← Hồi 421 | Hồi 423 → |
Bóng đêm âm trầm, Quán Anh che chở Lưu Bang hoảng sợ đi vào một thôn nhỏ.
Dân chúng trong thôn nhỏ đã sớm chạy trốn trong núi, thậm chí ngay cả lương thực cũng không để lại chút nào. Quán Anh tìm nửa ngày cũng không tìm được thức ăn, đành phải dùng ống trúc lấy nước cho Lưu Bang.
Lưu Bang nhìn nước trong ống trúc trước mặt, đột nhiên nghĩ tới trận chiến Miện Thủy hôm qua, còn sáu trăm ngàn đại quân bị giết hết, bất giác đau lòng, hai tay che mặt gào khóc. Lưu Bang quá thương tâm, sau khi trận chiến Miện Thủy thất bại, chắc chắn quân Sở sẽ quy quy mô công phạt Quan Trung, đến lúc đó, quân Hán ngăn cản sao đây?
Quán Anh cùng với các tướng sĩ quân Hán bên cạnh ai nấy mặt mũi đều thê lương.
Nhớ lại mấy tháng trước, khi quân Hán quy mô xuất quan, đồ sộ hoành tráng thế nào, quân thần tin tưởng tràn đầy ra sao, không ngờ cuối cùng lại có kết cục này, tạo hóa trêu người, tạo hóa đúng trêu người.
Quán Anh thở dài một tiếng, thấp giọng nói:
- Đại vương, ngài phải bảo trọng thân thể.
Quán Anh không khuyên thì thôi, khuyên một câu này lại càng khiến Lưu Bang đau lòng.
Đúng lúc này, một khoái mã như gió cuốn mây tan vọt vào thôn trang nhỏ. Kỵ sĩ trên lưng ngựa lập tức xuống ngựa, quỳ xuống thở hồng hộc bẩm báo:
- Đại vương, truy binh tới rồi!
- Hả?Truy binh tới thật nhanh!
Quán Anh vội ngẩng lên nhìn về phía nam, quả nhiên dưới bầu trời tối đen như mực có nhiều ánh lửa. Sắc mặt Quán Anh lập tức biến đổi, vội đứng dậy quát với kỵ binh bốn phía:
- Tắt đuốc, lên ngựa, tất cả mọi người lên ngựa, mau mau mau...
Quán Anh hiểu rất rõ, quân Sở thanh thế lớn, chút binh lính trong tay hắn không thể địch lại được, kế hiện nay chỉ có thể phá vây, còn cuối cùng có thể mang theo bao nhiêu ngươi phá vây ra ngoài, vậy cũng chỉ có ông trời mới biết. Nhưng mặc kệ thế nào, mình dù có chết cũng phải che chở cho Hán vương xông ra ngoài!
Các cây đuốc đều đã tắt, Quán Anh và hơn trăm kỵ đều xoay người lên ngựa, chuẩn bị phá vây.
Nhưng mà không đợi ánh lửa phía trước tới gần, một nhân mã khác lại thừa dịp bóng đêm đi đến cửa thôn trấn nhỏ. Quán Anh nhìn cửa thôn trấn đột nhiên xuất hiện những bóng đen quỷ dị, lập tức chấn động, liền căn dặn phó tướng Quán Trọng:
- Quán Trọng, ngươi dẫn người bảo vệ Đại vương từ sau phá vây, để ta ngăn đám lão nước Sở chó chết này lại, mau!
- Vâng!
Quán Trọng vâng lệnh, chọn một nửa kỵ binh xoay người định đi.
Đúng lúc này, cửa thôn bỗng truyền đến tiếng kêu vui sướng:
- Phía trước hình như là Quán Anh tướng quân?
Quán Anh nghe vậy sửng sốt, giọng nói này nghe có chút quen tai, cẩn thận ngẫm nghĩ, chẳng lẽ là Vũ lâm Trung Lang Tướng Thúc Tôn Anh sao? Quán Anh cũng vui sướng bất ngờ, khó hiểu nói:
- Bên ngoài là Thúc Tôn anh tướng quân?
- Đúng là mạt tướng!
Giọng nói kia trả lời, cửa thôn lại dấy lên trên trăm cây đuốc. Trong ánh lửa, một khoái mã đi trước, người trên lưng ngựa cầm hoành kích không phải là vũ lâm Trung Lang Tướng Thúc Tôn Anh thì là ai? Phía sau Thúc Tôn Anh là gần ngàn kỵ, đều là những Vũ Lâm kỵ binh tinh nhuệ nhất nước Đại Hán.
Phía sau Thúc Tôn Anh còn có một người, đó là quân sư Trương Lương.
Đi vào trong thôn, Trương Lương chắp tay với Quán Anh, thở dài nói:
- Quán Anh tướng quân, có gặp Đại vương không?
Hóa ra Thúc Tôn Anh sớm đã đem bộ khúc xông ra chặn phá vòng vây xong thì lại phát hiện không thấy Đại vương đâu, Thúc Tôn Anh hoảng sợ, vội vàng dẫn người quay lại đường cũ tìm Lưu Bang, dọc đường liên tục chém giết truy binh quân Sở nhưng lại không tìm được hành tung Lưu Bang, đang không biết làm sao thì lại gặp Quán Anh tại đây.
Quán Anh vội hỏi:
- Quân sư yên tâm, Đại vương ở đây.
Vừa dứt lời, phía sau Quán Anh truyền ra giọng nói run run của Lưu Bang:
- Tử Phòng. Là ngươi sao?
- Đại vương, thần ở đây, ở đây.
Trương Lương khẩn trương xoay người xuống ngựa, Lưu Bang cũng lăn từ trên yên ngựa xuống, quân thần lập tức ôm nhau khóc rống lên.
Quán Anh ngẩng đầu nhìn thấy phía trước rồng lửa càng lúc càng tới gần, sốt ruột nói:
- Đại vương, quân sư, đừng nói nhiều nữa, khẩn trương rời khỏi đây, thần đi chặn truy binh.
Thúc Tôn Anh lại khoát tay áo. Nói:
- Quán Anh tướng quân, ngài bảo hộ Đại vương, quân sư đi trước, về phần truy binh, hãy giao cho mạt tướng!
Dứt lời, Thúc Tôn Anh ghìm ngựa quay đầu lại, lại giơ lên trường kích đi trước dẫn đầu, lớn tiếng quát:
- Các huynh đệ Vũ Lâm Vệ, lúc này là thời điểm các ngươi thực hiện lời thề, theo bản tướng quân... giết!
Ba nghìn Vũ Lâm Vệ của Lưu Bang đều là những con cháu dòng chính được tuyển chọn, lúc gia nhập đã lấy màu để thề, phải sống chết bảo vệ Hán Vương.
Không nhắc đến việc Thúc Tôn Anh mang binh chặn giết truy binh, chỉ đơn giản nói đến Quán Anh che chở Lưu Bang, Trương Lương chạy về phía bắc chưa tới mười dặm, phía sau lại truyền tới những tiếng vó ngựa như thủy triều, Quán Anh nghĩ truy binh lại tới, lập tức Quán Anh che chở cho Hán Vương, quân sư đi trước, còn mình thì đơn độc kỵ cầm hoành kích chặn ngang đường.
Quán Anh đang định tử chiến cản phía sau, phía trước lại vọng đến giọng nói quen thuộc:
- Lão Quán, để ta đuổi theo!
- Vương Hấp?!
Quán Anh vừa mừng vừa sợ, không thể tin được nói:
- Không phải ngươi phụng mệnh đóng giữ Đại doanh sao? Ngươi chưa chết ư?
Hơn mười cây đuốc dấy lên, tướng Hán Vương Hấp dưới sự bảo vệ của hơn mười tinh kỵ từ trong ánh lửa xông ra. Vương Hấp nhìn Quán Anh, mắt trắng dã, tức giận nói:
- Vừa gặp đã nói lời không hay, Đại vương đâu?
Hóa ra đội quân vừa rồi đuổi theo không phải là quân Sở, mà là Vương Hấp dẫn theo bại binh quân Hán.
Quán Anh xoay tay chỉ về phía sau:
- Đại vương và quân sư ở phía trước.
Vừa dứt lời, một tiểu quân bên cạnh Vương Hấp đã vội thúc ngựa chạy vội đi.
Quán Anh ngạc nhiên, Vương Hấp xua tay, giải thích:
- Lão Quán, đó là Trần Bình tiên sinh.
Đúng lúc, Thúc Tôn Anh cũng mang theo Ngự Lâm vệ đuổi tới, lập tức hợp binh với Quán Anh, Vương Hấp cùng đi về hướng Bắc, rất nhanh đã đuổi kịp Lưu Bang, Trương Lương.
Lại nói sau khi Lưu Bang, Trương Lương cùng Trần Bình gặp lại, quân thần ba người lại ôm nhau khóc rống lên một trận.
Lưu Bang vừa khóc vừa nói với Trương Lương, Trần Bình:
- Tử Phòng, Trần Bình, lần này tai họa rồi, Đại Hán vong rồi...
Trương Lương nghẹn ngào không nói thành lời, Trần Bình lại vỗ nhẹ vào lưng Lưu Bang, khẽ an ủi:
- Đại vương không cần bi thương, đại quân nước Sở chắc chắn sẽ không đuổi kịp, nước Đại Hán cũng không vong!
***
Bạch Mâu vừa tỉnh dậy cảm giác đầu óc choáng váng, đứng lên đi được vài bước như đang đi trên mây, dưới chân nhẹ bẫng, vô cùng khó chịu. Bạch Mâu liền vục đầu vào trong thùng nước bên ngoài trướng vải, ngâm trong dòng nước lạnh, cả người thư thái rất nhiều, Bạch Mâu cũng không để ý nữa.
Vừa mới ăn sáng, kèn tập kết nổi lên.
Bạch Mâu đeo kỵ cung, hoàn thủ đao, lại thu dọn hạ lều trại xuống xong xuôi, cho vào túi vải buồm, sau đó đem túi vải buồm buộc ở sau yên ngựa, lúc này mới xoay người lên ngựa đi tới điểm tập kết. Nhưng Bạch Mâu bỗng cảm thấy mặt trời buổi sáng hôm nay có chút gay gắt, chói mắt, cơ thể cũng không thoải mái, chẳng lẽ là hôm qua chém giết quá mức kịch liệt nên mệt mỏi?
Mấy chục kỵ dưới trướng Bạch Mâu cũng không khá hơn, người nào cũng vô tình ngáp mấy cái.
Không chỉ có đám người Bạch Mâu, ngày hôm qua theo chân bọn họ đi giết đám tù binh trong đại doanh quân Hán còn có mấy đội quân Sở, tất cả đều xuất hiện tình trạng tương tự, chỉ là đối với mấy chục vạn quân Sở mà nói, sự khác thường của mấy trăm người thật sự là không tính gì, hơn nữa tất cả quân Sở đều là những người trẻ tuổi khỏe mạnh, tạm thời vẫn không biểu hiện gì, nên hầu như không ai chú ý.
Nhìn đám bộ hạ ảo nảo, Bạch Mâu nhíu mày, quát to để xốc lại tinh thần:
-Xốc lại tinh thần cho lão tử, con mẹ nó đừng có như bị đám đàn bà hút khô, hừ!
***
Khi Hạng Trang cùng với các văn võ trọng thần Hạng Đà, Tất Thư, Bách Lý Hiền ra ngoài lều lớn, hơn ba trăm ngàn đại quân nước Sở đã hầu như tập kết xong, lều trại trên bãi sông đã thu dọn gần xong.
Khuất Bất Tài bước nhanh tiến lên, đem một phong mật tin đưa cho Hạng Trang.
Hạng Trang vội vàng đọc xong tin mật, sắc mặt biến đổi, quay sang nói với Bách Lý Hiền:
- Học Kiếm, Tử Lương, đêm qua Lã Đài, Chu Quan Phu đã mang theo năm vạn kỵ qua sông Miện Thủy đi về hướng đông rồi.
Tất Thư nhíu mày nói:
- Lã Đài này xem ra cũng có chút bản lĩnh.
Quân Sở đã để lại phục binh trên đường, nếu Lã Đài dẫn quân lên phía Bắc, thì chắc chắn sẽ lọt vào phục kích quân Sở, nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Lã Đài đã dẫn quân qua sông Miện Thủy đi về hướng đông, việc này có chút khó giải quyết, bởi vì còn tồn tại một đội quân Hán khổng lồ như vậy, nếu đoán không sai, bọn họ chắc chắn sẽ quấy cho Giang Bắc nam quận, Hành Sơn cùng với Cửu Giang quận long trời lở đất!
Nếu phái binh đuổi theo giét, cũng nhất định phải là kỵ binh, nếu không sẽ không để đuổi kịp, hơn nữa binh lực không thể quá ít, nếu không rất dễ bị quân Hán cắn ngược lại. Phải biết rằng Lã Đài, Chu Quán Phu không phải kẻ tầm thường! Nhưng vấn đề là, nếu điều động quá nhiều kỵ binh đuổi theo giết đại quân Lã Đài, tất sẽ ảnh hưởng đến kế lớn công phạt Quan Trung.
Tuy nhiên, cho tới bây giờ Hạng Trang cũng là người rất nhanh có quyết định.
Trầm ngâm giây lát, Hạng Trang căn dặn Hạng Đà:
- Tử Nghiêm, lệnh cho Khương Tế mau chóng rửa sạch chướng ngại tại bãi cá chép, sau đó dọc theo sông Miện Thủy xuống phía nam, phá hỏng con đường thông đạo qua sông của đại quân Lã Đài; phái Mông Cức dẫn năm mươi ngàn kỵ binh đuổi giết theo, lại phía Ngu Tử Kỳ dẫn đại quân tiến vào chiếm giữ Hành Sơn, có thể chặn lại.
Hạng Trang an bài cẩn thận xong, có thủy quân của Khương Tế phong tỏa Trường Giang, kỵ binh quân Hán không thể qua sông xuống phía nam, căn cơ của nước Sở sẽ không bị dao động. Lại phái Mông Cức, Ngu Tử Kỳ đuổi vây chặn đường, trước sau bao kẹp, vừa không để Lã Đài tiêu diệt Hành Sơn, cũng ít nhất đuổi bọn chúng tới phương bắc.
- Vâng!
Hạng Đà ầm ầm vâng dạ, lĩnh mệnh đi.
Bên kia Hạng Trị dắt ngựa Ô Truy tới, đây là lão Mã đã từng có nhiều công lao chiến hạng, dù hiện giờ không thể cùng Hạng Trang chiến đấu, nhưng vẫn có thể dùng để cưỡi thay đi bộ. Hạng Trang xoay người lên ngựa, quay lại nói với Tất Thư, Bách Lý Hiền:
- Học Kiếm, Tử Lương, chúng ta đi Hàm Dương. Ha ha!
Tất Thư, Bách Lý Hiền nhìn nhau cười, lần lượt xoay người lên ngựa.
Một lát sau, hơn ba trăm ngàn đại quân Sở đã triển khai mười lộ cánh quân, dọc theo đường lớn chậm rãi xuất phát đi về hướng bắc. Đồng thời khi đại quân lên phía bắc, còn có một đội kỵ binh khác quay đầu xuống phía nam, trong bụi mù cuồn cuộn đi về hướng huyện Nhược, đó chính là năm mươi ngàn kỵ binh Phủ Quân do Mông Cức suất lĩnh.
*****
Cao Sơ kéo căng trường cung nhắm vào tiểu giáo quân Hán đang chạy như điên ngay trên đường núi phía trước.
Tiếp theo chốc lát, tay phải Cao Sơ nhẹ nhàng buông lỏng, trọng tiễn Lang Nha đã cài trên dây cung lập tức như tia chớp bắn ra ngoài, chỉ nghe phập một tiếng, đã bắn trúng giữa ngực của tiểu giáo quân Hán. Tiểu giáo quân Hán liền kêu lên thảm thiết từ trên lưng ngựa ngã xuống đất, lăn vài vòng lăn xuống sườn suối sâu.
Một tiễn của Cao Sơ đã bắn chết Tiểu giáo quân Hán, lúc này mới đi nhanh về dưới quan ải.
Trong tiếng bước chân dồn dập, Từ Khương kích động đi tới trước mặt Cao Sơ:
- Tướng quân, Võ quan đã hạ.
Cao Sơ gật đầu, lập dưới sự bảo vệ của Từ Khương cùng với hơn mười thân binh chậm rãi đi lên đầu thành Võ quan.
Đứng trên đầu thành từ trên cao nhìn xuống, thấy bên trong quan thành tiếng chém giết đã dần dần giảm xuống, quân Sở đã khôngs chế quan thành và đang cứu hỏa xung quanh, chỉ có xa xa trên đường núi hướng Nam Dương loang loáng tiếng chém giết truyền tới. Không cần đoán, đó là Phá Quân đang đuổi giết bại binh quân Hán đang chạy trốn về phía Nam.
Trận này, cuối cùng Cao Sơ cũng đã biết cái gì gọi là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên!
Cao Sơ vốn nghĩ rằng có dẫn đường, hơn nữa lại tìm hiểu rõ ràng đầy đủ đường lối hành quân ròi, cho nên hành quân từ Kim Ngưu quan đến Võ quan hẳn là sẽ rất nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế lại lầm to, từ Kim Ngưu quan đến Võ quan gần ngàn dặm, Cao Sơ mang theo ba nghìn tinh binh ước chừng đi chín ngày, mà cái này cũng chưa tính, dọc đường đi không ngờ ngã chết hơn năm trăm người!
Hạng Trang cấp kỳ hạn trong mười ngày, nhưng Cao Sơ lại suýt nữa làm hỏng việc quân cơ!
Còn nữa, Cao Sơ vốn tưởng rằng sau khi đuổi tới Võ quan, nhất định sẽ có một trận ác chiến, cuối cùng có thể thuận lợi bắt Võ quan... ba nghìn tinh binh mình mang theo nhất định sẽ tử thương thê thảm và nghiêm trọng, nhưng kết quả lại một trời một vực. Võ quan phòng giữ lơi lỏng quá sức tưởng tượng, đội quân Cao Sở gần như không chút phí sức.
Kỳ thật cũng không thể nói quân coi giữ lơi lỏng, bởi vì Võ quan dựa lưng vào Quan Trung, đối mặt với Nam Dương, mục đích tồn tại duy nhất là ngăn cản quân đội Quan Đông từ Nam Dương xâm chiếm Quan Trung.
Chính bởi vì tâm lý này, cho nên trọng tâm quân coi giữ Võ quan phòng ngự chính là Quan Đông, trước giờ bọn họ vốn không nghĩ sẽ lọt vào sự đánh lén từ hướng Quan Trung. Hơn nữa, liên tục có đội vận chuyển lương thực từ Quan Trung tới Nam Dương, quân đội Cao Sở lại chặn giết một đội lương, cho nên rất nhẹ nhàng mà trà trộn vào Võ quan, tấn công rất nhanh, năm nghìn quân Hán đóng giữ ở cửa quan nhanh chóng bị phá hủy.
***
Lưu Bang ở huyện Nhương nghỉ ngơi và chỉnh đốn hai này, dần dần đã thu nạp được một ít bại binh thuộc quản lý của đội quân Quán Anh, Thúc Tôn Anh, Vương Hấp. Hơn nữa quân đội đóng giữ tại huyện Nhương cũng có gần hai mươi ngàn người, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, rất nhanh có thám mã quay về báo, truy binh quân Sở đã đến gần hai mươi dặm, hơn nữa đều là kỵ binh.
Lúc này tuy rằng quân Hán tụ lại được hơn hai mươi ngàn bại binh, nhưng quân tâm tan rã, sĩ khí giảm sút, mà Kiêu Kỵ quân thuộc ba đại cấm quân nước Sở truy đuổi tới, Lưu Bang thấy không địch lại, liền nhanh chóng điểm quân đội, phóng hỏa đốt huyện Nhương, đi thẳng tới hướng Võ quan.
Lưu Bang cũng thật sự không có tâm tư ở lại Quan Đông, giờ khắc này, lão chỉ muốn sớm trở về Hàm Dương.
Nhưng, đi về hướng Võ quan chưa tới hai mươi dặm, lại nhận được tin dữ truyền đến, Võ quan thất thủ!
- Ngươi nói cái gì?
Lưu Bang quả thật không thể tin được, liền chộp lấy tiểu giáo quân Hán đến báo tin, khàn giọng nói:
- Đang yên lành, sao Võ quan lại thất thủ?
Các đại tướng quân Hán Quán Anh, Vương Hấp, Thúc Tôn Anh cũng ngơ ngác nhìn nhau, lại có phiền toái lớn rồi.
Từ Nam Dương quay về Quan Trung chỉ có ba con đường đi, một là đi qua Thượng Dung, Tuần Quan tiến vào Hán Trung, sau đó lại qua đường Trần Thương, đường Bao Tà hoặc là đường nhỏ Tử Ngọ Cốc quay về Hàm Dương. Hoặc là qua huyện Nhương, Võ Quan quay về Hàm Dương; con đường thứ ba còn lại là đi hướng đông đi Dĩnh Xuyên, sau đó đi qua Hổ Lao quan, lại qua Hàm Cốc quan rồi quay về Quan Trung.
Sau thất bại trận chiến Miện Thủy, Lưu Bang chạy trốn về phía bắc, hiện tại phía sau đều là quân Sở, muốn quay lại đi Hán Trung đã không thể, cho nên chỉ còn lại hai con đường, mà hiện giờ quân Sở đã chặn đứt Võ quan, vậy thì cũng chỉ còn theo hướng Đông đi Dĩnh Xuyên, nhưng vấn đề là, đường Dĩnh Xuyên còn đi được không, hay là cũng bị quân Sở chặn đứt rồi?
Tiểu giáo quân Hán lộ vẻ sầu thảm nói:
- Chúng ta bị đánh lén sau lưng, bất ngờ không kịp đề phòng nên mới để mất quan thành.
- Bị đánh lén?
Lưu Bang giận tím mặt nói:
- Ngươi nói quỷ gì đó, sao quân Sở có thể đánh lén sau lưng Võ quan được chứ?
- Đại vương, việc này cực kỳ chính!
Tiểu giáo quân Hán thề thốt:
- Đích thật là quân Sở từ sau lưng xuất ra đánh lén, tuy nhiên binh lực cũng không nhiều lắm, nhiều nhất cũng chỉ ba nghìn người, hiện tại ngay cả hai ngàn cũng không đủ, nếu Đại vương dẫn quân tới giết bằng được, hoàn toàn có thể thừa dịp quân Sở đang chưa ổn định mà đoạt lại Võ quan.
Lưu Bang quay lại nhìn Trương Lương, Trần Bình, lo sợ không yên nói:
- Tử Phòng, Trần Bình, hiện tại làm sao bây giờ?
Trần Bình nói không cần nghĩ ngợi:
- Đại vương, nếu Võ quan đã thất thủ, con đường này quyết không đi được nữa.
Có lẽ có cơ hội đánh lén Quân Sở ở Võ quan rất nhiều, nhưng hiện tại quân tâm quân Hán đã tan rã, không còn ý chí chiến đấu, nếu trong lúc cấp thiết đoạt không được, lại khiến quân Sở cắt đường lui, vậy đúng là lên trời không có đường, xuống đất không có cửa, loại mạo hiểm này quyết không thể tiến hành.
- Thần cũng cho rằng nên đi đường Dĩnh Xuyên.
Trương Lương gật đầu nói:
- Tuy nhiên, cần phải phái người phi ngựa nhanh tới Tam Xuyên, lệnh cho quân coi giữ Tam Xuyên tăng mạnh đề phòng, nhất là Hổ Lao quan, tuyệt đối không để bất cứ sơ xuất gì!
Trương Lương không thể không lo lắng, nếu chẳng may khiến quân Sở tập kích Hổ Lao quan, vậy thì quân Hán chỉ có thể quay lại qua đỉnh Sơn Việt quay về Quan Trung, dù không chết cũng phải lột da.
Lưu Bang liên tục gật đầu, lập tức chỉ bảo Thúc Tôn Anh:
- Thúc Tôn tướng quân, làm phiền ngươi đi một chuyến.
- Vâng!
Thúc Tôn Anh dạ vâng, ghìm ngựa xoay đi, Lưu Bang lập tức hạ lệnh toàn quân quay lại đường cũ trở về huyện Nhương, trước tiên ở lại huyện Nhương nghỉ ngơi và chỉnh đốn, sau đó thẳng hướng đông đi Dĩnh Xuyên.
Chỉ có điều lúc này, truy binh quân Sở lại càng đến gần, bất đắc dĩ, Lưu Bang chỉ có thể để Vương Hấp lĩnh năm nghìn quân cản phía sau, bất kể thế nào cũng phải ngăn cản một trận.
***
Trước tiên không nói đến việc Lưu Bang vội vàng thoát thân, ôn dịch trong quân Sở càng lúc càng bạo phát.
- Tại sao lại có thể như vậy?
Đang yên lành sao đột nhiên có nhiều tướng sĩ bị bệnh?
Hạng Trang vừa hỏi vừa đi vào trong đại doanh, vừa mới tiến vào viên môn, đã có thương y đưa khăn mặt cho y, thời đại này tuy rằng lạc hậu, nhưng làm thương y theo quân, việc phòng bị cơ bản vẫn biết đến.
Hạng Trang tiếp nhận khăn ướt áp lên mặt, lại nhìn bốn phía, thấy cả tòa đại doanh thu dụng đã chật ních, rất nhiều thương binh vì không có nơi an bài nên đành phải nằm cả ra ngoài trời, những thương binh này sắc mặt đỏ bừng, môi khô nứt, thậm chí có những thương binh bị nghiêm trọng đã hấp hối.
Trên mặt đất đều là bãi nôn, rất nhiều chiến bào của tướng sĩ thậm chí còn dính đầy phân, trong không khí tràn ngập mùi tanh tưởi. Áp chiếc khăn ướt vào mặt nhưng cơ bản vẫn không ngăn được mùi tanh tưởi này. Đám người Hằng Sở, Hạng Đà đi theo sau Hạng Trang tuy rằng cũng có khăn ướt che mặt nhưng vẫn theo bản năng chau mày lại.
Thấy tình trạng đó, trong lòng Hạng Trang đột nhiên xao động, nôn, bài tiết? Đây không phải là hiện tượng hay ho!
Hạng Trang không thể ngăn chặn được hai chữ đáng sợ "Ôn dịch" đang hiện lên trong đầu! Không phải là ôn dịch đấy chứ?
Làm một người xuyên qua, Hạng Trang đương nhiên biết ôn dịch đáng sợ thế nào, nó lây lan cực nhanh, ôn dịch đáng sợ nhất chính là bệnh "hắc tử" từ thế kỷ thứ 14 châu Âu, mà "hắc tử" kỳ thật chính là dịch chuột, mà đến thế kỷ 21, dịch chuột có tỷ lệ tử vong rất cao, quả thực là lưỡi hái tử thần, vô cùng khủng bố!
Mà dịch chuột thể hiện rõ nhất chính là sốt, nôn mửa và bài tiết!
Nếu thật sự dịch chuột bùng nổ quy mô lớn, vậy thì bao gồm cả Hạng Trang hắn cùng với hơn ba trăm ngàn quân Sở chỉ sợ không một ai sống sót, không chỉ có ba trăm ngàn người này không sống được, chỉ sợ toàn bộ Hoa Hạ cũng gặp đại họa. Mà đại họa qua đi, chỉ sợ toàn bộ nhân khẩu Trung Nguyên sẽ giảm mạnh mà trước nay chưa từng có!
Tuy nhiên Hạng Trang tin rằng, khả năng dịch chuột bùng nổ là không lớn, mà khả năng lớn nhất chính là bệnh cúm.
Bệnh trạng tiêu chảy biểu hiện rõ rệt là sốt, nôn mửa và bài tiết, nhưng dù chỉ là tiêu chảy, thì với y thuật lạc hậu tại thời đại này cũng đủ trí mạng rồi. Tới thế kỷ 21, bệnh cúm bủng nổ cũng vô cùng trầm trọng, hàng năm số người chết vì tiêu chảy cũng không hề ít, huống chi là thời cổ đại cách hơn hai ngàn năm?
Mà đáng sợ nhất chính là, nếu thật sự bệnh cúm bùng nổ, vậy hiện tại làm gì cũng đã muộn, toàn bộ không khí quận Nam Dương, nước, thậm chí là động vật hoang dã cũng đã lây bệnh độc. Hạng Trang đang dự tính đem toàn bộ thương binh trong đại doanh thu dụng này chôn sống hết cũng không thể ngăn được bệnh phát tán.
Tâm trạng Hạng Trang nặng trĩu, lập tức không kìm được sự giận giữ chất vấn y lệnh phụ trách thu dụng:
- Tình hình bệnh dịch đã nghiêm trọng như vậy, vì sao không bẩm báo sớm?
Y lệnh mặt nhăn nhó nói:
- Hồi bẩm Đại vương, ban đầu con số chỉ hơn một trăm người bị bệnh, tiểu nhân cũng không để ý, không cho là bệnh dịch, chỉ cho họ chút thuốc, nhưng tới hôm nay, số người bị bệnh bất chợt gia tăng tới hơn năm nghìn người, lúc này tiểu nhân mới cảm thấy bất thường, vì vậy mới không kịp bẩm báo cho Đại vương.
Dừng một chút, y lệnh hạ giọng nói:
- Đại vươngchưa chắc đã là ôn dịch!
Hạng Trang hận không thể tát chết tên Y lệnh, hắn cố nén lửa giận hỏi:
- Cụ thể là bệnh trạng gì?
Y lệnh đáp:
- Ban đầu hơi sốt, cả người mệt mỏi, sau đó nước mắt hay chảy, ngày hôm sau mới bắt đầu nôn, bài tiết, thương binh cơ thể yếu sẽ xuất hiện co giật.
Hạng Trang cơ bản đã khẳng định, đây chính là bạo phát của bệnh cúm!
Bệnh cúm bạo phát quy mô lớn, việc khống chế bệnh dịch đã vô cùng khó khăn rồi.
Giờ khắc này, Hạng Trang chỉ có thể than thở, ở thế kỷ 21, bởi vì y học phát triển, tỉ lệ tử vong của bệnh cúm không cao, nhưng ở thời đại này, bệnh cúm chính là sát thủ của tử vong! Tướng sĩ thể lực khỏe mạnh có lẽ sẽ cứng cỏi vượt qua được, nhưng những thương binh hoặc tướng sĩ thể chất kém một chút, e rằng cũng khó thoát khỏi một kiếp này.
Nói thêm về Dịch bệnh Hắc Tử: Dịch bệnh được gọi tên là Cái chết đen này đã giết chết 25 triệu người khi mới bùng phát và hàng triệu người khác nhiều thế kỷ sau đó. Dân số châu Âu khi ấy là 450 triệu người đã bị hạ xuống còn khoảng 350 triệu người vào năm 1400. Đỉnh điểm của dịch bệnh là vào năm 1348 đến năm 1350. Dịch bệnh còn quay trở lại nhiều lần sau đó trong lịch sử, mãi cho đến thế kỷ 19, Cái chết đen mới biến mất.
← Hồi 421 | Hồi 423 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác