← Hồi 007 | Hồi 009 → |
–—
Tần Bảo cười lớn:
- Hay… hay…
Diễm Diễm Thư nhìn Tần Bảo ngạc nhiên:
- Đệ đệ cười gì vậy?
Tần Bảo đáp:
- Tiểu đệ cũng vừa gặp một nữ nhân giống như tỷ tỷ.
- Nữ nhân đó nói gì với đệ đệ?
- Nàng bảo nàng đã giết chết chín mươi chín tên đàn ông háo sắc vì nàng oán thù bọn đàn ông.
Diễm Diễm Thư ngạc nhiên:
- Đệ đệ, nữ nhân đó là ai vậy? Gia trang của ả ở nơi nào đệ đệ có biết không?
Tần Bảo lắc đầu:
- Tiểu đệ không biết. Nàng tên là Vu Sơn Ma Nữ. Nàng còn đòi giết đệ cho đủ số một trăm.
Diễm Diễm Thư mở to đôi mắt:
- Đệ đệ làm gì Vu Sơn Ma Nữ mà ả lại đòi giết đệ đệ cho đủ số một trăm?
Tần Bảo lắc đầu:
- Tiểu đệ không làm gì nàng cả. Nàng đấu với bọn sát thủ Đoạn Hồn giáo trên đại tửu lâu Hoàng Hạc Lâu, đệ hỗ trợ nàng đánh đuổi bọn chúng, nàng đã không tạ ơn lại còn đòi giết đệ…
Nhớ lại chuyện Vu Sơn Ma Nữ và chàng trên đại tửu lâu, Tần Bảo bật cười khanh khách.
Diễm Diễm Thư hỏi:
- Đệ đệ cười gì vậy?
- Tiểu đệ cười nàng. Lúc đó đệ thách nàng đâm một kiếm, đệ đứng yên cho nàng đâm vào trái tim đệ, nàng đâm không nổi, đệ bắt nàng phải đền bù, vì nàng thua nên đã bị đệ hôn.
Diễm Diễm Thư bật cười:
- Đệ đệ thật là quá quắt, nhưng cô nàng có nói tại sao nàng thù oán đàn ông hay không?
- Nàng nói mẫu thân của nàng bị gã đàn ông nào đó bội bạc, đau khổ, buồn rầu sinh bệnh rồi chết, nên nàng giết bọn đàn ông để trả thù cho mẹ nàng.
Chàng hỏi Diễm Diễm Thư:
- Tỷ tỷ có biết tên thật của Vu Sơn Ma Nữ không?
Diễm Diễm Thư lắc đầu:
- Ngu tỷ không biết, hình như bọn cũng không biết. Nàng xuất hiện tại chân núi Vu Sơn giết người như ngóe, nên giang hồ đặt cho nàng cái tên Vu Sơn Ma Nữ thành danh, ngoài ra không một ai biết được lai lịch của nàng.
Tần Bảo gật gù:
- À! Ra là vậy.
Chợt chàng hỏi Diễm Diễm Thư:
- Còn tỷ tỷ thì sao? Tỷ tỷ cũng bị tên đàn ông bại hoại nào đó bội bạc phải không?
Diễm Diễm Thư lắc đầu:
- Không đúng. Ngu tỷ không bị một tên đàn ông nào bội bạc cả. Ngu tỷ chỉ thù ghét bọn đàn ông háo sắc, vừa ngó thấy mỹ nhân là nhảy cẫng cả lên, nên tên nào đi theo trêu trọc là tỷ giết ngay, bởi vì ngu tỷ đã giết quá nhiều gã bại hoại nên bọn giang hồ cho ngu tỷ là nữ ác nhân. Bọn trọc Thiếu Lâm hiểu lầm toan sát hại ngu tỷ như vừa rồi.
Nàng nhìn Tần Bảo:
- Đệ đệ là ai? Sao bọn hòa thượng bại hoại kia lại gọi đệ là Tiểu sát tinh?
Tần Bảo thành thật:
- Tiểu đệ tên là Tần Bảo, chỉ vì năm xưa trong trận đại ác chiến, nội tổ đã sát hại gần trăm cao thủ Hắc Bạch, bọn họ nghĩ đệ là cháu đích tôn nên gán cho đệ cái tên ghê gớm Tiểu sát tinh. Đệ thấy hay nên không từ chối.
Đôi mắt Diễm Diễm Thư tròn xoe:
- Hừ! Thế ra đệ là Tiểu sát tinh Tần Bảo đây sao? Lúc nãy ngu tỷ hoài nghi nhưng không dám chắc, ngờ đâu đúng là đệ.
Nàng hỏi:
- Tần đệ đi đâu trên còn đường này mà gặp ngu tỷ lâm nạn giải vây như vậy?
Tần Bảo chợt buồn:
- Tiểu đệ chưa biết phải đi đâu. Đệ đang trên đường vô định. Có điều đệ phải đi tìm mẫu thân, tìm nội tổ, tìm thanh Mạc Da Hùng Kiếm và cứ địa của Đoạn Hồn giáo, giết chết tên Thái Quân giáo chủ báo thù cho phụ thân đã chết vì cây Quỷ Kiếm.
Diễm Diễm Thư ngập ngừng:
- Tần đệ đệ là…
Tần Bảo gật đầu:
- Phải! tiểu đệ là con trai của Thần Châu kỳ hiệp Tần Quỳnh, mẹ là Tuyệt Thế Hằng Nga Đông Thi.
Diễm Diễm Thư kinh ngạc kêu lên:
- A! Quả thật ngu tỷ không ngờ Tần đệ đệ là con trai của đại kỳ nhân Tần tiền bối.
Nàng hỏi:
- Bây giờ Tần đệ đệ định đi đâu?
Tần Bảo lắc đầu:
- Tiểu đệ chưa biết, đệ định tới thị trấn kia rồi sau đó sẽ nghĩ xem phải đi đâu.
Diễm Diễm Thư thương hại:
- Này đệ đệ, hay là đệ hãy theo ngu tỷ tới núi Kê Sơn lưu lại một thời gian nghỉ ngơi cho tâm thần ổn định rồi sẽ tiếp tục cuộc hành trình được không?
Tần Bảo thở nhẹ:
- Đa tạ tỷ tỷ đã quan tâm tới tiểu đệ, nhưng đệ còn nhiều việc quan trọng phải lên đường, dù chưa định hướng, đệ cũng phải đi tìm mẫu thân và nội tổ cho bằng được.
Chàng nhìn nàng:
- Bây giờ tiểu đệ xin tạm biệt tỷ tỷ, sau này có dịp đệ sẽ tới núi Kê Sơn gặp tỷ tỷ.
Hai người rời khỏi cánh rừng bạch dương trở ra quan đạo.
Diễm Diễm Thư vỗ tay một cái, con tuấn mã sắc hồng từ phía trước chạy tới.
Diễm Diễm Thư và Tần Bảo lên ngựa.
Diễm Diễm Thư nhìn sâu vào đôi mắt Tần Bảo, bằng một giọng luyến lưu:
- Tần đệ đệ hãy nhớ lời, sau khi trở về núi Kê Sơn, ngu tỷ ngày đêm trông chờ đệ đệ.
Tần Bảo nao nao:
- Tiểu đệ xin nhớ ghi. Diễm tỷ tỷ… tạm biệt…
Chàng giật sợi dây cương, con bạch mã cất bốn vó phi nhanh, nhắm thị trấn trước mặt thẳng tới.
Nhìn người ngựa Tần Bảo cho tới khi khuất dạng, Diễm Diễm Thư thở dài quay lại thúc ngựa ra đi…
***
← Hồi 007 | Hồi 009 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác