa chưởng phong, nghe rõ ràng sắc bén, làm bọn người đang giao đấu phải ngẩn ngơ.

Chàng lại hỏi tiếp:

- Vì cớ gì mà các vị liều sống chết với nhau như thế?

Bạch Cốt thái tử liếc xéo Tống Nguyên rồi lạnh lùng nói:

- Bổn Thái tử xem dáng điệu của ngươi tốt hết là nên tránh xa, đừng chõ mồm vào công việc của người lớn mà uổng mạng con nít.

Nhưng Âu Dương Đồng Tử không bộp chộp, vì hắn đã nhận ra Tống Nguyên, nên lộ vẻ vui mừng, kêu lớn:

- Ôi, thì ra là ngươi?

Thời gian này công lực của Tống Nguyên đã tăng tiến vượt bậc. Sau khi ra khỏi Lang Nham bảo, ý thức giang hồ cũng cao hơn. Chàng ngó Âu Dương và liếc nhìn sang mọi người, dõng dạc nói:

- Tại hạ là Đỗ Tống Nguyên, không muốn thấy mọi người tàn sát nhau bởi cớ sự không rõ ràng.

Lão Đại trong Đàm Trạch tam âm nghe chàng trai trẻ xưng danh thì ngó Đỗ Tống Nguyên chăm bẳm và nói:

- Rất hay, nhà ngươi đã tới đây, hẳn có nhiều người cần gặp.

Vừa nói mắt lão vừa liếc nhìn Kiếm và Tiêu trên mình Tống Nguyên.

Với giọng lạnh lùng, Tống Nguyên nói như ra lệnh, làm những kẻ có mặt đều rùng mình:

- Nếu muốn đánh nhau sinh tử thì các vị nên ra ngoài, đừng hỗn chiến ở rừng Mai có chủ nhân. Đừng để tại hạ phải sử dụng "Huyết kiếm".

Khi Tống Nguyên nói câu này thì mọi người đã dừng tay, "Kim Ngũ song đà" đang vận khí chữa thương, đồng thời nhìn Tống Nguyên bằng đôi mắt lạ lùng và khâm phục. Hai lão cảm thấy chàng trai trẻ này không phải kẻ thù và võ công cùng dũng khí thật đáng nể.

Trong rừng bỗng có giọng nói thanh tao vang lên:

- Đà công công, chàng ấy đã cứu Anh nhi đó.

Rồi Bạch Anh như con chim nhạn bay vụt ra đứng bên cạnh Kim Ngũ song đà, nhìn Tống Nguyên với ánh mắt chan chứa tình cảm.

Bạch Cốt thái tử trông thấy Bạch Anh thì bàng hoàng, biết việc của mình đã hỏng, lại nghe nàng nói càng căm tức ngó Tống Nguyên.

Hắn gằn giọng:

- À thì ra chính nhà ngươi đã cướp người đẹp của ta?

Tống Nguyên không thèm trả lời thẳng Bạch Cốt thái tử, mà chỉ lãnh đạm nói:

- Nếu các người không đi chỗ khác, Chủ nhân Rừng Mai sẽ ra nói chuyện.

Lời nói cứng rắn của Tống Nguyên cho mọi người hiểu rằng, chờ "Bạch Mai cư sĩ" tọa quan xong, phá tường mà ra, thì bọn họ không thể có trong tay "Kim Ngọc Thiềm Thừ" vật báu võ lâm, mà ngay mạng sống cũng chưa hẳn giữ được.

Lắm kẻ đã rục rịch tính đi, nhưng bọn họ lại bị hai vật báu trên mình Tống Nguyên thu hút, đó là "Đoạt Hồn huyết kiếm" và "Tàn Băng tiêu"...

Tiến lên một bước, lão Đại trong "Nam Sa lục quỷ" bảo Tống Nguyên:

- Tiểu tử, ta đã nghe tên ngươi. Vậy hãy để Kiếm và Tiêu lại, ta sẽ tha chết cho ngươi đi nơi khác.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-42)


<