Vay nóng Tinvay

Truyện:Đường Chuyên - Hồi 0188

Đường Chuyên
Trọn bộ 1385 hồi
Hồi 0188: Hiệt Lợi và con hạn thát
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1385)

Siêu sale Lazada

Hồng Thành dương dương đắc ý giải thích cho Lý Nhị yếu lĩnh cơ bản của âm phù, không đợi hắn nói xong Lý Nhị đã hiểu rồi, các vị đại nho viết sách luôn có manh muối tra ra, còn sách Hồng Thành viết, ngay cả người hiểu Hồng Thành như mình cũng không biết hắn sẽ viết ra cái gì. Tên tiểu tử thông minh, giờ làm việc gì cũng đã biết tách bản thân ra khỏi rắc rối trước, mơ tưởng, đợi ngươi về kinh thành, sẽ biết tước vị và bổng lộc của trẫm không dễ cầm đâu, muốn trốn ở thư viện cho thanh tịnh à? Nằm mơ.

- Hồng Thành, ngươi viết sách cho tử tế, viết xong rồi trẫm sẽ trọng thưởng, à, thưởng ngươi năm trăm quan.

Nhìn thấy Hồng Thành thất vọng, lại nói:

- Khoản tiền 5000 quan thì chủ tử của ngươi hiện chưa thưởng nổi, dù có thưởng thì ngươi cũng không dám cầm, sẽ bị ngôn quan chửi chết. Ài, Vân Diệp là ai chứ, ngươi giao dịch với y mà muốn chiếm lợi thì đợi tới kiếp sau đi, y biết đem cách này hiến cho trẫm sẽ không có lợi lộc gì, chỉ có thông qua tên ngốc như ngươi lợi ích của y mới đạt tới tối đa, vì sao các ngươi cứ tranh nhau giao dịch với y, bị lừa rồi còn dương dương đắc ý. Trẫm không tin nếu ngươi không nhận y lại dám không đem cách này hiến cho trẫm? Một đứa bé ngoan như vậy, hiện giờ thành cái thứ gì rồi, không biết hoàng hậu dạy ra sao.

- Bệ hạ đang trách thần thiếp không biết quản giáo đấy à?

Trường Tôn hoàng hậu toàn thân trang phục lộng lẫy trông uy nghi vạn phần, có lẽ vừa mới sinh nở xong, thân thể đầy đặn hơn trước nhiều, còn chuyên môn vẽ ở mi tâm hoa văn ngọn lửa, vừa cười vừa đùa với hoàng đế:

- Hoàng hậu, nàng xem cái gì đây?

Lý Nhị đưa ngọc tỷ ra khoe với hoàng hậu:

Trường Tôn hoàng hậu mắt tròn xoe, miệng cũng há ra, chỉ ngọc tỷ trên tay Lý Nhị:

- Chẳng lẽ đây là ngọc tỷ truyền quốc?

Lý Nhị cười gật đầu, Trường Tôn lập tức chỉnh lại y phục, cung kính quỳ xuống:

- Thần thiếp chúc mừng bệ hạ, chúc mừng thiên hạ.

Tức thì thị vệ, cung nga đứng ở cửa cung quỳ cả xuống, đồng thanh hô:

- Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng thiên hạ.

Lý Nhị đặt ngọc tỷ truyền quốc vào trong hộp, mày nhíu lại, ông ta không thích cái hộp đơn giản này, lại lấy ngọc tỷ ra, giao cho hoàng hậu, bảo bà tìm cái hộp thích hợp đặt món bảo bối này.

Thắng lợi là tin tức có chân, khoảnh khắc đã truyền khắp thành Trường An, người Hồ trong thành càng khép nép, còn Hán gia tử càng nghênh ngang, đó là phản ứng dây chuyền thắng lợi đem lại, trong cái thời đại chinh phục và bị chinh phục này, chiến thắng luôn luôn có tác dụng hơn giáo hóa.

Quan viên đều cầm bút viết biểu ca tụng, sĩ tử hát chiến ca, ngay cả Yến Lai lâu cũng treo biển giảm giá rượu...

Hôm nay là đêm không ngủ.

Trong cái ngày cả thiên hạ cùng nhau ăn mừng, hành quân phó tổng quản Trương Bảo Tương tìm kiếm Hiệt Lợi trên thảo nguyên, gió lạnh cắt da làm tứ chi ông ta tê dại, chỉ có ngực còn ngọn lửa sưởi ấm lòng, trận chiến Âm Sơn, Hiệt Lợi chạy về phía Tây, nhìn hoang nguyên toàn là kỵ binh Đại Đường lùng sục khắp nơi, Trương Bảo Tương cho rằng Hiệt Lợi không có hộ vệ không chạy ra khỏi hoang nguyên này được.

Trên hoang nguyên bao la, chiến mã của Hiệt Lợi đã kiệt quệ, cuối cùng gục ngã, mấy ngày qua thớt ngựa này là bầu nước, là lương thực của hắn, chỉ cần nhìn vết đao chém ngang dọc trên nó là biết chiến mã này đã phải trải qua điều gì, Hiệt Lợi dựa vào máu chiến mã vượt qua được bảy ngày, nay chỗ dựa cuối cùng của hắn đã ngã trên thảo nguyên, hắn rút chân trái của mình dưới chân ngựa ra, nhanh chóng dùng đao cắt đùi ngựa, nhân lúc thịt ngựa còn chút hơi ấm ăn vào, chẳng bao lâu nữa gió lạnh sẽ làm nó cứng hơn đá.

Chiến mã chưa chết, nó chỉ kiệt sức mà thôi, đầu gian nan đong đưa vài cái rồi nhắm mắt lại. Hiệt Lợi cầm thịt ngựa đẫm máu cho vào miệng nhai, đao của hắn rất sắc, có thể dễ dàng cắt thịt ngựa thành miếng nhỏ, ăn rất tiện, hắn không bận tâm mùi vị của thứ thịt này, chỉ biết không ăn là không còn mạng.

Con người sao có thể chui vào cái động nhỏ như thế? Đó là hang của con hạn thát (rái cạn - macmot), loại động vật chỉ to hơn chuột có một vòng, thích nhất là đào hang, bọn chúng luôn đào rất nhiều hang để tránh con mắt của liệp ưng trên bầu trời, vì thế cung cấp chỗ tị nạn thiên nhiên cho nhiều loại động vật nhỏ khác, ví dụ như thỏ chẳng hạn. Hiệt Lợi hiện giờ rất mong mình có thể biến thành hạn thát hoặc thỏ, đáng tiếc bao năm an nhàn sung sướng biến vóc dáng hùng tráng của hắn thành đống thịt béo núc.

Không có chỗ nấp, chỉ có cái hang chuột trước mắt, Hiệt Lợi từng hùng bá một phương lòng chán nản, hắn muốn quay lại tìm kỵ binh Đại Đường tử chiến, như vậy ít nhất không làm vấy bẩn thanh danh khả hãn, loan đao trong tay vẫn sắc bén, tiếc rằng người đã biến từ nham thạch thành bùn nhão.

Hắn nỗ lực chui vào hang, chỉ nghĩ làm sao tránh được quân Đường, không nghĩ làm sao chui ra được, hang tối om om, bên trong tựa hồ có hai con mắt màu lục đang nhìn hắn chằm chằm, toàn thân không cựa quậy được, bùn đất bốn phía trượt xuống đóng chặt hắn trong hang.

Đôi mắt màu lục óng ánh kia là của hạn thát, thứ động vật nhỏ đó hắn ăn vô số, thịt rất ngon, da thượng thừa, hắn còn có một cái áo choàng làm bằng da hạn thát, vô cùng ấm áp. Giờ hắn làm con hạn thát ngủ đông thức dậy, thứ này không phải ăn cỏ à? Vì sao nó lại cắn xé trán mình?

Hiệt Lợi tuyệt vọng, hắn không muốn bị hạn thát ăn sống trong cái hang này, hắn lớn tiếng kêu gào, chỉ tiếc rằng âm thanh không thể truyền lên mặt đất, chỉ có thể tạm thời dọa lui hạn thát mà thôi.

Trương Bảo Tương tìm khắp hoang nguyên mà không thấy bóng dáng Hiệt Lợi, thi thể chiến mã của Hiệt Lợi còn hơi ấm, máu trên đùi nó vẫn chưa đóng băng, cất cả vết tích cho thấy Hiệt Lợi ở trong vòng ba dặm quanh đây, vậy mà ba nghìn quân tốt của mình không tìm ra được, đúng là quái đản. Nếu như ở núi cao rừng thẳm thì không khó hiểu, hiện giờ mình ở hoang nguyên, ngồi trên ngựa là có thể nhìn hết ba dặm xung quanh, Hiệt Lợi, ngươi ở đâu?

Lên trời thì không thể rồi, vậy chỉ có thể xuống đất.

- Tìm kiếm tất cả hang hốc, không bỏ qua chút manh mối nào, dù có đào ba thước đất cũng phải tìm bằng được Hiệt Lợi.

Lòng bàn tay Trương Bảo Tương đẫm mồ hôi, Lý Tích còn cách bốn mươi dặm, hắn không muốn công lao cực lớn này rơi vào tay người khác.

Trên hoang nguyên chỉ có một lớp tuyết mỏng, tuyết lớn mấy ngày trước còn chưa lan tới đây, dù sao nơi này cũng cách ngàn dặm, đến Thổ Cốc Hồn chưa tới năm trăm dặm. Quan hệ giữa Đại Đường và Thổ Cốc Hồn không tốt, một khi Hiệt Lợi chạy thoát, hào quang chiến thắng Âm Sơn sẽ giảm đi quá nửa, Trương Tương Bảo hiểu, Lý Tích cũng hiểu.

Thời gian mặt trời chiếu sáng vào ngày mùa đông ở hoang nguyên rất ngắn, giờ Dậu (5-7p. m) mặt trời xuống núi, khi ấy hoang nguyên tối om, muốn bắt kẻ sinh ra lớn lên ở thảo nguyên cực khó, hiện cách lúc mặt trời xuống núi còn một canh giờ nữa.

Dưới ánh mặt trời sáng ngời, không gì có thể ẩn trốn, thương ưng bay trên trời cao, hạn thát ở trên mỏm đồi nhìn xuống, tất cả đều lọt vào mắt Trương Bảo Tương, chỉ không có Hiệt Lợi, chẳng lẽ hắn có thể biến thành thương ưng giống trong thần thoại Đột Quyết?

Trương Bảo Tương lớn lên trên thảo nguyên, chính vì quen thuộc thảo nguyên nên mới được hoàng đế Đại Đường dùng, có thể nói là một bước lên trời, nhưng chức quan hiển hách cần chiến tích hiển hách ngang bằng, bắt sống Hiệt Lợi là có thể báo ơn tri ngộ của bệ hạ rồi.

*****

Thương ưng trên đình đầu vẫn bay vòng quanh, con hạn thát lo lắng mà không chịu trở về hang, Trương Bảo Tương đột nhiên cười phá lên, dẫn thủ hạ bao vây ngọn đồi nhỏ kia, hạn thát cuống cuồng bỏ chạy, chẳng chạy được bao xa bị thương ưng bắt được, đưa lên chín tầng trời.

Nhìn thấy cảnh này Trương Bảo Tương cười càng vui vẻ, tới trước cửa hang của hạn thát nhìn vào trong, đó là cái hang mới đào, thời thiếu niên từng bắt hạn thát, dầu hạn thát có thể trị bỏng cực tốt, uống vào có thể tan máu bầm, xoa ngoài có thể trị viêm khớp, bảo bối như thế với kẻ xuất thân hàn vi như Trương Bảo Tương có sức hấp dẫn trí mạng.

Hắn đi vòng quanh nửa ngọn đồi, tới phía đằng sau, phát hiện một cái hang, nhìn thấy vết đao chém tim như muốn vọt khỏi lồng ngực, hắn không dám tin ông trời lại chiếu cố mình như thế.

Thủ hạ mau chóng đào rộng ổ con hạn thát, toàn bộ tướng sĩ không phát ra tiếng hoan hô, mà là cười ầm lên, Hiệt Lợi ngày xưa cao quý, âm trầm, nhất ngôn cửu đỉnh bị kẹt trong hang chuột không động đậy được, trán còn có dấu răng của hạn thát.

Trương Bảo Tương đích thân ra tách, xách Hiệt Lợi ra khỏi hang, ngay lập tức dùng thừng buộc chặt Hiệt Lợi, lấy hai con ngựa, dùng một cái trường mâu làm xà ngang, xuyên Hiệt Lợi bị chói chặt chân tay ở giữa hai con ngựa, Trương Bảo Tương không muốn xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào nữa.

Hoang nguyên bốc lên một cột khói, tiếp đó từng cột từng cột nối tiếp nhau, cột khói này được ước hẹn trước, không phải là tín hiệu ngoại địch xâm nhập, mà là đại biểu Hiệt Lợi đã bị bắt sống, nó vượt qua sa mạc, vượt qua núi cao, qua sông lớn, chỉ nửa ngày là tới được Trường An cách nơi này vạn dặm.

Bữa tiệc trong Thái Cực cung bị thị vệ phá ngang:

- Khởi bẩm bệ hạ phong hỏa đại của Long Thủ Nguyên đã được đốt lên.

Lý Nhị vứt bình rượu vàng trong tay, đi tới phía trước, dưới vầng trăng sáng đằng xa, một cột khói từ phong hỏa đài bốc thẳng lên trời.

Vẫy tay gọi nội thị tới nói lớn:

- Người đâu, đổi chén lớn cho trẫm.

Một chén rượu lớn được Lý Nhị giơ lên cao, gò má có nước mắt chảy xuống, không che được khí khái hào hùng:

- Chư công, Hiệt Lợi bị bắt, chiến sự Đột Quyết đã kết thúc, trẫm và chư vị không say không về, cạn.

Trong đại điện vang vọng tiếng cạn chén, Lý Uyên ở xa nghe thấy, nhìn cột khói bên ngoài, khóe môi nhếch lên:

- Có lẽ ta cũng nên đi ăn mừng một phen.

Cả nhà Lý Nhị đều là cao thủ diễn trò, còn ở cấp giới hạn, nghe Hà Thiệu kể Lý Nhị sau khi giết ca ca đệ đệ liền thỉnh cầu Lý Uyên tha thứ, phương thức thỉnh cầu không ngờ lại là ngậm núm vú Lý Uyên, nghe câu này Vân Diệp võ hết mồ hôi hột, vội bịt miệng Hà Thiệu không cho hắn nói nữa. Ai ngờ Hà Thiệu gạt tay y ra:

- Ngươi lo cái gì, thứ này chủ thượng ở cùng với bệ hạ đều có, tương lai sẽ ghi trên sử sách lưu truyền hậu thế, sớm muộn gì mọi người cũng biết, ngươi bịt miệng ta làm cái gì?

- Thứ này mà cũng có thể tùy tiện nói à?

Vân Diệp ù ù cạc cạc nhìn Hà Thiệu:

- Pháp Lâm hòa thượng chỉ trích bệ hạ là hậu duệ của người Hồ ngay trước mặt bệ hạ, còn nói tổ tiên bệ hạ giả mạo hậu nhân Lý thị mới có cái gọi là Lý thị Quan Lũng quật khởi, mặc dù bệ hạ lỗ mũi bốc khói, nhưng cũng không giết Pháp Lâm, Đại Đường đã bao giờ vì vài câu nói mà giết người chứ?

Hà Thiệu chẳng hiểu ra sao:

- Nói thì nói thế, nhưng ngươi bảo bệ hạ quỳ ngậm cái núm vú thái thượng hoàng thì thái quá rồi.

Không tin, Vân Diệp cho rằng Hà Thiệu đang nói năng bậy bạ:

- Lừa ngươi làm gì, chuyện này được coi là điển hình hiếu đạo đang tuyên dương, cái tính cẩn thận dè dặt của ngươi đâu giống nam nhi Đại Đường ta.

Hà Thiệu say thật rồi, cái thứ rượu cồn này ngửi giống rượu, uống giống rượu, chỉ có uống xong là nó không phải rượu nữa, thành loại độc dược khiến người ta đau vỡ đầu.

Nhìn Hà Thiệu ngã ra đất ngáy khò khò, Vân Diệp thở dài, kéo hắn về giường, bản thân ngồi ở bên đống lửa nướng đậu phộng, chẳng biết từ lúc nào tạo thành thói quen này, khi suy nghĩ, tay phải có việc gì đó để làm.

Lịch sử ghi chép sau lần đại thắng này Lý Nhị và Lý Uyên sẽ hòa giải, nghe nói cha con họ người đánh tỳ bà, người múa, cha con vui vầy, không biết có phải thực lòng nghĩ như thế không, hay là vì củng cố giang sơn Đại Đường mà bày ra vở kịch chính trị đó.

Đậu phộng nổ tanh tách, Vân Diệp nhai rôm rốp. Thế giới này thì ra thú vị như thế, nếu như bọn họ diễn kịch thành thật thì sẽ như thế nào nhỉ? Vân Diệp thấy phải thử một lần.

Cùng Trình Xử Mặc hẹn nhau đi xem Hiệt Lợi, Trương Bảo Tương hôm nay sẽ khiêng hắn về, vì sao lại phải khiêng về? Thì ra tên Hiệt Lợi này giỏi đào hang, giỏi hơn cả hạn thát, Trương Bảo Tương moi được hắn ra từ hang hạn thát, không để cho hai chân hắn chạm đất được, nếu không nói không chừng hắn sẽ đào hang bỏ trốn.

Nghe các tướng sĩ bàn tán, Vân Diệp thấy Hiệt Lợi còn lợi hại hơn Thổ Hành Tôn, có bản lĩnh này mà bị Trương Bảo Tương bắt được à, rõ ràng là tuyên truyền thổi phồng. Trình Xử Mặc rất bất mãn, người ta giăng lưới bắt được cá lớn, mình chỉ mò được tôm tép nhỏ, Vân Diệp lại rất cao hứng, dù sao thì công lao chia đều, ai cũng có phần, chỉ đầu lĩnh được nhiều hơn một chút thôi. Trương Bảo Tương được bát thịt, không cho chúng ta vài ngụm canh sao?

Nhân vật lớn dùng để mua vui cho đại chúng, trong sa mạc đời sau cũng có một vị đế vương, quốc gia bị công phá, bản thân ông ta chạy tới nhà dân trốn, còn chẳng bị người ba bắt lấy, cạy miệng ra kiểm tra răng, khiến cả thế giới phải hô lên, đại nhân vật chẳng qua cũng chỉ đến thế.

Miệng Trương Bảo Tương sắp ngoạc ra tới tận sau gáy rồi, cả đêm hôm qua không ngủ, chỉ lo Hiệt Lợi chạy mất, cuộc sống hạnh phúc nửa đời sau của mình dựa cả vào hắn, đến khi thủ hạ tới đại doanh báo tin Lý Tích tới doanh trại tạm thời mới thở phào.

Bộ hạ của mình cái gì cũng tốt, tội cái thích khoa trương bốc phét, làm hắn hơi xấu hổ, nhưng bây giờ tuyệt đối không nói thật.

Hiệt Lợi bị xuyên qua cây thương dài, chân tay trói rất chặt, cổ tay cổ chân không thấy đâu cả, dây thừng thít sâu vào da thịt, đang kêu thảm thiết từng cơn, mặt ướt sượt nước mắt nước mũi, khóc vô cùng thương tâm.

Không được thấy vị hảo hán coi cái chết như không trong truyền thuyết, Vân Diệp thương tâm, chính cái kẻ vô dụng này sao, hắn bằng vào cái gì cùng Lý Nhị kết minh ước Bạch Mã? Hán tử trên thảo nguyên không phải đều không sợ cái chết à? Sao tới Hiệt Lợi lại thay đổi cả thế này?

Chui vào hang chuột là sự thật, Trương Bảo Tương lôi hắn từ trong hang chuột ra, nếu Lão Trương mà không phát hiện hành vi khác thường của con hạn thát hắn sẽ chết đói ở trong hang chuột, hoặc là bị hạn thát ăn mất. Hạn thát ngủ đông có ăn thịt không nhỉ?

Hiệt Lợi ngay cả một nửa dũng khí của Nghĩa Thành công chúa cũng không có, thê tử của hắn chết trong đống lửa, đến chết cũng không kêu một tiếng nào, trượng phu của nữ nhân như thế mà vô dụng thế này à?

"Phì!" Vân Diệp nhổ một bãi nước bọt lên mặt Hiệt Lợi, vậy mà hắn không né, lấy mặt mình hứng nước bọt, tên khốn kiếp thế này chém trăm đao cũng không hả giận. Nếu như hắn chết trận, hoặc là thất bại bị bắt trên chiến trường thì bất kể thế nào Vân Diệp cũng không thất lễ, sẽ dùng lễ nghĩa đối đãi, tôn kính hắn như một anh hùng.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1385)


<