← Hồi 1102 | Hồi 1104 → |
- Nếu như họ là dũng sĩ thật, ta sẽ trả cho ngươi một cái giá tương xứng với mãnh tướng, nếu ngươi không cho ta sáu mươi ba con sư tử, mà là đám chó hoang, ta sẽ không trả ngươi một xu.
Hắc Phong không ngờ hôm nay mình may mắn như vậy:
A Bực Đỗ Lạp lập tức ưỡn thẳng lưng, gia tộc A Cổ Thái là gia tộc cổ xưa, nhưng tới đời này toàn hạng giá áo túi cơm, chiến nô nhà họ nổi tiếng dũng mãnh và trung thành.
- Lão gia tôn quý, những chiến nô này ở trong tay tiểu nhân đã nửa năm, trước kia không phải không có người hỏi tới, tiếc là họ mua không nổi, ngài nói có lý lắm, hàng tốt mới có giá tốt.
Tiểu Miêu chẳng để ý tới họ cò kè mặc cả, mắt nàng không ngừng nhìn qua nhìn lại trên người những nữ nô kia, chỉ cần nàng nhìn tới ai, nữ nô đó liền quỳ xuống, khẩn cầu Tiểu Miêu mang mình theo.
Hắc Phong sao không hiểu ý định của Tiểu Miêu, vội nói:
- Những nữ tử này đúng là đáng thương, nhưng chúng ta không thể cứu hết họ được, nếu con thích, lát nữa vào trong lều chọn lấy hai nữ nô, chúng ta chỉ có thể làm thế thôi.
- Nếu hầu gia ở đây sẽ cứu toàn bộ bọn họ.
Tiểu Miêu cong môi giận dỗi nói:
Hắc Phong chỉ biết lắc đầu:
- Người đáng thương trên đời này rất nhiều, cho dù là hầu gia cũng không thể cứu được hết bọn họ, chẳng lẽ Đại Đường không có nô lệ?
- Đương nhiên là không có, nha hoàn phó dịch trong nhà ta đều là tới nhà giúp việc, ai cũng được thật no, mặc thật ấm, giống Tiểu Hoa hầu hạ ta là tới phủ học quy củ, học xong quy củ là có thể gả cho nhà tốt.
Hắc Phong ngớ ra, vừa rồi ông ta chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ hầu phủ lại như thế, ông ta biết Tiểu Miêu không bao giờ nói dối.
" Chẳng lẽ nơi đó là thiên đường?" Hắc Phong lẩm bẩm một câu rồi theo A Bặc Đỗ Lạp vào lều, nhìn đám người đứng dựa vào tường, bọn họ rõ ràng khác với những nô lệ ngoài kia, thân thể cường tráng hơn nhiều. Một chiến sĩ tóc hoa râm vái chào Hắc Phong:
- Lão gia tôn quý, sáu mươi ba người chúng tôi chỉ đồng ý bán cùng nhau, không muốn tách ra.
Nói xong khoanh tay lùi lại dựa vào tường.
Hắc Phong vui mừng nói:
- Tốt lắm, nhìn là biết chiến sĩ dũng mãnh rồi, hiếm có nhất là biết nói tiếng Đột Quyết, bao nhiêu tiền, ta mua hết.
Mắt A Bặc Đỗ Lạp cười híp lại không thấy trời đất đâu nữa:
- Ba nghìn lượng bạc, ngài thấy họ có đáng giá này không?
Tiểu Miêu nhìn lão chiến nô kia, thấy ông ta thống khổ nhắm mắt lại, hai nắm đấm siết chặt, lòng nàng không khỏi cảm thấy bi ai cho họ, Tiểu Miêu nhận ra, họ là dũng sĩ từng trải trăm trận.
Thấy Hắc Phong còn định mặc cả, lửa giận bốc lên, lấy trong túi mình ra một hạt châu màu lam, giọng không lưu loát lắm nói với A Bặc Đỗ Lạp:
- Ta mua.
Mọi người nhìn chằm chằm vào hạt trân châu màu lam, A Bặc Đỗ Lạp gian nan nuốt nước bọt:
- Tẩu bàn châu!..
- Họ xứng với giá này.
Tiểu Miêu nói với lão chiến nô:
- Điện hạ tôn kính, xin cho A Bặc Đỗ Lạp thấp kém thưởng thức kỹ viên trân châu mỹ lệ này.
Vừa nhìn thấy viên trân châu, hắn như bị đấm mạnh một cái vào bụng, người gập xuống, không dám nhìn Tiểu Miêu nữa, với hắn, có thể lấy ra thứ trân châu vô giá này, chỉ có vương tộc.
Những người Ba Tư đứng dựa vào tường bất giác đứng càng thẳng hơn, bỏ mũ trên đầu xuống, trên người họ chỉ còn áo gai cộc, hạ thân quấn váy, đi chân trần trên mặt đất lạnh giá mà như không có tri giác, cánh tay, bắp đùi cường tráng lộ ra ngoài, thể hiện sức chiến đấu cường hãn của mình.
Hắc Phong ngẩng đầu nhìn trời, ông ta không có quyền bình phẩm cách làm việc của Tiểu Miêu, đành đặt mình bên ngoài. Tiểu Miêu chỉ chiến nô, gian nan dùng tiếng Đột Quyết mới học nói:
- Mở cỏng, cho họ vũ khí và khải giáp.
Kiểm nghiệm xong trân châu, A Bặc Đỗ Lạp cười không khép miệng lại được, rối rít vâng dạ, một đám người đi vào, cởi xích cho chiến nô, còn mang thuẫn lớn, đoản kiếm cùng một đống giáp da vào cho chiến nô lựa chọn. Một tuần hương xong, một đội chiến nô võ trang đầy đủ xuất hiện trước mắt Tiểu Miêu.
- Điện hạ thấy không, bọn họ rất mạnh mẽ, để họ bảo vệ tài sản của điện hạ, nhất định vô cùng an toàn. Điện hạ tôn kính còn cần gì không, A Bặc Đỗ Lạp thấp kém sẽ dốc sức vì người.
Tiểu Miêu hài lòng gật đầu, học Vân Diệp chắp tay sau lưng chuẩn bị đi ra ngoài, hai nữ nô nhỏ tuổi rúc mình trong góc tường nhào tới dưới chân Tiểu Miêu, không ngừng cẩu khẩn Tiểu Miêu mang mình đi.
Tiểu Miêu chỉ hai nữ nô nói:
- Còn có bọn họ.
Sắc mặt A Bặc Đỗ Lạp rất khó coi, vẫn nuốt nước bọt đồng ý, sau đó đưa một đống khế ước cho Hắc Phong xem, lúc này hắn đã khẳng định Tiểu Miêu mới là chính chủ, còn Hắc Phong đã rơi xuống thành loại nhân vật kiểu quản gia, vì cao quý là thứ không thề vờ làm ra được, hành động không thèm bận tâm tới trân châu vô giá của Tiểu Miêu đã chứng minh thân phận cao quý của nàng, nó còn hữu hiệu hơn bất kỳ thứ huân chương quý tộc nào.
Trở về đại viện tử họ ở, Khúc Trác biết sơ hở trong hành động của Tiểu Miêu, không kịp trách nàng, lập tức điều chỉnh thân phận, mình là gia thần, Cẩu Tử là gia tướng, Hắc Phong là quản gia, những người khác là phó dịch, về phần Tiểu Miêu, đành là vị công chúa sót lại của gia tộc.
Hành động của Tiểu Miêu làm loạn mọi chuẩn bị của Khúc Trác, chủ lưu ở thành Toái Diệp là chuẩn bị tây tiến, nhưng người Bột Luật, Thổ Hoa La, Toa San, Đại Thực ở đây không kinh hoàng, bọn họ làm ăn ở thành Toái Diệp, chúng sống hài hòa với các bộ tộc, đây không phải quan hệ bình thường. Khúc Trác nhìn Tiểu Miêu vô tâm chơi đùa với hai nữ nô, chỉ biết thở dài.
Có điều hắn chỉ ủ rũ chưa tới năm ngày là mắt lại sáng lên, hành động của Tiểu Miêu tuy lỗ mãng, nhưng cho họ cơ hội vào xã hội thượng lưu, vì hắn thu được một thiếp mời yến hội.
Tiểu Miêu không thèm xem, nói một câu "không đi", làm mặt Khúc Trác đen như đít nồi.
- Ta là tiểu nương tử còn chưa xuất giá, vì sao phải tới cùng chỗ với đám nam nhân vừa thối vừa bẩn đó? Ngươi thích thì đi, nếu không tra ra vấn đề thì tối nay ta tới nhà thành chủ, không sợ không truy ra vấn đề.
- Bà cô ơi, giờ bà cô mới nhớ ra mình là một tiểu nương tử à? Nếu thế lúc này phải ở tú lâu trong thành Trường An thuê hoa, chứ không phải cầm trường thương đi so tài với chiến nô. Chuyện có thể dùng trí tuệ giải quyết, vì sao phải tới nhà thành chủ khiến cả thành náo loạn? Âm thầm hoàn thành nhiệm vụ mới là thượng sách.
Mặt Khúc Trác nhăn như cái bị rách, muốn Cẩu Tử nói giúp mình vài câu, phát hiện ra lúc này Cẩu Tử bị trường thương của Tiểu Miêu cuốn vào vòng chiến, đang múa trường đao tả xung hữu đột trong bóng thương rợp trời, sau khi lăn sát đất hai vòng, bị cán thương của Tiểu Miêu quất vào lưng bay lên, rơi xuống đống cỏ giả chết.
Hai thị nữ mới mua vỗ tay reo hò, đám chiến nô mặt mỳ bội phục, bọn họ phát hiện đám người mình lại không thể ngăn cản nổi Tiểu Miêu, trương thương trong tay Tiểu Miêu như con rồng, không sao đề phòng nổi, té ra tân chủ nhân của mình mới là mãnh tướng vô địch.
Tiểu Miêu bĩu môi đâm thương xuống đất, sàn đá tức thì nứt ra, trường thương cắm xuống đứng im.
- Thương pháp của sư muội quả nhiên lợi hại, ngu huynh chỉ chống được chưa đầy mười chiêu, bội phục, bội phục.
- Ta là sư cô, ngươi là đồ tôn của sư phụ, ta là đồ đệ, vì cách xưng hô này ta đánh ngươi vô số lần rồi, tới giờ vẫn chưa nhớ à? Nếu ngươi dám bảo ta tham gia yến hội gì đó, ta sẽ đánh ngươi, ta không cần biết các ngươi tính toán gì, định gả ta đi chứ gì? Đừng nằm mơ, chuyện này ta chỉ nghe sư phụ và hầu gia, các ngươi làm sao tìm được nhà tốt.
__________________
← Hồi 1102 | Hồi 1104 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác