← Hồi 326 | Hồi 328 → |
Thượng thư phòng cung Sở Vương.
Tần phu nhân chỉnh lại trang phục hướng về phía Hạng Trang thi lễ, nói:
- Tham kiến Đại Vương.
- Phu nhân miễn lễ.
Hạng Trang đưa tay ra phía trước, mời Tần phu nhân ngồi.
Nhưng Tần phu nhân không có ngồi xuống, mà giao cẩm bào cho Tấn Tương dâng lên Hạng Trang, nói:
- Đại Vương, tiểu nữ thêu kiện cẩm bào tặng ngài, không biết có hợp với thân thể ngài không, tiểu nữ hy vọng rằng Đại Vương cảm thấy thích.
Trong lúc nói chuyện, Tấn Tương đã sớm rũ mở cẩm bào khoác lên người Hạng Trang, Tần phu nhân lại tiến lên giúp Hạng Trang thắt đai áo lại. Giai nhân gần ngay trước mắt, Hạng Trang liền cúi đầu xuống thoáng nhìn thấy Tần phu nhân kéo búi tóc xuống, cổ ngọc thon dài giống như cổ thiên nga, thậm chí đều thấy được từng lỗ chân lông trên gáy ngọc, mũi có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt.
Lúc này Hạng Trang đang có chút suy nghĩ riêng tư, Tần phu nhân giúp hắn mặc áo xong, liền nhẹ nhàng thoái lui hai bước.
Hạng Trang như vừa tỉnh mộng, lập tức ho khan một tiếng, nói:
- Rất tốt, khá vừa với ta, đa tạ phu nhân.
Tần phu nhân ngoái đầu nhìn Hạng Trang thản nhiên cười, nhẹ nhàng nói:
- Chỉ cần Đại Vương cảm thấy thích, đó là phúc khí của Tần gia.
Hạng Trang làm sao không hiểu được ngụ ý của Tần phu nhân, lập tức vuốt râu, nói:
- Về chuyện Tần gia các ngươi mở xưởng làm rượu ở hai quận Ba Thục không phải không được, tuy nhiên kỹ nghệ sản xuất rượu trắng cũng có thể giao cho nhưng quả nhân còn có một điều kiện, không biết phu nhân có thể đáp ứng hay không?
Bỗng nhiên Tần phu nhân nhớ tới lời trêu đùa của thị nữ Ngọc Nhi, má lúm đồng tiền ửng hồng, nhẹ nhàng nói:
- Đại Vương cứ nói.
Hạng Trang nói:
- Là như thế này, quả nhân đang cần gấp quân lương, nhưng nhà kho lớn cũng đã trống rỗng, mà dân chúng có không ít lương thực dư thừa, cho nên quả nhân cần một thương gia thay quả nhân tới dân gian thu mua lương thực, Tần gia trải qua nhiều đời buôn bán, vả lại phu nhân lại là một kỳ tài kinh thương, tuổi trẻ chèo chống toàn bộ Tần gia, không biết phu nhân có đồng ý không...
Tần phu nhân có chút ngạc nhiên, nói:
- Đại Vương muốn tiểu nữ giúp ngài thu mua lương thực sao?
- Không, không phải giúp ta thu mua lương thực.
Hạng Trang lắc đầu, nói:
- Mà là giao dịch, phu nhân ra dân gian thu mua lương thực, còn quả nhân trực tiếp mua lương thực trong tay phu nhân, giá cả thương lượng có thể cao hơn gia cả thị trường cũng không sao, nhưng phu nhân phải cam đoan với quả nhân trong thời gian quy định cần giao lương thực đến địa điểm quy định, tuy đối không thể làm hỏng việc quân cơ.
- Chuyện này không thành vấn đề.
Tần phu nhân có chút trầm ngâm rồi ưng thuận. Chỉ dựa vào một mình Tần gia có lẽ không làm được, nhưng chỉ cần Tần gia ưng thuận, giá lương thực được đảm bảo, cùng chia xẻ lợi ích cùng một số thương gia khác, dù bao nhiêu lương thực trong thời gian quy định đưa đến địa điểm quy định cũng không phải việc khó.
Hạng Trang vui vẻ nói:
- Nói như vậy, phu nhân đã ưng thuận rồi?
Tần phu nhân nói:
- Vì sao tiểu nữ không ưng thuận? Việc này một vốn bốn lời, Tần gia trải qua nhiều thế hệ kinh thương, chỉ cần việc gì có lợi tức, sao lại không làm?
- Tốt!
Hạng Trang mừng rỡ, lập tức nói:
- Chuyện mở xưởng ủ rượu, quả nhân cũng phê chuẩn.
Tần phu nhân trong lòng vô cùng mừng rỡ, lập tức hướng tới Hạng Trang duyên dáng thi lễ, nói:
- Đa tạ Đại Vương ân sủng.
- ân sủng?
Hang Trang trong lòng khẽ lay động, bỗng nhiên tiến lên hai bước, cầm đôi tay nhỏ bé của Tần phu nhân, thấp giọng nói:
- Phu nhân, đêm nay đừng đi được không?
Ngoài huyện Khởi, quân Lương đã trải qua ba ngày kịch chiến cùng quân Sở.
Quân Lương chậm chạp không thể đột phá đại trận quân Sở, quả nhiên bắt đầu nôn nóng. Bành Việt lại một lần nữa thúc giục, nhưng chủ tướng các quân các doanh không phối hợp được với nhau bắt đầu rối loạn chém giết lung tung, trận hình quân Lương vốn coi như chỉnh tề lập tức rối loạn, hoàn toàn lâm vào trạng thái tự chiến.
Sau trận quân Lương.
Tuy rằng quân Lương lâm vào trạng thái tự chiến, nhưng vẻ mặt Bành Việt vẫn thản nhiên như không.
Đúng là lúc này Bành Việt tuyệt đối không có chút lo lắng, loạn có chỗ tốt của loạn, nếu quân Sở nhân cơ hội đột kích, vậy thì cũng đúng ý nguyện của quân Lương, loạn trung thủ thắng, từ trước tới nay đều là trò sở trường của quân Lương, nếu Cao Sơ thực sự muốn hạ lệnh toàn quân đột kích, như vậy mấy vạn nhân mã tuyệt đối sẽ bị quân Lương gặm nhấm không còn chút cặn bã nào.
Tỉnh, tỉnh, tỉnh, tỉnh, tỉnh...
Bản trận quân Sở.
Từ Khương vẻ mặt ngưng trọng, nhưng không hiểu tại sao Thanh Bì lại vui mừng rống lên:
- Tham Quân, quân Lương đã rối loạn, trận hình quân Lương đã đại loạn, Tham Quân mau hạ lệnh toàn quân đột kích đi, lúc này nhất định phải đột kịch quân Lương! Nhân cơ hội đại trận quân địch đại loạn, phải phát động đột kích mới làm suy sụp quân địch, đây chính là kiến thức thông thường của người làm tướng.
Từ Khương đang có chút do dự, thực sự hạ lệnh toàn quân đột kích sao?
Trong lúc Từ Khương còn đang do dự, Thanh Bì liên tục thúc giục nói:
- Tham Quân, mau hạ lệnh đi, đừng do dự!
Từ Khương nhíu mày, vẫn không thể quyết định, nói:
- Nhưng, Tướng Quân vẫn chưa có quân lệnh...
- Tướng Quân cũng không biết trận hình quân Lương đang đại loạn!
Thanh Bì nói:
- Nếu Tướng Quân sớm biết rằng quân Lương nhu nhược thế này, vậy cũng chẳng phải mai phục tại Lục Dã Trạch mà trực tiếp tiêu diệt Lương quân tại chỗ này chẳng phải tốt hơn sao? Đúng vậy! Nếu đánh bại Lương quân ở nơi này, vậy cần điểu gì đến thủy quân, con bà nó, bố đã sớm không muốn nhìn thủy quân lăn lộn.
Từ Khương trong lòng có chút động tậm, cắn răng đang định hạ lệnh toàn quân đột kích, bỗng nhiên lúc này Phá Quân toàn thân đẫm máu trước trận quay trở về bản trận. Thanh Bì vội vàng nhảy xuống chiến xe tiến lên đỡ lấy Phá Quân, nói:
- Phá Quân đại ca tại sao ngươi lại tới đây?
Phá Quân phẩy phẩy tay, thở dốc nói:
- Mau, Tham Quân mau mau hạ lệnh, toàn quân lui về phía sau, toàn quân lui về phía sau.
- Hả? Toàn quân lui về phía sau? Lúc này sao?!
Thanh Bì không sao hiểu được, nói:
- Chẳng phải trận hình quân Lương đều đã đại loạn rồi sao?
- Tiểu tử, ngươi biết cái gì, hiện tại trước trận quân Lương đã đại loạn, không thể chặn giết, chính là quân ta lui về phía sau chờ cơ hội tốt!
Phá Quân không chút khách khí dăn dạy cho Thanh Bì thông suốt, lại quay về phía Từ Khương hét lớn:
- Từ Tham Quân, con bà ngươi còn ngơ ngẩn ở đó làm gì? Đây chính là quân lệnh của Tướng Quân!
Lúc này, Từ Khương lau mồ hôi lạnh trên trán, quay đầu lại quát lớn:
- Truyền lệnh, Đại kỳ hướng về phía sau, toàn quân lui về phía sau!
Ra lệnh một tiếng, đại kỳ trên cành cây cao treo ở trung quân liền hạ xuống đồng thời nghiêng hướng về phía sau, chỉ trong chốc lát, quân Sở đang kết trận tử thủ, lập tức đội quân trước trận biến thành hậu trận, xoay người đi về phía sau, hai cánh kỵ binh cũng ném phi mâu bức lui quân Lương, đồng thời ghìm ngựa xoay người, nhanh chóng thoái lui về phía sau.
Trước trận hai quân.
Cao Sơ một đao bức lui Lưu Khấu, lớn tiếng quát:
- Lưu Khấu, hôm nay tha cho mạng chó họ Lưu ngươi!
- Ha ha, tên tiểu tử Cao Sơ, còn dám to mồm!
Lưu Khấu giơ hoành kích trước ngực, nhe răng cười độc ác, nói:
- Lúc này ngươi nghĩ đến chạy trốn cũng đã muộn rồi, mau để mạng lại đây!
Dứt lời, Lưu Khấu cầm song kích, nhằm về phía Cao Sơ.
Cao Sơ không để ý tới Lưu Khấu, xoay ngươi lui về phía sau thân binh.
Lưu Khấu nôn nóng, lớn tiếng quát:
- Tiểu tử Cao Sơ đừng chạy, quay lại ăn một kích của ông đây!
Còn chưa dứt lời, một đội Hổ Bí quân tinh nhuệ đã vác thuẫn chặn đường đi của Lưu Khấu, Lưu Khấu vô cùng tức giận, lập tức cầm thiết kích hung hăng chém xuống vạn quân, chỉ nghe ‘ keng’ một tiếng, đại thuẩn chắn phía trước đã bị vỡ vụn, Hổ Bí quân tinh nhuệ phía sau đại thuẫn cũng bị thiết kích của Lưu Khấu đánh ngã.
Nhưng rất nhanh, lại có một tên Hổ Bí quân tinh nhuệ xông tới bổ sung vào chỗ trống đó, lần này Lưu Khấu ngẩng đầu nhìn qua khe hở, Cao Sơ đã ẩn sâu vào bên trong vạn quân không thấy đâu nữa.
Lưu Khấu lập tức nổi trận lôi đình, giơ song kích rống giận:
- Đuổi, mau đuổi theo! Giết chết Cao Sơ, giết sạch lũ mọi rợ nước Sở này, giết sạch lũ mọi rợ...
Sau trận quân Lương.
Khóe miệng của Bành Việt bỗng nhiên nổi lên một tia cười lạnh, tên tiểu tử Cao Sơ cũng không quá ngu đần, không lệnh cho toàn quân tập kích mà rõ ràng còn muốn nhân cơ hội này lui về phía sau sao? Tuy nhiên, muốn toàn thân trở ra trước một trăm nghìn quân của quả nhân, chỉ là mơ tưởng hão huyền! Hôm nay thị trấn huyện Khởi sẽ là phần phần mộ của Cao Sơ ngươi và quân Sở tại Kinh Tương!
- Đại kỳ truyền lệnh!
Bành Việt một chưởng thật mạnh chụp lên vòng bảo hộ của chiến xa, giận dữ nói:
- Các quân tiến công mạnh mẽ, theo quả nhân quét sạch đại quân Sở Quốc, tuyệt đối không để cho bọn chúng trốn thoát.
Dưới chân núi Lục Lâm.
Hai vạn thủy quân đang lẳng lặng ẩn núp trong rừng rầm cách Lục Dã Trạch không đến mười dặm, hộ tống hai vạn dũng sĩ thủy quân ẩn trong rừng rậm còn có hơn một ngìn thuyền nhỏ cùng với bè gỗ các loại, thuyền cùng bè gỗ đương nhiên không phải để bài trí, chỉ còn chờ nước sông thay đổi tuyến chảy bao phủ Lục Dã Trạch lập tức chúng có thể phát huy công dụng.
Trên lầu thuyền Tướng Quân Chung Ly Muội, đang tựa vào một tàng cây nhắm mắt ngủ gật.
Vài thân binh đang càu nhàu bên tai Chung Ly Muội. Lại nói đến, trước kia Chung Ly Muội là một trong năm hổ tướng dưới trướng Hạng Võ, khi đó, ngay cả Đại Vương Hạng Trang hiện giờ cũng chỉ là một Thân Quân Giáo úy của Hạng Võ mà thôi. Về phần Cao Sơ chỉ là một thân binh đồn trưởng nho nhỏ, nhưng bây giờ thì sao? Chung Ly Muội lại phải chịu sự quản lý của Cao Sơ.
Thân binh dưới trướng lòng bất phục, ngược lại bản thân Chung Ly Muội thực ra không có ý kiến gì.
Chung Ly Muội kỳ thực suy nghĩ rất đơn giản, chỉ cần có thể phục vụ cho Sở Quốc, có thể phát huy tài năng của chính mình trên chiến trường như vậy là đủ rồi, về phần chịu quản lý của ai, cống hiến dưới trướng của ai cũng không quan trọng.
Nói cho cùng thủy quân của Chung Ly Muội đã trở thành một hệ thống, tuân lệnh Cao Sơ cũng chỉ là tạm thời.
Hơn nữa sĩ diện, oán trách có ích gì? Hai lão Hoàn Sở, Quý Bố đủ tư cách sao? Bọn họ dám càu nhàu trước mặt Đại Vương, nhưng kết quả thế nào? Kết quả là hai người đều bị Đại Vương anh minh giáng chức, không ngóc đầu lên được, hiện tại cơ bản không cho lãnh binh đánh giặc, coi như mất một đời võ tướng.
Bỗng nhiên, tiếng vó ngựa dồn dập phá vỡ sự yên tĩnh trong rừng.
Khi Chung Ly Muội ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy con khoái mã đã nhanh như bay chạy tới gần, kỵ sĩ lập tức xoay người xuống ngựa, quỳ gối trước mặt Chung Ly Muội, bẩm báo:
- Tướng Quân, quân Lương đã đuổi theo quân ta theo hướng Lục Dã Trạch!
- Ồ?
Chung Ly Muội bỗng nhiên đứng dậy, nghiêm nghị nói:
- Tình hình chiến đấu như thế nào? Quân ta có hiện tượng thất bại không?
- Không có.
Viên kỵ sĩ lắc đầu, thở dốc nói:
- Tuy rằng quân ta lui lại phía sau, nhưng trận hình chưa loạn, ngược quân Lương đuổi giết, trận hình tán loạn, không hề kết cấu, như một bầy lăng sói.
Chung Ly Muội gật gật đầu, chậm rãi rút hoành đao cạnh thắt lưng ra...
*****
Trên cánh đồng hoang vu từ Miện Thủy tới núi Lục Lâm, quân Lương bao vây quân Sở chỉ còn lại duy nhất một đường xuống phía nam.
Tuy rằng quân Sở không ngừng lui về phía sau, tuy nhiên toàn bộ trận hình không hề rối loạn.
Hổ Bí Doanh vẫn như trước chịu trách nhiệm cản địch phía sau, vững như bàn thạch không thể phá vỡ, kỵ binh hai cánh chạy qua chạy lại nhanh như bay lợi dụng phi mâu cùng cung tên gắt gao bảo vệ cánh, nguyên bản trọng xa đội chuyển thành tiên phong, quân Lương miễn cưỡng bao vây ba mặt quân Sở nhưng căn bản không thể mở xác rùa kiên cố của quân Sở, cũng không thể ngăn cản quân Sở từng bước từng bước lui lại phía sau.
Sau trận quân Lương, Hộ Quân Giáo úy Thần Đồ Gia bỗng nhiên nhắc nhở Bành Việt, nói:
- Đại Vương, nơi này địa thế càng lúc càng thấp, dường như tiến vào vùng đất trũng, rất dễ bị nước nhấn chìm, có nên dừng lại hay không?
- Bậy bạ!
Bành Minh không cần nghĩ ngợi, phản bác nói:
- Hiện tại, quân ta cùng quân Sở đang giằng co tại cùng một chỗ, quân Sở nhấn chìm chúng ta, cũng không phải nhấn chìm chính bọn chúng hay sao? Hơn nữa phiến đất trũng rộng lớn như vậy, cho dù dẫn nước từ Miện Thủy chảy ngược, mất mấy canh giờ e rằng cũng không ngập được, đến lúc đó rút quân cũng không muộn.
Lập tức Thân Đồ Gia im bặt không đối đáp được, bên cạnh Triệu Viêm cũng cười lạnh trong lòng, thủy ngập chưa chắc sẽ bao phủ toàn bộ chỗ đất trũng, chỉ cần nước ngập quá đầu gối, hai quân Sở, Lương sẽ chịu ảnh hưởng lớn, một khi nước vượt qua phần eo. Bọn chúng sẽ không cần đánh, nhưng mà quân Sở ngoại trừ kỵ binh ra, bọn chúng còn có thủy quân, quân Lương sẽ phải làm thế nào?
Tuy nhiên, Triệu Viêm cũng không thổ lộ nỗi băn khoăn trong lòng, Bành Việt... cũng không phải chủ soái tài.
Hơn nữa, đến lúc này, Triệu Viêm căn ngăn cũng không kịp nữa rồi, quân Lương đã xong rồi!
Lần này Bành Việt dường như cũng có chút do dự, lập tức hỏi Triệu Viêm:
- Tử Căng, ngươi nghĩ sao?
Triệu Viêm trong lòng thở dài một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên nói:
- Đại Vương, không bằng thần mang mấy nghìn tinh binh đến Miện Thủy tuần tra một phen, nếu không có phục binh quân Sở thì không còn gì tốt hơn, nếu có phục binh, thi nhân cơ hội này đánh luôn.
Bành Việt vui vẻ nói:
- Vậy làm phiên đến Tử Căng.
Dứt lời, Bành Việt hạ lệnh cho Hộ Quân Giáo úy Thân Đồ Gia, nói:
- Thân Đồ, ngươi dẫn năm nghìn tinh binh theo quân sư, nhật định phải hộ tống quân sư an toàn, nếu quân sư có chút tổn thương, quả nhân tuyệt đối không tha cho ngươi!
- Rõ!
Thân Đồ Gia chắp tay thi lễ, tuân lệnh hô lớn, Triệu Viêm cũng hướng tới Bành Việt vái chào, lập tức cùng Thân Đồ Gia điểm năm nghìn binh mã chạy tới bờ đê sông Miện Thủy.
Trung quân quân Sở.
Phá Quân vội vàng tới trước chiến xa của Cao Sơ lớn tiếng nói:
- Tướng Quân, tiến vào đầm Lục Dã!
Tham Quân Từ Khương cũng nói:
- Tướng Quân, không quá một canh giờ nữa, có thể lệnh cho Quận Thủ Bộ Bỉ tháo nước.
Cao Sơ gật đầu, chậm rãi rút hoành đao lên quá đỉnh đầu, trầm giọng nói:
- Châm lửa, thả tín hiệu!
- Rõ!
Phá Quân tuân lệnh hô lớn, xoay người lại, quát lớn:
- Tướng Quân có lệnh châm lửa, châm lửa...
Ra lệnh một tiếng, hơn mười thân binh nhanh chóng cầm đuốc đến, hơn mười cây đuốc trên xe đã sớm chuẩn bị đầy đủ lưu huỳnh, chất gây nổ, củi khô và đồ nhóm lửa. Chỉ trong chốc lát, hơn mười cây đuốc cháy bùng bùng, lửa sáng ngập trời, khói đặc cuồn cuộn lên như diều gặp gió.
Sau một lúc lâu, trên sáu đỉnh núi cao nhất lửa cũng cháy ngút trời.
Trên đê Miện Thủy, mấy nghìn dân phu đang lẳng lặng ẩn mình trong bụi cỏ lau rậm rạp.
Quận Thủ Nam quận Bộ Bỉ vẻ mặt nôn nóng, đi qua đi lại ngoài bãi cỏ lau, sắc trời càng lúc càng tối, hai quân Sở Lương từ lâu kính tiến vào chỗ trũng trong đầm Lục Dã, nhưng Cao Tương Quân không có ám hiệu gì, Bộ Bỉ vô cùng lo lắng, nếu chẳng may quân Lương phát hiện nguy hiểm, phái binh đến bờ sông dò xét, hắn cùng mấy nghìn dân phu có thể không ngăn được?
Trong khi Bộ Bỉ đang lo lắng, bỗng nhiên có tiểu giáo hô lớn:
- Quận Thủ, người xem, trên núi Lục Lâm phát hỏa!
- Thật vậy sao?
Bộ Bỉ ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên phía xa trên núi Lục Lâm đã dấy lên đại hỏa cùng khói đặc cuồn cuộn lên như diều gặp gió, lúc đó trên bờ Miện Thủy các xa mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy được.
- Mau!
Bộ Bỉ lập tức hạ lệnh:
- Phá đê, tháo nước!
- Rõ!
Tên tiểu giáo tuân lệnh hô lớn, thân chạy sâu vào bãi cỏ lau, vừa đi vừa hô lớn:
- Quận Thủ có lệnh, lập tức phá đê, tháo nước...
Trên cánh đồng hoang vu, Triệu Viêm, Thân Đồ Gia dẫn theo năm nghìn quân Lương vội vàng đi tiến đến hướng tây,
Bỗng nhiên có một binh sĩ quân Lương kêu lớn:
- Quân sư mau nhìn, trên núi Lục Lâm phát hỏa!
Triệu Viêm, Thân Đồ Gia ghìm cương ngựa, quay đầu lại, quả nhiên phía đông trên núi Lục Lâm đã dấy lên một đống hỏa trại thật lớn, lúc này lửa và khói cuồn cuồn bay lên như diều gặp gió, liền biết đây là khói lửa ám hiệu, Thân Đồ Gia trầm mặc, quay về phía Triệu Viêm nói:
- Quân sư đây là khói lửa ám hiệu, quả nhiên quân Sở có mai phục!
Triệu Viêm thản nhiên nói:
- Truyền lệnh, chúng ta quay về Định Đào.
- Hả?!
Thân Đồ Gia nghe vậy kinh hãi, khó có thể tin được, nói:
- Quân sư, quay về Định Đào sao?!
- Đúng vậy, quay về Định Đào.
Triệu Viêm gật đầu, nói:
- Quân Lương xong rồi, quân Lương xong rồi. Bành Việt tàn bạo vô đạo, quân Lương hung tàn thành tính dân chúng bổn quốc cũng không chịu buông tha, quả thực không bằng loại cầm thú, bọn chúng phải nhận kết cục ngày hôm này.
Ngừng lại một chút, Triệu Viêm lại nói tiếp:
- Ta muốn hiến năm quận Lương Quốc cho Tề Vương, ý của ngươi như thế nào?
Thân Đồ Gia một lúc lâu không nói gì, tuy nhiên nghĩ tới những chuyện Bành Việt, Lưu Khấu cùng quân Lương đã làm, trong lòng có chút nhụt chí, lập tức thở dài nói:
- Từ giờ trở đi, mạt tướng nguyện tuân theo mệnh lệnh của Quân Sư.
Tại trạch Lục Dã, hai quân Sở Lương còn đang chiến đấu kịch liệt.
Trông thấy trời đã sẩm tối, nhưng chậm chạp không thể tiêu diệt được quân Sở, Bành Việt có phần nóng nảy, đang muốn tự mình dẫn năm nghìn cấm quân tử sĩ tham chiến, chiến xa đột nhiên nghiêng về một phía, Bành Việt bất ngờ không kịp phòng bị suýt nữa bị ngã khỏi chiến xa, lập tức xông tới Bành Minh giận dữ hét:
- Ngươi làm gì thế hả? Muốn hại chết quả nhân sao?
Bành Minh có chút ủy khuất, gãi gãi đầu, nhảy xuống xe.
Vốn mặt đất vô cùng khô ráo, lúc này cũng đã bị ngập nước, hơn nữa nước đã ngập tới mắt cá chân, chiến xa của Bành Việt bị xa vào một hố nước suýt nữa bị lật úp. Lúc này nhìn quanh bốn phía, Bành Việt đột nhiên mới phát hiện, cảm thấy toàn bộ cánh đồng hoang vu đều bị ngập nước, chỉ có điều nước cạn nên đoàn người mới không phát giác ra.
- Hỏng rồi hỏng rồi, Đại Vương, lụt!
Bành Minh lập tức kêu lớn:
- Lụt!
- Nước ở đâu hả?
Bành Việt thả người nhảy xuống chiến xa, tức giận nói:
- Ngươi nổi điên rồi hả?
- Không phải, Đại Vương người xem dưới chân của người.
Bành Minh vội la lớn:
- Thực sự lụt rồi, gặp phải chuyện xui rồi!
Bành Việt nghe vậy, lập tức cúi đầu, giật mình kinh hãi, nước đã ngập rồi sao? Ngẩn người ra, Bành Việt vội vàng nhảy lên chiến xa, tay nắm chắc vòng bảo hộ nhìn về phía tây bắc, không có chuyện gì cả, đột nhiên Bành Việt hít một ngụm khí lạnh, chỉ thấy phía tây bắc một mảnh vàng óng, dường như đã thành một vùng ngập lụt!
Bành Việt đột nhiên đi tới đây, chỗ đất trũng, nơi đây quả thực là một chỗ đất trũng!
Hỏng rồi, trúng kế ngập thủy của Cao Sơ, tên Cao Sơ này thật là độc ác, vì tiêu diệt một trăm nghìn đại quân của ta, không ngờ tiêu diệt toàn bộ quân Sở Kinh Tương của hắn! Đúng là độc nhân, đúng là độc nhân Bành Việt hắn hiếm thấy trên đời, dù là Hán Vương Lưu Bang so với hắn cũng còn kém xa.
Lúc này tướng sĩ sau trận quân Lương cũng phát hiện có điều bất thường, lập tức xôn xao hết lên.
- Không cần phải hoảng, tất cả không cần phải hoảng!
Bành Việt đột nhiên rút kiếm, lớn tiếng thét:
- Bây giờ nước ngập quá đầu, chúng ta vẫn có thời gian thoát khỏi.
Ngừng lại một chút, Bành Việt lấy Vương Kiếm trong tay lao đến phía trước, lớn tiếng thét lớn:
- Dùng đại kỳ truyền lệnh, toàn quân tiến về phía trước, lấy tốc độ tối đa lao qua chỗ đất trũng...
Trung quân quân Sở.
Cao Sơ cười lạnh, hiện tại muốn chạy trốn khỏi đầm Lục Dã, cũng là đã muộn rồi!
Lập tức Cao Sơ cũng 'rào rào' rút đao hét lớn:
- Dùng đại kỳ truyền lệnh, kỵ binh đánh vào hai cánh quân Lương, Hổ Bí Doanh, khinh binh, phi mâu doanh, cung tiễn doanh, truy trọng doanh bày thành Hành Nhạn trận, bằng mọi giá phải trả cuốn lấy toàn bộ quân Lương!
- Rõ!
Phá Quân tuân lệnh hô lớn, quay đầu lại phía sau quát lớn:
- Tướng Quân có lệnh, kỵ binh vu hồi hai cánh, các quân các doanh còn lại bày Nhạn Hành trận, bằng mọi giá phải trả cuốn lấy toàn bộ quân Lương...
Lục Lâm Sơn Tây Lộc.
Hai vạn thủy quân sớm đã nâng thuyền nhỏ, bè gỗ đi tới rừng rậm bên cạnh, hiện tại đang chờ nước bao phủ trạch Lục Dã, bọn họ có thể dùng thuyền nhỏ, bè gỗ khởi xướng công kích quân Lương.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, không kịp cho người ta hít thở, trời đã sẩm tối, rốt cục nước lũ trắng xóa bao phủ toàn bộ đầm Lục Dã, rốt cục thủy quân đã tới kịp thời, Chung Ly Muội giơ kiếm đi phía trước, dẫn theo hai vạn thủy quân gào thét phía sau, thuyền nhỏ bè gỗ đã thành một mảnh phụ giúp chỗ đầm Lục Dã ngập lụt.
Trên đầm Lục Dã, quân Lương liều mạng đột tiến xuống phía nam.
Nhưng, quân Sở liều chết ngăn chặn, hiển nhiên tốc độ đột tiến không thể nhanh hơn tốc nước sông dâng lên, ở dưới nước thảm thiết chiến đấu kịch liệt, thời gian lặng lẽ trôi qua, vô tình, nước sông đã ngập quá gối, rồi đến quá chân, cuối cùng ngập tới phần eo. Lúc này, tướng sĩ hai bên di chuyển cực kỳ bất tiện, chém giết trở nên vô cùng khó khăn.
Trong lòng Bành Việt vô cùng lo lắng đại sự không ổn, một trăm nghìn đại quân làm không tốt thực sự xong rồi.
Bỗng nhiên, Bành Minh đứng cạnh Bành Việt đột nhiên chỉ tay tới hướng đông bắc, vô cùng hoảng sợ kêu lớn:
- Mau nhìn, thủy quân, thủy quân Sở Quốc! Thủy quân Sở Quốc, ...
Bành Việt rùng mình, vội vàng quay đầu nhìn lên, chỉ thấy trên mặt nước mênh mông, mấy nghìn bè gỗ, thuyền nhỏ dào dạt từ phía nam tiến đến. Trên những bè gỗ, thuyền nhỏ đầy thủy tốt Sở Quốc thân khoác đoản quái, đầu đội nón tre vả lại hai chân xích lại với nhau, những thủy tốt này mắt lộ ra hung quang nhìn tướng sĩ quân Lương giãy dụa trong nước giống như một đám người đang đợi làm thịt cừu.
Giờ khắc này dường như yên lặng, gần như tất cả quân Lương không còn nhớ tới chém giết, chỉ có quay đâu lại sừng sững nhìn đoàn thủy quân Sở Quốc bất thình lình xông tới, trong khoảnh khắc, không biết ai hô to một tiếng, lập tức một trăm nghìn quân Lương rối loạn như tơ vò, đám người không để ý tới tướng tá khiển trách, chạy ra bốn phía...
← Hồi 326 | Hồi 328 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác