← Hồi 1368 | Hồi 1370 → |
- Thôi vậy, không rời cung nữa, kiếm cho ta một gian phòng trong cung Vạn Dân, ta ngủ một giấc, ba ngày, Vân Diệp này nói là chuẩn.
Lại lấy ra một cái bình nhỏ, ngửa cổ đổ vào miệng, mùi vị đúng là chả ra sao, Vân Diệp cầm bầu rượu lên tu hết, lảo đảo một lúc cũng ngã cắm đầu xuống giường gấm...
Đợi khi Trường Tôn thị dẫn phi tần hậu cung tới thì cả hai đã ngủ bất tỉnh nhân sự, bất kể người khác đẩy thế nào cũng không biết. May mà hơi thở dài, không giống trúng độc.
Triệu hoàng hậu cười the thé, gọi thị vệ lập tức tới Vân gia trang tử, bắt tất cả người của Vân gia vào ngục.
Trường Tôn thị vung tay tát ả một cái, quát lui các phi tấn khác, chỉ giữ lại Triệu hoàng hậu, vỗ tay, hai thái giám kia lại từ sau cột đi ra đợi lệnh.
- Bệ hạ và Sở công hẹn nhau ba ngày sau tỉnh lại, bệ hạ có lệnh, trong ba ngày do thái hậu giám quốc.
Trường Tôn thị gật đầu, quay lại lạnh lùng nhìn hoàng hậu:
- Đại sự triều đường ngươi không hiểu thì câm mồm, quan hệ hai người họ kiến lập bởi sự tín nhiệm, nếu ngươi dám phá hỏng đại kế của bệ hạ, bổn hậu băm vằm ngươi.
Trường Tôn thị không ở trong cung nhiều năm nhưng uy phong vẫn còn, mấy chục năm tác phong bá đạo không phải nữ nhi quan viên lục phẩm như Triệu thị có thể chịu nổi, quỳ dưới đất khóc rấm rứt.
Cung Vạn Dân đặt ba cái giường, trong ba ngày, Trường Tôn thị không rời đi nửa bước, chăm sóc hai người như chăm sóc trẻ con, hoàng thành phong tỏa, Tân Nguyệt tới thăm Vân Diệp xong liền bị bà đuổi về, đổi bằng Tiểu Miêu tới hầu hạ Vân Diệp, đồng thời cũng toàn bộ giới bị còn có Vân gia trang.
Chập tối ngày thứ ba, thành Trường An nổi gió, chẳng bao lâu sau mưa trút xuống như nước, sét ra oai trên nóc hoàng cung, những hình thù quái đản giăng khắp trời.
Vân Diệp bực bội ngoáy tai, Lý Thừa Càn cũng lười biếng lấy chăn chùm đầu, sau một tiếng sấm nổ, cả hai cùng ngồi dậy chửi bới.
Trường Tôn thị nhìn hai tên ngủ tới đần người, dịu giọng nói:
- Cuối cùng cũng tĩnh, ngủ ba ngày rồi đấy, tỉnh rồi thì các ngươi tiếp tục cãi nhau đi, lão thân về Ngọc Sơn đây, già rồi còn phải chăm sóc hai đứa bé to đầu.
Quên cả quải trượng, bước chân vững vàng rời cung Vạn Dân.
- Ngươi cũng ngủ ba ngày à?
Lý Thừa Càn mãi mới nhớ ra chuyện trước khi ngủ:
Vân Diệp vỗ tay, chỉ hai tên thái giám đi ra nói:
- Chúng sợ ta độc chết ngươi nên không cho ta rời hoàng cung, nên ta cũng ngủ luôn ba ngày.
Lý Thừa Càn nhìn hai tên thái giám, đột nhiên nói:
- Vương Đạo, Lý Kỳ là người lão luyện, trung thành với chức vụ, đặc biệt cho xuất sĩ, tự tuyển người, tới lại bộ báo danh, ưu tiên an bài.
Hai tên thái giám mừng rỡ, vội quỳ xuống bái tạ. Vân Diệp được Tiểu Miêu hầu hạ mặc y phục, nhân lúc Lý Thừa Càn an bài hộ vệ, mở cửa cung rời đi. Vượng Tài đã bắt đầu gọi rồi, mấy ngày không thấy Vân Diệp, giọng Vượng Tài trở nên vô cùng bi ai...
Cung Vạn Dân u ám lần nữa rực sáng, mỗi người dân Trường An nhìn thấy cảnh này đều thở phào, Sở quốc công vào hoàng cung ba ngày cuối cùng cũng có tin tức.
Vượng Tài ngày càng dính người, hiện buổi tối không tới chuồng, nằm ngay bên giường của Vân Diệp, đêm thức dậy có thể thấy hai cái mắt to sáng lấp lánh của nó.
Na Nhật Mộ ngồi bên giường lấy chân dẫm bụng Vượng Tài, nó khoan khoái phì mũi, tay Vân Diệp vừa đặt lên ngực nàng bị Na Nhật Mộ đẩy ra, tuổi cao rồi, chẳng làm được mấy chuyện dư thừa, chẳng qua là thói quen mấy chục năm thôi.
- Vượng Tài đang nhìn đấy.
Na Nhật Mộ rụt mình vào góc tường.
Vân Diệp gãi tay Vượng Tài, thở dài nhắm mắt lại, đại hạn của Vượng Tài sắp tới, điều này người Vân gia đều rõ, Vượng Tài không uống nổi rượu nếp không còn nhiều thời gian, nhiều lúc nó cứ hướng về phía Lũng Hữu hí, đôi khi đi về phía nơi đó. Người khác không biết, Vân Diệp biết nó muốn về sơn cốc kia.. Chỉ là không nỡ xa mình nên đi vài bước rồi quay lại...
Vượng Tài thích chết ở đó, Vân Diệp thấy nên đi cùng huynh đệ, hơn nữa không nên trì hoãn.
Khi mặt trời mọc, Vân Diệp quyết định đi Lũng Hữu, chỉ mang mấy chục tùy tùng, hơn nữa đi theo bước Vượng Tài, nó muốn đi thì đi, muốn dừng thì dừng, đây là chuyện cuối cùng Vân Diệp có thể làm cho huynh đệ.
Bước lên đường tới Lũng Hữu, Vượng Tài rõ ràng lên tinh thần, chạy rất vui, thậm chí còn có tinh lực ngửi bồ công anh nở rộ trên đường.
Đi không nhanh, nhưng rất chính xác, Vượng Tài không bao giờ quên đường về nhà. Tới dưới Mạch Tích Sơn, Vượng Tài khoan khoái lăn mình trên mặt đất vài vòng, mỗi tội khi đứng lên cần người giúp.
Sắc mặt Vân Diệp chưa lúc nào tốt, mã phu sống trong bi thương, hầu hạ Vượng Tài mấy chục năm, giờ sắp tới lúc sinh ly tử biệt.
Không vào thành Lan Châu, Vượng Tài đi suốt một tháng, tỏ ra rất mệt mỏi, nhiều lúc Vân Diệp cũng xuống ngựa đi bộ, Vượng Tài gác đầu lên vai Vân Diệp, ngửi hơi thở mang mùi cỏ của nó, Vân Diệp chỉ biết cúi đầu đi. Vượng Tài không ăn được cả trứng gà nữa, lúc này chỉ dựa vào bản năng cầm cự.
Vân Diệp nhìn thấy Vượng Tài ỉa ra phân màu xanh, nhéo thật mạnh đùi mới ngăn được nước mắt chảy ra.
Nước Hoàng Hà đục ngầu, nước chảy như tiếng thở dài vô tận, cửa núi đã ở phía trước.
Nơi này là đất phong của Vân Diệp, Tân Nguyệt sau khi tính toán thiệt hơn đã đem những nơi khác đều đánh dấu thành thứ có thể đánh đổi, chỉ có nơi này và mộ tổ Lam Diền chưa bao giờ động tới, quanh năm Vân gia có một đội gia tướng trú ở đây, cửa núi này chưa bao giờ cho người khác đi qua, ở đây có bầy sói sống khoan khoái, cũng có bầy ngựa sinh sôi nảy nở.
Cỏ mùa thu mọc rất tươi tốt, Vân Diệp gần như bị cây cỏ cao lớn che lấp, tay cầm đao giúp Vượng Tài mở đường, Vượng Tài đã ngã ba lần rồi.
Nơi này có một con suối nhỏ, Vân Diệp bắt một con dê, lấy da dê làm quần, ra sức chém cỏ, giống như lúc vừa mứi tới thế giới này...
Phía trước không còn cỏ nữa, xuất hiện một cái hồ, hồ không rộng nhưng cực kỳ sâu, theo truyền thuyết của người Lan Châu, mỗi khi tới đêm trăng tròn nơi này xuất hiện cột nước cao tới bảy tám trượng.
Gia tướng lưu thủ ở đây chứng thực truyền thuyết này.
Vân Diệp và Vượng Tài đau khổ đứng bên hồ, dù Vân Diệp cố gắng tiếp xúc với mã vương ra sao, đàn ngựa vẫn không chấp nhận Vượng Tài, mã vương ăn hết hoa quả tươi ngon Vượng Tài chở xong vẫn không ngó tới nó, thậm chí còn uy hiếp Vượng Tài.
Đậu đã ăn hết, vẫn không chấp nhận, Vân Diệp thậm chí cho rượu nếp vào, mã vương vẫn không chấp nhận. Hết cách, Vân Diệp cho Vượng Tái chở một cục muối lớn tới, đàn ngựa chỉ liếm vài cái, hết muối là chúng đuổi Vượng Tài đi.
Vân Diệp hiểu chúng chê Vượng Tài già, già làm liên lụy con ngựa khác, sau khi nghe tiếng sói tru, liền hiểu ra điều ấy.
Vân Diệp đấm đầu, mình quá ích kỷ, đáng lẽ phải nhân lúc Vượng Tài còn chạy được đưa nó về đây, đây mới là thế giới của nó.
Vượng Tài hí khe khẽ, như con ngựa non bị đàn vứt bỏ, lấy đầu dụi Vân Diệp, mong y giúp mình, giống như trước kia, giống như lúc đầu lấy vải bó đùi mình...
Vân Diệp đứng lên, y phục ướt quá nửa, sương thu xuyên qua áo lạnh thấu xương...
Vân Diệp lại định cùng tiếp xúc với mã vương, đàn ngựa này được Vân gia bảo vệ bao năm, các ngươi không thể vô tình vô nghĩa như vậy. Sọt lớn chứa đầy hoàng đậu được bê ra, mỗi hạt đều lựa chọn kỹ càng, không có hạt hỏng hay teo tóp.
Mã vương đã quen thi thoảng được gia tướng Vân gia cho ăn ngon, thấy Vân Diệp tới không hề kháng cự, nhưng Vân Diệp nói hết nước hết cái, mã vương chỉ chú ý tới ăn, Vượng Tài mà tới gần là đẩy ra.
← Hồi 1368 | Hồi 1370 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác