Vay nóng Homecredit

Truyện:Sở Hán tranh bá - Hồi 094

Sở Hán tranh bá
Trọn bộ 515 hồi
Hồi 094: Hổ Lao quan
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-515)

Siêu sale Shopee

Điền Hoành thở dài, nói với Vũ Thiệp rằng: - Mặc dù tại hạ có ý tìm Thượng Tướng Quân làm nơi nương tựa, đáng tiếc Thượng Tướng Quân xa tại đất Tề, trong đó lại cách một vài quận bốn năm trăm dặm thì không nói, còn có Lưu Bang, Bành Việt, Anh Bố, Ngô Nhuế, Tàng Đồ hơn mười vạn đại quân trở ngại, căn bản là không qua đó được, còn làm gì được đây chứ?

- Đất Tề? Vũ Thiệp lắc đầu nói: - Không, Thượng Tướng Quân giờ đang ở quận Tam Xuyên.

- Hả? Quận Tam Xuyên? Khoái Triệt, Điền Hoành nghe vậy cùng thất kinh, vẻ mặt không thể tin được.

Không phải nói là chủ lực quân Sở của Hạng Trang đã bị Tứ Chính Lục kỳ của Trương Lương, giăng lưới bao vây trong khu vực nhỏ hép của mười mặt ở Tế Bắc, Tiết Quận, Đông Quận đấy sao? Thế nào mà trong nháy mắt, Hạng Trạng lại đột nhiên tới quận Tam Xuyên rồi chứ? Đại nạn không thành, Hạng Trang và tàn quân quân Sở của hắn thực sự phi thiên độn địa thật sao?

Vũ Thiệp mỉm cười, hơi có chút đắc ý nói: - Không dối gạt hai vị, Trương Lương bố trí bao vây mười mặt, kỳ thực lại không thể vây khốn được quân chủ lực ta, từ trước khi các lộ quân Hán hình thành bao vây, quân chủ lực ta đã dựa vào kế kim thiền thoát xác (ve sầu lột xác) của quân sư, lần thứ ba đi về phía Tây qua sông âm thầm nhập vào đất Triệu, hiện tại lúc này đây, lại lần thứ tư qua sông lẻn vào quận Tam Xuyên rồi.

- Kim thiền thoát xác? Khoái Triệt nhíu mày, hỏi: - Không biết vị quân sư quý nhân kia là ai?

Vũ Thiệp hướng về hướng về quận Tam Xuyên xa xa mà vái chào, cất cao giọng nói: - Không dối gạt hai vị, quân sư của chúng ta chính là đại binh gia đương thời, đã từng đảm nhiệm chức Cố Tần Thái Úy - Úy Liêu.

- Hóa ra là Úy Liêu lão tiên sinh. Điền Hoành không khỏi có chút kính ngưỡng.

Khoái Triệt cũng thầm thở dài trong lòng, tuy nhiên cũng rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng, hỏi: - Xin hỏi tiên sinh, tiếp theo có đúng quân Sở sẽ đánh vào Hàm Cốc Quan không, sau đó thì sẽ tấn công vào Quan Trung?

- Đúng vậy. Vũ Thiệp gật đầu nói: - Điều này cũng là đại chiến lược do quân sư chúng ta định ra, chỉ có đánh vào Quan Trung, trực tiếp gây rối Hàm Dương, mới có thể bức đại quân của Lưu Bang quay về Quan Trung, chỉ có bức đại quân của Lưu Bang quay về Quan Trung mới có thể phá tan đại thế thâu tóm thiên hạ của hắn, chỉ có như vậy, thiên hạ chư hầu mới có thể cùng lần lượt phản Hán tự lập, đại Sở ta mới có cơ hội phục hưng.

Khoái Triệt gật đầu, thản nhiên nói: - Nếu như vậy, tại hạ trước khi đến Lâm Hành cũng cầu chúc Đại Sở thành công.

- Hả? Vũ Thiệp ngạc nhiên nói: - Tiên sinh, ngươi chẳng phải nói muốn tìm Thượng Tướng Quân nhà ta để nương tựa sao, sao thế nào lại...

Khoái Triệt lắc đầu, nói: - Thượng Tướng Quân đã có Úy Liêu lão tiên sinh phụ tá, tại hạ đi cũng là dư thừa, cho nên sẽ không tham gia phần náo nhiệt kia. Dừng lại môt chút, Khoái Triệt lại nói: - Tuy nhiên, tại hạ muốn nhắc nhở tiên sinh một câu, mấy vạn tráng đinh của Trần Hi đã từ Ngao Thương đột phá vòng vây, đội quân này nếu như lợi dụng được, cũng là một lực lượng trợ giúp không nhỏ.

Vũ Thiệp vỗ cái trán, giật mình nói: - Nếu không phải tiên sinh nhắc nhở, tại hạ suýt nữa đã quên.

Khoái Triệt cười lãnh đạm, lại ôm quyền hướng về Vũ Thiệp, Điền Hoành từ biệt: - Vũ Thiệp tiên sinh, Điền Hoành tướng quân, sau này còn gặp lại. Dứt lời, Khoái Triệt liền quay đầu ngựa đi.

Nhìn theo Khoái Triệt rời đi, Vũ Thiệp thở dài nói: - Đáng tiếc, thật đáng tiếc.

Điền Hoành cũng cảm thấy có chút đáng tiếc, tuy nhiên, hiện giờ hắn còn phải quan tâm tiền đồ của mình, lập tức hỏi Vũ Thiệp: - Tiên sinh, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Là đi bằng đường sông qua Hổ Lao Quan đi quận Tam Xuyên, hay là giả trang thành dân đói đi vòng quận Nam Dương, qua Võ Quan, Hào Quan lại lẻn vào Quan Trung chờ Thượng Tướng Quân?

Vũ Thiệp lắc đầu, nói: - Không, chúng ta đi đuổi theo Trần Hi.

Mặt trời lên cao, thành Lạc Dương đã sớm bị quân Sở công phá, bên trong thành gần ba nghìn quân trấn thành phần lớn bị giết, còn lại không tới năm trăm tàn binh rút lui và quận thủ phủ, cố gắng dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại.

Hơn ngàn quân Sở như thủy triều ào đến, rất nhanh đã đem vây kín quận thủ phủ chật như nêm cối.

Kinh Thiên mặc trọng giáp, bước đi như bay, vừa ngửa mặt lên trời rống to: - Phóng hỏa, làm cho lão "Khải hàng mão thủy ấn" tử phóng hỏa, đốt chết bọn chúng...

Kinh Thiên từ ở Lâm Truy đánh thành nhỏ thì nếm qua thiệt hại lớn, cho nên lần này thông minh hơn, không hề cường công, mà thay thành dùng hỏa công.

- Tướng quân, không thể phóng hỏa! Bàng Ngọc vội tiến đến ngăn cản lại: - Thượng Tướng Quân trước khi vào thành có nghiêm lệnh, yêu cầu chúng ta bao vậy quận thủ phủ, không được tự ý công kích! Hơn hai trăm tàn quân của Bàng Ngọc, Tấn Tương đã được Hạng Trang sắp xếp vào Hãm Trận Doanh, đồng thời Bàng Ngọc, Tấn Tương cũng được ủy nhiệm hữu, tả giáo úy của Hãm Trận Doanh, tương đương với Phó Thủ Kinh Thiên.

- Phí! Kinh Thiên khoát tay áo, không cho là vậy, nói: - Thượng Tướng Quân không cho chúng ta công kích, là sợ chúng ta xông vào trận địa doanh gây ra thương vong vô nghĩa, hiện giờ lão "Khải hàng mão thủy ấn" tử chọn dùng hỏa công, không phí một binh một tốt là có thể đốt cháy quận thủ phủ, Thượng Tướng Quân sao lại trách cứ chứ? Hừ. Thượng Tướng Quân sẽ không trách chúng ta, hắn còn phải khen ngợi chúng ta đó!

Dứt lời, Kinh Thiên quay đầu hướng sang vài Tư Mã hét to: - Con mẹ nó còn chần chừ gì nữa? Đi chặt tìm bó củi, để lão "Khải hàng mão thủy ấn" tử đốt sạch quận thủ phủ...

Còn chưa nói xong, xa xa bỗng truyền đến một tiếng hét lớn: - Kinh Thiên, ngươi dám kháng lệnh?

- A... Kinh Thiên vội quay đầu nhìn lên, thấy Hạng Trang đang cưỡi ngựa Ô Truy từ trên đường cái chạy nhanh đến, lập tức nháo nhào vội nghênh đón, cười làm lành hỏi: - Thượng Tướng Quân, sao người lại tới?

Hạng Trang kêu lên bực bội: - Nếu ta không đến, Quận thủ phủ của Lữ Trạch đã bị người đốt rồi, đại kế đánh Hàm Cốc Quan cũng sẽ bị tiểu tử ngươi phá hỏng! Dứt lời, Hạng Trang lại quay sang Bàng Ngọc nói: - Bàng Ngọc, ngươi làm rất khá, sau này thay bản tướng quân để ý Kinh Thiên cho ta, tiểu tử Kinh Thiên này rất dễ xung động, bình thường ngươi khuyên hắn nhiều vào!

- Vâng. Bàng Ngọc chắp tay hành lễ, nghiêm nghị nói: - Mạt tướng tuân lệnh!

Hạng Trang gật đầu, lập tức giục ngựa đi tới trước quận thủ phủ đứng nghiêm, quát to: - Người ở bên trong nghe đây, Thượng Tướng Quân đại Sở Hạng Trang ở đây, hạn các ngươi trong một khắc phải ra đầu hàng, bằng không, đập tan phủ đệ, chó gà không tha!

- Đập tan phủ đệ, chó gà không tha!

- Đập tan phủ đệ, chó gà không tha!

- Đập tan phủ đệ, chó gà không tha!

Kinh Thiên, Bàng Ngọc, Tấn Tương cùng với hơn ngàn võ tốt của Hãm Trận Doanh lập tức hô to ba lần, âm thanh rung trời.

Nghe nói đến Hạng Trang, quân Hán trên tường cao thủ phủ, trên viên môn, trong viện, trên nóc nhà đều bị biến loạn.

Chỉ trong chốc lát, cổng lớn quận thủ phủ cuối cùng truyên ra một giọng nói run run của một người: - Xin xin xin, xin hỏi, ngươi thật sự là Thượng Tướng Quân Hạng Trang của Đại Sở quốc, Hạng Trang thật sao? Chính là vị tướng quân giết Phàn Khoái sao?

- Không sai! Hạng Trang cất cao giọng, nói: - Bản tướng quân chính là Hạng Trang, không thể giả được.

Giọng nói trong cổng lớn lại nói: - Vậy vậy vậy, nếu chúng ta đầu hàng, ngươi có phải là tha cho bản công tử không giết đúng không?

Bản công tử? Hạng Trang nghe vậy lập tức trong lòng khẽ lay động, đáp ngay: - Đương nhiên, chỉ cần các ngươi đầu hàng, bản tướng quân có thể tha các ngươi không giết, không giết một ai!

- Thượng Tướng Quân hay lắm, ngươi nói lời phải giữ lời đấy.

- Bản tướng quân từ trước đến nay nói một không hai. Hạng Trang ngạo nghễ nói.

- Mở mở mở cổng lớn. Vị công tử trong cổng lớn ra lệnh một tiếng, cánh cửa sắt nặng nề của Quận thủ phủ liền chậm rãi mở ra, tức thì một vị công tử trẻ tuổi mặc giáp từ trong cổng lớn đi ra, trước tiên hướng về Hạng Trang vái chào một cái thật dài, sau đó vọt đến bên trái cổng lớn, làm động tác mời vào.

Bên sông Tỷ Thủy, Trần Hi dẫn ba vạn tráng đinh đang cuồn cuộn đi xuống phía Nam.

Mặc dù đã thoát khỏi nơi lồng giam Ngao Thương, nhưng trong lòng Trần Hi lại không hề có chút nào vui mừng, bởi vì thiên hạ rộng lớn, hắn lại phát hiện ra mình không có nơi để đi.

Quan Trung là hang ổ của Lưu Bang, lại có nơi hiểm yếu Hàm Cốc, Hổ Lao, căn bản không có cửa mà vào.

Hà Bắc là địa bàn của Trương Nhĩ, Tàng Đồ, Hàn Vương Tín, lại ngăn cách nơi hiểm yếu bằng con sông, đi qua không được.

Về hướng đông là đất Lương, đất Địa, Trần Hi cũng sẽ không tự ngạo mạn cho rằng dựa vào đám ô hợp là có thể đánh bại hơn mười vạn hùng binh của Bành Việt, Hàn Tín.

Có lẽ chỉ có hướng Nam mới là đường sống.

Phía Nam dọc theo sông lần lượt là Lâm Giang quốc, Hành Sơn Quốc cùng với Hoài Nam, Giang Đông, Lâm Giang Vương Cung Ngao, Hành Sơn Vương Ngô Nhuế, Hoài Nam Vương Anh Bố, Trần Hi chưa từng có dũng khí đi vào khiêu chiến, chỉ có Giang Đông có lẽ là còn có thể đặt chân, đáng tiếc, bây giờ đi Giang Đông đường xa ngàn dặm, ba vạn tráng đinh của Trần Hi lại không có mang theo lương thực, hắn cũng không biết cuối cùng nên đi tới đâu.

Trần Hi còn đang lo lắng, phía trước bỗng xuất hiện một tòa cao sơn đại nhạc nguy nga, đi băng bằng về phía trước cũng xuất hiện đường rẽ, một hướng Tây đi vào núi lớn, những hướng khác đều thẳng tắp đi về hướng Nam, không cần phải nói, ngọn núi này nhất định chính là Trung nhạc Tung Sơn rồi, theo đường hướng Tây này mà nó, rất có thể làm đi thẳng đến Hổ Lao Quan!

Trần Hi đang nhìn tòa Tung Sơn đến đờ ra, thuộc cấp Hầu Sưởng từ phía sau đuổi theo, thở dốc nói: - Thượng Tướng Quân, có quân Lương đuổi theo!

Trần Hi mặt biến sắc, nói: - Có bao nhiêu truy binh?

- Chưa đến ngàn người! Hầu Sưởng nói: - Có muốn đánh một trận không?

- Cái gì? Không đến một nghìn người? Trần Hi nhíu mày nói: - Bành Việt cáo già này cũng thật chẳng coi Trần Hi ta ra gì, chỉ một nghìn quân mà dám đến truy sát ba vạn đại quân ta ư, quả thật là không biết sống chết! Dứt lời, Trần Hi lại nhìn mười mấy thuộc cấp bên cạnh mình, quát to: - Chư tướng nghe lệnh, chỉnh đốn quân tốt cốt lõi, xếp thành hàng chuẩn bị nghênh chiến!

Một hồi kèn thoáng chốc kéo dài vang lên tận mây xanh, "quân Ngụy" đang hỗn loạn đi xuống phía Nam đều nghỉ chân, bắt đầu xếp thành hàng, tuy nhiên dân tráng chỉ là dân tráng, đợi đến khi trên đường phương Bắc xuất hiện bóng dáng quân Lương thì ba vạn dân tráng vẫn chưa xếp xong trận, giống như là năm bè bảy mảng, xếp lung tung trên đồng cỏ bao la bên trái đường.

Trái lại quân Lương từ phương Bắc đuổi theo, đội hình chỉnh tề, vũ khí nghiêm chỉnh.

Trận địa hai quân xếp thành hình tròng, trong trận quân Lương đối diện bỗng đi ra một kỵ binh, ôm quyền hướng về Trần Hi hành lễ nói: - Xin hỏi, đây có đúng là Thượng Tướng Quân đại Ngụy quốc Trần Hi?

Trần Hi nhíu mày: - Túc hạ là ai?

Kỵ binh này ôm quyền nói: - Tại hạ là Vũ Thiệp, là phụ tá dưới trướng của Thượng Tướng Quân Đại Sở quốc Hạng Trang, Thượng Tướng Quân không nhớ tại hạ sao?

- Thì ra là Vũ Thiệp tiên sinh! Lúc này Trần Hi mới mang theo hơn mười kỵ binh ra khỏi trận, đi thẳng đến gần chỗ Vũ Thiệp thì ghìm ngựa lại, chỉ Điền Hoành đứng sau Vũ Thiệp, hỏi: - Tiên sinh đã phản Sở quy hàng Lương rồi sao? Ngày hôm nay phụng lệnh Lương vương Bành Việt dẫn binh đến đây chặn giết cố nhân đúng không?

- Không phải. Vũ Thiệp lắc đầu: - Tại hạ phụng lệnh Thượng Tướng Quân, đến đây ly gián Bành Việt, Lữ Trạch, hôm nay hai người đó đã trúng kế, quân Lương dưới thành Ngao Thương cũng đã nổi lên đánh quân Hán, sứ mệnh tại hạ đã hoàn thành, sau khi thoát thân sẽ chạy về quận Tam Xuyên, không ngờ lại nghe nói tướng quân đã đột phá vòng vây ra khỏi Ngao Thương, liền cố ý đuổi theo đến đây gặp mặt!

*****

- Chạy về quận Tam Xuyên.

Vũ Thiệp cố ý nói ra quả nhiên đã khiến cho Trần Hi chú ý tới, lập tức Trần Hi truy hỏi nói:

- Tiên sinh nói là, Thượng Tướng Quân ở quận Tam Xuyên phải không?

- Việc này...

Vũ Thiệp nhìn quanh bên trái bên phải, dường như có chút khó xử.

Trần Hi nhanh chóng cho người ở hai bên lui xuống, sau đó hạ giọng hỏi:

- Tiên sinh, Thượng Tướng Quân thực sự ở quân Tam Xuyên phải không?

Vũ Thiệp do dự một lát, cuối cùng bẩm báo một cách chi tiết nói:

- Được rồi, không dấu gì tướng quân, Thượng Tướng Quân hiện tại đích xác đã tới quận Tam Xuyên rồi. Nếu nói không có chuyện gì bất ngở xảy ra, hiện tại có Trần Hiể đã công hãm Lạc Dương, tiếp đó sẽ tấn công Hàm Cốc Quan, bất ngờ tập kích Hàm Dương Trần Hiẳng đến chỗ ở của Lưu Bang.

Những lời nói này của Vũ Thiệp đương nhiên là nói bừa, ông cũng không thể xác định được rằng quân 4 nghìn quân Sở đã qua sông tiến vào quận Tam Xuyên hay chưa, về phần công hãm Hàm Dương thì lại là quá nói bừa. Mục đích đơn giản là lừa dối Trần Hi, đưa mấy chục đại quân của hắn lừa đi công kích Hổ Lao quan. Một khi đại quân của Trần Hi công kích Hổ Lao quan, có thể đủ để chờ thành lá chắn cho quận Tam Xuyên, gián tiếp trợ giúp cho quân Sở công kích Hàm Cốc Quan!

Ngay thểừ đầu, Vũ Thiệp không nghĩ đến cách này, là Khoái Triệt đã nhắc nhở ông ta nghĩ tới.

- Cái gì? Thượng Tướng Quân đều đã công hãm Lạc Dương sao?!

Trần Hi nghe thấy vậy quả nhiên rất là chấn động.

Mặc dù trong khoảng thời gian này Trần Hi bị bao vây trong thành Ngao Thương, nhưng mối liên hệ của hắn với bên ngoài vẫn chưa bị chặt đứt. Bởi vì hắn có đủ các môn khách giang hồ hào hiệp, những người này ra khỏi thành đi tìm hiểu đủ tin tức xung quanh. Tuy rằng, không biết toàn bộ chân tướng sự thật, nhưng cũng tìm hiểu về sự tình Lưu Bang đem quân truy kích quân Sở cũng đến 10 phần.

Theo như Trần Hi biết, rõ ràng Hạng Trang và quân Sở đã bị Lưu Bang, Hàn Tín liên kết với nhau bao vây ở nước Tề, làm sao có thể đến được quận Tam Xuyên? Còn công hãm Lạc Dương, kế tiếp còn muốn lấy trộm Lã Trạch con dấu ấn tín lừa mở Hàm Cốc Quan? Thật muốn là như thế này, Hạng Trang cùng với Úy Liễu, chẳng phải là Trương Lương, Trần Bình đều đã bị lừa gạt hay sao?

- Như thế là sao?

Vũ Thiệp thản nhiên nói:

- Chẳng lẽ tướng quân không tin tưởng hay sao?

- Không, đương nhiên là không phải như vậy.

Trần Hi vộ hỏi:

- Nếu như vậy, mạt tướng liền dẫn quân đánh Hổ Lao quan, rồi cùng tới quận Tam Xuyên hòa hợp với Thượng Tướng Quân.

Gần như trong lúc đó, Trần Hi liền ra quyết định đi quận Tam Xuyên.

Đương nhiên, Trần Hi quyết định đi quận Tam Xuyên không phải tìm Hạng Trang để tìm nơi nương tựa. Trên thực tế, Trần Hi hiện tại đại quân có được 30 nghìn, mà Hạng Trang chỉ sợ đại quân có 5- 6 nghìn? Nếu muốn hai quân hòa hợp, ai chủ ai theo phải tính toán so đo. Vừa rồi Trần Hi không nghĩ tới phải cúi đầu trước Hạng Trang, ít nhất cũng có thể cùng ngồi cùng ăn đi?

Về phần Hổ Lao quan, Trần Hi cũng không có để vào mắt quá, một vùng quan ải, 2- 3 nghìn quân canh giữ, làm sao có khả năng chống đỡ nổi với đại quân 30 nghìn người của hắn chứ?

Trên thực tế, sau khi Đông Hán thống trị thiên hạ Hổ Lao là thành kiên cố nhất, bởi vì Đông Hán định đô ở Lạc Dương, vì bình hộ Lạc Dương, mới gia cố tường thành ở Hổ Lao quan thêm cao hơn, đến lỗi Hổ Lao quan trở thành thành kiên cố nhất thiên hạ. Tuy nhiên vào thời nhà Tần, Hổ Lao quan chỉ là một toàn quan ải rất mực bình thường.

Lạc Dương, Quận Thủ phủ.

Quân Sở tìm lần toàn bộ phủ nha, đều không tìm được con dấu Lã Trạch ấn tín, xem ra Lã Trạch cũng không đem theo con dấu đến Lạc Dương, mà là đưa tới trong quân, điều này có chút ra ngoài dự kiến của Hạng Trang, không có con dấu ấn tín Lã Trạch, nếu muốn lừa mở Hàm Cốc Quan, thì không thể được.

Hạng Trang thở dài, hỏi Úy Liễu:

- Quân sư, lấy danh nghĩa Lã Sản liệu có mở được cửa ra hay không?

Lã Sản vừa rồi mở cử Quận Thủ phủ đầu hàng, cũng là Quận thủ Tam Xuyên con thứ của Lã Trạch.

- Tuyệt không có khả năng.

Úy Liễu lắc đầu nói:

- Hàm Cốc Quan do Cổ Phùng cai quản, lão cũng đã nghe qua về người này, tính tình ngay thẳng, không sợ quyền quý, dùng binh lại cẩn thận, được Lưu Bang coi trọng, vì thế mới bổ nhiệm hắn đến cai quan Hàm Cốc Quan! Thượng Tướng Quân lấy danh nghĩa Lã Sản trá quan, kết quả chỉ sợ hoàn toàn ngược lại.

Hạng Trang lấy quyền anh chưởng, giọng căm hận nói:

- Nói như vậy, chỉ có thể tấn công?

Phải thắng được Hàm Cốc Quan, nhất định phải thắng, kho vũ khí Lạc Dương không biết có hay không.

Lập tức Hạng Trang quay đầu lại ra lệnh cho tướng quân Hoàn Sở nói:

- Hoàn Sở, lập tức dẫn binh lính đến kho vũ khí Lạc Dương, sau đó phái binh trên đường phố, ta mặc kệ nhà ngươi dùng biện pháp gì, trước tối nay, cần phải đưa tất cả những thợ rèn, thợ mộc, thợ thủ công trong thành Lạc Dương tới đây, nhanh đi!

Hạng Trang cũng là vì phòng nếu chẳng may, nếu chẳng may trong kho vũ khí không có thang, vì thế phải nhanh chóng tạo ra vũ khí.

Về phần thợ rèn, thợ thủ công binh khí, thuận tiện cũng có thể tạo ra chút binh khí, nhất là hoàn đao, tiêu thương, hiện tại quân Sở nhu cầu cấp bách cần có hoàn thủ đao, tiêu thương với số lượng lớn.

- Vâng!

Hoàn Sở tuân lệnh, đi ra.

Hạng Trang lại hướng về Nộ Phong Giáo Úy Cao Sơ nói:

- Cao Sơ, nhiệm vụ phong tỏa thành Lạc Dương giao cho Nộ Phong Doanh, không có thủ dụ của bản tướng quân, bất cứ kẻ nào cũng không được phép ra khỏi thành, nếu tự tiện cố ý ra khỏi thành...giết không tha.

- Vâng!

Cao Sơ tuân lệnh, đi ra ngoài.

Hạng Trang quay đầu lại hỏi Công Tôn Toại:

- Có tin tức gì của Vũ Thiệp tiên sinh hay không?

Hạng Trang vừa lo lắng kế ly gián của Úy Liễu không thành, càng lo lắng cho sự an nguy của Vũ Thiệp. Hiện tại Vũ Thiệp đối với quân Sở mà nói tác dụng không lớn lắm, nhưng trong tương lai đến khi hình thành cắt cứ chi thế các chư hầu, Vũ Thiệp là nhân tài không thể thiếu được.

Trong tương lai, nước Sở cùng với các nước chư hầu hợp nhất làm chủ thiên hạ, làm sao có thể thiếu được Vũ Thiệp chứ?

- Không có.

Công Tôn Toại lắc lắc đầu, lại nói:

- Tuy nhiên tiểu nhân đã tăng số người đi tiếp ứng, tại sông Thủy Nam chuẩn bị 10 thuyền nhỏ, hẳn là rất nhanh sẽ có được tin tức truyền về.

- 18 người thì quá ít.

Hạng Trang lắc lắc đầu, bỗng quay đầu lại nhìn Kinh Thiên, Bàng Ngọc nói:

- Như vậy, các ngươi dẫn theo 500 tinh binh nhanh chóng ra khỏi thành, theo đường thủy đi tới Hổ Lao quan, đi tới Ngao Thương tiếp ứng! Nhớ kĩ, nhiệm vụ của các ngươi là tiếp ứng cho Vũ Thiệp, vạn bất đắc dĩ không được xuất hiện, không cần đi thuwo lương quân, quân Hán chém giết.

- Vâng!

Kinh Thiên, Bàng Ngọc tuân lệnh, đi ra.

Nhìn theo bóng dánh hai người Kinh Thiên, Bàng Ngọc đi xa, Úy Liễu nói khuyên Hạng Trang:

- Thượng Tướng Quân không cần lo lắng quá mức, Vũ Thiệp tiên sinh có tài ăn nói hơn người. Hiện tại phần lớn xem ra sự việc thuận lợi, nếu không, làm sao Lã Trạch lại có thể điều binh từ Lạc Dương đi tới Hổ Lao quan chứ? Về phần sau khi xong việc, lấy năng lực của Vũ Thiệp tiên sinh, tìm cơ hội thoát thân đều không phải là việc khó.

Hạng Trang gật gật đầu, thở dài nói:

- Chỉ hi vọng là như thế.

Hơn nữa Kinh Thiên, Bàng Ngọc, dẫn theo 500 tinh binh ra khỏi thành Lạc Dương đi về hướng đông, khi trời tối, đã có thể hành quân hơn 100 dặm về phía Đông, cách Hổ Lao quan chưa tới 10 dặm.

Bàng Ngọc nói với Kinh Thiên:

- Tướng quân, không thế đi về phía trước được nữa rồi.

Phía trước là đường đi tới phạm vi Hổ Lao quan, Hổ Lao quan có trọng binh đóng giữ, quân Sở nếu muốn đi về phía trước, e sẽ bị phát hiện.

Kinh Thiên gật gật đầu, lúc này dẫn 500 tinh binh rẽ sang hướng khác đi dọc ven biển.

Ở chỗ bí mật, thám báo thấy được, Công Tôn Toại dẫn 10 thuyền nhỏ, Kinh Thiên, Bàng Ngọc đang chuẩn bị luân phiên qua sông, theo đường thủy tiến đến Hổ Lao quan, ở phía trước bỗng nhiên xuất hiện một chiếc thuyền nhỏ.

Kinh Thiên vung tay lên, 500 tinh binh liền rút ra trường kiếm, nhanh chóng ẩn vào bụi cỏ.

Chưa đến một khắc, thuyền nhỏ kia đã cập bờ, 6 gã quần áo tả tơi nhảy từ trên thuyền xuống, Kinh Thiên đang âm thầm ẩn nấp nhận ra phía trước đó là đám dân đói, lập tức liền thu kiếm vào vỏ, ở trong bóng tối quát lớn:

- Có nghe được tin tức gì của tiên dinh không?

- Bẩm tướng quân.

Tên thám báo chắp tay thở dài, lại nói:

- Có tin tức của tiên sinh.

Ngừng một chút, gã này lại nói:

- Tiên sinh cũng đã thoát thân, trên đường đi còn gặp Thượng Tướng Quân Trần Hi của nước Ngụy phá vòng vây Ngao Thương. Hiện tại, tiên sinh đã thuyết phục được Trần Hi dẫn quân tìm nơi nương tựa Thượng Tướng Quân, lúc này Trần Hi đang tấn công Hổ Lao quan, tiên sinh đang ở trong quân của Trần Hi, đặc biệt ra lệnh cho tiểu nhân nhanh chóng đem tin tức về bẩm báo cho Thượng Tướng Quân biết.

Kinh Thiên nói:

- Thượng Tướng Quân đang ở Lạc Dương, ngươi mau chóng đi đến đó thôi.

Tên thám báo hướng về phía Kinh Thiên, dẫn theo 5 tên khác vội vàng đi.

Khi Kinh Thiên hạ lệnh qua sông, Bàng Ngọc bỗng nhiên kéo ống tay áo hắn, hạ giọng nói:

- Tướng quân, hiện tại đại quân Trần Hi đang tấn công Hổ Lao quan, quân lính trông giữ nhất định tập trung ở về phía đông Hổ Lao quan. Không bằng thừa dịp trời tối lặng lẽ đi đến phía tây quan hạ, sau đó đột nhiên khởi xướng công kích, quân lính coi giữ bất ngờ không kịp đề phòng, rất có thể bị chúng ta đánh lén một cách thuận lợi chưa!

Kinh Thiên nhíu mày nói:

- Nhưng Thượng Tướng Quân đã có lệnh chúng ta không được chém giết quân Hán đúng không?

Bàng Ngọc nhanh chóng nói:

- Tôn tử viết: Khi đi ra ngoài, thượng mệnh có điều không chịu, lãnh binh bên ngoài là tùy cơ ứng biến!

Kinh Thiên còn có chút do dự, hắn cũng biết hiện tại đánh Hổ Lao quan là thuận lợi, khả năng thắng rất lớn. Nhưng vấn để là Thượng Tướng Quân trị quân rất nghiêm khắc, nếu kháng mệnh không tuân hậu quả rất nghiêm trọng. Nếu đánh lén Hổ Lao quan thắng trận, điều đó là rất tốt, nếu như chuyện không thành, cái đầu này của Kinh Thiên chỉ sợ không bảo đảm.

Bàng Ngọc càng nói lời cầu thỉnh:

- Xin tướng quân hạ lệnh, có chuyện gì xảy ra mạt tướng sẽ gánh vác!

- Không được!

Kinh Thiên khoát tay chặn lại, lãnh đạm nói:

- Ta mới là Hãm Trận Doanh chính quy Giáo Úy, làm sao có thể để ngươi một hữu Giáo Úy chịu trách nhiệm phải không?

Dừng lại một chút, Kinh Thiên nhìn lại phía sau Tư Mã, quân hầu, quát:

- Thật tốt, các ngươi, cùng ta đi thống lĩnh Hổ Lao quan nào.

- Vâng!

Tư Mã, quân hầu đều nghe theo lệnh, đều xoay người đi.

Trong chốc lát, 500 tinh binh rời khỏi sông, một lần nữa lại đi về phía Hổ Lao quan.

Bên ngoài Hổ Lao quan, đại quân Trần Hi đã bắt đầu khởi xướng công kích.

Vào lúc buổi chiều, đại quân Trần Hi cũng đã tiến tới bên ngoài Hổ Lao quan, chỉ có điều không có thang, cho nên không có lập tức công thành, mà là làm thang trước, mới bắt đầu công thành.

Trần Hi cũng rất có mưu lược, bản thân mình đem 300 nghìn quân cương tráng chi làm 3 quân trước, trung, sau. Ở phía trước là những trung niên 40 tuổi trở lên do Hầu Sưởng chỉ huy. Hậu quân là những người thanh niên từ 20 tuổi trở xuống Từ Trương Xuân chỉ huy. Còn lại trung quân là những người tuổi từ 20 đến 40 do Trần Hi tự mình chỉ huy.

Trước tiên Trần Hi phái ra chiến trường trước chính là Hầu Sưởng.

Trước quân ra chiến trận với mục đích là thứ nhất tiêu hao quân coi giữ nhuệ khí, thứ hai là coi giữ ý chí. Khiến quân lính coi giữ Hổ Lao quan nghĩ rằng quân Ngụy chỉ là những người già yếu có sức chiến đấu thấp. Đột nhiên ra lệnh trung quân khởi xướng tấn công, cái này rất có khả năng khiến quân Hán trở tay không kịp, do đó vừa mới công phá Hổ Lao quan!

*****

Hạng Trang, các chư tướng Úy Liễu, Hoàn Sở, Quý Bố, ở Lạc Dương vây quanh tuần tra kho vũ khí ở thành bắc.

Vẻ mặt Hoàn Sở đầy vui mừng, một mặt ở phía trước dẫn đường một mặt vô cùng hưng phấn nói:

- Thượng Tướng Quân, lần này thực sự chúng ta đã phát tài, kho vũ khí ở Lạc Dường đầy kiếm kích thuẫn giáp, ít nhất cũng có thể dùng để trang bị cho một đại quân có đến hai mươi nghìn người!

Dừng lại một lát, Hoàn Sở có chút tiếc nuối nói:

- Chỉ tiếc là, chúng ta không có nhiều người như vậy, ...

Đang nói chuyện, Hạng Trang liền đi vào một kho hàng.

Chỉ thấy một nhà chứa đầy chiến bào áo giáp, sếp chồng chất, gần như chất cao tới nóc nhà.

Còn lại mấy phòng ở dưới chứa song lưỡi trường kiếm, trường kích, đại thuẫn và binh phí, còn có một ít áp giáp nữa.

Đối với lượng vũ khí thu hoạch được ngoài ý muốn này, Hạng Trang thật không có quá mức kinh ngạc. Thành Lạc Dương thuộc quận Tam Xuyên, hơn nữa Lã Trạch bỏ nhiều công sức ra để mà cai quản, với mong muốn trở thành đại ấp địa khu hùng mạnh số một ở Trung Nguyên, vừa được hai đến ba năm, lại thêm đại bản doanh quân Hán ở Quan Đông. Vì vậy, kho vũ khí ở Lạc Dương trữ nhiều kiếm kích thuẫn giáp đến như vậy cũng không có gì ngạc nhiên.

Ngay cả kho lương thực ở Lạc Dương cũng dự trữ rất nhiều lương thực, phỏng tính cũng có đến trăm nghìn tấn quân lương, đều đủ cho năm nghìn quân Sở ăn trong vài năm. Số lương thực này đều là từ Hàm Dương đưa tới nhà kho Lạc Dương. Nguyên là mấy ngày nay đã đi qua Bộc Dương, cung cấp cho đại quân Lưu Bang, hiện tại lại trở thành toàn bộ chiến lợi phẩm của quân Sở.

Tuy nhiên, Hạng Trang rất muốn có được những vũ khí hạng nặng, ví dụ như thang, xe công thành nhưng đều không có, khi đến tuần sát toàn bộ kho vũ khí, Hạng Trang đều không tìm thấy một cái thang mây cũng như một chiếc xe công thành nào!

Hạng Trang có chút thất vọng, hỏi Hoàn Sở:

- Còn gì nữa không? Còn kho hàng nào khác nữa hay không?

- Không có.

Hoàn Sở có phần khó hiểu, thấp giọng nói:

- Thượng Tướng Quân, từng này còn chưa đủ hay sao?

- Hiện tại chúng ta cần nhất thang và xe công thành!

Hạng Trang dừng lại một chút, rồi nói:

- Ta lệnh cho ngươi đi tìm những người thợ rèn, thợ mộc, thợ thủ công làm binh khí trong thành Lạc Dương này, ngươi làm đến đâu rồi?

- Thượng Tướng Quân yên tâm, việc này đã được làm thỏa đáng.

Hoàn Sở vỗ vỗ ngực, có chút đắc ý nói:

- Mạt tướng bắt được người ở kho vũ khí Lạc Dương, trong tay lão tiểu tử này đều có vài trăm thợ: thợ rèn, thợ mộc, thợ binh khí thủ công đều có cả.

Dứt lời, Hoàn Sở quay đầu lại ra lệnh cho đám thân binh nói:

- Đi, dẫn lão tiểu tử đó tới đây!

Thân binh lĩnh mệnh đi ra, rất nhanh sau đó đã dẫn theo một ông cụ gầy gò tới trước mặt Hạng Trang.

Ông cụ gầy gò này có tướng mạo xấu xí, nhưng đôi mắt rất tinh nhanh, nhìn một cái đã biết được đám người Hạng Trang mới chính là những kẻ cho đòi mình, lập tức lo sợ hướng về phía Hạng Trang vái chào thật dài, cất giọng nói:

- Lão tên là Công Thâu Xa, xin ra mắt Thượng Tướng Quân.

- Công Thâu lão tiên sinh, không cần khách khí.

Hạng Trang đáp lễ, lại nói"

- Không biết trong tay lão tiên sinh có bao nhiêu thợ mộc?

Công Thâu Xa nói:

- Hơn ba trăm người.

Hạng Trang lại nói:

- Có thể tạo ra thang và xe công thành hay không?

- Dĩ nhiên còn có thể tạo ra cả tỉnh lan (một loại xe công thành).

Công Thâu Xa nói:

- Tuy nhiên thang, xe công thành còn có tỉnh lan đều là khí giới hạng nặng, muốn chế tạo sẽ mất thời gian. Còn nữa, không biết Thượng Tướng Quân muốn tấn công thành trì nào? Bởi vì, mỗi một tòa thành trì đều có độ cao khác nhau, khí giới công thành cũng sẽ phải yêu cầu độ cao khác nhau.

Hạng Trang nói:

- Nếu như bản tướng quân muốn tấn công Hàm Cốc Quan thì thế nào?

- Hàm Cốc Quan chính là tòa thành hạng nhất, tường cao tới hơn sáu trượng, thì thang cùng với tỉnh lan cũng cao ít nhất bảy trượng! Không biết Thượng Tướng Quân cần bao nhiêu thang, bao nhiêu tỉnh lan?

Biểu hiện của Công Thâu Xa là sự hợp tác, thậm chí còn rất nhiệt tình, hắn cũng không có vì bản thân mình từng là quân Hán trông giữ kho vũ khí mà cự tuyệt không hợp tác với quân Sở.

Trên thực tế, cũng là do thời đại lúc đó có chút đặc biệt, khi đó người Trung Nguyên quan niệm đơn giản, giống như Vệ Ưởng, tuy rằng Vệ Ưởng xuất thân ở nước Vệ, lại có thể yên tâm thoải mái làm việc cho nước Tần, lại như Úy Liễu, vốn là Ngụy Quốc Nhân là kẻ thù không đội trời chung với nước Tần, nhưng cuối cùng lại làm chứ Thái úy ở nước Tần, hơn nữa một tay đưa ra kế sách để khiến cho Ngụy Quốc diệt vong!

Như các sĩ tử Vệ Ưởng, Úy Liễu, đều không có quan niệm quá sâu sắc về quốc gia, đối với một thợ thủ công như Công Thâu Xa này, càng không có khả năng quan niệm gì về quốc gia dân tộc. Hơn nữa, phần lớn thợ thủ công ham thích công việc, chỉ cần làm cho ai cũng là bản thân mình có cơ hội hanhg nghề, sự thay thế quốc gia nào cũng không có vấn đề gì.

Hạng Trang ngẫm nghĩ một chút nói:

- Hai mươi cái thang, hai mươi cái tỉnh lan, cộng thêm số lượng năm xe công thành, cần mất bao nhiêu thời gian để hoàn thành?

Công Thâu Xa yên lặng một chút trong lòng tính toán, sau đó hồi đáp:

- Thượng Tướng Quân, thời gian ba ngày là có thể làm xong!

- Tốt!

Hạng Trang nói:

- Bản tướng quân cho ngươi thời hạn là ba ngày, trong vòng ba ngày, ngươi cần cái gì cứ việc đề xuất, bản tướng quân nhất định sẽ đáp ứng những yêu cầu của ngươi. Tuy nhiên, sau ba ngày ngươi làm không được hai mươi cái thang, hai mươi cái tỉnh lan, cộng thêm năm xe công thành, khi đó ngươi đừng có trách bản tướng quân không khách khí với ngươi.

Công Thâu Xa nói:

- Thượng Tướng Quân yên tâm, thợ thủ công đều có sẵn, ba ngày là có thể xong!

- Tốt lắm.

Hạng Trang vui vẻ gật đầu nói:

- Ngoại trừ những người thợ mộc chế tạo ra thang, tỉnh lan và xe công thành, thì những người thợ rèn cũng không được nhàn rỗi, nhu cầu cấp bách của bản tướng quân hiện nay cũng là vấn đề binh khí, đợi bản tướng quân sai người đưa đến mấy chục dạng đao, mấy ngay này hãy sai người của ngươi tạo ra số lượng đao này nhiều hơn.

Từ kho vũ khí trở lại Quận Thủ phủ, tâm trạng của Hạng Trang, Úy Liễu cũng không giảm được sự phiền lòng.

Tạo ra thang, tỉnh lan, xe công thành ít nhất mất ba ngày, nhưng có thể giữ được bí mật ở Lạc Dương lâu hơn ba ngày không chứ? Cho dù khi quân Sở công thành, trước đó khóa cứng tứ cửa, bên trong thành quân coi giữ, dân chúng tuyệt đối không có một người nào được đi ra ngoài, nhưng dân chứng phân tán ở ngoài thành ít nhiều cũng sẽ nghe được động tĩnh, hơn nữa ba ngày không cho người buôn bán nhỏ vào thành, chắc chắn sẽ có người nghi ngờ.

Một khi tin tức đến được Ngao Thương Lã Trạch, nhất định sẽ cấp tốc quay về viện trợ quận Tam Xuyên, khi đó tiền toái sẽ lớn.

Cũng không biết kế ly gián của Vũ Thiệp có thành công hay không, nếu Lã Trạch đã cùng Bành Việt đánh lên, thì quân Sở sẽ không có lỗi lo.

Tuy nhiên hiện giờ, Hạng Trang cũng không nghĩ được biện pháp nào khác, chỉ có thể phái nhiều thám báo, bảo vệ hướng tây Hàm Cố Quan cùng với hướng đông Hổ Lao Quan, chặn bốn phía giết những người nào khả nghi, tận dụng hết mọi khả năng để có thể phong tỏa quận Tam Xuyên. Tin tức quân Sở công hãm Lạc Dương chắc chắn sẽ được truyền ra ngoài, nhưng chuyện này có thể giữ bí mật được bao lâu cũng tốt.

Úy Liễu vẫn là lo lắng, lại dặn dò Cao Sơ nói:

- Cao Sơ tướng quân, đội thám báo đã phái đi ra ngoài chưa?

- Quân sư yên tâm, đã phái đi ra ngoài rồi.

Cao Sơ điềm nhiên nói:

- Hướng về phía Hàm Cốc Quan, Hổ Lao quan đều phái đi hơn mười chi đội thám báo, đều đã đi ra ngoài quận Tam Xuyên, thực hiện đúng như lời nói của Thượng Tướng Quân, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, chỉ cần thoạt nhìn có vẻ khả nghi, lập tức giết không tha!

Úy Liễu thở dài nói:

- Ở vào tình thế bất thường này, không còn cách nào khác.

Vừa dứt lời, Công Tôn Toại đột nhiên bước vào, hướng về phía hai người Hạng Trang, Úy Liễu chắp tay thở dài nói:

- Thượng Tướng Quân, quân sư, cuối cùng thì Vũ Thiệp tiên sinh cũng có tin tức trở về!

- Ồ?

Đột nhiên Hạng Trang quay đầu lại, vội la lên:

- Người đâu?

Công Tôn Toại quay đầu lại vẫy tay một cái, một gã tử sĩ liền ngang nhiên đi tới, hướng về phía hai người Hạng Trang, Úy Liễu vái chào nói:

- Tiểu nhân là Thạch Tảng, kính chào Thượng Tướng Quân, kính chào quân sư.

Hạng Trang khoát tay, thấp giọng nói:

- Nói mau, Vũ Thiệp tiên sinh ở bên kia thế nào rồi?

Thạch Tảng lập tức thuật lại chuyện Vũ Thiệp bắt đầu tự nhập vào lương doanh đến việc thuyết phục Trần Hi tấn công Hổ Lao quan từ đầu đến cuối.

Hạng Trang nghe xong lập tức mừng rõ, thật sự hắn không nghĩ tới, không ngờ Vũ Thiệp có thể ly gián được Lã Trạch cùng với Bành Việt. Tuy nói rằng quân Hán là do sự xuất hiện đột ngột của Lưu Bang mà thất bại, nhưng vẫn là do Trần Hi phá vây. Việc làm cho Hạng Trang vui mừng chính là, không ngờ Vũ Thiệp còn đưa Trần Hi tới cùng với đại quân ba mươi nghìn người!

Úy Liễu cũng vui mừng quá đỗi, luôn miệng nói:

Thượng Tướng Quân đúng là ý trời, đúng là ý trời!

- Đúng, ý trời, trời chưa diệt Đại Sở ta, ha ha.

Hạng Trang ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, lập tức quay đầu lại quát lớn:

- Công Tôn Toại, đánh trống tập hợp binh sĩ, bản tướng quân muốn dẫn Hãm Trận Doanh, Tiên Đăng Doanh tập kích Hổ Lao quan!

Hổ Lao quan, phản quân tiến công lại một lần nữa bị đánh lui, đông quan hạ lại tăng thêm mấy trăm cỗ thi thể.

Ở giữa hỗn độn tiếng bước chân, một viên tướng mặc áo bào màu trắng vây quanh có đến hơn mười tướng tá theo đường cái bước đến trước tường quan. Tên tiểu tướng áo bào trắng tuổi chừng hai mươi, bộ dạng mày kiếm mắt sáng, thân khoác giáp sáng ngân lân, đầu đội ngân quan, thắt lưng khóa bảo kiếm, vỏ kiếm đầy màu rực rỡ bảo thạch, trông thật xa hoa lóa mắt.

Một viên tướng Hán cả người đẫm máu nghênh tiến lên, hướng về phía tiểu tướng mặc áo bào trắng chắp tay thở dài nói:

- Trưởng công tử, đám phản quân đánh không được tốt, căn bản tường cao không có tới gần được, cũng đã có đến hơn trăm người chết, đấu pháp này, phản quân chính là đến một trăm nghìn người, toàn bộ giao cho Hổ Lao quan ở dưới.

Tiểu tướng mặc áo bào trắng không phải ai khác, hóa ra chính là đứa con cả của Lã Trạch Lã Đài.

Lã Đài khoát tay, không cho là đúng nói:

- Tướng quân không thể sơ suất, ta xem ra đám phản quân này đã vào thế yếu.

Dừng lại một chút, Lã Đài lại nói:

- Vừa mới thắp lên ánh lửa, bản công tử mơ hồ nhìn đến đám phản quân trung có chữ đại kỳ, nếu không có gì bất ngờ, chủ tướng hắn chính là Trần Hi. Người này thích dưỡng sĩ, môn hạ thực khách xưng là tám trăm người, tám trăm người này đều là những người mang tuyệt kĩ, Trần Hi phần lớn cuối cùng là muốn giở trò.

Tướng Hán ngạc nhiên nói:

- Trần Hi, không phải hắn đã bị nhốt ở trong thành Ngao Thương hay sao?

- Ngao Thương đã xảy ra chuyện.

Lã Đài thở dài, nói:

- Lương Vương Bành Việt nhẹ dạ cả tin phụ tá Khoái Triệt, mấy ngày trước có xung đột với gia phụ, phần lớn Trần Hi nhân cơ hội này thừa dịp phá vây Ngao Thương.

Dừng lại một chút, Lã Đại lại cười lạnh nói:

- Tuy nhiên, Trần Hi thực sự không nên tiến đến tấn công Hổ Lao quan, ha hả.

Tướng Hán gật gật đầu lại nói:

- Trưởng công tử, nếu không để mạt tướng dẫn tám trăm tinh binh xuất quan đánh với hắn một trận được chứ?

- Khỏi cần.

Lã Đài khoát tay, thản nhiên nói:

- Nếu nói không có điều gì bất ngờ xảy ra, tiếp theo công kích Trần Hi xuất động tám trăm môn khách, không bằng chúng ta tương kế tựu kế, khiến đám phản quân thua trận!

Dứt lời, Lã Đài lại tiến đến bên tai tướng Hán nhẹ giọng giải thích vài câu, tướng Hán liên tục gật đầu lại nói:

- Mạt tướng liền đi xuống chuẩn bị, canh giữ Trần Hi cho cẩn thận những kẻ muốn đến cướp đi có đến mà không có về, ha hả. !


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-515)


<