Vay nóng Homecredit

Truyện:Sở Hán tranh bá - Hồi 317

Sở Hán tranh bá
Trọn bộ 515 hồi
Hồi 317: Bầu không khí thương nghiệp
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-515)

Siêu sale Shopee

Năm 187 trước Công Nguyên đã định trước là một niên đại không tầm thường.

Mùa xuân năm đó, nước Hán đầu tiên làm khó dễ trưng tập năm mươi vạn bộ binh cộng thêm tám vạn kỵ binh bắc chinh Hà Sáo, trải qua mấy tháng chiến đấu rốt cuộc đã đuổi được người Hung Nô, một lần nữa đoạt lại quận Cửu Nguyên mênh mông dồi dào.

Ngay lúc quân Hán quy mô bắc chinh dân tộc Hung Nô, trong khoảng thời gian ngắn không chú ý tới Nam Cố, quân Sở qua Lâm Giang quốc đột nhiên phát binh tập kích bất ngờ hai quận Ba Thục. Bởi phòng giữ quân Hán trống không, hơn nữa lại có cường hào Ba Thục nội ứng, quân Sở thế như chẻ tre trong thời gian ngắn ngủi hai tháng liền cuốn sạch hơn hai mươi huyện hai quận Ba Thục.

Tuy nhiên, ngay lúc quân Sở thừa cơ lên phía Bắc chuẩn bị bất ngờ đánh chiếm quận Hán Trung thì lại bị quân Hán đón đầu tấn công chọc vào, Á Tướng quân Hán Bạch Mặc dựa vào đường Kim Ngưu hiểm trở thành công cầm giữ bước tiến của quân Sở, đồng thời quân cứu viện của quân Hán cũng kịp thời đến nơi, cuối cùng, quân Sở chỉ có thể nhịn đau mà nhả quận Hán Trung ra.

Ngoài ra, Hàn Tín tại Hoài Nam không công mà phản, quân Sở lại điều quân trên đường trở về Giang Đông thuận lợi tiêu diệt Lâm Giang quốc.

Mấy ngày sau khi Lâm Giang quốc diệt vong, Hạng Trang lập tức ban chiếu giáng Lâm Giang Vương Cộng Úy làm Ô Thương Đình Hầu, thực ấp ba trăm thạch, lại đem vài cử tộc di chuyển đến Tỷ Lăng bảo dưỡng. Từ lúc Hạng Trang phổ biến chế độ tước vị mới đến nay, quý tộc nước Sở bị mất đi việc phong quốc, về phần thực ấp tước vị, thí dụ như ba trăm thạch của Ô Thương Đình Hầu lại do Lệnh Doãn Phủ thống nhất cấp cho.

Cũng không nên thấy hành động này của Hạng Trang, ít nhất có hai chỗ ngầm là điều tốt.

Cái tốt thứ nhất là vô hình chung đem khả năng phân chia bóp chết, có thể thấy trước, từ việc đi sâu vào thống nhất chiến tranh, quý tộc dựa vào quân công mà đạt được tước vị sẽ ngày càng nhiều, đợi khi thiên hạ nhất thống, số lượng quý tộc nước Sở đạt tới mức quá nhiều, nếu như thật sự phong quốc cho bọn họ, trên lãnh địa của đế quốc Đại Sở sẽ gặp phải ngàn vạn quốc gia trong một nước!

Đến lúc đó, Hạng Trang lại phải giống như Lưu Bang trên lịch sử vậy, vì sự uy hiếp nguy hiểm của các đại phong quốc mà mệt mỏi, cuối cùng cũng giống như Lưu Bang mê muội lương tâm đem giết hết các đại thần từng là cánh tay đắc lực của mình, một khi những đại thần giúp việc đắc lực này phản kháng, vậy còn phải có thêm những trận đánh quy mô nhỏ, bách tính thiên hạ còn phải chịu khổ.

Hơn nữa, dù giết hết nhưng đại thần đắc lực này, sự việc cũng chưa chắc đã yên.

Chính quyền trung ương đướng lúc đang mạnh, quốc gia trong nước còn lại này hơn phân nửa sẽ không tỏ thái độ gì, chỉ khi nào chính quyền trung ương biểu hiện yếu đi, những quốc gia này lập tức sẽ trở thành tâm phúc đại họa lớn, điểm ấy trong lịch sử đã chứng minh nhiều lần rồi, bất luận là loạn Thất vương Tây Hán, hay là loạn Bát Vương Tây Tấn, nguyên nhân căn bản chính là chế độ phân phong.

Hạng Trang thủ tiêu phong quốc, lại đem thực ấp của quý tộc quy ra thành thuế ruộng do quốc khố thống nhất cấp cho, lại từ trên căn bản ngăn chặn quốc gia vì nguyên nhân phân phong mà dẫn đến khả năng phân liệt, dựa theo chế độ tước vị hiện tại, quý tộc huân thích của nước Sở có thể sẽ có nhiều hơn số lượng quý tộc trong lịch sử, nhưng trong tay bọn họ không có gì, bọn họ không có người thì lấy gì tạo phản?

Điểm tốt thứ hai là phổ biến phát triển công thương nghiệp nước Sở, giảm bớt hiện tượng thôn tính đất đai.

Nhìn chung lịch sử Hoa Hạ, từ vương triều Đại Hán đến vương triều Đại Minh, ngoại trừ vương triều Đại Tống là bị mất do ngoại tộc xâm lấn ra, còn lại vương triều người Hán tất cả đều mất bởi thôn tính đất đai dẫn đến bạo dân nảy sinh phản kháng. Vương triều Đại Tống là một ngoại lệ, bất luận là Bắc Tống hay triều đại Nam Tống hầu như cũng không có phát sinh quá lớn quy mô bạo dân phản kháng.

Vương triều Đại Tống sở dĩ không nảy sinh bạo dân phản kháng là bởi vì đất đai thôn tính không nghiêm trọng lắm. Mà đất đai thôn tính không nghiêm trọng là nguyên nhân căn bản của việc công thương nghiệp phát triển đã thôn tính một lượng lớn vốn lưu động của sĩ thân, cùng với việc mua sắm đất đai đã sánh ngang với vị trí địa chủ. Tầng lớp thân sĩ vương triều Đại Tống nguyện ý tiêu tiền như nước để có được cuộc sống cao nhã xa xỉ này.

Sử dụng thuật ngữ hiện đại, tập trung hàng ngàn hàng vạn các thân sĩ tại Biện Kinh thì giống như là một nhu cầu động cơ kéo bên trong rất lớn, kéo mui thuyền công thương nghiệp vương triều Đại Tống thịnh vượng tiến về phía trước, phát triển mạnh mẽ, điều này đã đồng thời góp phần tích trữ được khối lượng của cải phong phú rất lớn, cũng tạo cho tầng lớp thân sĩ Đại Tống hưởng thụ xa xỉ, đã hình thành một vòng chống cự lành tính.

Cho nên nói, vương triều Đại Tống là một vương triều giàu có nhất, thịnh thế nhất trong lịch sử Hoa Hạ.

Tuy nhiên tiếc nuối chính là, vương triều người Hán giàu có nhất trong lịch sử lại bị diệt dưới gót sắt của người Mông Cổ.

Hạng Trang hiện tại đã muốn noi theo vương triều Đại Tống, cũng cho phép Đại Sở chuẩn bị một động cơ kéo mạnh mẽ bên trong như vậy để kéo toàn bộ mui thuyền công thương nghiệp nước Sở bừng bừng phấn chấn phát triển. Động cơ kéo bên trong nay chính là tụ tập các quý tộc bên trong thành Tỷ Lăng. Chính xác mà nói, trong tay những quý tộc này nắm giữ nguồn tài lực khồng lồ.

Từ hiện nay để thấy, hiệu quả không hề sai.

Nhất là lúc quân Sở chiến thắng quay về, quốc gia nghèo nàn, gia sản tích góp mười năm đã hao đi hơn nửa, vàng bạc, tơ lụa, vải bông trong kho vốn chồng chất như núi giờ hầu như đã trống không. Tuy nhiên, các quý tộc huân thích cũng một đêm phất nhanh, nhất là tướng sĩ quân Sở viễn chinh Ba Thục cùng với gia thuộc của họ hầu bao cũng phồng lên rất nhiều.

Các thương nhân Tỷ Lăng nghênh đón một thời kỳ hoàng kim chưa từng có!

***

Trên đường cái Tỷ Lăng, đám người mười ba cường hào ba Thục Tần phu nhân, Đường Thông đang đi chậm rãi.

Quân Sở viễn chinh Ba Thục, chiếm được sự ủng hộ to lớn của hàng trăm cường hào Ba Thục, tuy nhiên trong đó xuất lực lớn nhất cũng là Tần gia, Đường gia dẫn đầu hơn mười nhà cường hào. Quân Sở điều quân trở về Giang Đông, hơn mười nhà cường hào Ba Thục này cũng được mời đồng hành. Hạng Trang mong muốn bọn họ có thể cảm thụ một chút bầu không khí thương nghiệp của Tỷ Lăng.

Hạng Trang biết rất rõ ràng, nước Sở nếu muốn tiêu hóa Ba Thục thì không thể tách rời sự ủng hộ to lớn của những cường hào này.

Mà muốn nhận được sự ủng hộ to lớn của cường hào Ba Thục, nhất định phải tăng mạnh sự liên hệ thương nghiệp giữa Giang Đông và Ba Thục. Như vậy, với Tần phu nhân, Đường gia dẫn đầu hơn mười nhà cường hào Ba Thục này là nhịp cầu giữa Giang Đông và Ba Thục.

Đi trong đám đông rộn ràng, cảm nhận được tiếng rao hàng huyên náo, ngước nhìn lên Lư rượu san sát nối tiếp nhau, kỳ xá, tiệm cơm thậm chí là kỹ viện. Đám người Đường Thông và mười mấy cường hào Ba Thục cảm giác mình như đang đi vào thiên đường, hai mắt nhìn mãi không chán, không thể chê. Thành Tỷ Lăng này thật quá phồn hoa, quá náo nhiệt.

Tuy nhiên, Tần phu nhân vóc người cao gây phong tư yểu điệu cũng hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn.

Đi qua một Lư rượu, mười mấy đại đầu binh đang ở bên trong uông rượu đột nhiên mặt mày hớn hở, quay ra ngoài cửa sổ huýt sáo nhìn nhóm người Tần phu nhân đi qua trạm canh gác. Mấy người miệng còn lớn mật còn trêu ghẹo, Tần phu nhân cũng không để tâm, thậm chí còn hướng đôi mắt quyến rũ về mười mấy đại đầu binh, lập tức gây ra những âm thanh ồn ào.

Có một đại đầu binh mượn cơn say còn thật sự chạy ra khỏi Lư rượu đuổi theo, muốn tiến lên sờ vào mặt hoa của Tần phu nhân lại bị Tần phu nhân một cước đạp ngã sấp xuống. Đại đầu binh trong Lư rượu và những người đi đường lập tức cười vang. Tần phu nhân vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, thánh thót nói:

- Muốn đánh nhau với lão nương, tiểu tử ngươi còn chưa đủ mạnh đâu.

Đại đầu binh mặt đỏ bừng, cúi đầu bỏ chạy nhanh như chớp.

Một trận phong ba qua đi, nhóm người Tần phu nhân lại tiếp tục đi về phía trước, đi chưa tới hai con đường liền liên tiếp gặp vài nhóm binh lính Sở uống rượu say. Khứu giác thương nghiệp của Tần phu nhân và Đường Thông vô cùng nhạy bén, hai người đã ngửi được hơn cơ hội buôn bán, lập tức Đường Thông quay sang nói với Tần phu nhân:

- Phu nhân, ngươi phát hiện gì không?

- Phát hiện được.

Tần phu nhân gật đầu nói:

-Tướng sĩ quân Sở sau khi thắng trận có một việc làm được tốt nhất chính là uống rượu, điên cuồng uống rượu! Bọn họ lĩnh được tiền thưởng lại tiêu đi hơn phân nửa vào Lư rượu. Nghe nói, rượu đế bên trong thành Tỷ Lăng từ lâu đã có tiếng, dù là rượu nhạt Tân Nhưỡng cũng rất nhanh cung không đủ cầu.

Nói đến đây, đôi mắt đẹp của Tần phu nhân đột nhiên sáng lên, nàng nghĩ tới một cách phát tài tuyệt hảo, đó chính là mở phường làm rượu Nhưỡng tại Ba Thục, sản xuất rượu đế một lượng lớn, sau đó vận chuyển đến Tỷ Lăng kiếm lời! Rượu đế bán giá rất cao, một vò rượu đế mười cân tại Tỷ Lăng có thể bán được hai kim tệ mà Ba Thục là kho lúa lớn, lượng thực lại rẻ!

Công nghệ sản xuất rượu đế là một vấn đề, tuy nhiên vấn đề khó này cũng không làm gì được Tần phu nhân, nàng dự định đêm nay vào cung cầu xin Sở vương đặc biệt cho phép nàng ủ rượu đế tại Ba Thục. Tần phu nhân tin tưởng, năm xưa quân Sở đánh mà không thắng đi qua được Di Lăng, Sở vương đã đáp ứng với nàng, hiện tại là lúc để Sở vương thực hiện điều đó.

Tuy nhiên, Đường Thông lại phát hiện cơ hội làm ăn khác, đó chính là vải bông bán chạy.

Vừa rồi đi dạo trên đường, Đường Thông ít nhất phát hiện hơn mười đại đầu binh dưới nách đều kẹp một vài cuộn vải bông, thậm chí còn có Tiểu Giáo mướn xe đến mua vải bông, rõ ràng, những đại đầu binh này mua vải bông về cho thê thiếp, có lẽ thẳng thắn nghĩ chính là đem vải bông này làm dễ đón dâu nạp thiếp.

Cây bông vài chục năm trước sau khi nhập vào Giang Đông liền nhanh chóng lưu hành, bởi vì vải bông có tính năng bền hơn vải bố và tốt hơn tơ lụa. Hơn nữa giá cả cũng rẻ hơn so với tơ luậ. Như hiện giờ, vải bông đã thay thế được đay, gai được các gia đình thị dân tại thành Giang Đông chọn dùng để may trang phục trang trí nhà cửa.

Đường Thông lần đầu tiên tại cửa hàng thấy vải bông thì quả thực choáng váng. Vải bông mềm mại nhẵn nhụi giống như tơ lụa, cho dù không sánh bằng tơ lụa nhưng giá cả của vải bông thì lại rẻ hơn phân nửa so với tơ lụa. Vải đay vải gai so với vải bông quả thực chính là cặn bã. Trên đời này rõ ràng còn có vải bố như vậy? Y phục nửa đời người thật sự là không lo lắng.

Đường Thông đã hiểu, điều kiện lớn nhất cho cây bông chính là ánh sáng phải đủ!

Quê quán Ba Tây của Đường Thông nơi nào cũng tốt, một năm bốn mùa ánh sáng đầy đủ, vô cùng thích hợp trồng bông. Hắn nghĩ ra, trước tiên mua một ít hạt giống để trồng thử, một khi thí nghiệm thành công sẽ trồng một lượng lớn, chỉ cần vài năm, Đường gia bọn họ sẽ trở nên giàu có tại ba quận thậm chí còn toàn bộ Xuyên Trung.

Còn lại hơn mười một cường hào Ba Thục khác cũng có phát hiện, thậm chí còn có người ý định mở kỹ viện.

Giờ khắc này, hầu như toàn bộ cường hào Ba Thục đều vui mừng, vui mừng lựa chọn của mình không sai, nếu như Ba Thục dưới sự thống trị của nước Hán như cũ, bọn họ nào có cơ hội trổ tài?


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-515)


<