Vay nóng Homecredit

Truyện:Đường Chuyên - Hồi 0503

Đường Chuyên
Trọn bộ 1385 hồi
Hồi 0503: Đại lễ nghi
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1385)

Siêu sale Lazada

Vân Diệp một mình ngồi dưới mái hiên, tay cầm hai bắp ngọc mễ tách hạt, từng hạt ngọc mễ vàng rơi vào mẹt, Vân bảo bảo ngồi trong xe tập đi chạy lung tung, làm Vượng Tài cứ phải né tránh suốt, đứa bé này đang tới lúc luyện răng, thấy cái gì cũng cắn, chân Vượng Tài bị nó cắn mấy lần rồi.

Nay Vượng Tài cũng sắp làm cha, mấy con ngựa Ả Rập có hai con thành công hoài thai, có điều cái tên này trừ việc gây giống ra thì bỏ mặc hết, ngựa mẹ mang thai muốn ăn thức ăn trong máng của nó cũng thành vọng tưởng, bị tên trượng phu vô lương tâm vừa đá vừa cắn đuổi ra khỏi lán của mình.

Hiện Vượng Tài không còn hay ra chợ nữa, giống với Vân Diệp nó bày tỏ sự bất mãn với sự cung ứng vật tư thiếu thốn nghiêm trọng của Đại Đường, quanh đi quẩn lại vẫn vài món đó, nó ăn tới phát ngán rồi.

Vân Diệp vừa mới lén lút đút cho Vượng Tài một nắm ngọc mễ liền bị nãi nãi ngồi đằng sau cầm quải trượng gõ lên sống lưng, sau cái lần cả nhà ăn ngọc mễ xanh lần trước, nãi nãi nghiêm cấm trong nhà ăn, còn đích thân hạ tử lệnh cho hộ vệ, không cho phép bất kỳ ai chạm vào ngọc mễ nữa.

Nay bắp đã chín vàng, trĩu xuống, nãi nãi mới cho quản gia đưa người đi bẻ ngọc mễ vận chuyển về nhà, lấy một nắm ngọc mễ trong mẹt, nãi nãi cười như Phật Di Lặc, hai mắt híp lại:

- Cháu ngoan, nhìn xem này, hoa màu tốt quá, hạt to hơn mạch, cao lương, kê, cốc, một cây mà kết được nhiều hạt thế này, đúng là thứ tốt, chỉ nhà ta có thứ này, tới khi đó để toàn bộ trang hộ trồng nó, là công đức lớn hơn cả xây chùa miếu.

Vượng Tài thấy lão thái thái tay cầm ngọc mễ, tưởng rằng là cho mình ăn, vội thò đầu tới định liếm ngọc mễ trong tay lão thái thái, kết quả đầu ăn một cái tát, ấm ức bỏ đi, chuẩn bị ra chợ kiếm lại chút tự tôn.

- Nãi nãi, tôn tức phụ của người đang phơi bạc, sao người không đi xem, cứ nhất định nhìn cháu tẽ ngọc mễ, quà cho hoàng đế để đám hạ nhân làm là được, sao bắt cháu làm việc khổ sai này?

- Ài, cháu ngốc ơi, tức phụ cháu phơi bạc có gì lạ, cục bạc lạnh băng hay ho gì, không biết sao nó lại hứng thú như thế, đem cả số bạc tận cùng kho ra, tiền đồng cũng mang ra, hiện còn ngửi xong mới xuôn lại, lại còn chỉ xuôn chín trăm đồng, nói với nãi nãi một lượng bạc đổi được chừng đó, xuôn nhiều là nhà ta thiệt. Thế này chẳng giống tức phụ Vân gia, tức phụ nhà ta tham tiền thế sao?

Lời còn chưa nói xong đã thấy Na Mộ Nhật lấm la lấm lét từ viện tử bên cạnh lẻn ra, bụng phồng lên như lại có thai vậy, thấy lão tổ tông và phu quân đang ở sân, liền đi tới thi lễ. Nãi nãi cười rất thân thiết, Vân Diệp xấu hổ lắm, nghiêm mặt nói:

- Nếu đã trộm bạc thì giấu cho kỹ, đừng để lát nữa bị bắt lại khóc thút thít, nàng biết đó, bà nương đó điên rồi, hiện không chịu nổi người khác đụng vào tiền.

Na Mộ Nhật đỏ mặt cười thật tươi với nãi nãi rồi chạy về phòng của mình, nha đầu này trước kia không biết tầm quan trọng của tiền, bất kể Tân Nguyệt cho bao nhiêu cũng cao hứng nhận lấy, hiện đã ở trong nhà hai năm, đã biết tiêu tiền rồi, tiền không đủ dùng nữa, chuyện moi túi tiền trong lòng Vân Diệp ứng phó khẩn ấp thường xuyên xảy ra.

Không phải Tân Nguyệt không cho Na Một Nhật tiền, mà cho thì chỉ vài ngày là hết, năm mươi quan tiền đủ cho tiểu hộ dùng mười năm, trong tay Na Mộ Nhật tuyệt đối không quá mười ngày, nếu như mua thứ hữu dụng đã đành đi, nhưng nàng toàn mua nồi sắt, xẻng sắt, cả mấy thứ đao chất lượng thấp cũng ra sức kéo về nhà, người hiểu chuyện thì biết sẽ mang tới thảo nguyên, người không hiểu thì Vân gia muốn tạo phản, có ngôn quan đàn hặc Vân Diệp rồi.

Cuộc sống bình đạm trôi qua như thế đấy, toàn là những chuyện vặt vãnh, khi Tân Nguyệt cầm chổi lông gà truy sát tới thì nãi nãi tỏ ra không vui, Na Mộ Nhật chạy từ trong phòng ra trốn sau lưng nãi nãi hiếu thuận đấm lưng, làm Tân Nguyệt không ra tay được, cắn răng thi lễ với nãi nãi, rồi nổi giận đùng đùng quay về tiền viện tiếp tục làm thần giữ của, vì nói không chừng lúc này Tiểu Nha cũng không chịu yên phận nhân cơ hội lấy một ít rồi.

Vân bảo bảo lại đẩy xe tập đi tới bên tổ nãi nãi, lập tức khiến lão thái thái cười như hoa nở, từ khi cái cục thịt này sinh ra, địa vị của tôn tử bại gia rõ ràng là rớt thê thảm, trọng tôn tử lập tức bù vào khoảng trống đó, nó trèo lên bàn lấy đồ ăn cũng cười tươi dung túng, thức ăn dính đầy vào chân Vân bảo bảo, sợ lãng phí, không suy nghĩ gì lấy cho vào miệng ăn, còn chuyện lấy bình sứ tốt nhất cho lên giường để trọng tôn làm đồ chơi càng là chuyện không phải nói.

Cuối cùng khi mặt trời lặn bóc được một đấu ngọc mễ, Vân Diệp thấy tay mình sắp toi rồi, muốn nắm lại cũng khó khăn, nãi nãi cẩn thận trải đều ngọc mễ, rồi đốt đuốc nhặt những hạt không tốt trong đó ra. Tết Trùng Dương bệ hạ muốn mở hội ở Nam Sơn, nghe nói sứ tiết tới dự tận ba trăm người, tới ngay cả Hiệt Lợi ở trong Hồng Lư Tự, thái tử của Cao Xương đều bị tính vào, tới khi đó sẽ múa chúc mừng hoàng đế bệ hạ vạn thọ vô cương.

Nam Sơn đã bị ba vạn binh mã vây kín, đoán chừng ngay cả chuột ở trong động cũng bị Bách kỵ ti hỏi thăm, Trường An giới nghiêm tận ba ngày, cư dân từ trong phường ra mới phát hiện Trường An đã biến thành hải dương đỏ rực, chịu trách nhiệm tổ chức nghi thức lần này là Hồng Lư tự, thêm vào lễ bộ.

Rõ ràng có cát vàng không dùng, lấy đá đỏ ở Bắc Sơn nghiền nát ra thành cát đỏ rải kín đường phố Trường An. Vân Diệp phát hiện trong cát đỏ có chu sa, đám bại gia tử kia sợ cát không đủ đỏ, theo tỉ lệ thêm chu sa vào, không biết thân quyến nhà ai trong lễ bộ bán chu sa.

Hối con mẹ nó hận, tội quái gì mà phải cho hoàng đế nhiều ngọc mễ như thế, giờ phải è cổ ra gánh ngọc mễ lên núi, một đầu gánh là mười mấy bắp ngọc mễ, một đầu là hạt ngọc mễ vàng ươm, đều dùng lụa đỏ bọc, nhìn chỉ có ba mươi cân, nhưng đi từ Tiên nông đàn tới Nam Sơn thì giết người chứ không đùa, được đi xe ngựa chỉ có thái thượng hoàng, hoàng đế, hoàng hậu, thái tử, còn những người khác không được tốt số như thế, vị khách tôn quý nhất là Nhan Chi Thôi cũng chỉ được ngồi xe lăn để tôn tử đẩy đi, đồng hành còn có Lý Cương ngồi xe lăn bốn bánh, còn người như Vân Diệp tự gánh lễ vật tới Nam Sơn. Tận ba mươi dặm.

Có điều phong cảnh không tệ, nữ khách đều mang khăn che mặt, các loại trang phục cáo mệnh đủ màu sắc, nếu như có gió thổi qua, còn có thể nhìn trộm suy đoán xem quý phụ béo ú kia là lão bà của ai.

Xa giá của thái thượng hoàng đi qua, tiếng oanh yến ríu rít trong xe truyền ra, lão sắc quỷ này tham gia đại lễ nghi là bất hạnh của Lý Nhị, hiện giờ không hiểu sao lão già này càng nhiệt tình tạo người, hai năm qua lại chế tạo cho Lý Nhị ba đệ đệ muội muội, mẫu thân của chúng không ai quá mười sáu tuổi.

Trường Tôn Xung cũng phải gánh lễ vật, bên trên toàn là lương thực, rất nặng, phía trước còn buộc một cây ngũ cốc, đều là lương thực tốt lựa chọn kỹ càng, hạt to, bông dài cả xích, nhìn đã thấy thích mắt. Cha của hắn phe phẩy quạt gấp thong thả đi sau đại đội, nên hắn phải vác gánh đi theo.

Trình Xử Mặc cũng đi sau cha mình, hắn còn thê thảm hơn, Ngưu Kiến Hổ đi Hải Châu, hắn phải gánh một đống lớn, đó là lễ vật của ca hai nhà Trình Ngưu.

Xa gia của hoàng hậu đi qua, loan giá của hoàng hậu cũng di qua, cuối cùng là xa giá của thái tử, Lý Thừa Càn ngồi trong xe, mặt cứng đờ, đám đệ đệ muội muội của hắn đều gánh lễ vật đi bộ đằng sau, chỉ một mình hắn ngồi xe, tư vị này không dễ chịu chút nào, nhất là lão bà mang thai của hắn cũng đi bộ trong đám nữ quyến.

*****

Nhân lúc không ai để ý, Vân Diệp ném gánh lên xe, còn giải phóng cho Hầu Liên Nhi đang phải vừa đỡ thái tử phi, vừa vất vả vác gánh, ném luôn cả gánh của nàng lên xe, quay đầu lại nhìn Lan Lăng gánh hai giỏ hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn đã lấm tấm mồ hôi, không cần suy nghĩ thuận tiện ôm eo ném luôn tiểu nha đầu lên cả xe, đổi lại được một nụ cười ngọt hơn kẹo sữa của Lan Lăng, lúc này thị vệ trưởng phát hiện ra định quát, bị Lý Thừa Càn trừng mắt câm luôn.

Ngồi trong đống lễ vật, Lý Thừa Càn rõ ràng nhẹ nhõm hơn nhiều, quy củ của hoàng gia là thế, cái gì của ai là của người đó, ngươi không thể tranh, cũng không thể cướp, trừ khi ngươi cường đại tới mức có thể coi thường tất cả.

Tìm trong đám nữ quyến không thấy Tân Nguyệt đâu, nàng phải chiếu cố lão nãi nãi, không biết có đi được lên phía trước không, đại lễ nghi cả đời chưa chắc có một lần, xui xẻo thế nào mà gặp phải. Tên lễ quan còn không ngừng nhắc nhở trang phục, bước chân, nghi thái, tí chị ngươi ấy, Vân Diệp lại lần nữa bị cảnh cáo phải thắt chặt lại đai lưng, nếu không sẽ bị ghi một lần lỗi.

Ba mươi dặm đường núi, thường ngày ai cũng lên xe xuống kiệu, ai hơi đâu chạy ba mươi dặm làm gì? Đúng lúc Vân Diệp bên bờ nổi khùng định cho lễ quan một cái tát thì thấy nãi nãi được Tân Nguyệt dìu đỡ nói cười đi tới, ở bên kia là Hi Mạt Đế Á, hai nàng cùng đỡ nãi nãi, trông có vẻ rất thoải mái, thế là yên tâm, nữ nhân phương tây cao lớn thể lực tốt, lưng vác mộ bái bao lớn cũng không cản trở nàng đi tới, chỉ là bộ dạng hơi thảm, trông như đi chạy nạn.

Trường Tôn Xung ra sức nháy mắt với Vân Diệp, trông có vẻ hắn cũng muốn Vân Diệp đem gánh của mình ném lên xe, Vân Diệp gật đầu, quay người sang chọn bao ngũ cốc nặng nhất trong gánh của Phòng Di Ái đặt vào gánh của Trường Tôn Xung, Phòng Di Ái cười hô hố, Trường Tôn Xung vừa định nói đã bị cha hắn bợp một phát, đành ngậm miệng rảo bước đi theo.

Không biết thằng đần nào chọn giờ, chuyên môn chọn lúc mặt trời gay gắt nhất để leo núi, hai bên đường vì đề phòng có thích khách đã chặt sạch đại thụ, giờ không có thứ gì che chắn, đúng là giết người.

Thù du cắm trên đầu bốc mùi chua, bột hùng hoàng trước ngực bị nhiệt độ cơ thể sắp thăng hoa thành tỳ sương, từng thứ mùi luồn vào mũi...

Sau khi nhìn thấy Lương gia lão gia tử sùi bọt mép ngã xuống, Vân Diệp không nhịn được hỏi Trường Tôn Vô Kỵ:

- Trường Tôn bá bá, sao bệ hạ lại bắt giả trẻ đi bộ dưới mặt trời như thế?

Trường Tôn Vô Kỵ lấy từ bên hông một cái hồ lô nước, tu một ngụm, lau nước trên râu nói:

- Đây là đại lễ nghi, mô phỏng năm xưa Hoàng Đế xuất hành, vạn bộ triều bái, trước có Ứng long mở đường, sau có Vũ sư áp trận, tả có Phong bá, hữu có kim gáp thần, vạn chúng đi theo, vì thế gọi là đại lễ nghi.

Không nghe Trường Tôn Vô Kỵ lừa gạt, nghe lời ông ta có mà ngã xuống hố, những tráng háng đi đầu giơ cái đầu rồng làm bằng trúc, sau là một đoạn thân rồng, còn có hai người nâng cánh, đi một bước, quạt một cái, làm bụi đất mù mịt, đấy chắc là Ứng long rồi? Phía sau có một người mang mặt nạ đen vừa đi vừa rưới nước, chẳng lẽ là vu sư? Ngu như bò, ngươi phải đi trước Ứng long vẩy nước cho đỡ bụi mới đúng.

Bên trái là người mang mặt nạ đeo răng nanh vác cờ mệt tới thè lưỡi ra như chó là Phong bá? Đồ vô dụng, nóng thế này mà không làm chút gió, làm Phong bá như thế là thất chức. Kim giáp thần trông còn oai phong một chút, chân đi cà kheo, thân cao hai trượng, đầu báo mắt ưng, tay cầm búa khai sơn, trông chắc không dưới một nghìn cân, ấy vậy mà tên này múa chẳng phải dùng sức nhiều, hiểu rồi, tên này dùng búa giống huynh đệ của Đơn Ưng, trong rỗng ruột.

- Trường Tôn bá bá, so với bọn thì chúng ta chỉ là đám tạp ngư, lúc này bệ hạ nhất định là Hoàng Đế, chỉ không biết nương nương có nguyện ý làm Mô Mẫu không?

*** Mô Mẫu là vợ Hoàng Đế, được coi là người phụ nữ xấu nhất Trung Hoa, xếp trên cả Chung Vô Diệm, Hoàng Nguyệt Anh... Nhưng đều là những phụ nữ cực kỳ thông minh tài ba.

Trường Tôn Vô Kỵ gấp quạt lại gõ mạnh lên đầu Vân Diệp:

- Tiểu tử nói bậy bạ, lấy trưởng bối ra đùa đúng là đáng ăn đòn, hỏi cũng không có học vấn, chính thê của Hoàng Đế là Ly Tổ, Mô Mẫu chỉ là phi tử, nhớ chưa?

- Trường Tôn bá bá giáo huấn đúng lắm, chỉ là sao chúng ta không chọn lúc nào mát mẻ hẵng đi, cứ nhất định chọn lúc nóng bức nhất, nếu như Viên Thiên Cương là kẻ chọn thời gian, vãn bối nhất định không tha cho lão.

- Ngươi nói sai rồi, thời gian không này không phải do Đạo môn tính ra, là do ngàn năm trước truyền lại, tết Trùng Dương là ngày dương khí sung túc nhất, có thể khắc tất cả tà ma, vì thế mà chọn ngày này, không phải là cố ý hành hạ ai. Nay vạn quốc tới triều bái, là lúc vận quốc hưng vượng, bệ hạ muốn tế trời, tạ lễ thủy tổ Hoàng Đế, cũng là một phần lễ tiết. Tiểu tử, cố chịu, còn phải đi về nữa.

Tin tức này với Vân Diệp, kẻ không biết gì về lễ nghi cổ xưa mà nói khác gì sấm nổ giữa trời quang, ba mươi dặm này chỉ là khoảng cách đường thẳng trên bản đồ, không phải là con đường nhỏ vòng vèo kia, thực tế lộ trình không ít hơn năm mươi dặm, cả đi cả về cả trăm dặm, không cung ứng đồ ăn, đúng là biến tướng của việc giết người, mình chịu được, nhưng nãi nãi không chịu được, vừa rồi Lương gia lão gia tử ngất rồi, đành do tôn tử cõng, đoán chừng tới Nam Sơn là hạ táng ông ta luôn.

- Trường Tôn bá bá, Lương gia lão gia tử thế kia nếu không chữa trị đoán chừng không chịu nổi tới Nam Sơn, người trúng nắng rất phiền toái, nếu mất nước sẽ chết đó.

Trường Tôn Vô Kỵ nhìn Lương lão đầu, nói:

- Lễ pháp lớn như trời, huống hồ là đại lễ thế này, dù chết cũng phải tuân theo quy củ, ngươi không thấy quan viên lễ bộ không chớp mắt lấy một cái à?

Vân Diệp thấy không con gì để nói nữa, hoàng đế sớm đã tính cả thương vong cả rồi, có thể tàn nhẫn để khuê nữ mười một tuổi của mình vác gánh đi bộ trăm dặm là biết ông ta coi vinh diệu hơn sinh mệnh.

Cao Dương cứ lượn lờ trước mặt Vân Diệp suốt, còn cố ý kêu mấy tiếng rõ điệu, nàng gánh hai cái thùng gỗ nhỏ, có vẻ hi vọng Vân Diệp lấy thùng gỗ của mình ném lên xa giá của thái tử, nhưng Vân Diệp lại cứ vờ như không thấy, cho nên hai mắt tiểu nha đầu đỏ hoe, nàng không dám tự bỏ lên, tìm dê thế tội mà không ai muốn.

Vân Diệp lén nhìn phản ứng của thằng ngốc sau lưng, nếu hắn mà không ra tay thì Vân Diệp phải ra tay, Cao Dương sắp không chịu nổi rồi.

Quả nhiên tên tiểu tử kia cắn răng nhận lấy gánh của Cao Dương, bế Cao Dương đặt lên sau xa giá, bản thân gánh lễ vật của nàng, tiếp tục đi về phía trước.

Vân Diệp huýt sáo một cái với Cao Dương đang cảm động bật khóc, tức thì chuốc lấy một đống lườm nguýt, Phòng Huyền Linh bợp nhi tử một cái rồi không nói nữa.

- Trùng tử, ngươi nhìn Phòng Di Ái kìa, người ta biết ném lão bà tương lai của mình lên xe, ngươi nhìn Trường Lạc xem, nha đầu đó xương cốt mong manh, ngươi nhìn mà không đau lòng à?

- Tên khốn ngươi cố ý chỉnh ta, chẳng qua vì lần trước bán đứng ngươi một lần ở Yến Lai lâu, cái đồ nhỏ mọn, ngươi bán đứng bọn ta còn ít à? Lão bà của ta tất nhiên ta thương, nhưng ngươi nhìn xem trên người ta có chỗ trống không, Cao Dương, Lan Lăng lên xe còn nói được, đều là trẻ con, Trường Lạc đã mười bảy rồi, không thể thất lễ.

Nguồn Truyen

Biện pháp thì luôn có, Vân Diệp liền giúp Trường Tôn Xung điều chỉnh lại gánh, trả đồ của Phòng Di Ái, mục đích đã đạt được, không cần để ý tới thằng ngốc đó nữa, nhận lấy gánh của Trường Lạc, chuyển hết cho Trường Tôn Xung, cũng không hiểu có phải Trường Lạc bị ngốc không, gánh toàn pho mát, thứ này nặng chết thôi, Vân Diệp cho vào lòng bảy tám miếng, toàn bộ xếp hết cho Trường Tôn Xung, thấy hắn cố sức gánh lên mới hài lòng gật đầu.

Trường Lạc bị đám phụ nữ trêu chọc, nói hâm mộ nàng có người thương, làm cô công chúa hiền lành xấu hổ cúi gằm mặt xuống, Trường Tôn Xung hiên ngang đi về phía trước, đi một lúc quay đầu hỏi Vân Diệp:

- Vì sao ngươi đi tay không?

Vân Diệp không có tâm tình nói chuyện với một tên ngốc, đi tới sau đội ngũ tìm vũ sư xin hai túi da dê, dùng trâm đâm một lỗ nhỏ, để túi nước treo lên đầu Lương lão gia tử, có nước giảm nhiệt cho ông ta, may ra chịu được tới lúc đến Nam Sơn.

Cuối cùng đến được Nam Sơn, có chút bóng râm, phía trước có lễ quan đi lại tuần thị, không ngừng quát tháo phải có lòng thành kính, đi một hơi tới điểm tế thiên.

Lý Thái vác gánh ung dung đi tới, cái gánh đó như không có trọng lượng, nhẹ hều, khi xuát phát lễ quan đã cân, gánh không thể nhẹ hơn ba mươi cân, phụ nữ trẻ em giảm một nửa, Vân Diệp không tin đám quan viên phủ tông nhân cổ hủ đó lại tha cho Lý Thái.

Lấy tay ước chừng gánh của hắn, gặp ma rồi, niêm phong bên trên còn nguyên, nhưng gánh rất nhẹ, khác hẳn với Lý Khác mồ hôi mồ kê đầm đìa bên cạnh.

- Thanh Tước, ngươi hối lộ quan viên để bọn chúng bỏ qua cho ngươi à?

Vân Diệp nhìn xung quanh, không dám nói to:

- Ta mà cần hối lộ bọn chúng à? Mất thể diện của bản vương, ta đã nghe ngóng đại lễ nghi là gì rồi, cho nên ta hiến lên mười viên minh châu, để cho đẹp, ta chuyên môn đem nó đặt vào trong đá, thêm đá vào không phải ba mươi cân à? Còn về phần giữa đường đá tan thì liên quan chó gì tới ta, ai có khả năng làm đá không tan dưới mặt trời chứ?

Hiện giờ Lý Thái làm việc thực sự khiến người ta không nói được gì, cách hay như thế sao mình không nghĩ ra? Còn đi ngồi đếm số hạt ngọc mễ sao cho vừa đúng tiêu chuẩn ba mươi cân, nghĩ mà thấy mất mặt.

Lý Thái vẫn chia sẻ gánh nặng với đám đệ đệ muội muội, đứa nào chưa trưởng thành thì hắn ném lên xa giá thái tử, Lý Thừa Càn cảm kích nhìn đệ đệ, Lý Thái làm thế khiến Lý Thừa Càn giải thoát hoàn toàn khỏi day dứt, lấy trong lòng một gói bánh đưa cho Lý Thái, Lý Thái vừa mới mở ra đã bị Vân Diệp cướp lấy một nửa, Lý Khác cũng thò tay ra lấy một miếng, đang nhai thì phát hiện lễ quan tới, lập tức ngậm miệng, phồng má ngắm mặt trời.

Vân Diệp và Lý Thái bị lễ quan giáo huấn một chập, miệng dính vụn bánh là bất nhã, phanh áo không chút phong phạm của quý tộc, nhìn thấy trong xe ngựa của Lý Thừa Càn toàn trẻ nhỏ định lên tiếng thì bắp gặp ánh mắt như sói của Lý Thừa Càn, tên này lên chiến trường một lần mà trên người có sát khí.

Quan viên lễ bộ nuốt nước bọt, quay lại quát cho hai tên xui xẻo kia một lần nữa, củng cố uy nghiêm của bản thân rồi mời xoay người đi, Lý Khác gian nam dùng nước bọt làm mềm bánh, nói:

- Nghĩ xem ta đường đường Thục vương thiên tuế, nay vì ăn một miếng bánh mà như trộm vậy, vừa rồi sợ tới tim đập thình thịch.

Vân Diệp lấy bột hùng hoàng trong lòng ra ném đi, mặc dù cái túi rất đẹp, nhưng vì cái mạng nhỏ cứ vứt đi thì hơn, cái mùi chết chóc đó đừng nói rắn rết không dám tới gần, mình cũng không dám.

- Diệp Tử, con yêu tinh mà ngươi kiếm về từ thanh lâu làm ta khốn khổ, hiện ra ra sức thúc ta hoàn thiện bảng mật độ, ngươi nói với ả, đây là công việc kiểu nước chảy đá mòn, không phải ngày một ngày hai mà xong được, bên phía thuốc nổ cần ta bám sát, phường dệt cần ta chuẩn bị sẵn sàng, sau đại lễ nghi phụ hoàng ta sẽ dùng, không có thời gian bổ xung bảng mật độ.

Lý Thái bực bội nói với Vân Diệp phiền não của hắn, một số việc chẳng thể nói với Hi Mạt Đế Á, bị nàng thúc giục chỉ biết ừ, nhưng không có thời gian mà làm.

- Ngươi nhìn trộm ngực người ta, nhìn tới mức toàn thân ướt sũng mà không biết, bị người ta nắm thóp rồi, ta nói có ích gì. À phải, nhìn trộm nữ nhân mà cũng kích động tới đái ra quần đúng là chuyện lạ lớn, Thanh Tước, ngươi cần tìm mấy lão bà nữa, nếu không đái thêm vài lần nữa sẽ tổn thương cơ thể, đợi thành thói quen thì toi.

Lý Thái tức thì mặt đỏ dừ, nhìn xung quanh thấy toàn khuôn mặt thô bỉ, Lý Khác nhìn đũng quần của hắn không chớp, Phòng Di Ái vẻ trầm tư, Trường Tôn Xung cứ nhìn đũng quân của hắn một cái là thở dài, Trình Xử Mặc đi tới vỗ vai hắn mấy cái tựa hồ an ủi, cảnh tượng rất tình cảm.

Lý Thái không cho rằng những kẻ này quan tâm tới thân thể của mình, đoán chừng mấy tên này cả lỗ đít cũng cười tới nở hoa, từ thời khắc đó, hắn biết cái thanh danh quân tử chưa từng hào sắc của hắn bị hủy rồi.

Đưa mắt nhìn bốn phía, cuối cùng tìm được nữ nhân đáng hận luôn miệng nói sẽ giữ bí mật cho mình, đang định tới lý luận, nhưng không nhấc chân lên được, vì nữa nhân đó nhìn hắn liếm cánh môi đỏ thắm, thế là ba hồn bảy vía bay mất một nửa, oán hận cũng tan luôn...

Là người thông minh Lý Thái biết lúc này người khác đi gặp nữ nhân Hồ tử đó, ả nhất định bày ra bộ dạng thánh nữ, đành cúi đầu xuống, đợi khi hắn ngẩng đều lên liền xác định suy nghĩ của mình chính xác, nữ nhân đó đang nói chuyện với Vân gia lão phu nhân, thậm chí còn rất tình cảm nhận lấy quải trượng lão thái thái, đỡ bà đi chầm chậm...

Hít sâu một hơi, vỗ về trái kim kích động, gánh đồ của đám đệ muội đi nhanh về phía trước.

Càng tới gần mục tiêu thì hành trình càng trở nên khó khăn, Vân Diệp chẳng thể lười được nữa, trong đám nữ quyến có một số cáo mệnh phu quân không có nam nhân, vừa dắt con nhỏ vừa mang lễ vật lảo đảo bước đi, nam nhân hoặc chết bệnh, hoặc chết trận sa trường, nay vì con có thể kế thừa tước vị phụ thân, dù liều mạng cũng phải đi theo đội ngũ quý tộc này, một khi tụt lại, sẽ chẳng ai thương bọn họ, hi vọng kế thừa của con sẽ tan thành bọt nước.

Rất quật cường, tính cách kiên cường của nữ nhân Quan Trung biểu lộ hoàn toàn, nhưng hành quân ngày nóng bức thế này các phụ nhân sao chịu được, mồ hôi thấm ướt áo sa mỏng manh, nhìn thấy được cả yếm ngực rồi, lúc này còn ai bận tâm tới cái đó, Lão Ngưu nhận lấy gánh từ nữ quyến của bộ hạ chết trận, Lão Trình cũng thế, Trường Tôn Vô Kỵ cũng có cái gánh trên vai rồi, ngay Phòng Huyền Linh cũng cúi mình bế một đứa bé lên.

Đại lễ nghi, nghe thì hay lắm, nhưng không một ai nghĩ tới tính tàn khốc của nó, phụ nhân không đi nổi nữa quỵ xuống đất khóc lớn làm Vân Diệp xót xa, vì cao hơn người một bậc, đôi khi chịu tội người ngoài đâu hay.

- Đại tẩu, tiểu đệ thất lễ rồi, nhưng vì đứa nhỏ, chúng ta không câu kệ nữa, đưa bọc cho tiểu đệ, để đệ bế đứa nhỏ, đại tẩu nắm lấy y phục của đệ, chúng ta cố tiến bước.

Vân Diệp bế đứa bé gào khóc, khoác bọc lễ vật lên vai, đệ phụ nhân nắm mép áo mình, tuy cổ bị kéo tới không thở nổi, nhưng vẫn kiên định bước về phía trước, Lý Nhị chó má, vì lòng hư vinh của ông mà dày vò lão tử, Vân Diệp dám đánh cược, lúc này người có suy nghĩ đó không chỉ mình y...


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1385)


<