Vay nóng Tima

Truyện:Sở Hán tranh bá - Hồi 310

Sở Hán tranh bá
Trọn bộ 515 hồi
Hồi 310: Quyết đấu đỉnh cao (2)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-515)

Siêu sale Shopee

Bành Thành, hoàng cung Hoài Nam quốc.

Anh Bố thân khoác trọng giáp, thủ ấn hoành đao, cùng Triệu Chấn, Phì Thù, Trương Mãi và các đại tướng vây quanh bước ra khỏi hoàng cung, ở ngoài của cung, thân quân Giáo Úy đã mang ngựa đợi Anh Bố. Cách đó không xa, Tướng Quốc Khoái Triệt mang theo một số ít quan văn cung kính tiễn Anh Bố xuất chính.

- Đại Vương!

Anh Bố khó khăn lắm mới đi ra cửa cung, Khoái Triệt liền chắp tay thi lễ, cao giọng nói:

- Thần cầu chúc người kỳ ‘khai đắc thắng, mã đáo thành công’!

Phía sau Khoái Triệt hơn trăm quan văn nhất tề chắp tay thi lễ, đồng thanh nói:

- Thần cầu chúc Đại Vương ‘ kỳ khai đắc thăng, mã đáo thành công’

Anh Bố vui vẻ đáp lễ, cười ha hả nói:

- Tướng Quốc, cùng chư vị ái khanh, ta nhận những lời tốt đẹp của các ngươi. Ha ha ha...

Trong tiếng cười lớn, sớm có thân binh mang ngựa tới. Anh Bố xoay người lên ngựa, lại hướng về phía Khoái Triệt và văn thần vái chào, liền mang theo Triệu Chấn, Phì Thù, Trương Mãi và các đại tướng hướng về của Bắc mà chạy như bay.

Ngoài cửa Bắc, một trăm nghìn đại quân Hoài Nam tập trận chờ đợi đã lâu.

Cửa thành mở ra, Hoài Nam Vương Anh Bố cùng Triệu Chấn và các đại tướng thúc ngựa chạy như bay mà đi, vốn các tướng sĩ Hoài Nam đang ngồi trên cỏ nghỉ ngơi cũng đều đứng dậy, nhìn về phía Anh Bố, trong mắt hừng hực ý chí chiến đấu. Anh Bố trị quốc không được, thậm chí đôi lúc cũng không nghe ý kiến Khoái Triệt, nhưng trị quân cũng có một bộ, ít nhất cũng được lòng quân.

Anh Bố giục ngựa trước trận, một trăm nghìn tướng sĩ hoan hô, giống lên như sóng thần.

Anh Bố ghìm ngựa dừng lại, lại rút ra hoành đao chỉ về phía đông, hướng doanh trại Tề quân, lớn tiếng hô lớn:

- Các tướng sĩ Hoài Nam, Tề Quốc xâm chiếm lãnh thổ nước ta, bắt đi phụ nữ và trẻ em, đoạt gạo, thành trì của ta, mối thù này nguyện không đội trời chung, là một nam nhân, chúng ta có thể mặc kệ, làm như không thấy sao?

- Không thể!

Triệu Chấn, Phì Thù, Trương Mãi và các đại tướng lớn tiếng đáp lại.

- Không thể!

Tám trăm quân tinh nhuệ hô lớn đáp lại, thanh thế rung trời.

- Không thể! Không thể! Không thể...

Tám vạn cấm quân liền hưởng ứng, cuối cùng, tới hơn một trăm nghìn Hoài Nam tướng sĩ cũng đều đứng lên rống giận, trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ đất trời rung lên trong tiếng hò reo như sóng thần của các tướng sĩ, vang vọng trời đất, không giống bất cứ âm thanh nào.

Anh Bố lại dương đao, ngửa mặt lên trời gào thét:

- Theo quả nhân giết sạch lũ ô hợp Tề quốc, báo thù rửa hận!

Ngay sau đó, Anh Bố nhẹ nhàng thúc ngựa, lập tức ngựa chạy như bay đi về phía Đông.

Giết sạch lũ ô hợp Tề quốc, báo thù rửa hận!

Giết sạch lũ ô hợp Tề quốc, báo thù rửa hận!

Giết sạch lũ ô hợp Tề quốc, báo thù rửa hận!

Triệu Chấn, Phì Thù, Trương Mãi và các đại tướng cùng một trăm nghìn Hoài Nam tướng sĩ đều đứng dậy giống lên điên loạn, liền đi theo phía sau Anh Bố, giống như vỡ đê Hồng Thủy, mãnh liệt hướng về Đông Phương mà đi.

Tại đại doanh Tề quân, Tào Tham đang đứng trên lầu nhìn thật xa về phía Bành Thành.

Bỗng nhiên có thám mã báo lại, đại quân Hoài Nam toàn bộ đã tập kết ngoài cửa Bắc Bành Thành, có đủ dấu hiệu cho thấy, đại quân Hoài Nam nhân lúc đại quân chủ lực Tề Quốc không ở đây, phát động tấn công đại doanh Tề quốc, trong chuyện này, Anh bố không bỏ qua cơ hội này, nếu không làm sao hắn lại có được thành tựu như ngày hôm nay?

Chỉ có điều vừa nghĩ tới đại doành tích trữ hàng trăm ngàn thạch quân lương, cùng với lượng lớn quân giới, Tào Tham trong lòng cảm thấy nặng trịch, đại doanh không thể để thất thủ, bằng không, khi đại quân chủ lực Tề quân đánh tan đại quân Sở quốc, e rằng không còn đủ lực tấn công Bành Thành, kể từ đó lần chinh phạt Hoài Nam quốc lần này cơ bản là thất bại.

- Truyền lệnh...

Tào Tham hít một hơi thật sâu, quay đầu hạ lệnh nói:

- Các quân các doanh chia ra cự thủ, canh phòng nghiêm ngặt. Tuyệt đối không để Hoài Nam quân bước vào đại doanh nưa bước!

- Rõ!

Phía sau Tào Tham hơn mươi viên thuộc cấp tuân lệnh hô lớn, lĩnh mệnh đi.

Tào Tham ngẫm nghĩ một chút, lại chỉ bảo thân quân Giáo Úy, nói:

- Mau! lập tức phi ngựa bẩm báo Đại Vương, nói đại quân Hoài Nam Quốc đã tấn công doanh trại quân ta, tuy nhiên hãy nói Đại Vương yên tâm, người còn đại doanh còn, người mất đại doanh mất!

- Rõ!

Thân quân Giáo Úy tuân lệnh hô lớn, vội vàng lĩnh mệnh đi.

Trên đất Tứ thủy, hai bên đang chiến đấu quyết liệt.

Bộ binh hai bên đang liều chết chém giết, kỵ quân Sở Quốc cùng với tiễn thủ Tề quân phía sau ra sức giương cung, bắn tên như mưa lên đầu bộ binh, tuy nhiên, kỵ binh hoặc là cung tiễn bắn ra như mưa vốn cũng không có tác dụng gì, bởi trọng giáp bộ binh căn bản không sợ cung tiễn.

Tuy rằng, ban đầu quân Sở đã chiếm thế thượng phong, tuy nhiên bây giờ, lại đang đánh giằng co.

Tuy rằng quân Sở trang bị đầy đủ, hơn nữa thân thể khỏe mạnh, nhưng quân Tề lại có binh lực nhiều hơn rất nhiều, hơn nữa lại có Hàn Tín chỉ huy, khó khăn lắm hai bên mới chiến đấu ngang nhau, nếu chủ tướng hai bên không có thay đổi gì, hoặc không phát sinh điều gì bất ngờ, ít nhất trong vài canh giờ, hai bên tuyệt đối không có bên nào giành được phần hơn.

Tại bản trận Tề quân, Hàn Tín có vẻ khí định thần nhàn, đại chiến vừa mới trải qua một canh giờ, thời gian vẫn còn rất sớm!

Gần năm trăm nghìn người hội chiến, nếu muốn phân kẻ thắng người bại thực cũng không dễ dàng như vậy, nhất là hai bên đều có chủ tướng dụng binh cao thủ, tướng sĩ đều được huấn luyện bài bản, binh khí được trang bị đày đủ, yếu tố quyết định cao thấp lại càng khó. Tuy nhiên, Hàn Tín cũng có đủ kiên nhẫn chờ đợi quân địch lộ ra vẻ mệt mỏi, chờ chủ tướng quân địch phạm sai lầm.

Bỗng nhiên, Túc Lang Vệ Tướng Vương Kỵ nhanh chóng đi tới phía sau Hàn Tín, chắp tay thi lễ nói:

- Đại Vương, Thượng Tướng Quân cấp báo, đại quân Hoài Nam đã tập hợp ngoài thành, đang chuẩn bị tấn quân đại doanh.

- Đã biết.

Hàn Tín nhíu mày, cũng không quay đầu lại, nói:

- Hồi báo Thượng Tướng Quân, bầu trời phía trước tối đen, quả nhân nhất định điều quân trở về đại doanh, bất kể như thế nào đi nữa hắn cũng chuẩn bị thật tốt giáp công Hoài Nam quân.

Đứng phía sau Hàn Tín, Lâu Kính, Trình Hắc không khỏi liếc mắt nhìn vào, thầm nghĩ Tề Vương âm thanh tự tin, quả thực làm người khác cảm an tâm.

Tại bản trận quân Sở, dường như cùng lúc đó Tất Thư cũng biết được tin Hoài Nam quân xuất kích.

Ngu Tử Kỳ nói:

- Hoài Nam Vương quả nhiên không có thất tín, kể từ đó, quân ta lại có cơ hội thủ thắng, ha ha ha...

Tất Thư nhẹ nhàng vuốt cằm, nói:

- Hàn Tín dùng binh, đương nhiên không ai có thể sanh bằng, nhưng dưới chướng Hán Tín, Tề quốc lại không có đại tướng nào có thể địch nổi đại quân Hoài Nam. Bây giờ đại quân Hoài Nam toàn bộ xuất kích, đại doanh Tề quân ắt không ổn, e rằng Hàn Tín không muốn hao tổn thêm nữa, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, tiếp đó Tề quân sẽ toàn lực phản kích!

Ngu Tử Kỳ nói:

- Ý tướng quân là, quân ta sẽ rút lại phòng thủ?

- Không.

Tất Thư phẩy tay áo, nói:

- Đối đầu với Hàn Tín, phòng thủ tuyệt đối không được, chính như Đại Vương nói, tấn công mới là cách tốt nhất để phòng thủ, Tề quân toàn lực phản kích, quân ta không thể co cụm lạ phòng thủ, hơn nữa còn phải khởi xướng thêm những đợt công kích mạnh, lấy công dừng công!

- Lấy công dừng công sao?

Ngu Tử Kỳ vẻ mặt nghiêm nghị.

- Đúng vậy. Lấy công dừng công!

Tất Thư ngừng lại một chút, lại nói:

- Tử Kỳ Tướng Quân, đội trọng giáp của Tử Xa Tướng Quân cùng Tề quân chém giết gần ngày trời, bất kể thể lực hay tinh thần đều có cực hạn, bây giờ, đến lượt một đội quân đột kịch, trận chiến hôm nay, Đại Sở không có lực khắc cường địch, toàn bộ dựa vào Tướng Quân!

Ngu Tử Kỳ nghiêm nghị nói:

- Tướng Quân yên tâm, mạt tướng tuyệt đối không dám trái lệnh!

Dứt lời, Ngu Tử Kỳ phẩy tay áo, vội vàng xoay người bước xuống vọng xe.

Trong nháy mắt nửa canh giờ nữa lại trôi qua, hai quân vẫn khó phân thắng bại.

Tại bản trận Tề quân, Hàn Tín thản nhiên mỉm cười nói:

- Xem ra, Tất Thư cũng chỉ có ngần ấy năng lực, quả nhân cũng không có kiên nhẫn chờ hắn đi xuống.

Dừng lại một chút, Hàn Tín quay đầu lại quát:

- Truyền lệnh, các quân các doanh hai cánh toàn bộ tập hợp, trong vong nửa canh giờ, đem bại binh Sở Quốc đuổi khỏi đất Tứ Thủy!

- Rõ!

Tào Thọ tuân lệnh hô lớn, quay đầu lại, vung tay lên, cầm lệnh kỳ tiến lên xe kéo căng lên.

Trong chốc lát, sau trận Tề quân liền thấp thoáng từ tiếng kèn trống thúc dục vang lên như mưa, cùng với tiếng kèn trống kéo dài liên hồi đột nhiên Tề quân biến trận, Nhạn Hành trận khổng lồ bỗng nhiên tan rã, trong khoảnh khắc liền hình thành một đám độc lập giống một phần Phong Thỉ trận, tất cả Phong Thỉ trận đều thẳng tắp hướng tới bản trận quân Sở.

Trong bản trận quân Sở, Tất Thư không ngờ tới, trong con ngươi hiển rõ thần thái rồi biến mất, Hàn Tín rốt cục phải đem hết toàn lực sao? Lúc này, chính là thời điểm quyết định thắng bại, thời khắc quyết định cao thấp!

Trong trận chiến hôm nay, không phải Hàn Tín binh bại, thì chính Tất Thư hắn bỏ mình!

Trong chốc lát, tất cả chiến ý trong lòng Tất Thư đằng địa bốc lên từ trước tới nay chưa từng có.

Ngay sau đó, Tất Thư bỗng nhiên ngoảnh đầu nhìn lại, lớn tiếng hạ lệnh, nói:

- Truyền lệnh, các quân tiến về phía trước, đột kích, toàn quân đột kích! Bằng mọi giá phải đánh tan quân địch phía trước, giết chết Hàn Tín, giết chết Hàn Tín...

Trước trận, Tử Xa Sư thể lực cạn kiệt nghiêm trọng.

Không chỉ riêng Tử Xa Sư, mà hai vạn bộ binh trọng giáp phía trước thể lực cũng cạn kiệt nghiêm trọng, chiến đấu cùng Tề quân gần hai canh giờ, ngay cả người được làm bằng sắt đá, kim cương cũng mệt mỏi huống chi người thường.

- A!

Tử Xa Sư hét lên một tiếng, lại chém một gã tiểu giáo Tề quân thành hai đoạn.

Vô ý máu tanh phun lên khắp mặt, Tử Xa Sư cũng cố lau đi, hắn không thích mùi máu. Tuy nhiên, hắn thực sự không dư thừa khí lực, đột nhiên, mấy chiếc phi mâu sắc bén rít gào trên không trung hung hăng bay tới, Tử Xa Sư định nâng đao đón đỡ, lại cảm thấy hai tay đã mệt mỏi không thể nâng lên.

Cách đó không xa, Tử Xa Bố, Tử Xa Kiệt can đảm phi tới gạt ra, nhưng bọn họ cũng vậy, sức đã cùng lực đã kiệt, muốn cứu nhưng lực bất tòng tâm.

Đứng ngây người nhìn hàn tinh trước mắt kịch liệt phóng tới, Tử Xa Sư trong lòng cũng vô cùng bình tĩnh, giữ chiếc hộp bên cạnh không rời, tướng quân trước trận khó tránh khỏi thương vong, thân là võ tướng, có thể chết tại sa trường là vinh quang lớn nhất, chỉ có điều kiếp này không thể được cùng Ngọc Nương chém giết, chỉ có thể mong kiếp sau cùng Ngọc Nương, đừng...

Sắp phải đón nhận cái chết, chợt một bóng dáng to lớn chắn trước mặt Tử Xa Sư.

Chỉ nghe ‘ keng’ một tiếng, số phi mâu bay bắn về phía Tử Xa Sư đã bị người đó bay đi, Tử Xa Sư vội vàng ngẩng mặt lên nhìn chăm chú, đó chính là chủ tướng hữu quân Ngu Tử Kỳ, từ cõi chết trở về, Tử Xa Sư cao hứng nhưng khí lực không có, chỉ rên rỉ, nói:

- Tử Kỳ huynh, khiến người chê cười.

- Tử Xa Sư, còn có các tướng sĩ trước trận, ngươi tạm thời lui lại phía sau nghỉ ngơi, chỉnh đốn lại.

Ngu Tử Kỳ tay cầm hoành đao xoay người, ánh mắt lạnh tanh nhìn về viên đại tướng Tề quân, lạnh lùng nói:

- Bây giờ, đến lượt hữu quân chúng ta thể hiện quân uy!

*****

Dùng công đối với công, chiến đấu rất nhanh thì đã tiến vào hồi gay cấn.

Điều này không phải là ngay từ đầu loại thuần chất đó là thị uy, đề chấn tính thăm dò tiến công của tính chất sĩ khí, đây là cuộc quyết chiến thật sự, bất luận là Quân Tề hay là Sở quân, đều đã gia nhập vào toàn bộ binh lực hướng về phía đối phương khỏi xướng thế tấn công mãnh liệt nhất, bởi vì Hàn Tín bày ra trận hàng nhạn cực rộng ngay trước mặt, cho nên chiến đấu càng giảm thảm khốc!

Gần năm mươi vạn người của cuộc đại chiến, ít nhất có trên vạn người đang mặt đối mặt với liều chết chém giết!

Ngu Tử Kỳ khua hoành đao nặng mà sắc bén, chia rẽ, gần như xông tới trước mặt tướng sĩ Quân Tề chém giết từng tên một, ánh đao lấp lóe, huyết quang phun ra, một tên lại một tên giáp sĩ Quân Tề ngã xuống dưới tay Ngu Tử Kỳ, tuy nhiên rất nhanh, lại có càng nhiều giáp sĩ Quân Tề chen chúc mà đến, dõi mắt nhìn lại, tiền phương giáp sĩ Quân Tề đông nghìn nghịt giống như đàn kiến.

THời gian đang lặng yên trôi qua, Ngu Tử Kỳ đã không còn nhớ rõ đi hướng về phía trước bao nhiêu xa, càng không nhớ rõ đã chém giết bao nhiêu Quân Tề, hắn chỉ biết là, thể lực hắn đang làm tiêu hao tốc độ người khác kinh ngạc, trôi qua đi, không xảy ra điều ngoài ý muốn, nhiều nhất lại qua nửa canh giờ thể lực của hắn có thể sẽ cạn kiệt, hơn nữa, trước mặt Quân Tề như bàn thạch không thể phá vỡ.

Từ suốt giờ phút này, Ngu Tử Kỳ mới rốt cuộc hiểu được rằng, giống như mãnh tướng tuyệt thế như Tiên vương, Đại vương như vậy đối với một quân đội quan trọng biết bao nhiêu. Nếu có Tiên vương ở đây, hoặc là Đại vương ở đây, chỉ sợ Sở quân sớm đã từ trực diện xuyên qua trận này của Quân Tề, Tề vương Hàn Tín chỉ sợ sớm đã rơi đầu ở sau đó rồi?

Bỗng chốc, trong đầu Ngu Tử Kỳ biến hóa nổi lên những gương mặt Hạng Võ, Hạng Trang, binh sĩ, liên kết tư thế hào hùng, một luồng nóng bỏng trước giờ chưa từng có như giống như lửa rừng từ trong đáy lòng Ngu Tử Kỳ thiêu đốt lên, Ngu Tử Kỳ ta võ nghệ có lẽ không bằng Tiên vương cùng với Đại vương, nhưng Ngu Tử Kỳ ta cũng không phải là kẻ thất bại, Đại Sở tất thắng!

Hít thật sâu một hơi dài nóng rực mà lại có mùi máu tanh trong không khí, Ngu Tử Kỳ đột nhiên ngửa mặt lên trời thở dài:

- Đại Sở mênh mông!

Phía sau Ngu Tử Kỳ, mấy trăm trọng giáp đang cùng Quân Tề liều chết thoáng chốc hô hưởng ứng:

- Tử sĩ oai hùng!

Ngu Tử Kỳ đột nhiên bước lên phía trước hai bước, một đao chém giết một viên tiểu giáo Quân Tề ngay chắn trước mặt, lập tức giơ lên hoành đao nhỏ máu, lớn tiếng rít gào:

- Máu không chảy cạn...

- Chết không ngừng chiến!

Mấy trăm trọng giáp sói tru hưởng ứng, khí thể như cầu vồng.

- Giết!

Ngu Tử Kỳ cầm trong tay hoành đao đi về phía trước dẫn đầu, phía sau mấy trọng giáp giống như nổi cơn điên, hướng về phía trọng giáp Quân Tề đối diện dời non lấp biển giống như cái cối xay nghiền ép mà qua, Quân Tề vốn dĩ đã cố gắng chống đỡ, lúc này Sở quân một khi đã tăng cường thế tiến công, lập tức chống đỡ không nỗi, hướng về phía trận chiến liên tục tháo chạy, Quân Tề trận hình rốt cuộc xuất hiện một luồng nhỏ bé rộng rãi.

***

Bản trận quân Tề.

Trận hình của Quân Tề chỉ là xuất hiện một tia buông lỏng mỏng manh, nhưng Hán Tín đã nhạy bén tóm giữ được rồi, lập tức quay đầu lại hướng về phía Túc vệ Lang tướng Vương Kỵ nói:

- Truyền lệnh, bộ phận bên trái doanh trại tả quân hướng về p hía khúc, hướng đến giữa, hữu quân đi vòng quanh theo hướng bên trái tản ra, trung quân phi mâu đột trước, dùng phi mâu tiến công ngăn cản địch.

- Tả quân hậu doanh lên trước, toàn tốc hướng về phía trước, chuẩn bị phản kích!

- Hữu quân tả doanh tả bộ, hướng về phía bên trái vu hồi, địch ngay mặt bên sườn tả quân.

Theo những mệnh lệnh liên tiếp của Hàn Tín truyền xuống, cao ngất hướng về trên xe rất nhanh liền nâng lên các màu lệnh kỳ, xích, cam, vàng, lục bốn màu lệnh kỳ đều có đủ, hơn nữa phần lớn đều là hai mặt hoặc là nhiều mặt lệnh kỳ phối hợp sử dụng, hơn phân nửa này dùng để phân chia vận mệnh đối tượng, độ cao treo lên, phương hướng cũng không nhất quán, hơn phân nửa này chỉ dùng để biểu đạt phương thức và phương hướng công kích.

Rất hiển nhiên, Quân Tề dùng nguyên cả một bộ lệnh kỳ để thực hiện việc truyền đạt hệ thống tin tức của quân lệnh.

**

Trước hai đội quân, Ngu Tử Kỳ đang muốn thừa cơ phá vỡ địch đối diện, tiến tới mà làm dao động toàn bộ phòng tuyến Quân Tề, trong không trung phía trước đột nhiên xuất hiện ra một mảng tên đen nghìn nghịt, Ngu Tử Kỳ căn bản bất động, cung thủ Quân Tề bắn tên như mưa căn bản không đủ để uy hiếp trọng giáp an toàn của quân Sở, chỉ có phi mâu Quân Tề mới là sự uy hiếp thực sự.

Nhưng mà, Ngu Tử Kỳ lo lắng điều gì, thật sự là cái gì đến, không chờ mưa tên từ trong không trung bay rơi xuống, một loạt phi mâu sắp xếp sẵn theo từ phía sau quân Tề bay trong khoảng không, khi phi mâu may trong không trung được khoảng mười bước, sau đó hướng về phía trên đầu trọng giáp mới từ từ hạ xuống, Ngu Tử Kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể quay đầu lại:

- Dựng thẳng thuẫn, khẩn trương dựng thẳng thuẫn...

Trọng giáp quân Sở khó khăn lắm mới dựng được đại thuẫn, mấy ngàn cái phi mâu liền từ không trung bay loạn xạ.

Chốc lát, trong trận quân Sở liền vang lên tiếng kêu rên kinh ngạc, phi mâu mang theo một quán tính cực lợn bay loạn xạ trong không trung, lực xuyên thấu cực lớn của nó tuyệt không thể ngăn trở đại thuẫn của quân Sở, chốc lát, mấy trăm khối cao cao đại thuẫn dựng thẳng lên đã bị đâm thủng, ít nhất trên trăm tên giáp sĩ quân Sở đã ngã xuống trong vũng máu.

Ngu Tử Kỳ tức giận đến hộc máu, mắt nhìn trận hình của Quân Tề phải tan tác, kết quả lại là sắp thành lại bại, nhưng hắn cũng không có chút biện pháp nào, phi mâu đối với sự uy hiếp của trọng giáp bộ binh thực tại là quá lớn, đương nhiên rồi, phi mâu cũng không phải là Quân Tề độc nhất có, quân Sở cũng có lượng lớn phi mâu, mới nãy cũng đạ tiếp tục sát thương binh trọng giáp Quân Tề đối diện.

Chỉ trong một lát trì hoãn, tiền phương đã tiếp cận trọng giáp Quân Tề tan tác liền giống như nước thủy triều rút xuống, cướp lấy lại là một thể lực dồi dào, bộ binh trọng giáp ý chí chiến đấu vang dội trong đại trận Phong Thỉ, gần như là đồng thời, phía trái của Sở quân cũng xuất hiện một đại trận Phong Thỉ khác của trọng giáp quân Tề, không ngờ đúng như dự đoán thế trận tấn công của Ngu Tử Kỳ.

Điều này làm sao có thể? Con ngươi của Ngu Tử Kỳ thoáng chốc co lại, ở trong tình cảnh ồn ào náo động như vậy, trên chiến trường hỗn loạn như vậy, trận Phong Thỉ của hai trọng giáp Quân Tề lại soa có thể phối hợp được ăn ý như vậy? Từ đó, số hơn nghìn trọng giáp của Ngu Tử Kỳ trái lại giống như cuống họng như chui vào trong hố bẫy của Quân Tề, cục diện bình thường trên chiến trường lập tức chuyển nhanh đột ngột.

- Tử chiến không lùi, tử chiến không lùi...

Ngu Tử Kỳ hít thật sau khí lạnh vào, ngửa mặt lên trời gầm gừ.

Tới mấu chốt quan trọng này, Ngu Tử Kỳ rất rõ, lại muốn phá vỡ từ giữa Tế quân trận này đã không thể rồi, hắn hiện tại duy nhất có thể làm là ổn định trận hình, không cho quân Tề phản kích phá vỡ quân Sở! Về phần còn lại, đó chính là muốn xem phản ứng của Vệ tướng quân, tạo thành người Qủy cốc môn, năng lực Vệ tướng quân khẳng định không chỉ như vậy.

Dường như là sở bộ Ngu Tử Kỳ lọt vào cùng lúc với giáp công, còn lại mười mấy cái cùng với trọng giáp liều chết giết Phong trận quân Tề cũng lọt vào hiểm cảnh như vậy, Quân Tề gần như là trong nháy mắt làm ra hàng loạt xem ra rất hỗn loạn, kì thực biến đổi của trận đấu chủ tâm giết người ngầm ẩn, vốn dĩ trăm trận Phong Thỉ độc lập tương hỗ liền thành một chỉnh thể, giống như là một con mãng xà cực lớn toàn thân sắc bén, đối với quân Sở nằm trong giữa trận hình biến thành một thế thắt cổ liên tục.

Trận quân Sở

Nhìn thấy quân Tề đột nhiên bắt đầu biến trận, và làm cho toàn bộ thế cục chiến trường thay đổi trong nháy mắt, con ngươi Tất Thư chốc lát co rụt lại, hạ giọng nói:

- Lợi hại, lợi hại, thật không hổ là Hàn Tín!

Lúc này, nếu như đem chiến trường Tứ Thủy Bắc ngạn so với cục chiến ván cờ, như vậy quân Tề đã chiếm hết đại thế, mà quân Sở thì chiếm cả lượng lớn thực địa của trung tâm bàn cờ, nhưng mà hiện tại, quân Tề đang tập trung tất cả tử lực toàn lực thắt cổ đại long quân Sở tại trung tâm bàn cờ, một khi con đại long này bị người thắt cổ thì quân Sở cũng bị tiêu diệt toàn bộ.

Về phần các quân, các doanh, các bộ phậm tham chiến, thậm chí các khúc, thì quân cờ trong tay là Hàn Tín, Tất Thư. Mới nãy, Hàn Tín đã dựa vào con cờ cao siêu cùng với sự quan sát nhạy bén chiến trường thấy rõ các chỗ hiểm trên bàn cờ bố trí hơn mười mấy quân cờ, trong nháy mắt, vốn dĩ quân Sở còn chiếm ưu thế liền rơi vào hạ phong.

Tuy nhiên, Hàn Tín lúc đó, nếu muốn thắt cổ đại long này của Tất Thư, điều đó cũng là si tâm vọng tưởng!

Hít một hơi thật sâu, Tất Thư bỗng nhiên quay đầu lại, liên tục truyền đạt quân lệnh:

- Bộ trước hữu quân lui về phía sau, bộ trái tả quân phi mâu doanh toàn lực ngăn cản địch, cánh tả kỵ quân vu hồi về phía sau tả quân, dùng ngựa bắn áp chế phi mâu quân Tề, binh sĩ khinh binh phía trước toàn tốc hướng về phía trước, không tiếc một loạt nhóm địch trước mặt phải trả giá...

Quân Sở cũng như vậy có nguyên cả một hệ thống thông tin kỳ lệnh, theo quân lệnh của Tất Thư liên tục hạ xuống, dọc theo số mười mấy cái cột cờ trên xe theo tầm mắt tiếp hai ba màu cờ giương lên, kỳ lệnh này một khi giương lên, toàn bộ quân Sở phải lập tức phản ứng, một đội kỵ quân bắt đầu xung lên quay trỡ lại, một đội tử sĩ bắt đầu toàn tốc hướng về phía trước, một đội phi mâu thì bắt đầu tập kết, sau đó hiệu lệnh của chủ tướng lãnh binh, bắt đầu đem một phi mâu hướng về trên đầu quân Tề.

Toàn bộ trạng thái của chiến trường rất nhanh lại lần nữa thay đổi, vỗn dĩ đã cực kỳ nguy hiểm quân Sở dần dần ổn định tuyền đầu, cục diện lại lẫn nữa biến thành thế giằng co.

Trận Quân Tề

Khóe miệng Hàn Tín đột nhiên lóe lên một ý cười nhạt, nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Có chút ý nghĩa, nhưng mà, thật sự đọ sức mới bắt đầu thôi, con đại long này của quân Sở, quả nhân tóm được rồi!

Dứt lời, Hàn Tín lại bỗng nhiên quay đầu, lại lần nữa hạ xuống một loạt quân lệnh.

Sau lưng Hàn Tín, đám người Lâu Kính, Trình Hắc đã nhìn thấy như si như mê, mỗi khi Hàn Tín hạ một quân lệnh, bọn họ liền quay đầu nhìn kỳ lệnh giương lên trong không trung, sau đó lại quay đầu nhìn về phía chiến trường xa xa, bọn họ vô cùng kinh ngạc phát hiện, mỗi lần Hàn Tín ra tay gần như đều hướng vào phía điểm yếu của quân Sở, không phải thể lực của trận Phong Thỉ này của quân Sở đã cạn kiệt, mà chính là cung tiễn của quân Sở đã tiêu hao hết, thậm chí ngay cả quân Sở cũng nằm trong kế hoạch tinh vi của Hàn Tín, cho nên, mỗi lần Hàn Tín ra tay, đều phải dẫn đến tình hình nguy hiểm cho quân Sở.

Hơn nữa, từ đầu đến cuối, Hàn Tín đều hiện lên vẻ định thần, giọng điệu cũng không nhanh không chậm.

Trận quân Sở

Tất Thư mồ hôi đầy đầu, khi truyền đạt mệnh lệnh, cũng không thong dong giống lúc đầu, không còn tự tin nữa, có lúc, thậm chí còn xuất hiện việc sửa tình hình khi ra lệnh, rất hiển nhiên, Tất Thư đối với cục diện chiến trường nắm bắt trong tay đang dần dần đánh mất, cân tiểu lý thắng bại đang có vẻ dần dần hướng về phía Hàn Tín, nghiêng về phía Quân Tề.

Cuộc ác chiến đến bây giờ, Tất Thư cuối cùng cũng biết được lợi hại của Hàn Tín!

Hàn Tín dụng binh, càng nhiều càng tốt, lời này thật không phải là nói bừa, đối với năng lực bắt tóm của thời cơ chiến đấu, đối với năng lực tính toán các điều kiện chiến trường các loại, thậm chí tố chất tâm lý, Tất Thư tự tin cũng không dưới Hàn Tín, nhưng mà, Hàn Tín từ trên trăm nghìn lần rong cuộc đại chiến tổng kết ra kinh nghiệm phong phú, Tất Thư hắn thúc ngựa cũng khó mà đuổi kịp!

Nhẹ nhàng mà thở dài, trong con ngươi Tất Thư đột nhiên hiện lên một tia nuối tiếc, xem ra không thể kéo xuống được, chỉ có thể sớm ra đòn sát thủ!

*****

Tứ Thủy Bắc Ngạn, sâu trong rừng rậm.

Tây Khất Liệt thần sắc nôn nóng đang đi đi dạo quanh một gốc cây đại thụ. Cách đó không xa, thân binh đang ra sức dắt vật để cưỡi của hắn, chiến mã thông linh, vật cưỡi của hắn rõ ràng đã cảm nhận được hơi thở đại chiến trên người Tây Khất Liệt, điều này sẽ thấp giọng hí bất an, thường thường sẽ giống như trước đây dùng móng đào bới trên mặt đất.

Khi Tây Khất Liệt đang chờ có chút không kiên nhẫn, phía trước rốt cuộc vang lên một tiếng vó ngựa dồn dập.

Nghe được tiếng vó ngựa, Tây Khất Liệt vẻ mặt liền rung lên, lập tức một phất tay xoay người, khi vội chăm chú nhìn lên, chỉ thấy một con khoái mã từ phía rừng sâu phía trước chạy như bay mà ra, Tây Khất Liệt nhìn tang đúng là hắn bố trí du kỵ xung quanh rừng rậm, và phía trước đã nói rồi, một khi có tin tức liền tức khắc hồi báo.

Lập tức Tây Khất Liệt nhanh giọng hỏi:

- Có từng nhìn thấy ánh lửa không?

- Thấy rồi!

Du cưỡi xoay người xuống ngựa, lớn tiếng nói,

- Tướng quân, lửa nổi lên rồi!

- Hahaha, tốt! Tây Khất Liệt ngửa mặt lên trời cười to, lại hung tợn vung vẫy một thiết quyền to lớn, nanh giọng nói:

- Ở trong rừng già này đợi hơn nửa ngày trời, trong lòng lão tử đây đều nóng lòng đến phát lửa ra rồi, bây giờ, cuối cùng đến lượt chúng ta ra ngựa rồi! Món lòng của bọn Tề quốc, nhà ngươi ông nội Tây Khất Liệt đến đây, ta đến đây...

Sớm đã có thân binh dắt vật cưỡi lại lần lượt giao mũ đầu, Tây Khất Liệt giơ tay tiếp nhận một cái mủ giáp đóng chặt lại kiểu mũ nồi hướng từ trên đầu cài mạnh xuống, lập tức xoay người lên ngựa, hung hăng ghì cương ngựa, Tây Khất Liệt lại rào rào rút hoành đao giơ lên cao quá đỉnh, tiếp lớn giọng dài hơi:

- Các sói con của Kiêu Kỵ Doanh, tập kết, tập kết rồi...

Hơn mười tên kỵ binh canh giữ ở gần đó xoay người lên ngựa, hướng về phía chỗ sâu trong rừng rậm chạy như bay mà đi.

Chỉ trong chốc lát, trong rừng vang lên tiếng lệnh kỳ hiệu lệnh vang lên hết đợt này đến đợt khác:

- Tướng quân có lệnh, toàn doanh trại tập kết; tướng quân có lệnh, toàn doanh trại...

Vốn dĩ rừng rậm yên tĩnh không tiếng động chỉ một chốc ồn ào náo động hẳn lên, đi đôi với bụi cây lùm cỏ đổ rạp, một đoàn kỵ binh quân Sở cưỡi ngựa từ trong rừng xuất hiện, nhất là hai ba trăm kỵ binh trước mặt, càng là ngay cả người lẫn ngựa đều được bao toàn bộ trong thiết giáp, giống như một pho thiết giáp ma thần Cửu U địa ngục.

Tây Khất Liệt lại lấy trong tay áo ra hoành đao giương hướng về phía trước, mười nghìn tinh binh Kiêu Kỵ Doanh quyết đê hồng thủy, hướng về phía trước chen chúc mà đi, Tây Khất Liệt đầu tàu gương mẫu, vừa giục ngựa chạy vội, vừa ngửa mặt lên trời hô hào:

- Duy trì đội hình, không chế mã tốc, các sói con, duy trì đội hình, khống chế mã tốc, ổn định, ổn định...

Mặt trời nghiêng về hướng tây, khó khăn lắm mới tới giờ thân, cuộc huyết chiến của quân Sở cùng quân Tề cũng đã duy trì được hơn bốn giờ, hơn bốn giờ chính là hơn tám giờ, gần như là cả ngày rồi, cả ngày không ăn không uống, còn phải tiêu hao thể lực ở cường độ cao cùng với tiêu hao tinh thần, cuộc chiến tranh lạnh tàn khốc có thể thấy rằng mảng đốm.

Hàn Tín dựa vào kinh nghiệm chiến trận phong phú, lúc nào cũng có thể giành nửa bước trước Tất Thư, đến nỗi Tất Thư nơi nào cũng bị quản chế, cho dù Tất Thư liều tận toàn lực, tả chi hữu kém, ý đồ vãn hồi thế cục, nhưng đáng tiếc chính là, cân tiểu ly thắng lợi vẫn chút một nghiêng về phía Hàn Tín, hiện tại, quân Sở đã ở vào chỗ ranh giới sụp đổ.

Hơn nữa, trung quân Tề quốc đến bây giờ cũng không có tham chiến!

Kỳ lệnh treo trên xe ngay tầm mắt có đại diện cho màu đỏ của tiền quân, có màu vàng đại diện cho tả quân và màu xanh đại diện cho hữu quân, đơn độc không có màu xanh đại diện trung quân! Từ buổi sáng giờ thìn đại chiến bùng nổ, cho đến bây giờ, sáu vạn trung quân của Hàn Tín luôn nghỉ ngơi dưỡng sức.

Chư tướng Lâu Kính, Trình Hắc khó nén được vẻ mặt hưng phấn, sôi nổi gián nghị:

- Đại vương, đi vào trung quân thôi, chỉ cần trung quân đi vào chiến trường, quân Sở tuyệt đối không ngăn được ta, trận chiến này ta sẽ thắng chắc rồi.

Hàn Tín lại lắc lắc đầu, thản nhiên nói:

- Không, sáu vạn trung quân này quả nhân dùng vào việc khác.

- Dùng vào việc khác?

Chư tướng Lâu Kính, Trình Hắc ngơ ngác nhìn nhau, Đại vương muốn giữ trung quân làm gì?

Hàn Tín bỗng nhiên ngón tay trái chỉ về khu rừng rậm phía trước nói:

- Thấy khu rừng rậm kia không? Tất Thư đem chiến trường lựa chọn tứ thủy bắc ngạn, đồng thời sít chặt đường núi rậm rạp, chỉ sợ là có ý đồ khác, hơn nữa từ sáng cho đến bây giờ, trong rừng thỉnh thoảng có chim bay ra, nếu như quả nhân đoán không sai, trong rừng chắc là có phục binh Sở quốc!

- Trong rừng có phục binh?

Lâu Kính nghiêm nghị nói,

- Tất Thư này

Trình Hắc gật gật đầu, cũng cho rằng:

- Đúng vậy, mắt nhìn thấy quân Sở liền muốn binh bại như núi ngã rồi, tên Tất Thư này không ngờ còn không chịu sử dụng phục binh, tên tiểu tử thật đúng là quá bình tĩnh.

Lâu Kính lại nói:

- Phục binh Sở quốc thiếu chút nữa là đã phát động rồi?

Hàn Tín bỗng nhiên hai mắt híp lại, nhẹ giọng nói:

- Đến rồi, bọn chúng đến rồi.

Chư tướng Lâu Kính, Trình Hắc quay đầu lại nhìn chỉ thấy chỗ giáp ranh rừng rậm phía trước chim kinh động bay ra từng hàng từng hàng, hơn nữa rập rà rập rờn, dường như có sấm sét kinh động từ chân trời phía đông cuồn cuộn mà đến, chốc lát, một đoàn cả người lẫn ngựa bao bọc trong lớp áo giáp đen giống như quỷ từ trong chỗ ranh giới rừng rậm mà bay ra...

Ngay sau đó là tên thứ hai, thứ ba, thứ tư...

Chỉ trong chốc lát thời gian, số trăm tên kỵ binh quỷ mị đã từ trong rừng lũ lượt mà ra..

Hơn nữa còn chưa hết, theo sát đám người lẫn ngựa này là đoàn quân quỷ mị mặc áo giáp đen phía sau, càng nhiều kỵ binh từ trong rừng chen chúc mà ra.

Không đến một lát thời gian, hàng nghìn kỵ binh Sở quân đã từ trong rừng cuộn trào mãnh liệt mà ra, ánh tà dương chiếu rọi vung móng lao nhanh trên người kỵ binh quân Sở, chốc lát phản xạ ra một luồng hàn quang, hơi thở giết choc lạnh băng, lập tức rống lên.

Bình thường từ dưới gót sắt của thiết kỵ quân Sở khuếch tán mà ra, nhanh chóng thay đổi khắp cả, một chiến trường.

Đám người Lâu Kính, Trình Hắc bỗng nhiên quay đầu, mới đột nhiên phát giác, mới nãy từ trong rừng sát ra một nhóm kỵ binh Sở quốc, bất luận là kiểu chiến mã, hay là khí thế khí lực của kỵ binh, đều cần phải được số trù thắng lợi rõ ràng, cùng so với nhóm kỵ binh này, đang ở trên chiến trường cùng với đại quân Tề quốc chiến đấu kịch liệt với hàng vạn kỵ binh Sở quốc giống như kỵ binh lừa cưỡi con lừa.

- Con mẹ nó.

Trình Hắc tự đáy lòng khen ngợi nói,

- Đây mới là kỵ binh thật sự.

Lâu Kính cũng gặm rỉa nói:

- Thật không thể ngờ được, Sở quốc có thể luyện thành kỵ binh tinh nhuệ như vậy?

Hàn Tín cũng yên lặng cáp thủ, từ đầu đến cuối, hắn chưa để Tất Thư và hơn mười vạn quân Sở vào trong mắt, có thể từ trong rừng sát ra nhóm kỵ binh, lại khiến cho hắn cảm nhận được áp lực lớn mạnh trước nay chưa từng có, nhóm kỵ binh tinh nhuệ này tuyệt đối là Hàn Tín hắn trong cuộc đời chỉ nhìn thấy, ngay cả là ba vạn thiết kỵ của Hạng Võ đương thời, cũng không thể nào so được!

Thủy triều giống như tiếng gót sắt của nhóm kỵ binh mạnh mẽ bước về phía trước, rất nhanh liền tiếp cận chiến trường.

Trên mặt Hàn Tín cuối cùng lộ ra vẻ mặt nghiêm trang, trầm giọng nói:

- Truyền lệnh trung quân, vòng tròn số trận!

- Vâng!

Tướng Túc Vệ Lang Tào Thọ, Vương Kỵ ầm ầm ứng vâng, cao ngất nhìn về hướng trên xe lại một lần nữa giương lên mà xanh bắt mắt, hơn nữa mười mấy lệnh kỳ màu xanh cùng một lúc, khó khăn lắm mới kết thành một trận vòng tròn dày đặc, trung quân trong trận sáu vãn binh tinh nhuệ quân Tề đang nghỉ ngơi dưỡng sức liền ầm ầm đứng dậy, bắt đầu kết trận.

Bản trận quân Sở

Sự căng thẳng trong lòng Tất Thư rốt cuộc nuốt vào trong bụng, trước cuộc đại chiến hắn liền nói qua, quân Sở có ba cơ hội, cơ hội thứ nhất đó là dựa vào quân sĩ kiêu duệ, được trang bị hoàn mỹ giết quân Tề trở tay không kịp, tuy nhiên cuối cùng không thực hiện được. Cơ hội thứ hai đó là kiềm chế quân Hoài Nam đánh thọc sườn, Hàn Tín cũng không để tâm.

Hiện tại, quân Sở chỉ còn lại cơ hội cuối cùng, đó là kỵ binh dũng mãnh đột kích!

Nếu như kỵ binh dũng mãnh của Tây Khất Liệt cũng không thể đột phá được trung quân Hán Tín, vậy thì trận chiến này quân Sở nguy hiểm rồi. Vốn là, Tất Thư dự định sau khi đem trung quân Tề quốc kéo vào vòng tròn trận chiến mới phát động Kiêu Kỵ Doanh, tuy nhiên thật đáng tiếc, bởi vì thực lực của Hàn Tín vượt quá sức tưởng tượng, đến nỗi cục diện chuyển biến đột ngột, khiến cho hắn phải sớm phát động phục binh.

Sự biến hóa không tưởng tượng được này, trực tiếp gia tăng độ khó của Kiêu Kỵ Doanh đột phá quân Tề.

Bởi vì, tận cho đến giờ phút này, mấy vạn trung quân của Tề quốc đều chưa có tham chiến, đối mặt với trọng giáp quân Tề đã nghỉ ngơi dưỡng sức từ lâu bày thành trận nghiêm mật, ba trăm trọng kỵ của Kiêu Kỵ Doanh có thể phát huy được uy lực không, có thể đột phá được bản trận quân Tề không cũng thật khó mà dự đoán được. Thắng bại của trận chiến này, cũng thật khó mà dự liệu được...

Trên cánh đồng bát ngát, Tây Khất Liệt nhẹ nhàng giáp dưới mặt, lại giơ cao hoành đao trong tay lên.

Trong chốc lát, ba trăm trọng kỵ đi phía sau liền triển khai về hai cánh kết thành trước sau ba hàng hoành trận, mỗi hàng trăm kỵ, dãy phía trước cưỡi ngựa cầm kỵ thương thật dài, hai dãy phía sau lại rào rào nâng hoành đao sắc lạnh lên, gót sắt cuồn cuộn, làm vỡ nát cây cỏ. Tốc độ ngựa của ba trăm trọng kỵ càng lúc càng nhanh.

- Duy trì đội hình, duy trì đội hình....

Tây Khất Liệt vừa thúc ngựa và ngửa mặt lên trời hét.

Ba trăm trọng kỵ gắng sức khống chế ngựa, vẫn duy trì trận hình hoàn chỉnh, trọng kỵ đột kích, nếu như trận hình không hoàn chỉnh, lực đánh vào không thể phát huy, lực sát thương sẽ giảm mạnh. Bởi vì trọng giáp trên người rất nặng, nếu như trọng binh rơi xuống sẽ làm mất đi tốc độ của ngựa, thậm chí sẽ bị khinh binh tử sĩ dễ dàng hành hạ đến chết!

Thoáng chốc, ba trăm trọng kỵ chỉ cách quân Tề chưa tới hai trăm bước.

-Gừ... Hú....

Tây Khất Liệt giơ cao trường đao, hàng trọng kỵ đi đầu liền ghìm kỵ thương thật dài xuống, giữa lúc đó, kỵ thương dài ba bốn trượng liền hình thành rừng mâu lạnh căm sắc bén trước trận.

Hàng ngũ trọng giáp quân Tề dọc bên ngoài trận lập tức nhốn nháo, đối mặt với kỵ binh đột kích thanh thế như vậy, ai có thể thờ ơ được.

- Ổn định, ổn định cho lão tử...

Trước trận quân Tề, một gã Tiểu Giáo giơ trọng kiếm hai lưỡi lên, lớn tiếng rít gào.

Nhưng mà không đợi gã phun ra hai chữ "ổn định" lần thứ hai, Tây Khất Liệt đã thúc ngựa giết tới, thân thể của Tiểu Giáo quân Tề cao lớn cường tráng bị tọa kỵ của Tây Khất Liệt nhanh nhẹn va chạm vào chính diện, trong chốc lát, Tiểu Giáo quân Tề tựa như lá héo úa bay trong gió bắn tung lên, người đang ở trên không trung, Tiểu Giáo quân Tề đã há mồm hộc ra khối máu, chưa kịp rơi xuống đất đã khí tuyệt bỏ mình.

Hai quân trước trận thoáng chốc ngựa hí người chạy, trên trăm trọng kỵ xông vào trước mặt giống như là hơn trăm đao nhọn sắc bén từng cái đóng vào trọng giáp quân Tề dày đặc trong trận. Những trọng kỵ binh này tất cả ngựa cao to đều cao hơn tám thước, thể trọng cũng gần tới bốn nghìn cân, lực kinh khủng này đụng vào, cơ thể có mà chống đỡ nổi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-515)


<