← Hồi 0956 | Hồi 0958 → |
Lão tăng thực sự đã rất già. Mông Ca vốn không để ý tới lão tăng này cho lắm, nhưng ông ta vừa nói tới câu 'hắn chính là Ác Ma', Mông Ca không thể không để ý. Ác Ma, còn là một Ác Ma bên trong Phật tông. Nếu người nào biết một ít về Phật tông thì đều biết rằng, đệ tử Phật tông chỉ có một thái độ với Ác Ma, đó chính là...tiêu diệt.
Phật tông hay nói, Phật tông đại biểu cho chân, thiện, mỹ của con người. Mà Ác Ma chính là mặt đối lập với Phật. Sự hiện hữu của Ác Ma, chính là phá hủy thế giới này. Cho nên với Phật tông tuyên dương cái thiện mà nói, bọn họ cực kỳ căm ghét Ác Ma, đôi bên chỉ có không chết không dừng.
Lão tăng nói "Hắn là Ác Ma".
- Ý của lão là trong Phật tông có Ác Ma?
Mông Ca vô thức hỏi.
- À không...
Lão tăng lắc đầu:
- Chắc ngươi không ngờ rằng, Phật tông chính là do một Ác Ma dựng lên.
- Ngươi nói quá nhiều rồi.
Thanh âm chợt vang lên, giống như văng vẳng bên tai.
Lão tăng nghe thấy, chẳng những không sợ hãi, ngược lại cười thản nhiên, ngẩng đầu nhìn chỗ cao:
- Ngươi đừng dọa ta, ta già như vậy rồi còn sợ gì nữa? Ở trong miếu này đã lâu, một mực đang chờ cái chết, cho dù hiện tại ngươi giết chết ta, ta cũng không có tiếc nuối gì cả.
Mông Ca rất kinh ngạc với thái độ của lão tăng này. Trong nhận thức của y, thanh âm kia là tối cao vô thượng. Không ai dám nghi ngờ 'hắn', nhất là người của Phật tông, sao có thể dùng thái độ như vậy nói chuyện với 'hắn'?
- Ta không thể giết ngươi, là vì ngươi hữu dụng.
Thanh âm lạnh như băng, khôi phục lại kiểu nói không chút cảm tình kia:
- Cho dù ngươi đã rất già rồi, ngươi vẫn hữu dụng. Chẳng qua nếu như ngươi cho rằng tác dụng có ngươi có thể khiến ngươi muốn làm gì thì làm thì sai rồi. Ở trước mặt ta, không có người nào có thể muốn làm gì thì làm.
- Đúng vậy a.... lúc trước không ngờ ngươi lại giết chết hắn...nghĩ lại mà đáng sợ.
Lão tăng lắc đầu:
- Ngươi đúng là chí cao vô thượng trên thế giới này, không ai có thể phản kháng. Nhưng có một câu không biết ngươi từng nghe qua chưa, đó là 'Thất phu sẽ không thay đổi chí hướng'. Đây chính là lý do vì sao nhiều người biết sẽ chết mà vẫn lựa chọn phản kháng ngươi. Tuy ta không dám phản kháng ngươi, nhưng vẫn có can đảm nói vài câu.
- Làm chuyện của ngươi đi.
Nói xong câu này, thanh âm lần nữa biến mất.
- 'Hắn' là ai vậy?
Mông Ca vội vàng hỏi.
- 'Hắn' là Ác Ma.
Lão tăng nhìn Mông Ca với vẻ khinh bỉ:
- Không phải ta vừa nói với ngươi rồi sao? Sao một người ngốc ngếch như ngươi có thể làm Hoàng Đế nhỉ?
- Ta muốn biết 'hắn' ruốt cuộc là thứ gì?
Mông Ca giận dữ nói.
- Ha ha!
Lão tăng không nhịn được bật cười:
- Ngươi dám nói hắn là thứ gì, chẳng lẽ ngươi không sợ hắn giết ngươi sao?
Mông Ca nói:
- Ta bỗng nhiên hiểu ra, tạm thời hắn đang cần ta.
- Đúng vậy!
Lão tăng gật đầu, mỉm cười nói:
- Ngươi biết có một số người đáng sợ, nhưng ở thời điểm nào đó không cần sợ hắn, đó chính thời điểm hắn cần ngươi. Cho dù hắn nhìn ngươi không vừa mắt, cũng sẽ nhịn khôn giết ngươi. Ngươi tới đây là vì tìm đáp án, mà ta cho ngươi một đáp án. Ngươi xem, ta nói không ít lời nói bậy ở sau lưng hắn, hắn đều biết, nhưng vẫn không giết ta.
- Câm miệng!
Thanh âm lại vang lên:
- Ngươi đang ép ta giết ngươi phải không?
Lão tăng cười hì hì:
- Lời này không biết đã nói bao nhiêu lần rồi, chẳng lẽ ta còn sợ chết sao? Đừng sợ cũng đừng để ý tới hắn, chúng ta nói chuyện của chúng ta.
Lão tăng sánh vai với Mông Ca, vừa đi vừa nói:
- Ngươi muốn biết nhất là cái gì? Nhanh hỏi ta. Ngươi cũng thấy đấy, ta sắp chọc giận hắn. Nếu chẳng may hắn không nhịn được giết ta, vậy thì thật đáng tiếc nếu ta không trả lời cho ngươi. Đương nhiên, ta có thể nói cho ngươi biết tất cả những điều mà hắn cho phép ta nói. Về phần những điều hắn không cho phép ta nói, dù ta rất muốn nói, nhưng không thể nói...
...
...
- Phật tông do ai tạo ra? Chẳng lẽ không phải là Đại Luân Minh Vương?
Khoát Khắc Đài Mông Ca ngồi nghiêm chỉnh, nhìn chằm chằm vào lão tăng để đợi đáp án. Lúc trước hắn có hỏi mấy vấn đề, lão tăng đều không trả lời. Tuy nhiên từ điểm này Mông Ca có thể phân tích ra một việc, đó chính là hiện tại mình rất quan trọng với 'hắn' kia. Bằng không 'hắn' kia đã không phái một lão tăng tiếp đón mình, giải thích cho mình một vài mê hoặc.
Đồng thời, chính vì thế, trong lòng Mông Ca càng thêm lo lắng. Bởi vì y phát hiện 'hắn' kia đang bố thí cho mình một ít gì đó, một ít này gọi là bí mật. Đúng vậy, là bố thí. Y dùng bí mật này để lôi kéo mình, sau đó mình liền mất đi bản thân.
Nhưng, bí mật đó quá hấp dẫn, hấp dẫn tới mức Mông Ca biết là sẽ rơi vào cạm bẫy nhưng vẫn nhảy vào.
Một khi biết được một ít bí mật, thì mình sẽ trở thành con rối của hắn.
Con rối?
Nghĩ tới hai chữ này, Mông Ca đột nhiên cười trào phúng. Có gì mà đáng sợ. Lúc Đại Luân Minh Vương còn sống, mình chẳng phải là con rối đó sao?
- Đại Luân Minh Vương?
Lão tăng bĩu môi khinh thường:
- Lúc Đại Luân Minh Vương còn sống, ngươi là con rối do y khống chế. Nhưng Đại Luân Minh Vương cũng chỉ là con rối của 'hắn' mà thôi.
- Đại Luân Minh Vương cũng là con rối?
Mông Ca khó hiểu:
- Đại Luân Minh Vương đã sống hơn nghìn năm, chẳng lẽ chỉ là một con rối?
- Đúng vậy...
Lão tăng chậm rãi nói:
- Không chỉ là Đại Luân Minh Vương là con rối của hắn, Phật tông cũng chỉ là một tông môn mà hắn lập ra để khống chế lòng người, thậm chí toàn bộ giới tu hành đều do hắn tạo ra. Ngươi biết Phật tông được thành lập khi nào, biết Đại Luân Minh Vương sống bao lâu, vậy cũng nên biết cái người khai sáng tu hành kia phải không?
- Tang Loạn?
Mông Ca hỏi.
- Đúng vậy, là Tang Loạn...đó là một người kinh tài tuyệt diễm. Cũng chỉ có nhân tài như y mới có thể trở thành quân cờ đệ nhất.
- Quân cờ?
- Đúng, quân cờ.
Lão tăng chỉ Mông Ca:
- Ngươi là quân cờ, ta cũng là quân cờ, nhưng cờ với nhau vốn khác biệt. Người của thế gian này đều là quân cờ của hắn, chẳng qua quân cờ có lớn có nhỏ. So sánh mà nói, ngươi là một quân cờ lớn trong tay hắn, mà ta, cũng là một quân cờ lớn. Những người bình thường kia so với ta và ngươi mà nói, kém quá xa. Mà ta và ngươi so với Tang Loạn mà nói, lại kém quá xa. Xa bao nhiêu? Xa như từ đây tới các vì sao vậy.
- Tang Loạn là quân cờ thứ nhất để hắn khống chế thế giới này, cũng là quân cờ lớn nhất. Từ khi Tang Loạn xuất hiện, toàn bộ thế giới phát triển theo một hướng khác. Không có Tang Loạn, không có người tu hành. Không có người tu hành, thế giới hiện tại vẫn là thế giới hiện tại sao?
Lời này có chút tối nghĩa, Mông Ca không hiểu.
- Phương hướng phát triển của thế giới?
Mông Ca trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên hiểu ra mấy thứ gì đó:
- Nếu như không có người tu hành, vậy thì sẽ phát triển theo hướng khác? Đó là hướng gì? Một thế giới không có người tu hành? Không có người tu hành, liền không có ai có thể uy hiếp được hoàng quyền...Đó đúng là một thế giới tốt.
*****
- Người ngu như ngươi, sao có thể lên làm Hoàng Đế nhỉ?
Đây là lần thứ hai lão tăng nói ra lời này, thật giống như người già đang chỉ điểm đứa bé con.
- Nếu thế giới này không có người tu hành, vậy thì tất nhiên có vật khác phát triển. Người tu hành cường đại tới mức có thể khống chế thế giới, nhưng nếu không có người tu hành, thì chẳng lẽ không có vật khác khống chế thế giới sao?
Lão tăng nhìn Mông Ca:
- Đương nhiên, ngươi không tưởng tượng nổi cũng là điều bình thường, bởi vì ngươi đã quen với sự tồn tại của thế giới này. Ta cũng lười giải thích với ngươi. Ta nghe nói ở Trung Nguyên có một người trẻ tuổi rất có ý tứ đã khám phá ra những cái này, cho nên đi theo một con đường khác biệt. Nếu có cơ hội gặp hắn, ngươi có thể hiểu được ý của ta.
- Ai?
Mông Ca hỏi.
- Người mà ngươi sắp đối mặt.
...
...
Lão tăng uống một ngụm trà, kêu lên một tiếng thoải mái. Dường như ông ta rất hưởng thụ từng giây từng phút. Chỉ có người đã nhiều tuổi như ông ta mới có cảm thán như vậy.
- Nói lạc đề rồi, hiện tại để ta giải thích cho ngươi cái gì là Phật tông. Đây mới là nhiệm vụ mà hắn giao cho ta. Hắn muốn thông qua lời của ta để nói cho ngươi biết, vì sao Phật tông xuất hiện, vì sao Đại Luân Minh Vương xuất hiện, vì sao Tang Loạn xuất hiện. Lúc ngươi biết tất cả điều này, ngươi mới hiểu rằng hắn là kẻ thống trị thế giới này. Hắn chính là muốn ngươi hiểu được hắn là kẻ thống trị, kẻ thống trị mà không thể làm trái nghịch.
Mông Ca im lặng lắng nghe, không hỏi gì nữa.
Vừa rồi thanh âm kia lại xuất hiện, nhắc nhở lão tăng chớ lãng phí thời gian.
- Thế giới phát triển, luôn luôn có quy luật.
Lão tăng hắng giọng nói:
- Người đầu tiên xuất hiện trên thế giới này, còn chưa khai trí, sống như dã thú, ăn thịt sống, uống máu tươi, dùng lá cây che người. Thời kỳ đó, là thời kỳ con người bắt đầu học tập. Lúc đó con người không ngừng học hỏi, học đủ thứ để sinh tồn. Con người từ dã thú biến thành người, bắt đầu biết mặc quần áo, biết nấu đồ ăn chín, biết...sử dụng công cụ.
Nói tới đây, lão tăng ngừng một lát, dường như có điều gì muốn nói nhưng lại không thể nói. Bộ dạng này giống như hóc xương cá.
Lão tăng muốn nói không dám nói, vẻ mặt của ông ta thoạt nhìn khá khó chịu.
- Thôi, nói chính sự đi...
Lão tăng thở dài:
- Trước đây, hắn đã tồn tại. Có thể nói, hắn nhìn con người xuất hiện, nhìn con người phát triển, một mực quan sát, chưa từng nhúng tay vào. Lúc đó hắn thực sự là thần linh. Ít nhất làm được như thần, thờ ơ quan sát thế giới này. Nhưng hơn một nghìn năm trước...hắn bỗng nhiên không còn thờ ơ nữa, mà trực tiếp nhúng tay vào quỹ tích phát triển của thế giới này.
- Hắn nói cho ta biết, hắn đã trải qua địa ngục chân chính. Hắn không thể để cho địa ngục lại giáng xuống thế gian này. Hắn muốn loài người đi theo một hướng khác. Đường cũ là địa ngục, hắn muốn loài người đi trên con đường mới. Tới hiện tại ta vẫn tin tưởng lời này của hắn, bởi vì ta cũng là người tu hành. Chỉ cần là người tu hành, nghe qua những lời này liền tin tưởng hắn đúng. Hơn nữa, hắn còn cho ta nhìn thấy...địa ngục kia.
Lão tăng thu hồi nụ cười khinh thường, hơi ngẩng đầu nhìn lên trên.
- Cho nên, tuy ta luôn bất kính với hắn, nhưng hắn thực sự là thần. Bất kể như thế nào, có thể thay đổi tiến trình của thế giới, chẳng phải là thần sao? Vì muốn loại người không còn nếm trải địa ngục kia, hắn có thể là thần, cũng có thể là ma. Nếu ngươi thực sự muốn biết địa ngục kia là cái gì, ta có thể dẫn ngươi đi xem. Lúc ngươi nhìn thấy, ngươi sẽ không nhịn được nghĩ...Hắn đúng.
Lão tăng nhìn Mông Ca, nói:
- Bất kể là Phật tông hay là các tông môn khác, chỉ cần có người tin tưởng, chứng tỏ nó có lý do tồn tại. Bất kể là lừa người hay là thực sự, có người tin là có lý do tồn tại. Hắn bảo ngươi tới, là muốn cho ngươi nghe đạo lý của hắn. Trước khi chưa nghe, có lẽ ngươi cho rằng đây là một lời nói dối. Nhưng sau khi nghe rồi, ngươi sẽ phát hiện đó không phải là lời nói dối, mà quả thực có đạo lý.
Lời của ông ta không có logic gì cả, nhưng Mông Ca nghe vẫn rất chăm chú.
- Sau khi nghe xong, ngươi phát hiện mình tin. Tới lúc đó ngươi không cần phải hoài nghi điều mình tin là chân tướng hay là lừa gạt nữa.
Lão tăng đứng dậy, chậm rãi đi vào bên trong Đại Luân Tự.
- Ngươi có thể sẽ không hiểu được những điều hắn làm, bởi vì suy nghĩ của ngươi không đặt cùng vị trí với hắn. Ngươi cảm thấy hắn là tà ác, chính hắn lại cảm thấy mình là đại thiện.
- Không hiểu.
Mông Ca lắc đầu.
- Không sao, hiện tại ngươi không hiểu, cách cái đã hiểu không còn xa nữa rồi. Đi theo ta, sau đó ngươi sẽ thấy một cảnh tượng mà tới chết ngươi cũng sẽ không quên. Lúc ngươi tuổi già, có lẽ sẽ hối hận vì nhìn thấy cảnh này. Nhưng có mấy người có thể nhìn thấy kết cục? Ngươi rất may mắn.
Mông Ca đi theo sau lão tăng, bỗng nhiên nghĩ tới một việc:
- Vừa rồi ngươi nói, hiện tại hắn không thể thiếu ngươi, cho nên sẽ không giết ngươi?
- Hắn làm gì có người nào không thể thiếu. Ngay cả người như Đại Luân Minh Vương và Tang Loạn hắn cũng có thể buông tha, huống chi là một lão già sắp gần đất xa trời như ta. Ta nói hắn không giết ta, là vì ta còn dùng được, chứ không phải là không thể thiếu ta. Đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
- Có thể nói ra không?
Mông Ca nói.
Y chợt phát hiện, Phật tông mà mình biết, không ngờ lại xa lạ như vậy.
Y từng cho rằng mình đã rất hiểu Phật tông. Chính vì y quyết chí phải diệt trừ được Phật tông, khiến sự thống trị của gia tộc Hoàng Kim lên tới đỉnh cao, cho nên y mới mất công sức đi tìm hiểu. Lúc kẻ địch mà ngươi nhìn chằm chằm vào lại là kẻ địch ngươi không hiểu, thì ngay từ lúc đầu ngươi đã thất bại rồi.
Trong ấn tượng của Mông Ca, những kẻ của Phật tông đều là sâu mọt. Những người này được mặc quần áo tốt nhất, ở chỗ tốt nhất, ăn đồ ăn tốt nhất, đất đai sở hữu cũng không phải nộp thuế. Bọn họ hưởng thụ sự quỳ bái của mục dân, thu hiếu kính của mục dân. Địa vị của tăng nhân còn hơn cả triều đình Mông Nguyên. Những người này có đặc quyền không gì sánh kịp. Nếu tăng nhân giết người, không cần đền mạng, thậm chí có thời điểm cũng không cần bồi thường.
Vương công đại thần có thể kết giao một vị cao tăng liền cảm thấy vẻ vang, thậm chí không tiếc dâng lên thê nữ.
Tông môn như vậy, chính là sâu mọt.
Đối với sự phát triển Mông Nguyên mà nói, Phật tông không hề có tác dụng gì.
Nhưng hôm nay, Mông Ca chợt phát hiện Phật tông trong nhận thức của mình là một Phật tông giả dối, hoặc là nói là mặt ngoài của Phật tông. Hiện tại y đang dần tiếp cận với Phật tông chân chính, tiếp cận với chân tướng mà không mấy người trên thế giới này biết được.
- Có thể, vì sao không thể nói?
Lão tăng cười cười:
- Ta cũng không muốn mang mấy bí mật kia xuống mồ.
- Ngươi từng gặp qua bao nhiêu Đại Tự Tại?
Lão tăng hỏi.
Mông Ca nghĩ một lúc, sau đó không xác định đáp:
- Năm thì phải. Trước kia gặp một người, gần đây gặp bốn người.
- Sáu rồi.
Lão tăng quay đầu nhìn y:
- Ta cũng là Đại Tự Tại.
← Hồi 0956 | Hồi 0958 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác