← Hồi 127 | Hồi 129 → |
Trong lúc Lưu Bang đang khiếp sợ, Thích phu nhân đã mặc chỉnh tề từ trong lều ngủ đi ra, trong tay còn cầm thâm y cho Lưu Bang, ngay sau đó còn chu đáo cầm thêm thâm y choàng thêm cho Lưu Bang, hóa ra là Lưu Bang vừa bước nhanh ra ngoài, trên người rõ ràng là trần như nhộng, Hạ Hầu Anh cùng vài thân binh ngoài trướng liếc mắt thấy vật dưới hàng Lưu Bang, liền cụp mắt xuống.
Một lát sau, Trương Lương, Trần Bình cũng trước sau chạy tới, lập tức đoàn người liền kéo nhau vào trong đại doanh.
Còn chưa tới đại doanh quân nhu, Ná Thương đã ủ rũ đón đầu, quỳ gối xuống thỉnh tội: - Đại vương, thần vô năng, thỉnh người trách phạt.
Lưu bang khoát tay áo, kêu lên: - Không nói cái này trước, cứu hỏa trước!
Trần Bình thở dài, nói rằng: - Đại vương, nhìn thế lửa như thế, sợ là không còn cách nào khác để cứu.
Lưu Bang nghe vậy tức cười, lúc này mới phát hiện thế lửa tại đại doanh lương thực đã hoàn toàn không khống chế được, mọi người căn bản là vào không được, còn cứu hoả thế nào? Chỉ là đến lúc này, khí giới công thành trong đại doanh và lương thảo toàn bộ không còn, vậy thì, hơn mười vạn đại quân ăn cái gì? Tiếp theo sẽ dựa vào gì để đánh Hàm Cốc Quan? Đốn củi tạo thang mây sao?
- Lư Quán đâu? Lưu Bang phẫn nộ trong lòng, giận giữ hét: - Tên ngu xuẩn kia đâu?
Ná Thương vội nói: - Hồi bẩm đại vương, tướng quân Lư Quán đã mang theo khúc bộ truy sát tặc binh rồi.
Lư Quán phụ trách cắm trọng đại tướng đại doanh, Lưu Bang có thể mắng y ngu xuẩn, bọn Ná Thương cũng không dám, thậm chí ngay cả Trương Lương cũng không dám to gan chống đỡ, bởi vì Lư Quán và Lưu Bang là bạn bè, hai ngươi không chỉ là cùng quê, hơn nữa còn sinh cùng ngày, từ nhỏ đã cùng nhau chơi đùa lớn lên, trong số tâm phúc của Lưu Bang, Lư Quán chính là tâm phúc số một.
- Tặc binh? Lưu Bang càng nổi giận, nói: - Tặc binh kia rốt cuộc từ đâu mà ra?
Ná Thương không biết nói gì, bởi vì lúc hắn chạy tới, toàn bộ đại doanh lương thực đã biến thành biển lửa.
Tặc binh đánh lén đến đây đã rút lui từ lâu, tuy rằng Lư Quán đã mang binh đuổi theo, nhưng Ná Thương hoài nghi, Lư Quan căn bản là không bắt được hành tung tặc binh, bởi vì tặc binh rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, đánh lén đắc thủ liền lập tức rút lui, tuyệt đối không dây dưa, chỉ bằng với đám Lư Quán đầu heo kia, sao có thể bắt được hành tung của tặc binh chứ?
Ná Thương đoán rất chuẩn, chẳng bao lâu sau Lư Quán dẫn theo binh ủ rũ quay về.
Dáng dấp của Lư Quán rất thảm hại, tóc tai rối loạn, trên mặt đen kịt, chiến bào trên người cũng không biết bị vật gì làm xé rách.
Lưu Bang vốn vô cùng giận giữ, nhưng khi hắn thấy Lư Quán thê thảm trở về, liền không tự chủ được nhớ lại lúc hai người còn nhỏ trêu đùa cùng nhau, sau khi lớn lên thì cùng nhau uống rượu vui vẻ, lập tức sẹp đi.
- Ngươi đó, ngươi đó. Lưu Bang vỗ lưng Lư Quán, than thở: - Lần này hại chết quả nhân rồi.
- A Quý, ngươi đánh ta đi.
Lư Quán cười thảm nói: - Ngươi đánh ta, trong lòng ta còn dễ chịu hơn.
- Đánh ngươi cái rắm ý? Lưu Bang kêu lên đau đớn, tức giận nói: - Hay là đem ngươi đi giết, hai trăm cân thịt này cũng chẳng đủ mấy người ăn...
Dừng lại, Lưu Bang lại thở dài: - Haizz, không có khí giới công thành còn có thể tạo thang mây đơn giản, nhưng không có quân lương, thì hơn mười vạn tướng sĩ đói bụng làm sao chiến đấu đây? Dứt lời, Lưu Bang liền dùng ánh mắt cầu xin hướng về hai người Trần Bình và Trương Lương.
Trần Bình thở dài, thấp giọng nói: "Đại vương, tam thập nhị quận đã không còn lương thực để trưng thu rồi, sự việc cho tới lúc này, đại vương đích thân đi một chuyến đến Hà Đông đi, đất Hàn năm ngoài mùa thu hoạch, ứng phó mấy vạn tạ quân lương hẳn là cũng được.
Quận Hà Đông là phong quốc của Hàn Vương Tín, cũng chỉ có Lưu Bang mới có thể lấy được quân lương, người khác đi khẳng định là không được.
- Được rồi. Lưu Bang gật đầu, bất đắc dĩ nói: - Quả nhân đi vào Hà Đông, Trần Bình ngươi cũng đ. Dứt lời, Lưu Bang lại quay đầu lại nhìn chư tướng Chu Bột vừa chạy tới, lại hướng sang Trương Lương nói: - Chư vị tướng quân, Tử Phòng, chuyện đánh Hàm Cốc quan ta xin nhờ các ngươi.
Dứt lời, Lưu Bang mang theo Trần Bình đi.
Chư tướng Trương Lương, Chu Bột đi tiễn Lưu Bang đến bờ sông mới quay lại.
Quay lại đại doanh thì trời đã sáng, Trương Lương lại mời Lư Quán đến đại trướng, dò hỏi: - Lư Quán tướng quân, ngài có thể tỉ mỉ nói tình hình tối hôm qua một chút được không?
- Có gì mà nói chứ? Sắc mặt Lư Quán đen nghiêm lại: - Toàn bộ các mặt đại doanh, căn bản là không thể lọt quân Sở vào tập kích, cho nên ta căn bản không để ý tới, ai ngờ, thật đúng là bị lọt vào đánh lén, con mẹ tên trộm chứ, cũng không biết là tên trộm kia ăn gan hùm gan báo gì mà dám động thủ trên đầu thái tuế.
Trương Lương nhíu mày nói: - Lẽ nào tướng quân cũng không đối mặt với tặc binh đánh lén?
Lư Quán không nhịn được: - Đối mặt thật ra có đối mặt, chỉ là một đám dân đói quần áo lam lũ, cũng không biết là từ đâu xuất hiện ra, tuy nhiên con mẹ nó toàn bộ đều mang theo dầu hỏa mạnh, bọn chúng thấy đông thì rút lui, sau đó phóng hỏa, chỉ trong chốc lát, toàn bộ đại doanh... bị nấu thành cơm, cứu cũng không kịp.
- Sau đó thì sao? Trương Lương hỏi: - Bọn tặc binh phóng hỏa xong chạy đi đâu?
Dựa vào Lư Quán cho rằng đây là một đám tiểu mao tặc, nếu thật là tiểu mao tặc, sao có thể có nhiều dầu hỏa mạnh như vậy?
- Lúc đó bọn chúng chạy về phía chân núi phía Nam, lão tử mang theo đại quân đuổi theo nửa ngày, đuổi tới bên ngoài một sơn cốc, thì đám này lủi vào trong cốc không còn hình bóng, lão tử lo lắng trong cốc rừng rậm sẽ có mai phục, nên không đuổi theo.
Lư Quán dứt lời, lại bổ sung: -... Rừng rậm chớ vào, chẳng phải binh pháp vẫn đều nói như vậy sao?
Trương Lương nói: - Tướng quân có thể dẫn tại hạ đến xem sơn cốc đó được không?
- Sao vậy? Lư Quán mất hứng: - Trương Lương, ngươi hoài nghi ta nói dối?
- Ấy, không phải không phải, đương nhiên không phải. Trương Lương vội nói: - Tại hạ chỉ là muốn nhìn thực địa.
- Cũng được. Lư Quán gật đầu, lại quay đầu lại quát: - Lư Nghĩa, ngươi dẫn Trương Lương tiên sinh đi đến sơn cốc đó, xem lão tử có nói dối gạt người không, hừ!
Lư Nghĩa là tộc chất của Lư Quán, đồng thời cũng là thân binh đội trưởng của Lư Quán, lập tức Lư Nghĩa bước lên hai bước, chắp tay thi lễ với Trương Lương: - Tiên sinh, mời...
Sau nửa canh giờ, Lư Nghĩa dẫn theo Trương Lương, Chu Bột, Chu Quán Phu cùng mấy răm kỵ đi tới sơn cốc đó.
Tại mặt trong cốc, quả nhiên Trương Lương phát hiện dấu vết đại quân đi qua, bởi vì không hề ít có bị giẫm nát, còn có rất nhiều lùm cây bị đao kiếm chém qua, chỗ cây gãy đều là mới.
Tuy nhiên, nhóm Trương Lương truy tìm một đoạn sườn dốc thì các dấu vết đều biến mất.
- Kỳ lạ. Chu Quán Phu cầm trong tay thiết kích mở đường nhíu mày, khó hiểu nói: - Dấu vết bọn tặc binh sao lại không thấy nữa? Vậy chẳng phải bọn chúng đã biến thành chuột trốn trong hang, hoặc là biến thành chim bay đi mất trên bầu trời rồi sao?
Người nói vô tâm, người nghe có ý, Trương Lương, Chu Bột liền không kìm được cùng ngẩng đầu lên, nhìn phía đoạn dốc trên đỉnh đầu dựng đứng, đoạn dốc cao chừng mười trượng, đừng nói là người, ngay cả vượn khỉ chỉ sợ cũng không lên đó được! Tuy nhiên, Trương Lương cẩn thận tỉ mỉ phát hiện, từ giữa đoạn dốc có một nhánh cây nhỏ mọc lan tràn ra, rõ ràng là bị chặt ngang.
Trương Lương tiếp tục nhìn theo đoạn dốc kéo dài lên, cuối cùng thấy được mặt trên đoạn dốc một vách đá giống như tấm rèm treo ngược xuống, dây cuốn rậm rạp tươi tốt, rất dài rất tươi tốt, hơn nữa, trên vách đá của vách núi gần đó, tất cả đều có loài dây cuốn dài dầy như vậy, khóe miệng Trương Lương nổi lên nụ cười mờ nhạt.
***
Trong Hàm Cốc quan, Bàng Ngọc đang lấy rượu thịt ra khao năm trăm duệ sĩ.
Lần đánh lén này, thuận lợi vượt quá tưởng tượng của Bạng Ngọc, chủ tướng đại doanh tháp trọng của quân Hán rõ ràng không ngờ lại bị đánh lén, thậm chí buổi tối ngay cả đội tuần tra cũng không phái đi, toàn bộ bốn phía đại doanh cũng chỉ thiết lập mấy tên gác tốt, kết quả Bàng Ngọc chỉ dùng vài mũi tên là giải quyết được mấy tên gác tốt đó, sau đó thần không biết quỷ không hay mò vào trong đại doanh quân nhu.
Đợi đến khi quân Hán trong doanh phát hiện ra, quân Sở sớm đã thành công tưới dầu hỏa mạnh bắt đầu phóng hỏa.
Đánh lén thành công, rút lui về cũng rất thuận lợi, mặc dù có một đội quân Hán đuổi theo, nhưng lúc đuổi tới bên ngoài khe sâu, quân Hán lại không dám đuổi tiếp, điều này cũng để Bàng Ngọc nhân cơ hội này mà tính toán mai phục để đánh... Dù rơi vào khoảng không, tuy nhiên, lần xuất kích này có thể hủy diệt toàn bộ khí giới trọng hình công thành cùng quân lương của quân Hán, Bàng Ngọc cũng rất hài lòng rồi.
Quân Hán tổn thất nặng, trong khoảng thời gian ngắn rất khó có thể tạo thành uy hiếp đối với Hàm Cốc Quan, nếu như Thượng Tướng quân có thể nhân cơ hội này chỉnh đốn thế cục Quan Trung, thu nạp các lộ thế tộc cường hào Quan Trung, lại có thể lôi kéo một đại quân tới, nói không chừng thật có thể có cơ hội cướp đoạt cơ sở Quan Trung của Lưu Bang, như vậy thì, tình thế Sở Hán sẽ lập tức nghịch chuyển.
- Nào, các huynh đệ! Bàng Ngọc giơ cao bát sứ lên, cao giọng: - Nào cùng ăn, cùng uống.
- Uống. Năm trăm duệ sĩ đều đứng lên, tinh thần nhiệt huyết nâng chén hướng về Bàng Ngọc.
Trải qua trận đánh lén này, uy vọng của Bàng Ngọc trong quân cấp tốc tăng lên, bất kể là hai trăm Hãm Trận lão binh, hay là tân binh mới bổ sung, khi nhìn về phía Bàng Ngọc, ánh mắt đều sùng kính, trong quân là thế, ngươi có bản lĩnh, các tướng sĩ sẽ phục ngươi, ngươi không có bản lĩnh, nói toạc ra là ngay cả trời cũng không ai theo ngươi.
***
Bên ngoài Hàm Cốc quan.
Quân Hán đang đốn củi tạo thang, đêm qua đại doanh quân nhu bị tập kích, toàn bộ vũ khí công thành như thang mây, tỉnh lan, xe công thành cùng với xe đầu thạch đều bị đốt sạch, sự việc cho tới bây giờ, quân Hán cũng chỉ có thể đốn củi tạo thang mây để công thành, cũng may hai bên sườn trong sơn cốc cây cối dài lớn thẳng tắp, có thể chế tạo thang dài sáy bảy trượng.
Để đồng thời cũng chế tạo ra thang dài đơn giản, Trương Lương để Chu Quán Trung từ trong quân chọn ra tám trăm duệ sĩ.
Chu Quán Trung hơn mười ngày trước lúc đánh Hổ Lao quan từng bị thương, cánh tay, đùi, còn có thắt lưng bị đâm sáu bảy đao, tuy nhiên thương thế không quá nghiêm trọng, ngay lúc đó được cứu chữa, lại không mất quá nhiều máu, trải qua vài ngày điều dưỡng, hiện giờ đã phục hồi lại nhiều, dù sao trai tráng mười bảy mười tám tuổi, sức lực phục hồi thật kinh người.
Nghênh đón Trương Lương, Chu Quán Phu ngang nhiên nói: - Tiên sinh yên tâm, mạt tướng nhất định sẽ leo lên đầu thành!
- Leo lên đầu thành? Trương Lương lắc đầu, mỉm cười nói: - Không, tướng quân sai rồi, phải là dưới đầu thành.
- Hả, dưới dầu thành? Chu Quán Phu lập tức khó hiểu, dưới đầu thành? Sao lại dùng cách đó?
← Hồi 127 | Hồi 129 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác