← Hồi 16 | Hồi 18 → |
Nói không chừng, đây chính là sự trừng phạt ư?
"Tạm biệt." Y nhẹ nhàng giơ ngón tay dính máu lên nhẹ nhàng điểm vào mi tâm của nàng, muốn tiêu trừ khoảng ký ức ở Tinh Hải Vân Đình này. Nếu Chỉ Uyên đã không chết, chỉ cần xóa hết khoảng ký ức này đi, như vậy, giữa bọn họ sẽ có thể khôi phục lại như trước chẳng? Đối kháng kịch liệt như vậy, tuyên chiến tê tâm liệt phế như vậy, đều sẽ không còn tồn tại nữa; còn chút mất mát sâu nhất trong nội tâm y cũng theo đó mà lắng xuống, vĩnh viễn không người biết đến.
Nếu như thời gian có thể chảy ngược càng nhiều, y thật sự muốn xóa toàn bộ ký ức đi. Nếu như vậy, y sẽ chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời nàng, nàng cũng chưa từng làm bạn với y, đối với cả hai bên mà nói, có lẽ đều sẽ có cuộc đời tốt đẹp hơn.
Nhưng mà, khi ngón tay dừng ở giữa chân mày thiếu nữ, nhìn lại phẫn nộ sót lại trên mặt nàng, Thời Ảnh khẽ cau mày không biết lại nghĩ tới điều gì, chợt dừng lại.
"Muội không muốn quên huynh!"
Khuôn mặt cô bé kia đột nhiên hiện lên trong trí nhớ, hoảng hốt không thôi, nước mắt lưng tròng, liều mạng giãy dụa né tránh ngón tay của y.
Cuối cùng, y vẫn bỏ tay xuống, thở dài một cái.
Có lẽ, như vậy cũng tốt? Những ngày tháng còn lại, cứ để nàng hận ta đi.
Đến khi Chu Nhan tỉnh lại, không biết đã qua bao lâu.
Ngọn đèn trên đỉnh đầu hắt đến chói mắt, trước mắt có vô số điểm sáng màu bạc nhảy múa, nàng theo bản năng nhắm mắt lại, phát ra một tiếng rên rỉ, ở trong chăn lật người một chút, chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực, giống như bị sốt cao, vô cùng khó chịu, không khỏi theo bản năng nói mớ lung tung.
"Tỉnh dậy đi" Trong cơn hoảng hốt có một đôi tay nhỏ bé đặt trên trán nàng, lạnh lẽo mà mềm mại, "Tỉnh dậy đi!"
Nàng mơ hồ lên tiếng, cảm giác mí mắt nặng tựa nghìn cân, thần trí chỉ tỉnh táo được trong chớp mắt, thoáng hoảng hốt rồi lại rơi vào trầm mê.
"Đừng ngủ mất!" Giọng nói kia có chút nóng nảy, có bàn tay nhỏ ra sức lay nàng, "Mở mắt ra! Mau mở mắt!"
Ai? Là ai đang nói chuyện thế?
"Đừng ồn..." Nàng nói thầm, vô thức giơ tay lên đẩy cái tay nhỏ bé kia ra. Nhưng mà cái tay kia lại mau chóng tránh đi, ngay trước khi nàng rơi vào hôn mê sâu, bỗng nhiên đánh cho nàng một cái thật mạnh.
"Ai?!" Bởi vì đau nhức, Chu Nhan thình lình bật lên, mắt còn chưa mở đã chộp tay bắt người kia lại, "Dám đánh ta?!"
Người nọ bị lôi cổ lại, gần như ngã sấp vào trong ngực nàng, thân thể rất nhẹ, nhỏ gầy vượt quá tưởng tượng.
"Là đệ?" Nàng sửng sốt một chút, buông tay ra, "Tô Ma?"
Khuôn mặt đứa bé Giao nhân kia đầy vẻ không cam lòng, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, giống như một con báo tức giận. Chu Nhan ngẩn ra, theo bản năng lại nhìn xung quanh một chút, phát hiện mình đã về tới hành cung phủ Xích Vương. Bên ngoài mặt trăng nghiêng nghiêng về Tây, hẳn là đang lúc nửa đêm, bốn bề yên tĩnh.
Đứa bé kia đứng ở trước giường, vẫn nhỏ gầy đơn bạc như vậy, chỉ có đôi mắt trong veo màu ngọc bích là biến thành đỏ đậm, bên trong tràn đầy tơ máu, uể oải khó chịu. Giữa đêm khuya như vậy, ngay cả thị vệ người hầu cũng đã ngủ sây ở bên ngoài, chỉ có đứa bé Giao nhân này vẫn canh giữ ở bên cạnh nàng.
Trong lòng nàng ấm áp lại hốt hoảng buông cổ tay nhỏ nhắn của nó ra: "Tiểu tử kia, đệ... vì sao còn chưa đi ngủ?"
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng gần như bị chính mình dọa sợ, tiếng nói của nàng nát vụn, trầm thấp khàn khàn như bị thiêu cháy giữa liệt hỏa, gần như không nghe ra tiếng.
"Ai dám ngủ chứ?" Đứa bé kia nhìn nàng một cái, thì thầm: "Cô vẫn chưa chịu tỉnh lại, ta... ta lo lắng cô sẽ chết bất cứ lúc nào".
Chu Nhan cảm giác được cổ tay đứa bé có chút run rẩy, không khỏi hổ thẹn, nhẹ giọng nói: "Ta sẽ không chết đâu... chỉ là ngủ quên mà thôi."
"Nói bậy! Cô... cô đã hôn mê nửa tháng rồi!" Tô Ma thốt lên, âm thanh có chút run, "Toàn bộ hành cung đều loạn nháo nhào! Quản gia... Quản gia cũng đã phái người đi tìm Xích Vương trở về, chỉ sợ cô có cái gì không hay xảy ra thì không biết phải ăn nói sao... Mấy người Không Tang này đều đã chuẩn bị hậu sự cho cô rồi, cô còn không biết sao?".
"Cái gì?" Chu Nhan lại càng hoảng sợ, "Ta... Ta đã bất tỉnh nửa tháng?"
Tô Ma gật đầu một cái, cắn môi không nói lời nào, trong hai mắt tràn đầy tơ máu.
"Ồ, cũng đúng" Nàng suy nghĩ lại một chút, nhất thời cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, "Ta đã trúng một chiêu ‘Thiên Tru’, có thể sống được cũng không tệ rồi, bất tỉnh nửa tháng cũng không tính là gì cả."
"Ở Tinh Hải Vân Đình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cô lại biến thành như vậy?" Đứa bé không hiểu hỏi, dừng một chút, bỗng nhiên có chút hổ thẹn nói, "Nếu như... Nếu như ngày đó ta đi chung với cô thì tốt rồi."
Ngày đó đã xảy ra chuyện gì? Nghe câu hỏi này, Chu Nhan ngẩn ra, trong lòng bỗng nhiên đau xót, nước mắt tựa như vòng ngọc bị đứt nối nhau lăn xuống, đau đến tê tâm liệt phế. Tất cả mọi chuyện xảy ra ở Tinh Hải Vân Đình đột nhiên lại hiện lên trong đầu: Trong bóng tối, hai người quan trọng nhất trong cuộc đời nàng gặp nhau lại đối đầu, rút kiếm giết nhau.
Khi Thiên Tru ập tới, Uyên che chở nàng ở phía sau, bản thân hài cốt không còn!
Khoảnh khắc kia, ký ức sống lại rồi. Tất cả mọi thứ chợt tuôn trào trong óc, dường như nổ tung vậy. Nàng nhắm hai mắt lại, vai run rẩy kịch liệt, giơ tay lên bưng kín mặt, toàn thân giống một chiếc lá khô trong gió, nhịn lại nhịn, vẫn nhịn không được khóc rống lên.
"Ngươi..." Tô Ma nhìn nàng, như thể ngây ngẩn cả người.
Trong khoảng thời gian ở chung, Không Tang thiếu nữ quý tộc này vẫn luôn là một người rộng rãi tùy tính, tinh thần phấn chấn bồng bột, như thể chưa bao giờ biết ưu sầu là gì. Vậy mà giờ khắc này lại đột nhiên khóc rống lên đến xé gan xé ruột. Đứa bé Giao nhân đứng ở nơi đó, không biết phải làm sao, cánh tay nho nhỏ vài lần giơ lên, lại thả trở lại.
"Quận chúa đã tỉnh rồi!" Tiếng khóc của nàng quá lớn, lập tức kinh động đến người ở gian ngoài. Thịnh ma ma tỉnh lại đầu tiên, kinh hỉ vạn phần, lập tức ở ngoài cửa có vô số người chạy đi báo tin, rất nhiều tiếng bước chân từ bên ngoài ập đến, mọi người đều vây lấy nàng.
"Mạch tượng của quận chúa đã bình thường rồi!" Đại phu vui vẻ nói, "Chắc là bình an vô sự rồi!"
"Quận chúa, người thấy thế nào?" Trong đám người truyền đến tiếng của Thịnh ma ma, bà chen đến trước mặt nàng, ôm nàng vào lòng xoa xoa, "Ôi chao, tiểu tổ tông của tôi ơi... Dọa cho ma ma rớt hết hồn rồi!"
Nàng bị ôm đến xương cốt cả người sắp rã ra, miễn cưỡng ngừng khóc khóc, ngẩng đầu nhìn những người vây kín trong phòng, vô thức lau đi nước mắt dàn dụa, nhưng mà lúc thả ra, ngón tay nàng lại đầy vết máu!
Chuyện gì xảy ra vậy? Nàng lại càng hoảng sợ, quay đầu nhìn tấm gương ở giường đối diện, không khỏi ngây ngẩn cả người: Nàng ở trong gương trông không khác gì con ma. Đầu bù tóc rối, đôi môi tái nhợt, trên mặt không có một tia huyết sắc, hai tròng mắt hãm sâu, quả thực mới trở về từ quỷ môn quan vậy, càng kinh khủng hơn là nàng bị người ta vẽ đầy vết máu ở mi tâm, huyệt Thái Dương, giữa trán và nhân trung thành hình chữ thập. Vừa nhìn qua, nàng đã sợ đến nhảy dựng lên.
"Đây... đây là chuyện gì vậy?" Chu Nhan ngạc nhiên kinh hô, tiện tay cầm khăn tay lau mặt, "Tô Ma, nhất định là nhóc con nhà ngươi làm đúng không?"
"Không phải ta!" Một âm thanh nhỏ bé từ giữa đám người truyền đến, kháng nghị. Lúc đoàn người chạy vào thì nhóc con Giao nhân kia đã lặng lẽ đi về phía sau họ.
"Không phải nhóc thì là ai?" Nàng ngoắc tay bảo nó đến, nhìn một vòng người chung quanh, "Bọn họ chắc cũng không ai làm cái chuyện buồn chán này đâu."
"Là Thời Ảnh đại nhân." Đột nhiên, có người chen vào nói.
Cái gì? Nghe được cái tên này, Chu Nhan bỗng nhiên chấn động, giống như một bả đao đâm vào ngực, sắc mặt trắng bệch.
Người nói là quản gia, đang đứng ở đầu giường kính cẩn khom người, bẩm báo với nàng: "Ngày đó khi thuộc hạ dẫn người tìm được quận chúa, thì quận chúa đã hôn mê bất tỉnh rồi, đại thần quan ôm quận chúa từ dưới nền đất lên, nói quận chúa bị thương không nhẹ, ba hồn bảy vía bị rung động, trừ phi tự mình thức tỉnh, bằng không nghìn vạn lần không thể lau đi phù chú bằng mà chính ngài ấy vẽ nên này, để tránh thần hồn bị hao tổn."
"Phù chú?" Nàng sửng sốt một chút, một lần nữa nhìn gương, quan sát tỉ mỉ hoa văn đỏ thắm trên mặt mình, bỗng nhiên tỉnh ngộ: Đúng vậy, đây chính là một đạo Nhiếp Tâm chú! Hơn nữa, thứ dùng để vẽ không phải chu sa, mà là... Nàng cau mày, dùng đầu ngón tay chấm một vệt đỏ, nếm ở bên môi, bỗng nhiên la thất thanh: Máu?
Nàng nhất thời ngơ ngác ngồi ở chỗ kia, chưa tỉnh táo lại.
Sư phụ từng nói qua, giữa thiên địa này, vạn vật tương sinh tương khắc. Sáu loại sức mạnh trong lục hợp gồm: Kim mộc thủy hỏa thổ phong, đều có thể mượn dùng, duy chỉ có huyết chú là cấm chú, bình thường không được sử dụng, bởi vì sức mạnh của huyết chú không phải tới từ lục hợp trong thiên địa, mà là đến từ người, là dựa vào hấp thu sinh mệnh con người mà ra, là cấm kỵ của thần miếu Cửu Nghi.
Nàng từ nhỏ đi theo sư phụ, cũng chỉ thấy y triển khai huyết chú một lần vào năm năm trước lúc rơi xuống vực sâu Thương Ngô, mà giờ khắc này, sư phụ... Sư phụ lại dùng máu của chính mình trấn hồn cho nàng?
Chu Nhan không khỏi run một cái, bật thốt lên: "Người... người đâu rồi?"
Quản gia thở dài, tiếc nuối nói: "Sau khi đại thần quan đưa quận chúa trở về, ngay cả cửa lớn phủ Xích Vương cũng không vào, quay đầu rời đi luôn, cũng không biết có chuyện gì gấp như vậy."
Nàng không nói gì, lòng chất chứa nỗi trằn trọc phức tạp, nghĩ mà thoáng đau.
"Nhìn qua thì có vẻ đại thần quan bị thương." Quản gia có chút lo lắng nói, "Chỉ nói ngắn gọn mấy câu, đã ho ra máu mấy lần."
"Cái gì? Người bị thương?" Chu Nhan lấy làm kinh hãi, kìm lòng không đặng bật thốt lên. Nhưng mà dừng một chút, lại cắng khóe miệng lại, một lát mới hỏi: "Người... người nói cái gì?"
"Đại thần quan nói lời rất kỳ lạ." Quản gia nhíu mày, như thể có chút chần chờ có nên thuật lại cho nàng nghe hay không, "Ngài muốn tôi chờ quận chúa tỉnh lại thì nói lại cho quận chúa."
"Nói cái gì?" Chu Nhan nhìn hắn ấp a ấp úng, có chút không nhịn được.
"Đại thần quan nói..." Quản gia chần chừ một chút, cuối cùng vẫn thấp giọng, thuật lại nguyên văn, "Bảo người dưỡng thương tử tế, học chút bản lãnh, ngài ấy nói thuyết sẽ chờ quận chúa đến giết ngài ấy!"
"Đợi ta đến giết y?!" Nàng bỗng nhiên run lên, chỉ cảm thấy có một thanh kiếm sắc đâm thẳng vào ngực, đau đến toàn thân đều run rẩy. Đúng vậy! Uyên đã chết, chết ở trong tay sư phụ! Người này, hai tay dính đầy máu, lại vẫn dám nói ra câu, đợi nàng quay lại báo thù! Đây là khiêu khích sao?
Nàng chỉ cảm thấy trong đầu rối tung, ngực lạnh lẽo, giận không kiềm chế được/.
"Quận chúa, quận chúa! Con làm sao vậy?" Thịnh ma ma thấy sắc mặt của nàng lại trở nên trắng bệch, liền vội vàng tiến lên đẩy quản gia ra vội vàng hỏi, "Lại không thoải mái sao? Có cần tôi gọi đại phu đến xem không?"
"Ta không sao." Nàng chỉ là lắc đầu, nhỏ giọng nói, "Các người đều đi ra ngoài đi."
"Quận chúa..." Thịnh ma ma có chút không yên lòng, "Có muốn uống chút gì không không? Đã chuẩn bị sẵn ở phòng bếp rồi...".
*****
Đi ra ngoài! Cút hết ra ngoài cho ta!" Nàng bỗng nhiên kêu lên như bị tâm thần, "Chớ có làm phiền ta!"
Tuy rằng quận chúa nóng tính, nhưng trước nay vẫn luôn rất khách khí với hạ nhân, chưa bao giờ phát quá lớn như vậy, Thịnh ma ma hít phải một hơi lãnh khí, vội vã đứng lên, quét ánh mắt về phía quản gia, quản gia liền vội vàng phát tay, cùng hạ nhân đồng loạt lui ra ngoài.
Trong phòng rốt cục an tĩnh trở lại, an tĩnh giống như một phần mộ.
Chu Nhan ngồi một mình ở sau rèm, không hề nhúc nhích. Cúi đầu nghĩ đi nghĩ lại chuyện này, tâm loạn xì ngầu, vừa thương vừa giận, đột nhiên hét to một tiếng, trở tay cầm gối lên, đập thẳng vào cái gương!
Gương đồng bị gối đập trúng vỡ choang, âm thanh chói tai vang vọng giữa căn phòng trống. Nàng lên tiếng khóc lớn, đúng vậy, sư phụ lại buông lời, nói chờ nàng tới giết mình! Được, vậy người chờ cho ta! Ta nhất định sẽ tới!
Chu Nhan đổ nhào xuống giường, cũng không biết đã khóc bao lâu, rốt cục cũng cảm thấy nỗi buồn phiền trong lòng vơi đi một chút, lúc này mới ngẩng đầu, quơ tay lau chùi máu trên mặt, cắn răng, đúng vậy, báo thù! Nhất định phải báo thù! Ngón tay nàng theo bản năng lần mò dưới gối, lấy ra một quyển sách mỏng, run rẩy mở ra.
Mở đầu là nét chữ quen thuộc, "Viết cho Chu Nhan ".
Nét chữ tao nhã như cây kim đâm vào mắt, khiến nàng rùng mình một cái. Chu Nhan chịu đựng nỗi đau đớn trong lòng, mở thật nhanh đến mấy chương cuối cùng, ngón tay dừng ở trên tờ "Thiên Thụ". Đúng vậy, chính là chú thuật này! Nếu như khi đó nàng học cái này tử tế, Uyên cũng đã không phải chết!
Nàng dừng ở trang ấy, nhìn đi nhìn lại, ngón tay bắt chước các động tác vẽ trên sách, diễn luyện lại thuật pháp thâm ảo kia, càng vẽ càng nhanh, nếu như không phải là vì nàng vẫn đang ngồi trên giường, vẫn chưa đặt chân xuống đất, không cách nào thật sự hấp thu sức mình, thì chắc hẳn lúc này toàn bộ hành cung phủ Xích Vương đã biến thành một cánh rừng rồi.
Nhưng mà cứ học cứ học, ngón tay của nàng bỗng nhiên khựng lại giữa không trung, một giọt nước mắt lớn lăn xuống gò mà.
Đúng vậy... chuyện đã tới nước này, còn có tác dụng gì nữa đâu? Uyên đã chết, cho dù nàng học Thiên Thụ xong rồi, cũng không thể nào làm người chết sống lại, bây giờ học cái này có ích lợi gì? Đáng nhẽ phải học... Phải rồi! Trong cuốn sách này, có thuật khởi tử hồi sinh hay không?
Nàng giật mình, vội vàng lật sách lại một lần.
Ngón tay run rẩy lật qua từng tờ, cuối cùng dừng ở trang cuối của bản chép tay. Nơi này, đáng lý sẽ phải ghi chép pháp thuật thâm thuý cao siêu cường đại nhất, đến khi mở ra, trên đó lại chỉ có bốn chữ: Tinh hồn huyết thệ.
Ngực Chu Nhan run lên, lau đi nước mắt, mở to hai mắt.
Kế tiếp, sư phụ ghi chép cặn kẽ ý nghĩa sâu xa của pháp thuật này: Mỗi người trên cõi đời này, hồn phách đều đối ứng với sao trời. Mà thuật này pháp, chính là dùng sao trời để liên kết, dùng máu để hiến tế, đi qua chú thuật cấm kỵ, kéo sinh mệnh của người thụ hưởng vào.
Sức mạnh của chú thuật này cao siêu như vậy, chỉ cần đối phương mới chết chưa lâu, hồn phách chưa tan biến hết, thậm chí đốt sáng ngôi sao, nghịch chuyển sinh tử! Nhưng tương ứng với đó, thì cũng phải trả giá cực cao: Người thi thuật phải hiến tế một nửa sinh mệnh của mình, để kéo dài sinh mệnh của đối phương.
Phía dưới có chú thích cực nhỏ, nói rõ phép thuật này là thuật pháp cao nhất của Cửu Nghi, nếu không phải là thần quan đã tu hành đến cảnh giới cao sâu không thể nắm giữ, một khi đã thi hành, thì có thể "Nghịch sinh tử, thịt bạch cốt", chính là "Làm trái đạo trời nặng nề", "Triển khai pháp thuật này, như nắm bó đuốc ngược gió, tất gặp họa cháy tay", "Nếu không rơi vào tuyệt cảnh, thì không được dùng".
Nàng lướt qua những lời cảnh cáo đó, trực tiếp nhìn xuống, những dòng chữ kinh hồn khiếp vía ấy cũng chẳng thể ngăn được niềm vui tràn ngập nỗi lòng nàng: Thật tốt quá! Chỉ cần nàng học được pháp thuật này, chẳng phải là là có thể dùng mạng của mình đánh đổi, đưa Uyên từ Hoàng tuyền bỉ ngạn về hay sao?
Chu Nhan mừng như điên, nhanh chóng lật qua trang này, lập tức giật mình lần nữa.
Tờ cuối cùng này, đã bị xé mất rồi!
Khoảnh khắc kia, nàng nhớ lại cảnh tượng trong trướng vàng ở Susa Dhaalu, y lấy lại cuốn sách xé đi trang cuối cùng. Đúng vậy, y dốc sức truyền thụ hết mọi thứ cho nàng, lại lấy lại Tinh hồn huyết thệ. Lẽ nào y đã sớm tiên đoán được sẽ có ngày hôm nay? Tại sao y phải dự liệu về ngày hôm nay?
Chu Nhan kinh ngạc nhìn bản chép tay hồi lâu, bỗng nhiên kêu lên một tiếng phiền muộn, một tay cầm quyển sách kia ném ra ngoài. Đúng vậy, vô tích sự! Chẳng được cái tích sự gì! Trên đời này, đã không còn cách gì có thể cứu Uyên trở về nữa rồi!
Đột nhiên, nàng nghe được ngoài cửa sổ có tiếng tuôn rơi nhẹ nhàng, giống như chú mèo đi đêm.
"Ai?" Nàng nổi nóng, cầm cái bình hoa lên, "Lăn ra đây!"
Cửa sổ bị đẩy ra, một cặp mắt sáng ngời từ trong bóng tối nhìn lại: "Ta."
"Tại sao lại tới đây?" Chu Nhan tức giận thả bình hoa về chỗ cũ, trừng mắt với đứa bé ngoài cửa sổ, giọng nói cáu kỉnh, "Không phải ta đã nói đừng có ai làm phiền ta sao?".
Tô Ma không nói gì, chỉ nhẹ nhàng tung người qua bệ cửa sổ, nhảy vào trong phòng không một tiếng động, giao quyển sách nhỏ kia cho nàng: "Đừng ném lung tung chứ."
Nhưng mà Chu Nhan vừa nhìn thấy chữ viết quen thuộc trên bìa, lòng lại tràn đầy phẫn nộ cũng phiền bực, với tay lấy quyển sách kia ném thẳng xuống đất: "Vứt đi!"
Đứa bé kia nhìn đáng vẻ như phát điên của nàng, chỉ đổi tay, đẩy một cái hộp đến trước mặt nàng.
"Cái gì?" Chu Nhan tập trung nhìn vào, chính là cái hộp Bát Bảo quen thuộc kia. Nhưng mà, bên trong lại không chỉ có kẹo, mà còn có các loại điểm tâm đẹp mắt khác, để đẩy trong hộp, rực rỡ muôn màu, mùi hương nức muỗi. Tô Ma đẩy hộp đến trước mặt nàng, giương mắt nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "Ăn đi."
"Đã nói chớ làm phiền ta, không nghe thấy sao?" Chu Nhan hất tay, nổi giận quát, " Nhóc con đáng ghét, cút ngay!"
Một tiếng loảng xoảng vang lên, chiếc hộp đưa tới trước mắt kia chợt bị lập úp, những chiếc kẹo đủ mày bay ra như thiên nữ tán hoa, rơi đầy xuống đất. Tô Ma bỗng nhiên run lên một cái, giống như bị người ta đâm cho một đao, lui về sau một bước, yên lặng mím môi, nhìn nàng một cái.
Cái nhìn kia làm Chu Nhan chợt cả kinh, bình tĩnh lại, đúng rồi, đứa bé này nhảy cảm, dễ giận như mèo, chỉ cần một ánh mắt một lời nói sai là cũng có thể bị nói giận cho nửa ngày.
"Ấy..." Nàng mở miệng, định nói cái gì. Nhưng mà Tô Ma không nhìn nàng, lặng lẽ cúi xuống, nhặt từng cái kẹo lên thả lại vào trong hộp, mím góc môi thật chặt, không nói câu nào.
"Này, nhóc con, nhóc lấy ở đâu ra nhiều kẹo như vậy?" Chu Nhan nói chậm lại, tìm lời để nói, "Có phải Thịnh ma ma lấy cho nhóc hay không?"
Đứa bé kia không trả lời nàng, chỉ cúi người xuống, cẩn thận tỉ mỉ thổi đi bụi bám trên kẹo, thả hết vào hộp xong xuôi thì đứng dậy, xoay người rời đi, không thèm nói một câu nào với nàng.
"Này!" Chu Nhan nóng nảy, nhảy dựng lên kéo nó lại, "Ta đang nói chuyện với nhóc đó!"
Nhưng Tô Ma chỉ nhìn nàng một cái, quay đầu đi ra ngoài.
"Này! Không được đi!" Nàng nổi giận, bắt đứa bé gầy yếu lại, kéo mạnh về, "Nhóc con, ta đang nói chuyện với nhóc đó, giận dỗi cái gì hả?"
"Ta không muốn nói chuyện với cô." Tô Ma lạnh lùng nói, cố sức đẩy tay nàng ra, "Phiền muốn chết, cút ngay!"
Không ngờ rằng lời tự mình nói ra đã bị trả lại cho mình nhanh như vậy, Chu Nhan không khỏi nghẹn họng giây lát. Mắt thấy đứa bé kia đi ra bên ngoài, nàng vội vã đi lên phía trước một bước, muốn kéo nó trở về. Nhưng mà nàng mới trọng thương hôn mê nửa tháng, lấy đâu ra khí lực? Nàng vừa bước được một bước, thì chỉ cảm thấy hai chân bủn rủn như ngâm trong giấm, nhất thời lảo đảo một chút, té nhào xuống đất.
Đứa bé kia chạy ra đến ngoài cửa, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của nàng thì dừng lại.
"Đau quá!" Chu Nhan vội vàng ôm gối lẩm bẩm, "Đau muốn chết! Mau tới đỡ ta đi!".
"..." Tô Ma dừng lại một chút, xoay người nhìn nàng một cái, ánh mắt giống như một con thú nhỏ bị thương nhìn con người, chần chờ không biết có nên tới gần hay không.
Thấy sắc mặt đứa bé, Chu Nhan vội vã dỗ nó: "Đừng nóng giận... Mới vừa rồi là ta sai rồi. Nhóc tiểu nhân không chấp đại nhân nha, đừng để ta té chết ở chỗ này, có được hay không?"
Tô Ma ngừng trong giây lát, cuối cùng vẫn xoay người trở lại, vươn cánh tay thật nhỏ, cố sức đỡ nàng từ dưới đất lên, mặt không thay đổi đưa nàng về giường, xoay người rời đi.
"Ấy!" Chu Nhan vội vã kéo đứa bé này lại, ôn tồn nói, "Vừa rồi tâm tình ta không tốt, nổi giận bừa bãi với nhóc, xin lỗi, nhóc tha thứ cho ta nhé."
Tô Ma chỉ lạnh lùng liếc nàng nhìn nàng, hỏi: "Vì sao tâm tình không tốt?"
"Bởi vì... Bởi vì..." Chu Nhan nói một câu, dừng lại một lát, âm thanh hơi run rẩy, "Nhóc biết không, người mà ta thích nhất kia, huynh ấy đã chết rồi!"
"Người cô nó có phải là Giao nhân kia không?" Đứa bé kia rốt cục xoay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt biến ảo, có chút giật mình hỏi, "Hắn... Hắn đã chết rồi?"
"Đúng vậy." Chu Nhan cắn răng gật đầu, rốt cục khóc lên.
Lúc này đây nàng không có làm bộ, mà là khóc thật, đau đến tận xương cốt, nhất thời không sao dừng lại được. Tô Ma kinh ngạc nhìn nàng khóc, trên mặt lộ ra biểu cảm không biết làm sao, tựa như có chút kinh ngạc, lại có chút sợ hãi, cánh tay khẽ động, sờ sờ bả vai của nàng, rồi lại buông ra.
Đứa bé như thể cũng không biết nói cái gì cho phải, hồi lâu mới mở miệng, giọng nói nhỏ nhẹ: "Người thích nhất đã chết? Vậy chắc là khó chịu lắm nhỉ... giống như... giống như mẹ ta chết vậy, sẽ làm người ta nghĩ... mặc dù cõi đời này lớn như vậy, sau này lại chỉ có thể sống tiếp một mình."
Câu nói kia đã cắm thẳng vào tim phổi của nàng, khoảnh khắc ấy, Chu Nhan cũng không nhịn được nữa, cất tiếng khóc òa lên.
Đứa bé nhìn nàng, rốt cuộc cũng chần chừ vươn bàn tay nhỏ bé, sờ mái tóc của nàng, nhẹ giọng nói: "Được rồi... Đừng khóc nữa." Dừng một chút, nhìn nàng vẫn khóc thương tâm, bèn lấy ra một viên kẹo mứt từ trong hộp ra cho nàng, lột giấy gói kẹo đưa đến: "Ăn đi."
Nàng cầm kẹo trong tay, khóc đến không thở được, đứa bé đưa khăn tay lên, cẩn thận lau đi máu và nước mắt trên mặt nàng, sự đề phòng và ngờ vực không còn thấy trong đáy mắt, miệng nhẹ nhàng nói từng chữ: "Được rồi được rồi, đừng khóc nữa. Cô là người lớn đó... Sao còn có thể khóc thành như vậy chứ?"
Chu Nhan không quan tâm, chỉ biết khóc lớn, khóc liền nửa canh giờ. Mãi cho đến khi nàng không còn sức mà khóc nữa, đứa bé kia mới để khăn tay xuống, cúi người đẩy hộp Bát Bảo quét sơn tới: "Ăn một chút gì đi, bằng không cô hết cả sức mà khóc rồi".
Chu Nhan nức nở, nuốt viên kẹo kia, một hơi ăn đến hơn mười viên.
"Chậm một chút... Chậm một chút." Tô Ma vỗ lưng của nàng, thấp giọng khuyên, lại nhặt từ dưới đất lên cuốn sách nhỏ kia, đặt ở trước mặt nàng, "Đừng ném lung tung, thứ này vứt đi bị người khác nhặt được thì phiền lắm."
Chu Nhan lau nước mắt, nhìn nó một cái: "Nhóc xem qua rồi?"
Tô Ma không phủ nhận, chỉ gật đầu.
"Đọc hiểu không?" Nàng hỏi.
Đứa bé gật đầu, suy nghĩ một chút, lại lắc đầu.
"Trên đó là văn tự thời thượng cổ của Không Tang, có lẽ nhóc xem không hiểu. Lát nữa ta phiên dịch lại cho nhóc nghe." Chu Nhan thở dài, âm thanh bởi vì khóc lóc hồi lâu mà có chút khàn khàn, "Đợi sau khi học xong những thứ này, thiên hạ sau này cũng không ai dám bắt nạt nhóc nữa!"
*****
"Thật vậy á?" Tô Ma vui vẻ, nhưng mà ánh mắt lập tức lại tối sầm, chần chừ hỏi, "Ta là Giao nhân... Học thứ của các cô, sư phụ cô sẽ đồng ý sao?"
Nàng sửng sốt một chút, vừa nghĩ tới sư phụ, lòng lại có một trận lửa giận xông lên, bật thốt lên: "Ta mặc kệ! Tên chết tiệt đó đã giết Uyên, ta và y không đội trời chung! Y không còn là sư phụ của ta nữa!".
Tô Ma sửng sốt một chút, bỗng nhiên hiểu ra: "Người cô thích, chẳng lẽ là bị sư phụ của cô giết chết?".
Chu Nhan gật đầu, ánh mắt tối tăm dần, cố sức cắn môi mới nuốt được nước mắt xuống, thinh lặng giây lát, nói giọng khàn khàn: "Ta... Ta sẽ báo thù cho huynh ấy!" Lúc nói đến một chữ cuối cùng, giọng nàng đã đầy nước mắt, hung tợn nói: "Ta nhất định sẽ báo thù cho huynh ấy!"
"..." Đứa bé kia nhìn nàng, bỗng nhiên giơ cánh tay nhỏ lên, nhẹ nhàng ôm nàng một cái.
Lần bị thương này khiến nàng phải nghỉ ngơi trên giường một tháng.
Trong một tháng không bước chân ra khỏi nhà này, Chu Nhan cảm thấy mình giống như con chim bị nhốt trong lồng, vô cùng chán nản phiền muộn, thỉnh thoảng vừa thoáng lấy lại được tinh thần, thì chỉ cần nghĩ tới sự tuyệt tình của sư phụ và cái chết của Uyên, tâm tình lại lập tức rơi xuống đáo vực. Tâm tình không tốt, tính tình cũng trở lại cục cằn, đến Thịnh ma ma còn bị nàng mắng trước mặt mọi người một lần, dần dần, bọn cũng không dám léng phéng đến trước mặt nàng nữa.
Chỉ có Tô Ma là vẫn đến phòng làm bạn với nàng mỗi ngày.
Phần lớn thời gian, đứa bé này không nói lời nào, chỉ yên lặng ngồi cạnh nàng. Nàng lên tinh thần, dịch văn tự cổ xưa khó hiểu thành văn tự Không Tang ngày thường, lại kiên nhẫn giảng giải cho đứa bé này nghe, đồng thời tự mình cũng ôn tập lại một lần. Cứ như vậy, trong một tháng ngắn ngủi, nàng đã học được hết pháp thuật trong sách. Mặc dù có một số chỗ vẫn chưa hiểu hết, nhưng đại khái cũng nắm được cơ bản.
Nhưng khi lật đến trang cuối, nàng lại cứ có cảm giác trống rỗng.
Đúng vậy, thiếu trang cuối này thì học cái gì cũng vô dụng.
Đứa bé lặng lẽ ít nói này làm bạn với nàng qua những ngày tháng sống không bằng chết. Rất hiển nhiên, nó từ nhỏ tính cách quái gở, cuộc đời này chưa bao giờ có mối liên hệ quá sâu với bất kỳ ai, không am hiểu ngôn từ, cũng không biết phải an ủi nàng như thế nào, mỗi ngày chỉ lặng thinh làm bên ở bên cạnh nàng, cúi đầu nghiêm túc lật xem bài vở trong tay.
Rốt cục có một ngày, lật tới trang cuối cùng, nó không nhịn được chỉ vào trang bị xé, tò mò hỏi nàng: "Phía trên này... viết cái gì vậy?"
"Tinh hồn huyết thệ." Chu Nhan nhìn trang bị thiếu, khẽ khàng giải thích, "Huyết chú cấm kỵ cao nhất, có thể nghịch sinh tử, thịt bạch cốt, chuyển dời sao, thế nhưng sư phụ đã xé rồi..." Nói đến đây nàng lại tức giận, cắn răng, "Nhất định y biết sẽ có ngày hôm nay, mới cố ý làm như thế! Thực sự là tên cáo già!"
Đứa bé kia không nói gì, chỉ nhìn lời diễn giải của Tinh Hồn Huyết Thệ, hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Mặc dù cô học được Tinh Hồn Huyết Thệ, cũng không cứu được thích người kia đâu!" Đứa bé ngẩng đầu lên nhìn nàng: "Pháp thuật này chỉ có tác dụng với người Không Tang thôi? Giao nhân không có hồn, làm sao có thể dựa vào pháp thuật này để phục sinh?"
"..." Trong chớp mắt này, Chu Nhan ngây ngẩn cả người.
Đúng vậy, Giao nhân không giống với người trên đất bằng, không có ba hồn bảy vía. Bọn họ đến từ biển rộng, sau khi chết cũng không đến Hoàng tuyền chuyển kiếp, chỉ hóa thành mây sạch sẽ, lên tới bầu trời, sau đó sẽ trở thành nước mưa trở lại biển rộng, tiến vào giấc ngủ vĩnh hằng. Nếu đã không có hồn phách, Tinh Hồn Huyết Thệ sao có thể có tác dụng với họ?
Đây là đạo lý đơn giản nhất, nàng vốn nên vừa nghĩ đã phải hiểu ra. Thế nhưng, trong lúc lòng đau đớn thương tâm, nàng lại không nghĩ thông chuyện này.
Trong chớp mắt, nàng chỉ cảm thấy ngực tuôn ra tuyệt vọng vô tận, cả người nhất thời mệt mỏi kiệt sức.
"Đúng vậy... đệ nói không sai. Vô luận như thế nào, ta cũng không cứu được Uyên!" Giọng nói của nàng run rẩy, dừng một chút, lẩm bẩm nói, "Cho nên... Cho nên, ta cũng chỉ có thể tìm sư phụ báo thù thôi sao?"
Lúc nói ra câu này, trong lòng nàng chợt thắt lại, gần như họng đã bật ra tiếng khóc.
Đứa bé kia ở một bên lẳng lặng nhìn nàng, lông mày nhíu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng có thần sắc lo lắng.
"Sư phụ cô rất lợi hại, cô không đánh lại được y" Nó nói: "Cô dạy cho ta, ta đánh giúp cô."
Trong chớp mắt, trong lòng Chu Nhan chấn động, cũng không nhịn được nữa mà tuôn trào nước mắt.
Từ sau khi bị thương ở Tinh Hải Vân Đình, Chu Nhan nằm ở trong phủ Xích Vương hơn một tháng mới dần dần khôi phục nguyên khí. Đến khi nàng ăn uống được, khôi phục được chút ít khí sắc, trên dưới phủ Xích Vương đều hân hoan chúc mừng.
Nàng trọng thương mới khỏi, bình thường chỉ bàn luận pháp thuật với Tô Ma ở trong phòng, không thì tán gẫu, mãi cho đến đầu tháng năm mới xuống đất đi lại, lần đầu tiên ra ngoài đình viện.
Bên ngoài ánh mặt trời tươi đẹp, mây trắng cao xa, làm người nằm trên giường đã lâu không khỏi mừng rỡ.
"Ồ... Sen đã ra búp rồi kia? Nhanh như vậy?" Chu Nhan đã lâu mới hít thở chút không khí thanh tân, lại thấy được hoa trong hồ, không khỏi có chút giật mình cảm thán. Quay đầu lại, nàng phát hiện một vườn đồ mi ở góc tường cũng vừa lúc nở rực rỡ, hiện ra dấu hiệu tàn héo. Khoảnh khắc ấy, nàng bỗng nhớ lại câu kia thơ kia.
"Tối thị nhân gian lưu bất trụ, chu nhan từ kính hoa từ thụ"(1)
Nhớ lại, thời gian một năm này, hình như qua thật là nhanh... Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, thế sự thay đổi, biến loạn chợt tới, cuộc đời vẫn thuật lợi của nàng thay đổi rất nhanh, trong vòng nửa năm đã trải qua vô số chuyện mà trước giờ chẳng bao giờ nghĩ tới. Hiện tại đứng trong làn gió xuân ấm áp của Diệp Thành, hồi tưởng lại hình ảnh lúc mới bị gả qua Susa Dhaalu ngày đó, sư phụ che dù trong đêm tuyết đi về phía nàng, lại chợt giống như chuyện của kiếp trước, xa xôi như vậy, thoáng như mộng ảo.
Đúng vậy, sư phụ y... y giết Uyên rồi!
Nàng đã từng ỷ lại vào y như vậy, tin tưởng y, thế mà, hắn lại không chút lưu tình phá hủy tất cả của nàng.
Chu Nhan bệnh nặng mới khỏi, kinh ngạc nhìn mảnh đình viện trống không giữa trời xuân, lòng hốt hoảng, trống rỗng, cảm giác tất cả giống như là giả, tựa như là làm một giấc mộng.
Đúng vậy... Thật hy vọng đây chỉ là một giấc mộng, tỉnh lại chẳng có chuyện gì hết, vậy cũng tốt. Thế nhưng, sự thật lại cứ tàn khốc như vậy, tất cả lại đều là thật! Uyên đã chết... Nàng cần báo thù cho Uyên!
Chu Nhan nghĩ đến đây, lòng dâng lên đầy huyết khí, lập tổi đổi sắc mặt. Đúng vậy, nếu nàng đã phải báo thù cho Uyên, thì không thể không làm gì hết mà ngồi chờ chết. Bản lĩnh của nàng bây giờ không ra gì, sư phụ một tay đã có thể bóp chết nàng, nếu như không nắm chặt thời gian ngày đêm tu luyện, thì cả đời này cũng đừng mong báo thù.
Nàng đuổi hết Thịnh ma ma và tất cả thị nữ đi, một mình đi tới chỗ hành lang gấp khúc ít người biết đến nhất trong đình viện, đứng lại, quan sát hoàn cảnh chung quanh một chút. Nơi này là một khúc rẽ hành lang, xung quanh cây cối xanh biếc, không có ai cả, an tĩnh mà hẻo lánh, rất thích hợp để tu luyện.
Chu Nhan mới vừa đi tới thạch đài, hai tay hợp lại, đột nhiên nghĩ phía sau có ánh mắt đang nhìn.
"Ai?" Nàng chợt xoay người lại, thấy được đứa bé Giao nhân đang nấp sau giả sơn.
Tô Ma không rời đi cũng những người khác, mà vẫn theo nàng đến nơi này, nhìn nàng từ xa.
"Làm sao vậy?" Nàng nhịn không được nhíu mày một cái, "Nhóc sợ ta có chuyện gì à? Yên tâm, ta còn muốn báo thù cho Uyên, hiện tại phải tu luyện thật tốt, cũng không nghĩ quẩn trong lòng đâu."
"..." Đứa bé kia lặng thinh, không chịu trở lại.
Chu Nhan lo nghĩ, vẫy tay, ý bảo đứa bé kia tiến đến: "Nè, không phải nhóc muốn học pháp thuật sao? Nhìn xem ta tu luyện thế nào đã, thế nào?"
"Ở chỗ này á?" Tô Ma sửng sốt một chút, mắt sáng lên.
"Ừ. Nhóc ra ngồi góc hành lang kia, để tránh cho mình bị thương." Chu Nhan chỉ vào băng ghế dài cách đó không xa, bảo Tô Ma ra xa một chút, sau đó lui vào trong sân, đứng vững ở trung tâm. Đứa bé kia ngoan ngoãn ngồi xuống ở phía xa, lặng im nhìn nàng, trong đôi mắt trong veo màu ngọc bích xuất hiện một tia hiếu kỳ hiếm thấy.
Trời cao khí sảng, Chu Nhan đắm chìm trong ánh mặt trời nghiêng nghiêng, hơi nhắm hai mắt lại, hợp hai tay vào giữa khoảng chân mày.
Trong nháy mắt đó, một con mắt khác trong lòng nàng lập tức mở ra, ngưng mắt nhìn trời và đất.
Nàng chậm rãi di chuyển hai tay về phía trước, mười ngón hơi giật giật.
Đột nhiên, hoa đồ mi rơi đầy đất khẽ động đậy, có một đóa từ dưới đất bay lên, sắp hàng thành một đường, phập phềnh bay đến lòng bàn tay nàng!
"Ôi?" Đứa bé Giao nhân kia ngồi ở dưới hành lang, ánh mắt sáng lên.
"Nhìn đi!" Chu Nhan giơ tay lên, nhẹ nhàng thổi một cái vào lòng bàn tay, chỉ nghe "rào" một tiếng, những đóa hoa tàn úa này đột nhiên giống như bị gió xuân thổi bay, lập tức trở về đài hoa, nhẹ nhàng nở rộ!
"Ôi!" Tô Ma cũng không nhịn được nữa, bật thốt lên kinh ngạc.
"Đây chỉ là công phu nhập môn cơ bản nhất." Chu Nhan vỗ tay một cái, giải thích với đứa bé, "Việc nâng cao linh lực cá nhân, đương nhiên là cần thiết. Thế nhưng đời người cùng lắm trăm năm, cho dù sinh ra đã bắt đầu tu luyện, thì cũng có thể gặt hái được bao nhiêu sức mạnh chứ? Cho nên, quan trọng nhất là phải khống chế được linh lực vạn vật trong lục hợp ngũ hành, để mình sử dụng. Biết không?"
"Ừ." Đứa bé kia cái hiểu cái không gật đầu, bỗng nhiên mở miệng, "Thế nhưng... Giao nhân chúng ta cũng không chỉ trăm năm tuổi, chúng ta có thể sống một ngàn năm mà!"
"..." Chu Nhan bị nó nói làm cho nghẹn họng, nhịn không được liếc mắt trắng với nó, "Được rồi, ta là nói người Không Tang! Ta dạy cho nhóc chính là pháp thuật Không Tang đã được chưa?"
Tô Ma cố gắng hiểu lời của nàng, lại hỏi: "Ngũ hành lục hợp? Đó là cái gì?"
"Kim mộc thủy hỏa thổ chính là ngũ hành, thêm phương hướng thiên địa là lục hợp. Ở giữa chúng, có sức mạnh vô cùng vô tận đang lưu chuyển. Con người chỉ cần có thể mượn dùng đến một phần vạn, cũng đã kinh khủng lắm rồi!" Chu Nhan cố gắng muốn nói sao cho dễ hiểu, nhưng mà đương nhiên cũng không kiên trì được như sư phụ năm xưa, hai tay vỗ vào nhau, nói, "Hoa rơi đã tính là gì, ta sẽ cho nhóc xem món lợi hại hơn!".
Nàng vừa lật cổ tay, mười ngón nhanh chóng kết ấn, lòng bàn tay hướng về phía trước. Chẳng mấy chốc sau, giữa mảnh trời quang đãng trên đỉnh đầu, đột nhiên xuất hiện một đám mây!
Đám mây này không biết là từ chỗ nào chui ra, cứ thế bay một mình đến, uốn lượn một đường, có vẻ không tình nguyện, giống như là bị một sợi đây vô hình kéo đến, dừng ở bầu trời trên đình viện, nhiều lần giãy dụa vặn vẹo, cuối cùng vẫn là run rẩy không thể động đậy.
"Hả? Mây này... Là cô kéo tới sao?" Tô Ma nhịn không được nhẹ giọng kinh hô.
"Bắt một đám mây gần nhất ở biển Bích Lạc đến đấy!" Nàng nói đầy vẻ đắc ý, hơi thở có chút hổn hển, hiển nhiên pháp thuật này khá hao tổn linh lực của nàng, "Nhóc xem, làm cho hoa rơi trở lại cành, chỉ là chuyện trong vòng một trượng vuông thôi. Còn người tu hành có sức mạnh càng lớn, thì phạm vi khống chế sẽ càng lớn đó".
"Phạm vi lớn nhất có thể lớn thế nào?" Trong mắt đứa bé có tia sáng, ngạc nhiên vô cùng, "Có... có lớn cỡ toàn bộ Vân Hoang hay không?"
Chu Nhan suy nghĩ một chút, gật đầu: "Có."
"Hả..." Đứa bé kìm lòng không đặng phát ra một tiếng sợ hãi, "Lợi hại như vậy á?!"
-0-
Chú thích: (1) Đây là một câu trong bài "Điệp luyến hoa" của Vương Quốc Duy, nghĩa là: Nhân gian khó giữ lại nhất, khuôn mặt người con gái sẽ theo quy luật của tự nhiên mà dần già đi, gương kia không thể lưu giữ được thanh xuân, cũng giống như đến mùa xuân thì cây cối đâm chồi nẩy lộc, rồi đến mùa đông thì lại héo tàn.
← Hồi 16 | Hồi 18 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác