Vay nóng Tinvay

Truyện:Sở Hán tranh bá - Hồi 179

Sở Hán tranh bá
Trọn bộ 515 hồi
Hồi 179: Giao hảo Triệu quốc
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-515)

Siêu sale Lazada

Đối mặt đột nhiên xuất hiện kỵ binh ma quỷ, người Lâm Hồ tâm lý đã sụp đổ trước rồi, lại thêm vào thiết kỵ trọng giáp không thể chống cự lực lượng tấn công lớn mạnh, toàn bộ binh trận phút chốc lâm vào hỗn loạn cực lớn, tám vạn kỵ binh của Mông Cức, Bàng Ngọc thừa cơ đàn áp, toàn bộ chiến cục lập tức chuyển biến đột ngột, người Lâm Hồ lại không có sức mạnh xoay chuyển trời đất.

Hơn hai trăm binh thiết kỵ mặc trọng giáp của trận đầu, có thể gọi là hoàn mỹ!

Không đến nửa canh giờ, hơn năm ngàn binh người Lâm Hồ gần như bị tàn sát hầu như không còn.

Nhìn thi thể vắt ngang khắp đồng, máu chảy khắp nơi trên chiến trường, Hạng Trang lại lần nữa giơ tay phải lên vừa duỗi ngón trỏ nhẹ nhàng đè về phía trước, cay nghiệt mà còn tàn nhẫn nói:

- Hiệu lệnh toàn quân, vào thành, sớm phát hiện người Lâm Hồ, không phân biệt nam nữ bất kể già trẻ, giết tận! Tất cả ngựa toàn bộ dẫn đi hết, tất cả bò dê, toàn bộ giết mổ hết, bỏ nơi hoang dã!

- Vâng!

Mông Cức, Bàng Ngọc ầm ầm đồng ý, giục ngựa chạy vội mà đi.

Sau một lát, trong thành Vân Trung liền vang lên tiếng kêu sợ hãi kéo dài không thôi, tiếng gào thét còn có tiếng ngựa hí, Hạng Trang nhắm mắt lại đều có thể tưởng tượng ra được, trong thành sẽ là cảnh tượng như thế nào, lúc này Vân Trung tuyệt đối đúng là một địa ngục, nhưng mà, Hạng Trang cũng không biết do vậy mà mềm lòng, càng sẽ không do vậy mà thay đổi quyết định.

Dự vào tâm mà cân nhắc, Hạng Trang rất ghét giết người, nhất là tay phụ nữ và trẻ em tay không tấc sắt!

Có thể mười mấy vạn phụ nữ và trẻ em của Lâm Hồ sau này có thể thành phụ nữ và trẻ em của người Hung Nô, để bảo vệ nền văn minh Hoa Hạ Trung Nguyên, Hạng Trang nhất định phải giết sạch bọn chúng, nếu không, hai mươi năm sau khi Hung Nô vượt qua nam hạ Trường Thành Trung Nguyên, sẽ đem mấy chục vạn thậm chí trêm trăm vạn phụ nữ và trẻ em Trung Nguyên vô tội chết thảm dưới đao của trẻ con lớn lên sau này!

Vì kéo dài nền văn minh Trung Nguyên Hoa Hạ, Hạng Trang làm sao sợ bêu danh?

Năm ngay sau, khi Mạo Đốn tự mình dẫn năm vạn kỵ binh đuổi tới Vân Trung, còn giữ lại cho hắn là thi thể đầy thành cùng với xác của bò dê hoang dã khắp nơi, mà quân Sở sớm đã không thấy ảnh hưởng.

- Thật đáng giận!

Mạo Đốn quật roi ngựa vào khoảng không oán hận, lập tức phát ra một tiếng kèn vang lên trong khoảng không.

Công Thúc Thuyết thở dài, khuyên nhủ:

- Đại Thiền Vu, đừng đuổi theo nữa, quân Sở không có bắt cóc phụ nữ và trẻ em bò dê của người Lâm Hồ đi đâu, mà là máu lạnh giết hàng loạt, chính là không muốn thêm sự phiến toái, không xảy ra điều ngoài ý muốn, quân Sở bây giờ đều đã qua tới đại quân, đều nhanh chóng tiến vào thượng cốc rồi, chúng ta có đuổi như thế nào, chỉ sợ là đuổi không kịp thôi.

Mạo Đốn ngẫm nghĩ một lát, quát:

- Không đuổi theo nữa, quay về Hà Sáo!

Tuy nhiên Mạo Đốn rất muốn tiếp tục đuổi giết Hô Diên Hồ Chính Đức, có thể hắn rõ nhất, nhiều nhất lại có hơn nửa tháng, trận tuyết lớn đầu tiên của đông này đã đến, việc khẩn cấp trước mắt là cướp đoạt trước khi tuyết lớn đóng băng mặt đất đem toàn bộ số phụ nữ trẻ em và bò dê của doanh trại quân đội Mạc Bắc di chuyển tới Hà Sáo, so với thảo nguyên Mạc Bắc, Hà Sáo mới là cái nôi sinh sôi thật sự của người Hung Nô.

Hàm Đan, cung Triệu vương.

Tuy là đã đến đêm khuya, trong tẩm cung của Triệu vương Trương Ngao lại vẫn đèn đuốc sáng trưng, tuy rằng cửa sổ đóng chặt, lại vẫn có thể nghe được tiếng sênh ca vui tai cùng với tiếng chuông nhạc du dương, loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng cười duyên lời nói nhỏ nhẹ của cô gái, Quán Cao Tướng quốc thần sắc khẩn trương đi đến gần nghe, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Nội thị canh giữ ngoài tẩm cung gặp Tướng quốc Quán Cao, khẩn trương thi lễ.

Quán Cao đáp lễ, lại mệnh cho nội thị đẩy cửa điện ra, một luồng hơi rượu nóng nồng nặc phả vào mặt.

Không đợi Quán Cao cất bước, một tiếng hổn hển đã từ trong điện truyền ra:

- Đồ chó nào vậy? Đại vương đều không có gọi đến, mà dám tự tiện đi vào? Úm?!

Quán Cao chỉnh y quan, lãnh đạm nói:

- Sao, bổn tướng còn vào được vào tẩm cung của Đại vương à?

Cái âm thanh hổn hển lúc nãy đột nhiên ngừng lại, Trương Ngao ngồi nghiêng dựa vào tấm nệm mềm uống rượu mua vui vội vàng uống tùy thích tựa sát vào hai tiểu nương xinh đẹp, vội vàng xoay người ngồi chồm hỗm, lại chắp tay vái chào:

- Tướng phụ, đêm đã về khuya rồi, lão nhân gia người sao vẫn chưa ngủ vậy?

Ngồi ở phía dưới Trương Ngao một người đàn ông trung niên cũng khẩn trương quỳ rồi đứng dậy, hướng về phái Quán Cao chắp tay chào.

Người đàn ông trung niên này không phải là ai khác, chính là được nhận tin Triệu vương Trương Ngao quá tin cận thần Trương Cảnh, mà Trương Cảnh cũng là họ hàng với Trương Ngao.

Tuy nhiên Quán Cao lại là trọng thần do tiên vương Trương Nhĩ ủy thác, do Trương Ngao sinh tính yếu đuồi, trước khi Trương Nhĩ chết đã đem quốc sự phó thác cho Tướng quốc Quán Cao cùng với Thượng Tướng Quân Triệu Ngọ, nhất là Tướng quốc Quán Cao, dường như tổng chưởng Triệu quốc tất cả sự việc lớn nhỏ, ngay cả Trương Ngao thấy hắn đều được cugn kính kêu một tiếng Tướng Phụ, Trương Cảnh há không dám thác đại?

Quán Cao lại không để ý đến Trương Cảnh, mà là hướng nhìn về phía Trương Ngao đại lễ tham bái, sau đó vẻ mặt chăm chú bẩm báo:

- Đại vương, vừa mới nhận được tin ở quận Hằng Sơn, ngựa nhanh đến cấp báo, quân Sở chiếm cứ Cửu Nguyên đã tiến vào quận Hàm Đan, hơn nữa nghe nói thế lực quân Sở tăng thêm nhiều, tiểu tử Hạng Trang lại lôi kéo nổi một đám kỵ binh hùng mạnh, ít nhất cũng có ba vạn binh!

- A, ba vạn kỵ binh?!

Trương Ngao nghe vậy lập tức sắc mặt trắng bệch.

Trương Ngao không thể không sợ hãi, thiết kỵ quân Sở không thể một sớm một chiều đến Hàm Đan được, Hàm Đan lại phòng giữ trống rỗng!

Nhìn thấy bộ dạng Trương Ngao, Quán Cao trong lòng cảm thấy không khỏi thờ dài, lập tức thần sắc trên mặt cũng dịu xuống, khuyên nhủ:

- Đại vương không cần lo lắng, quân Sở tuy là thế lực lớn, lại chưa chắc là tấn công vào Triệu quốc chúng ta, hơn nữa, lão thần đã phái người đi tới đại doanh bến Bạch Mã, chậm nhất là buổi sáng ngày hôm sau, Thượng tướng quân có thể dẫn quân trở về Hàm Đan được rồi.

Thời gian gần đây nhất, mối quan hệ của Triệu quốc cùng Lương quốc tỏ ra rất cương, căn nguyên là do Bành Việt phái người đi về hướng Triệu quốc mượn lương thực, Tướng quốc Triệu quốc Quán Cao lấy việc đám tang của quốc vương làm lý do cự tuyệt yêu cầu của Bành Việt, sau khi Bành Việt hay tin giận tím mặt, phao tin phải tận khởi quân Lương tiêu diệt Triệu quốc, đồng thời phái đại tướng Lưu Khấu ở bến Bạch Mã tạo thuyền dạng cầu, chuẩn bị qua sông.

Triệu quốc Thượng Tướng Quân Triệu Ngọ không dám chậm trễ, vội vàng soái lĩnh mười vạn đại quân trước ra bến Bạch Mạ đóng quân.

- Đúng, đúng, đúng.

Trương Ngao liên thanh nói,

- Khẩn trương để Thượng tướng quân dẫn theo đại quân chạy về Hàm Đan, khẩn trương khẩn trương.

Nhìn thấy Trương Ngao dĩ nhiên bộ dạng hù dọa này, Quán Cao cũng thật sự không đành lòng nói nặng lời, có một số việc, nói không được chỉ có thể do hắn cùng với Thượng tướng quân Triệu Ngọ, lần này Tướng Quân Bạch Tuyên quyết định, cũng may mắn Quán Cao hắn cùng Thượng Tướng Quân Triệu Ngọ đều là trọng thần do tiên vương ủy thác, gặp thời xử trí quân quốc đại sự, ngược lại cũng không tính vượt quyền du chế.

Lập tức Quán Cao liền cáo lui khỏi Triệu vương cung.

Thế mà, chờ khi Quán Cao trở về Tướng quốc phủ, môn hạ tiểu lại nói cho hắn biết có khách tới chơi!

- Có khách tới chơi?

Quán Cao ngạc nhiên nói,

- Đã trễ thế này, ai tới vậy?!

Còn chưa dứt lời, một tử sĩ thanh tú áo xanh đã từ trong phòng khách đi ra, hướng về phía Quán Cao nhợt nhạt vái chào, cất cao giọng nói:

- Hu Dị Vũ Thiệp, gặp qua Tướng quốc.

- Vũ Thiệp?

Ánh mắt Quán Cao lập tức híp lại.

Vũ Thiệp vốn dĩ chỉ là hạng người vô danh, nhưng mà từ khi hắn thành công ở Ngao Thương nói động sau khi Bành Việt cùng với Lã Trạch phản bội, tiếng tăm của hắn đã truyền khắp thiên hạ, ít nhất Cao Quán đã nghe qua đại danh của hắn.

Vũ Thiệp nói:

- Tướng quốc, nơi này hình như không phải là nơi để nói chuyện?

Quán Cao cười khanh khách, lập tức túc thủ nói:

- Vũ Thiệp tiên sinh, mời vào trong.

Vào đại sảnh, hai người phân chỗ ngồi khách và chủ, Quán Cao lại mệnh cho môn hạ tiểu lại dâng trà.

Trà văn hóa ở dòng chảy dài Hoa Hạ, truyền thuyết thượng cổ họ nhà Thần Nông cũng đã hiểu được việc chế trà, đến thời đại Thương Chu, càng do quy định Chu Công lễ nghi ẩm trà nề nếp, nhưng mà đến Thịnh đường, trà đều là một loại chỉ có hàng quý tộc cao cấp mới có thể hượng dụng hàng xa xỉ đó, cho nên Quán Cao lấy trà ra chiêu đãi Vũ Thiệp, đã thật sự là khoản đãi rồi.

Sau đó Quán Cao mới hỏi:

- Không biết tiên sinh đêm khuya tới chơi, có việc chung gì?

Vũ Thiệp nhấp một ngụm trà, sau mới buông chén trà xuống nói:

- Thượng tướng quân nhà ta thống soái năm vạn thiết kỵ ồ ạt tiến vào đất Triệu, chắc hẳn Tướng quốc đã có được tin tức rồi?

Quán Cao im lặng, hắn biết Vũ Thiệp còn có đoạn sau.

Qủa nhiên, Vũ Thiệp dừng một chút, lại nói tiếp:

- Kỳ thực Triệu vương cùng với Tướng quốc hoàn toàn không cần phải khẩn trương, Thượng tướng quân nhà ta căn bản không cần khó xử với Triệu quốc, chỉ cần quân Triệu có thể nhường một đường, tạo điều kiện cho đại quân Sở quốc ta nam hạ thuận lợi, thì Thượng tướng quân nhà ta đã đền đáp, dâng tặng vài ngàn con ngựa!

- Ô?

Quán Cao vuốt râu dài dưới cằm, đôi mắt lập tức nhắm lại,

- Nói như vậy, mấy vạn thiết kỵ quý quân hàng loạt đều vào đất Triệu, cũng không phải là vì công thành chiếm đất, mà chỉ là đi ngang qua?

- Đúng.

Vũ Thiệp mỉm cười gật đầu nói,

- Đại quân Sở quốc ta chỉ là đi ngang qua.

Quán Cao bỗng nhiên nói:

- Không biết tiên sinh có từng nghĩ tới, nếu như quân ta nhường ra đường lớn, để quân Sở quá cảnh, sau khi biết tương lai của Hán vương, lại há sẽ tha mạng cho Đại vương nhà ta?

Vũ Thiệp ngạc nhiên nói:

- Xin hỏi Tướng quốc, Triệu vương thành gia thần Hán vương khi nào vậy?

Quán Cao nhíu mày không hài lòng nói:

- Tiên sinh nói cẩn thận, Đại vương nhà ta chưa từng biến thành gia thần Hán vướng?

- Sao có thể kỳ quái vậy được.

Vũ Thiệp giả vờ nói khó hiểu,

+ Triệu vương đã không phải là gia thần của Hán vương, vậy Triệu vương làm gì, lại hà tất kiêng nể tiếp thu Hán vương? Triệu vương là vương, Hán Vương cũng là vương, tất cả mọi người đều là vương, Hán vương lại có tư cách gì vung tay múa chân với Triệu vương, lại có tư cách gì chỉ trích Triệu vương chứ?

Quán Cao lập tức bị Vũ Thiệp nói làm căm như hến.

Cẩn thận suy ngẫm, đúng thật là có chuyện như vậy, Triệu vương là vương, Hán vương cũng là vương, tuy rằng Tiên vương Triệu quốc là Lưu Bang Phong, nhưng mà trên danh phận mà nói, tất cả mọi người đều là vương, cũng không có phân địa vị cao thấp thế nào, Hán vương lại có tư cách gì vung tay múa chân với Triệu vương, chẳng lẽ Triệu vương lại không thể nắm giữ quốc sự của Triệu Quốc? Đó mới là đáng chê cười.

Vũ Thiệp chỉnh y quan, lại nói:

- Kỳ thực, trong lòng Tướng quốc cũng rất rõ, không có Triệu Vương cho phép, thiết kỵ Đại Sở ta cũng như nhau có thể nam hạ Trung Nguyên, chỉ dựa vào sức của một Triệu quốc, muốn ngăn cản thiết kỵ Đại Sở của ta có thể gọi là nói chuyện viễn vông, Đại quân thân Hán vương tới, cũng không chắc có thể ngăn cản thiết kỵ Đại Sở ta!

Nói một hồi, Vũ Thiệp lại nói:

- Nhưng mà, tại hạ phải nhắc nhở Tướng quốc, một khi Sở Hán khai chiến ở đất Triệu, thật sự phải chịu khổ vẫn là bách tính Triệu quốc, đến lúc đó, thiết kỵ Đại Sở ta đi qua, đất Triệu chắc chắn sẽ thi thể vất vưởng khắp nơi, máu chảy khắp nơi, dân cư đông đúc ở quận Hàm Đan, chỉ sợ sẽ phải mười nhà chín nhà trống rồi!

Quán Cao hơi hơi biến sắc nói:

- Tiên sinh, đây có phải là uy hiếp?

- Không.

Vũ Thiệp lắc đầu nói,

- Tại hạ chỉ là muốn nhắc nhở Tướng quốc, không nên làm tay sai cho Hán vương, thiết kỵ Đại Sở ta cũng không muốn khai chiến với Triệu quân, thậm chí, Thượng tướng quân nhà ta còn rất hi vọng có thể giao hảo với Triệu quốc.

Quán Cao vẫn trầm mặc như cũ, việc lớn như vậy, một lúc hắn thực sự không thể nào quyết đoán.

Lập tức Vũ Thiệp đứng dựng lên, nói với Quán Cao:

- Nếu Tướng quốc đã khó mà quyết đoán trong một lúc được, tại hạ liền cáo từ, nhưng mà trước trưa mai, tại hạ sẽ ở dịch quán chờ tin tức của Tướng quốc, cáo từ.

Nói dứt lời, Vũ Thiệp lại hơi khom người hướng về phía Quán Cao nhợt nhạt vái chào, liền xoay người nghênh ngang mà đi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-515)


<