← Hồi 0997 | Hồi 0999 → |
Địch Nhân Kiệt trong đám đông đi ra, nói với Vân Diệp:
- Sư phụ, nếu sơn trưởng thấy đệ tử được việc thì đệ tử tuân mệnh, vừa vặn nghe nói Tây Vực bao la, đệ tử muốn đi mở rộng kiến thức cũng tốt.
Tiểu Vũ lườm Địch Nhân Kiệt một cái rồi lập tức đổi sang khuôn mặt mê người, định nói với Lý Cương thì Địch Nhân Kiệt đi sang một bước chắn giữa hai người, khom lưng nói:
- Học sinh nhận lệnh.
Lý Cương mỉm cười vỗ vai Địch Nhân Kiệt:
- Giỏi lắm, đại trượng phu phải lập công dựng nghiệp mới được, như thế về nhà mới có thể ưỡn ngực lên, cẩn thận chút, dẫn mọi người an toàn trở về.
Địch Nhân Kiệt cúi mình xuống, để Lý Cương vỗ thoải mái hơn. Vân Diệp thở dài, y thấy Tiểu Vũ đang nhéo hông Địch Nhân Kiệt, không biết sao hắn chịu được.
Mình không đi được, đại thống lĩnh của thủy sư Lĩnh Nam ở lại Trường An đã bị người ta lên án rồi, ra sa mạc làm cái gì?
Lý Thừa Càn cũng thấy lời của Lý Cương rất đáng suy nghĩ, chuẩn bị về thẩm vấn tín sứ biên quân.
Trên đường về Địch Nhân Kiệt luôn mồm dỗ ngọt Tiểu Vũ, nhưng mặt Tiểu Vũ như phủ một lớp sương, bất kể hắn nói gì tay vẫn không rời chỗ thịt mềm bên hông hắn.
- Tiểu Vũ, đừng làm khó nó, con cũng thấy rồi, chuyện hôm nay không thể cự tuyệt.
Vân Diệp không nhịn được lên tiếng.
- Sư phụ, Lý Cương tiên sinh làm khó nhà ta ấy, vốn không cần Tiểu Kiệt đi, ông ấy bảo Tiểu Kiệt đi là nhắm vào hộ vệ nhà ta, Tiểu Kiệt đi, sư phụ thế nào cũng phái cao thủ đi cùng, như thế an toàn của mọi người mới có đảm bảo, hừm, lão hồ ly.
- Hừm, con mới là tiểu hồ ly, không cần phải dùng tâm kế với ta, sư phụ biết, Tiểu Kiệt tới Lâu Lan đi qua Thiện Thiện, ở đó có một quán thịt dê tên Đông Lai Thuận, Tiểu Kiệt chỉ vào đó nói hai cân thịt dê, nửa cân tỏi nhắm rượu sẽ có người tiếp ứng, cầm lấy thể bài này, hắn sẽ toàn lực giúp con.
Tiểu Vũ kinh ngạc nhìn sư phụ đưa cái mộc bài cũ nát đưa cho Địch Nhân Kiệt, tuy nàng không biết người tiếp ứng là ai, nhưng sư phụ luôn mang cái mộc bài này trên người, chứng minh người kia không tầm thường.
- Cẩu Tử sẽ đi cùng con, Thiết Đản đang ở Trường An, mang nó đi cùng, Hi Đồng để hắn lại là muốn tìm đường tiến thân cho nhi tử, không tiện mở miệng xin ta quan chức, lần này có thể danh chính ngôn thuận an bài chức vị rồi, trong nhà còn có ba lão binh Tây Vực, đem cả đi.
- Ta không cần biết con tìm được gì ở sa mạc không, gây ra họa tày trời cũng chỉ cần về được Trường An là sư phụ sẽ có cách, giữ mạng mới là chuyện con lên làm, sư phụ cho con nhân thủ và vật tư không phải là để con lập công, mà là để giữ mạng, muốn lập công về Trường An sẽ có cơ hội.
Địch Nhân Kiệt quỳ trên sàn xe cung kính cùng Tiểu Vũ hành lễ với Vân Diệp, nghẹn ngào nói:
- Sư phụ lo lắng như thế làm con hổ thẹn, nhất định sẽ an toàn trở về, không phụ ủy thác của sư phụ.
- Thế mới đúng, phải dưới điều kiện bản thân bình an vô sự mới nói tới chuyện vì nước vì dân, phân thắng bại không ở nhất thời, đôi khi chỉ cần sống lâu hơn đối phương là thắng rồi. Nhớ kỹ, đám khốn kiếp ở Tây Vực đều mang tôn chỉ phú quý tìm trong gian nguy, nhà ta thì không cần, không biết tiến thủ cũng hơn cái tư tưởng ngu xuẩn đó trăm lần, còn sống là có hàng vạn khả năng.
Vân Diệp nói một câu là Tiểu Vũ gật đầu một cái, còn không ngừng dặn Địch Nhân Kiệt không được quên, dù bỏ chạy trở về cũng không mất mặt, chỉ cần về là lập tức thành thân, tuyệt đối không có chuyện xem thường hắn.
Về nhà mới biết vì sao Lão Tiền tới thư viện tìm mình, thì ra là Trình Xử Mặc đến, tên này giờ lại vào Tả Vũ vệ, đeo cái hàm giáo úy nghênh ngang khắp nơi, không biết hôm nay tới có việc gì.
- Nghe nói Tả Vũ vệ sắp xuất binh rồi, ta nhận công việc này, định tới Tây Vực một vòng, tới nhà người kiếm vài thứ mang đi dùng.
Trình Xử Mặc đang lục lọi trong kho thấy Vân Diệp về nói một câu không đầu không cuối:
Không cần nói cũng biết Trình Xử Mặc cũng sẽ đi Lâu Lan, kho của Vân gia rất nhiều thứ, Vân Diệp có sở thích sưu tầm những thứ kỳ quái, cái túi mãng xà này rất hợp du hành sa mạc, không chỉ chứa đồ, quan trọng nhất có thể phòng kiến bọ, nếu túm miệng túi thổi khí vào còn có thể dùng làm túi khí.
Trình Xử Mặc lại tới kho vũ khí lấy hai cái nỏ cường lực, không nói với Vân Diệp rằng mình sắp đi đâu, Vân Diệp cũng không hỏi, quy củ trong quân phải tuân thủ.
- Ta chuẩn bị đồ cho ngươi rồi, lần này phải nghe lời ta, cố gắng mang đi thật nhiều, không được thiếu thứ nào hết, chết cũng không chết ở cái nơi quỷ quái đó, chú ý đừng xung đột với biên quân, nếu kích động đám đó, khiến các ngươi mất mạng thì không đáng, về sau có giết sạch biên quân cũng vô nghĩa.
Trình Xử Mặc chọn cả một xe đồ, khi lên ngựa rồi Vân Diệp còn dặn dò.
- Ngươi yên tâm, ta từ nhỏ sống trong quân doanh, nếu có chuyện vẫn rút lui an toàn được, mấy nhà chúng ta đều là tướng môn, biên quân có vô pháp vô thiên cũng chẳng dám ra tay với ta. Cha ta nói rồi, dẫn toàn bộ người thư viện về là công lớn, còn chuyện khác sẽ có người cho đáp án.
Vân Diệp gật đầu, có Trình Xử Mặc, an toàn của Địch Nhân Kiệt càng thêm an toàn, thế cũng tốt, nhiều bộ hạ của Trình Giảo Kim làm tướng quân ở Tây Vực, quen thuộc nơi đó, không giống thủ hạ của Vân Diệp lên bờ không bằng cái rắm. Lão gia tử tuy mấy năm qua không cầm quân nữa, nhưng uy danh vẫn còn, chỉ cần là người quân ngũ không ai dám coi thường.
Khi ở đời sau Vân Diệp biết Lâu Lan biến mất là một nghi vấn cực lớn, chết bao nhiêu người cũng không làm rõ được, hiện Lâu Lan vừa mới biến mất, nói không chừng tìm ra manh mối.
Có điều chuyện này không liên quan gì tới mình cả, gần đây Lý Nhị cứ nghi thần nghi quỷ, nhìn ai cũng giống phản nghịch, chỉ cần có chút nghi ngờ là làm rõ ràng, trong cung biến hóa rất lớn, một số người quen cũ biến mất rồi, hiện giờ vào cung, tiền điện chỉ biết Nghiêm Tùng, tới hậu cung chỉ nhận ra Đoàn Hồng.
Lần trước ngồi ở lan can bạch ngọc nghỉ ngơi có hoạn quan cầm phất trần ra đuổi, tuy tên hoạn quan đo bị đánh một trận vẫn yêu cầu Vân Diệp xuống, che mặt nói lan can do hắn phụ trách, nếu là những người cũ tuyệt đối không ai dám làm thế với Vân Diệp.
Chẳng hiểu Lý Nhị nghĩ gì, ở cùng huân quý tựa hồ không có cảm giác an toàn, nhưng một mình đi trên đường nhìn ngang ngó dọc lại chẳng lo lắng gì, hứng trí lên còn ngồi ở cửa phường tán phét với lão hán phơi nắng, cùng chửi bới mấy tên kỵ sĩ chạy qua, vì họ làm bụi cuốn lên.
Tiểu Vũ làm mỳ thịt dưa chua cho Địch Nhân Kiệt, Vân Diệp thích ăn dưa muôi, trước khi nhập đông đã muối cả chum, nhưng ăn một lần, Vân Diệp không thích nữa, thì ra nấu thành canh chua mới là thứ mình thích, hiện giờ nhìn đã thấy ngán.
Nhưng người Vân gia lại thích, nhất là Địch Nhân Kiệt, thích ăn mỳ với dưa chua, ăn không biết chán, khẩu vị của Tiểu Vũ thì giống Vân Diệp, không phải thứ hương sắc vẹn toàn không ăn.
Bê bát mỳ ngồi ở dưới mái hiến ngắm tuyết rơi, Tiểu Nha uốn éo đi qua trước mặt, sửu nha đầu cuối cùng cũng biết trang điểm rồi, một thân váy mềm vàng nhạt, ngoài khoác da cao trắng muốn, không ngờ lại xinh đẹp hẳn lên. Tiểu Nha hoạt động cực nhiều tạo nên thân hình lả lướt, chẳng biết có dùng thần khí nào không, bộ ngực trước kia chẳng thấy đâu giờ có vài phần nảy nở, nữ nhân đẹp vì người mình yêu đúng là không phải nói dối.
← Hồi 0997 | Hồi 0999 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác