Vay nóng Tinvay

Truyện:Đường Chuyên - Hồi 1177

Đường Chuyên
Trọn bộ 1385 hồi
Hồi 1177: Bất Ngờ!
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1385)

Siêu sale Shopee

Thời đại mới tới tức là mình không còn ví dụ sẵn có để tham chiếu nữa, tất cả mọi việc phải thông qua đầu óc để giải quyết.

Vân Diệp không cho rằng mình có đủ học thức và can đảm ứng phó đủ loại vấn đề mới ập tới, chỉ vĩ nhân mới gánh được chức trách này, mình không phải vĩ nhân, mà Đại Đường chỉ có thể có một vĩ nhân là hoàng đế bệ hạ.

Mấy năm trước đã có cảm giác như bị nướng trên lửa, hiện cảm giác này càng mạnh, làm chủ nhà không vấn đề, làm sai thì cùng lằm lão bà hài tử ăn rau thôi. Hiện giờ đột nhiên có người đem quốc sự gửi gắm thì thành chuyện lớn rồi.

Một mình đi dạo trong thành lạc đà, Lưu Tiến Bảo theo sau đằng xa, thời gian qua hầu gia càng lúc càng một mình suy nghĩ lâu hơn.

Trăng sa mạc như câu liêm, lại tới lúc thêm cỏ đêm cho chiến mã rồi, mã phu kéo xe cỏ chạy đi chạy lại, Vượng Tài ngửi thấy mùi Vân Diệp ngẩng đầu hí vang.

Bất kể bận rộn tới mấy, mỗi ngày Vân Diệp đều bỏ thời gian ra ở cùng Vượng Tài một lúc, ở trong quân, Vượng Tài chẳng thể tự do như ở nhà, rất bất mãn với việc phải ở chuồng ngựa, lại khôi phục thói quen gặm cột, nhưng lần này không có mộc nhĩ mọc ra nữa.

Thả Vượng Tài ra, một người một ngựa dẫm trên cát mềm đi dưới ánh trăng, đất trống trong thành không lớn, đi một vòng chưa tới hai nén hương, chẳng mấy chốc về khởi điểm. Vượng Tài dừng chân không muốn đi nữa, tối này chưa ăn cỏ khô, đi với Vân Diệp một vòng là nể mặt lắm rồi.

Vào quân doanh, Vượng Tài liền thích ăn đỗ, Lưu Tiến Bảo nói đó là đặc trưng của bảo mã, Vân Diệp cho rằng đó chẳng qua là trò chơi ác của Vượng Tài thôi, chiến mã khác chỉ có nắm đỗ đỡ thèm thì Vượng Tài có nửa bao ăn thả cửa. Vài ba ngày Na Nhật Mộ còn mang mấy quả trứng gà tới, khẩu phần như thế mà nó còn cho mồm vào máng của chiến mã khác ăn cỏ khô của người ta.

Không biết Trường An ra sao rồi, Tân Nguyệt và cả nhà chẳng biết bị dày vò thế nào, mình ở chiến trường, nhưng khổ nhất lại là các nàng, Lý An từ Lĩnh Nam xa xôi gửi thư tới, bày tỏ nhớ nhung và thay đổi của Lý Dung, thuận tiện trách Vân Diệp bội tình bạc nghĩa, cả bức thư đầy xuân tình nồng đậm. Tân Nguyệt lại không thể làm thế, dù gian nan ra sao, nàng đều phải nói tất cả đều yên ổn, chết người cũng nói thế, sợ tâm tư của phu quân rối loạn, xảy ra chuyện ở chiến trường.

Tình cảm con người quá phức tạp, Vân Diệp luôn muốn đơn giản hóa nó, kết quả tới giờ ai gần mình nhất chịu tổn thương lớn nhất. Lão bà nhiều, phiền toái nhất là không thể chú ý tới mọi mặt.

Có bốn lão bà bản thân không xứng nói tới ái tình gì nữa, hiện chỉ có thể trói buộc cái gia đình này là ôn tình.

Chẳng biết từ khi nào mà nhân loại có thứ tình cảm mỹ hảo mà phức tạp ấy, Vân Diệp nhớ thời mới đầu mọi người quấn áo da, ở trong sơn động, thấy mỹ nữ đập cho một gây kéo lên giường là xong. Hiện giờ trở nên phức tạp hơn nhiều, chỉ cần là nữ nhân là sẽ đưa ra cả đống vấn đề cần ngươi trả lời, một đống việc cần ngươi giải quyết.

Lý An Lan viết thư mắng Vân Diệp xong liền đề xuất một phương án trung gian, đó là kiếm một hòn đảo phong cảnh không tệ bồi thường cho mình. Nàng muống sống cuộc sống mộng ảo ở bãi biển Bỉ Cơ Ni (bikini) mà trước kia Vân Diệp miêu tả.

Sắc dụ lẫn khẩn cầu làm Vân Diệp không sao kháng cự được, tuy đất đai thiên hạ là của Lý Nhị, nhưng những hải đảo như trân châu rải rác trên đại dương thì Lý Nhị chẳng chiếu cố tới được, lấy nó mua vui cho thê thiếp là chuẩn rồi.

Sờ tai Vượng Tài, Vân Diệp cười khổ, Triệu Xa sau khi nhận quân lệnh liền không hỏi tới việc nhà nữa, cho nên mới thành danh tướng, mình không làm được nên chỉ có thể làm tướng quân bình thường thôi, thư của Lý Tịnh luôn đầy khinh bỉ, Vân Diệp chẳng giận, tướng quân trên đời xứng cho Lý Tịnh thấy tiếc nuối không nhiều, mình là người trong số đó, là vinh dự chứ không phải sỉ nhục.

Trời tối đen như một miếng lụa đen, với Vân Diệp mà nói muốn nhìn ra hung cát phúc họa trong tinh tượng huyền ảo là không thể, chỉ có thể mong đám Tân Nguyệt, An Lan cũng nhìn thấy trăng sáng trong đêm nay.

Vượng Tài thích nghe sói tru, Vân Diệp cũng thích, vì nó làm sa mạc càng trở nên bao la, sa mạc mà không có đàn sói thì mảnh đất này cô đơn chừng nào.

- Ngươi cứ không thích chiếu thần quang, nhìn xem tóc lão phu đang đen đi này.

Vô Thiệt chắp tay đứng dưới ánh trăng, gió đêm thổi áo bào bay phần phật trông như thần tiên.

- Ông cứ leo từ trên cột cờ xuống trước đã, dù tóc có đen đi thì cũng không cần khoe khoang vậy chứ? Đây là việc Cẩu Tử và Tiểu Miêu mới làm.

Thật đáng ghét, từ sau khi phát hiện mình có mấy sợi tóc đen, Vô Thiệt như biến thành người khác, từ tâm cảnh tới hành động đều biến thành người trẻ tuổi, hoặc nói cách khác là trẻ con, còn là loại trẻ con bảy tám tuổi đáng ghét nhất.

Câu này ông ta đã nói tới tám chục lần rồi, thần tích không thể nói cho người khác biết, bứt rứt lắm, đành nói với Vân Diệp và Đỗ Như Hối. Đỗ Như Hối già không nên nết, hoàn toàn bị bảo bối của Vô Thiệt chinh phục, nên ông ta đi khoe với Vân Diệp.

- Tiểu tử, đừng bảo lão phu dọa, thân thể nam nhân từ ba mươi tuổi là bắt đầu xuống dốc, lúc này mà còn không biết trân trọng, tương lai sẽ hối hận. Thế nào, hiện không còn mấy hứng thú với phòng the rồi phải không? Cho ngươi biết đó là bằng chứng cơ năng dần thoái hóa.

Vô Thiệt hai chân quấn cột cờ trượt xuống.

Đi thảo luận chuyện nam nữ với một lão thái giám chỉ tổ mất mặt, Vân Diệp liền thay đổi đề tài:

- Ông không lo cho Tiểu Miêu một chút, đứa bé này nhất định chịu nhiều khổ cực, Cẩu Tử nói mỗi cuộc chiến muội ấy đều xung phong đi đầu, từ Tiểu Bột Luật tới giờ chiến đấu khâu ngừng, nghe nói trên người thương tích vô số, ông quan tâm tới đệ tử mình trước thì hơn.

Vân Diệp không muốn nữ tử lên chiến trường, họ nên ở hậu phương sống yên bình, sinh con đẻ cái, khi một quốc gia đưa nữ tử ra chiến trường là biểu hiện của sự suy yếu.

Tiểu Miêu mặc áo dạ hành nhảy qua nhảy lại nóc nhà Vân Diệp có thể chấp nhận, nhưng mặc khải giáp chém giết trong thiên quân vạn mã thì không yên tâm được, đó là nơi cho loại như Trương Phi, dù nàng có võ công cao đến mấy thì vẫn là nữ tử, cần tránh xa chiến tranh.

Tâm tư này là do Lý Nhị truyền cho y, một lần tới điện Lưỡng Nghi thấy Lý Nhị mặt mày rầu rĩ, tới ngay cả cá hấp thích nhất cũng chẳng buồn ăn, như thương cảm lắm, nhưng Vân Diệp rất muốn ăn, định dỗ Lý Nhị vui vẻ để mọi người cùng ăn, ai ngờ không hỏi thì thôi, hỏi mới biết hôm đó là ngày dỗ của Bình Dương Chiêu công chúa Lý Tú Ninh.

Nỗi buồn của Lý Nhị bị Vân Diệp khơi lên, thao thao bất tuyệt đem sự tích của vị công chúa này kể cho Vân Diệp một lần, Vân Diệp cũng là lần đầu tiên nghe thấy nguyên nhân cái chết của mình.

Trời ạ, thì ra nàng chết trận, một nữ tử dám dẫn kỵ binh xung phong trong loạn quân phải mạnh mẽ tới mức độ nào, còn bị ngã từ chiến mã xuống, bị hàng trăm con ngựa đạp lên thì không có gì lạ nữa.

Đúng là da ngựa bọc thây, được đưa từ tiền tuyến về, Lý Thế Dân đã khóc liền ba ngày, đây vốn là chuyện của nam nhân, lại để nữ nhân đi làm, Đậu Kiến Đức sở dĩ bị lăng nhục như chó chính là vì ông ta giết chết Bình Dương Chiêu công chúa Lý Tú Ninh.

Về sau Lý Nhị nói với Vân Diệp, đời này ông ta có hai điều hối hận, một là mẫu thân mất sớm, hai là cái chết của Lý Tú Ninh, vốn thảm kịch như vậy không nên xảy ra, cho nên quân thần nhất trí cho rằng, chiến tranh không nên để nữ nhân tham gia.

Vô Thiệt nhìn Vân Diệp hứng thú không cao, nói:

- Đại lão bà ngươi đã nói với ngươi chưa, Tiểu Miêu đã được ghi vào tộc phổ nhà ngươi, đợi ngươi về nhà, các ngươi sẽ động phòng, không chăm sóc tốt thân thể, làm sao ứng phó được với đòi hỏi của Tiểu Miêu, tiểu tử, cùng ta chiếu thần quang đi.

- Cái gì?

Vân Diệp tức thì nhảy dựng lên:

- Chiếu thần quang, ngươi không thấy tóc ta đen đi à, đây là lần thứ hai rồi.

Vô Thiệt đắc ý nói:

- Ta không nói chuyện đó, ta nói Tiểu Miêu!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1385)


<