Vay nóng Tima

Truyện:Võ lâm ngũ bá - Hồi 45

Võ lâm ngũ bá
Trọn bộ 86 hồi
Hồi 45: Trêu Cợt Tây Độc
5.00
(2 lượt)


Hồi (1-86)

Siêu sale Lazada

Nguyên vì, Hoàng Dược Sư ở trên Đào Hoa đảo, vun trồng và nghiên cứu các tánh chất của hoa cỏ, bất kỳ loại kỳ hoa dị mộc hay danh thảo gì trên Trung Thổ, đều được chàng chiết trồng gây giống lên khắp đảo Đào Hoa, nên trên đảo bốn mùa hoa thơm ngát mũi.

Hoàng Dược Sư không những tinh thông thuật trồng trọt mà cho đến y lý chàng cũng rất sành, cứ mỗi ngày vào lúc sáng sớm sương mù còn đọng khắp ngọn cây, chàng hứng tất cả sương đọng trên trăm đóa hoa hòa hợp với vài loại thảo dược quý báu chưng và phơi đủ chín ngày chín đêm chế thành viên Cửu Hoa Ngọc Lộ hoàn.

Công dụng của viên Cửu Hoa Ngọc Lộ có thể trừ độc, ngưng được đau nhức mà còn có thể nhuận thuần cường tráng thân thể, uống một viên có thể nhịn đói cả bảy ngày bảy đêm mà không cần ăn uống gì cả.

Hồng Thất Công nghe Hoàng Dược Sư bảo mình uống thuốc đỡ đói bèn le lưỡi lắc đầu đáp:

- Úy! Ai mà uống thuốc đỡ đói được. Mấy viên thuốc quèn ấy không đủ lão ăn mày nào nhét lỗ kẻ răng nữa là. Mẹ kiếp! Đấu võ hai ngày trời, miệng lạt thấy trời đất!

Trùng Dương và mọi người thấy bộ tịch xấu đói của Hồng Thất Công đều không thể nín cười.

Hồng Thất Công nuốt nước miếng nghe ừng ực rồi đem những món ăn ngon trên khắp Nam Bắc nào là thịt dê tái ở Yên Kinh, cá chua Lưu Ngư ở Hàn Châu, cá chép chưng ở Tô Châu, thịt đút lò ở Hải Nam, đậu hủ đánh huyết ở Tứ Xuyên, mì thịt ngựa thơm phức ở Quế Châu, y cà kê kể một hơi dài sọc dường như đang ăn bằng tưởng tượng những món ăn ngon ấy. Y lại tỉ mỉ phân tách món ăn chỗ nào cho ngon, món nọ phải dùng với rượu gì mới hợp khẩu, khiến mọi người nghe y kể một hồi cũng phát đói lây.

Âu Dương Phong nhóp nhép hàm râu rồng nói:

- Lão ăn mày kể đến món ăn, khiến bụng tao cũng phát đói, chúng ta nên tìm món gì để đỡ dạ nếu không chẳng còn sức lực đâu để mà đấu tiếp.

Hồng Thất Công bèn nói:

- Lão độc vật mi cũng muốn ăn sao? Ta với mi đánh cá chơi, mi bằng lòng không?

Âu Dương Phong cười khè khè đáp:

- Đồng ý! Đồng ý!

Hồng Thất Công nói:

- Từ Hoa Sơn đến Trường An cách nhau một trăm tám mươi dặm đường, ta với mi phân nhau hai ngã, hạn định trước giờ ngọ là trở về, mỗi người tự ý chọn lựa lấy món ăn, người nào đem về Hoa Sơn trước thì kể thắng, về sau kể như thua, món ăn của ai làm ngon cũng kể thắng, không ngon miệng cũng kể thua, mi bằng lòng không?

Trùng Dương, Đoàn hoàng gia và Hoàng Dược Sư không khỏi tức cười, Hồng Thất Công thật là một con người liếng láu khôi hài, cho đến ăn cũng ganh đua so tài như võ nghệ.

Âu Dương Phong không cần nghĩ ngợi gật đầu đáp:

- Được lắm! Phương pháp ấy tuy rất hay, nhưng vẫn còn thiếu sót!

Hồng Thất Công trợn mắt hỏi:

- Lão độc vật, tại sao lại thiếu sót? Mi đinh giở giọng "rắm" thối ra nữa phải không?

Âu Dương Phong cười nhạt đáp:

- Từ Hoa Sơn đến Trường An dọc đường thiếu gì chợ búa, tỉnh thành. Nếu mi chẳng đến Trường An mà đến thị trấn nào gần nhất chân núi mua vài ba món ăn đem về, còn ta phải lặn lội từ đây đến tận Trường An, có phải là mắc mưu mi chăng! Món ăn là ở Trường An hay ở nơi khác làm gì có ký hiệu mà phân biệt được hở thằng ăn mày thúi?

Trùng Dương gật đầu khen thầm, gã Tây Độc này tuy là một đứa tham gian nhưng tâm địa khá tế nhị.

Hồng Thất Công "ồ" một tiếng và cười lên ha ha rồi nói:

- Lão độc, lời mi nói phải đấy, ta hỏi mi, vậy mi có đến Trường An lần nào chưa?

Âu Dương Phong đáp:

- Ta từ xa xôi ở Tây Vực đến Trung Thổ, Trường An là nơi phải đi qua, sao lại không có đến. Lời mi nói có ý nghĩa gì?

Hồng Thất Công nói:

- Phía Đông cửa thành Trường An có một gian tửu lầu sang trọng hiệu tiệm Thái Bạch Cư, mi có biết không?

Âu Dương Phong đáp:

- Ta không nhớ lắm nhưng chắc có lẽ tìm được!

Hồng Thất Công lại nói:

- Như vậy thì được rồỉ Tiệm cao lâu Thái Bạch ấy toàn dùng chén đũa bằng sứ màu xanh da trời của lò sứ "Sài Diêu", quận Cảnh Đức tỉnh Giang Tây sản xuất. Khắp thành Trường An không có tửu lầu hay quán ăn nào dám dùng chén bát sứ Sài Diêu cả, mà chỉ có tiệm Thái Bạch Cư thôi, các thị trấn khác thì khỏi nói là chẳng có rồi! Chúng ta chia hai nẻo Đông, Tây xuống núi, sớm đến tiệm Thái Bạch mua vật thực đem về lấy đồ sứ "Sài Diêu" làm chứng cớ như vậy được chưa?

Âu Dương Phong cười lớn và nói:

- Hay lắm! Chúng ta bắt đầu ngay bây giờ đị Nguyên đồ sứ "Sài Diêu" là một loại từ khí danh tiếng nhất của các quận Cảnh Tỉnh, Giang Tây. Cái tên Sài Diêu xuất ở thời kỳ nhà Đường mạt qua thời kỳ Ngũ Đại Hậu Châu. Thái Tổ là Quách Ngạn Oai rất thích chén đĩa làm ở thị trấn Cảnh Đức, nên cho lập tại thị trấn ấy một lò sứ gọi là Ngự Diêu (lò của vua), một hôm tên thợ lò hỏi Châu Thái Tổ thích tráng men gì?

Châu Thái Tổ không nghĩ ngợi đáp ngay:

- Sau cơn mưa khoảng trời xanh lộ giữa mây trắng, cứ y theo màu sắc ấy mà chế ra!

Châu Thái Tổ rất thích màu xanh da trời và quả nhiên tên thợ làm đồ sứ đã theo ý vua nung thành màu sắc xanh da trời ấy.

Sau đấy Quách Ngạn Oai lập Sài Vinh lên làm Thái tử cho nên mọi người mới quen miệng kêu đồ sứ màu xanh da trời là "Sài Diêu" cho đến thời đại Tống trào, một số người giàu có dùng đồ sứ thường thích màu sắc của Sài Diêu và Hồng Thất Công là một người sành ăn mới biết rõ được điều ấy.

Hồng Thất Công và Âu Dương Phong sau khi thuận ưng điều kiện xong, hai người đồng lượt xuống núi phân ra hai nẻo.

Hồng Thất Công đi hướng Tây, vừa đếm xong một, hai ba là hai người dùng ngay thuật khinh công bước chân thoăn thoắt như bay xuống triền núi, trong khoảnh khắc hai người biến mất sau lùm cây.

Hồng Thất Công vì là Bang chủ của Cái bang, nên bước chân dẫm khắp thiên hạ. Lộ trình từ Hoa Sơn đến Trường An có thể nói là Hồng Thất Công thuộc làu từng bụi cây, hòn đá, biết rõ đường nào vòng xa, đường nào đi tắt gần hơn, chỉ một điểm ấy cũng đủ hơn Âu Dương Phong rồi.

Y vừa rời khỏi núi Hoa Sơn là cắm đầu chạy nhanh, như ngựa tế, không dám dừng bước nghỉ ngơi, nên chỉ độ một giờ đồng hồ sau là đã đến thành Trường An rồi.

Hồng Thất Công rất sành đường đi nước bước trong thành, nên tìm đến tửu lầu Thái Bạch Cư chẳng mấy khó khăn, y rón rén lẻn vào nơi nhà bếp chỗ trữ cất thực phẩm, với tay ra sau lưng cởi bầu đựng rượu xuống mở nắp một tỉnh rượu rót đầy vào hồ lô của mình, rồi ừng ực tu một hơi cạn bầu liếm mép khen ngợi:

- Rượu ngon thật! Thật ngon!

Sau lại liên tiếp rót thêm, uống luôn một hơi ba hồ lô rượu mới chịu thôi, vừa vươn vai đứng dậy định lẻn qua trù phòng để tìm món ăn, bỗng nghe ngoài trước có tiếng nói khàn khàn như tuồng phèn la bể gọi lên oang oang:

- Chủ tiệm đâu, ở đây có món gì ăn ngon nhất? Bất kỳ là bao nhiêu tiền, mau làm gấp cho ta.

Hồng Thất Công nhận ra tiếng nói của Âu Dương Phong, giật mình thất kinh, thầm nhủ:

- Lão độc vật cũng mau đến dữ he!

Kỳ thật là Âu Dương Phong không thuộc đường lắm, vì y là người xứ Tây Vực đến đây, đối với đường xá Trung Nguyên không mấy thông thạo, nhưng Âu Dương Phong được huy hiệu là Tây Độc thật không ngoa chút nào, trong lúc y đi dọc đường rời khỏi Hoa Sơn không xa, đã chận đón một chiếc xe song mã đang thuận đường và nói:

- Ê chiếc xe này về Trường An phải không?

Người đánh xe là một gã đàn ông nhà quê ưa đến Hoa Âm huyện mua hàng hóa xong vừa sắp sửa về Trường An, y thấy Âu Dương Phong tướng mạo cộc cằn, lập cập nói chẳng ra lờị Âu Dương Phong không đợi gã nói hết câu đã nhún chân nhảy phóc lên xe, chễm chệ ngồi giữa xe, rồi liên tiếp đánh ra hai chưởng. Bao nhiêu hàng hóa trong xe đều đẩy tuốt xuống đường và hầm hừ quát to:

- Mau mau chở ta đến Trường An, càng mau càng tốt nghe rõ chưa?

Gã nhà quê thấy Âu Dương Phong ngang tàng quá đáng, không khỏi tức giận vừa định nhảy trở lại một mất một còn với Âu Dương Phong.

Tây Độc cười khẩy một tiếng, giơ tay túm chặt nơi áo trước ngực gã đánh xe giơ bổng gã lên khỏi đầu và quát.

- Mi chịu theo lời ta hay không? Nếu mi còn cứng đầu chẳng chịu đưa ta đến Trường An thì ta sẽ ném mi xuống đất, cái mạng chó của mi có mà về chầu tiên tổ ngay!

Hai bàn tay của Âu Dương Phong như mười thanh sắt nhọn móc lên da thịt, khiến gã nhà quê đau quá liền la lớn năn nỉ xin tha mạng.

Âu Dương Phong mới để y trở xuống, rồi móc trong người ra một đỉnh vàng quơ qua trước mắt gã nhà quê và mắng to:

- Đồ con mắt đui, lão gia của mi không thiếu gì vàng, thứ hàng hóa mắc dịch ấy giá bao nhiêu bạc! Mau mau đưa ta đến Trường An, vàng này sẽ về phần mi!

Gã đánh xe thấy được đỉnh vàng, thì bao nhiêu hàng vật bị tổn thất, bao nhiêu sự đau đớn trong thân thể đều quên hết, vâng dạ luôn miệng:

- Vâng! Vâng! Tiểu nhân sẽ đánh xe cho lão gia đi. Lão gia hãy ngồi cho vững!

Gã lập tức ra roi phóng ngựa chạy như giông như gió, chạy hơn một giờ đồng hồ là đến Trường An. Âu Dương Phong không đợi xe ngừng bánh vội nhảy phóc xuống xe, ném đỉnh vàng lên xe rồi rảo chân chạy thẳng đến hướng cửa Đông thành Trường An.

Tuy vậy, Hồng Thất Công cũng vẫn sớm tới trước y một lúc, nếu Hồng Thất Công chẳng tham uống thì đã mua xong đồ ăn và trở về trước hơn y rồi và Âu Dương Phong kể như đã thua.

Nhưng vì Hồng Thất Công đến được kho trữ lương thực nghe hơi rượu đã phát thèm không chịu được, nằm khềnh dưới đất uống cho đã nư, diên trì chậm lụt để Âu Dương Phong bắt theo kịp đến nơi.

Hồng Thất Công lo lắng nghĩ thầm:

- Không xong! Lão độc vật đã cùng lúc đến với mình, nếu về cùng lúc thì thành ra hòa nhau rồi! Không thể được mình phải phá y một trận mới được!

Nghĩ xong bèn lắng tai nghe bên ngoài chuyện gì để tìm cách đối phó, thì nghe Âu Dương Phong bảo tên tài phú tiệm làm năm con vịt quay, năm con gà hấp và năm cân bánh bao nhân bá bửu, lại dặn tiểu nhị dùng đồ sứ Sài Diêu, đựng đàng hoàng, hẹn tối nay sẽ đem chén đĩa trả lại.

Hồng Thất Công lấy tay vỗ trán mấy cái, rồi cười nói một mình:

- Ta cứ y như thế ấy mà làm, để chọc lão độc vật một mách cho bõ ghét!

Nói đoạn bèn lẻn vào nơi đầu bếp đang nấu nướng, thấy hơi thơm bốc mùi, nhìn sáu tên đầu bếp đang rửa rau, thái thịt, chiên xào lăn xăng, tiếng chảo nồi chạm nhau kêu "long cong!" Tiếng dao bầm trên thớt rộn ràng. Hồng Thất Công nhón mình nhảy tót ngồi chồm hổm trên nhà, thấy gã đầu bếp đang dùng lửa riu riu quay vàng năm con vịt của Âu Dương Phong cũng sắp xong, gà hấp thì tẩm mật cũng vừa rồi, liền bất thình lình dùng Giáng Long thập bát chưởng pháp theo thế "Phi Long Tại Thiên" (rồng bay trên trời), đánh mạnh lên nóc nhà nghe "ầm!" một tiếng, khiến nóc ngói của nhà bếp lủng một lỗ khá rộng như cái miệng thúng, bụi cát, ngói vụn bay rào rào xuống đất.

Hồng Thất Công cũng đồng thời hét tướng lên:

- Chết chết! Nóc nhà sập rồi!

Mấy tên dầu bếp đang vùi đầu vùi cổ nấu nướng, bỗng nghe tiếng la hoảng sập nhà, lại thấy bụi cát trên trần nhà rơi xuống như mưa, sợ quính cả chân tay, quăng đao ném chảo, co giò chạy thục mạng ra khỏi trù phòng.

Hồng Thất Công cười tít mắt, buông người nhảy xuống dùng giấy dầu và lá sen lúc nãy y đã trộm sẵn bên kho thực phẩm, trút tất cả vịt quay, gà hấp trong chảo ra, gói lại cẩn thận trong lá sen, rồi lấy giấy dầu túm gọn ghẽ, lại nhón thêm một mớ chén dĩa bằng sứ Sài Diêu.

Tung mình nhằm vụt theo lỗ hổng nóc nhà đã dùng chưởng đánh lủng lúc nãy phi thân bay vọt ra ngoài lướt trở về Hoa Sơn mau như tên bắn.

Mấy tên đầu bếp sau khi chạy thoát ra khỏi phòng, bọn họ nghe "ầm" một tiếng rồi chẳng thấy nóc nhà sập xuống, hồn vía định lại, mới kéo nhau trở lại nhà bếp. Nào ngờ chỉ trong khoảnh khắc mà bao nhiêu gà hấp, vịt quay của vị khách Tây Vực bỗng không cánh mà bay mất.

Bọn họ vò đầu bứt tóc kêu khổ liên miên.

Bọn họ không ngớt phân vân bàn tán, một tên đầu bếp thốt nhiên kêu lên:

- Đúng rồi! Chắc chúng mình phạm tội với Hồ Tiên! Cho nên Hồ Tiên mới giáng xuống trừng phạt chúng ta, nếu không tại sao nóc nhà tự nhiên thủng lỗ, đồ ăn đồ uống biến mất cả!

Âu Dương Phong ngồi trước tiệm, đợi một lúc khá lâu, nhưng mấy thực phẩm mình đặt làm mãi vẫn chưa rồi, giận đến vỗ bàn thét như sấm.

Tài phú trong tiệm chỉ còn cách là rầy tiểu nhị cho mát lòng khách, rồi hết lời năn nỉ Âu Dương Phong.

Tây Độc vì sự đánh cá với Hồng Thất Công không thể làm quá, đành nén giận thấp thỏm ngồi chờ, cho nên đến thời gian một buổi cơm, đầu bếp mới làm xong, gói ghém cẩn thận đem ra.

Âu Dương Phong lấy thêm vài món chén tộ Sài Diêu làm chứng cớ, rồi chẳng chút chần chờ, chạy vun vút trở về Hoa Sơn như bị ma đuổi.

Hồng Thất Công sau khi dụng kế đoạt lấy thực phẩm trong tửu lầu Thái Bạch Cư, liền noi theo đường cũ trở về Hoa Sơn, tới Trung Thiên môn thì trời vừa mới gần giờ Ngọ, Hồng Thất Công thầm nghĩ trong lòng:

-"Lần này thì chắc chắn là thắng y dư rồi, nhưng cũng nên hạ nhục lão độc vật này một ván cho sát đất để từ nay về sau, y hết cái thói "mục hạ vô nhân" của y mới được".

Hồng Thất Công lại nghĩ ra một kế khác, lão biết rõ Âu Dương Phong trở về Hoa Sơn thế nào cũng phải đi ngang qua Trung Thiên môn mà địa hình của Trung Thiên môn rất gồ ghề hiểm trở, rất thuận tiện cho kế hoạch trêu phá của mình.

Hồng Thất Công bèn đem bao thực phẩm treo cẩn thận lên một ngọn cây, sau đấy mới bò xuống lựa một lùm cây um tùm ẩn mình chờ đợi.

Độ thời gian một buổi cơm thì Âu Dương Phong đã đem đồ ăn từ Trường An chạy vun vút đến nơi.

Hồng Thất Công nhắm ngay một tảng đá núi dùng tuyệt chiêu trong Giáng Long thập bát chưởng, hất tay đẩy ra một chưởng theo thế Kháng Long Hữu Hối, khiến cho một tảng đá nặng hai trăm cân dư kia, bật khỏi vị trí, lăn lông lốc theo đường mòn nhỏ hẹp của Trung Thiên môn, lao nhanh xuống tông thẳng vào người Âu Dương Phong đang bước thấp bước cao trèo lên kia.

Âu Dương Phong tay bưng gói thực phẩm, thấy đá núi từ trên triền bỗng dưng lăn xuống, không khỏi giật mình kinh hãi, định tung mình nhảy tránh, nhưng nếu dùng thuật khinh công tung người nhảy bổng lên thì những món thực phẩm bưng trên tay cho đến chén đĩa phải rơi xuống đất chứ chẳng còn, mà nếu không nhảy tránh cũng không thể được.

Nhưng Bạch Đà sơn chủ là một tay mưu lược thâm trầm, y sực nghĩ được một diệu kế, vội để gói đồ ăn luôn cả hai cái đĩa lớn Sài Diêu đội trên đầu, dùng khí công hít cứng lại. Sau đấy trụ bộ đứng thẳng người, hai chân như hai khúc cừ chôn chặt trên đất, dùng Cáp Mô công đẩy mạnh song chưởng ra, đem tất cả công lực bình sanh đánh thẳng vào hòn đá núi quái ác ấy.

"Ầm!" một tiếng như trời long đất lở, tảng đá không chịu nổi kình lực quá cương mãnh của Cáp Mô công nát ngứu ra từng mảnh vụn, bay văng rào rào xuống núi, hòn to hòn nhỏ, theo đường mòn lăn xuống như thác đổ.

Âu Dương Phong bị những mảnh đá vụn như mưa bấc lăn tông vào hai chân không chịu được đành phải tung mình nhảy lên để tránh khỏi luồng thác đá đổ xuống, nào ngờ cái nhảy ấy khiến bao nhiêu thực phẩm trên đầu, luôn cả hai cái đĩa bằng sứ Sài Diêu kia cũng nhảy tưng theo lăn rơi xuống chân.

Những món thực phẩm gà hấp vịt quay, Âu Dương Phong mua về đều dùng giấy dầu và lá sen bao gói cẩn thận để vào hai chiếc đĩa sứ, cái nhảy vừa rồi làm cho hai chiếc đĩa lăn rớt xuống ngay.

Âu Dương Phong trong lúc cấp bách, quơ tay chụp nhầu, chộp được gói thực phẩm khỏi rớt xuống đất, nhưng hai chiếc đĩa thì tan thành hàng trăm mảnh trên triền núi.

Tây Độc không khỏi ngẩn người đứng nhìn, hai chiếc đĩa sứ màu xanh Sài Diêu đã rớt bể, món ăn của mình không còn bằng chứng để định xác, nhưng chẳng lẽ trở lại Trường An thêm lần nữa để lấy thêm chén bát Sài Diêu làm chứng cớ sao!

Y chỉ đành mặt mày bí xị leo lên đỉnh Hoa Sơn, ngờ đâu vừa lên đến đỉnh núi thì Hồng Thất Công đang cười hệt hạt, lù lù bên cạnh Trùng Dương và Đoàn hoàng gia, trước mặt núi sắp đầy gà hấp vịt quay, đều dùng đĩa sứ men xanh da trời của lò Sài Diêu, đúng là thực phẩm của cao lâu Thái Bạch Cư chẳng chút sái chạy!

Hồng Thất Công thấy Âu Dương Phong trở về bèn cười ha hả chế diễu:

- Lão độc vật, lần này mi thua xa rồi!

Âu Dương Phong bực tức la lên:

- Thua thì thua, có gì lạ đâu, ta không thuộc đường đi nước bước của thành Trường An, cứ theo đường lớn mà đi, còn mi thì đi quành quẹo theo đường ngang ngả tắt mà chạy, có thắng được ta cũng chẳng danh dự gì mà lớn tiếng hợm mình.

Hồng Thất Công cố ý cúi xuống xem xét gói thực phẩm của Âu Dương Phong đem về, rồi tru tréo kêu lên:

- Lão Độc vật thật chẳng biết xấu chút nào, món ăn của mi có chắc là ở tiệm Thái Bạch Cư thành Trường An đem về chăng? Tại sao chẳng có đĩa sứ Sài Diêu? Không thể được, lão độc vật định gian lận nên chẳng tới Trường An mà chỉ mua đồ thực phẩm dưới các thị trấn quanh núi đem về đây thôi, thật là lười biếng không chê được.

Âu Dương Phong tức giận nhảy chồm như điên và hét to lên:

- Lão ăn mày, mi đừng giở giọng thối bắt bẻ ta! Chén đĩa ta lỡ tay rớt bể ở giữa triền núi, nếu chẳng phải món ăn ở Thái Bạch Cư thì làm gì vịt quay ngũ hương, gà hấp lớp mật ngon lành như thế kia?

Hồng Thất Công cười, nói:

- À...À! Lỡ tay làm rớt bể chén đĩa rồi sao? Đấy là chuyện thường, này lão độc vật, người cần phải đem những mảnh bể ấy về đây để làm chứng cớ, chứ nói suông như vậy ai tin cho?

Âu Dương Phong nghẹn họng không sao trả lời được, nghĩ mình quá sơ ý đã lỡ rớt bể thật sao chẳng nhặt mảnh bể đem về, giờ đây không có chứng cớ trong tay nói sao cho lại miệng lưỡi leo lự của lão ăn mày?

Y sực nghĩ đến tình hình lúc mình lên núi, cùng khi đá núi bỗng dưng lăn lông lốc xuống, bỗng tỉnh ngộ ngay, y liền trợn mày dựng râu chỉ ngay Hồng Thất Công mà mắng lên oang oang:

- Thằng ăn mày chết băm, té ra mi phá ta.

Hồng Thất Công cười lớn và nói:

- Đây không phải là phá, mà là cuộc đấu trí nhau. Lão ăn mày này một đời giữ lấy điều quang minh chánh đại, người ngay thẳng bao giờ chịu làm chuyện mờ ám, lão độc vật, để ta kể hết cho mi nghe mà tức!

Nói đoạn y đem sự việc đến Trường An trộm rượu uống no, làm yêu trong nhà bếp, phỗng tay trên của Âu Dương Phong, cho đến đẩy đá ngăn đường giữa núi ra sao, nhứt nhứt thuật lại rành rẽ khiến cho Trùng Dương, Hoàng Dược Sư và Đoàn hoàng gia đến tức cười, còn gương mặt Tây Độc lúc thì trắng lúc lại xanh, đôi mắt trừng trừng nhìn Hồng Thất Công như muốn nuốt sống lấy y vậy.

Trùng Dương cười hịch hạt, nói:

- Hai vị đều là Châu Du, Khổng Minh trong nhất thời không ai nhường ai, ăn uống xong tính sau?

Mọi người đều đem gà hấp vịt quay chia nhau ăn uống. Hồng Thất Công là người háu ăn nhất trong bọn, một mình chiếm hết phân nửa lượng số thực phẩm trong buổi tiệc.

Chờ mọi người no nê xong, Trùng Dương mới chậm rãi lên tiếng:

- Hôm nay là ngày thứ ba của cuộc so tài, Trùng Dương tôi một người tự nguyện đơn độc thỉnh giáo với bốn vị!

Hồng Thất Công ltên nói:

- Úy! Vương chân nhân muốn một chống bốn sao?

Hoàng Dược Sư giọng mũi "hừ!" một tiếng nhằm tỏ ý bất mãn trong lòng. Chỉ riêng một mình Tây Độc thầm mừng rỡ vô cùng, tự nhủ:

- "Lão mũi trâu này, quá tự đại thôi, dù bản lĩnh mi trác tuyệt đến bậc nào cũng không sao thắng nổi bốn người chúng ta. Được lắm, để ta khích thêm hắn vài câu nữa!"

Nghĩ xong bèn cười nhạt và nói:

- Tất nhiên rồi! Toàn Chân phái là tông phái chính trong võ lâm, chúng ta mấy người đây dù là những lão quê mùa nơi thôn dã, làm sao mà chống lại nổi sức mạnh một đầu ngón tay của Vương chân nhân được.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-86)


<