Vay nóng Homecredit

Truyện:Sở Hán tranh bá - Hồi 095

Sở Hán tranh bá
Trọn bộ 515 hồi
Hồi 095: Hổ Lao quan (2)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-515)

Siêu sale Shopee

Hổ Lao quan, tây quan.

Kinh Thiên, Bàng Ngọc đã mang theo năm trăm tinh binh im hơi lặng tiếng tiến tới phía tây Hổ Lao quan.

Toàn bộ Hổ Lao quan nam y Tung Sơn dư mạch, ở phía bắc bờ sông, bởi vậy ba mặt trước tường thành đông, tây, bắc đều có trúc, trong đó ở tường phía bắc nước sông đã mấp mé tường, cơ bản không cần phải lo lắng có kẻ địch sẽ lọt vào công kích. Ở phía đông, phía tây tường cao ước chừng ba trượng, không thể nói rõ là sâu bao nhiêu. Tuy nhiên ở Lạc Dương theo hướng đi Trung Nguyên, vị trí địa lý vẫn là cực kỳ trọng yếu.

Lúc này, quân lính canh giữ ở phía tây tường thành cũng rất đông, đa số trạm canh gác đều ở trong thành, giúp sức cho cuộc chiến, chỉ có một số ít trạm canh gác ở lại tuần tra.

Kinh Thiên chìa đầu lưỡi hoàng đao lạnh như băng, hướng về phía Bàng Ngọc nói:

- Đi chứ?

Bàng Ngọc lắc lắc đầu, thấp giọng nói:

- Tướng quân, trước tiên không nên vội vã, chờ một chút xem.

Bàng Ngọc am hiểu về binh pháp, biết rằng đánh lén cơ hội chỉ có một lần, nếu không thận trọng sẽ làm hỏng mọi chuyện.

Ở phía đông quan, Điền Hoành đi nhanh đến trước mặt Trần Hi, thành khẩn nói:

- Trần tướng quân, quân Ngụy đã công chiến hai canh giờ, chắc cũng đã mệt mỏi, kế tiếp không bằng để mạt tướng ra trước được không?

Vừa rồi khi quân Ngụy đóng cửa, Điền Hoành và Vũ Thiệp luôn luôn đứng bên cạnh xem cuộc chiến. Đối với thực hư quân lính coi giữ ở Hổ Lao quan, trong lòng Điền Hoành cơ bản cũng hiểu một phần. Hơn nữa quân Hán cũng đã chém giết gần hai canh giờ, thực sự cũng đã mệt mỏi, lúc này nếu hắn đổi tám trăm binh lính cũ, ít nhất hắn cũng nắm được sáu phần chắc đoạt được đông quan!

Tuy là Điền Hoành có thiện chí, nhưng khó tránh khỏi việc lợi dụng cơ hội để đoạt được công lao. Đại tướng Trương Xuân dưới trướng Trần Hi tính tình nóng nảy, lúc này giận tím mặt nói:

- Quân Ngụy chúng ta chém giết đã hai canh giờ, quân lính đều đã rất vất vả cực nhọc, tiểu tử ngươi lại muốn nhặt cái có sẵn, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy chứ?

- Trương Xuân không được vô lễ.

Trần Hi vội vàng ngăn cản Trương Xuân, lại hướng về phía Điền Hoành nói:

- Ý tốt của Điền tướng quân bản tướng xin được ghi nhận, tuy nhiên chuyện tấn công Hổ Lao quan tất sẽ không phiền toái quý nhân.

Dứt lời, Trần Hi lại giơ lên trường kiếm chỉ về phía tường thành Hổ Lao quan, thản nhiên nói:

- Lúc này đây, nhất định sẽ hạ được Hổ Lao quan!

Dứt lời, Trần Hi lại quay đầu quát lớn:

- Hầu Sưởng nghe lệnh!

Đại tướng Hầu Sưởng đột nhiên tiến lên phía trước hai bước, ngang nhiên nói:

- Có mạt tướng!

Trường kiếm trong tay Trần Hi hướng về phía Hổ Lao quan, cất giọng nói:

- Lấy hai trăm tử sĩ dẫn đường, nghiêng lực công thành!

- Vâng!

Hầu Sưởng tuân lệnh, xoay người về phía sau hướng về phía trận địa quân địch, lớn tiếng quát:

- Các vị huynh đệ, thời điểm để các ngươi thể hiện tài năng của mình đã tới rồi! Theo bản tướng quân.... Đi!

Ngay sau đó, Hầu Sưởng nhấc bổng đại kiếm lên, nhanh chóng tiến về phía đông Hổ Lao quan.

Theo sau Hầu Sưởng, hai trăm môn khách cùng gào thét tiến lên, ở phía sau, Hầu Sưởng tỉ mỉ lựa chọn tám trăm tên ở tuổi mười tám đến hai mươi đều rất cường tráng. Hơn nữa tất cả bọn họ đều mặc áo giáp, trong tay cầm kiếm kích, thậm chí còn có cả đại thuẫn.

Ba mươi nghìn đại quân của Trần Hi, binh khí áo giáp đều thiếu, ngoại trừ một số rất ít binh sĩ khoác bố giáp, tay cầm thiết chế kiếm kích, còn lại đa số binh sĩ đều mặc y phục lam lũ bình thường, trong tay cũng chỉ cầm trường mâu làm bằng gỗ, hoặc là kiếm tước từ trúc, cho nên lần này xuất kích tám trăm người tuyệt đối đều là tinh nhuệ.

Trong lúc đó, quân Ngụy đã cách phía đông Hổ Lao quan không tới trăm bước.

Cùng với một tiếng hét to, trên tường các cung thủ quân Hán đều đã giương cung lên bắn, hàng loạt những mũi tên có lửa được bắn ra trông thật chói mắt, hướng về phía quân Ngụy, quân Ngụy trong trận liền kêu rên thảm thiết không ngừng, số quân Ngụy chết rất nhiều.

Tuy nhiên lần này, cung tiễn của quân Hán không đủ để dọa lui quân Ngụy tiến công.

Trong khoảng cách ngắn không đến một trăm bước, ít nhất cũng có khoảng hai trăm binh sĩ của quân Ngụy đã chết. Tuy nhiên số binh lính của quân Ngụy còn lại rốt cuộc đều xung phong liều chết mà xông tới, quân Ngụy đã ném mấy chục chiếc thang để ra sức trèo lên tường. Ngay sau đó, hai trăm binh sĩ mồm ngậm kiếm, sử dụng tay chân trèo lên thang để leo lên tường.

Đóng cửa, những cung thủ của quân Hán đều lùi về phía sau, một đội quân Hán ở phía sau ùa lên.

Tuy nhiên, cũng không thể lường trước được ở giữa lăn cây lôi thạch theo cửa nện xuống, trên lỗ châu mai lộ ra quân Hán nâng một thùng bằng gỗ, sau đó đem cái thùng này chứa nước màu đen đổ xuống, đêm tối cũng không biết là cái gì, chỉ thấy tỏa ra mùi vị, hơn nữa lại có cảm giác nóng bỏng.

Theo thang hướng lên trên quân Ngụy lập tức bị rót cái nước màu đen này vào.

Trong lúc đó, ở phía đông quan vang lên tiếng kêu vô cùng thảm thiết, mấy chục môn khách bị bỏng tróc ra tróc thịt, một đám người đều rống lên kêu thảm thiết lập tức trên thang ngã từ xuống, ở dưới thang quân Ngụy cũng đông đảo những thanh niên cường tráng cũng không ít người bị rót vào, lập tức kêu thảm thiết gã lăn xuống đất.

Đồng tử của Hầu Sưởng nhanh chóng co rút lại, cái mùi vị này...chẳng lẽ là dầu hỏa?

Ngay sau đó, ở xa có bó đuốc được ném xuống, lửa vừa chạm tới, vừa vặn gặp chỗ nước đen rót xuống liền cháy bùng lên. Trong lúc đó, ở phía Đông liền hóa thành một biển lửa! Ở dưới mấy trăm binh sĩ cường tráng của quân Ngụy chạy trốn không kịp, trong nháy mắt đã bị biển lửa nuốt chửng...

Ở phía sau quân Ngụy, Trần Hi nhất thời hít một hơi lạnh thật dài.

Vũ Thiệp trong lòng cũng thở dài, xem ra cuộc chiến ở Hổ Lao quan lành ít dữ nhiều.

Điền Hoành cũng cảm thấy sống lưng lạnh toát, may mà vừa rồi Trần Hi không đồng ý yêu cầu của hắn, nếu không, hiện tại chắc cũng cùng với mấy trăm binh sĩ nằm ở đông quan hạ kêu gào thảm thiết!

Hổ Lao quan, Lã Đài cùng với hơn mười viên tướng vây quanh chậm rãi đi lên thành.

Đứng ở trên lầu nhìn xuống quân địch ở phía dưới, chỉ thấy đông quan hạ tường đã hoàn toàn biến thành biển lửa. Ban đầu hơn một nghìn quân Ngụy tiến công vào, ngoại trừ không đến bốn trăm người hốt hoảng chạy trốn, còn lại những người không bị cung tên bắn chết, thì cũng bị dầu hỏa thiêu chết cháy. Không khí đã ngập tràn mùi người chết, người ở trong trận cảm thấy muốn nôn ói.

Cảnh tượng nhìn vô cùng thảm thiết, trên khóe miệng của Lã Đài nổi lên một tia cười lạnh thản nhiên.

Mặc dù Hổ Lao quan không phải là cửa ải hiểm yếu, nhưng hiện tại có chừng tám nghìn quân coi giữ, bên trong còn trữ số lượng lớn cung mão tên nó, lăn cây lôi thạch cùng với dầu hỏa, thậm chí chúng có uy lực thật lớn. Chỉ bằng ba mươi hai nghìn đám ô hợp được trang bị vũ khí thô sơ, cũng dám tiến đến tấn công Hổ Lao quan, quả thực là hành động liều lĩnh!

Thuộc hạ cấp dưới nịnh hót nói:

- Trưởng công tử thật không hổ danh là hậu duệ của Bành Việt. Mạt tướng nghĩ đến, Tề vương Hàn Tín lúc này cũng chỉ bằng phân nửa mà thôi? Phản quân này thất bại, e rằng không dám công thành.

- Chưa chắc.

Lã Trạch khoát tay, thản nhiên nói:

- Đừng khinh địch, e rằng Trần Hi sẽ không buông tha dễ dàng như vậy đâu.

Vừa dứt lời, ở đằng sau phía tây quan bỗng nhiên truyền đến một loạt những thanh âm sát phạt, lập tức Lã Đài nhăn mặt nhăn mày, phản quân ở phía đông, làm sao lại có thanh âm phát ra từ phía tây nhỉ?

Chẳng lẽ binh sĩ của Trần Hi thần kì đến lỗi lách ra phía sau Hổ Lao quan?

Phía sau Lã Đài, mười mấy tướng tá quân Hán cũng là ngơ ngác nhìn nhau, cũng không biết ở tây quan đã xảy ra chuyện gì.

- Đi, đi xem một chút!

Trong lòng Lã Đài đột nhiên cảm thấy có điềm xấu, vội vã dần theo hơn mười tướng tá đi xem tình hình thế nào.

Tây quan, Kinh Thiên, Bàng Ngọc đã dẫn theo hơn mười người quân tinh nhuệ.

Vừa rồi, Lã Đài ở tây quan thực hiện hỏa công, ở phía tây quân Hán đều đóng cửa để tới phía đông xem cuộc chiến, kết quả Kinh Thiên, Bàng Ngọc đã lọt qua, đợi cho đến khi quân Hán ở phía tây phát hiện, Kinh Thiên, Bàng Ngọc đã nhanh chóng lên được trên thành. Ở phía trên có hơn mười tên canh gác, rất nhanh đã bị Kinh Thiên, Bàng Ngọc giết sạch.

Càng ngày càng nhiều quân tinh nhuệ xông vào trận địa, đợi đến khi một đội quân Hán ở hai bên sườn ùa lên, thời điểm đến quân tinh nhuệ đã vượt qua ba mươi người, Kinh Thiên, Bàng Ngọc liền mang theo hơn ba mươi người quân tinh nhuệ theo bến trái đường cái hướng về phía quân Hán khởi xướng công kích.

Đóng ở cửa thành rất nhanh hơn năm mươi quân Hán đều đã bị giết!

Đang tụ tập ở đông quan, quân Hán phát hiện có chuyện chẳng lành liền quay lại để chi viện. Kinh Thiên, Bàng Ngọc đã dẫn người đóng cửa thành.

Chỉ trong chốc lát, năm trăm binh lính tinh nhuệ đã vào được trong thành, tất cả đều rút ra kiếm sắc. Kinh Thiên, Bàng Ngọc dẫn đầu gào thét hướng về phía quân Hán ở phía trước mà chém giết. Năm trăm binh sĩ tinh nhuệ của quân Sở tựa như một đám dã lang khát máu, tiến về phía trước.

Khi Lã Đài cùng với hơn mười viên tướng vây quanh vội vàng nhìn xuống địch ở phía đối diện, đám "Phản quân" giống như nước thủy triều dâng tiến vào để đánh lén.

Toàn bộ Hổ Lao quan có hình chữ nhật, nam bắc dài ba dặm.

Theo đường cái lớn hướng Quan Trung đi tới Hổ Lao quan, quân coi giữ doanh trại, kho vũ khí, kho lẫm, dịch quán cùng với cửa hàng, kho hàng, phân bố ở hai bên sườn đường cái.

Tầm nhìn rộng lớn, một chút Lã Đài đã nhìn thấy phía đối diện đám phản quân đang chen chúc tiến lên. Tuy nhiên, điều khiến Lã Đài kinh ngạc chính là, đám phản quân này không ngờ chiến bào hoàn toàn khác với quân Hán?

Đông quan ngoại, đám người Trần Hi cũng đã nghe được tiếng sát phạt từ phía tây truyền tới.

Những tiếng thanh âm chém giết thật hỗn loạn.

Rõ ràng, đang có hai đội quân đang bao vây Hổ Lao quan mà chém giết, thậm chí đang canh giữ ở lỗ châu mai quân Hán cũng vọt tới tường thành mà xem cuộc chiến.

- Tướng quân, tây quan cũng bị công kích!

Trương Xuân đột nhiên vỗ tay hoan hô, hưng phấn chỉ tay về phía Trần Hi quát:

- Nhất định là Thượng Tướng Quân tới rồi, nhất định là!

Cái gọi là Thượng Tướng Quân đương nhiên là chỉ Hạng Trang.

Mặt mày của Vũ Thiệp cũng hồng hảo trở lại, hét lớn:

- Là Thượng Tướng Quân, nhất định là Thượng Tướng Quân!

Điền Hoành lại tiến lên, nói lớn:

- Trần Hi tướng quân, lần này bất luận như thế nào mạt tướng cũng xin được xuất trận!

- Tốt!

Trần Hi gật đầu thật mạnh, lại rút kiếm chỉ về phía đông Hổ Lao quan, lớn tiếng nói:

- Truyền lệnh, các chỗ đóng quân xuất hiện, toàn lực công thành!

*****

Hổ Lao tây quan, ác chiến thảm thiết đã bắt đầu.

Một nhánh năm sáu trăm khinh binh quân Hán đối chiến năm trăm quân Sở.

- Tử!

Kinh Thiên quát lên một tiếng lớn, hoành đao trong tay gào thét chém về phía tên Tư Mã quân Hán đối diện.

- A!

Quân Hán Tư Mã ở trước mặt Kinh Thiên lập tức ngã xuống trong vũng máu, một đao này của Kinh Thiên đã làm bụng hắn toàn bộ mở ra, từ nơi cắt đứt ấy tràng ruột bắt đầu tràn ra, quân Hán Tư Mã kêu thảm thê lương vô cùng, một bên đem ruột đang tràn ra nhét vào khoang bụng, một bên thì tìm cách băng bó vết thương.

Hai gã quân Hán Đội suất mặt mày dữ tợn, rít gào lao thẳng tới Kinh Thiên.

Kinh Thiên vươn đầu lưỡi liếm huyết châu trên hoành đao, đang muốn nhe răng cười độc ác tiến ra đón, bên tai đột nhiên vang lên tiếng rít chói tai, ngay sau đó, hai gã quân Hán Đội suất đã đồng thời trúng tên, một người bị bắn thủng cổ, không la được một tiếng liền ngã xuống, người còn lại bị bắn trúng mắt trái, đầu tiễn sắc bén đâm thấu tới gáy, kêu thảm thiết vài tiếng mới tuyệt khí.

Quay đầu lại, chỉ thấy Bàng Ngọc lại kéo thiết thai cung, lúc này, cài trên thiết thai cung là bốn chi Lang Nha trọng tiễn, bỗng nhiên, tay phải Bàng Ngọc nhẹ nhàng buông ra, bốn chi Lang Nha trọng tiễn lập tức mang theo tiếng xé gió bén nhọn bắn ra, Kinh Thiên tái quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bốn gã quân Hán hét lên rồi ngã gục.

- Hảo tiễn pháp!

Kinh Thiên hét lớn một tiếng, hoành đao huê trước mặt, tiếp tục về phía trước.

Phía sau Kinh Thiên, năm trăm khinh binh Hãm trận doanh lấy Kinh Thiên, Bàng Ngọc làm tiêu điểm, hợp thành một trận hình tam giác, quơ kiếm hai lưỡi sắc bén, tựa như một đám dã lang khát máu, kêu gào đột nhập vào trận hình của quân Hán.

Trong chốc lát, tiếng đao kiếm chạm thịt, tiếng binh khí chạm vào nhau, tiếng kêu thảm thiết, còn có tiếng rít gào, tiếng rống giận dữ giống như dã thú của tướng sĩ song phương đã đan vào thành một khúc nhạc lạnh như băng, tàn khốc mà lại ồn ào náo động, hoa lệ tử vong, khinh binh quân Hán ở trên đường đi tới của quân Sở giống như là cỏ dại bị cắt, một mảnh phiến địa ào ào đổ xuống dưới.

Hầm... hầm... hầm...

Lã Đài cách đó không xa đang xem cuộc chiến.

Thấy phản quân đối diện sắc bén như thế, Lã Đài không khỏi hơi nhíu mi, tả hữu tướng tá thì đều biến sắc, chi phản quân này đến tột cùng là từ đâu toát ra? Binh lực ngang nhau, đồng dạng là khinh binh, nhưng khinh binh quân Hán trước mặt chi phản quân này, đúng là không chịu nổi một kích, gần như không đến nửa nén hương công phu, đã hoàn toàn bại trận.

Bỗng nhiên, Lã Đài giơ tay phải lên, lại dựng thẳng ngón trỏ nhẹ nhàng phất nhẹ, lãnh đạm nói:

- Xuất động trọng giáp võ tốt trước bám trụ bọn họ, sau đó đem sàn nỏ đẩy ra, ẩn sau trận!

Lã Đài không hổ xuất thân danh môn, đọc nhiều binh thư như vậy không phải là hư danh, chẳng những có thể xem xét thời thế, hơn nữa cũng có quyết đoán.

- Vâng!

Hai viên tướng Hán ầm ầm đồng ý, lĩnh mệnh đi.

Gần như là cùng khi, ngoài đông quan cũng vang lên tiếng sát phạt giống như thủy triều.

Lã Đài nhíu mày nhìn hai gã tướng Hán phía sau, nói:

- Từ tướng quân, Phì tướng quân, bản tướng cho các ngươi ba nghìn khinh binh cộng thêm một ngàn cung tiễn thủ, đông quan giao cho các ngươi.

- Vâng!

Hai viên tướng Hán ầm ầm đồng ý, lập tức lĩnh mệnh mà đi.

Lã Đài tái giơ lên tay phải phất nhẹ, năm trăm quân Hán trọng giáp đã kết thành trận hình phòng ngự hoàn chỉnh liền khiêng đại thuẫn lên, mang theo song lưỡi trọng kiếm, đều nhịp nện bước, hô đều khẩu hiệu, dọc theo trung tâm đường cái hướng về phản quân đối diện dào dạt đi lên:

- Rống! Rống! Rống...

Hầm... hầm...hầm...

Đối diện, Kinh Thiên khóe miệng thoáng chốc nổi lên một tia cười độc ác.

Bỗng nhiên, Kinh Thiên giơ cao hoành đao, năm trăm danh khinh binh lập tức cởi túi vải trên lưng xuống, từ trong xuất ra một cán gỗ dài hơn năm thước cùng một đầu thương, lại nhanh chóng đem cán gỗ cắm vào đầu thương, lập tức một chi tiêu thương hoàn chỉnh đã xuất hiện..

- Ngao cáp!

Kinh Thiên hét lớn một tiếng, hoành đao trong tay liến tục hướng về phía trước mà lao đi.

Một trăm khinh binh thoáng chốc chia làm trước sau hai hàng, giơ tiêu thương rét căm bắt đầu chạy lấy đà.

Khi cách trọng giáp quân Hán đối diện không đủ hai mươi bước, khinh binh Hãm trận doanh hàng thứ nhất dẫn đầu ném tiêu thương, sau đó là hàng thứ hai, trong chốc lát, trăm chi tiêu thương rét căm đã mang theo tiếng rít chói tai lược khoảng không bay lên, lại trên không trung bay ra hơn hai mươi bước xa, cuối cùng hướng về trên đầu trọng giáp quân Hán hạ lạc.

Trận hình trọng giáp Quân Hán nhanh chóng co rút lại, đồng thời giơ đại thuẫn lên, ở tiền phương cùng với đỉnh đầu kết thành một tường thuẫn dày, hơn trăm chi tiêu thương gào thét bay xuống, phía trên thuẫn tường thoáng chốc phát ra thanh âm trầm đục đốc đốc đốc, trọng giáp quân Hán ẩn ở dưới thuẫn tường lập tức truyền ra tiếng kêu thảm thiết kéo dài không thôi.

Kinh Thiên lại dương đao, lại có một trăm khinh binh giơ tiêu thương bắt đầu chạy lấy đà.

Sau khi qua mười lần tiêu thương bắn chụm, trên thuẫn tường của trọng giáp quân Hán đã cắm đầy tiêu thương, toàn bộ đại thuẫn hộ trận nhìn qua tựa như một đầu quái thú có áo giáp đầy mũi nhọn, cực kỳ dữ tợn đáng sợ.

Hầm...hầm...hầm...

Sau trận Quân Hán, Lã Đài sắc mặt đã trở nên ngưng trọng trước nay chưa có.

Phản quân đối diện ném phi mâu có chút ra ngoài tiên đoán của Lã Đài, tuy nhiên cũng khiến hắn nhớ tới một sự kiện, không lâu, hắn từng ở trong trướng Lã Trạch trông thấy đại vương cho phi ngựa đưa tới một chi phi mâu, nghe nói là vũ khí quân Sở chế tạo, ngoài ra còn có một phong thư, yêu cầu Lã Trạch chiếu theo hình thức tận khả năng tạo ra càng nhiều phi mâu càng tốt.

Phản quân đối diện có phi mâu, hiển nhiên không có khả năng là phản quân Trần Hi!

Quân Sở, phản quân đối diện nhất định là quân Sở, nhưng quân Sở như thế nào sẽ hiện ra ở phía sau Hổ Lao quan?

Chẳng lẽ, Hạng Trang cùng quân Sở chủ lực đã thần không biết quỷ không hay tiềm nhập tam quận? Không, điều đó không có khả năng, Hạng Trang cùng quân Sở chủ lực đã bị Đại vương và Trương Lương tiên sinh vây ở Tề địa, tuyệt đối không có thể ở nơi này! Nhưng, cổ quân Sở trước mắt này lại giải thích thế nào? Chẳng lẽ là một chi nhỏ quân Sở tàn quân lẻn đến nơi đây?

Hầm...hầm...hầm...

Khi Lã Đài kinh nghi bất định, quân Sở đã ném hoàn toàn mười lần tiêu thương, lại bắt đầu xung phong.

Trọng giáp Quân Hán đều nâng đại thuẫn lên, ở trong sự bảo hộ của đại thuẫn, chỉ có gần hai mươi người bị tiêu thương trực tiếp đâm chết, có hơn năm mươi người khác bị thương, tổng thương vong có thể nói là cực kỳ bé nhỏ, nhưng, sau khi trọng giáp quân Hán dỡ xuống đại thuẫn mới phát hiện, nguyên bản đại thuẫn dùng để phòng thân này đã thành trói buộc thật lớn!

Gần như mỗi mặt đại thuẫn đều cắm một chi tiêu thương, không ít đại thuẫn cắm hai chi thậm chí nhiều hơn!

Một chi tiêu thương nặng không quá mười cân, luận sức nặng không đủ để trở thành trói buộc, nhưng vượt qua một trượng chiều dài đối với đại thuẫn khi xê dịch chuyển hoán tạo thành chướng ngại thật lớn, trong khi giãy chết, quân Sở đối diện lại dùng sức bắt lấy tiêu thương cắm ở trên đại thuẫn, có thể đem trọng giáp quân Hán mang thuẫn hất ngã xuống đất!

Trọng giáp Quân Hán không có biện pháp, bởi vì tiêu thương có chứa đảo câu, căn bản là không nhổ ra được, nhiều nhất cũng là đem cán tiêu thương chém đứt, nhưng cho dù là như thế, đầu thương ở trên tấm chắn vẫn còn dài hơn một thước.

Quân Sở cứ liên tục làm như vậy, không đến một lát công phu, trọng giáp quân Hán trận hình đại loạn.

Trọng binh giáp đáng sợ nhất chính là lực phòng ngự siêu cường, mà điều kiện tiên quyết hình thành lực phòng ngự chính là duy trì trận hình đầy đủ, một khi trận hình trọng giáp bị phá, áo giáp nặng nề của trọng binh giáp sẽ trở thành trói buộc, một gã khinh binh cùng một gã trọng binh giáp một mình đấu, nếu song phương thực lực tương đương, khinh binh có thể dễ dàng đem trọng binh giáp hành hạ đến chết!

Mất đi trận hình bảo hộ, trọng giáp quân Hán giống như là một đầu trâu rừng, tuy rằng da thịt rất dày, nhưng phản ứng chậm chạp, mà khinh binh quân Sở giống như là một đoàn miêu cẩu nhanh nhẹn, ưu thế nhẹ nhàng và khéo léo phát huy tới cực hạn, hơn nữa quân Sở nguyên bản so với quân Hán dũng mãnh thiện chiến hơn nhiều, trên chiến trường lập tức xuất hiện cục diện nghiêng về một phía.

Hầm ...hầm...hầm...

Quân Hán sau trận, Lã Đài khóe miệng đã nổi lên một tia co giật.

Mười mấy tướng tá phía sau Lã Đài lại nghẹn họng nhìn trân trối, một đám quả thực không thể tin được hai mắt của mình.

Từ lúc hơn hai trăm năm trước, đại Ngụy Quốc quật khởi cùng đại binh gia Ngô Khởi xuất hiện, trọng binh giáp cũng đã thay thế được chiến xa trở thành trụ cột vững vàng trên chiến trường, nhưng cảnh tượng trước mắt này lại hoàn toàn đảo điên nhận thức của quân Hán đối với trọng binh giáp, ngang nhau số lượng, trọng binh giáp quân Hán không ngờ bại dưới khinh binh, hơn nữa còn là thảm bại, gần như nghiêng về một phía tàn sát!

Điều này sao có thể? Có cái tướng Hán thậm chí còn dùng sức day day hai mắt.

Lã Đài thở mạnh một hơi, lại giơ tay phải lên, cất cao giọng nói:

- Nỏ sàn chuẩn bị!

Ẩn sau trận có hơn trăm cái sàn nỏ lập tức đi ra, cùng lúc đó, mấy trăm chi dài chừng năm sáu thước, tiễn dài hai tấc cũng đã được gài lên sàn nỏ, đây là một loại sàn nỏ cao, mỗi cái sàn nỏ có thể phóng ra năm chi đại tiễn.

Hầm...hầm...hầm...

Đối diện trên đường cái, quân Hán trọng giáp đã hoàn toàn tan tác.

Ít nhất hơn hai trăm trọng giáp quân Hán bị chém giết tại chỗ, còn lại thì chật vật lủi vào ngỏ tắt hai sườn, Kinh Thiên cũng không để ý đến trọng giáp quân Hán chạy trối chết, mà là giơ lên hoành đao đi trước dẫn đầu, mang theo quãng đời huyết chiến còn lại của hơn ba trăm khinh binh tiếp tục lao về phía trước, mục đích của hắn rất rõ ràng, cướp lấy đông quan, tiếp ứng đại quân Trần Hi tiến quan!

Nói cho cùng, trong tay Kinh Thiên chỉ có năm trăm khinh binh, chỉ dựa vào năm trăm người là không có khả năng hạ Hổ Lao quan.

- Ngao....

Kinh Thiên giơ lên hoành đao, lại ngửa mặt lên trời hét dài:

- Đột kích, toàn lực đột kích, phá huỷ quân Hán...

- Phá huỷ quân Hán!

- Phá huỷ quân Hán!

- Phá huỷ quân Hán!

Hơn ba trăm khinh binh tinh nhuệ sói tru hưởng ứng.

Hầm...hầm...hầm...

Quân Hán sau trận, Lã Đài khóe miệng lại co giật hai lần, thanh thế này, sát khí này?

Bỗng nhiên, Lã Đài giơ tay phải lên nhẹ nhàng hạ xuống, một bên lạnh lùng thốt:

- Nỏ sàn, xuất kích!

Ra lệnh một tiếng, nguyên bản hơn trăm cái sàn nỏ ẩn sau trận thoáng chốc được đưa lên trước trận, lập tức chia làm hai hàng, ngay sau đó, hơn trăm danh cầm nỏ thủ đã đưa đại mộc chùy lên, hướng về nỏ cơ hung hăng đập xuống.

*****

Nỏ sàn, lại có xe nỏ, chính là đem nỏ cơ trang bị lên xe nỏ, xuất hiện sớm nhất là thời xuân thu chiến quốc, tầm bắn xa nhất có thể đạt tới là hơn năm trăm bước (ước một ngàn mét), phóng ra đại tiễn có thể dễ dàng bắn thủng đại thuẫn, lực sát thương kinh người, nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng, chính là tốc độ bắn rất chậm, ở trên chiến trường cơ bản chỉ có cơ hội phóng ra một lần.

Nỏ sàn trúng mục tiêu cũng rất kém cỏi, một cái nỏ sàn trên cơ bản chẳng có tác dụng gì, tuy nhiên khi trăm cái nỏ sàn tập trung sử dụng, vẫn là rất khủng bố, chỉ cần bị đại tiễn tản ra bao trùm, mặc kệ là trọng kỵ binh, khinh kỵ binh, trọng giáp bộ binh hoặc là khinh giáp bộ binh, không chết tức thương, tuyệt không may mắn thoát khỏi!

Hầm...hầm...hầm...

Thấy đột nhiên xuất hiện hơn trăm cái nỏ sàn, Kinh Thiên lập tức hít một ngụm lãnh khí!

Là một gã lão binh trải qua trăm trận chiến, Kinh Thiên như thế nào không biết nỏ sàn? Năm đó đại chiến Cự Lộc, ba vạn quân Sở đánh với đại tướng Vương Ly cùng hai mươi vạn quân Tần tinh nhuệ, đã từng lĩnh giáo qua nỏ sàn hung uy cùng quân Tần, mấy trăm cái nỏ sàn đem hơn một ngàn chi đại tiễn nghiêng tiết đến trong trận quân Sở, nháy mắt liền sát thương vài ngàn Sở quân tinh nhuệ!

Bàng Ngọc đồng tử cũng là kịch liệt co rút lại, thân là con cháu nhà tướng, hắn sao có thể không nhìn ra được nỏ sàn?

Gần như là bản năng, Kinh Thiên, Bàng Ngọc cùng với mười mấy tên Sở quân tinh nhuệ xung phong liều chết ở trước mặt đều ngã người xuống đất, ngã lăn xuống đất chưa chắc có thể tránh thoát đại tiễn bắn chụm, nhưng nếu tiếp tục đứng thì chắc chắn chết không thể nghi ngờ, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đối diện quân Hán cầm nỏ thủ đã lạnh lùng nện xuống mộc chùy.

Mặt sau theo vào hơn ba trăm quân Sở khinh binh cũng muốn tránh né, cũng đã không còn kịp rồi.

Cùng với "Thình thịch "Thình thịch" "Thình thịch", bốn năm trăm chi đại tiễn dài hơn năm thước, đã mang theo tiếng rít chói tai theo khung nỏ bắn ra, lập tức hình thành một trận mưa tên thật lớn, đem tiền phương hơn ba trăm quân Sở dào dạt mà vào hoàn toàn bao phủ ở trong đó.

Trong thoáng chốc, quân Sở vừa mới còn gào khóc kêu xung phong liều chết về phía trước đều kêu thảm ngã xuống trong vũng máu, hơn ba trăm khinh binh Hãm trận doanh, ít nhất có hơn một trăm người bị bắn trúng chỗ yếu hại bị mất mạng, còn lại hơn hai trăm người phần lớn bản thân bị trọng thương, mười mấy tên quân Sở khinh binh nằm úp sấp ngã xuống đất trước tiên, cũng có hơn phân nửa bất hạnh bị mất mạng.

Kinh Thiên trên lưng cũng bị vết thương nhẹ.

Quân Hán sau trận, Lã Đài lại giơ lên tay phải phất nhẹ, trong quân hơn hai ngàn khinh binh đều rút ra kiếm sắc đánh trống reo hò về phía trước, hướng tàn binh quân Sở vừa thoát khỏi miệng hùm giống như thủy triều nghiền ép đi tới, Kinh Thiên xoay người từ trên mặt đất bò lên, lại quay đầu lại nhìn Bàng Ngọc lộ vẻ sầu thảm, hôm nay chỉ sợ phải tán thân ở Hổ Lao quan rồi.

Hầm...hầm...hầm...

Hổ Lao quan, cách tây quan vài dặm có hơn.

Hạng Trang mang theo Hãm Trận Doanh, Tiên Đăng Doanh, Nộ Phong Doanh hơn hai ngàn tinh nhuệ vội vàng cấp tiến.

Trải qua hai ngày hành quân gấp, Hổ Lao quan mơ hồ ở trước mắt, tuy rằng cách xa còn có vài dặm, cũng đã có thể rõ ràng nghe được tiếng sát phạt từ tiền phương truyền đến.

- Thượng Tướng Quân, cửa quan mở ra!

Cao Sơ đột nhiên kêu to lên.

Hạng Trang chăm chú nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy cửa Hổ Lao quan mở rộng ra, xuyên thấu qua cửa rộng, mơ hồ có thể nhìn thấy gần cửa thi thể nằm lung tung, xa xa quan nội, ánh lửa sáng như ban ngày, hình như có hai chi quân đội đang chiến đấu kịch liệt, Hạng Trang tuyệt không chần chừ, lúc này giơ lên hoành đao ngửa mặt lên trời rít gào:

- Xung phong, phá huỷ quân Hán...

- Xung phong, phá huỷ quân Hán...

- Xung phong, phá huỷ quân Hán...

- Xung phong, phá huỷ quân Hán...

Phía sau Hạng Trang, hơn hai ngàn quân Sở tinh nhuệ lập tức tam hô hưởng ứng, lập tức một đám bước chân nhanh hơn, lấy tốc độ cao nhất xung phong, không đến bữa cơm công phu, hơn hai ngàn quân Sở tinh nhuệ đã chạy được vài dặm, giống như cuồn cuộn nộ trào, lướt qua cánh cửa mở rộng, hướng về quan nội chen chúc mà vào!

Hầm ...hầm...hầm...

Hổ Lao quan nội, năm trăm quân Sở đã toàn bộ bỏ mình!

Kinh Thiên, Bàng Ngọc hoành đao chém liên tục giữa trùng trùng quân Hán.

Bỗng nhiên, hai chi trường kích hướng ngực Kinh Thiên đâm tới, Kinh Thiên quát lên một tiếng lớn, hoành đao trong tay ra sức hướng lên trên đón đỡ, chỉ nghe thương một tiếng vang nhỏ, hai chi trường kích đã hướng hai vai hắn đâm qua, hoành lưỡi sắc bén thoáng chốc ở vai phải hắn vẽ một đạo vết thương có thể thấy xương trắng!

- Ách a...

Kinh Thiên lập tức kêu thảm vô cùng.

Không đợi Kinh Thiên giãy ra, lại có hai chi trường kích hướng vào đầu Kinh Thiên trảm lạc, Kinh Thiên lại dương đao đón đỡ, chỉ nghe thương thương hai tiếng nổ vang, hai cổ lực lớn điên cuồng, hoang dã hung hăng đè xuống, Kinh Thiên lúc này nặng nề quỳ rạp xuống đất, song kích thuận thế đè xuống, trước sau bốn chi trường kích thoáng chốc hình thành một chữ "hầm", đem đầu Kinh Thiên gắt gao khóa ở trong đó!

Kinh Thiên trong lúc cấp thiết giãy dụa không thoát, lấy dương đao loạn trảm, lại căn bản chém không đến người.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một gã quân Hán Tư Mã đột nhiên tiến lên trước hai bước, huy kiếm hướng cần cổ Kinh Thiên chém tới.

Kinh Thiên thoáng chốc hai mắt trợn lên, lại đột nhiên mở miệng thảm thiết tru dài đứng lên, tình này trạng, tựa như một đầu dã thú lâm tử vong, phát ra tiếng kêu rên cuối cùng, cách vài chục bước, Bàng Ngọc quơ đoạn dây cung của thiết thai cung sớm gãy, đang cùng hơn mười quân Hán lăn lộn, căn bản là rút không ra để tới cứu viện Kinh Thiên.

Mắt thấy Kinh Thiên sẽ bị chém đầu, một chi Lang Nha trọng tiễn lạnh như băng chợt bắn tới.

Quân Hán Tư Mã quay đầu nhìn lại, nguyên bản trọng kiếm chém về phía cần cổ Kinh Thiên cũng bị bách thu hồi, ra sức chém về phía Lang Nha trọng tiễn bay vụt tới, mượn cơ hội này, Kinh Thiên rốt cục ra sức giãy ra, tái quay đầu lại nhìn lên, chỉ thấy hàng trăm... Quân Sở quân tinh nhuệ đã theo đại môn mở rộng chen chúc mà vào, Công Tôn Toại dẫn đầu, dương đao chạy tới.

Đại quân dào dạt mà vào, Cao Sơ lại kéo mở thiết thai cung.

- Công Tôn Toại?

Kinh Thiên vừa trong tuyệt lộ tìm được đường sống, lập tức ngửa mặt lên trời cười rộ lên:

- Lão Cao! Ha ha ha... Ngươi như thế nào cũng đến đây? Lão mao tử nợ ngươi một mệnh!

Dứt lời, Kinh Thiên lại xoay người dương đao, giống như dã thú nổi cơn điên, gào khóc kêu gào đánh về phía quân Hán Tư Mã đối diện, quân Hán Tư Mã tim và mật đều hàn, xoay người bỏ chạy.

Nhưng mà, chạy đi không đến hai bước, tiễn thứ hai của Cao Sơ đã bắn tới giữa ngực hắn.

Quân Hán Tư Mã lập tức kêu thảm thiết, lại chạy đi hai bước liền té ngã trên đất, Kinh Thiên đi nhanh đuổi theo, một đao đã đem thủ cấp quân Hán Tư Mã chém xuống.

Hầm...hầm...hầm...

Quân Hán sau trận, Lã Đài sắc mặt đại biến.

Hổ Lao đông quan vẫn bị quân Hán khống chế, không nghĩ tây quan lại tràn vào hơn ngàn quân Sở, hơn nữa làm cho người ta tuyệt vọng chính là, quân Sở còn không ngừng cuồn cuộn hướng bên trong tràn vào, xem ra, ít nhất cũng có ba bốn ngàn quân! Giờ khắc này, Lã Đài không còn nghi ngờ nữa, Hạng Trang, quả nhiên là Hạng Trang đại quân tới rồi!

- Trưởng công tử, đi nhanh đi!

Có môn khách tiến lên khuyên nhủ:

- Nếu không đi sẽ không còn kịp!

Có môn khách lại sớm rống to lên:

- Mau, bảo hộ trưởng công tử, lên núi!

Đông quan bị đại quân Trần Hi đánh phá, tây quan lại bị quân Sở ngăn chặn, phương Bắc là nước sông, chỉ có phía nam có đường nhỏ cùng vọng đài trên đỉnh núi thông nhau, sự cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể lên núi.

Lã Đài biết đại thế đã mất, nếu kiên trì cũng không có ý nghĩa gì, lập tức thở dài một tiếng, xoay người bước đi, hơn trăm Lã thị môn khách lập tức đi theo, vây quanh Lã Đài đi Nam Sơn vọng đài, khi quân Sở theo đường hẹp quanh co đuổi theo, Lã Đài và hơn trăm môn khách sớm đã chui vào núi non trùng điệp bên trong Tung Sơn.

Hầm...hầm...hầm...

Thừa dịp quân Hán trận cước đại loạn, đại quân Trần Hi rốt cục xông về phía đông quan.

Cùng lúc đó, Công Tôn Toại suất lĩnh Tiên Đăng Doanh cũng đã đục lỗ quân Hán, mở ra đông quan, hơn vạn Ngụy quân lập tức theo đại môn mở rộng chen chúc mà vào, Quan Trung còn lại năm nghìn quân Hán tàn binh lập tức lui giữ thành Bắc đại doanh, tuy nhiên bởi vì chủ tướng Lã Đài đã khí quân mà đi, năm nghìn quân Hán tàn binh quân tâm tất cả đều đã tan rã, ý chí chiến đấu toàn bộ tiêu tan.

Hầm...hầm...hầm...

Hạng Trang cưỡi ô mã, ở hơn trăm tử sĩ vây quanh đi vào Hổ Lao quan, chiến đấu kịch liệt đã kết thúc.

Đối diện cách đó không xa, Trần Hi cùng Hầu Sưởng, Trương Xuân, Vũ Thiệp, Điền Hoành cùng với mấy trăm Ngụy quân vây quanh đi lên, khi song phương cách xa nhau không đủ mười bước, Hạng Trang xoay người xuống ngựa, chắp tay nói:

- Trần Hi tướng quân, vất vả.

Hạng Trang thái độ an ủi này là thiết yếu phải bày ra, hắn dù sao vẫn là đại Ngụy Giám quốc Thượng Tướng Quân.

Trần Hi thì nữa thật nữa giỡn nói:

- Thượng Tướng Quân, nếu không phải ngươi phái Vũ Thiệp tiên sinh đến, mạt tướng còn nghĩ rằng ngươi đã đem đại Ngụy Quốc ba vạn tinh nhuệ ném ở Ngao Thương mặc kệ không cần a.

Trần Hi lúc này đáp cũng là trong bông có kim, ý tứ nói là, từ Ngao Thương phá vây đi ra ba vạn đại quân, hiện tại với Hạng Trang ngươi không có quan hệ gì.

Hạng Trang mặt không đổi sắc, cũng không biết có nghe được ngụ ý của Trần Hi hay không, lập tức cùng Vũ Thiệp ôm nhau chào, Vũ Thiệp lại đem Điền Hoành bên người dẫn tới cho Hạng Trang, Hạng Trang không kìm nổi đánh giá Điền Hoành vài lần, làm một người xuyên qua, hắn đương nhiên nghe nói qua đại danh Điền Hoành, có thể khiến tám trăm môn khách tập thể tự sát đi theo xuống cửu tuyền, trong lịch sử thật đúng là không có ai!

- Hóa ra là Điền Hoành tướng quân.

Hạng Trang hướng Điền Hoành vái chào thật dài, nói:

- Điền thị là Tề quốc lão thế tộc, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.

Hạng Trang cung kính khiến Điền Hoành có chút không ngờ, lập tức cũng cung kính trã lễ, thành khẩn nói:

- Tại hạ đối với Thượng Tướng Quân ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay nhìn thấy, thật là tam sinh hữu hạnh.

Nhìn thấy Hạng Trang, Điền Hoành ngôn ngữ đầu cơ, Trần Hi không khỏi nhíu mày.

Điền Hoành từng là Tề vương, Điền thị lại là Tề quốc vọng lão thế tộc cực nổi danh, Trần Hi tự nhiên cũng muốn lôi kéo Điền Hoành sử dụng, tuy nhiên thật đáng tiếc, Điền Hoành đối với hắn căn bản là không có tỏ vẻ gì, nhưng hôm nay, Hạng Trang chỉ hư từ giả ý, Điền Hoành như gấp không thể chờ mà tiếp cận, điều này làm cho Trần Hi không khỏi có chút mất mát.

Đúng lúc này, Bàng Ngọc bỗng nhiên vội vàng đi tới trước mặt Hạng Trang, gấp giọng bẩm báo nói:

- Thượng Tướng Quân, quân ta đã bách hàng thành Bắc, bộ khúc của Trần Hi tướng quân lại muốn vọt vào quân doanh, sát hàng tốt cho hả giận, Kinh Thiên, Cao Sơ tướng quân kiên quyết không cho, song phương đã đánh nhau.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-515)


<