← Hồi 1006 | Hồi 1008 → |
Tỷ tỷ quá ngốc, nếu như năm xưa ở Ngọc Sơn tiếp xúc với sư phụ nhiều hơn, nói không chừng để lại hình bóng trong lòng sư phụ, chỉ cần có thể là có thể thoải mái mượn thế lực Vân gia, đám ca ca sẽ không dám làm hại tỷ ấy chút nào, thành thị thiếp cũng hợp lý.
Ngốc quá thôi, làm thị thiếp của sư phụ còn được yêu thương nhiều hơn làm chủ phụ nhà khác. Giờ không còn tấm thân hoàn bích rồi, chẳng có cơ hội nào nữa, mình chỉ nói thế thôi, nữ nhân thô tục Na Mộ Nhật kia trừ xinh đẹp một chút chẳng có ưu điểm gì, nhưng tính cách dám yêu dám hận của thảo nguyên làm Na Mộ Nhật chân chính thành một trong số nữ chủ nhân của Vân gia.
Linh Đang thì càng kỳ quái, chẳng qua là sư phụ say rượu ôm một đêm thế là thành thị thiếp, không biết là nữ nhân đó có giở thủ đoạn không, Tiểu Vũ luôn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nữ nhân lúc nào cũng nhút nhát như thỏ đó, đôi khi nữ nhân chỉ cần dũng cảm một lần là đủ hạnh phúc cả đời, Linh Đang nhất định làm như thế.
Tốt quá mức, hết thuốc chữa rồi, bá nghiệp không cần, mỹ nhân không thích, cả đời chỉ nỗ lực muốn thoải mái tự do, người ta nghĩ vỡ đầu không muốn bỏ quyền binh bộ, khi mọi người tranh chấp quyết liệt liền lấy sư phụ ra gánh trách nhiệm, vì chỉ cần có kết quả là sư phụ sẽ vui vẻ về nhà, chỉ sư phụ mới coi công tác ở binh bộ là công việc, chứ không phải công cụ mưu lợi.
Tiểu Vũ oán thầm khuyết điểm của sư phụ, nhưng lại vui vẻ theo chân sư phụ về nhà, bên tai nghe sư phủ lải nhải bảo nàng chú ý dưới chân, toàn thân thư thái, bóng dáng phụ thân phải như thế, không cần phải to lớn, chỉ cần khi che mưa chắn gió có thể đứng phía trước là được.
Vượng Tài chết tiệt lại cắn váy của mình, không biết học đâu ra cái thói vén váy nữ nhân, Tiểu Vũ quay đầu lại tát cho nó một cái, liền thấy nó chớp chớp mắt vượt qua mình cáo trạng với sư phụ, Tiểu Vũ cười trộm, sư phụ và con ngựa cổ quái này đúng là xứng đôi.
Về tới nhà Trường Tôn thị và Tân Nguyệt đang ngồi trên đệm ở đại sảnh khâu túi khí, vải lụa cực kín, kim xuyên qua vô cùng gian nan, Trường Tôn thị ưu nhã quệt đầu kim lên đầu một cái, sau đó vất vả xuyên qua, làm việc này rất vất vả, mỗi phụ nhân tay đều quấn băng, còn có máu rỉ ra, Tiểu Nha thi thoảng lại kêu thảm.
Trường Tôn thị mặc dù động tác ưu nhã, nhưng tay vẫn có máu kết, nhìn có vẻ đã làm lâu rồi, đúng là dốt hết thuốc chữa, không biết dùng cái đê (dùng khâu tay) à?
Thấy phụ nhân trong phòng ù ù cạc cạc nhìn mình, Vân Diệp biết tám thành thứ này chưa xuất hiện ở Đại Đường chưa có cái này, không giải t hích với họ, trực tiếp tới chỗ thợ rèn, yêu cầu rèn mấy chúc tấm sắt sau đó lấy đục đục vô số rãnh hố trên đó, không thể đục thủng, sau đó cuộn thành vòng đeo lên ngòn tay là được.
- Hầu gia, đai sắt chỉ có thợ da mới dùng, hơn nữa chỉ có một cái lỗ.
Thợ rèn lo hầu gia không hiểu, vội nói xuất sứ của thứ này.
- Ngươi quan tâm cái này làm gì, bảo ngươi làm gì thì làm cái đấy, lắm mồm.
Vân Diệp lười giải thích, Lão Tiền đá mông thợ rèn, bảo hắn câm mồm, mau mau chiếu theo lời hầu gia làm ra thành phẩm.
Vân gia là thế, đá đít là trừng phạt nghiêm khắc rồi, thợ rèn cũng biết mình nòi nhiều, cười chấc phác vội vàng làm việc. Người ngốc, tay nghề không kém, chẳng bao lâu mấy chục cái đai sắt được hắn và đồ đệ chế tạo ra, mài đi chỗ nhọn, Vân Diệp đeo lên ngón tay thí nghiệm, không tệ, tuyệt đối nâng cao hiệu suất làm việc, quan trọng nhất là không bị chai tay. Mỹ nữ đẹp đến mấy mà nắm tay thấy ngón trỏ ngón cái dày cui cũng chẳng thư thái gì, có nhà chọn tức phụ chuyên môn chọn khuê nữ chai ngón trò ngón cái dày, nói khuê nữ như thế mới chăm chỉ.
Chẳng rảnh mà đi rèn kim cho Trường Tôn thị, cái cái này dùng tạm là được rồi, mốn kim thì tự đi mà làm, bà ta đã lấy cắp bản quyền bình sữa và xe nôi của mình rồi, đoán chừng cái này cũng không thoát, Trường Tôn thị rất để ý mấy đồ vật nhỏ, có thể ôm vào mình là tuyệt đối không cho chảy ra ngoài.
Lại về đại sảnh, ném một nắm đê lên vải, bảo bọn họ đeo vào, Tiểu Nha không biết phải đeo vào đâu, nói món trang sức này đen xì xì, chẳng đẹp tý nào.
Trường Tôn thị cầm đê lên nghiên cứu, tức thì mắt sáng lên, đeo vào ngón giữa tiếp tục may, đầu kim chỉ cần hơi dùng sức một phát là đâm xuyên qua, so với vừa rồi đỡ tốn sức hơn không biết bao lần.
Ngẩng đầu lên nhìn Vân Diệp cười:
- Không biết đầu óc ngươi mọc ra thế nào, thứ của phụ nhân cũng thuận tay làm ra được, thứ này tuy nhỏ, tác dụng không nhỏ.
- Thợ da dùng cái này không biết bao năm, không cái tiến cho tiện mà dùng, ngón tay bị chọc thủng lỗ chỗ, còn nói là tiêu chí của chăm chỉ, không biết đánh giá thế nào.
Vừa dứt lời Trường Tôn thị chỉ ra cửa quát Vân Diệp:
- Xéo, rèn một ít kim mang tới đây.
Bà ta ở Vân gia còn thoải mái hơn ở hoàng cung, muốn làm gì là làm cái đó, một năm phải tới Vân gia ra oai mấy lần. Bị người ta đuổi đi, bảo Lão Tiền hỏa tốc tìm thợ kim hoàn làm một ít kim đê bàng vàng, cho chủ nhân, ít đê bạc cho nha hoàn, coi như phúc lợi.
Địch Nhân Kiệt chuyên môn tới bồi tội với sư phụ, vị hôn thê của hắn bị cấm túc ba tháng, nhất định phạm lỗi lớn, hỏi Tiểu Vũ nàng không nói rõ ràng, chỉ nói sư phụ bất mãn phương pháp nàng xử lý Vũ gia, nhiều việc do hắn làm giúp nàng, sao không biết vì sao sư phụ nổi giận.
- Trông coi cho kỹ tức phụ của ngươi, sau này không được lơ là, nó nổi tâm tư méo mó là người thường không gánh nổi, nói với người nhà ngươi, cung phụng Tiểu Vũ như tổ tông không sai, như thế Địch gia hưng thịnh là chắc chắn, nếu đắc tội với nó, Địch gia không chó chạy gà bay mới lạ, nói ra ta cứ thấy có lỗi với cha mẹ con.
Địch Nhân Kiệt cười khổ:
- Cha mẹ đệ tử đã coi nàng như tổ tông rồi, sư phụ không biết, nàng còn chưa gả về mà chuyện nội trạch đã do nàng định đoạt, mẹ đệ tử cũng cam tâm tình nguyện giao đại quyền cho nàng, trong mấy tháng nàng kiếm cho nhà sáu nghìn ngân tệ một cách hợp tình hợp lý, làm mẹ đệ tử bái phục. Hiện giờ nàng ở nhà còn được sủng ái hơn đệ tử.
- Đừng thái quá, chuyện tiền đồng đổi ngân tệ mấy tháng nữa là hết, một khi tuyết tan, hừ, khi đó bệ hạ rút đi, tiền đồng sẽ giảm tới mức thấp nhất, tới khi đó các ngươi khóc không ra nước mắt.
Địch Nhân Kiệt cười khì khì như khỉ tinh nghịch:
- Tiểu Vũ nói cùng nương nương cùng tiến cùng lui, như vậy kiếm được tới đồng cuối cùng, tiền miễn phí không lấy cũng phí.
Vân Diệp thương xót vỗ vai Địch Nhân Kiệt, nhét cuốn (Đại Đường Tây Vực ký) vào tay hắn, định tới hoa phòng dạo chơi, ngắm nhìn trời xanh mây trắng, cây cối xanh xanh tâm tình sẽ tốt hơn nhiều.
Chưa tới hoa phòng đã nghe thấy bên trong có tiếng nữ tử đùa giỡn, âm thanh rất lạ, nghĩ chút hiểu ra, trừ bốn nữ nhân hoàng hậu ban thưởng thì còn ai.
- Tử Quyên tỷ tỷ, liệu chúng ta có được ở lại Vân phủ mãi không? Muội không muốn về hoàng cung.
- Đồ ngốc mới muốn về, hầu phủ quá tốt, Tiểu Nha nương tử hung ác nhất cũng dễ chung sống hơn công chúa hiền nhất, lão nãi nãi tốt nhất, vừa tới đã đặt cho chúng ta tên mời, còn đốt hết biển bài của chúng ta đi, luôn mồm nói tạo nghiệt, ta muốn nói với phu nhân đi hầu lão nãi nãi, nha hoàn Bồng Đầu của Tiểu Nha nương tử nói, chúng ta có thể thỉnh cầu.
Một giọng nói có phần nghiêm khắc truyền ra.
- Hồng Mai, đừng nói lung tung, chúng ta trời sinh mệnh nô tỳ, đừng hi vọng quá nhiều, gia chủ lương thiện là cái phúc, không được đòi hỏi. Đại gia tộc và hoàng cung không khác nhau là bao, không được làm càn, tỷ muội trong cung ỷ được sủng ái cuối cùng biến mất còn ít à? Giữ quy củ một chút không hại gì.
← Hồi 1006 | Hồi 1008 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác