← Hồi 0653 | Hồi 0655 → |
Sầm Văn Bản đang định nói thì một tên hắc y nhân lao vào thư phòng, thấy ông ta liền chém luôn, Chủng Ma vừa đứng dậy hét lớn nhào vào người Sầm Văn Bổn, lưng bị trúng một đao, Chủng Ma xô ngã Sầm Văn Bổn, không đợi hắc y nhân vung đao đã ôm lấy hông, đẩy ra ngoài thư phòng, đao của hắc y nhân chém không tới, lấy khuỷu tay thúc vào lưng Chủng Ma, máu văng ra, Chủng Ma vẫn không kêu một tiếng, nỗ lực đẩy tên thích khách ra ngoài, người nhũn ra ngã xuống ngưỡng cửa, tay vẫn ôm chân thích khách không buông.
Tên thích khách định chém gãy tay Chủng Ma, nhưng nghe thấy Lão Đỗ ngoài sân hét " bắt thích khách", thất kinh, đao trúng vai Chủng Ma, thấy hắn buông mình ra, không kịp giết người, vội vàng bỏ chạy.
Đám đệ tử của Sầm Văn Bổn đều chạy ra, đệ tử nước Oa dũng mãnh lao về phía thích khách định bắt giữ, ai ngờ tên thích khách nổi hung tính, chém đầu một tên học tử nước Oa, chém ngã tên khác, tung mình lên tường, định ném đao ra giết chết Sầm Văn Bổn đang ôm Chủng Ma khóc, Lão Đỗ vung đòn gánh đánh bay trường đao, hắc y nhân nhảy xuống tường, biến mất.
Trên đường vang lên tiếng thanh lạ hỗn loạn, vũ hầu tuần đêm như con lừa hoảng sợ, choạn loạn khắp nơi, khi họ mở cửa phường, xông vào Sầm gia thì thấy một cảnh tang tóc, Chủng Ma bị thương rất nặng ở lưng, kim sang dược rưới lên bị máu chảy ra cuốn trôi hết, Sầm Văn Bổn nhìn Chủng Ma thoi thóp, lại nhìn học sinh nước Oa khác bị chém lòi xương, ôm đầu bị chém rụng của học sinh khác, ngửa mặt hét lớn.
Thành Trường An tức thì cả thành lùng sục hung thủ, cuối cùng hung thủ biến mất trong vườn lên phường Hưng Hóa, không thấy đâu nữa.
Canh bốn, trăng sáng cũng không nỡ thấy thảm kịch nhân gian, nấp vào tầng mây, không lau sau có mưa nhỏ đổ xuống, trên quan đạo đen xì có hai con khoái mã phi như bay, một hướng về hoàng thành, một hướng về nhà Trương Lượng ngoài thành.
Cùng lúc đó một chiếc thuyền nhỏ giương căng buồm, thuận dòng lao đi phăm phăm.
....
Một hoạt động trình diễn khoa học lớn cần tiến hành rất nhiều công tác chuẩn bị, đây là biện pháp tốt nhất để tuyên truyền cho thư viện, Lý Thái nói mình phải chuẩn bị thật tốt, để tránh mất mặt, những chuyện khác vứt cả cho Vân Diệp.
Hoàng đế, hoàng hậu nhất định sẽ tới, Dương phi, Âm phi xưa nay luôn ủng hộ những hoạt động học thuật thế này, phải mời. Lý Thái là con cháu hoàng gia, nên hoàng tộc đã lâu không xuất thế cũng mời, nghe nói thậm chí Lý Thừa Càn mời hết trưởng bối ở quê nhà Tấn Dương, Lý gia có một nhân tài bất thế, phải tuyên truyền mạnh.
Vương hầu công khanh coi đây là ngày lễ để ăn mừng, chuyện này tất nhiên không thể thiếu đại nho có tiếng cùng với kỳ nhân dị sĩ, mấy ông già không tên không tuổi sống trong núi Thái Sơn cũng ra, Lý Thừa Càn nói chỉ cần viết Thái Sơn lão nhân là đủ, bốn năm ông già dùng chung một tấm thiếp mời.
Hi Mạt Đế Á vô cùng ghen tỵ, thí nghiệm của nàng chỉ toàn quý phụ rảnh rỗi vô công rồi nghề, còn thí nghiệm của Lý Thái kinh động toàn thiên hạ, chưa thí nghiệm đã được phủ Tông nhân đưa tới năm nghìn quan để làm chi phí, tới khi đó Lý Thái chỉ cần mở miệng, nhất định có vô số tiền ném tới, nhấn chìm tên thân vương ngày càng béo tốt này.
Biết mình chẳng thể so được với Lý Thái, Hi Mạt Đế Á đành nghĩ cách làm sao hoàn thiện thí nghiệm vĩ đại này, thí nghiệm thành công, không chỉ là thành công của Lý Thái, mà là thành công của toàn thư viện. Hi Mạt Đế Á kiến nghị, mặt dính của cầu sắt sẽ dùng gân trâu mềm thay thế, bên trong cầu sắt đổ đầy nước, khi nhân viên thí nghiệm rút toàn bộ nước ra, biểu thị là đã rút sạch không khí.
Lý Thái rất bất mãn với việc Hi Mạt Đế Á xen vào thí nghiệm của mình, nhưng đây đúng là cách hay, biết nữ nhân này tìm mọi cách tham dự để được chia một chén canh. Nể mặt nàng ta cống hiến cách hay, bóp mũi nhận vậy, chỉ là tiền thôi mà, chia cho một ít cũng được.
Nhan Chi Thôi thì cần đích thân Vân Diệp đi mời, từ phòng thí nghiệm của thư viện ra, Vân Diệp tới thẳng Nhan gia, tới nơi mới phát hiện ông cụ không thoải mái, mặt mày nghiêm túc, không hiểu xảy ra chuyện gì, hai ngày qua không bước chân ra khỏi phòng thí nghiệm, chẳng hề biết chuyện bên ngoài.
- Lão tổ tổng làm sao thế? Người không khỏe à? Không được, tiểu tử phải đi mời Tôn tiên sinh ngay, tiểu tử không tin đại phu trong thành Trường An.
Nhan Chi Thôi xua tay, chỉ ghế bảo y ngồi xuống, đuổi hết nha hoàn phó dịch đi, trầm giọng hỏi: - Mấy ngày qua ngươi làm gì? Có rời Vân gia trang không?
Vân Diệp ù ù cạc cạc lắc đầu:
- Tiểu tử mấy ngày qua ở trong phòng thí nghiệm của thư viện, nhà cũng chẳng về, mười ngày nữa là đại thí nghiệm của Thanh Tước, thư viện đang hoàn thành các bước, hôm nay mới xong, tiểu tử tới mời lão tổ tông tham gia, thiếp mời đây này.
Nhan Chi Thôi thở phào, ngồi dậy hỏi:
- Vậy ngươi không biết chuyện gì xảy ra ở Trường An à? Người nhà ngươi không nói cho ngươi biết sao?
- Tiểu tử vào phòng thí nghiệm hoặc quân doanh là không cho phép nói chuyện nhà, tránh nhiễu loạn tâm trí. Tiểu tử tâm rất tạp, nếu trong đầu chứa hai việc, sẽ chẳng làm nổi chuyện gì. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mong lão tổ tông cho biết, thời gian qua sóng yên biển lặng thì có chuyện gì lớn mới được.
- Tiểu tử, ngươi đợi lão phu nói xong hẵng cười cũng không muộn, có biết trang viên của Vân quốc công Trương Lượng ở Ly Sơn chết tổng cổng một trăm bốn bốn người không, trong một đêm bị người ta giết sạch cả lão mẫu thê nhi phó dịch, nếu không phải sai dịch tuần sơn nghe thấy tiếng gào thảm thiết, gõ cửa hỏi tình hình thì tối đó không ai biết xảy ra thảm án.
Nghe xong Nhan Chi Thôi nói, Vân Diệp thắc mắc: - Trương gia bị diệt môn, tiểu tử nghe cũng chẳng cảm giác gì, nhưng vì sao lão tổ tông hỏi hành tung tiểu tử mấy ngày qua, liên quan gì tới tiểu tử, tiểu tử dù muốn giết Trương Lượng cũng không đụng vào mẹ con ông ta, Trương gia có kẻ thù khắp thiên hạ, thong thả mà tra, chuyện này muốn làm kín kẽ e là khó lắm.
Nhan Chi Thôi gật đầu:
- Lão phu cũng không tin ngươi làm chuyện này, tuy ngươi có bản lĩnh đó, nhưng chuyện khác có liên quan tới ngươi không?
- Còn nữa à? Nhà ai bị diệt môn? Hung thủ quá to gan, đây là Trường An, không phải vùng hoang vu, giết một bình dân cũng phải kỳ hạn phá án, làm thế khác gì đối địch toàn Trường An, kẻ này bị tìm ra thì chém cả nhà còn là nhẹ.
- Tiểu tử, ngươi chưa biết, hung thủ lẻn vào Trường An, hành hung Sầm Văn Bổn, nếu không phải học sinh nước Oa liều mình cứu, ông ta đã không còn trên đời.
Vân Diệp nhíu mày:
- Người Oa mà cao thượng thế à, nói không chừng ông ta dẫn sói vào nhà.
Ông cụ tức giận cầm quạt đánh vào đầu y: - Phì! Còn dẫn sói vào nhà cái gì, năm học sinh nước Oa, một thay Sầm Văn Bổn đỡ một đao tất sát, trọng thương còn đẩy thích khách khỏi thư phòng, một người khác bị chặt đứt đầu, người nữa tay có lành cũng không thể làm được gì. Học sinh tốt như thế mà ngươi dám bôi nhọ, ngươi thử tới Trường An nhắc lại lời mình nói xem có bị nước bọt dìm chết không?
Bị ông cụ chửi mắng, Vân Diệp hồ đồ luôn, học sinh nước Oa đúng là cứu người, không phải đóng kịch, nếu nói có gì bất thường thì là người Oa hi sinh hơi quá. Nhưng hai chuyện này liên quan gì tới mình?
- Tiểu tử, còn nhớ ngươi đối phó với Đậu gia ra sao không? Hiện không biết có tin ở đâu truyền ra, nói hai vụ án mạng này đều do ngươi làm, nhưng ngươi thông minh tuyệt đỉnh, bộ khoái Trường An và huyện Hội Xương quá ngu xuẩn, không tìm ra manh mối thôi.
*****
Vân Diệp đứng dậy:
- Từ khi nào mà thông minh cũng thành một cái tội rồi, xưa nay tiểu tử và Sầm Văn Bổn không thù không oán, hơn nữa không cùng đường, thường ngày như người xa lạ, chẳng dính líu lợi ích gì, tiểu tử không tìm ra lý do gì để giết ông ta, tiểu tử đâu phải kẻ điên mà thấy ai cũng giết.
- Tiểu tử, hai chuyện này nhắm vào ngươi đấy, thích khách hành thích Sầm Văn Bồn biến mất ở rừng lê phường Hưng Hóa, nơi đó là sào huyệt của ngươi, giấu một hai thích khách quá dễ. Người ở Trường An chỉ cần có chút địa vị ai không biết ngươi và Trương Lượng có hiềm khích, huân quý dưới chân Ly Sơn nhiều lắm, sao không nhà nào bị gì, chỉ Trương gia bị giết sạch? Tiểu tử, ngươi gặp rắc rối lớn rồi, nếu không rửa sạch hiềm nghi, dù bệ hạ không trị tội, về sau ở Trường An ngươi sẽ gặp vô vàn khó khăn, bỏ công việc của ngươi đi, trước tiên tới binh bộ bàn giao công việc, rồi nộp binh phù ấn tín cho bệ hạ, đợi ở nhà đừng đi đâu cả, đây là thái độ phải có, mau mau.
Nhan Chi Thôi đẩy Vân Diệp đi nhanh, trước tiên phải chùi sạch mông đã rồi mới làm việc khác, Vân Diệp từ Nhan gia ra, không cần về nhà, binh phù ấn tín luôn để trong người, ông cụ nói không sai, hiện giờ thái độ là quan trọng nhất.
Mang theo hộ vệ phóng như điên tới Trường An, hiện thành Trường Ân canh phòng nghiêm ngặt, khi vào thành, quan trông thành cầm yêu bài của Vân Diệp một lúc lâu, rồi yêu cầu trong thành đang giới nghiêm, phải giao vũ khí của bản thân và hộ vệ ra.
Vân Diệp không giao vũ khí mà cho trên quan trông thành một roi, nếu chẳng phải chuyện khẩn cấp thì y cho thêm vài roi nữa, từ lúc nào Đại Đường có luật không cho huân quý mang vũ khí chứ? Nhìn bộ dạng hung ác của Lưu Tiến Bảo, không ai dám ngăn cản nữa.
Nha môn binh bộ có mấy vị đại lão tọa trấn, Đỗ Như Hối, Lý Tịnh, Ngụy Trưng đều có mặt, thắc mắc sao Ngụy Trưng lại có mặt ở đây, kệ, lấy ấn tín đặt lên bàn của Lý Tịnh, định tới hoàng cung.
- Vân hầu chậm đã, lão phu có lời muốn hỏi, trả lời xong tới hoàng cung nộp binh phù cũng không muộn. Người lên tiếng là Đỗ Như Hối, ông ta là trưởng quan thực sự của Vân Diệp, không tiện từ chối, nếu Ngụy Trưng hỏi Vân Diệp chẳng buồn trả lời, không phát tác tại chỗ là nể mặt lắm rồi.
- Không biết Đỗ tướng có gì muốn hỏi, nếu như muốn hỏi có phải ta giết người hay không, ta chỉ có thể nói không biết gì hết.
Đỗ Như Hối gật đầu:
- Hẳn là như thế, Vân hầu ngay lập tức nộp ấn tín đã nói rõ thái độ, lão phu thân là thượng thư binh bộ, phải hỏi rõ chuyện này, mong Vân hầu trả lời đúng sự thực, không được che giấu.
Lý Tịnh cũng đeo hàm binh bộ thượng thư nhưng chẳng nói lời nào, chỉ nhìn Vân Diệp không chớp, cứ như sợ y che giấu gì vậy. Vân Diệp cười nhạt: - Lý soái, ông không cần nhìn đâu, ta có một môn học vấn chuyên môn học làm sao cho làm việc sai trái xong mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh, ông muốn phân biệt thật giả từ nét mặt ta khó lắm.
Lý Tịnh mặc kệ vẫn nhìn chằm chằm.
Đỗ Như Hối bắt đầu hỏi:
- Không biết Vân hầu đánh giá thế nào về hiềm khích giữa bản thân và Trương Lượng.
- Còn đánh giá thế nào, chỉ cần có cơ hội hai bạn ta đều hận không thể giết chết đối phương, muốn hòa giải không dễ.
Ngụy Trưng ghi lại câu trả lời của Vân Diệp.
- Vân hầu, tối ngày hai hai tháng tám ở đâu? Có ai làm chứng.
- Tối hôm đó ta ở phòng thí nghiệm thư viện nghiên cứu suốt đêm, không hề chợp mắt, nhân chứng có Ngụy vương Lý Thái, tiên sinh thư viện Hi Mạt Đế Á, còn có bảy học sinh. Đỗ tướng, hỏi điều này vô dụng thôi, với thân phận của ta, muốn giết người đâu cần tự mình ra tay, cho nên ngài chứng minh ta không có thời gian gây án là vô ích.
Lý Tịnh lại nghĩ khác:
- Có ích, sao lại vô ích, từ đầu tới cuối lão phu không tin ngươi làm chuyện thiên địa căm phẫn này, hiện chỉ cần xác thực với Ngụy vương, tiên sinh, học sinh của thư viện rằng tối hôm đó ngươi chưa từng rời thư viện là có thể giữ quan chức của ngươi, muốn chứng minh ngươi có tội phải phá án trước.
- Vân hầu, mau vào hoàng cung đi, hẳn bệ hạ đang đợi đó. Ngụy Trưng nói câu đầu tiên:
Lý Nhị là người dù trời có sập xuống cũng chẳng tỏ ra giật mình, ngồi sau bàn bóc ngọc mễ gặm ngon lành, Vân Diệp nhìn về góc đại điện, không phát hiện cây ngọc mễ trồng trong bồn, len lén lấy hổ phù chuẩn bị đưa lên, thứ này hiện hoàn toàn là một loại vinh dự, chẳng có ý nghĩa thục tế gì, ấn tín để lại ở binh bộ mới là thứ để Vân Diệp hiệu lệnh thủy sư Lĩnh Nam.
- Thứ đó cứ giữ đi, trẫm cấp cái gì là không thu hồi, lần này ngươi đắc tội với ai, để người ta hại ngươi vào chỗ chết? Trương Lượng, Sầm Văn Bổn chắc bị vạ lây hả?
- Thần cũng không biết, người có thực lực ở Trường An, trừ Trương Lượng ra thì thần chẳng đắc tội với ai, cả ngày cẩn thận tươi cười còn chẳng kịp, thần dám đắc tội với ai chứ?
Lý Nhị đặt ngọc mễ xuống, đập bàn nói: - Ngu xuẩn, bị người ta hãm hại mà không biết là ai, còn dám tự nhận thông minh, câu này là do trẫm hiểu ngươi, nếu người khác không hiểu ngươi thì lúc này ngươi ở Đại lý tự rồi.
Vân Diệp lúc này mới nhìn thấy một miếng sắt không lớn trên bàn, đen xì xì, rất quen.
- Có phải quen lắm không? Đó là phiến giáp do công nghệ độn hỏa (khử hoạt tính) của Vân gia ngươi làm ra, đao chém không sao, thủy hỏa bất xâm, triều đình nghiên cứu rất lâu không hiểu được độn hỏa là gì, Thanh Tước lại cứng đầu không nói, triều đình cũng không dùng được thứ của nhà ngươi. Ha ha ha, giờ thì hay rồi, rơi ở hiện trường là chứng cứ sắt đá Vân gia phạm án, tiểu tử, ăn một mình không phải chuyện hay, như bây giờ, chẳng ai lên tiếng giúp ngươi, thích khách bỏ chạy từ nhà Sầm Văn Bổn biến mất trong rừng lê, nhưng lại cho ngươi một đường sống, tội phạm không hiểu đạo lý chín quá hóa nẫu, mới gây đại án ở Ly Sơn đã lập tức hành thích đại thần, tiểu tử nghĩ cho kỹ đi, rốt cuộc ai hận ngươi đến thế?
Vân Diệp cầm lấy mảnh giáp xem thật kỹ, đúng là từ công nghệ của Vân gia, nhưng thứ giáp này không phải chỉ người Vân gia mới có, bốn vị phó tướng trong thủy sư cũng có, thường ngày báo cáo tổn hại giáp có ghi trong sổ, về tra là biết.
- Bệ hạ, chuyện tới nước này thần không còn gì để nói, chỉ mong bệ hạ rửa sạch oan khuất cho thần, giờ vi thần về nhà đợi kết quả điều tra của triều đình.
- Đừng có mơ, trẫm thấy chuyện lần này lạ lắm, người có năng lực làm việc này trẫm tính cả rồi, không phát hiện ra ai khả nghi, tiểu tử, nhiều năm qua đây là lần đầu tiên có kẻ ra tay tàn độc, dứt khoát như thế, ngay nha hoàn Trường gia cũng không đứa nào còn sống. Nghe nói mỗi đao đều chuẩn xác, đa phần bị giết bởi một đao, nếu không phải kẻ trong nghề, tuyệt không làm được. Cho nên chuyện này vì ngươi mà ra, cho nên phải do ngươi giải quyết. Sáu ngày, ngươi có sáu ngày, lúc đó Trương Lượng về Trường An, nếu ngươi không có câu trả lời, trẫm liệt huyện Lam Điền vào chiến khu, cho hai ngươi mang thân binh giết nhau, trẫm làm trọng tài, ngươi thắng, hung thủ là người khác, ngươi thua, ngươi là hung thủ, chuyện qua đi không ai nhắc tới nữa, hung án kết thúc.
Vân Diệp há hốc mồm tới mức nhét cả nắm đấm vào, đây là biện pháp do hoàng đế anh minh thần võ nghĩ ra? Đây là cách giải quyết cuối cùng của ông ta? Không cần biết trắng đen, chỉ xem nắm đấm của ai to?
- Bệ hạ, như thế không thỏa đáng, hiện Trương Lượng là tên điên, ông ta sẽ liều mạng, là quốc công, theo luật ông ta có năm trăm thân vệ, thần là hầu tước, chỉ có ba trăm, đánh nhau thì thần thiệt. Có điều nếu bệ hạ cho thần dùng quân khí của thủy sư thì thần đánh, dù sao thần và Trương Lượng như nước với lửa, đề phòng bị đột kích, giết béng ông ta đi là xong.
← Hồi 0653 | Hồi 0655 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác