← Hồi 10 | Hồi 12 → |
Màn đêm đã phủ xuống, trong thung lũng càng tối thêm.
Tích Tố gặp Dị Cái xong, quay vào động nghỉ ngơi, trong lòng vui vẻ ngồi ngắm nhìn bốn phía chung quanh thạch động, nơi đây nàng đã ngủ hai đêm rồi.
Nàng nhìn đến đỉnh động ở phía bên phải, bỗng ngưng tầm mắt lại nơi đó, rồi nàng vội vàng đứng dậy cầm chiếc đèn gió giơ lên chiếu xem, mới hay nơi đó có một cái động nho nhỏ, dường như độ bảy tám tấc và thông suốt lên tận đỉnh như một cái ống, nàng liền quay lại bảo Tỵ Trần đạo nhân rằng:
- Sư huynh, chúng ta thử lên trên đó xem sao?
Tỵ Trần đạo nhân lắc đầu đáp:
- Lỗ hổng này nhỏ như thế, ngu huynh tự nhận thấy không tài nào chui lọt.
Tích Tố tủm tỉm cười nói tiếp:
- Phải, tiểu muội bé nhỏ hơn nên khỏi cần phải sử dụng Túc Cốt thần công cũng có thể chui lọt được, như vậy cảm phiền sư huynh đợi chờ tiểu muội giây lát.
Nói xong nàng thắt chặt thắt lưng lại, rồi như một con phượng hoàng trắng tung mình nhảy lên chui ngay vào trong cái lỗ nhỏ.
Môn Túc Cốt thần công của nàng đã luyện đến mức xuất thần nhập hóa, Tỵ Trần đạo nhân thấy vậy cũng phải tặc lưỡi khen ngợi.
Thấy Tích Tố tài ba như vậy, Tỵ Trần liên tưởng đến bổn phái gần đây gặp nhiều chuyện không may. Y liền nghĩ thầm sau này nếu nàng làm Chưởng môn thì bổn phái thế nào cũng được phục hưng và vẻ vang.
Nghĩ thế khoái chí, y ngẩng mặt lên rú một tiếng thật dài, rồi lại lẩm bẩm tự nói:
- Ngôi Chưởng môn ta được thừa kế sau này, thế nào cũng nhường lại cho nàng.
Đạo sĩ còn đang suy nghĩ thì bỗng trong cái lỗ ở trên cao có tiếng kêu rú kinh hồn động phách vọng xuống. Tiếp theo đó, chiếc đèn gió rớt xuống nhưng không có Tích Tố nhảy xuống, Tỵ Trần đạo nhân kinh hoảng vô cùng, chỉ hận võ công của mình quá kém, không sao chui lọt vào trong lỗ ấy để xem sư muội ra sao nên y cứ đứng ở bên dưới lòng nặng trĩu lo âu.
Đột nhiên trong lỗ hổng có một luồng gió mạnh thổi xuống, Tỵ Trần đạo nhân nhảy bắn sang bên, tiếp đó một ông già mặt tía tóc bạc, mặc quần áo màu tía từ trên nhảy xuống trông rất oai mảnh, giận dữ nhìn Tỵ Trần đạo nhân và nói:
- Đạo sĩ Võ Đang các ngươi dám ở chỗ của lão phu tu luyện định bắt nạt sư muội của mình, ngày hôm nay lão phu không thể tha thứ cho ngươi được.
Ông ta nói xong, đi một bước tiến tới gần Tỵ Trần đạo nhân.
Tỵ Trần đạo nhân cũng giận dữ quát lớn:
- Mau trả lại sư muội cho ta!
Đạo sĩ vừa nói vừa giơ hai tay áo lên phất một cái, và dùng thế Bách Bộ Truy Hồn nhằm ngực ông già mặt tía tấn công luôn.
Ông già mặt tía không ngừng, không tránh, không đỡ, hình như không coi thế công của đối phương vào đâu cả mà cứ ung dung tiến lên.
Chưởng lực của Tỵ Trần đạo nhân có thể đánh vỡ được những tảng đá nho nhỏ vậy mà đụng vào người ông già mặt tía đều rẽ sang hai bên chứ không làm gì nổi ông ta.
Ông già áo tía tiến tới gần giơ năm ngón tay lên, tỉa ra năm luồng kình lực nhằm yếu huyệt của Tỵ Trần đạo nhân bắn tới.
Tỵ Trần đạo nhân vội nhảy sang bên tránh né.
Ông già mặt tía thấy thế công của mình không trúng, lại tức giận thêm liền giơ tay trái ra, cũng chìa năm ngón tay như trước búng ra năm luồng gió mạnh kêu vù vù đuổi theo Tỵ Trần đạo nhân tấn công tới tấp.
Dù thân pháp co nhanh đến đâu, Tỵ Trần đạo nhân cũng không tài nào tránh được những thế công rất lợi hại của đối phương nên ba nơi yếu huyệt của y đã bị cương phong của đối phương bắn trúng. Y liền cau mày lại, mình mẩy run lẩy bẩy hình như đau đớn không chịu nổi nhưng vẫn nhẫn nhịn không kêu la gì hết.
Ông già mặt tía thấy đối phương bướng bỉnh không chịu kêu la, liền giơ tay ra khẽ vỗ vào yếu huyệt ở chỗ ngực của y một cái. Tuy chưa hoàn toàn giải huyệt được nhưng đạo sĩ đã bớt đau đớn rồi.
Ông già áo tía trông rất đạo mạo lại thêm bộ mặt lạnh lùng càng nghiêm nghị thêm.
Ông già trợn tròn xoe đôi mắt lên, nhìn Tỵ Trần đạo nhân một lượt, kêu hừ một tiếng rồi hỏi:
- Trông mặt ngươi đứng đắn như thế này, sao ngươi lại giở cái trò hèn hạ ở chốn không người như vậy?
Ông già coi Tỵ Trần đạo nhân như là một kẻ tà ác tiểu nhân, tuy rằng tiếng tăm của ông ta cũng không hay hớm gì nhưng ông ta chưa hề làm qua một việc dâm tà, cho nên ông ghét hận nhất những kẻ dâm ác.
Rõ ràng Tỵ Trần đạo nhân trông thấy ông già mặt tía ở trong cái hốc nhỏ nhảy xuống và sư muội của y thì vừa kêu rú ở bên trên, như vậy nàng ta chả bị ông già này hạ độc thủ rồi còn gì. Bây giờ y lại giả bộ làm ra vẻ đứng đắn vu oan giá họa cho người nên đạo sĩ không sao nhẫn nhịn được liền lên tiếng mắng chửi:
- Lão tặc đừng có giả bộ để vu oan cho người nữa, có gì thì giết nốt ta để diệt khẩu có hơn không?
- Yêu đạo, đến giờ phút này ngươi còn không chịu thú tội phải không, nếu vậy đừng có trách Tỷ Diệm Thần...
Y nói tới đó, mới biết là mình lỡ lời, vội im tiếng, sầm nét mặt rồi nói tiếp:
- Đừng có trách ta Tỷ Diệm Thần Ma nổi hung giết người.
Tỷ Diệm Thần Ma Đường Toại vẫn khét tiếng hung ác xưa nay nên y vừa báo danh xong, Tỵ Trần đạo nhân đã giật mình kinh hãi. Y nghĩ với tên hung ác này chắc thế nào Tích Tố cũng bị y hạ độc thủ rồi, tên này có tiếng là độc ác nên y càng tức giận thêm và nói tiếp:
- Lão tặc, ngươi có thủ đoạn gì cứ giở ra đi! Nếu ta có làm điều gì trái với lương tâm thì ta không phải là đệ tử của người Chưởng môn phái Võ Đang nữa.
Lúc này, Tỵ Trần đạo nhân tức giận khôn tả, coi cái chết không ra gì nên nói xong y liền nhắm mắt lại không nói tiếp nữa.
Tỷ Diệm Thần Ma thấy thái độ của Tỵ Trần đạo nhân như vậy, liền bụng bảo dạ rằng:
- Đệ tử của phái Võ Đang đa số là người chính trực, trông người này không có gì tà ác hết, hay là có sự hiểu lầm chăng?
Lão ma đầu tọa quan khổ tu ba mươi năm nay tâm tính đã thay đổi, lập chí rửa cái tên hung ác của mình đi. Cho nên khi y hoài nghi như vậy, liền dẹp ý định giết người sang một bên ngay, nhưng lời lẽ của y vẫn còn rất khó nghe. Y lại hỏi Tỵ Trần đạo nhân:
- Ngươi là đại đệ tử của phái Võ Đang phải quang minh, chẳng lẽ ngươi không sợ chết một cách mơ hồ hay sao?
Tỵ Trần đạo nhân nghe xong liền chửi thầm:
- Lão tặc này định vu tội cho ta chắc? Sống chết là việc thường, nhưng danh dự của sư môn còn trọng hơn, nếu ta chết thì sự oan ức này không sao rửa được!
Nghĩ tới đó, mồ hôi lạnh của y toát ra như tắm, rồi y thở dài một tiếng và nói tiếp:
- Gần đây tệ phái gặp những chuyện không may chắc các hạ nghe nói tới rồi, bần đạo và tiểu sư muội phải ở lại trong hang động này hai đêm. Đêm nay tiểu sư muội của bần đạo ngẫu nhiên thấy cái lỗ nhỏ này, lòng hiếu kỳ thúc đẩy, nàng liền chui vào thám hiểm. Ngờ đâu sau khi nàng chui vào lỗ đó rồi liền thất thanh la lớn, tiếp đó là các hạ nhảy xuống, hiện giờ tiểu sư muội ở đâu, có phải bị các hạ...
Càng nói, Tỵ Trần càng hăng hái, giọng nói nghe càng lớn, thái độ rất liêm chính. Tỷ Diệm Thần Ma nghe xong liền cười ha hả:
- Đạo sĩ này dám nói dối lão phu phải không? Thật là ngươi tự dẫn thân vào đường chết, không còn trách lão phu vào đâu được hết.
- Đệ tử của Võ Đang phái không bao giờ nói dối ai cả.
- Ngươi mở mồm là Võ Đang, mím môi là Võ Đang, sự thật thì danh dự mấy trăm năm của Võ Đang đã bị các ngươi làm mất hết mà còn tự phụ như vậy. Bây giờ lão phu chỉ rõ những điều nói dối của ngươi, để ngươi có chết cũng không oán hận. Điều thứ nhất, ngươi là đại đệ tử thủ tọa của Võ Đang, sao làm việc gì cũng phải e dè, ngươi không tự chui vào thám hiểm mà bắt sư muội đi như vậy, có phải là ngươi đã đuối lý rồi không? Trừ phi ngươi có mưu mô gì, hay có tính hiểm ác, bằng không ít nhất ngươi cũng phải đi cùng sư muội để bảo vệ mới phải đạo. Điều thứ hai, lão phu vừa nghe tiếng đã ra ngay, cái lỗ hổng này dài có năm mươi trượng, giữa đường lại không có chỗ nào ẩn núp, không lẽ lão phu lại không trông thấy bóng người, chỉ một điểm này thôi cũng biết ngươi nói dối rồi.
Thần Ma vừa nói vừa tức giận, giơ hữu chưởng lên, hình như muốn đánh chết Tỵ Trần đạo nhân mới hả dạ.
Tỵ Trần đạo nhân thấy đối phương làm bộ như vậy, không nao lòng chút nào vì y đã coi thường sự sống chết rồi, nên y cười nhạt:
- Nếu ta đủ tài vào lỗ này thì khi nào để cho ngươi bức hiếp người như vậy!
- Ngươi bảo lão phu nói sai hay sao?
- Bần đạo chỉ mong người làm thế nào cho bần đạo chịu phục.
- Được! Lão phu sẽ khiến ngươi phải chịu phục!
Nói xong, y lại phất tay áo một cái đã giải huyệt cho Tỵ Trần đạo nhân và nói tiếp:
- Lão phu sẽ khiến ngươi đích mắt chứng thực những lời nói dối của ngươi.
- Nếu bần đạo vào được trong lỗ đó thì chả đến nỗi bị người đổ oan như vậy hoài.
- Mau giở Túc Cốt thần công ra, lão phu sẽ có cách giúp ngươi vào trong động.
Tỵ Trần đạo nhân đang lúc tức giận, không tự lượng sức liền vận công lực cố hết sức thu nhỏ người lại, nhưng chỉ thu lại bằng đứa trẻ mười bốn tuổi, còn không sao thu nhỏ hơn được nữa. Tỷ Diệm Thần Ma liền ấn tay vào Bách Hội huyệt của đạo sĩ một cái. Đạo sĩ liền thấy có một luồng hơi nóng dồn vào trong người, người y lại thu nhỏ hơn chút nữa.
Thứ công lực Túc Cốt này, Tỵ Trần đạo nhân chưa nghe ai nói và cũng chưa từng được trông thấy bao giờ nên y kinh ngạc trố mắt ra nhìn Tỷ Diệm Thần Ma mà không nói được nửa lời.
Tỷ Diệm Thần Ma cất giọng oai nghiêm la lớn một tiếng:
- Đi!
Tỵ Trần đạo nhân thuận tay xách chiếc đèn gió chui vào trong lỗ hổng theo Thần Ma phi thân lên trên.
Vào lọt trong lỗ đá rồi, Tỵ Trần đạo nhân cực lực trấn tĩnh tâm thần đưa mắt nhìn chung quanh. Nhờ ánh đèn sáng, y trông rõ từng phân từng tấc một.
Cái lỗ đá như một ống nước đứng thẳng, bên trong cũng có một vài chỗ lồi lõm và những lỗ nho nhỏ bằng quả đấm nhưng không có một nơi nào khả nghi, giữa đường lại không có đường lối chi nhánh nào cả. Khi sắp ra tới miệng lỗ thì thấy nơi đó sáng như ban ngày, gió lạnh thổi buốt xương. Y định thần nhìn kỹ, mới hay đó là một cái thạch thất, bề ngang rộng mười trượng, trên đỉnh có treo một cái đèn. Ánh sáng đèn tỏa ra chiếu vào bốn bên vách đá trắng như tuyết, vì vậy mới sáng như ban ngày.
Đã lên tới đích, Tỵ Trần đạo nhân nóng lòng tìm kiếm Tích Tố xem nàng có bình yên không. Nhưng căn phòng ấy chỉ có một lỗ hổng lên xuống thôi, còn bốn chung quanh không có một cửa ngõ hay lỗ hổng khác, và ngoài chiếc đèn treo, trong phòng này cũng không có một vật gì cả, như vậy làm gì có tung tích của Tích Tố.
Y sợ thạch thất này còn có cửa ngầm thông sang phòng khác nên vội giải Túc Cốt thần công rồi đến sờ vào, đập gõ bốn bên vách đá.
Thần Ma thấy vậy khẽ cười một tiếng, tỏ vẻ rất đắc chí. Xem xét mãi mà vẫn chưa tìm thấy một điểm nào khả nghi, mồ hôi lạnh của đạo sĩ toát ra đầm đìa. Y liền bụng bảo dạ:
- Chẳng lẽ lão ma này đã dùng Hóa Cốt Đơn hủy xác của sư muội ta rồi chăng? Nhưng trong phòng này không có một giọt nước nào cả, huống hồ thời gian ngắn ngủi như vậy, dù nhanh đến đâu y cũng không thể quét dọn một cách nhanh chóng đến thế được. Lạ thật, Tích Tố đi đâu?
Nghĩ mãi không ra lý do, y không dám tin mình và cũng không dám nhìn thẳng vào mặt Thần Ma.
Trong lúc hổ thẹn lo âu, Tỵ Trần nghĩ chỉ còn cách chết mới giải thoát được hết, nên bỗng tự dưng y giơ tay phải lên đánh mạnh vào sau ót.
Thần Ma thấy Tỵ Trần tự tử liền dùng môn Cách Không Điểm Huyệt, giơ tay lên búng một luồng gió vào Khúc Trì huyệt của đối phương.
Tỵ Trần đạo nhân tay cứng ngắt không sao đánh trúng được nữa, hậm hực hỏi:
- Lão ma đầu, ngươi muốn gì?
- Thị phi chưa rõ, trách nhiệm chưa xong, ngươi chết sao được!
Tỵ Trần đạo nhân là môn hạ chính phái, nhất thời nóng lòng hồ đồ không suy nghĩ gì hết, định tự tử cho rảnh. Bây giờ y thấy Thần Ma nói như vậy mới hối hận, mồ hôi lạnh càng toát ra thêm, trống ngực đập rất mạnh, mồm há hốc không nói được nửa lời.
Thần Ma cũng đứng yên nhìn y, cả hai đều im lặng.
Không bao lâu trong lỗ hổng có tiếng động vọng lên, Tỵ Trần đạo nhân kinh ngạc trố mắt nhìn vào miệng hố, ngấm ngầm vận nội công phòng bị còn Thần Ma thì ung dung như thường, không thèm để ý tới vấn đề đó.
Dưới hố có một người phi lên, Tỵ Trần đạo nhân gắng sức lắm mới nói lên được một câu:
- Sư muội!
Thần Ma thấy Tích Tố lại tưởng Tỵ Trần lừa dối mình, liền nổi giận xông lại, dùng tay áo phải tấn công luôn một thế. Công lực của y mạnh biết bao, đạo sĩ làm sao chống nổi, liền chết giấc tại chỗ.
Tích Tố vừa hiện ra thấy tình cảnh như vậy vội chạy lại cứu Tỵ Trần, nàng điểm vào ba mươi sáu đại huyệt cho y và lấy ba viên Ngọc Tuyết Hoàn ra cho uống, sau cùng dùng nội công dồn sang người Tỵ Trần để cứu chữa.
Một lát sau Tích Tố mồ hôi ướt đẫm, sắc mặt nhợt nhạt, nàng gượng cười một tiếng rồi đứng dậy, đủ thấy Tỵ Trần bị thương nặng như thế nào. Tích Tố trợn ngược đôi mày quát hỏi Thần Ma:
- Sư huynh của tiểu bối phạm tội gì mà lão tiền bối lại ra tay độc ác đến thế?
Thần Ma lạnh lùng dửng dưng đáp:
- Dù y có chết cũng đáng lắm.
- Lão tiền bối coi mạng người rẻ như vậy khiến tiểu bối không phục tí nào, tiểu bối muốn thử xem thủ đoạn của lão tiền bối đến mức độ nào.
Tích Tố đã quyết tâm thí mạng để trả thù cho Tỵ Trần nên nàng không sợ gì đối phương nữa.
Thần Ma thấy nàng đàng hoàng lẫm liệt, liền cảm thấy mình đánh Tỵ Trần như vậy cũng quá đáng thật. Mặt y đỏ bừng ngượng nghịu vô cùng, y cúi đầu xuống ấp úng:
- Xin cô nương hãy nghe lão phu nói trước đã...
Tích Tố cau mày nghĩ ngợi giây lát rồi nói tiếp:
- Sư huynh của tôi chết đi không còn người đối chứng thì tiểu bối không còn biết hỏi ai nữa phải không?
Thần Ma bị nàng nói nhục như vậy liền sầm nét mặt đáp:
- Tỷ Diệm Thần Ma Đường Toại này có phải là người chỉ biết dùng lời nói suông để hà hiếp người đâu!
Tích Tố nghe thấy Thần Ma xưng tên liền rùng mình nghĩ thầm:
- Không ngờ ông già này lại là y! Phải đấy, ta không để ý đến bộ râu xồm màu tía kia.
Nàng mới hết nghi ngờ, nói tiếp:
- Đường lão tiền bối đừng có tưởng tôi ít tuổi dễ bắt nạt đâu nhé!
- Ngày tháng trôi rất nhanh chóng, râu tía của lão cũng biến thành hoa râm.
Nói xong, y giơ tay lên vuốt bộ râu và thở dài mấy tiếng.
Tích Tố lại nói:
- Dù lão tiền bối có là Đường lão tiền bối thật sự, tiểu bối cũng không muốn nghe lời nói của tiền bối. Rõ ràng sư huynh của tiểu bối đã bị tiền bối đánh chết rồi, tiền bối còn nói năng gì nữa?
- Chẳng hay cô nương muốn gì?
- Trừ phi tiền bối cứu Tỵ Trần sư huynh sống lại, bằng không thì giết cả tiểu bối đi!
Bất đắc dĩ, Thần Ma đáp:
- Bắt buộc người ta làm những việc khó khăn như thế thì làm sao nổi?
- Việc dễ như trở bàn tay có khó khăn gì đâu mà lão tiền bối từ chối?
Tỷ Diệm Thần Ma giận dữ nói:
- Ngươi coi lão phu là hạng người thế nào?
Tích Tố đang định cãi lại thì bỗng nghe thấy phía đường hẻm có người lên tiếng đỡ lời:
- Phải, Thần Ma thì nghĩa lý gì, có phải là người tai mắt trên giang hồ đâu!
Giọng nói đó tuy ôn hòa nhưng rất châm biếm.
Đường Toại với Tích Tố cùng giật mình kinh hãi, nhất là Đường Toại là người có địa vị rất cao, võ công đã luyện tới mức thượng thừa mà không nghe thấy tiếng chân đi của người nọ, để người ta tới gần lên tiếng nói mới hay, nên y vừa kinh hãi vừa tức giận, khỏi cần biết người đó là ai, vội quay người lại dồn hết công lực vào ống tay áo phất mạnh một cái.
Người nọ dùng khăn bịt mặt, mặc áo dài màu lam, xuất hiện trước cửa động.
Phất Tụ thần công của Tỷ Diệm Thần Ma tuy mạnh kinh hồn nhưng người nọ không coi vào đâu hết, chỉ khẽ giơ tay trái ra đẩy một cái, kình lực của chiếc tay áo Đường Toại đã bị tản mác luôn.
Thần Ma càng tức giận thêm, quát lớn:
- Có giỏi thì đỡ luôn một thế này của lão phu nữa!
Nói xong, y lại dùng tay áo phất một cái như trước, nhưng lần này Phất Tụ thần công của y đã sử dụng tới mười hai thành công lực.
Người bịt mặt cười ha hả đáp:
- Cứ xem sự hẹp lượng này cũng đủ thấy ngươi không phải là một người có địa vị trên giang hồ rồi.
Người ấy vừa nói vừa đưa chưởng lên đẩy mạnh thêm một chút nữa, Phất Tụ thần công của Thần Ma lại bị phá tan một cách dễ dàng như trước.
Tỷ Diệm Thần Ma biết ngay đối phương tài ba hơn mình nhiều, nhưng do lòng tự tôn thúc đẩy, y lại tấn công tiếp thế thứ ba.
Người bịt mặt chỉ khẽ xoay ngang người ra đã tránh được thế công thứ ba của Đường Toại ngay và vừa cười vừa nói:
- Hãy khoan đã! Nếu ngươi đã thương ta thì ngươi sẽ uổng công cải tà quy chính bấy lâu nay.
Lạ thực, người bịt mặt không hề có ác ý gì cả, lời lẽ lại sâu sắc nên Đường Toại ngạc nhiên vô cùng, không hiểu đối phương là hạng người nào, vội lên tiếng hỏi:
- Ngươi là ai?
- Nếu ta trả lời cho ngươi biết một cái tên giả thì dù ngươi có nghe cũng vô ích thôi.
Nói rồi, không đếm xỉa đến Thần Ma, người ấy nghênh ngang đi tới cạnh Tỵ Trần đạo nhân, cúi xuống rờ tay thăm mạch, sau giây lát đứng dậy, giọng lạnh lùng hỏi Đường Toại:
- Ngươi có cần ta cứu cho đạo sĩ này thoát chết không?
- Xin đại hiệp mở lòng từ bi cứu giúp cho sư huynh của tôi!
Người bịt mặt đưa mắt liếc nhìn Tích Tố giây lát rồi quay lại hỏi Thần Ma:
- Ngươi có sợ y sống trở lại không?
Thần Ma thấy thái độ và lời nói rất kiêu ngạo, trong lòng đã không vui rồi, nhưng dù sao y đã có lòng hướng thiện nên cố nén lửa giận xuống hỏi lại:
- Còn cứu được hay sao?
- Không cứu được thì ta hỏi ngươi làm chi?
Đường Toại cố gắng nén giận xuống, ra vẻ bất đắc dĩ hỏi lại:
- Các hạ muốn lão phải làm thế nào?
- Ngươi đã đả thương y thì tất nhiên ngươi phải dùng nội lực giúp cho y khí huyết tuần hoàn, sau cùng ngươi phải để một phần chân lực ở trong người cho y để đền bù vào sự lầm lỗi của ngươi. Chẳng hay ngươi có bằng lòng không?
- Được, nếu các hạ đủ tài làm cho y sống lại thì muốn lão phu làm gì cũng được. Trái lại, nếu các hạ đùa giỡn lão phu thì lúc ấy đừng có trách lão phu ra tay độc ác đấy nhé!
- Được, ngươi cứ việc ra tay cứu người đi!
Đường Toại vội ngồi xuống để hai bàn tay lên trên Bách Hội huyệt và Ngọc Chẩm huyệt của Tỵ Trần đạo nhân rồi từ từ dồn công lực sang.
Người bịt mặt móc túi lấy ra một viên thuốc ra nhét vào mồm Tỵ Trần.
Một lát sau, Tỵ Trần đã thở được, sắc mặt hồng hào dần. Sau cùng, y thở dài một tiếng rồi mở mắt ra nhìn.
Người bịt mặt khẽ bảo Tỵ Trần:
- Đạo sĩ mau thâu niệm tâm thần vận công điều tức ngay đi.
Lúc ấy Đường Toại đã mệt mỏi mồ hôi toát ra như tắm, nhưng vẻ mặt y lại tươi cười, đủ thấy lão ma đầu có lòng hướng thiện thật sự, người bịt mặt thấy vậy khẽ gật đầu khen ngợi.
Một lát sau, Đường Toại thâu tay lại đứng dậy muốn nói với người bịt mặt nhưng rồi lại thôi, mặt đỏ bừng ra vẻ hổ thẹn.
Lúc này y rất phục tài người bịt mặt nhưng lòng kiêu ngạo lại nổi lên, y định cảm tạ khen ngợi đối phương vài câu mà không sao nói ra được nên mới ngượng nghịu như thế.
Người bịt mặt hiểu rõ gan ruột của y, lớn tiếng cả cười một hồi rồi nói:
- Bây giờ các ngươi lại tiếp tục thanh toán nhau đi.
Y vừa nói vừa lui sang một bên lẳng lặng ngồi xuống đất.
Thần Ma càng xấu hổ thêm, ấp úng hồi lâu mới kể lại câu chuyện đã qua cho Tích Tố hay và nói:
- Thưa cô nương, vì quá nóng nảy mà tôi ra tay hơi nặng một chút thực, nhưng dù sao lập tâm của tôi vẫn hướng thiện.
Tích Tố nghe xong thủng thẳng đáp:
- Lời nói của sư huynh tôi cũng không sai chút nào vì lúc bấy giờ tôi đang ở trong con đường hẻm bên kia, tôi còn may mắn được gặp một việc kỳ lạ.
- Ủa!
Đường Toại, Tỵ Trần đạo nhân và cả người bịt mặt đều ngạc nhiên kêu lên và cùng nhìn Tích Tố chờ nghe nàng kể chuyện.
← Hồi 10 | Hồi 12 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác