← Hồi 1113 | Hồi 1115 → |
Kha Khắc Bác nói:
- Trong lịch sử chinh phục của Mông Nguyên, cho tới hiện nay cũng chưa bao giờ rời bỏ những chữ ấy.
Thế cho nên từ đó về sau, tại những nơi mà quân đội Mông Nguyên đi qua đều không còn có người dám phản kháng.
Quyển sách này nói rằng, Mông Nguyên lập quốc đến hiện tại đã có hơn một nghìn năm, trong thời gian đó, số người bị tàn sát ít nhất cũng có hơn một ngàn vạn.
- Nói cách khác ...Lai Mạn gật đầu nói:
- Phương thức như vậy, có thể làm cho một đế quốc kéo dài hơn một ngàn năm mà không suy?
- Thoạt nhìn là như vậy. Kha Khắc Bác trả lời.
- Cho nên sách lược của Plens tại biên giới phía đông của Tùy quốc là sai lầm rồi sao?Lai Mạn lại hỏi. Kha Khắc Bác trả lời:
- Thoạt nhìn thì đúng là như thế.
- Ngươi có thể đi tới đó trước ta một bước. Lai Mạn khoát tay áo:
- Đi thôi, ta biết rằng giữa ngươi và Plens vẫn luôn không hề hòa thuận, cho nên việc ngươi nói xấu về Plens rất nhiều tại trước mặt ta, ta vẫn đều không có quan tâm, cũng giống như khi hắn nói xấu ngươi tại trước mặt ta vậy.
Ta sẽ không coi những lời nói như thế là sự thật, đương nhiên, cũng sẽ không bỏ qua những thứ hữu dụng tại trong đó.
Chờ sau khi Mạc Khắc Tư chỉnh hợp xong quân đội của Sở quốc, ta sẽ mang theo đội quân gồm một trăm ngàn người theo tại phía sau hắn. Lai Mạn nói:
- Nếu ngươi có thể đánh hạ được Phượng Hoàng đài, ta sẽ thuận theo mong muốn của ngươi, để cho Plens quay về nhà dưỡng lão, khiến cho gia tộc của hắn tháo xuống một ngôi sao. Bây giờ trong đế quốc Agoda, số huy chương gia tộc được thêu năm ngôi sao bên dưới cũng chỉ có sáu, bảy cái.
Gia tộc của Plens cũng nằm trong số đó, xếp hạng chỉ trước gia tộc của Kha Khắc Bác một vị trí mà thôi.
Nếu như bị tháo xuống một ngôi sao thì gia tộc của Plens xem như đã hoàn toàn rời khỏi tầng lớp những siêu cấp gia tộc.
- Cảm ơn bệ hạ!Kha Khắc Bác dùng sức gật đầu gửi tới lời cảm ơn, nhưng trong lòng y lại rất thống khổ.
Thống khổ muốn mắng người, đương nhiên, y không dám mắng. Đây không phải là kết quả mà y muốn.
Y muốn vẫn được ở bên cạnh Lai Mạn để bày mưu tính kế, mà không phải tự mình mang binh xông lên chiến trường.
Chỉ có kẻ ngu ngốc như Plens mới nguyện ý vẫn luôn ở lại trên chiến trường để giành ích lợi về cho gia tộc.
Kha Khắc Bác kiên định cho rằng đó là một loại hành vi hết sức ngu ngốc. Quân công đích xác rất mê người, nhưng nó cũng cách cái chết không xa. Hiện tại Kha Khắc Bác bác mới biết được, lí do vì sao Lai Mạn đại đế lại có thể cường đại đến như thế. Bởi vì ngài ấy sẽ không bao giờ bị lời nói của bất kì ai ảnh hưởng đến quyết định của chính bản thân mình. Cho nên, Kha Khắc Bác có chút thất vọng và hối hận. Chính mình mới nãy nói xấu Plens, nói nhiều lắm. Vừa lúc đó, tiếng kêu rên truyền tới từ trong tòa nhà lớn phía đối diện kia, nhiều nha hoàn trẻ tuổi từ bên trong cánh cửa xông ra bên ngoài, lại bị binh lính của đế quốc Agoda lôi trở về.
Âm thanh ồn ào rất vang dội, ngay cả bên này cũng đều nghe được rất rõ ràng.
- Như vậy không tốt. Lai Mạn lắc lắc đầu:
- Nếu bị người biết được bộ hạ của ta lại thô lỗ như thế sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Đi nói cho Mạc Khắc Tư biết, nếu trong vòng mười phút, trong tòa nhà kia còn có thanh âm như vậy thì ta liền sẽ thu hồi lễ phục hầu tước của hắn lại, sau đó ban cho một con chó. Biên giới phía đông. Phượng Hoàng đàiNạp Lan Định Đông nhìn thoáng qua người thanh niên cụt một tay đang ngồi an tĩnh đọc sách bên cửa sổ, cảm thấy tính cách của người này biến hóa càng lúc càng lớn.
Cho nên Nạp Lan Định Đông có chút do dự, không biết có nên đem tin tức mình vừa mới nhận được nói cho đối phương biết không.
Bởi vì chuyện này có liên hệ rất mật thiết với y, dù sao diễn viên chính của chuyện đó cũng là phụ thân của y mà.
- Mộc phủ có tin tức sao?Mộc Nhàn Quân để quyển sách trong tay xuống, nhìn về phía Nạp Lan Định Đông hỏi một câu.
- Ngươi luôn có thể đoán được điều gì từ trên cảm xúc của người khác sao?Nạp Lan Định Đông ngồi xuống phía đối diện với Mộc Nhàn Quân, tự rót cho mình một chén trà.
Ở chung với nhau lâu như vậy, quan hệ giữa hai người bọn họ đã càng trở nên giống bằng hữu của nhau rồi.
- Mộc Tự Hoan chết rồi sao?Mộc Nhàn Quân lại hỏi. Giọng điệu y rất nhẹ, không có một chút phập phồng nào.
- Ừ. Nạp Lan Định Đông phun lá trà tại trong miệng của mình ra, nói:
- Phụ thân ngươi đem tin tức phong tỏa vô cùng nghiêm mật, cho nên thẳng đến hiện tại mới tìm hiểu được.
Mộc Tự Hoan sau khi trở về quả nhiên liền được ăn cả ngã về không nghĩ muốn ám sát phụ thân của ngươi, nhưng đã thất bại.
Phụ thân ngươi dưới con giận dữ đã hạ lệnh giết chết toàn bộ nhất mạch của Mộc Tự Hoan, một kẻ cũng không chừa.
Đương nhiên cũng bao gồm tên trưởng tử đang vô cùng cao hứng chuẩn bị tương lai được kế thừa vị trí gia chủ bị quá kế qua cho phụ thân ngươi kia.
- Cho nên ngươi thật cao hứng?Mộc Nhàn Quân nhìn Nạp Lan Định Đông hỏi. Nạp Lan Định Đông nhún vai, nói:
- Chuyện này đối với ta mà nói đương nhiên là có chỗ tốt rồi, ta chưa bao giờ phủ nhận việc tương lai Hắc kỳ quân muốn đánh bại Mộc phủ.
Nhưng không phải là bây giờ mà là sau khi đã đánh bại được đám người nước ngoài kia đã, nhưng việc giúp đỡ Mộc phủ bây giờ đã không còn quan trọng nữa rồi. Hắn chỉ chỉ cái mũi của mình:
- Cho nên ta không thể không chế định kế hoạch lại một lần nữa, để mọi người đến trợ giúp Hắc kỳ quân của ta đem lũ người nước ngoài kia đuổi đi ra ngoài.
- Phương Giải nhất định sẽ thật cao hứng khi có một bộ hạ như ngươi vậy.
- Phụ thân ngươi nhất định rất không cao hứng khi có một đứa con trai như ngươi vậy. Nạp Lan Định Đông châm chọc ngay lại. Sắc mặt của Mộc Nhàn Quân đột nhiên thay đổi, nhưng rất nhanh nó lại quay về bình tĩnh:
- Ngươi luôn luôn thử chọc giận ta, như vậy có lợi gì cho ngươi sao?
- Chỗ lợi chính là...Nạp Lan Định Đông nói rất nghiêm túc:
- Ta không ngừng chọc giận ngươi, sau đó ngươi không ngừng hạ thấp điểm mấu chốt của bản thân ngươi lại, qua ít ngày nữa, ngươi sẽ rất khó lại bị ta chọc giận.
Thứ ta chiếm được chính là ngươi cũng sẽ càng ngày càng khó bởi vì chuyện của Mộc phủ mà tức giận, thẳng đến lúc ta tiêu diệt Mộc phủ.
Bởi vì tu vi của ngươi vẫn là thật đáng sợ cho nên chỗ tốt sau khi dần dần làm ngươi mềm hóa đi chính là tương lai ngươi có lẽ cũng sẽ không giết ta đi.
- Mộc phủ và ta đã không còn quan hệ gì nữa. Mộc Nhàn Quân lắc lắc đầu nói:
- Cho nên ngươi không cần hao hết tâm tư như vậy.
Bắt đầu từ ngày Xích Mi quân của ta trúng phục kích tại Thập lí hạp, giữa ta và Mộc phủ đã không còn liên quan gì với nhau nữa rồi.
- Ta đây có thể cầu ngươi một chuyện được hay không?Nạp Lan Định Đông hỏi:
- Mộc phủ hiện tại nội loạn lợi hại như thế, nếu ta không thừa dịp loạn này đem lương thực trong Chân Dương thành đoạt đi thì vấn đề lương thực của càng ngày càng nhiều đội ngũ dưới tay ta cũng liền không dễ giải quyết được.
- Nó có quan hệ gì với ta sao?
- Giúp ta bảo vệ cho Phượng Hoàng đài. Nạp Lan Định Đông bỗng nhiên nói rất nghiêm túc:
- Sau khi ta mang binh rời khỏi đây, ta cần có một người giúp ta bảo vệ tòa thành này.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đám người nước ngoài kia sẽ rất nhanh có hành động thôi.
Nếu Phượng Hoàng đài bị mất, cục diện chiến đấu sẽ bị ảnh hưởng thật lớn. Sắc mặt của Mộc Nhàn Quân bỗng nhiên thay đổi:
- Ngươi tin ta?
- Không tin. Nạp Lan Định Đông đứng lên, cười cười nói:
- Nhưng, ngươi là người thích hợp nhất mà ta có thể chọn.
← Hồi 1113 | Hồi 1115 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác