Vay nóng Homecredit

Truyện:Đường Chuyên - Hồi 0555

Đường Chuyên
Trọn bộ 1385 hồi
Hồi 0555: Quân pháp không trọn vẹn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1385)

Siêu sale Shopee

Vì tăng thêm tính chân thực, y lại lén lấy một bình từ tay Lý Thừa Càn còn đang sợ ngây người ra, cũng không châm lửa mà ném luôn vào lửa lớn.

Một thái giám đang hắt nước, một thùng nước giội hết lửa không hề tắt, trái lại còn cháy mạnh hơn. Còn đang kinh nghi thì chợt một tiếng trầm muộn vang lên phía trước hắn. Chỉ thấy ngọn lửa thoáng cái lại bốc cao lên rất nhiều, còn dẫn theo hoa lửa khắp nơi, chân hắn lập tức mềm nhũn, phịch một tiếng quỳ gối trên mặt đất, cho rằng thứ mình dùng không phải là nước mà là dầu.

Từng thùng từng thùng nước hắt vào ngọn lửa, nhưng thế lửa vẫn không giảm chút nào, vẫn thiêu đốt hừng hực như cũ. Thị vệ trong cung lúc này cũng chạy tới, mang thủy long liều mạng đổ về ngọn lửa. Có lẽ là xăng đã cháy hết, cho nên dưới sự công tác đồng thời của bảy, tám cái thủy long, thế lửa rốt cuộc cũng từ từ nhỏ đi, một lúc sau cuối cùng cũng tắt. Mãi đến lúc này mọi người mới thở phào một hơi, vào đông trời hanh khô, hỏa hoạn trong hoàng cung Đại Đường cũng không phải một lần hai lần, chỉ là chưa có lần nào hung hiểm như lần này. May là ban ngày, chứ nếu như buổi tối, hậu quả thật không dám nghĩ.

Nội vệ thủ lĩnh đều đã rút đao khỏi vỏ, chỉ vào thái giám, cung nữ vừa quỳ nói:

- Là ai phóng hỏa? Tự mình đứng ra thì chỉ chết một người, nếu như bị điều tra ra, vậy cả lũ cùng chết, ngay cả gia nhân bọn ngươi cũng không sống được.

- Lão Chu, lão Chu, ta biết ai phóng hỏa.

Vân Diệp từ sau tường thấp đi ra vẫy tay. Thái tử, Trình Xử Mặc, Lý Hoài Nhân cũng từ phía sau đi tới, tròng mắt chuyển liên tục, không biết Vân Diệp sẽ chỉ ai trong bọn chúng.

- Vân hầu, nếu như ngài đã thấy, vậy thì xin báo cho hạ quan, hạ quan nhất định sẽ theo lẽ công bằng xử lý, sẽ không oan uổng người nào.

Nội vệ thủ lĩnh lão Chu thấy Vân Diệp cùng mấy người thái tử đi ra thì đại hỉ, cho rằng mấy người đã thấy được tên phóng hỏa, vội vàng hỏi bọn họ ai là người phóng hỏa.

- Lão Chu, hay là ngươi đừng hỏi là ai phóng hỏa, ngươi không dám quản, cũng không thể quản, thái tử điện hạ cũng thấy, hắn cũng hắn cũng không dám quản, ngươi nói ngươi quản được sao?

Lông mi lão Chu lập tức dựng đứng, cắn răng hỏi:

- Vân hầu cứ việc báo cho biết, ta cũng không tin có người ở dám phóng hỏa trong hoàng cung mà không ai dám nói, đây là Đại Đường, chỉ có bệ hạ mới có thể làm như vậy.

Nói đến đây, giọng của y bỗng nhiên nhỏ đi, con mắt kinh nghi bất định nhìn Vân Diệp xem có thể nhìn ra được gì.

- Nghĩ ra chưa? Lần trước khi ta trong cung, Cam Lộ điện là ta nổ tung sao? Lúc đó chuyện xảy ra ngay trước mắt ngươi, ngươi lại không biết? Ta chỉ có thể nói cho ngươi, vừa rồi mang lửa tới là bốn người chúng ta, còn lại ngươi đừng hỏi nữa.

- Vân hầu, ủy khuất rồi, lão Chu ta cái gì cũng không nói, ngài thương cảm mấy người chúng ta mới gánh tội thay, cùng lắm ngài chỉ phải chịu một chầu răn dạy, nhưng nếu là đám hạ quan, thì là chuyện rớt đầu.

Lão Chu quay đầu lại nói với đám thái giám, cung nữ đang quỳ trên mặt đất:

- Lần này là thái tử điện hạ, Vân hầu cứu đám người các ngươi đấy biết chưa? Nếu kẻ nào không kín miệng lộ ra, sẽ không dễ dàng như vậy đâu. Lần này lửa tự bốc từ trong đám hoa ra, không còn nguyên nhân nào khác, đã nghe rõ chưa?s

**********

- Ngươi đang vu hãm trẫm?

Lý Nhị sau khi nghe hết báo cáo của lão Chu thì hơi chút suy tư, rốt cục cũng nghĩ ra tiền căn hậu quả.

- Cũng phải, loại oan ức người này trẫm mang cũng tốt, thích nhất tiểu tử ngươi ở điểm này. Người quý trọng mạng người đều được ông trời phù hộ. Rất tốt, bốn tên các ngươi còn không đến mức vô liêm sỉ, không tùy tiện kiếm cung nữ, thái giám gánh tội thay, điều này kiến lòng trẫm rất thoải mái. Có điều Vân Diệp à, không phải đây là cảnh cáo sớm với trẫm đấy chứ? Trên ngựa tới Liêu Đông, ngươi có thể làm một cái oan ức lớn hơn nữa cho trẫm? Nói cho trẫm nghe một chút kế hoạch của ngươi, có sơ hở gì trẫm cũng có thể bổ sung cho ngươi.

Lý Thừa Càn giật mình nhìn Vân Diệp, vừa rồi khi y nói với lão Chu, bản thân vì mải nhìn hiệu quả của thiêu đốt mà không để ý, lúc này nghe phụ thân nói xong mới biết đối tượng Vân Diệp vu hãm không ngờ lại chính là phụ thân hắn, này cũng quá lớn mật rồi.

- Bệ hạ, ngài cùng văn võ bá quan nếu đã cho tiểu thần ra ngoài, vậy cũng phải chuẩn bị đón nhận tin xấu cho tốt. Vi thần không có kế hoạch gì quá tốt, tất cả hành động đều vì an nguy của một vạn ba nghìn tướng sĩ, cùng thi cốt tiền triều lưu tại Liêu Đông. Vi thần mặc kệ biện pháp tốt hay xấu, chỉ cần có thể đạt được mục đích thì chính là biện pháp tốt. Cho nên đôi khi khiến một số người oán trách, mong ngài độ lượng. Về phần quân pháp thập lục (16) cấm lệnh, tứ thập bát trảm (48) vi thần nhất định nghiêm ngặt chấp hành.

Lý Nhị ngồi cười ngặt nghẽo, chỉ vào Vân Diệp nói lớn:

- Đạo chiến trận chính là dùng bất mọi thủ đoạn, chỉ cần ngươi đạt được mục tiêu, chỉ cần có thể mang một vạn ba nghìn tướng sĩ bình an trở về. Còn lại xảy ra việc gì trẫm sẽ lo hết. Sách sử muốn viết, quan văn muốn mắng trẫm chống lưng cho ngươi. Về phần ý kiến của các bang quốc, ha ha, tiểu tử à, Đại Đường ta cần nghe ý kiến bọn họ sao?

Cuối cùng Lý Nhị cũng phải chính miệng nói những lời này, Vân Diệp cúi người kính trọng. Lý Nhị cười lớn trở lại hậu cung, mấy người Vân Diệp nhìn theo nhìn theo trở về mới thở phào một hơi rời khỏi đại điện, ngồi trên bậc thang nói chuyện phiếm.

- Diệp tử, vừa rồi có phải ngươi nói nhầm không? Rõ ràng quân pháp là thập thất (17) lệnh cấm, ngũ thập tứ (54) trảm, sao ngươi chỉ nói có thập lục điều, tứ thập bát trảm?

Lý Hoài Nhân ra vẻ thông minh, bĩu môi chê Vân Diệp.

Vấn đề tương tự cũng bị Trưởng Tôn hỏi Lý Nhị, vẻ tươi cười trên mặt Lý Nhị liền biến mất, trong khoảnh khắc đã biến thành một vị thống soái uy phong bát diện, vỗ tay vịn nói với Trưởng Tôn:

- Tiểu tử này là cố ý nói vậy, nàng xem đó, chờ y xuất binh tuyên thệ trước khi xuất quân, điều thứ 9 trong quân pháp có nói: ngược đãi dân, bức dân nữ, chính là gian quân, người phạm phải trảm. Điều 10: trộm tài vật của người làm lợi cho mình, đoạt thủ cấp người cho rằng công của mình, cái này là đạo (cường đạo) quân, người phạm phải trảm. Hai điều này nếu từ miệng Vân Diệp phát ra, trẫm mới cảm thấy lạ.

Trưởng Tôn cả kinh, buông bát trà trong tay vội hỏi:

- Bệ hạ, ngài như vậy là chuẩn rồi. Ông trời à, nếu như y ra ngoài, còn không làm cho người người oán trách sao.

- Toàn Đại Đường đều đang ép Vân Diệp đi Liêu Đông làm chuyện trước nay chưa ai từng làm. Sinh tử của bọn họ như mành treo chuông, lúc này nếu như còn cưỡng bức y tuân thủ quân lệnh, vậy với y mà nói chính là một loại tàn khốc. Vân Diệp có kiến thức, lòng tin y có thể hoàn thành quân vụ bình an trở về của trẫm lại tăng thêm hai phần.

- Bệ hạ, quân đội không có quân kỷ ràng buộc thì chính là một đám hồng thủy mãnh thú. Danh dự nhiều năm tích lũy của Đại Đường sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Nếu như sau này có người noi theo thì phải làm thế nào cho phải?

- Sẽ không như vậy, bởi vì một khi Vân Diệp ra khỏi lãnh thổ Đại Đường sẽ biến thành hải tặc, chẳng qua là hải tặc này so với bình thường thì số lượng nhiều hơn, có tổ chức hơn, trang bị cũng hoàn mỹ hơn mà thôi. Về phần bọn hải tặc muốn làm gì thì có quan hệ gì với Lĩnh Nam thủy sư phụng mệnh vận lương tới Lĩnh Nam? Tương lai có kẻ nào dám phạm quân kỷ, chẳng lẽ nghĩ rằng kiếm của trẫm không giết được người sao?

Trưởng Tôn nghe Lý Nhị giải thích xong vẫn lo lắng như cũ, thở dài nhìn ra ngoài điện rồi không nói gì nữa. Trong nhất thời trong Lưỡng Nghi điện, quân vương cùng vương hậu đều trầm tư đắm chìm trong ánh trời chiều.

Vân Diệp không định giải thích chuyện này cho Lý Hoài Nhân, dù sao cũng không phải chuyện vinh quang gì, chỉ có thể ra vẻ quên mất, gãi gãi đầu. Lý Thừa Càn thì kinh nghi bất định, đang muốn hỏi thì bị Vân Diệp ngăn lại.

- Diệp tử, thật thèm được như ngươi. Lần này ngươi đi Liêu Đông, nhất định là đại chiến không ngừng, có thể giết thống khoái. Càng khó có được chính là lần này ngươi là chủ soái, muốn làm thế nào thì làm thế đó. Coi như là chết trận chiến trường cũng thống khoái vô cùng, không giống ta, chỉ có thể đợi ở Trường An, cả ngày thủ vệ trong hoàng cung, quá không thú vị.

- Nghĩ thì ngon lắm, lần này ta đi Liêu Đông chính là đi tiền trạm cho các ngươi, thử phản ứng của người Cao Ly một chút, một khi phát hiện sơ hở, binh mã Đại Đường sẽ chen chúc mà vào, đến lúc đó đến lượt các ngươi rồi.

Vân Diệp đứng dậy ôm chặt từng người, dắt Vượng Tài rời khỏi cung. Từ hôm nay trở đi, y coi như chính thức tiếp nhận hoàng mệnh, chỉ có thể ở trong quân doanh cho đến khi đại quân khải hoàn trở về.

Trình Xử Mặc phờ phạc về tới nhà, thỉnh an lão tử lão nương xong liền trở lại hậu viện nhìn khuê nữ, ở nhà hiện giờ cũng chỉ có khuê nữ là có thể khiến hắn hài lòng một chút.

- Quay lại, lão tử còn chưa hỏi ngươi, ngươi chạy đi đâu? Ngươi trong hoàng cung gây ra đại họa, cha không trách ngươi, vì huynh đệ của mình gây họa đó cũng đáng. Vấn đề mọi chuyện rốt cuộc thế nào?

Trình Giảo Kim đội mũ mềm, thường rộng thùng thình ngồi trên sạp êm gọi nhi tử đang định rời đi.

- Ba xe hỏa dược thì trộm được một xe, hài nhi cùng thái tử, Hoài Nhân bị nội vệ bắt được, nếu không phải Diệp tử chạy tới cầu tình, lúc này có lẽ hài nhi đã phải thụ hình. Cha, chúng ta lại phí tâm một phen rồi, Diệp tử lại làm ra một thứ lợi hại gì đó, có hỏa dược hay không cũng chẳng khác gì.

- Cha biết, thứ kia uy lực rất kinh khủng, so với hỏa dược còn lợi hại hơn. Nhưng hỏa dược cũng là cho tiểu Diệp đề phòng vạn nhất, một xe cũng coi như đủ rồi. Nói tỉ mỉ chuyện trong cung hôm nay xem, vì sao ngươi lại biết được sự tồn tại của nhiên thiêu đạn (đạn lửa).

- Là Diệp tử nói, y còn thử luôn trong cung, đích xác rất kinh khủng, nếu như người bị dính thứ đồ kia thì không sống nổi.

- Y thử trong hoàng cung?

Nghe nhi tử nói như vậy, Trình Giảo Kim cả kinh đứng lên. Vài ngày trước khi chứng kiến uy lực của nhiên thiêu đạn, Vân Diệp còn nhờ mấy vị lão soái bảo mật giúp, nói là cấp cho quân đội của người nhà, đến lúc đó chiến lực nhất định sẽ tăng nhiều, đợi người nhà mình kiếm được quân công mới nói ra ngoài cũng không muộn, thế nào hôm nay lại thử nghiệm trong hoàng cung?

Trình Xử Mặc nhìn phụ thân đang kinh ngạc, không biết vì sao phụ thân lại nhìn mình như vậy. Chẳng phải Diệp tử chỉ là thử nghiệm một chút nhiên thiêu đạn sao? Có cái gì ngon ăn đâu, lần trước chẳng phải cũng thử nghiệm hỏa dược nổ tung cả Cam Lộ điện rồi sao?

Trình Giảo Kim là người thông minh thế nào, trong đầu suy nghĩ một chút, lướt lại các sự tình đã trải qua. Nhìn nhi tử ngây thơ, bất đắc dĩ vung tay bảo hắn tiếp tục, nếu Vân Diệp chưa nói rõ ràng, chính là không muốn để Trình Xử Mặc có thêm gánh nặng, bản thân lão cũng không thể hủy đi ý tốt của Vân Diệp.

Đợi nhi tử rời đi, Trình Giảo Kim thở dài một hơi, nện một quyền lên bàn, nằm trên thái sư ỷ không nói được một lời. Trình phu nhân thấy trượng phu tâm tình không tốt, lo lắng nhi tử sẽ gặp chuyện không tốt, bèn khẽ hỏi trượng phu:

- Phu quân vì sao rầu rĩ không vui, hài tử đã làm điều gì không hay sao?

Trình Giảo Kim không nhịn được mở mắt, nói với phu nhân:

- Mấy tên hài tử đều đã trúng kế của bệ hạ rồi, mục đích của bệ hạ chính là vì bảo bối trong tay tiểu Diệp. Lúc trước tiểu Diệp nói thứ này chỉ trang bị cho mấy nhà chúng ta, để chúng ta kiếm được nhiều quân công trên chiến trường. Nhưng hiện tại bệ hạ cũng biết rồi, không có ý tứ trực tiếp đòi lấy, cho nên thiết kế khiến cho thái tử, Ngụy, Xử Mặc, Hoài Nhân đến Võ Đức điện trộm hỏa dược. Kết quả đương nhiên là mấy tên hài tử bị bắt sống.

Tiểu Diệp đâu chịu nhìn huynh đệ bị phạt, không còn cách nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn dâng lên nhiên thiêu đạn. Tiểu Diệp làm như vậy rồi mà còn không nói cho nhi tử chúng ta, bản thân nhận lấy nhân tình của bọn chúng. Phu nhân à, đây là tổ tiên Trình gia có linh, mới cho lão phu có được một nhi tử như Xử Mặc. Nhiên thiêu đạn chính là chí bảo trong quân, y vì mấy người Xử Mặc mà có thể không nháy mắt một cái giao ra, Vân gia tuyệt đối là một người có thể thác thê ký tử.

Nghe trượng phu nói như vậy, Trình phu nhân lập tức nhảy dựng lên, the thé nói:

- Bệ hạ thế nào có thể làm như vậy, tiểu Diệp đi Liêu Đông còn không phải là vì phục vụ triều đình? Mấy người Xử Mặc đi trộm hỏa dược cũng là cho chiến sự thuận lợi, cũng không phải để mình sử dụng, dựa vào cái gì liền muốn bảo bối trong tay Diệp tử? Đó là pháp bảo Diệp tử chuẩn bị cho phu quân cùng Xử Mặc, hắn sao có thể như vậy?

- Nhỏ giọng, ồn ào cái gì, đợi Diệp tử đi Liêu Đông trở về, y nhất định có loại khác. Bệ hạ muốn bảo bối, vậy cho hắn, thế nhưng sử dụng thế nào còn phải chờ xem hiệu quả Diệp tử dùng ở Liêu Đông mới có thể biết. Ta không cần vượt trên người khác nhiều, chỉ cần một chút cũng tốt rồi. Một phụ nhân như nàng thì hiểu được gì? Chuyện trong nhà khác với ngoài ngõ, đó chính là một tại đất, một tại trời, đến lúc đó nên có quân công thì có sẽ quân công.

- Thế nhưng thần thiếp rất lo lắng cho tiểu Diệp, tiền Tùy bách vạn đại quân còn không làm được, Diệp tử lại chỉ mang theo có hơn một vạn người đã phải liều mạng. Đám các chàng tâm cũng quá sắt đá rồi, vì mấy cỗ thi cốt mà buộc Diệp tử đi liều mạng, đó là người chết của tiền Tùy, sao phải bắt tướng sĩ Đại Đường ta dùng tính mệnh đổi lại?

Trình Giảo Kim lấy khăn tay lau nước mắt cho phu nhân rồi đỡ bà ngồi xuống, ôn nhu nói:

- Thế đạo này không có đạo lý nào có thể giảng, người người đều là vì thể diện mà sống, quốc gia cũng như vậy, mặc kệ là tiền Tùy hay hiện tại, chúng ta cũng không thể dễ dàng để cho thi hài đồng bào bị người ta biến thành biểu tượng vinh diệu. Cao Ly, không trả giá sao được.

**********

Trang chủ xuất chiến, thân vệ sao có thể không theo. Trong Vân gia thôn trang một mảnh í ới, những y liệu binh năm xưa từng được huấn luyện qua ở Sóc Phương từ bốn phương tám hướng về đội ngũ, đủ 800 thân vệ, cộng thêm trên dưới một trăm phủ binh tự nguyện, khiến cho Vân gia thôn trang biến thành biển binh.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-1385)


<