Vay nóng Tima

Truyện:Sở Hán tranh bá - Hồi 418

Sở Hán tranh bá
Trọn bộ 515 hồi
Hồi 418: Chủ động xuất chiến
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-515)

Siêu sale Lazada

Khi sắc trời đã đã tối, cuối cùng Lã Đài cũng mang theo ba mươi nghìn kỵ binh quân Hán, hai mươi nghìn quân Nguyệt Thị chạy đến bên ngoài thị trấn huyện Nhược, hộ tống Lã Đài còn có Chu Quan Phu và ba nghìn kỵ binh tinh nhuệ, quân thủy Khương Tế đều đã di chuyển đến thượng du Bạch Thủy rồi, hắn và ba nghìn kỵ binh tinh nhuệ ở lại cũng không có tác dụng gì nữa rồi.

Nhìn thành quách thị trấn huyện Nhược không xa, Chu Quan Phu tức giận nói:

- Tương Chi, ta sẽ đem người đi đốn củi làm thang, trong vòng đêm nay sẽ lập tức công thành, đến khoảng sáng ngày mai chúng ta sẽ có đánh hạ được huyện Nhược, thiêu đốt cả kho lương thảo của quân Sở, ta muốn xem xem, lần này thủy quân Khương Tế còn có thể nhanh chóng quay trở về kịp được nữa không? Hừ!

Lã Đài trầm ngâm nói:

- Đốn củi làm thang thì có thể, làm cả đêm thì sẽ xong.

Dù nói thế nào đi nữa, thì huyện Nhược này cũng là nơi chứa lương thảo trọng điểm của quân Sở, trong thành không những có hàng ngàn binh lính đóng ngụ, hơn nữa bốn mặt của thành là nước bao quanh, nếu như muốn trong một đêm đánh hạ được, nói thì dễ hơn làm? Hán Vương ra lệnh cho hắn dẫn binh Nam hạ, mục đích là để điều động thủy quân Khương Tế của nước Sở, làm cho bọn chúng cảm thấy mệt mỏi, chứ không phải là muốn có được huyện Nhược.

Chu Quan Phu đứng lên nói:

- Bỏ đi? Làm sao có thể bỏ đi được chứ? Không thể bỏ đi được!

- Được rồi, đừng hiếu thắng nữa, xuôi đi...

Lã Đài vỗ lưng của Chu Quan Phu cười nói:

- Ta biết ngươi đang ôm cục tức trong lòng, nhưng cục tức này ngươi nên để đến lúc Hạng Trang quay lại tấn công đại bản doanh đi, trước mắt huyện Nhược là khúc xương khó nhằn, cho nên không cần phải đi ôm lấy nó làm gì.

Chu Quan Phu kêu lên một tiếng trầm đục, sau đó hò hét đốc thúc người đi đốn củi làm thang.

Lúc này Lã Đài mới quau đầu hướng về phía sau truyền lệnh:

- Hiệu lệnh toàn quân, hạ trại!

- Dạ!

Hơn mười nghìn tiếng vâng dạ nhất tề vang lên, chỉ một lát sau, toàn bộ quân Hán trên lưng ngựa đều xoay người bước xuống lưng ngựa, gỡ dụng cụ trên lưng ngựa xuống, bắt đầu hạ trại. Đinh Cố đang thủ thành ở phía đối diện thấy quân Hán hạ trại, lập tức dùng bồ câu đưa thư đưa tin đến đại doanh trại để cầu viện.

***

Tất Thư mê man từ trưa hôm trước đến tận sáng sớm hôm sau mới tỉnh, mấy ngày hành quân gấp gáp mệt mỏi trong nhất thời thành ra hư không.

Khi đang bước vào lều lớn ở giữa doanh trại, Hạng Trang, Hạng Đà, Bách Lý Hiền và quân thần nước Sở sớm đã tề tựu đông đủ rồi. Hạng Đà, Bách Lý Hiền và quan văn quan võ đứng hai bên trái phải, Hạng Trang cũng ngồi ở phía bên phải, ghế chủ tọa ở giữ còn đang trống, Tất Thư biết chiếc ghế đó là dành cho hắn, cho nên không chút ngại ngần, bước đến ngồi ghế chủ tọa.

Hạng Trang nghiêng đầu nhìn Tất Thư, cất cao giọng nói:

- Học Kiếm, bắt đầu thôi?

Tất Thư nhẹ nhàng vuốt cằm, phất tay nói:

- Truyền lệnh xuống dưới, nổi trống!

- Dạ!

Thiết Ngư đứng sau Tất Thư lên tiếng dạ ran, lập tức vén màn đi ra.

Một lát sau, cả doanh trại vang lên những tiếng trống vang ầm ầm, nghe được tiếng trống, toàn bộ các đại tướng trong doanh trại đều xoay người bước lên ngựa, tiến thẳng đến lều lớn.

***

Lưu Bang lại gặp ác mộng, mơ thấy Hạng Trang cả người toàn là máu, cầm cây kiếm sắc trong tay xông vào trong cung Vị Ương, Lưu Bang vội mang theo Thích phu nhân chạy thoát thân, không ngờ Thích phu nhân bị trượt chân ngã nhào xuống mặt đất, khi Lưu Bang đang định đỡ phu nhân dậy thì Hạng Trang đã giết đến một đao nâng Thích phu nhân lên khỏi mặt đất.

Toàn bộ tinh thần của Lưu Bang bay đi đâu mất, tâm thì có ý muốn lên cứu người, nhưng dưới chân lại theo bản năng lùi về phía sau.

Hạng Trang cũng không truy đuổi theo nữa, chỉ có điều, chỉ có điều hắn nhe răng cười nham hiểm bắt đầu lột quần áo trên người phu nhân, hắn lột sạch không để lại một cái gì, cuối cùng lộ ra một thân thể xinh đẹp, trắng như tuyết mềm mại, sau đó Lưu Bang nhìn thấy Hạng Trang lấy từ trong chiến bào của mình lấy đồ vật làm cho con người ta sợ hãi, đâm vào hạ thể của Thích phu nhân.

- Không!

Lưu Bang giận giữ gầm lên một tiếng, thoang chốc, hai mắt kinh hãi mở ra, mới phát kinh giác phát hiện tất cả chỉ là giấc mộng.

Màn trướng được dém chặt đột nhiên được người khác vén lên mặc quân phục. Lưu Tị vẻ mặt oai hùng đi nhanh đến, có chút lo lắng hỏi Lưu Bang nói:

- Đại vương, người sao thế?

- Không có việc gì cả, quả nhân không sao cả.

Lưu Bang mệt mỏi khoác áo vào người, đã có những giọt mồ hôi lạnh chảy từ mặt chảy xuống, lúc này hắn mới phát hiện toàn thân mình đều là mồ hôi lạnh, Lưu Bị cảm thấy bực dọc mà trước nay chưa từng có, Hạng Trang đã trở thành tâm ma trong lòng hắn rồi.

Lưu Tị sai người mang một chậu nước ấm đến cho Lưu Bang, Lưu Bang vừa mới thay quần áo đứng dậy thì thấy Trương Lương, Chu Bột, Hạ Hầu Anh và các quan văn võ trọng thần trong triều đều đi đến lều lớn của hắn.

Nhìn đám người Trương Lương vẻ mặt phấn chấn, Lưu Bang bối rối nói:

- Tử Phòng, chuyện này là thế nào?

Trương Lương hít vào một hơi, trầm giọng nói:

- Đại vương, quân Sở đang ở ngoài doanh trại xếp thành hàng, bọn họ sắp xuất chiến rồi!

- Quân Sở chủ động xuất chiến?

Lưu Bang đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức mừng rỡ nói:

- Đây đúng là tin tốt lành!

Trương Lương nhẹ nhàng vuốt cằm nói:

- Xem ra Hạng Trang đã ý thức được nếu còn tiếp tục như thế thì lực lượng sẽ bị tiêu hao dần, quân thủy quân của hắn sẽ không thể cứu được huyện Nhược còn bị quân của chúng ta làm cho suy sụp tinh thần, kéo dài thời gian đợi chết, cho nên hắn chỉ có thể chọn quyết chiến!

Dừng lại một chút, Trương Lương lại nói:

- Tuy nhiên, Hạng Trang vẫn là biết lựa chọn thời cơ, lúc này cùng quân ta quyết chiến, thì khả năng quân Sở chiến thắng là rất lớn.

Lưu Bang gật đầu nói:

- Được, đem theo ba nghìn kỵ binh tinh nhuệ và hai vạn quân Nguyệt Thị, quân Sở lúc này xuất chiến, ít nhất ở hình thế của kỵ sĩ sẽ không rõ ràng như thế.

Quân Hán vốn có một trăm nghìn quân Hán cưỡi một trăm nghìn kị mã, nhưng qua vài lần đánh nhau, bây giờ chỉ còn lại tám mươi nghìn quân Hán cộng thêm năm mươi nghìn binh sĩ chạy bộ, Lã Đài mang đi năm mươi nghìn, giờ chỉ còn có năm mươi nghìn Hán kỵ, và ba mươi nghìn Hồ kỵ.

Chu Bột trầm giọng nói:

- Nhưng Hạng Trang lựa chọn chủ động xuất chiến, nhất định sẽ chọn địa hình chiến rời xa đường sông Miện Thủy, quân Sở cũng không thể mượn thuyền để bắn tên được, việc này đối với quân ta mà nói, cũng là một tin tốt lành!

Trần Bình phụ họa nói:

- Cho nên, lần quyết chiến này, vẫn là quân ta chiếm ưu thế thắng hơn!

- Đánh!

Lưu Bang quơ quả đấm, hung tợn nói:

- Hạ lệnh xuống, toàn quân xuất chiến!

- Dạ!

Lưu Tị ứng lệnh, lĩnh lệnh nghênh ngang đi, chỉ một lát sau, doanh trại quân Hán liền vang lên những tiếng trống liên hồi cùng tiếng kèn kéo dài, lập tức một đội binh giáp quân Hán liền mở rộng viên môn mãnh liệt ra, bắt đầu xếp thành hàng ngũ ở trên cánh đồng trống trải bát ngát.

***

Chỉ sau nửa canh giờ, hai quân Sở Hán cách nhau khoảng năm trăm bước, hai quân đều đã bầy trận hình hết rồi, với trận hình bộ quân ở phía trước và truy trọng binh ở phía sau, kỵ binh bảo vệ hai cánh, duy nhất có thể nhận ra sự khác biệt chính là quy mô truy trọng binh của quân Sở có phần hơn quân Hán, có vẻ như lần xuất chiến này quân Sở đã dốc toàn bộ lực lượng.

Tại viên trận hai quân, Hô Diên sớm đã phi ngựa ra, cho ngựa chạy trước, múa sóc hét lớn:

- Đại Sở Thiên Lang tướng quân Hô Diên Chính Đức, ai dám chiến với ta một trận?

Cái gọi là cây có bóng, người có tên, nghe nói tướng Sởthân hình to lớn như tháp sắt này chính là Hồ Duyên Chính Đức đã từng chiến hơn trăm hiệp với Quan Quân Hầu ở Kim Ngưu, thấy vậy quân Hán đều cúi đầu không dám thở mạnh, chiến tướng quân Hán dưới trướng của Lưu Bang có vô số nhưng không có một ai dám ra ứng chiến.

Thấy quân Hán chậm chạm không muốn ra ứng chiến, Hô Diên vẫn không chịu bỏ qua, thúc ngựa đi gần đến chỗ của quân Hán, đến khi khoảng cách chỉ còn khoảng trong một trăm bước, liền giơ vũ khí chỉ thẳng về phái đại quân của nước Hán cười lạnh nói:

- Nước Hán rộng lớn như thế, hơn mấy trăm nghìn đại quân mà không có nổi một nam nhi sao?

- Hô Diên Chính Đức, đừng nói càn, ta đấu với ngươi!

Bên trong quân Hán cuối cùng cũng có người tức giận, lập tức thúc ngựa xuất trận, các tướng nhìn chăm chú, đó chính là Vũ Lâm Trung Lang Tướng Lưu Tị của Hán Vương.

Hô Diên nhe răng cười độc ác, ngay lập tức thúc ngựa đón chào.

Lúc chậm lúc nhanh, hai ngựa khó khăn lắm mới gặp nhau, Hô Diên hét lên một tiếng to, mã sóc trong tay đã hướng đến chỗ của Lưu Tị mà càn quét, Lưu Tị đâu có yếu thế? Lập tức cũng xoay tròn đại kích hướng đến bên hông của Hô Diên mà quét đến, chỉ trong nháy mắt, hai vũ khí hung hăng chạm vào nhau, một tiếng nổ lớn được phát ra.

Lưu Tị thoáng chốc hừ một tiếng, con ngựa đang cưỡi ngẩng đầu hí một tiếng, thân thế cao lớn đột nhiên ngả sang một bên, suýt nữa thì ngã xuống đất, may mà khả năng cưỡi ngựa của Lưu Tị hơn người, cho nên khi xảy ra tai nạn như thế rất nhanh đã kìm dây cương ngựa, cho nên khi chiến mã nghiên người chuẩn bị lật nghiêng thì đã kéo lại được, lập tức hai ngựa rất nhanh chóng đều đổi qua.

- Ha ha!

Hô Diên ghìm dây ngựa quay đầu lại, lại giơ mã sóc lên chỉ về phía Lưu Tị ở xa cười độc ác nói:

- Tiểu tử, ngươi không phải là đối thủ của ta, chịu chết đi!

Còn chưa dứt lời, Hồ Diên đã thúc ngựa quay lại nhằm phía Lưu Tị mà hướng đến, thấy đấu không lại địch thủ, nhưng Lưu Tị không chịu yếu đi một chút khí thế nào, lập tức gầm lên một tiếng thúc ngựa chào đón.

Hai chiến mã khó khăn lắm mới đối đầu với nhau, Hô Diên tay phải cầm sóc hướng đến trái tim Lưu Tị mà đâm, tay trái lại cầm nguyệt kiếm bên hông, Lưu Tị ban đầu còn tưởng Hồ Diên một tay cầm sóc là muốn làm nhục hắn, cho nên hắn giận tím mặt không quan tâm đến tâm địa của Hô Diên là muốn đâm vào trái tim, nhìn dáng dấp của hắn, có lẽ hắn định đánh liều với tính mạng cùng với Hô Diên chiến đấu đến cùng thì thôi!

Khóe miệng Hô Diên đột nhiên có một tia sát khí dữ tợn vô cùng, đang muốn đâm chết Lưu Tị thì có một tiếng sắc bén xé toạc cả gió từ sau bay đến, quân Sở ở phía đối diện chợt ồ lên.

Trước sự sống và cái chết, Hô Diên không có một chút gì bối rồi, tay phải cầm mã sóc nhẹ nhàng đưa lên, thong dong đẩy trường kích của Lưu Tị ra, tay trái cầm nguyệt kiếm, đồng thời đẩy kiếm ra khỏi vỏ, không thèm để ý đến mà quay kiếm ra đằng sau để đỡ, một âm thanh vang lên, một trọng tiễn Lang Nha bị thanh nguyệt kiếm đánh gãy thành hai đoạn, rơi xuống đất.

Ha bên lần lượt thay đổi chiến mã, vẫn phi ra trong vòng một trăm bước, khi Hô Diên ghìm ngựa lại, thì một tướng Hán khác cưỡi ngựa tay phải cầm kích, đã phi ngựa vào trận, Lưu Tị đứng xung quanh cao giọng hét lớn:

- Tướng quân chớ hoảng sợ, ta đến trợ ngươi!

Người này là con trai trưởng của Cửu Nguyên Quận Thủ Lô Oản, là Lư Nghĩa Túc vệ lang tướng của Lưu Bang.

Lưu Bang nhìn thấy Lư Nghĩa thúc ngựa ra, liền chọn mười sáu viên lang tướng khác, mười sáu Lục tướng đều thúc ngựa, như ong vỡ tổ lao vào trận địa nghênh chiến với Hô Diên, xem tình thế này, Lưu Bang lại tính toán lấy khoảng mười tám lang tướng hợp lại để đấu với Hô Diên.

Quân Sở ở phía đối diện sớm đã sôi trào trong lòng, Do Uyên, Bách Lý Mậu, Điền Phá Bại và các mãnh tướng đã muốn xuất trận trợ giúp, nhưng bị Hạng Trang ngăn lại. Hạng Trang phất tay xuống dưới nói:

- Một đám gà đất chó ngói, một mình Hô Diên có thể ứng phó được, các ngươi không cần phải làm những chuyện thừa thãi như thế.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-515)


<