← Hồi 105 | Hồi 107 → |
Cuộc chiến công thành tàn bạo cuối cùng đã mở màn bằng hình ảnh năm nghìn trọng giáp quân Lương giơ cao đại thuẫn trong tay lên, che chở cho năm nghìn khinh binh chậm rãi tiến về phía trước.
Quân Lương với kinh nghiệm chiến trận tựa như ác lang giảo hoạt mà hung tàn, nhìn vô cùng khí thế, nhưng trên thực tế cũng lãnh tĩnh khiến kẻ khác run rẩy, chúng vừa công kích con mồi nhưng đồng thời cũng bảo vệ nghiêm ngặt nơi hiểm yếu, căn bản không để cho con mồi có bất kỳ cơ hội phản kích nào.
- Rống!
- Rống!
- Rống!
- Ô ô ô...
- Ô ô ô...
- Ô ô ô...
- Thùng thùng thùng thùng cắc..
- Thùng thùng thùng thùng cắc..
- Thùng thùng thùng thùng cắc..
Tiếng kèn thê lương, tiếng trống trận cao vút cùng với tiếng gào thét của duệ sĩ quân Lương, thoáng chốc đã đan xen hòa lẫn vào nhau.
Cho nên mười nghìn duệ sĩ quân Lương cùng giậm chân tại chỗ, cùng giơ cao thuẫn, cùng vươn cổ lên gào thét, từng tấm đại thuẫn này kết thành bức tường thuẫn, kéo dài ra tựa như một tấm mai rùa kim khí lạnh lùng âm u, chậm rãi hướng về nghiền nát Hổ Lao Quan, tốc độ tiến lên tuy rằng không nhanh không nhanh, nhưng thận trọng khiến cho kẻ khác hít thở không thông, làm cho sâu trong nội tâm của kẻ khác cảm thấy tuyệt vọng!
Trong Hổ Lao Quan, hai nghìn cung tiễn thủ trước sau đã xếp thành hai đội bên trong thành.
Qua Đán và hơn mười quân hầu, Ti Mã nâng cao trường kiếm lên, đứng ở trước đội ngũ bộ khúc của mình, kèm theo với trường kiếm trong tay bọn họ giơ lên, hạ xuống, lại giơ lên, lại hạ xuống, hai nghìn cung tiễn thủ liền lần lượt giương cung, bắn cung, lại giương cung, lại bắn cung, từng làn mưa tên lướt qua quan tường, hướng về bên ngoài quan bắn xuống.
Nhưng mà, chút mưa tên tập kích ấy căn bản không đủ để ngăn cản quân Lương tiến lên.
Cuối cùng, mai rùa to lớn của quân Lương đã tiến lên phía trước cách phía trong năm mươi bước, quân trấn thủ trên quan thậm chí có thể nghe được tiếng la hét phấn khích phấn khởi không gì sánh được của quân Lương trốn dưới bức tường bằng thuẫn.
Hoàn Sở, Quý Bố đã xuống địch lầu, đi tới trên đầu thành.
- Lấy nỏ!
Hoàn Sở giơ cao hoành đao lên, hét lớn: - Mau đưa nỏ đẩy đi lên!
Hơn trăm chiếc nỏ lập tức được đẩy từ sau quan tường lên phía lỗ châu mai, độ cao của giá nỏ vừa lúc có thể đảm bảo tên nỏ vượt qua lỗ châu mai hướng ra ngoài quan, để bảo đảm tên nỏ có thể bắn thẳng vào quân Lương ở ngoài thành, hơn trăm lão binh hô quát tráng đinh chuyển lôi thạch đến để đỡ bộ phận phía đuôi cái giá, khiến cho nỏ tiễn có thể xạ kích hướng xuống dưới.
Bỗng nhiên trong lúc đó, hơn trăm lão binh quân Sở giơ cao chùy gỗ lên.
Hoành đao trong tay Cự Sở hạ xuống, hơn trăm chùy gỗ đều đập xuống, cánh tay nỏ bỗng nhiên bắn ngược phát ra những âm thanh" thình thịch " " thình thịch " vang lên trên đầu thành liền, mấy trăm nhánh tên to lớn kích thước dài chừng năm thước, hai tấc lập tức mang theo những tiếng rít chói tai bắn về phía" mai rùa quân Lương "bên ngoài thành.
Âm thanh" đốc đốc đốc "trầm đục vang lên chính giữa, tên lớn đơn giản đã bắn thủng bức tường bằng thuẫn của quân Lương.
Lập tức trong lúc đó, bên dưới" mai rùa quân Lương' liền vang lên những tiếng kêu thảm thiết, hàng trăm duệ sĩ quân Lương bị bắn xuyên thủng cả người ngã xuống trong vũng máu, trận mai rùa hoàn chỉnh lập tức xuất hiện mấy trăm lỗ hổng, tuy nhiên dù sao quân Lương cũng là một đội quân tinh nhuệ từng kinh qua nhiều trận chiến, trận hình chỉ hơi thu hẹp lại, trận mai rùa liền lần thứ hai khôi phục hoàn chỉnh.
- Lui về phía sau, đẩy nỏ qua phía sau...
Trên quan, Hoàn Sở lần thứ hô lớn.
Mấy trăm tráng đinh tức thì hỗn loạn xuất hiện, lại luống cuống chân tay đẩy giá nỏ cồng kềnh trở lại bên vách tường kia, sau đó bắt đầu nhanh chóng chuyển động dây xích, lần thứ hai kéo căng nỏ, tuy nhiên điều này ít nhất cũng phải mất thời gian nửa khắc, mà trong nửa khắc này, hơn trăm chiếc nỏ này đừng nghĩ tham chiến nữa.
Tận dụng lợi thế dừng lại một chút này, quân Lương dưới quan bắt đầu tăng tốc độ.
Chỉ trong chốc lát, hơn mười nghìn quân Lương đã vây quanh dưới quan tường, tức thì một chiếc thang mây đơn giản từ trong trận mai rùa dựng thẳng lên cao, chiếc thang dài khó khăn lắm mới vượt qua điểm cao nhất, còn chưa kịp dựa sát vào thành tường, hàng trăm tử sĩ quân Lương đã ngậm lưỡi dao sắc bén, chèo lên thang dài.
Trên quan tường, lôi thạch lăn xuống như mưa.
- Đập, ra sức đập vào, đập cho lão mão tử, nện chết đám khốn kiếp này!
- Ngươi ngươi, còn ngươi nữa, mau giúp lão mão tử khênh hòn đá này lên, mau!
- Tiểu tử, con mẹ nó còn đứng sững sờ ra đó? Nhanh lên, qua đây cùng khênh!
- Này, có nghe không? Tai ngươi bị điếc hay sao? Có tin lão mão tử một đao chém chết ngươi không?
Trong lúc đó, dưới quan giống như là nồi nước đun sôi bị bật ra, bắt đầu mãnh liệt bốc lên.
Một đội tử sĩ quân Lương gan dạ không sợ chết bắt đầu leo lên trên, rồi lại không ngừng bị lôi thạch từ trên quan tường cuồn cuộn ném xuống, tuy vậy, không ít tử sĩ quân Lương dựa vào sức mạnh cơ thể cường tráng đẩy lôi thạch ra, tiếp tục leo lên, mặc dù trên đầu thành lôi thạch rơi xuống như mưa, nhưng bọn họ lại giống như là ghe độc mộc đi ngược dòng, không lùi mà tiến tới.
- Dầu hỏa!
Kinh Thiên bỗng nhiên quay đầu lại, ngửa mặt lên trời thét gào: -Dầu hỏa mạnh!
- Mau tránh ra, mau tránh ra, tất cả tránh ra hết cho lão mão tử!
Hơn trăm lão binh quân Sở bỗng nhiên xoay người, vô cùng điên cuồng từ phía sau chọc thủng tân binh viên, bằng tốc độ rất nhanh vọt tới bên góc lan can tường hất từng tấm chiếu cỏ lau lên, dưới tấm chiếu cỏ lau đột nhiên đúng là từng vại dầu hỏa xếp dài ngay ngắn, khi vén chiếu cỏ lau lên, trong không khí lập tức tràn ngập mùi gay mũi.
Thấy tử sĩ quân Lương sắp lên thành, trên đầu thành bỗng nhiên ném xuống hàng trăm vại sành.
Những vại sành này trọng lượng không nặng lắm, rơi trúng vào người cũng không đủ để mất mạng, nwhng từ trong vại sành bắn ra tung tóe chất dịch thể đen sâu tỏa ra mùi gay mũi nồng nặc, ngửi được mùi này, tử sĩ quân Lương đang trèo từ thang dài lên đầu thành tức thì run lạnh, cả người theo thang dài trượt chân xuống dưới.
Nhưng, không đợi tử sĩ quân Lương nhảy xuống mặt đất, từng ngọn đuốc từ trên đầu thành đã ném xuống.
Giờ khắc này, dường như thời gian ngừng trôi, tử sĩ quân Lương bao vây dưới quan tường tất cả đều ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn những cây đuốc đổ xuống, quân Lương dũng mãnh thiện chiến là thật, chém giết như trò đùa cũng là thạt, nhưng không có nghĩa là bọn họ không sợ chết, trên thực tế, tướng sĩ quân Lương cũng sợ chết như nhau!
- Không!
Tiếng kêu thảm thiết kéo dài của Đồn Trưởng quân Lương thê lương không gì sánh bằng, cả người lật mình từ trên thang dài ngã mạnh xuống, lại va chạm rất mạnh vào bức tường thuẫn của quân Lương dưới thang dài, sau đó, không đợi hắn đứng dậy, một cây đuốc đã rơi vào bên người hắn, lập tức một đốm lửa từ cây đuốc bắn ra, bắn lên trên người Đồn Trưởng quân Lương.
Trong chốc lát, dầu hỏa dính trên người Đồn Trưởng quân Lương tức thì bùng lên mãnh liệt.
Chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa đã nuốt gọn lên cả ngườ Đồn Trưởng quân Lương, Đồn Trưởng quân Lương vẫn chưa tắt thở hẳn lập tức kêu lên vô cùng thảm thiết, vừa ra sức bò lên, lại mang theo ngọn lửa hừng hực chay mạnh đâm vào bức tường bằng thuẫn chạy vào trận mai rùa của quân Lương, sau một khắc, trong trận mai rùa liền vang lên những tiếng kêu thảm thiết tiếng chửi bới cùng với tiếng than khóc kéo dài không thôi.
Khóe miệng Lưu Khấu co giật mãnh liệt, trong con ngươi cũng lần đầu toát lên sự nghiêm trọng.
Dầu hỏa mạnh nổi lên khiến cho toàn bộ cuộc chiến trong lúc này hoàn toàn nghịch chuển, tử sĩ quân Lương đoạt thành cùng với bộ binh trọng giáp vây tại tường thành bỗng chốc bị tổn thất nặng nề.
Trong giây lát, dưới tường thành cũng đã bùng cháy trở thành một biển lửa.
Ít nhất năm trăm tử sĩ quân Lương cộng thêm mấy trăm trọng giáp quân Lương táng thân trong biển lửa, biển lửa hừng hực cản trở, trận mai rùa của quân Lương buộc lòng phải rút lui ra sau, để tránh né thế lửa tràn ra, hơn nữa, toàn bộ hơn trăm thang dài đơn giản buổi sáng chế tạo ra cũng bị dầu hỏa mạnh thiêu hủy hết phân nửa, nếu quân Lương tiếp tục công thành, sẽ càng thêm khó khăn.
Chử Thuần khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hướng về Lưu Khấu nói: - Tướng quan, như vậy không được!
Một viên thuộc cấp khác cũng khuyên nhủ: - Đúng vậy tướng quân, nói với đại vương một chút, đợi khí giới công thành tới rồi hãy đánh tiếp, nếu cứ tiếp tục mà cố công thành nữa, ba vạn tinh nhuệ của tướng quân không chừng cũng liều mạng chết hết!
Lưu Khấu đột nhiên vung tay phải lên, trầm giọng nói: - Hiệu lệnh toàn quân, rút lui ra sau ba trăm dặm!
Dứt lời, Lưu Khấu ghìm đầu ngựa quay lại, mang theo Chử Thuần cùng hơn mười viên thuộc cấp đi thẳng đến chỗ Bành Việt, phản quân canh giữ tại Hổ Lao Quan cũng không phải là của Trần Hi, nếu thật sự là phản quân của Trần Hi, thì ngay khi cung tiễn thủ quân Lương bắn ra hàng loạt khắp bầu trời thì bọn chúng đã tan vỡ rồi, chứ làm gì có khả năng giống như hiện giờ thấy mà không sợ hãi, gặp nguy mà không loạn?
Rất rõ ràng là, đội quân trấn thủ trên quan chính là tinh binh đã trải qua trăm trận chiến!
Việc này phải báo lại cho đại vương biết, Hán Vương nhất định có tin tức gì gạt Đại vương rồi!
Nghĩ tới đây, Lưu Khấu vung roi quất mạnh vào cổ ngựa, chiến mã bị đau lập tức ngẩng đầu hí lên một tiếng rồi lao đi thật nhanh, như gió cuốn mây tan nhằm vào trung quân bản trận của Bành Việt.
Trên Hổ Lao Quan, các viên tân binh ôm chầm lấy nhau, vỗ tay hoan nghênh, có khóc, có cười, có thét gào điên cuồng, dùng đủ mọi tâm trạng quái lạ để phát tiết, bởi vì, quân Lương rút lui, quân Lương khí thế to lớn đã bị bọn họ đẩy lui, Hổ Lao Quan, trấn thủ được rồi!
Các lão binh thái độ lạnh lùng, đây gần như chỉ là một trận thắng nhỏ bé không đáng kể mà thôi.
Nhận ra được, quan Lương bên ngoài quan cũng chưa dốc hết toàn lực, nếu như quân Lương thật sự hạ quyết tâm, không tiếc cái giá phải trả mà nói, dầu hỏa mạnh chưa hẳn đã ngăn cản được bọn họ.
Huống chi, lần thắng nhỏ bé này được lập nên trên cơ sở bởi quân Lương thiếu khí giới công thành!
Một khi đội Nha Trùng của quân Lương chạy tới Hổ Lao Quan, ác mộng của quân phòng thủ trên quan mới là bắt đầu.
Tuy rằng, phản quân của Trần Hi không thể so sánh với quân Lương được, nhưng quân Lương đúng là một đội quân tinh nhuệ, không chỉ có hơn mười ngàn lão binh tinh nhuệ, kho vũ khí được trang bị hoàn mỹ, còn có thang mây, các loại khí giới công thành hạng nặng như tỉnh lan, xe công thành, xe đầu thạch, nhất là xe đầu thạch này, tuyệt đối là ác mộng của quân thủ thành!
Đối với lực sát thương kinh khủng của xe đầu thạch, quân Sở lại biết quá rõ.
Một khối đá to lớn nặng hơn trăm cân từ trên cao nện xuống, dù cho Bá Vương có năng lực khiêng đỉnh cũng không thể lung lay được!
Hơn hai mươi năm trước, danh tướng Lý Tín dẫn hai mươi vạn quân Tần đánh Sở, Sở đem Hạng Yến tập kết hơn một nghìn xe đầu thạch ẩn sâu trong rừng, thừa dịp quân Tần qua sông thì hơn một nghìn xe đầu thạch cùng khởi động, hơn một ngàn khối đá to lớn từ trên trời giáng xuống, kết quả đánh cho quân Tần đại bại, Lý Tín tướng Tần cũng chết trong loạn quân!
← Hồi 105 | Hồi 107 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác