Vay nóng Tima

Truyện:Chu Nhan - Hồi 27

Chu Nhan
Trọn bộ 49 hồi
Hồi 27: (không tựa)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-49)

Siêu sale Shopee

Trong đêm ấy, xa xa có thể thấy Đại Tư Mệnh đi về phía Bạch Tháp, hướng tới Tử Thần điện. Ti Thiên Giám sau một hồi lén lút theo dõi thì vội vội vàng vàng mở thủy kính, gọi vị chủ nhân phía bên kia Vân Hoang. Nhưng mà phía bên kia thủy kính, Thanh vương lại chậm rãi đến. Khuôn mặt vị vương gia mệt mỏi có chút không vui: "Làm sao vậy? Nửa đêm nửa hôm còn tìm ta. Hay là ngươi đã tìm được tung tích thằng nhóc Thời Vũ kia?".

Ti Thiên Giám căn bản là muốn lập công, ai ngờ miệng còn chưa mở thì đã bị mắng, nhất thời lắp bắp đứng lên: "Vẫn... vẫn... vẫn chưa có tin tức ạ!".

"Đồ vô dụng!" Thanh vương nhịn không được quát um lên: "Cái thằng Thời Vũ không nên thân kia, sớm không chạy, muộn không chạy, lại cứ trốn ra ngoài vào lúc này. Gần đây Diệp Thành biến động không ngừng, khắp nơi đều là loạn đảng của Phục Quốc Quân, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?".

"Thanh phi nương nương cũng gấp đến độ bốc hỏa, đã không kiêng kỵ gì đi tìm..." Ti Thiên Giám vội vàng thấp giọng bẩm báo: "Trước mắt Tuyết Oanh quận chúa đã được đưa về, nhưng vẫn chưa tìm được Hoàng Thái tử".

Thanh vương nhíu mày: "Vì sao Tuyết Oanh quận chúa đã về mà Thời Vũ lại không thấy? Không phải hai đứa nó ở cùng nhau sao?".

Ti Thiên Giám cẩn thận hồi bẩm: "Theo lời quận chúa nói, Hoàng thái tử muốn xem Giao nhân lúc có đuôi trông như thế nào, cho nên chạy tới thôn Đồ Long tìm trò mới. Trên đường... trên đường gặp phản loạn Phục Quốc Quân, giữa lúc hỗn loạn hai người... hai người đã lạc mất nhau".

"Tìm trò mới? Nghe giống trò mà thằng nhãi kia sẽ làm sao?".

Ti Thiên Giám nghe vậy trong lòng lo lắng.

"Việc này...".

"Chết không đối chứng, nha đầu nhà Bạch vương gia nói như vậy mà Thanh phi cũng tin sao?"

"Nương nương đã cho mời thuật sĩ, âm thầm dùng thuật đọc tâm, chứng minh điều quận chúa nói là thật. Quận chúa là đích nữ của Bạch vương, cũng không thể bắt lại để tra khảo được". Ti Thiên Giám thấp giọng: "Hơn nữa, quận chúa Tuyết Oanh là thanh mai trúc mã của Hoàng thái tử, tình cảm sâu đậm, cũng sẽ không nói dối".

"Hừ... đứa nhóc kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?". Thanh vương phiền muộn bất an: "Tiểu tử thối không thể khiến cho người ta bớt lo. Lại đúng lúc Thanh Cương cũng bị thương khi chiến đấu ở Diệp Thành, chẳng giúp được gì, xem ra ta vẫn phải tự mình đến đó một chuyến. Vạn nhất thằng nhãi con kia có xảy ra chuyện gì...".

Ti Thiên Giám vội vàng trấn an: "Thanh vương yên tâm, Hoàng Thái tử nhất định cát nhân thiên tướng".

"Chỉ mong như vậy". Thanh vương lầm bầm: "Ta đã mời thần quan trong tộc xem qua tinh tưởng, ngôi sao số mệnh của Thời Vũ... vẫn còn yên vị". Ti Thiên Giám liền tiếp lời: "Sao số vẫn tại vị, có thể thấy Hoàng Thái tử không sao". Ngập ngừng một chút, Ti Thiên Giám lại nói: "Thế nhưng bệnh tình của Đế quân lại ngày càng nặng, mấy ngày trước còn lâm vào hôn mê. Thuộc hạ cảm thấy Vương gia nên cảnh giác".

Thanh vương nhíu mày: "Cảnh giác cái gì?".

"Cảnh giác Đại Tư Mệnh". Ti Thiên Giám đè thấp thanh âm, cẩn thận nói: "Nhiều năm như vậy, tuy rằng Đại Tư Mệnh nhìn qua có vẻ thờ ơ, nhưng thật ra cũng không phải là một nhân vật đơn giản".

Thanh vương ngẫm nghĩ, gật đầu: "Đúng vậy, lão già kia quan hệ rất tốt với Thời Ảnh. Nếu không phải có ông ta che chở, nhóc con kia đã mất mạng từ lâu. Vẫn nên đề phòng một chút".

"Cho nên thuộc hạ mới cả gan nửa đêm kinh động vương gia". Ti Thiên Giám đè thấp thanh âm: "Buổi tối hôm nay, thần điểu Trùng Minh của Đại Thần Quan vừa tới đỉnh Bạch Tháp, hơn nữa cũng không phải chỉ đêm nay. Ba ngày trước, thần điểu cũng đã tới. Đại Tư Mệnh còn theo thần điểu đi ra ngoài một chuyến, không biết hai người đang làm chuyện bí mật gì".

"Chẳng lẽ lão già kia thật sự thông đồng với Thời Ảnh?". Thanh vương trầm mặc nghe bẩm báo, ánh mắt đảo liên tục: "Đêm nay thần điểu Trùng Minh đi về hướng nào?".

Ti Thiên Giám ngẫm nghĩ nói: "Về hướng núi Cửu Nghi".

"Thần miếu Cửu Nghi?". Thời Ảnh gặp Đại Tư Mệnh xong chẳng lẽ lại suốt đêm bay trở về thần miếu Cửu Nghi? Chẳng lẽ nó cũng biết Đế quân bệnh tình nguy cấp, không thể chờ mà chuẩn bị cử hành nghi thức cởi thần bào trở về Đế đô đấy chứ?.

"Ta đã biết, ta sẽ xử lý chuyện này!". Trong lòng quyết định thật nhanh, Thanh vương bỗng nhiên đứng bật dậy dặn dò: "Nhanh chóng tìm Hoàng Thái tử cho ta, cho dù lật tung cả Đế đô và Diệp Thành, cũng phải tìm bằng được".

Ti Thiên Giám vội vàng lĩnh mệnh: "Tuân lệnh".

Sau khi nói chuyện với Ti Thiên Giám xong, thủy kính đóng lại, trong Vương phủ ở phương Bắc xa xôi, Thanh Vương phiền muội cúi đầu, nhìn vật gì đó trong tay. Đó là một lệnh bài chim cánh vàng hai đầu trước giờ vẫn bị khóa trong tủ. Tình hình đế đô đang phức tạp, có khả năng ngoài dự liệu, xem ra đã đến lúc không thể không dùng vật này rồi.

Thanh vương thở dài đứng lên, thay quần áo, vỗ một cái lên cơ quan bí mật, ngay lập tức chiếc bàn di chuyển không tiếng động, không ngờ trong thư phòng còn có một mật đạo, Thanh vương một mình đi vào trong mật đạo, không mang theo bất cứ người hầu tâm phúc nào. Xuyên qua mật đạo thật dài không biết đi bao lâu thì đến một cánh đồng hoang vắng bên ngoài Thanh vương phủ. Ở nơi hoang vu trống trải, hai bên lối đi đầy cỏ dại, chỉ có một túp lều tranh xiêu vẹo như sắp đổ, bên trong có một ngọn đèn dầu lung lay mãi không tắt. Trên bến thuyền đầm Vân Mộng đã bị bỏ hoang từ lâu, không có lấy một con thuyền lui tới. Không biết ai đó đã dựng lên một cái lều làm nơi dừng chân. Thanh vương một mình đi qua, gõ cửa túp lều tranh.

"Ai?". Bên trong cánh cửa, ngọn đèn dầu chợt tắt, có người thấp giọng hỏi đầy sát khí.

"Là ta!". Thanh vương lấy ra thứ gì đó trong ngực, là chiếc lệnh bài chim cánh vàng hai đầu, sáng lấp lánh dưới ánh trăng lạnh lẽo.

"Thế nào? Không ngờ lại là Thanh vương đại giá quang lâm!".

Cửa mở ra, người sau cánh cửa lên tiếng, ho khan vài tiếng: "Thật là khách khí".

Thanh vương cũng không dong dài đi thẳng vào vấn đề: "Ta cần đế quốc Thương Lưu các ngươi trợ giúp".

"Quả nhiên như Trí Giả đại nhân dự đoán". Người bên trong nhà một thân hắc bào, đôi mắt màu lam với ánh mắt vàng nhạt, đúng là người của Băng tộc, một trong mười thể pháp, tên là Vu Lễ.

"Trí Giả? Ta chưa bao giờ nghe qua Đế quốc Thương Lưu lại có nhân vật như vậy". Thanh vương ngạc nhiên nhịn không được lại có chút nghi ngờ đứng lên: "Ở Đế quốc các ngươi, không phải chủ sự là các vị trưởng lão sao?".

Vu Lễ lắc đầu, "Kể từ sáu năm trước, người đứng đầu chính là Trí Giả đại nhân".

"Cái gì? Chẳng lẽ đế quốc Thương Lưu cũng phát sinh biến cố chính trị?" Thanh vương ngẩn ra, không nhịn được châm chọc nói: "Ngươi coi như là một trong các trưởng lão trong tộc, sao có thể cam tâm tôn người khác làm vương?".

Sắc mặt Vu Lễ hơi thay đổi, nhưng không tức giận, chỉ bình tĩnh nói: "Trí Giả đại nhân là người được chúa trời phái tới để dẫn đường cho tộc nhân của ta, ông ấy hiểu biết sâu rộng, năng lực siêu phàm vượt xa thường nhân, có ông ấy tại vị chính là vinh hạnh của Đế quốc Thương Lưu ta".

"Thật vậy sao?". Thanh vương nhịn không được bật cười: "Vài năm không gặp, Băng tộc đã sản sinh ra nhân tài đến bậc này".

Vu Lễ không giải thích, chỉ nói: "Trí Giả đại nhân nói, nếu Đế quốc Thương Lưu muốn phục hung, phải được Thanh tộc ủng hộ. Cho nên chỉ cần Điện hạ đưa ra yêu cầu, chúng ta nhất định toàn lực trợ giúp".

Thanh vương nắm chặt lệnh bài trong tay, trực tiếp đưa ra yêu cầu: "Thay ta diệt trừ Thời Ảnh".

"Được!". Dường như Vu Lễ đã chuẩn bị sẵn tâm lý, lập tức vuốt cằm: "Trí Giả đại nhân nói, chỉ cần Thanh vương đồng ý hợp tác, tất nhiên sẽ giúp ngài đoạt được thiên hạ".

Thanh vương gật đầu: "Nói cho Trí Giả đại nhân, ta đồng ý hợp tác".

"Như thế là tốt rồi!". Vu Lễ nghiêm nghị, "Chúc mừng Vương gia đã quyết định đúng đắn".

Hai hàng lông mày của Thanh vương nhíu lại, giọng nói có chút bất an: "Sự tình khẩn cấp, ta hi vọng các ngươi hành động nhanh một chút. Thần điểu Trùng Minh đã rời Đế đô, ta đoán Thời Ảnh sẽ nhanh chóng trở lại từ núi Cửu Nghi".

Vu Lễ ngẫm nghĩ, thấp giọng: "Thời Ảnh phải trải qua địa ngục vạn kiếp, nhận lấy thiên lôi luyện thể, mới có thể cởi thần bào, có phải không?".

"Phải!". Thanh vương vuốt cằm: "Bất luận như thế nào, cũng không thể để cho nó thuận lợi cởi áo bào trắng trở về triều đình".

"Thật ra đó lại là thời cơ xuống tay tốt nhất". Vu Lễ mỉm cười đứng lên: "Yên tâm, giờ này người của chúng ta đã lên đường rồi".

"Cái gì?" Thanh vương giật mình: "Đã lên đường?".

"Phải!". Vu Lễ kiêu ngạo nói: "Tây Hải đến Vân Hoang đường xá xa xôi, để không trì hoãn thời gian, Trí Giả đại nhân đã tính được ngày hôm nay từ lâu rồi, biết được Không Tang sẽ có tranh giành vương vị, cũng biết Thanh vương cũng sẽ đồng ý hợp tác. Cho nên sáng sớm đã phái mười thầy pháp xuất phát".

"Mười thầy pháp?". Thanh vương hít một hơi khí lạnh: "Toàn bộ viện trưởng lão sao?".

"Đúng vậy! Toàn bộ viện trưởng lão đều đến vì Vương gia!". Vu Lễ mỉm cười, giọng điệu cung kính: "Xin ngài yên tâm, Trí Giả đại nhân là người vô cùng tuyệt diệu, với sự giúp đỡ to lớn của đại nhân, ngài chắc chắn sẽ giành được giang sơn!".

"Thật sao?" Thanh vương không biết là mừng hay lo, lẩm bẩm: "Đúng vậy! Bất luận là Trí cái gì Giả, cho dù là nhờ người ngoại tộc, cũng phải diệt trừ mối họa lớn Thời Ảnh, chờ khi có được thiên hạ, lúc đó lại ra tay đối phó với đám người Tây Vực lúc nào cũng nhăm nhe biên giới này cũng chưa muộn!". Nghĩ đến đây, Thanh vương ngẩng đầu lên nhìn thoáng về phía Kính Hồ phía nam. Giữa hồ tòa Bạch Tháp cao ngất giữa tầng mây, chim bay cũng khó vượt. Giữa ánh trăng lại phát ra một loại ánh sáng lạnh thấu xương. Đó là trái tim, là trung tâm quyền lực của Vân Hoang. Giờ phút này ở nơi đó, lại giống như có một trận lốc xoáy đang cuồn cuộn nổi lên, cuốn cả thiên hạ vào trong đó!".

*****

Khi Không Tang đang vào lúc giông tố nhất, thì ở Kính Hồ lại vô cùng bình yên. Dưới độ sâu hàng vạn thước, nơi ánh trăng không thể xuyên tới đáy, những đàn cá lướt qua giữa rừng tảo rậm rạp và khổng lồ đang lắc lư. Sâu dưới đáy biển, mơ hồ có thể thấy được vô số lều trại, màn trướng tỏa ra màu ngọc trai, giống như ngọn hải đăng sáng lên giữa đêm dài.

Đáy hồ này là Đại doanh Phục Quốc Quân, một nơi an toàn mà quân đội Không Tang không thể nào tới được.

Đột nhiên dòng nước xuất hiện một sự thay đổi vi diệu, những chiến sĩ Giao nhân thủ vệ trước cửa doanh trại đều đứng lên, ngay lúc đó từ trên đỉnh đầu, nước gợn sóng rẽ ra hai bên. Một đội nhân mã nhanh chóng trở về, đồng loạt như mũi tên bắn vào nước sâu.

"Nhìn kìa! Là Giản Lâm".

Các chiến sĩ thủ vệ nhận ra người đang đến là ai thì nhịn không được bật thốt lên vui mừng, hô to: "Cảm tạ Long thần phù hộ, bọn họ đã mở được máu ở Diệp Thành mà trở về được đây". Các chiến sĩ Phục Quốc Quân trong đại doanh nghe đến đều vọt ra khỏi lều.

Các chiến sĩ trở về đều bị thương, đến nỗi ngay cả vị nước nơi họ bơi cũng nhiễm mùi máu tanh. Rõ ràng là sau khi thoát khỏi vòng vây, họ đã bị thương rồi. Ai nấy đều trong tình trạng kiệt sức.

"Mau! Mau đi bẩm báo trưởng lão! Chỉ Uyên... Chỉ Uyên đại nhân...". Giản Lâm gắng gượng chống đỡ thân thể, thều thào: "Ngài ấy... ngài ấy vì cứu chúng ta... đã ở lại chặn hậu... đơn thương độc mã mà bị bao vây rồi...". Người lính trẻ còn chưa nói hết câu thì trước mắt đã tối sầm lại, ngất đi.

Khi Giản Lâm tỉnh lại, thì thấy ba vị trưởng lão túc trực chữa trị bên cạnh. Tuyền trưởng lão lắc đầu: "Giản Lâm, vết thương của cậu không nhẹ, phải tĩnh dưỡng ít nhất một vài ngày!".

"Đa tạ trưởng lão!" Nhìn thấy Tuyền trưởng lão tự mình chữa trị, Giản Lâm vội vàng đứng lên cảm tạ, cậu ta dừng một chút, câu đầu tiên thốt nên: "Chỉ Uyên đại nhân... ngài ấy đã về chưa ạ?".

Nghe được cái tên kia, ba vị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, cũng không nói gì, trong lòng Giản Lâm đột nhiên trầm xuống, không dám hỏi lại. Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn là Tuyền trưởng lão mở miệng: "Giản Lâm, chúng ta hi vọng cậu mau chóng khỏi hẳn, tiếp tục chấp hành nhiệm vụ tiếp theo ở Không Tang. Đây là việc quan trọng nhất, hiện tại cũng chỉ có thể giao phó cho cậu".

Cậu ta vừa mới phá vây từ Diệp Thành trở ra, nhanh như vậy đã phải thực hiện nhiệm vụ tiếp theo, trong lòng Giản Lâm lấy làm lạ, nhưng chỉ khom người quả quyết trả lời: "Xin nghe theo mệnh lệnh của trưởng lão".

Tuyền trưởng lão gật gầu đầu: "Đi theo ta!!".

Ba vị trưởng lão chầm chậm đứng lên, đi theo rừng rong rậm rạp dưới đáy hồ, tới một mảnh đất trống. Bãi đất trống có vị trí ở trung tâm đại doanh Kính Hồ, bên trên phủ cát trắng. Từ đáy nước sâu phát ra ánh sáng kỳ lạ, ở giữa có một tảng đá trắng khổng lồ.

Ba vị trưởng lão đều tự vào chỗ, vươn tay, ở trong nước vung tay vẽ ra một vòng tròn. Ngay khi đầu ngón tay họ khép lại, tảng đá trắng đột nhiên chuyển động, dưới đáy nước xuất hiện một cánh cửa. Giản Lâm hít một hơi, không dám cất tiếng hỏi. Tuyền trưởng lão nâng cánh tay lên, cánh cửa liền mở ra, nhìn thấy bên trong là một bậc thang. Thời gian Giản Lâm gia nhập Phục Quốc Quân đến nay cũng không hề ngắn, thế mà cậu ta hoàn toàn không ngờ rằng ở giữa đại doanh lại có một nơi như vậy, trong lòng không khỏi kinh hãi, lẳng lặng đi theo suốt một quãng đường dài. Bậc thang không dài, đi hết chừng chục bước là hết, đáng buồn là phía cuối bậc thang không hề có hang động gì cả, mà chỉ là một căn phòng nhỏ, cùng lắm chỉ rộng chừng một trượng vuông, dùng dạ minh châu chiếu sáng lên cũng không có gì quá đặc biệt. Thế nhưng điều đáng ngạc nhiên là căn phòng ở đáy hồ lại vô cùng khô ráo, không hề có chút nước nào, nhưng lại đầy không khí. Đó là không gian thuộc về con người, không khác gì đang ở trên cạn. Giản Lâm không khỏi khiếp sợ hít sâu một hơi. Để có thể làm ra một căn phòng giống trên Không Tang ngay dưới đáy hồ này, mặc dù chỉ là một căn phòng nho nhỏ, nhưng không biết phải tốn biết bao nhiêu linh lực.

Vì sao ba vị trưởng lão phải nhọc lòng như vậy, để làm ra một nơi bí mật như thế ngay giữa đại doanh Phục Quốc Quân?

Tuyền trưởng lão đẩy cửa ra, nói với người bên trong: "Đã để các vị đợi lâu!".

Người trong mật thất quay đầu lại không lên tiếng đáp lời.

Đó là một ông già đã ngoài sáu mươi tuổi, dáng vẻ tuy mệt mỏi nhưng ánh mắt linh hoạt như điện, hai tay vững như bàn thạch, xung quanh dày đặc thuốc và ngân châm. Giản Lâm cả kinh, không ngờ trong mật thất dưới đáy hồ lại có con người.

"Thân Đồ đại phu, ông đã vất vả rồi, hãy nghỉ ngơi một chút đi!". Giọng nữ tử nhẹ nhỏ dịu dàng: "Để ta chăm sóc đứa bé này là được rồi!".

"Như Ý!" Giản Lâm nhận ra đó là hoa khôi Diệp Thành, không khỏi vui mừng: "Cô... cô cũng đã trốn thoát khỏi Diệp Thành? Cảm tạ Long thần phù hộ!".

"Giản Lâm, là huynh sao?". Như Ý cũng lộ ra vẻ mặt vui vẻ: "Ta bị trọng thương, trước khi trận quyết chiến ở Diệp Thành nổ ra, thì đã theo mật đạo về tới Kính Hồ rồi, nhờ Thân Đồ đại phu chữa trị đã ổn. Ta vẫn luôn lo lắng cho các huynh. Cảm tạ trời đất, cuối cùng các huynh cũng đã thoát khỏi vòng vây, ca ca của ta... đâu rồi?".

"Ngài ấy...". Ngực Giản Lâm cứng lại nhất thời nói không ra lời. Như Ý nhìn thấy vẻ mặt của cậu, sắc mặt lập trức trở nên trắng bệch.

"Sao? Chỉ Uyên... huynh ấy không trở về cùng các huynh sao? Huynh ấy sao rồi?".

"Tả quyền sứ... ngài ấy... ngài ấy ở lại chặn hậu rồi".

Giản Lâm khó khăn nói, cảm thấy cổ họng như bị ai bóp nghẹt, vừa nói cậu vừa nhìn ba vị trưởng lão. Khi vừa mới trở lại đâu, cậu đã thông báo ngay tin tức của Tả quyền sứ với ba vị trưởng lão rồi, nhưng vì sao ba vị trưởng lão lại có vẻ mặt thản nhiên như vậy?

"Chỉ Uyên...". Tuyền trưởng lão đột nhiên mở miệng nói từng chữ: "Cậu ấy... đã hi sinh rồi!".

"Cái gì?" Thân thể Như Ý chấn động giống như có một cây đao vô hình xuyên qua thân thể mỏng manh của nàng, thất thanh đứng dậy hét: "Hi sinh? Không! Không thể nào!".

Cùng lúc đó, Giản Lâm nghe tin cũng như bị sét đánh cả người trấn động.

"Đúng vậy, Chỉ Uyên chết rồi". Giọng Tuyền trưởng lão âm trầm: "Trước khi nhóm Giản Lâm trở về, chúng ta đã nhận được tin Diêu Ngư truyền đến. Tổng đốc Diệp Thành Bạch Phong Lân vừa mới báo cáo công trạng lên triều đình, cho biết đã lập đại công trong cuộc bao vây tiễu trừ Phục Quốc Quân, trong đó có nhắc tới việc đã diệt trừ Tả quyền sứ Chỉ Uyên!".

Ánh mắt Như Ý bỗng nhiên tối sầm lại, trống rỗng như sao, nàng suy sụp giống như đột nhiên bị người chặt gãy xương sống không thể đứng được nữa. Giản Lâm đứng ở một bên, cũng bởi vì khiếp sợ cùng bi thương mà nói không nên lời.

"Không thể nào!" Như Ý đưa tay bưng mặt, mười ngón tay kịch liệt phát run, thì thào: "Huynh ấy nói để ta rút lui trước, sau đó huynh ấy sẽ phá vòng vây quay lại đại doanh gặp ta. Sao bây giờ lại như thế này?".

"Cậu ấy hi sinh vì Hải quốc". Tuyền trưởng lão thở dài một tiếng: "Yên tâm, chúng ta đã phái người không tiếc mọi giá cũng phải đoạt lại trái tim của cậu ấy".

"Tim?". Như Ý đột nhiên run lên, cả thân thể đều yên lặng.

Đúng vậy, trong truyền thuyết của Hải quốc, sau khi Giao nhân chết, nếu tim không quay trở lại trong nước, thân thể cũng không thể trở về biển Bích Lạc. Hiện giờ Chỉ Uyên chết trên đất liền, trái tim của huynh ấy không thể bị chôn vùi trong hoàng thổ được.

Tuyền trưởng lão thở dài: "Chỉ Uyên cả đời chiến đấu vì Hải quốc, sau khi chết đi cũng phải được yên giấc ở cố hương, há có thể bỏ mặc cậu ấy ở Không Tang?".

Vai Như Ý kịch liệt run rẩy như không chấp nhận nổi chuyện người thân đã chết, môi run rẩy như cố gắng muốn nói điều gì, cuối cùng không thốt nên nổi một chữ. Tuyền trưởng lão nhỏ giọng an ủi: "Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ đưa cậu ấy trở về biển Bích Lạc".

"Không!" Như Ý đột nhiên nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu lên: "Để cho huynh ấy ở lại Không Tang đi!".

Ba vị trưởng lão nhất tề lắp bắp kinh hãi: "Cái gì?".

"Để cho Chỉ Uyên ở lại Không Tang đi, đó mới là tâm nguyện của huynh ấy!".

Như Ý nhìn ba vị trưởng lão, trong đôi mắt tràn ngập nước mắt nghẹn ngào: "Huynh ấy... huynh ấy vẫn luôn chờ người mình yêu tái sinh chuyển thế. Chúng ta không thể nào đưa huynh ấy đi được".

"Chuyển thế?" Tuyền trưởng lão sửng sốt, đến khi kịp phản ứng lại thì đã không kìm nổi tức giận: "Cô ta là nữ vương Xích tộc sao? Chuyện đã xảy ra trăm năm, mọi chuyện đều đã trở thành quá khứ. Bây giờ nói còn có ý nghĩa gì?".

"Thế nhưng..." Giọng nói Như Ý nhỏ nhẹ mà kiên quyết: "Huynh ấy là ca ca của ta. Ta biết nguyện vọng của huynh ấy".

"Không thể! Chỉ Uyên đường đường là Tả quyền sứ Phục Quốc Quân, là anh hùng của Giao nhân chúng ta". Trưởng lão bị làm cho tức giận lớn tiếng: "Cậu ta hi sinh vì Hải quốc, chúng ta không thể để cậu ấy lại cho người Không Tang được".

"Các người không thể vì huynh ấy trở thành biểu tượng anh hùng của Hải quốc mà cướp đi điều ước duy nhất của huynh ấy. Huynh ấy từng nói với ta vô số lần, rằng huynh ấy muốn chờ đợi người trong lòng chuyển thế". Nói đến đó, trong mắt Như Ý sáng lên, sắc bén như kiếm khí, siết chặt tay: "Ta là người thân duy nhất của huynh ấy, ta phải bảo vệ nguyện vọng của huynh ấy."

Nàng như con chim nhỏ bị thương, trong lúc nói chuyện vừa ho khan vừa đứng lên, không nhịn được nôn ra một ngụm máu, nhuốm đỏ cả mặt đất. Giản Lâm vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng. Các vị trưởng lão khác còn muốn nói cái gì đó, Tuyền trưởng lão đã giơ tay ra dấu, tất cả đều dừng lại.

Trưởng lão Hải quốc nhìn Như Ý, ánh mắt phức tạp như đang đắn đo suy nghĩ, hồi lâu mới thở dài một hơi, nói: "Cô đã kiên quyết phản đối như thế, chuyện này... thôi bỏ đi! Ta tôn trọng ý kiến của cô. Như Ý, hi vọng cô dưỡng thương thật tốt, sớm ngày hồi phục".

"Chà chà... sao phải làm mất hòa khí vì một người đã chết". Thân Đồ đại phu đứng bên cạnh, từ đầu đến cuối vẫn giả câm giả điếc, không muốn can dự vào chuyện của Phục Quốc Quân, lúc này lại lên tiếng hòa giải: "Như Ý, cô xem, cô bị thương còn chưa khỏi đâu, sao lại tức giận như vậy làm chi? Còn không mau uống thuốc đi!".

Như Ý cảm kích nhìn đại phu, nhận thuốc từ tay ông ta uống liền vài ngụm, cơn ho giảm bớt rất nhiều, một lúc lâu sau mới mở miệng, giọng nói u ám: "Chỉ Uyên, huynh ấy... huynh ấy chết như thế nào?".

"Không ai tận mắt nhìn thấy cậu ấy chết như thế nào!". Tuyền trưởng lão nhỏ giọng lắc đầu: "Chỉ Uyên xuất thân cao quý, trên người có huyết mạch của Hải hoàng, cho dù là Ảnh chiến sĩ cũng không thể nào gây thương tổn đến cậu ấy. Nếu ta nói không sai, cậu ấy hẳn là bị Đại thần quan giết chết".

"Đại thần quan? Thời Ảnh ư?" Thân thể Như Ý đột nhiên căng thẳng, hiển nhiên là nhớ đến nỗi đau khổ từng phải chịu đựng, sắc mặt tái nhợt, lớn tiếng: "Tên ác ma đó... ta... ta muốn giết hắn!".

Nàng khóc đến mức toàn thân phát run, ba vị trưởng lão đứng lặng, ánh mắt đau thường như nữ tử mềm mại như tính cách lại cứng như sắt thép, cho dù bị Đại Thần Quan dùng cực hình, cũng chưa từng khuất phục. Thế nhưng giờ phút này lại hoàn toàn sụp đổ.

"Này, tiểu mỹ nhân đừng khóc, đối với Uyên mà nói, cái chết này đến cũng coi như là cầu được ước thấy!". Thân Đồ đại phu thở dài, "Ta qua lại với ngài ấy hơn mười năm, ta hiểu suy nghĩ của ngài ấy, kết cục như vậy cũng xem như là không tồi rồi".

"Cùng Tả quyền sứ tương giao hơn mười năm, người này là ai?" Giản Lâm sửng sốt.

"Thân Đồ đại phu là người của chúng ta!". Có lẽ nhìn ra được sự kinh ngạc trong mắt hắn, Tuyền trưởng lão giải thích nghi ngờ: "Những năm gần đây ông ta vẫn ở lại Đồ Long thôn là để bí mật trợ giúp Phục Quốc Quân hoạt động. Chuyện này cực kỳ cơ mật, vốn dĩ chỉ có Chỉ Uyên mới biết được, hiện giờ cũng nên cho cậu biết".

"Thầy thuốc này lại là người của chúng ta sao? Ông ta rõ ràng không phải Giao nhân, mà là người Trung châu."

"Sao, ngươi không tin?" Nhìn thấy Giản Lâm nghi nghi hoặc hoặc, Thân Đồ đại phu ho khan vài tiếng, nói cho ngươi một bí mật: "Thật ra số Giao nhân mà ta cứu còn nhiều hơn số lượng bị giết đấy!".

Ông ta liếc từ đầu đến chân một cái: "Chân của cậu phẫu thuật rất khá, dài, lại thẳng, chi dưới mạnh mẽ, giống như loài người, thủ pháp phẫu thuật như vậy... nói không chừng cũng là do ta làm trước đây đấy!".

Giản Lâm biến sắc, trong lúc nhất thời không thể trả lời. Đao phủ này mà lại là bằng hữu của Tả quyền sứ đại nhân sao?

"Được rồi, đừng nói lung tung nữa". Tuyền trưởng lão ngắt lời bọn họ, có chút lo âu mở miệng: "Mau, nói cho ta biết, đứa bé kia thế nào rồi?".

*****

"Đứa bé ư?". Giản Lâm sửng sốt, lúc này mới phát hiện, trên giường phía sau Như Ý quả nhiên có một đứa bé đang nằm giống như hôn mê. Đó là một Giao nhân nhỏ thó, gầy gò, thoạt nhìn chỉ khoảng sáu bảy tuổi, gương mặt đẹp đến kinh tâm động phách, nhưng mà thân thể lại giống như con búp bê vải rách nát, gầy trơ cả xương, trên thân thể chẳng chịt các loại vết sẹo, không biết đã bị ngược đãi biết bao nhiêu năm. Bụng cậu bé có dấu vết bị mổ, trên miệng vết thương còn nhiễm máu. Giản Lâm chỉ liếc nhìn một cái nhưng đã nhịn không được mà biến sắc, khó hiểu nhìn Thân Đồ đại phu: "Là ai? Là ai đã biến đứa bé thành như vậy? Có phải chính là tên đồ tể này không?".

"Haizz! Đây là lần đầu tiên tôi gặp một bệnh nhân khó giải quyết như vậy đấy! Thân Đồ đại phu đã trải qua mấy ngày liền vất vả đến sức cùng lực kiệt, ngân châm trong tay run lên bần bật, "Ta đã phong ấn huyệt đạo, phẫu thuật lấy ra toàn bộ bào thai, khâu vết thương, dùng thuốc đắp ngoài ra, sử dụng tối đã liều lượng. Thế mà vẫn không thể áp chế được chuyển biến xấu trong cơ thể nó. Haizz, đứa nhỏ này đúng là bị trúng tà rồi".

Tuyền trưởng lão thất thanh: "Không phải vài ngày trước ông đã nói đứa bé này vẫn ổn sao, vì sao bỗng nhiên lại bệnh thành như vậy?"

"Đại khái, chắc là bởi vì lúc đó phẫu thuật giữa chiến trận đi!". Thân Đồ đại phu thở dài, lúc ở Tinh Hải Vân Đình, sau khi Chỉ Uyên đại nhân biết đứa bé này ở Xích vương phủ thì dặn ta bằng bất cứ giá nào cũng phải đem nó về đây, sợ rằng một khi chiến tranh nổ ra ở Diệp Thành, ta sẽ bị liên lụy, cho nên đã bảo ta rời đi trước, tìm kiếm đứa bé này, lại tìm cách đưa bé trở về đại doanh Kính Hồ, giao cho chư vị trưởng lão!".

Nói đến đây, ông ta ngập ngừng: "Nhưng mãi cho đến khi ta tìm được nó, thì nó đang được Chu Nhan quận chúa cõng trên lưng, toàn thân phát sốt, chết đến nơi rồi. Ta chỉ có thể quyết định thật nhanh, ở ngay giữa chiến trận phẫu thuật mổ bụng lôi bào thai kia ra".

"Phẫu thuật ư?". Giản Lâm nhìn thoáng ra Giao nhân bé nhỏ đang hôn mê, phát hiện trên bụng nó quả nhiên có một vết thương rất lớn, tuy rằng đã được khâu lại, nhưng vẫn chảy máu không ngừng.

"Phẫu thuật ngay trong trận chiến, lại gặp phải một yêu ma vốn dĩ chỉ có thể chết bất đắc kỳ tử rồi đấy". Thân Đồ đại phu day day trán: "May mắn lúc đó gặp được quận chúa Chu Nhan mang theo cổ ngọc Long huyết trên người, đúng lúc phát huy tác dụng, nếu không đứa bé này đã ngỏm từ lâu rồi!"

"Cổ ngọc Long huyết, đó không phải là thần khí tương truyền từ xưa của bản tộc sao? Sao lại ở trên người Chu Nhan quận chúa?" Trong lòng Giản Lâm thấy ngạc nhiên, nhưng sắc mặt Tuyền trưởng lão không hề thay đổi, như thể đã biết từ lâu là Chỉ Uyên đem thần khí tặng người ngoại tộc rồi, chỉ cau mày hỏi: "Đó cũng chính là ý trời. Đứa bé này rốt cuộc là bị bệnh gì? Sao lại quỷ dị như vậy?"

"Các ông có thấy thứ này không?". Thân Đồ đại phu lấy ra một thứ từ trên chiếc ghế dài bên cạnh, đưa cho các trưởng lão xem: "Đây chính là cặp song sinh, trong vạn trường hợp mới có một".

Giản Lâm ngạc nhiên nhìn kỹ lại, trong khoảnh khắc đó, cậu ta nhịn không được bật thốt lên. Trong túi vải lại có một bào thai, chẳng qua chỉ lớn hơn một bàn tay, nhưng cái mặt lại nhăn nhó, hai bàn tay chỉ cỡ ngón tay cái đang nắm chặt lấy nhau, khuôn mặt bào thai này lại giống hệt như khuôn mặt của đứa trẻ đang nằm hôn mê kia, xinh đẹp vô cùng, nhìn qua lại giống như là một con búp bê, chỉ là đã bị chém thành vài đoạn.

Ba vị trưởng lão nhìn bào thai, thần sắc trở nên cực kỳ nghiêm túc, như thể là thấy một điềm cực xấu cùng khó tin đến không thể tưởng tượng nổi.

"Các ông cũng biết đây là thứ tà ác phải không?" Thân Đồ đại phu làu bàu, "Tuy rằng đã phẫu thuật ra ngoài, nhưng sức mạnh tà ác của nó vẫn còn trong thân thể thằng bé này, ăn mòn máu thịt của nó." Tuyền trưởng lão nhíu mày lẩm bẩm: "Bào thai này đã được lấy ra, sao còn có thể độc đến như vậy?".

"Đây gọi là huyết mạch cộng sinh, nó có mối liên hệ với ký chủ, không thể chỉ vì một đao chặt đứt mà hoàn toàn biến mất!". Thân Đồ đại phu mệt mỏi nói: "Ông xem, cái bào thai đó vẫn còn sống đó!".

"Còn sống ư?". Trong lòng Giản Lâm dâng lên nghi vấn, nhịn không được đến gần bào thai một chút. Nhưng cậu ta vừa tới gần, cái thai kia lại đột nhiên mở mắt nhìn cậu ta.

"Thật... thật là còn sống" Giản Lâm theo bản năng muốn lùi lại, nhưng ánh mắt cái thai kia sâu như ngọc bích, giống như một chiếc giếng cổ làm cho cậu ta không thể rời mắt đi chỗ khác.

Trong lúc hoảng hốt mà cậu vẫn cảm thấy cái thai kia đang nở nụ cười với cậu. Nụ cười cực kỳ ngây thơ như có ma lực dụ hoặc, vừa nhìn chăm chú, Giản Lâm vừa không tự chủ nâng tay lên muốn nhẹ nhàng tới vuốt ve nó.

"Đừng chạm vào!" Đúng lúc đó, Thân Đồ đại phu thất thanh hô lên.

Giản Lâm chỉ cảm thấy ngón tay đau xót như bị kim đâm, cậu rụt tay lại theo bản năng, nhưng cái thai kia đã cắn lên ngón tay cậu.

"Cẩn thận!" Tuyền trưởng lão hét lên một tiếng lập tức giơ tay lên hất mạnh thai nhi xuống đất: "Lùi lại, đừng chạm vào nó!".

Cái thai nằm yên trên đất, khóc ré lên, cau mày khóc lớn, giọng khóc như tiếng sói tru giữa đêm khuya, khiến người nghe thấy toát mồ hôi lạnh.

Giản Lâm nghe thấy tỉnh ra, lảo đảo lùi vài bước, nâng tay lên nhìn hai dấu răng còn lưu lại trên ngón trỏ của mình, xuất hiện hai vết thương nhỏ. Khí đen từ đó chảy ra ào ào thật là quỷ dị. Thân Đồ đại phu đứng bên cạnh, cầm một cây đao nhỏ không nề hà thở dài.

"Xử lý nhanh thôi, chịu đựng một chút" Ánh đao chợt lóe, nháy mắt đã cắt phăng một miếng thịt từ trên ngón tay, Giản Lâm cố chịu đau, không thể tin được nhìn về phía ngón tay của mình trên đất một cách hoài nghi.

"Thai nhi này cắn mình sao? Thai nhi nhỏ như vậy mà có thể mọc răng nanh dài như vậy?".

Giống như biết cậu ta nhìn mình, cái thai bỗng nhiên bậc khóc, nhếch miệng nở nụ cười với cậu, trên chiếc lưỡi hồng mềm mại, quả thật có hai hàm răng dày đặc, nhỏ như hạt gạo. Giản Lâm hít một hơi khí lạnh, nhịn không được.

"Rốt cuộc... nó là cái khỉ gì?".

"Quái thai!" Thân Đồ đại phu tức giận nói thầm một tiếng: "Tiểu quỷ tà ác như vậy thiếu chút đã hại chết ông đây, đến đây rồi còn không chịu yên".

"Nó chui ra từ cơ thể đứa nhỏ này sao?" Giản Lâm thoáng nhìn qua Tô Ma đang hôn mê trên giường, hoàn toàn không thể giải thích hết những chuyện trước mắt.

"Rốt cuộc là làm sao? Đứa nhỏ này còn cứu được không?"

Tuyền trưởng lão gật đầu nhìn về phía Giản Lâm: "Đây là nguyên nhân ta gọi cậu tới nơi này. Ta muốn cậu đưa đứa nhỏ này đến vực sâu Thương Ngô".

"Vực sâu Thương Ngô?". Giả Lâm ngạc nhiên, cậu đương nhiên biết đó là nơi phong ấn Long thần, bảy ngàn năm trước Tinh Tôn đại đế dẫn quân xuống biển, phá hủy Hải quốc, dùng một thanh kiếm dài bổ đôi mặt đất và giam cầm trong vực sâu Thương Ngô. Dưới lòng đất sâu ngàn thước, nước suối màu vàng phun ra, không ai có thể vào được. Làm sao có thể đem đứa bé này đến đó?

Tuyền trưởng lão trầm giọng dặn dò: "Cậu đi đến vực sâu Thương Ngô là để gọi Long thần xuất hiện".

"Ta ư?". Giản Lâm ngạc nhiên: "Bằng vào sức lực của ta có thể kêu gọi được Long thần ư?".

Tuyền trưởng lão xòe tay ra, trên đó là một chiếc nhẫn ngọc: "Mang cái này đi!"

Nhẫn ngọc này mờ đục như lưu ly, bên trong có một dòng màu đỏ lưu chuyển tựa huyết sắc bị che lại, giống như đúc cổ ngọc tùy thân của Chu Nhan.

"Trong đó là máu Long thần thượng cổ bị phong ấn bảy ngàn năm trước" Tuyền trưởng lão giải thích: "Nhẫn ngọc này vốn có một đôi, chia ra cho Tả hữu quyền sứ, một trong hai đã được sử dụng trên người đứa bé này. Cậu cầm cái còn lại đi đến vực sâu Thương Ngô, đập vỡ cổ ngọc, đổ máu xuống Hoàng tuyền, có thể kinh động Long thần hiện thân!".

"Được!" Giản Lâm cương quyết lĩnh mệnh, nhìn cổ ngọc trong lòng bàn tay chần chừ một chút, lại hỏi: "Lỡ như Long thần không hiện ra, ta nên làm gì?".

Ánh mắt Tuyền trưởng lão lạnh lùng, nói: "Nếu Long thần không chịu cứu, vậy thì chứng tỏ đứa bé này không phải là người mà chúng ta muốn tìm. Có thể sống sót hay không là do tạo hóa của nó".

Giản Lâm kinh ngạc không nói nên lời, trong lúc mấy người bọn họ đang nói chuyện, đứa bé nằm trên giường bỗng nhiên động đậy, cuộn tròn lại, thân thể đột nhiên run rẩy, khẽ kêu lên một tiếng, dường như là gọi: "Mẹ ơi...".

"Đừng sợ! Đừng sợ!" Như Ý ngồi một bên vội vàng đứng lên, ôm đứa bé vào trong lòng dịu dàng an ủi: "Có dì Như ở đây, không phải sợ!".

Đứa bé ở trong lòng nàng có vẻ vùng vẫy yếu ớt nhưng đã lặng yên trở lại.

Tuyền trưởng lão thở dài một tiếng: "Đứa bé này khi ở Diệp Thành được Như Ý quan tâm chăm sóc một thời gian dài, bây giờ cô ấy cũng sẽ đi cùng với cậu".

"Được!" Như Ý gật đầu, đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của đứa bé, lại nhận thấy đứa bé vừa rồi mới yên tĩnh trở lại, lại mơ hồ gọi một chữ: "Tỷ tỷ...".

"Lại gọi chị?" Sắc mặt trưởng lão bỗng nhiên tối sầm, giọng nói lạnh như băng: "Tỷ tỷ... trong lời nói của đứa nhỏ này... chẳng lẽ lại là tiểu quận chúa của Xích tộc sao?".

"Đúng như vậy, quận chúa không ngại mạo hiểm tính mạng dưới mưa bom bão đạn vẫn cố gắng chạy thật nhanh đưa đến chỗ ta chữa trị, tình nghĩa đến mức như thế, cho dù là đồng tộc cũng chưa chắc đã làm được".

Thân Đồ đại phu thở dài, giọng nói trầm xuống: "Dù sao thì Không Tang coi như vẫn còn người tốt!".

Nghe thấy lời này, sắc mặt Tuyền trưởng lão càng thêm nghiêm nghị: "Thật là bất hạnh cho Hải quốc!".

Trầm mặc hồi lâu, Tuyền trưởng lão lại thở dài: "Tiếc rằng chúng ta tìm thấy đứa bé này quá muộn rồi. Lẽ ra không nên để nó sống lưu lạc ở Vân Hoang lâu như vậy, cuối cùng lại nhận một người Không Tang làm tỷ tỷ."

Ba vị trưởng lão im lặng không nói gì, sắc mặt cũng không tốt. Thân Đồ đại phu thở dài, đặt tay lên vai Tuyền trưởng lão: "Đừng lo lắng về điều này nữa, bây giờ ưu tiên hàng đầu là chữa khỏi vết thương trên người đứa bé này, cứu mạng nó!".

"Được rồi, việc của ta cũng đã xong. Mau đưa đứa bé này đi để ta còn làm việc khác".

Lão không khác khí đưa tay ra: "Lần này bán mạng cho Phục Quốc Quân, cái giá chắc cũng không nhỏ đâu".

Tuyền trưởng lão nhìn thoáng ra lão Đồ Long chỉ biết đến tiền này, nói: "Ông yên tâm!".

Thân Đồ đại phu lại tiếp lời: "Chỉ lấy tiền vàng, không lấy ngân phiếu cũng không lấy giao châu!".

Ông ta liếc mắt nhìn Như Ý một cái, không nhịn được lại lè lưỡi nói thêm một câu: "Nếu không có nhiều tiền mặt như vậy cũng không sao, chỉ cần Như Ý theo ta...".

Tay ông ra vừa mới mon men tới đã bị Như Ý tát cho một phát, trong tay dốc ra một bao tiền vàng nặng trĩu ném đến trước mặt lão: "Đây là một vạn đồng vàng, không mau cút đi cho ta!".

"Hừ, không hổ là hoa khôi Diệp Thành, ra tay hào phóng thật!".

Thân Đồ đại phu cố hết sức cầm túi vàng to, nở nụ cười: "Đáng tiếc, hiện giờ ta... cũng khó lòng quay về Diệp Thành, tiểu quận chúa kia mà phát hiện đứa bé này không trở về vương phủ chắc chắn sẽ cho người tìm ta khắp nơi".

"Chúng ta sẽ phái người đưa ông đến Tây phong ở ẩn một thời gian". Tuyền trưởng lão trầm giọng nói: "Sau khi thu xếp ổn thỏa thì lại tiếp tục, nếu như cần gì sau này chúng ta sẽ liên hệ với ông!".

"Đừng đừng! Ta xin các ông trong vòng một năm nữa đừng tới tìm ta nữa". Thân Đồ đại phu mặt mày hớn hở cầm số tiền, miệng lại nói: "Bọn người Không Tang chắc chắn sẽ truy ra ngay, tốt nhất tạm thời đừng có liên lạc gì cả, để cho an toàn. Nếu không một khi bị bắt, ta sẽ không thể nào chịu được tra tấn, mà khai ra toàn bộ các ngươi đâu đấy!".

Tuyền trưởng lão lặng yên nhìn lão một cái, trong mắt ẩn chứa sát khí. Đối phương lại chỉ cợt nhả: "Thật ra..."

Thân Đồ đại phu đứng lên, người chuẩn bị rời khỏi bỗng nhiên lộ ra vẻ đứng đắn, thở dài: "Những năm gần đây nhìn thấy các ông đánh qua đánh lại tới chết, nhiều như vậy, cho dù ta là một người Không Tang. Thế nhưng ta cũng hi vọng các ông có thể sớm ngày phục quốc". Dừng một chút ông ta lại nói: "Nhưng tiếc là xương cốt ta đã già, chắc là không nhìn được thấy ngày đó".

Hốc mắt Như Ý bỗng niên đỏ lên, vội vàng đuổi người ra ngoài.

"Ta đi rồi nàng hãy bảo trọng!" Thân Đồ đại phu trước khi rời đi nhìn thoáng qua người coi như đã từng quen biết, giọng nói chất chứa sự chân thành: "Ta cũng chỉ là một ông già, đời này không có họ hàng thân thích. Sau khi ta chết, cô sống mấy trăm năm sau phải thật hạnh phúc đấy nhé!".

"Đi đi!" Như Ý dở khóc dở cười vội vàng đưa ông ta ra khỏi đại doanh: "Mau trở về tiêu tiền của ông đi".

Đợi đại phu đi rồi, Tuyền trưởng lão nhìn đứa bé vẫn đang hôn mê, lắc đầu: "Nếu ngay cả Thân Đồ đại phu cũng không thể trị hết bệnh, xem ra nếu để chậm trễ hơn nữa thì sẽ rất nguy hiểm. Các ngươi xuất phát sớm một chút đi!".

"Vâng!" Giản Lâm lập tức nói: "Thuộc hạ sẽ đưa đứa bé này tới vực sâu Thương Ngô, nhờ Thần Long giúp đỡ".

"Nhất định phải cẩn thận". Tuyền trưởng lão dặn dò: "Đừng đi đường bộ, xuất phát từ Kính Hồ. đi đường thủy từ cửa Bắc Minh dọc theo Thanh Thủy, có thể trực tiếp đến rừng rậm dưới chân núi Cửu Nghi. Từ nơi đó tới vực sâu Thương Ngô rất gần. Mặc dù trong rừng rậm có nhiều cây tầm la, nhưng chúng cũng sẽ không tấn công Giao nhân chúng ta. Đi đường này vừa nhanh chóng vừa an toàn.

"Vâng!" Hai người nhất tề khom người lĩnh mệnh.

"Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!" Mãi cho đến khi bị đưa đế Kính Hồ, đứa nhỏ hôn mê lại bỗng thì thào mấy câu. Thân thể cậu gầy gò co quắp, ngón tay cũng yếu ớt như muốn bắt lấy thứ gì, nhưng rốt cuộc lại chẳng bắt được gì trong tay.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-49)


<