Vay nóng Tima

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 1017

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 1017: Hắn trở nên đáng sợ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Shopee

Đại quân đi trên đường lớn, kéo dài liên miên bất tận giống như một con rồng. Nếu từ trên nhìn xuống, nhất định sẽ bị rung động bởi cảnh tượng hùng vĩ này. Kỳ thực mọi người không rõ ràng lắm hàng vạn người tụ lại là như thế nào, chỉ có người từng nhìn thấy mới hiểu được.

Một khi qua Xuân Ba Đình thì đã cách Trường An không còn xa. Mấy trăm dặm còn lại, chính là bước cuối cùng trên con đường chinh chiến của Hắc Kỳ Quân. Lúc trước những người cũ đi theo Phương Giải, đã trải qua Tây Bắc tới thảo nguyên, lại từ thảo nguyên tới Hoàng Dương Đạo, lại từ Hoàng Dương Đạo tới Ung Châu, tới Nam Yến, sau đó lại tới Trường An.

Đó chính là con đường quật khởi của Phương Giải.

Hưng phấn, kích động.

Đây là tất cả tâm tình của tướng sĩ Hắc Kỳ Quân.

Mọi người đều biết rằng tiến vào thành Trường An có ý nghĩa như thế nào. Trường An đại diện cho một kết thúc cũng là một khởi đầu. Năm đó Đại Trịnh lập quốc cũng như vậy, từ các nơi đánh tới Trường An, lại từ Trường An ổn định tứ phương. Đại Tùy cũng như vậy, mà Phương Giải cũng đang đi trên con đường thành công này.

Xe ngựa chậm rãi mà đi. Lần này Phương Giải không đọc sách giết thời gian, mà ngồi ngẩn người bên cửa sổ. Kỳ thực ngay cả hắn cũng không biết mình đang nghĩ gì, trong đầu trống rỗng, đủ loại cảm xúc đan xen.

Đây là lần thứ hai tiến tới Trường An.

Lần đầu tiên, hắn từ thành nhỏ Tây Bắc tên là Phan Cố kia dẫn theo Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu vượt qua mọi gian khổ đi tới. Nửa đường gặp gỡ Thôi Trung Chấn, Hạng Thanh Ngưu. Lúc đó Phương Giải tiến tới Trường An chỉ là muốn tìm một nơi an toàn, sau đó trải qua một cuộc sống yên bình.

Lần thứ hai tới Trường An, thân phận và địa vị của Phương Giải đã thay đổi. Lần đầu tiên tiến vào thành, hắn cảm thấy bên ngoài Trường An là một thế giới, bên trong Trường An là một thế giới. Hắn phải đối mặt những con người và những việc mà hắn chưa từng gặp ở thế giới bên trong Trường An. Hắn bắt đầu học cách ứng phó và kết giao với quyền quý, bắt đầu học tập tri thức ở Diễn Võ Viện. Nếu như nói Phan Cố tạo cho hắn có cảm giác như ở nhà, thì Trường An là nơi dạy dỗ Phương Giải biết cách thích nghi với thế giới này.

Đội ngũ của Cao Khai Thái đã rời đi. Có lẽ lúc đi, tâm tình của Cao Khai Thái cũng phức tạp như Phương Giải. Ông ta từng rất gần với tòa thành Trường An kia, thế nên bắt đầu ảo tưởng mình tiến vào thành, tiến vào đại điện kia, ngồi lên long ỷ kia.

Có lẽ ông ta vẫn còn nghĩ, lần rời đi này, chính là chuẩn bị cho lần ngóc đầu kế tiếp.

Kỳ thực điều kiện mà Phương Giải đưa ra cho Cao Khai Thái là rất hoàn mỹ. Ông ta có thể không cần giao chiến trực tiếp với Mông Nguyên, tránh ở đằng sau Hắc Kỳ Quân theo dõi kỳ biến. Ông ta có thể mượn cơ hội này tích tụ thực lực, chuẩn bị đông sơn tái khởi. Ít nhất có thể làm một phương hào kiệt, cuối cùng quy thuận tân đế trở thành Đại tướng nơi biên cương.

- Chắc là sắp có tin tức rồi.

Ngô Nhất Đạo ngồi đối diện, nhìn thoáng qua sắc mặt của Phương Giải, sau đó cúi đầu hỏi một câu. Thanh âm của Ngô Nhất Đạo kéo Phương Giải ra khỏi suy nghĩ viển vông. Hắn quay đầu lại nhìn ông ta:

- Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, qua ba, năm ngày nữa sẽ có tin tức. Ta đã lệnh cho Gia Cát Vô Ngần và Lục Phong Hầu tới đó, việc này không khó làm. Vốn cảm thấy việc trấn an nhân tâm thật phiền phức, nhưng lần này đúng là tìm được người thích hợp.

Ngô Nhất Đạo gật đầu, trong lòng có chút không bình tĩnh. Ông ta biết sự tiến bộ của Phương Giải không chỉ ở tu vị, còn ở sự quyết đoán. Phương Giải đã không còn là thiếu niên giấu trong bụi cỏ ven đường ở bên ngoài thành Trường An, hỏi ông ta xem vào thành cần bao nhiêu tiền nữa rồi.

- Mọi người đều phải đối mặt với lựa chọn. Có đôi khi rất khó, có đôi khi không khó.

Ngô Nhất Đạo cười cười, không biết là cảm thán cái gì. Nếu là cảm thán, cũng chỉ là cám thán thủ đoạn hiện tại của Phương Giải thật lạnh lùng, quả quyết.

- Sau khi vào thành, sẽ có rất nhiều người từng là nhân vật lớn đứng ở đường hoan nghênh ngươi.

Ông ta nhắc nhở Phương Giải:

- Phải chú ý lời nói, dù sao thành Trường An còn cần những người này.

- Không nhiều lắm.

Phương Giải lắc đầu.

Ngô Nhất Đạo không hiểu, sau một lúc lâu ông ta mới giật mình biến sắc. Ông ta cho rằng mình đã rung động với sự thay đổi của Phương Giải rồi, lại không ngờ sự thay đổi của Phương Giải còn khiến người ta sợ hãi.

...

...

Đội ngũ tiến lên cũng không phải rất nhanh, phần lớn là bộ binh, vả lại đã liên tục chinh chiến mấy năm. Hiện tại lại bắt đầu hành quân đi xa hơn, cộng thêm tâm tình uể oải, binh lính đều không thể phấn chấn lên được. Mấy năm trước lúc bọn họ tới, được một lời hứa hẹn, đó là đưa bọn họ tới đỉnh cao nhân sinh.

Hiện tại, lời hứa hẹn đã tan vỡ.

Lương thảo sung túc, lương thảo từ Hắc Kỳ Quân bên kia chuyển tới đủ cho bọn họ ăn trong hai tháng. Tới chỗ cần đến, Hắc Kỳ Quân còn có thể cung cấp thêm lương thảo. Đây giống như đã là kết quả tốt nhất, nhưng sự chênh lệch về tâm lý vẫn không thể khiến mọi người thích ứng.

Lời hứa hẹn a, từng khiến lòng người phấn chấn.

Sau khi ăn cơm trưa xong, người từng đưa ra lời hứa hẹn đứng ở bên ngoài lều lớn của binh lính, nhìn binh lính ủ rũ, trong lòng cũng khó chịu theo. Binh lính uể oải, ông ta sao có thể không uể oải?

Cao Khai Thái từng cảm thấy mình cách thành công chỉ một bước ngắn, nhưng bây giờ nó càng lúc càng xa.

- Chủ Công có tâm sự gì à?

Mưu sĩ Phạm Tăng, người được Cao Khai Thái coi trọng nhất tới gần hỏi. Cao Khai Thái lắc đầu:

- Chỉ là bỗng nhiên nhớ lại kinh nghiệm mấy năm qua, có chút cảm thán. Năm đó ta theo Thiên Hữu Hoàng Đế tây chinh, còn mang theo chí khí bảo vệ quê hương, bảo vệ đất nước. Lúc ấy nếu không phải Vương Nhất Cừ thuyết phục ta, chỉ sợ ta đã chết trận ở Tây Bắc, hoặc là còn đang ở địa phương khác bình định. Chỉ vài năm ngắn ngủi, nhân sinh bách vị.

Phạm Tăng cũng thở dài:

- Lúc ở Tây Bắc, ta từng khuyên qua Chủ Công, không thể hợp tác với Vương Nhất Cừ. Nhưng giờ nghĩ lại, nếu lúc đó không hợp tác với Vương Nhất Cừ, có lẽ Chủ Công thực sự chết trận ở Tây Bắc. Phải biết rằng mười vạn đại quân đi theo Thiên Hữu Hoàng Đế năm đó, không một ai sống sót trở về.

Cao Khai Thái ngẩn ra, vô thức nhìn Phạm Tăng.

Mười vạn người cuối cùng bên cạnh Thiên Hữu Hoàng Đế đó, là do ông ta và Vương Nhất Cừ tiêu diệt. Một người có tâm tư nhẵn nhụi như Phạm Tăng sao có thể quên việc này?

Ông ta nhìn Phạm Tăng, phát hiện ánh mắt của Phạm Tăng hơi lóe lên.

- Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta à?

Cao Khai Thái hỏi.

Bả vai của Phạm Tăng hình như hơi run lên, sau đó cười cười:

- Có lẽ vì đi đường mệt mỏi, cho nên đầu óc hơi choáng váng.

- Trở về nghỉ ngơi đi.

Cao Khai Thái cười nói:

- Thân thể của ngươi quá yếu, đã bảo ngươi luyện chút công phu quyền cước, không cầu có thể ra trận giết địch, chỉ cầu khỏe mạnh là được. Nhưng ngươi lại một mực không chịu.

Vẻ mặt của Phạm Tăng có chút khác thường, cái mũi đỏ lên.

- Chủ Công...những năm qua nếu không có Chủ Công dẫn dắt, thì lúc này thuộc hạ không biết đang ở chỗ nào chịu khổ. Giờ suy nghĩ lại, những năm qua thuộc hạ hưởng không ít phúc từ Chủ Công, nhưng lại không làm được gì cho ngài.

- Về sau làm nhiều chút là được.

Cao Khai Thái cười nói:

- Lần này vì muốn tiến vào Trường An, Phương Giải đã rất nhượng bộ rồi. Sau khi tới Hà Tây Đạo, chúng ta chỉ cần ngồi nhìn hai hổ đấu nhau là được. Hắc Kỳ Quân có thủy sư, có 25 vạn đại quân ở Hà Tây Đạo, người Mông Nguyên khó mà qua được sông. Để cho bọn họ đi đánh, chúng ta nghỉ ngơi dưỡng sức. Tới lúc đó, chưa hẳn không thể tranh lại thiên hạ này.

- Đúng vậy a...chưa chắc không thể.

Phạm Tăng thì thào một câu, sau đó nhìn Cao Khai Thái:

- Nhưng...đã muộn rồi.

*****

Cao Khai Thái ngẩn ra:

- Ngươi có ý gì?

Ông ta vừa nói xong, chợt phát hiện có hai tới ba mươi tướng lĩnh chủ yếu của mình ở phía xa xa đang tụ tập lại đây. Người nào cũng mặc chiến giáp, sắc mặt ngưng trọng. Hơn nữa tay những người này đều đặt ở chuôi đao. Cao Khai Thái biến sắc, bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó. Ông ta liên tục lui về đằng sau mấy bước, kêu lên một tiếng, thân binh của ông ta lập tức tụ lại xung quanh lều lớn.

Nhưng phía xa xa vang lên tiếng áo giáp va chạm vào nhau, ít nhất có mấy nghìn binh lính đã bao vây lều lớn của ông ta.

- Chủ Công...Trấn Quốc Công đồng ý cho ngài chọn một nơi tĩnh dưỡng, cũng đồng ý cho bọn ta tiền đồ. Bọn ta đi theo ngài đã không phải một năm, hai năm, sự kính trọng với ngài không phải là giả dối. Nếu ngài đáp ứng, hiện tại ta liền an bài người hộ tống ngài rời đi, ngài muốn đi chỗ nào cũng được.

Phạm Tăng khàn khàn nói:

- Không dối gạt Chủ Công, hiện tại Chủ Công đã không còn đường lui rồi. Kỳ thực Trấn Quốc Công chia quân tới Hà Tây Đạo, ngoài chống cự Mông Nguyên ra, còn là đối phó với ngài. Mười vạn binh mã của Thôi Trung Chấn tướng quân đã ở cách đây chưa tới 30 dặm, mà phía sau có ít nhất bốn vạn kỵ binh của Hắc Kỳ Quân đã tới.

Cao Khai Thái lung lay người, suýt nữa ngã quỵ:

- Phạm Tăng! Các ngươi...các ngươi...ta đối đãi với các ngươi không tệ, vậy mà các ngươi lại làm vậy với ta.

Phạm Tăng lắc đầu:

- Chủ Công, lúc trước mọi người đi theo ngài, thật tâm muốn phụ tá ngài ngồi lên đế vị, nhất thống thiên hạ. Nhưng hiện tại ngài đã mất đi cơ hội đó. Cho dù mọi người vẫn toàn tâm toàn ý đi theo ngài, nhưng liệu chúng ta có thắng được trận chiến này không? Mười vạn đại quân của Thôi Trung Chấn dĩ dật đãi lao, bốn vạn tinh kỵ phía sau như ảnh tùy hình. Hơn nữa...kỳ thực lương thảo mà Hắc Kỳ Quân cho chúng ta chỉ đủ 15 ngày.

- Ngươi nói cái gì?

Cao Khai Thái trợn trừng mắt:

- Phạm Tăng! Không ngờ ngươi lại trở thành tay sai của Phương Giải, lừa gạt ta!

- Chim khôn chọn cành mà đậu...

Một chiến tướng lộ vẻ xấu hổ nói:

- Chủ Công, bọn ta cũng không muốn như vậy, nhưng hiện thực tàn khốc, không cho phép bọn ta do dự. Các huynh đệ đã đánh nhiều năm, không muốn đánh tiếp nữa rồi. Nếu các huynh đệ không đưa ra lựa chọn, hơn mười vạn Hắc Kỳ Quân tiền hậu giáp kích, huynh đệ bọn ta còn sống mấy người? Cho dù người của Hắc Kỳ Quân không đánh, thì một khi lương thảo hết, chúng ta cũng sẽ chết đói.

- Cho nên...các ngươi lựa chọn để ta chết?

Cao Khai Thái giận dữ hỏi.

- Chủ Công, thuộc hạ vừa nói qua, nếu ngài nguyện ý, chúng tôi sẽ hộ tống ngài rời đi.

Phạm Tăng chắp tay cúi đầu nói:

- Mong Chủ Công thành toàn!

...

...

Thành Trường An

Phượng Minh Hiên.

Mộc Tam đi xuống lầu, hơi lộ vẻ mất hứng:

- Có đôi khi mọi người luôn vờ ngớ ngẩn, biết rõ là cục diện không thể thay đổi được, nhưng vẫn còn cảm giác mình nắm lợi thế lớn trong tay. Ta chỉ cần bọn họ tỏ rõ thái độ mà thôi, bọn họ lại cho rằng ta cầu xin bọn họ...Đây là điều mà dân chúng hay nói, nể mặt mà còn không biết xấu hổ, đúng không?

Lời này truyền lên lầu, các đại nhân vật đều tức giận tới mặt mũi trắng bệch. Lúc trước Mộc Tam tăng cho bọn họ một điều kiện. Sau khi Hắc Kỳ Quân vào thành, những người này nhất định phải rời khỏi triều đình. Mà bọn họ tất nhiên không đáp ứng.

- Bọn họ không biết, bọn họ không muốn lựa chọn, nhưng có người muốn.

Y di xuống lầu, nhìn thoáng qua áo giáp quân đứng rậm rạp bên ngoài.

- Ta đã khuyên nhủ, nhưng không thành công.

Mộc Tam nhún vai.

- Vậy để ta đi lên khuyên bọn họ.

Đứng ở dưới lầu chờ Mộc Tam, chính là tướng quân áo giáp Vi Mộc. Giống như Mộc Tam vừa lẩm bẩm, những người đó không muốn lựa chọn, nhưng có người muốn.

- Ngươi xác định Trấn Quốc Công sẽ đáp ứng yêu cầu của ta?

Vi Mộc hỏi.

Mộc Tam vỗ ngực nói:

- Tuy ta không phải là một nam nhân trọn vẹn, nhưng tốt xấu vẫn là nam nhân, nói lời giữ lời.

Vi Mộc gật đầu:

- Tốt lắm, việc kế tiếp để ta.

Y chỉ tay lên lầu:

- Hủy tòa lầu này đi, không lưu lại vật sống nào.

Theo tiếng kèn hiệu lệnh, áo giáp binh ùa lên.

La Úy Nhiên vẫn lạnh lùng nhìn tất cả, lông mày hơi nhíu lại. Y đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi. Thiếu niên Phương Giải kia đã không còn là thiếu niên mà y biết nữa rồi. Lầu hủy, người chết, nhưng tội nghiệt đều đặt trên người Vi Mộc, không liên quan gì tới Phương Giải.

...

...

Cỏ dại hai bên quan đạo đã mọc cao tới nửa người. Nơi này là Kinh Kỳ Đạo, từng là nơi chỉ nhìn thấy những mảnh ruộng vuông vức được xếp hai bên đường. Hiện tại ruộng lúa trở thành nơi cỏ dại mọc. Khắp nơi chỉ có một màu xanh mơn mởn.

Thỉnh thoảng nhìn thấy có con rắn chui ra từ bụi cỏ, mới đi lên quan đạo đã bị binh lính cầm lên chơi đùa, không cẩn thận có thể đi đời nhà ma. Dân chúng thường hay nói rằng, hoành xà thụ thỏ là điềm xấu, bắt gặp sẽ xui xẻo.

(Hoành xà thụ thỏ: Đi đường gặp rắn mà bước qua là điềm xấu. Đi đường gặp thỏ đi theo cũng là điềm xấu)

Trừ khi giết chết.

Binh lính đương nhiên không biết kiếp trước của Phương Giải có một điển cố chém bạch xà, Phương Giải cũng chưa từng kể với ai. Tuy nhiên vị Thiên Tử lùm cỏ ở kiếp trước kia của Phương Giải lúc hát vang chiến thắng, những binh lính cầm cờ chữ Hán cũng có tâm tình như Hắc Kỳ Quân bây giờ.

Hành quân vất vả, nhưng tâm tình vui sướng.

Sáng sớm bạch sư Hỗn Độn đã nhảy xuống xe ngựa, tiến vào bụi cỏ tìm thức ăn, không bao lâu liếm láp chòm râu trở về, nhảy lên xe ngựa tiếp tục ngủ. Lúc nó lên xe ngựa, con ngựa phát ra một tiếng hí vang. Con ngựa này đã dần dần thích ứng có đầu mãnh thú ở phía sau mình, cho nên hiện tại dám oán giận.

Phương Giải một tay vuốt ve bộ lông rậm rạp của bạch sư, một tay cầm đọc Sử Ký. Cuốn Sử Ký này được viết vào thời tiền triều Trịnh Quốc, do một thư sinh nghèo túng tên là Đông Duyên Dã mất cả đời để viết. Người này thi mãi không đỗ, gia sản dùng hết, nản lòng thoái chí, bắt đầu viết cuốn dã sử nhưng rất có giá trị tham khảo này.

Quyển sách này không mang lại cho Đông Duyên Dã của cải và địa vị. Cuối cùng y buồn bực sầu não mà chết. Mãi tới Đại Tùy lập quốc trùng tu lại sử sách, quyển sách này trở thành cuốn sách tham khảo, rồi dần lưu truyền nhân gian.

- Chủ Công

Bên ngoài có tiếng người gọi, Phương Giải ngẩng đầu lên hỏi:

- Việc gì?

Là tiếng của Trần Hiếu Nho, lộ chút hưng phấn:

- Vừa rồi tướng quân Gia Cát Vô Ngần phái người trở về mang tin tức tới, đội ngũ của Cao Khai Thái bất ngờ làm phản, mưu sĩ của Cao Khai Thái là Phạm Tăng cùng các tướng bức Cao Khai Thái rời đi. Cao Khai Thái mắng to, dẫn theo thân binh tử chiến, cuối cùng ít người không địch lại đông, kiệt sức mà chết...

- Gia Cát tướng quân phái người bẩm bảo Chủ Công, y và Lục Phong Hầu đã suất quân tiến vào đại doanh Cao quân, tiếp quản chỉ huy Cao quân. Đám người phản đối Cao Khai Thái đang đại khai sát giới trong quân doanh, tất cả tướng lĩnh có mối quan hệ mật thiết với Cao Khai Thái đều bị giết, Cao quân loạn, đã chết không ít người. Tuy nhiên hiện tại cục diện đã được Gia Cát tướng quân khống chế. Lục Phong Hầu thì dẫn theo Phạm Tăng cùng một số tướng lĩnh Cao quân tới chỗ này.

- Mặt khác, Thôi Trung Chấn đã xuất phát.

Trần Hiếu Nho một hơi nói xong, khó kìm nén được hưng phấn.

Cao Khai Thái được giải quyết, phía bắc Trường Giang liền không còn đối thủ mạnh nào. Sau khi Cao Khai Thái chết, Cao quân hỗn loạn, đã không đủ gây sợ. Hiện tại Hắc Kỳ Quân không có buồn phiền sau lưng, có thể an ổn tiến tới thành Trường An, có thể chuyên tâm đối phó Mông Nguyên.

- An bài người giết Phạm Tăng, làm sạch sẽ chút, chớ để cho các tướng lĩnh Cao quân khủng hoảng.

Phương Giải bình thản phân phó:

- Làm như thế nào ta đã nói với Gia Cát Vô Ngần rồi, những tướng sĩ thuộc hạ của Cao Khai Thái nguyện ý đi theo ta, ta đều lưu lại. Không muốn theo ta thì giết hết. Thả những người đó đi chính là rủi ro. Ta sẽ an bài người tiếp ứng, để Gia Cát kéo đội binh mã kia về cho ta sử dụng.

- Vâng!

Trần Hiếu Nho lên tiếng.

- Còn có, phái Kiêu Kỵ Giáo tới Trường An tụ hội với Mộc Tam. Ở đó có một Bách hộ Đại Nội Thị Vệ Xử tên là Dịch Xung, thu y vào Kiêu Kỵ Giáo, thăng làm Thiên hộ.

- Vâng!

- Đi thôi, có bất kỳ tin tức nào từ Đông Cương tới thì lập tức nói cho ta biết.

Nói xong, Phương Giải cúi đầu tiếp tục đọc sách.

- Sắp tiến vào thành Trường An rồi, sao ta thấy ngươi có vẻ không vui vậy?

Hạng Thanh Ngưu hỏi. Y ngồi một bên có chút nhàm chán bện lông cho bạch sư. Phần lông thật dài sau đầu của bạch sư đã được bện thành mấy bím nhỏ, nhìn có chút buồn cười. Hạng Thanh Ngưu không hứng thú với việc Phương Giải xử lý quân vụ như thế nào, y cũng biết giết tay Phạm Tăng kia là điều hiển nhiên. Trong quân Cao Khai Thái không thiếu người còn đang ngập ngừng, giết Phạm Tăng rồi, rất có lợi cho việc khống chế Cao quân. Người này còn tưởng mình có lợi thế đàm phán với Phương Giải, cố gắng được chút ưu đãi. Người này có thể thuyết phục được mười mấy tướng lĩnh động thủ, tầm ảnh hưởng lớn như thế nào ở trong Cao quân, không cần nghĩ cũng biết, cho nên lưu lại vô dụng.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1228)


<